Dịch giả: Mã Phương Linh
Một câu ta đến thay ngươi bảo quản khiến cho Khương Đại Xuyên sững sờ, mất nửa ngày sau mới tỉnh táo lại.
“Bạch Dịch, lẽ nào ngươi thực sự muốn động thủ với ta.” Khương Đại Xuyên khinh bỉ nói: “Vừa mới đến Nhập Vân cốc đã muốn học người ta thói dùng vũ lực, ta thấy tiểu tử nhà ngươi đầu óc chẳng có chút thông minh nào, hơi đần độn đó.”
“Có thông minh hay không thì đợi lát nữa ngươi sẽ biết.” Bạch Dịch trước sau vẫn mang theo ý cười lạnh nhạt, chậm rãi giơ mộc kiếm lên.
“Nhường ngươi một bậc, nào ngờ ngươi lại không biết tốt xấu như vậy, nên đừng có trách Khương Đại Xuyên ta độc ác.”
Khương Đại Xuyên lúc này nổi cơn tức giận, tàn nhẫn quát lên, hắn cùng đối phương đến một khu rừng rậm, chính là vì muốn cho đối phương chút thể diện, nào ngờ đi qua rồi thì tên tiểu tử này lại thực sự muốn động thủ.
A!
Khương Đại Xuyên tức giận hét lớn, linh khí trong cơ thể cũng tuôn trào, hắn giơ tay phi ra một lô kiếm, thanh mộc kiếm này dĩ nhiên không rơi xuống mà bay lượn trước mặt hắn, khẽ lay động như thể có linh tính.
“Lô Đào kiếm thức chia làm ba dạng, uy lực thông thiên, hôm nay đại gia ta sẽ để cho tiểu tử ngươi phải mở to mắt, dạng thứ nhất, kiếm như xà chuyển!” (*)
(*) Kiếm như xà chuyển: Đường kiếm giống như rắn uốn mình
Khương Đại Xuyên hét lớn ra kiếm quyết kỳ lạ, hai ngón tay đặt lên mộc kiếm, chỉ thấy chuôi Phi Lô kiếm này của hắn đột nhiên quay quay như một con thoi không ngừng bay lượn trước mặt Khương Đại Xuyên, thật giống một con rắn đang trườn mình hết sức sống động.
Phi lô kiếm quay một hồi nhưng Khương Đại Xuyên vẫn không tấn công Bạch Dịch, kiếm quyết trong tay đã thay đổi, hắn một lần nữa hét lên: “Chiêu thức thứ hai: Biên lô tố úng” (*)
(*) Biên lô tố úng: cây sậy tạo thành chiếc chum (vại)
Theo sự biến hóa của kiếm quyết, thanh mộc kiếm không quay thành trục nữa mà bắt đầu xoay tròn vòng quanh, tốc độ cực nhanh, giống như một con quay quanh mình Khương Đại Xuyên, nếu như tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần nữa, thì thật sự giống như tạo thành một cái chum.
Chiêu thức thứ hai này khi xuất ra liền tạo cảm giác rất gượng gạo, tay xuất kiếm quyết của Khương Đại Xuyên cũng khẽ run run, hiển nhiên không phải là hắn biết sử dụng thành thạo.
Liên tiếp thể hiện kiếm thức nên khí thế của Khương Đại Xuyên tăng lên đến cực hạn, có vẻ thô bạo khác thường, nhưng thiếu niên trước mặt vẫn không hề nhúc nhích, đến cả mi mắt cũng không chớp, sau khi nhìn qua kiếm quyết của đối phương thì chỉ nhàn nhạt nói: “Chiêu thức cuối cùng thì như thế nào?”
“Chiêu thức thứ ba là “Tụ lô thành đào”, đừng nói là ta, đến ngay cả đệ tử của Luyện khí hậu kì cũng không có mấy người có thể khai triển, có người nói chiêu thức thứ ba có thể tụ họp cây sậy thành ngọn sóng lớn, có xu hướng tạo thành sóng thần, đó chính là tuyệt học của Nhập Vân cốc!”
