Vừa mới giao thủ mà ba Kim Đan Thất Sát môn đã chết một một người. Vương Thương vừa vung cốt tiên lần hai đã hoảng sợ phát hiện Triệu Hắc Hổ không còn hình người, mà Lưu Song đang toàn lực ngăn cản Nê Giao càng kinh hãi không thôi.
Bước chân khựng lại, Vương Thương thoáng do dự rồi nhanh chóng quyết định, gã vung cốt tiên về phía Bạch Dịch, có điều bước chân bắt đầu lùi dần về sau, trong đầu đã nảy sinh ý định bỏ chạy.
Tính tình Lưu Song cẩn thận chắc chắn, giơ thấy Triệu Hắc Hổ bị đánh chết trong một chiêu, tức thì mồ hôi lạnh túa ra, vừa ngăn cản Nê Giao vừa tìm lộ tuyến đào tẩu.
Một khi sinh ra ý định rút lui, cốt tiên của Vương Thông càng không tạo nên uy hiếp cho Bạch Dịch. Một roi một kiếm quấn quanh giằng co trên không trung, chẳng bao lâu nhiều phần gai xương bén nhọn trên cốt tiên đã bị chém mất, nhìn trụi lủi vô cùng khó coi.
Không buồn nhìn Triệu Hắc Hổ đã biến thành một đống máu loãng, Bạch Dịch cười lạnh nhìn thẳng Vương Thương. Hắn không định tha cho bất cứ kẻ nào trong Thất Sát môn cả.
“Lôi!”
Trong lúc quần chiến, Vương Thương đột nhiên quát lạnh một chữ lôi. Đạo pháp Lôi hệ gã âm thầm bấm quyết tức thì phát động. Một tia sét vàng ngưng tụ trên tay Vương Thương tạo hành một Lôi Xà rồi lao thẳng tới chỗ Bạch Dịch. Cùng lúc đó, cốt tiên đẩy bật Tử Đằng Kiếm, kế đó quay quanh thành xà trận, chỗ đầu cốt tiên nứt ra một cái miệng rắn, mạnh mẽ cản đường Bạch Dịch.
Lôi Xà công, cốt tiên thủ. Sau khi Vương Thương thi triển đạo pháp để công kích và dùng Pháp bảo phòng thủ, gã vội xoay người chạy đi. Linh lực rời đến chân gã, bóng người đạp trên đầm lầy đẩy nhanh tốc độ, ngay cả Lưu Song cũng không quan tâm.
Tuy Lưu Song đang ngăn cản Nê Giao nhưng Linh thức luôn quan sát tình hình chiến đấu. Dựa vào tâm tư cẩn thận của gã, Vương Thương vừa động là gã biết đại thế bên mình đã mất. Gã đưa tay thi triển một Đạo pháp hỏa hệ, kế đó vội vàng chạy trốn dưới ngọn lửa rực cháy chói mắt. Hướng chạy của gã ngược với Vương Thông, hai người một đông một tây.
Nếu Kim Đan tu sĩ muốn chạy trốn, gần như tu sĩ cùng giai không thể làm gì. Kim Đan không phải Luyện Khí hay Trúc Cơ, cùng giai rất khó chính thức giết chết đối thủ. Cách làm của hai tiểu Thất Sát còn sót lại rất đúng, hơn nữa còn chia đường ra chạy, Bạch Dịch muốn đuổi theo cũng không thể đuổi kịp cả hai.
Đưa tay thi triển một đạo pháp Lôi Xà tương tự, Bạch Dịch dễ dàng triệt tiêu pháp thuật của Vương Thương. Về phần cốt tiên tạo thành xà trận kia, hắn không buồn để ý, tâm niệm vừa động, Tử Đằng Kiếm hóa thành một tia sáng tím lướt qua cốt tiên đuổi về hướng Vương Thương.
Quét mắt nhìn Lưu Song bên kia, Bạch Dịch bấm đạo quyết, cả người trầm xuống mặt đất một cách kỳ dị, đến cuối cùng hoàn toàn chìm xuống lòng đất. Sau một khắc, trong ao đầm trước mặt Lưu Song có một tượng đất đột nhiên bay lên. Lúc bùn nhão rơi xuống, lộ ra chân thân Bạch Dịch.
“Độn pháp Thổ hệ!”
