Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Q.2 - Chương 243 - Phiền Não Của Cao Nhân

/321


Hồng ngư lục thủy, chim hót hoa nở, đích thực là nơi tốt. Bạch Dịch mỉm cười, nói rồi dẫn đầu bước vào chỗ ở của Dương Nhất Phàm.

Vào trong phòng, thần sắc nhẹ nhõm lúc trước của hai người đều biến mất, dường như hào hứng vừa rồi đều là giả bộ.

Hắn vẫn bế quan không ra? Bạch Dịch ngưng trọng hỏi.

Từ lần trước bế quan, vẫn không xuất hiện. Thần sắc Dương Nhất Phàm cũng trở nên cực kỳ nghiêm trọng, “Hắn” trong miệng Bạch Dịch, Dương Nhất Phàm đương nhiên biết rõ là chỉ ai.

“Tốt nhất là hắn luôn bế quan, bế một trăm tám mươi năm, đến lúc đó chúng ta đều có thể đột phá Kim Đan, không phải bị người chế trụ. Dương Nhất Phàm bóp bóp nắm tay, trong giọng nói tràn đầy hận ý.

Bạch Dịch khẽ gật đầu một cái, trong toàn bộ Thương Vân Tông, chỉ có Dương Nhất Phàm mới thật sự là minh hữu.

Nghe nói sau khi ngươi tạm thời người quản lý Đan Các đã nhảy lên thành hồng nhân (người tâm phúc) Thương Vân Tông, ngay các Trưởng lão cũng có phần coi trọng với ngươi. Bạch Dịch nói.

Dương Nhất Phàm đắc ý nở nụ cười một tiếng, nói: Vẫn là tính toán của ngươi cao minh, hiện tại cả ngày đều có đệ tử tới tìm ta mượn đan phương, các Trưởng lão cũng luôn yêu cầu linh thảo. Hiện tại trong Đan Các, chuyện lớn chuyện nhỏ đều cần ta làm chủ, ta không tin ở thời điểm này tên Tào Cửu Tiền dám đụng đến ta.

Lực lượng của Dương Nhất Phàm chính là uy vọng càng ngày càng cao của hắn, ngay lúc này Bạch Dịch mới coi là chính thức yên lòng. Ít nhất trong thời gian ngắn, tuyệt đối Tào Cửu Tiền sẽ không ra tay với Dương Nhất Phàm.

Chuyện phiếm vài câu, Bạch Dịch liền phải rời đi, Dương Nhất Phàm chợt nhớ tới một việc, nói: Trước đó vài ngày Cao Nhân đã tới chỗ ta, nói muốn tìm ngươi. Mấy tháng này ngươi không có ở tông môn, hắn không tìm thấy ngươi ở Luyện Khí Điện, đành phải đến chỗ ta hỏi thăm. Nhìn thần sắc dáng vẻ lo lắng của hắn, chỉ sợ là gặp vấn đề khó khăn gì, ta hỏi qua, hắn không nói.

Cao Nhân? Bạch Dịch khẽ giật mình, Cao Nhân luôn tu luyện ở Lưu Tiên Cư, có thể gặp phải việc khó gì.

Cũng tốt, ta đây tới Lưu Tiên Cư xem sao. Bạch Dịch dứt lời, đã rời khỏi chỗ ở Dương Nhất Phàm. Không đợi hắn đi quá xa, Dương Nhất Phàm liền đuổi theo.

Ta cùng đi một chuyến đến Lưu Tiên Cư với ngươi. Giờ ngoại môn Thương Vân Tông không có Chấp sự quản lý, nếu Cao Nhân gặp chuyện khó xử gì, ít nhất ta từng là Chấp sự ngoại môn mở miệng, những tên đệ tử ngoại môn kia vẫn nghe theo. Dương Nhất Phàm nói.

Nghĩ đến có khả năng Cao Nhân đệ tử ngoại môn khác làm khó, Bạch Dịch cũng không nhiều lời, cùng Dương Nhất Phàm đến Lưu Tiên Cư.

Mặc dù hiện giờ Lưu Tiên Cư không có Chấp sự quản lý, nhưng nơi này dù sao cũng là nội địa tông môn, những tên đệ tử ngoại môn kia căn bản không dám làm càn. Nguyên một đám đều vùi trong phòng đau khổ tu luyện, muốn nhờ linh khí của tông môn nhanh chóng đột phá cảnh giới. Chỉ khi tiến vào nội môn mới chân chính xem như đệ tử Thương Vân.