Khương Đại Xuyên nói xong thì đột nhiên có cảm giác mình bị đối phương đùa giỡn, một tân đệ tử đến cả linh khí cũng không xuất ra thì hỏi đến kiếm quyết thứ ba làm gì.
“Đừng nói đến chiêu thức thứ ba, ngay đến chiêu thức đầu tiên cũng có thể đánh cho ngươi tàn phết, thế nào? Đã sợ chưa?”
Khương Đại Xuyên đầy vẻ tự đắc nhưng nhìn thấy Bạch Dịch vẫn y như cũ tựa cười mà như không cười, thần thái thản nhiên không hề kinh sợ khiến hắn giận quá, liền thúc kiếm đến quay vòng quanh người Bạch Dịch.
“Tụ lô thành đào…..có phải loại này?”
Nhìn thấy đối phương ra tay, bỗng nhiên Bạch Dịch tung kiếm lên, ngón tay như bay xuất ra một bộ kiếm quyết.
Theo kiếm quyết của Bạch Dịch, Phi Lô kiếm tạo ra một âm thanh nặng nề như tiếng sóng biển, công kích với tốc độ cực nhanh, mỗi lần tấn công đều lưu lại một chuỗi tàn ảnh, bởi vì tốc độ xuất kiếm rất nhanh, đạo tàn ảnh thứ nhất còn chưa tan, đạo thứ hai đã xuất hiện, mắt thường dĩ nhiên không thể nhìn thấy hơn mười đường kiếm ảnh cùng tồn tại, trông nó giống như một đợt sóng biển liên tục táp đến, thập phần kinh người.
“A….a”
Lúc bản thân Khương Đại Xuyên còn đang tự đắc với kiếm quyết thứ hai, lại tưởng rằng tân đệ tử Bạch Dịch đã bị dọa cho sợ đến choáng váng, nào ngờ đối phương cũng biết kiếm thức, lại còn vừa ra tay chiêu thức thứ ba của Lô Đào kiếm “Tụ lô thành đào”
Trong lúc kinh ngạc, Khương Đại Xuyên còn chưa kịp rút kiếm ra phòng thủ thì chớp mắt đã bị trúng mười mấy đòn nghiêm trọng vào bụng, hắn kêu lên thảm thiết rồi bị đánh bay ra ngoài, thân mình đập trúng vào một cái cây đại thụ rồi rơi xuống bụi cỏ.
Chỉ một chiêu đánh bay đối thủ, Bạch Dịch thu hồi mộc kiếm, đi về phía Khương Đại Xuyên đang nằm rên rỉ trên nền cỏ.
Mặc dù chưa từng học Lô đào kiếm thức, có điều loại kiếm quyết cấp thấp của đệ tử Luyện khí kỳ này Bạch Dịch chỉ cần nhìn trước hai thức là có thể dễ dàng diễn ra chiêu thức thứ ba, do đó rất ung dung thi triển.
Khương Đại Xuyên bị ngã chổng vó trong bụi cỏ, sắc mặt đã trở nên vô cùng kinh hãi, như thể nhìn thấy quỷ, hắn suy nghĩ nát óc cũng không thông ra được tại sao một tân đệ tử mới vào ngoại môn được ba ngày lại có thể dẫn ra linh khí, không những thế còn có thể thi triển được chiêu thức thứ ba của Lô Đào kiếm thức.
Đứng trước đầu Khương Đại Xuyên, Bạch Dịch cúi xuống hỏi: “Đại Xuyên sư huynh, chiêu này có phải là Lô tụ thành đào?” Bạch Dịch hơi cau mày, có chút không chắc chắn, tiếp tục hỏi: “Hình như vẫn còn thiếu một chút điêu luyện, hay là huynh cố nhịn thêm một chút để ta thi triển lại một lần nữa.”
Lúc này, bụng Khương Đại Xuyên đã trúng mười mấy kiếm, thiếu chút nữa là xổ ruột ra ngoài, hắn nén đau để lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, vội vàng nói: “Đúng, đúng, đây chính là Lô tụ thành đào, ngươi đừng, đừng có thi triển nữa.”