Lưu Song thất kinh kêu lên. Gã không ngờ Bạch Dịch sẽ xuất hiện chặn đường lui của mình, Ngũ Hành Độn Thuật là thứ tu sĩ Kim Đan phải tập luyện rất lâu mới thi triển được, đây là thứ một kẻ mới vào Kim Đan không thể làm ra.
Nếu nói đặc thù của tu sĩ Luyện Khí kỳ chỉ là việc có thể vận dụng Linh khí, cảnh giới Trúc Cơ có thể thúc giục Linh lực, vậy đặc thù của Tu Chân giả Kim Đan kỳ ngoài Pháp bảo chính là việc thi tiển Ngũ Hành Độn Pháp.
Để người mình ẩn vào linh khí ngũ hành, từ đó một bước trăm trượng, đây chính là tác dụng rõ nhất của Ngũ Hành độn pháp.
Bất kể đối địch hay trốn chạy, không gì có thể thay được chỗ tốt của độn thuật. Dù sao để thuấn di tới trăm dặm, trừ truyền tống trận thì chỉ có cường giả Hóa Thần mới làm được. Đạo pháo di chuyển trăm trượng hoặc mấy trăm trượng được coi như đạo pháp hoán vị rất hiếm có.
Trong Tu Chân giới, từng cảnh giới đều có chỗ đặc biệt của nó, bởi vậy mỗi lần Tu Chân giả tăng lên một đại cảnh giới sẽ nhận được chỗ tốt đặc biệt tương ứng.
Luyện Khí sinh linh khí, Trúc Cơ hóa linh lực, Kim Đan có Pháp bảo và độn thuật, Nguyên Anh có thể đạp không mà đi, Hóa Thần thì một bước trăm dặm.
Tuy từng đại cảnh giới đều có năng lực đặc biệt, nhưng những năng lực này cần trải qua thời gian dài thử nghiệm và tập luyện. Mới đột phá đã có những năng lực đặc biệt này, vậy người đó không gọi là Tu Chân giả, mà là yêu quái.
Lưu Song có mơ cũng không nghĩ tới đệ tử Thương Vân mới đột phá giống gã lại có thể thi triển độn thuật một cách thuần thục như vậy. Nhưng kinh hãi thì kinh hãi, phản ứng của gã không hề chậm, Pháp bảo phi kiếm nhắm thẳng Bạch Dịch bổ xuống.
Bụp!
Phi kiếm của Lưu Song chưa tới gần, bùn nhão dưới chân Bạch Dịch đã bắn tung tóe. Nê Giao kia lần nữa chui ra, nó nâng cả người Bạch Dịch lên không trung, đồng thời há to miệng ngoạm một phát.
Phi kiếm Lưu Song vừa vung lên không hề tổn thương tới Bạch Dịch, ngược lại một kiếm chém thẳng tới miệng Nê Giao. Lúc thân kiếm chui toàn bộ vào người Nê Giao, gã lập tức cảm thấy không ổn, liên hệ giữa phi kiếm và linh lực mình bắt đầu đứt quãng.
Nê Giao ngưng tụ từ đạo pháo Thổ hệ là vật ngăn cách linh lực tốt nhất. Một khi phi kiếm chui vào người Nê Giao, tuy nói có thể đánh trọng thương con ác giao hình thành từ đạo pháp này nhưng sau khi ngập vào đạo pháp Thổ hệ, rất khó để thu lại phi kiếm.
Đã mất Pháp bảo, Lưu Song hiểu rõ tình thế hỏng bét. Gã vỗ túi trữ vật, hơn mươi Pháp khí phi kiếm đồng thời bay ra, vọt tới Bạch Dịch đang đứng trên đỉnh đầu Nê Giao.
Nhưng rồi thấy động tác của Bạch Dịch, Lưu Song tiếp tục sững sờ. Cho tới bây giờ lần đầu tiên gã gặp Tu Chân giả thích chém giết cận thân.
Tu Chân giả đánh nhau đều dùng Pháp khí, Pháp babor hoặc đạo pháp pháp thuật, rất ít xuất hiện quyền cước. Tuy một số ít tu sĩ có tu pháp môn Luyện thể nhưng cũng khó mà dùng vào việc chém giết.
Sở trường của tu sĩ nằm ở Pháp bảo và đạo pháp, chém giết cận thân chỉ là Yêu thú.
Trong mắt Lưu Song hiện lên vẻ hung tàn, nếu đối phương dám lấy cơ thể ra đánh nhau thì không khác gì tự sát cả!
