Chương 2.1: Trọng sinh
Tiết Phạn chỉ cảm thấy không khí trong phổi như bị rút cạn, cô cố gắng nâng mí mắt như đeo gánh nặng ngàn cân lên, đập vào mắt là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Đây là một người đàn ông đẹp trai.
Nếu không phải hiện tại hai cánh môi mỏng của anh ta đang mím chặt, nếu không phải một đôi lông mày sâu róm đã nhăn thành một nhúm, nếu không phải trên gương mặt điển trai kia có chút vặn vẹo hung ác, quan trọng nhất là, nếu không phải hiện tại bàn tay anh ta đang bịt chặt miệng và mũi cô gần như muốn ép cô vào đường chết thì đây quả đúng là một người đàn ông đẹp trai.
Cho dù căn bản không biết người nọ là ai, cho dù căn bản không hiểu tình huống trước mắt là gì, nhưng bản năng cầu sinh của con người khiến Tiết Phạn giãy giụa muốn thoát.
Lúc con người ta rơi vào tuyệt cảnh, thường thường sẽ bộc phát ra sức mạnh ngay cả chính bản thân mình cũng không tin được.
Tiết Phạn giơ tay lên, chọc về phía mắt của người đàn ông, người đàn ông kia theo bản năng muốn tránh, bàn tay vốn còn hung ác ghì mạnh lên mũi và miệng của Tiết Phạn trong nháy mắt liền buông lỏng. Không khí tươi mới lập tức tràn ngập trong phổi, khiến cho Tiết Phạn giống như con cá gặp hạn lâu ngày bỗng dưng được người ta ném trở lại trong nước.
Cô hít hai ngụm khí lớn, thậm chí còn bị cảm giác tốt đẹp này làm cho bị sặc phải ho khan mấy tiếng, chẳng qua, cô cũng không dám hưởng thụ cảm giác tốt đẹp này bao lâu, Tiết Phạn còn không quên, trong căn phòng này tồn tại một người đàn ông muốn lấy mạng cô!
Là người thừa kế của Tiết thị, từ nhỏ đến lớn đương nhiên là có rất nhiều người ngấp nghé, cho nên, từ khi Tiết Phạn còn nhỏ đã đi học một chút công phu quyền cước, để tránh xảy ra tình huống không lường trước được, mà hiện tại chính là lúc có ích, cô dùng tay phải nâng cơ thể dậy, nghiêng người sang một bên, lấy chân trái làm trụ cột chống đỡ, đùi phải dùng sức hung hăng đạp về phía người đàn ông vẫn còn ngồi bên giường kia!
Người đàn ông kia không hề lường trước được Tiết Phạn sẽ có bản lĩnh như vậy, lúc cú đá đến trước người anh ta, anh ta mới theo bản năng tránh sang một bên, chẳng qua, anh ta cũng không hoàn toàn tránh hẳn, một cước kia của Tiết Phạn đá vào bụng anh ta.
Lạ thật!
Ngày thường cô chú trọng nhất chính là rèn luyện thân thể, chuyện luyện tập quyền cước cho đến bây giờ vẫn chưa từng gián đoạn, nhưng hôm nay lúc cô nâng chân lên, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn vô lực, thân thể cũng không có chút sức nào, càng đừng nói đến chuyện một cước này của cô có tạo thành tổn thương gì cho người ta hay không.
Chẳng qua, hiện tại Tiết Phạn cũng không rảnh mà quan tâm đến vấn đề này, cô theo đà nhanh chóng lật người lại, chuẩn bị tốt tư thế chiến đấu, hai mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông.
Tuy vừa rồi Tiết Phạn đá ra một cước mềm nhũn vô lực, nhưng lại đá vào bụng nhỏ của người đàn ông kia, anh ta bị đạp cho một cước phải lảo đảo lùi về sau, thiếu chút nữa ngã sấp xuống cạnh giường, chuyện này càng thêm chọc giận anh ta, anh ta đứng lên, vốn còn định tiến lên bắt lấy Tiết Phạn, có điều thấy tư thế sẵn sàng chiến đấu của Tiết Phạn, anh ta liền nhíu chặt lông mày, không tiến lên, nhưng lại đè thấp giọng, tức giận cảnh cáo: "Thẩm Tích Chu!"
Tiết Phạn hơi sững sờ, Thẩm Tích Chu? Ai vậy?
…………..
/605
|