Kỳ thực, uy lực của Phi Lô kiếm còn hơn thế này nhiều, nếu như dùng toàn lực thì Khương Đại Xuyên đã sớm nát cả bụng lẫn ruột mà chết rồi, Phi Lô kiếm mặc dù chỉ là pháp khí cấp thấp nhưng sắc bén hơn mấy phần sắt thông thường, Bạch Dịch cũng không muốn giết người nên mới giữ lại vài phần lực đạo.
“Nếu như đây là chiêu thức thứ ba của Lô Đào kiếm pháp, vậy thì Thông Mạch Đan của Đại Xuyên sư huynh có phải là nên đưa cho ta bảo quản không?” Bạch Dịch cười như không cười nói, mục địch hắn dẫn một mình Khương Đại Xuyên đến đây chính là muốn khiến cho đối phương phải kinh sợ triệt để, làm cho đối phương phải tâm phục khẩu phục.
Quy củ của Nhập Vân cốc, Bạch Dịch đã nắm rõ được hết, mỗi khu vực ở đây đều là một thế lực nhỏ, và mỗi khu đều có một thủ lĩnh dẫn đầu, chỉ cần đánh cho Khương Đại Xuyên phải sợ, vậy thì Bạch Dịch có thể ở trong bóng tối âm thầm trở thành thủ lĩnh của khu vực đó.
Không khoe khoang với người khác để dẫn tới nghi ngờ, lại có quyền thống trị khu vực đó mới chính là mục đích thực sự của Bạch Dịch.
“Đưa….ta đưa cho ngươi!”
Khương Đại Xuyên lúc này mới thấy rõ, đối phương chẳng phải là tân đệ tử gì, rõ ràng là con cháu của một vị tiền bối nào đó trong tông môn, biết điều bái vào sơn môn, nếu không thì ai có thể trong thời gian ba ngày không chỉ tu luyện ra linh khí mà còn có thể thi triển ra kiếm thức thứ ba của Lô Đào kiếm.
Khương Đại Xuyên nhếch mép đứng lên, hắn trong lòng thập phần không muốn nhưng vẫn phải lấy ra hơn một trăm viên Thông đan mạch ngoan ngoãn đưa cho Bạch Dịch, thái độ cũng trở nên khiêm nhường và khách sáo nói: “Bạch Dịch huynh đệ, không biết người thân của ngươi có vị nào tu luyện ở trong nội môn không, ngươi nên trực tiếp vào trong nội môn, linh khí ở ngoại môn có hạn không nhiều như trong nội môn.”
Vừa nghe được lời Khương Đại Xuyên, Bạch Dịch liền đoán được tâm tư đối phương nên nói: “Gia thúc tính tình cổ quái, không thích nói thẳng ra, Đại Xuyên huynh biết là được rồi, nhưng cũng không nên truyền ra ngoài, kẻo lão nhân gia lại trách tội xuống…..”
“Hiểu rồi, hiểu rồi!”
Khương Đại Xuyên cũng ngầm hiểu ý, hắn tự nói trong lòng mình: “Ngươi là đệ tử thế gia tu chân, sao ngươi không nói sớm, nếu sớm biết ngươi có người chống lưng, có đánh chết ta cũng không dám có ý đánh ngươi, lần này thì tốt rồi, khó khăn khổ sở kiếm được Thông Mạch Đan cuối cùng mất sạch.”
Thu được Thông Mạch Đan, Bạch Dịch cùng với Khương Đại Xuyên rời khỏi rừng sâu, quay về chỗ ở, Cao Nhân thấy Bạch Dịch không tổn hại một sợi tóc nào đi phía trước Khương Đại Xuyên, liền biết ngay Bạch Dịch đã khiến đối phương kinh sợ, những đệ tử ngoại môn khác ở khu này nhìn thấy Khương Đại Xuyên mặt trắng bệch đang ôm bụng, có vẻ uể oải suy sụp, hiển nhiên ai nấy cũng dấy lên nghi ngờ.