Lúc này Tử Đằng Kiếm của Bạch Dịch đã hóa thành một đoàn khói độc màu đen vây khốn Vương Thương. Hắn không có vẻ gì sẽ gọi ra Pháp khí khác, điều này càng khiến Lưu Song vui vẻ trong lòng, không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này.
Hơn mười Pháp khí phi kiếm lập tức công kích, đâm thẳng Bạch Dịch. Lưu Phong nhe răng cười, tay bấm quyết đạo pháp Phong hệ sở trường, chỉ cần đối phương bị phi kiếm gây thương tích, Lưu Song có lòng tin dùng đạo pháp giết chết Bạch Dịch.
Keng! Keng! Keng!
Không đợi đạo pháp Phong hệ của Lưu Song hoàn thành, gã đã hoảng sợ nhận ra đám phi kiếm đánh tới Bạch Dịch không những không khiến hắn bị thương mà ngược lại, Bạch Dịch dùng thân thể dễ dàng hất văng Pháp khí phi kiếm.
“Không thể nào!” Vành mắt Lưu Song như muốn nứt ra, trong ánh mắt phủ đầy tơ máu của gã, nắm đấm của Bạch Dịch càng ngày càng gần.
Bốp!
Chỉ một quyền, đầu Lưu Song gần như bẹp hơn nửa, thi thể gã ngã xuống như diều không dây, tạo thành một hố sâu cực lớn dưới đầm lầy. Lúc bùn đất cuộn trào, thi thể hoàn toàn biến dạng của Lưu Song hoàn toàn bị chôn bên dưới.
Đảo Thiên Công tầng 3 đã có thể coi khinh Pháp khí. Dùng lực thân thể giết Lưu Song chỉ vì Bạch Dịch muốn tiết kiệm chút khí lực mà thôi, vì hắn cảm giác được một khí tức lạ lẫm nguy hiểm. Khí tức âm lãnh này giống hệt lần Vương Thương định phun Pháp bảo ở Chấp Sự Đường Thương Vân.
Ở một bên khác của đầm lầy, Tử Đằng Kiếm hóa thành sương mù kịch độc màu đen vây khốn Vương Thương. Kịch độc ẩn chứa trong xúc tu Sát Văn là thứ tu sĩ Kim Đan không dễ ngăn cản, nếu cưỡng ép xông ra khói độc, Vương Thương sẽ phải trả một cái giá rất lớn. Song kỳ quái là, người đứng đầu tiểu Thất Sát – Vương Thương lại đứng trong khói độc. Gã không liều lĩnh xông ra, hơn nữa khí tức trên người gã đang dần dần biến hóa cực lớn.
Bước chân khựng lại, Vương Thương thoáng do dự rồi nhanh chóng quyết định, gã vung cốt tiên về phía Bạch Dịch, có điều bước chân bắt đầu lùi dần về sau, trong đầu đã nảy sinh ý định bỏ chạy.
Tính tình Lưu Song cẩn thận chắc chắn, giơ thấy Triệu Hắc Hổ bị đánh chết trong một chiêu, tức thì mồ hôi lạnh túa ra, vừa ngăn cản Nê Giao vừa tìm lộ tuyến đào tẩu.
Một khi sinh ra ý định rút lui, cốt tiên của Vương Thông càng không tạo nên uy hiếp cho Bạch Dịch. Một roi một kiếm quấn quanh giằng co trên không trung, chẳng bao lâu nhiều phần gai xương bén nhọn trên cốt tiên đã bị chém mất, nhìn trụi lủi vô cùng khó coi.
Không buồn nhìn Triệu Hắc Hổ đã biến thành một đống máu loãng, Bạch Dịch cười lạnh nhìn thẳng Vương Thương. Hắn không định tha cho bất cứ kẻ nào trong Thất Sát môn cả.
“Lôi!”
Trong lúc quần chiến, Vương Thương đột nhiên quát lạnh một chữ lôi. Đạo pháp Lôi hệ gã âm thầm bấm quyết tức thì phát động. Một tia sét vàng ngưng tụ trên tay Vương Thương tạo hành một Lôi Xà rồi lao thẳng tới chỗ Bạch Dịch. Cùng lúc đó, cốt tiên đẩy bật Tử Đằng Kiếm, kế đó quay quanh thành xà trận, chỗ đầu cốt tiên nứt ra một cái miệng rắn, mạnh mẽ cản đường Bạch Dịch.
