Chương 8: Luyện tay (2)
Editor: May
Đã không có hoạt động giải trí sau khi ăn xong, cô đi dạo nhà dân một vòng, vừa ra đến trước cửa ngược lại nhìn thoáng qua người đàn ông hôn mê trong góc, trong lúc trầm tư, bước chân thay đổi trở về, nửa đỡ nửa ôm người ra đầu ngõ, tìm phòng khám bệnh trị liệu.
“Aizz, sao lại đánh người thành như vậy, đám trẻ con các cháu chỉ biết cả ngày gây chuyện, không học hành cho tốt, ngày nào đó thật xảy ra chuyện, xem các người tìm ai khóc.” Bác sĩ chân trần kêu quát răn dạy ở đàng kia, kiểm tra miệng vết thương, vội vã cầm cồn i-ốt và bông rửa sạch miệng vết thương cho người bị thương.
Tống Diệp ngồi ở một bên không nói gì, chờ đến bên kia rửa sạch xong vết máu, mới phát hiện nằm ở nơi đó không phải đàn ông, mà là một nam sinh mười sáu mười bảy tuổi, bởi vì ăn mặc lưu manh, chiều cao ngạo người, ngược lại làm cô không nhận ra.
Bác sĩ xử lý xong miệng vết thương, kê chút thuốc hạ sốt liền đi nghỉ ngơi, trước khi đi còn phân phó câu, “Người nhà phải nhìn kỹ, nửa đêm sốt lên thì kêu tôi.”
Thấy việc nghĩa hăng hái làm bị trở thành đồng lõa gây án, Tống Diệp nhìn nhìn người trên giường, lại nhìn nhìn thuốc trong tay, hơi cảm thấy tốn công vô ích.
Vết thương trên đầu đối phương cũng không lớn, Tống Diệp cũng không muốn lãng phí ở chỗ này, đứng dậy đi đến trước mặt nam sinh, ấn mạnh nhân trung đánh thức người.
“Ưm……” Nam sinh choáng váng đầu, kêu rên ra tiếng, vừa mở mắt liền thấy một cái áo bông màu xám, còn có một khuôn mặt không rõ ràng lắm, “Cô là……”
“Tống Diệp, người cứu anh.” Lời ít mà ý nhiều báo ra tên họ, để đối phương nhớ kỹ ân tình, Tống Diệp cũng không phải là người làm việc tốt không cầu báo đáp.
Quả nhiên, sắc mặt trắng bệch của nam sinh kia trở nên vi diệu, “Cô cứu tôi, vậy bọn Tiểu Đao đâu?”
“Người đánh anh tên Tiểu Đao? Bọn họ là bang phái nào, có bao nhiêu thành viên, địa bàn lớn bao nhiêu?” Tống Diệp không đáp mà hỏi lại, ném toàn bộ vấn đề vừa rồi chưa kịp bức cung cho nam sinh trước mặt.
Nam sinh kia sửng sốt, hoài nghi đánh giá cô, nhưng cũng nể tình trả lời, “Bọn họ là người của bang Địa Hổ, địa bàn ở gần trung học bên sông, thành viên…… hẳn là có khoảng trăm người.”
Chỉ khoảng trăm người, đây là đang làm bang phái gia đình sao?
Trong lòng Tống Diệp cười lạnh, trên mặt có chút đần độn vô vị, không có hứng thú gì với bang phái nhỏ một trăm người, ném thuốc hạ sốt cho nam sinh trên giường, cô xoay người đôi tay cắm túi đi ra ngoài, “Bác sĩ nghỉ ngơi ở bên trong, có việc tự mình tìm ông ta.”
“Này……” Lúc nam sinh kia phản ứng lại, thân ảnh Tống Diệp đã là biến mất ở trong tầm mắt.
Không thể hiểu được xuất hiện, lại hỏi vấn đề không đầu không đuôi, hiện tại lại tự mình rời đi, cho dù là nam sinh ngày thường giỏi về giả khốc cũng có chút phát điên.
Chỉ là buồn rầu của anh ta, Tống Diệp hoàn toàn không để ở trong lòng, thân thể mười lăm tuổi lăn lộn cả ngày đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, cô tìm khách sạn gần đây nghỉ ngơi, nằm ở trên giường nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Trong bóng đè vô biên là nước biển sâu không thấy đáy, nổ mạnh nuốt hết toàn bộ thần chí con người, trong cả người đau nhức, cô vẫn còn nhớ rõ nội tâm của mình là không cam lòng đến cỡ nào.
Cô vì tổ chức bán mạng mười ba năm, là sát thủ xếp hạng đứng đầu toàn cầu, lại không nghĩ ở trong một lần nhiệm vụ chậu vàng rửa tay cuối cùng bị tổ chức bán đứng, táng thân nơi đáy biển.
/1794
|