Một câu ta đến thay ngươi bảo quản khiến cho Khương Đại Xuyên sững sờ, mất nửa ngày sau mới tỉnh táo lại.
“Bạch Dịch, lẽ nào ngươi thực sự muốn động thủ với ta.” Khương Đại Xuyên khinh bỉ nói: “Vừa mới đến Nhập Vân cốc đã muốn học người ta thói dùng vũ lực, ta thấy tiểu tử nhà ngươi đầu óc chẳng có chút thông minh nào, hơi đần độn đó.”
“Có thông minh hay không thì đợi lát nữa ngươi sẽ biết.” Bạch Dịch trước sau vẫn mang theo ý cười lạnh nhạt, chậm rãi giơ mộc kiếm lên.
“Nhường ngươi một bậc, nào ngờ ngươi lại không biết tốt xấu như vậy, nên đừng có trách Khương Đại Xuyên ta độc ác.”
Khương Đại Xuyên lúc này nổi cơn tức giận, tàn nhẫn quát lên, hắn cùng đối phương đến một khu rừng rậm, chính là vì muốn cho đối phương chút thể diện, nào ngờ đi qua rồi thì tên tiểu tử này lại thực sự muốn động thủ.
A!
Khương Đại Xuyên tức giận hét lớn, linh khí trong cơ thể cũng tuôn trào, hắn giơ tay phi ra một lô kiếm, thanh mộc kiếm này dĩ nhiên không rơi xuống mà bay lượn trước mặt hắn, khẽ lay động như thể có linh tính.
“Lô Đào kiếm thức chia làm ba dạng, uy lực thông thiên, hôm nay đại gia ta sẽ để cho tiểu tử ngươi phải mở to mắt, dạng thứ nhất, kiếm như xà chuyển!” (*)
(*) Kiếm như xà chuyển: Đường kiếm giống như rắn uốn mình
Khương Đại Xuyên hét lớn ra kiếm quyết kỳ lạ, hai ngón tay đặt lên mộc kiếm, chỉ thấy chuôi Phi Lô kiếm này của hắn đột nhiên quay quay như một con thoi không ngừng bay lượn trước mặt Khương Đại Xuyên, thật giống một con rắn đang trườn mình hết sức sống động.
Phi lô kiếm quay một hồi nhưng Khương Đại Xuyên vẫn không tấn công Bạch Dịch, kiếm quyết trong tay đã thay đổi, hắn một lần nữa hét lên: “Chiêu thức thứ hai: Biên lô tố úng” (*)
(*) Biên lô tố úng: cây sậy tạo thành chiếc chum (vại)
Theo sự biến hóa của kiếm quyết, thanh mộc kiếm không quay thành trục nữa mà bắt đầu xoay tròn vòng quanh, tốc độ cực nhanh, giống như một con quay quanh mình Khương Đại Xuyên, nếu như tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần nữa, thì thật sự giống như tạo thành một cái chum.
Chiêu thức thứ hai này khi xuất ra liền tạo cảm giác rất gượng gạo, tay xuất kiếm quyết của Khương Đại Xuyên cũng khẽ run run, hiển nhiên không phải là hắn biết sử dụng thành thạo.
Liên tiếp thể hiện kiếm thức nên khí thế của Khương Đại Xuyên tăng lên đến cực hạn, có vẻ thô bạo khác thường, nhưng thiếu niên trước mặt vẫn không hề nhúc nhích, đến cả mi mắt cũng không chớp, sau khi nhìn qua kiếm quyết của đối phương thì chỉ nhàn nhạt nói: “Chiêu thức cuối cùng thì như thế nào?”
“Chiêu thức thứ ba là “Tụ lô thành đào”, đừng nói là ta, đến ngay cả đệ tử của Luyện khí hậu kì cũng không có mấy người có thể khai triển, có người nói chiêu thức thứ ba có thể tụ họp cây sậy thành ngọn sóng lớn, có xu hướng tạo thành sóng thần, đó chính là tuyệt học của Nhập Vân cốc!”