Khương Đại Xuyên đang ở trong phòng Cao Nhân, hắn nhìn Cao Nhân mặt mày ủ ê, khuyên giải nói: Lão già nhà ngươi chính là Thân vương nước Đại Phổ, Cảnh Vương Phủ có thể xảy ra đại sự gì. Không phải tỷ tỷ ngươi tính tình càng ngày càng quái dị sao, đều nói nữ mười tám thay đổi, càng đổi càng khó quấn. Cùng lắm thì lần sau khi ngươi về nhà mang theo ta, hà tất phải tìm tiểu thúc, ngươi không biết tiểu thúc lão nhân gia người bề bộn nhiều việc sao.

Ta biết Bạch huynh trở thành đệ tử Luyện Khí Điện nhất định cực kỳ bận rộn, nhưng tỷ ta trước kia chưa bao giờ phát tính cáu kỉnh lớn như vậy với ta. Lần này về nhà thăm người thân, ta cảm giác trong nhà có chỗ nào không đúng. Cao Nhân một bộ dáng mặt ủ mày chau, hốc mắt biến đen không ít, xem ra mấy ngày nay tinh thần luôn không tập trung.

Đừng có đại kinh tiểu quái, đường đường Cảnh Vương Phủ có thể có chỗ nào không đúng. Ta thấy ngươi là tu luyện tu ra ma chướng rồi, đến đến, để Đại Xuyên sư huynh nhìn xem. Nói xong, Khương Đại Xuyên vạch mí mắt Cao Nhân, ra dáng ra hình mà nhìn nửa ngày, nói nhảm một câu: Tròng mắt sung huyết, đây là ngươi không ngủ đủ giấc.

Khương Đại Xuyên nhìn như đáng giận, Cao Nhân lại biết, vị Đại Xuyên sư huynh này đang tìm cách tự an ủi mình. Từ một tháng trước hắn về Cảnh Vương Phủ một chuyến, cảm giác trong nhà trở nên có chút cổ quái. Về phần cổ quái chỗ nào, hắn vẫn không rõ ràng.

Tỷ tỷ ngày thường dịu dàng như nước tính tình trở nên nóng nảy, phụ thân nghiêm khắc lại cực kỳ hay nói cũng trở nên im lặng ít nói. Nhất là Phí lão, giờ gầy thành da bọc xương, qua lại cùng một thứ tựa như u linh ở trong vương phủ. Cảnh Vương Phủ trước kia tiếng cười nói vui vẻ vậy mà hôm nay trở nên cực kỳ nặng nề đè nén, dường như bên trong cả tòa Vương phủ tràn đầy một loại khí tức âm lãnh.

Khi Bạch Dịch đến, Cao Nhân vẫn còn mê mang suy tư, ngay hai người sống sờ sờ bước đến cũng không phát giác. Nghe tiếng hô to gọi nhỏ của Khương Đại Xuyên, hắn mới bừng tỉnh.

Bạch huynh! Cao Nhân thấy Bạch Dịch, nghẹn ngào hô một tiếng, sau đó liền nói rõ ràng tường tận việc mình lo lắng ra.

Nghe Cao Nhân nói xong, Bạch Dịch khẽ nhíu mày, chỉ hỏi một câu: Lần này ngươi về nhà, Phí lão đã nói gì với ngươi?

Cao Nhân lắc đầu, nói: Phí lão thay đổi so với cha ta đều im lặng ít nói. Cha còn gọi ta một tiếng “con trai”, ta ở nhà hai ngày, Phí lão vẫn không nói câu nào với ta.

Phí lão kia là Tu Chân Giả?

Sau khi Dương Nhất Phàm nghe hết lời Cao Nhân nói, không khỏi hỏi. Có câu trả lời thuyết phục, hắn nhíu mày nói ra: Nếu là Vương phủ các ngươi cung phụng, từ nhỏ lại đối xử vô cùng tốt với ngươi, không có khả năng thấy ngươi ngay một câu cũng không nói. Chuyện này đúng thật có chút cổ quái.

