Chương 3.2: Tình cảnh
Thoáng sửng sốt, cô bỗng dưng nhớ tới một mảnh đỏ tươi khi chiếc xe lao ra khỏi rào chắn. Cho dù Tiết Phạn có là người tâm tính lạnh nhạt, lúc những ký ức này ùa vào trong đầu, cô cũng nhịn không được nỗi đau đang dâng lên trong lòng.
Đúng rồi, Tiết Phạn đã chết.
Sau đó, cô híp mắt lại, hơn nữa... còn là bị hại chết!
Cạnh tay cô có một quyển lịch bàn xinh đẹp, Tiết Phạn cầm lịch bàn lên, lật xem một phen, phát hiện chữ viết bên trên cô đều biết, tốt rồi, việc nói chuyện trao đổi không thành vấn đề. Mà bên góc lịch còn có vài nét quảng cáo bắt mắt, những quảng cáo này đều mang đến cho cô cảm giác vô cùng quen thuộc! Không, phải nói là cô biết tất cả!
Như vậy có thể nói, cô không phải trọng sinh đến một không gian xa lạ, mà là trọng sinh đến một cuộc đời mới ngay ở thời đại của cô!
Chuyện này đối với Tiết Phạn mà nói thật sự là không thể tốt hơn, ít nhất cô bớt đi phiền toái phải hòa nhập vào thế giới mới.
Tốt tốt tốt! Nếu ông trời đã xem không vừa mắt Tiết Phạn cô, ép cô phải chết đi như vậy, nếu ông trời đã cho cô sống lại một lần nữa, như vậy cô sẽ sống cho thật tốt! Cô muốn nhìn xem, tới cùng là ai muốn mạng cô!
Nghĩ đến đây, Tiết Phạn lại nâng mắt nhìn gương mặt của cô gái trong gương. Thẩm Tích Chu phải không? Tiết Phạn cô là người ân oán rõ ràng, nếu cô đã chiếm thân thể của Thẩm Tích Chu này, vậy cô tất nhiên sẽ báo đáp ân tình này cho cô ấy!
Những người muốn Tiết Phạn phải chết, những người muốn Thẩm Tích Chu phải chết, những người dày xéo lên cuộc đời của người khác mà sống này, cô sẽ không bỏ qua cho bất cứ một ai! Cô tất sẽ khiến cho bọn họ sống không bằng chết!
Tiết Phạn, không, hiện tại phải nói là Thẩm Tích Chu gắt gao nắm chặt quả đấm, bên môi là ý cười lạnh lẽo, giống như ác ma bò ra từ trong địa ngục, giờ phút này đã biến thành Tu La đến trình diện!
Chậm rãi thở ra một hơi, Thẩm Tích Chu bình ổn lại nội tâm đang dậy sóng, buông quyển lịch bàn trong tay xuống, về giường nằm xuống, giả bộ như chưa từng rời giường.
Giống như đã có mục tiêu, hiện tại điều quan trọng nhất là có người bên cạnh giải thích rõ ràng cho cô tình huống trước mắt, mà người biết được tất cả mọi chuyện lại là lựa chọn tốt nhất lúc này chính là...
Chỗ cửa vang lên tiếng động rất khẽ, sau đó cửa liền bị gõ vang, giọng nói dịu dàng của dì Đức truyền đến: "Cô chủ nhỏ, dì vào nhé."
Bên môi Thẩm Tích Chu nhếch lên một độ cong rất hiếm gặp, đến rồi, đây là người tốt nhất được chọn.
Mùi thơm của canh gà được hầm nhừ, men theo đầu lưỡi, để lại hương vị ấm áp, rồi chảy xuôi đến tận đáy lòng, cả người cô gần như được sống lại trong tư vị tuyệt vời đó.
Dì Đức dịu dàng vuốt ve mái tóc của Thẩm Tích Chu, trong mắt đầy dịu dàng hòa ái. Bà ấy cười: "Ăn nhiều một chút, dì cố ý ninh nhừ cho cháu, ninh một ngày một đêm, lúc này thịt gà gần như đã tan vào trong canh, cháu chỉ cần uống canh là được. Nhưng ngàn vạn lần đừng có nói cái gì mà không ăn, thân thể là của mình..."
"Cao Minh Triết và Trịnh Tuyết Trân đã đến tìm cháu." Đang cúi đầu ăn canh, Thẩm Tích Chu bỗng dưng mở miệng, chẳng qua cô không hề ngẩng đầu, động tác liên tục không thay đổi, chỉ lẳng lặng nói ra những lời này, giống như nó không hề có liên quan gì đến cô.
Sắc mặt dì Đức lập tức thay đổi, bà ấy hỏi dồn dập: "Lúc nào! Chẳng lẽ là buổi chiều lúc dì ở trong bếp đó..." Nói tới đây, bà ấy đột nhiên dừng lại tất cả thanh âm, thật giống như đang hát bỗng nhiên tắt nhạc.
Không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng, áp lực khiến người không thở nổi.
Thẩm Tích Chu vẫn uống từng ngụm từng ngụm canh, giống như không hề ý thức được trong lòng dì Đức lúc này như có sóng to gió lớn. Đối với cô mà nói, hai người kia căn bản chỉ là đồ bỏ đi không đáng nhắc tới, nhưng xem ra hai người kia hình như lại có tầm ảnh hưởng khá quan trọng đến Thẩm Tích Chu chân chính, có điều, rốt cuộc là ảnh hưởng đến mức nào?
……………
/605
|