Lôi Xà công, cốt tiên thủ. Sau khi Vương Thương thi triển đạo pháp để công kích và dùng Pháp bảo phòng thủ, gã vội xoay người chạy đi. Linh lực rời đến chân gã, bóng người đạp trên đầm lầy đẩy nhanh tốc độ, ngay cả Lưu Song cũng không quan tâm.
Tuy Lưu Song đang ngăn cản Nê Giao nhưng Linh thức luôn quan sát tình hình chiến đấu. Dựa vào tâm tư cẩn thận của gã, Vương Thương vừa động là gã biết đại thế bên mình đã mất. Gã đưa tay thi triển một Đạo pháp hỏa hệ, kế đó vội vàng chạy trốn dưới ngọn lửa rực cháy chói mắt. Hướng chạy của gã ngược với Vương Thông, hai người một đông một tây.
Nếu Kim Đan tu sĩ muốn chạy trốn, gần như tu sĩ cùng giai không thể làm gì. Kim Đan không phải Luyện Khí hay Trúc Cơ, cùng giai rất khó chính thức giết chết đối thủ. Cách làm của hai tiểu Thất Sát còn sót lại rất đúng, hơn nữa còn chia đường ra chạy, Bạch Dịch muốn đuổi theo cũng không thể đuổi kịp cả hai.
Đưa tay thi triển một đạo pháp Lôi Xà tương tự, Bạch Dịch dễ dàng triệt tiêu pháp thuật của Vương Thương. Về phần cốt tiên tạo thành xà trận kia, hắn không buồn để ý, tâm niệm vừa động, Tử Đằng Kiếm hóa thành một tia sáng tím lướt qua cốt tiên đuổi về hướng Vương Thương.
Quét mắt nhìn Lưu Song bên kia, Bạch Dịch bấm đạo quyết, cả người trầm xuống mặt đất một cách kỳ dị, đến cuối cùng hoàn toàn chìm xuống lòng đất. Sau một khắc, trong ao đầm trước mặt Lưu Song có một tượng đất đột nhiên bay lên. Lúc bùn nhão rơi xuống, lộ ra chân thân Bạch Dịch.
“Độn pháp Thổ hệ!”
Lưu Song thất kinh kêu lên. Gã không ngờ Bạch Dịch sẽ xuất hiện chặn đường lui của mình, Ngũ Hành Độn Thuật là thứ tu sĩ Kim Đan phải tập luyện rất lâu mới thi triển được, đây là thứ một kẻ mới vào Kim Đan không thể làm ra.
Nếu nói đặc thù của tu sĩ Luyện Khí kỳ chỉ là việc có thể vận dụng Linh khí, cảnh giới Trúc Cơ có thể thúc giục Linh lực, vậy đặc thù của Tu Chân giả Kim Đan kỳ ngoài Pháp bảo chính là việc thi tiển Ngũ Hành Độn Pháp.
Để người mình ẩn vào linh khí ngũ hành, từ đó một bước trăm trượng, đây chính là tác dụng rõ nhất của Ngũ Hành độn pháp.
Bất kể đối địch hay trốn chạy, không gì có thể thay được chỗ tốt của độn thuật. Dù sao để thuấn di tới trăm dặm, trừ truyền tống trận thì chỉ có cường giả Hóa Thần mới làm được. Đạo pháo di chuyển trăm trượng hoặc mấy trăm trượng được coi như đạo pháp hoán vị rất hiếm có.
Trong Tu Chân giới, từng cảnh giới đều có chỗ đặc biệt của nó, bởi vậy mỗi lần Tu Chân giả tăng lên một đại cảnh giới sẽ nhận được chỗ tốt đặc biệt tương ứng.
Luyện Khí sinh linh khí, Trúc Cơ hóa linh lực, Kim Đan có Pháp bảo và độn thuật, Nguyên Anh có thể đạp không mà đi, Hóa Thần thì một bước trăm dặm.
Tuy từng đại cảnh giới đều có năng lực đặc biệt, nhưng những năng lực này cần trải qua thời gian dài thử nghiệm và tập luyện. Mới đột phá đã có những năng lực đặc biệt này, vậy người đó không gọi là Tu Chân giả, mà là yêu quái.
