Chương 1.2: Chết không nhắm mắt
"Tiết Duyệt, cô là cái thá gì? Một đứa con gái riêng thấp hèn, lúc mẹ tôi còn sống mở một mắt nhắm một mắt cho cô vào nhà họ Tiết, cô liền cho rằng cô là chủ nhân nơi này sao?"
Tiết Duyệt chỉ cảm thấy thân thể lạnh toát, khẽ nuốt một ngụm nước miếng. Cổ họng chuyển động, muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng không nói nên lời.
"Muốn giết tôi? Tôi ngược lại muốn xem cô có cơ hội này không!" Tiết Phạn hất mạnh cằm cô ta ra, Tiết Duyệt giống như bị rút cạn sức lực, mềm oặt trượt xuống giường.
Tiết Phạn quay đầu nhìn Chu Lệnh vẫn còn đang lạnh run đứng đó, cô vốn còn cảm thấy người đàn ông này có vài phần đáng khen, nhưng hiện tại xem ra, quả thực khiến cho người ta buồn nôn, lúc này cô chỉ cảm thấy may mắn, chính cô có thể thấy rõ bộ mặt thật của anh ta, nếu để sau khi kết hôn với anh ta mới phát hiện ra, vậy thì mất nhiều hơn được rồi.
Khóe môi của cô hơi cong lên, giơ tay chỉ Chu Lệnh, nói với Tiết Duyệt: "Người đàn ông này không phải cô chơi rất sướng sao? Vậy thì tặng cho cô, hi vọng về sau mỗi ngày cô đều thấy sướng." Nói tới đây, cô cười một tiếng: "Đương nhiên, là sau khi rời khỏi nhà họ Tiết."
Nói xong những lời này, Tiết Phạn không thèm quay đầu, trực tiếp bước ra khỏi căn phòng khiến cô thấy ghê tởm này. Cái thứ mùi tanh tưởi tràn ngập trong không khí khiến cô chỉ muốn nôn ngay lập tức.
Cô nắm chặt văn kiện trong tay, hít sâu một hơi. Hôm nay thật đúng là ngày hoàng đạo, nếu không phải trước khi họp cô phát hiện ra mình quên không mang theo văn kiện này, cô đại khái sẽ không trở về, cũng sẽ không phát hiện ra hành vi dơ bẩn thối nát của bọn họ!
Khẽ nheo mắt, Tiết Phạn cắn răng, đời này cô còn chưa nếm qua thiệt thòi như vậy! Chu Lệnh, anh muốn vay tiền tôi cho nhà họ Chu sao? Tiết Duyệt cô vọng tưởng muốn làm cô cả nhà họ Tiết? Được! Được! Được! Lúc này tôi liền cho ước nguyện của các người trở thành hiện thực!
Chu Lệnh nhìn Tiết Phạn sải bước rời đi, bỗng cảm thấy cực kỳ hối hận, anh ta trơ mắt nhìn bóng lưng xinh đẹp của Tiết Phạn biến mất sau cánh cửa, nửa câu cũng không thốt ra được.
"Sao vậy? Không nỡ? Muốn đi theo? Vậy anh đi đi! Đi đi!" Giọng nói bén nhọn của Tiết Duyệt bỗng vang lên, giống như tiếng gào thét quỷ dị bò ra từ dưới địa ngục, khiến lòng người lạnh toát. Giọng nói như vậy quá mức đáng sợ, khiến Chu Lệnh cũng hơi sững sờ, anh ta nhìn Tiết Duyệt, chỉ nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của cô ta phảng phất như mắt rắn đầy ngoan độc.
Sau đó, cô ta lấy điện thoại trên tủ đầu giường ra, gọi tới một dãy số.
Không hiểu sao, đáy lòng Chu Lệnh bỗng tràn ra một cảm giác sợ hãi không nói thành lời.
Tiết Phạn đi xuống hầm để xe, liền thấy một người giúp việc đứng đó, vội vàng cung kính hành lễ với cô, rồi mới nói: "Cô chủ, xe cô lái trở về đã hết xăng, cô lái chiếc này đi được không?"
Tiết Phạn đứng ở trước mặt anh ta, đôi mắt sâu thẳm nhìn anh ta, sau đó khẽ nheo lại, cô cảm thấy không thích hợp. Từ nhỏ đến lớn giác quan thứ 6 của cô luôn rất mạnh, tuy tình huống hiện tại xem ra không khác gì bình thường, nhưng Tiết Phạn chính là cảm thấy không thích hợp.
Ánh mắt cô rời từ gương mặt đến bàn tay sạch sẽ của người nọ, chìa khóa anh ta đưa cho cô là của chiếc Maserati màu đỏ, đây cũng xem như là một chiếc xe cực kỳ yêu thích của cô, chẳng qua cảm thấy nó quá mức phá cách nên ngày thường rất ít lái đến công ty.
…………….
/605
|