Khương Đại Xuyên nói xong thì đột nhiên có cảm giác mình bị đối phương đùa giỡn, một tân đệ tử đến cả linh khí cũng không xuất ra thì hỏi đến kiếm quyết thứ ba làm gì.
“Đừng nói đến chiêu thức thứ ba, ngay đến chiêu thức đầu tiên cũng có thể đánh cho ngươi tàn phết, thế nào? Đã sợ chưa?”
Khương Đại Xuyên đầy vẻ tự đắc nhưng nhìn thấy Bạch Dịch vẫn y như cũ tựa cười mà như không cười, thần thái thản nhiên không hề kinh sợ khiến hắn giận quá, liền thúc kiếm đến quay vòng quanh người Bạch Dịch.
“Tụ lô thành đào…..có phải loại này?”
Nhìn thấy đối phương ra tay, bỗng nhiên Bạch Dịch tung kiếm lên, ngón tay như bay xuất ra một bộ kiếm quyết.
Theo kiếm quyết của Bạch Dịch, Phi Lô kiếm tạo ra một âm thanh nặng nề như tiếng sóng biển, công kích với tốc độ cực nhanh, mỗi lần tấn công đều lưu lại một chuỗi tàn ảnh, bởi vì tốc độ xuất kiếm rất nhanh, đạo tàn ảnh thứ nhất còn chưa tan, đạo thứ hai đã xuất hiện, mắt thường dĩ nhiên không thể nhìn thấy hơn mười đường kiếm ảnh cùng tồn tại, trông nó giống như một đợt sóng biển liên tục táp đến, thập phần kinh người.
“A….a”
Lúc bản thân Khương Đại Xuyên còn đang tự đắc với kiếm quyết thứ hai, lại tưởng rằng tân đệ tử Bạch Dịch đã bị dọa cho sợ đến choáng váng, nào ngờ đối phương cũng biết kiếm thức, lại còn vừa ra tay chiêu thức thứ ba của Lô Đào kiếm “Tụ lô thành đào”
Trong lúc kinh ngạc, Khương Đại Xuyên còn chưa kịp rút kiếm ra phòng thủ thì chớp mắt đã bị trúng mười mấy đòn nghiêm trọng vào bụng, hắn kêu lên thảm thiết rồi bị đánh bay ra ngoài, thân mình đập trúng vào một cái cây đại thụ rồi rơi xuống bụi cỏ.
Chỉ một chiêu đánh bay đối thủ, Bạch Dịch thu hồi mộc kiếm, đi về phía Khương Đại Xuyên đang nằm rên rỉ trên nền cỏ.
Mặc dù chưa từng học Lô đào kiếm thức, có điều loại kiếm quyết cấp thấp của đệ tử Luyện khí kỳ này Bạch Dịch chỉ cần nhìn trước hai thức là có thể dễ dàng diễn ra chiêu thức thứ ba, do đó rất ung dung thi triển.
Khương Đại Xuyên bị ngã chổng vó trong bụi cỏ, sắc mặt đã trở nên vô cùng kinh hãi, như thể nhìn thấy quỷ, hắn suy nghĩ nát óc cũng không thông ra được tại sao một tân đệ tử mới vào ngoại môn được ba ngày lại có thể dẫn ra linh khí, không những thế còn có thể thi triển được chiêu thức thứ ba của Lô Đào kiếm thức.
Đứng trước đầu Khương Đại Xuyên, Bạch Dịch cúi xuống hỏi: “Đại Xuyên sư huynh, chiêu này có phải là Lô tụ thành đào?” Bạch Dịch hơi cau mày, có chút không chắc chắn, tiếp tục hỏi: “Hình như vẫn còn thiếu một chút điêu luyện, hay là huynh cố nhịn thêm một chút để ta thi triển lại một lần nữa.”
Lúc này, bụng Khương Đại Xuyên đã trúng mười mấy kiếm, thiếu chút nữa là xổ ruột ra ngoài, hắn nén đau để lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, vội vàng nói: “Đúng, đúng, đây chính là Lô tụ thành đào, ngươi đừng, đừng có thi triển nữa.”