Đi một chuyến đến thành Thanh Thủy là được. Bạch Dịch đứng dậy nói. Loại chuyện này chỉ dựa vào suy đoán thì không cách nào biết được chân tướng, chỉ có tận mắt thấy mới có thể kết luận.

Cao Nhân nghe xong lập tức cực kỳ vui mừng, mục đích hắn tìm Bạch Dịch chính là muốn Bạch Dịch cùng hắn quay về xem gia nhân. Thấy Bạch Dịch đứng dậy, hắn lập tức đi theo ra ngoài.

Khương Đại Xuyên cũng muốn đến thành Thanh Thủy, loại kỳ văn quái sự này hắn ưa thích nhất, nhưng bị một đạo ánh mắt sắc bén của Bạch Dịch trực tiếp bức lui, không cam lòng trở lại phòng mình, trong lòng thầm oán tiểu thúc của hắn, khuôn mặt lại vẫn mang theo vẻ nịnh nọt giống như ngượng ngập.

Gần đây Đan Các thiếu khuyết một loại linh thảo, vừa lúc ta cũng muốn đến phường thị một chuyến, không bằng đồng hành cùng các ngươi. Dương Nhất Phàm bước khỏi Lưu Tiên Cư, nói với Bạch Dịch.

Cảnh Vương Phủ ở thành Thanh Thủy, mà gần thành Thanh Thủy có một phường thị tu chân. Đối với Dương Nhất Phàm đồng hành, Bạch Dịch không do dự liền gật đầu đồng ý. Theo hắn thấy, Cảnh Vương Phủ chắc có lẽ không xảy ra đại sự gì, có lẽ là âm quỷ tác quái. Hắn và Cao Nhân là lão bằng hữu, nếu ngay cả chút phiền toái ấy cũng không giúp, vậy thì không cần xưng huynh gọi đệ.

Rời tông môn, Dương Nhất Phàm gọi ra Pháp khí phi thuyền, chở ba người bay về hướng thành Thanh Thủy.

Thành Thanh Thủy cách Thương Vân tông không tính quá xa, không đến lộ trình một ngày, sáng sớm xuất phát, lúc hoàng hôn ba người đã đến bên ngoài thành Thanh Thủy.

Ở ngoài thành thu hồi Pháp khí phi hành, ba người đi bộ vào thành.

Tu Chân Giả Đại Phổ không rêu rao, có thể sợ bị phàm nhân phát hiện, phần lớn cố gắng tránh đi.

Thành Thanh Thủy to như vậy, trước kia đường phố nhộn nhịp hối hả giờ trở nên lạnh lẽo yên ắng. Quà vặt ven đường, nghệ nhân xiếc ảo thuật, chẳng biết vì sao đều biến mất không thấy gì nữa, rất nhiều cửa hàng mua bán cũng đóng cửa. Gần như từng nhà đều đóng chặt cửa phòng, còn không còn bộ dáng thịnh vượng trước kia..

Lúc trước Bạch Dịch đến thành Thanh Thủy tham gia tiên gia đại khảo, cũng không phải loại cảnh tượng này. Cả tòa thành trấn dường như đắm chìm trong một loại Tử khí, lộ ra có chút âm trầm.

Từ khi vào thành, chân mày Bạch Dịch liền khẽ chau lại.

Trong thành trấn cũng không có các loại yêu vật hung thú, phần lớn cư dân trong nội thành dùng linh thức có thể cảm giác đạt được. Đường phố vắng lặng ngẫu nhiên có thể gặp người qua đường thần sắc vội vã, nếu không có như thế, Bạch Dịch còn tưởng rằng ở đây bị tàn sát hàng loạt dân trong thành.

Thành Thanh Thủy thuộc về trọng trận của Đại Phổ, ở ngoài thành tám mươi dặm, đóng quân lấy mấy chục vạn biên quân Đại Phổ. Mặc dù gần bên có chút sơn tặc giặc cỏ qua lại, cũng tuyệt đối không thể biến một tòa đại thành thành bộ dáng như thế.

Thành Thanh Thủy còn quạnh quẽ hơn so với lần trước. Bạch huynh, chúng ta tranh thủ thời gian trở lại Vương phủ. Cao Nhân lo lắng nói, gấp gáp chạy tới Cảnh Vương Phủ.

/321

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status