Kỳ thực, uy lực của Phi Lô kiếm còn hơn thế này nhiều, nếu như dùng toàn lực thì Khương Đại Xuyên đã sớm nát cả bụng lẫn ruột mà chết rồi, Phi Lô kiếm mặc dù chỉ là pháp khí cấp thấp nhưng sắc bén hơn mấy phần sắt thông thường, Bạch Dịch cũng không muốn giết người nên mới giữ lại vài phần lực đạo.
“Nếu như đây là chiêu thức thứ ba của Lô Đào kiếm pháp, vậy thì Thông Mạch Đan của Đại Xuyên sư huynh có phải là nên đưa cho ta bảo quản không?” Bạch Dịch cười như không cười nói, mục địch hắn dẫn một mình Khương Đại Xuyên đến đây chính là muốn khiến cho đối phương phải kinh sợ triệt để, làm cho đối phương phải tâm phục khẩu phục.
Quy củ của Nhập Vân cốc, Bạch Dịch đã nắm rõ được hết, mỗi khu vực ở đây đều là một thế lực nhỏ, và mỗi khu đều có một thủ lĩnh dẫn đầu, chỉ cần đánh cho Khương Đại Xuyên phải sợ, vậy thì Bạch Dịch có thể ở trong bóng tối âm thầm trở thành thủ lĩnh của khu vực đó.
Không khoe khoang với người khác để dẫn tới nghi ngờ, lại có quyền thống trị khu vực đó mới chính là mục đích thực sự của Bạch Dịch.
“Đưa….ta đưa cho ngươi!”
Khương Đại Xuyên lúc này mới thấy rõ, đối phương chẳng phải là tân đệ tử gì, rõ ràng là con cháu của một vị tiền bối nào đó trong tông môn, biết điều bái vào sơn môn, nếu không thì ai có thể trong thời gian ba ngày không chỉ tu luyện ra linh khí mà còn có thể thi triển ra kiếm thức thứ ba của Lô Đào kiếm.
Khương Đại Xuyên nhếch mép đứng lên, hắn trong lòng thập phần không muốn nhưng vẫn phải lấy ra hơn một trăm viên Thông đan mạch ngoan ngoãn đưa cho Bạch Dịch, thái độ cũng trở nên khiêm nhường và khách sáo nói: “Bạch Dịch huynh đệ, không biết người thân của ngươi có vị nào tu luyện ở trong nội môn không, ngươi nên trực tiếp vào trong nội môn, linh khí ở ngoại môn có hạn không nhiều như trong nội môn.”
Vừa nghe được lời Khương Đại Xuyên, Bạch Dịch liền đoán được tâm tư đối phương nên nói: “Gia thúc tính tình cổ quái, không thích nói thẳng ra, Đại Xuyên huynh biết là được rồi, nhưng cũng không nên truyền ra ngoài, kẻo lão nhân gia lại trách tội xuống…..”
“Hiểu rồi, hiểu rồi!”
Khương Đại Xuyên cũng ngầm hiểu ý, hắn tự nói trong lòng mình: “Ngươi là đệ tử thế gia tu chân, sao ngươi không nói sớm, nếu sớm biết ngươi có người chống lưng, có đánh chết ta cũng không dám có ý đánh ngươi, lần này thì tốt rồi, khó khăn khổ sở kiếm được Thông Mạch Đan cuối cùng mất sạch.”
Thu được Thông Mạch Đan, Bạch Dịch cùng với Khương Đại Xuyên rời khỏi rừng sâu, quay về chỗ ở, Cao Nhân thấy Bạch Dịch không tổn hại một sợi tóc nào đi phía trước Khương Đại Xuyên, liền biết ngay Bạch Dịch đã khiến đối phương kinh sợ, những đệ tử ngoại môn khác ở khu này nhìn thấy Khương Đại Xuyên mặt trắng bệch đang ôm bụng, có vẻ uể oải suy sụp, hiển nhiên ai nấy cũng dấy lên nghi ngờ.
/321
|