Lưu Song có mơ cũng không nghĩ tới đệ tử Thương Vân mới đột phá giống gã lại có thể thi triển độn thuật một cách thuần thục như vậy. Nhưng kinh hãi thì kinh hãi, phản ứng của gã không hề chậm, Pháp bảo phi kiếm nhắm thẳng Bạch Dịch bổ xuống.
Bụp!
Phi kiếm của Lưu Song chưa tới gần, bùn nhão dưới chân Bạch Dịch đã bắn tung tóe. Nê Giao kia lần nữa chui ra, nó nâng cả người Bạch Dịch lên không trung, đồng thời há to miệng ngoạm một phát.
Phi kiếm Lưu Song vừa vung lên không hề tổn thương tới Bạch Dịch, ngược lại một kiếm chém thẳng tới miệng Nê Giao. Lúc thân kiếm chui toàn bộ vào người Nê Giao, gã lập tức cảm thấy không ổn, liên hệ giữa phi kiếm và linh lực mình bắt đầu đứt quãng.
Nê Giao ngưng tụ từ đạo pháo Thổ hệ là vật ngăn cách linh lực tốt nhất. Một khi phi kiếm chui vào người Nê Giao, tuy nói có thể đánh trọng thương con ác giao hình thành từ đạo pháp này nhưng sau khi ngập vào đạo pháp Thổ hệ, rất khó để thu lại phi kiếm.
Đã mất Pháp bảo, Lưu Song hiểu rõ tình thế hỏng bét. Gã vỗ túi trữ vật, hơn mươi Pháp khí phi kiếm đồng thời bay ra, vọt tới Bạch Dịch đang đứng trên đỉnh đầu Nê Giao.
Nhưng rồi thấy động tác của Bạch Dịch, Lưu Song tiếp tục sững sờ. Cho tới bây giờ lần đầu tiên gã gặp Tu Chân giả thích chém giết cận thân.
Tu Chân giả đánh nhau đều dùng Pháp khí, Pháp babor hoặc đạo pháp pháp thuật, rất ít xuất hiện quyền cước. Tuy một số ít tu sĩ có tu pháp môn Luyện thể nhưng cũng khó mà dùng vào việc chém giết.
Sở trường của tu sĩ nằm ở Pháp bảo và đạo pháp, chém giết cận thân chỉ là Yêu thú.
Trong mắt Lưu Song hiện lên vẻ hung tàn, nếu đối phương dám lấy cơ thể ra đánh nhau thì không khác gì tự sát cả!
Lúc này Tử Đằng Kiếm của Bạch Dịch đã hóa thành một đoàn khói độc màu đen vây khốn Vương Thương. Hắn không có vẻ gì sẽ gọi ra Pháp khí khác, điều này càng khiến Lưu Song vui vẻ trong lòng, không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này.
Hơn mười Pháp khí phi kiếm lập tức công kích, đâm thẳng Bạch Dịch. Lưu Phong nhe răng cười, tay bấm quyết đạo pháp Phong hệ sở trường, chỉ cần đối phương bị phi kiếm gây thương tích, Lưu Song có lòng tin dùng đạo pháp giết chết Bạch Dịch.
Keng! Keng! Keng!
Không đợi đạo pháp Phong hệ của Lưu Song hoàn thành, gã đã hoảng sợ nhận ra đám phi kiếm đánh tới Bạch Dịch không những không khiến hắn bị thương mà ngược lại, Bạch Dịch dùng thân thể dễ dàng hất văng Pháp khí phi kiếm.
“Không thể nào!” Vành mắt Lưu Song như muốn nứt ra, trong ánh mắt phủ đầy tơ máu của gã, nắm đấm của Bạch Dịch càng ngày càng gần.
Bốp!
Chỉ một quyền, đầu Lưu Song gần như bẹp hơn nửa, thi thể gã ngã xuống như diều không dây, tạo thành một hố sâu cực lớn dưới đầm lầy. Lúc bùn đất cuộn trào, thi thể hoàn toàn biến dạng của Lưu Song hoàn toàn bị chôn bên dưới.
Đảo Thiên Công tầng 3 đã có thể coi khinh Pháp khí. Dùng lực thân thể giết Lưu Song chỉ vì Bạch Dịch muốn tiết kiệm chút khí lực mà thôi, vì hắn cảm giác được một khí tức lạ lẫm nguy hiểm. Khí tức âm lãnh này giống hệt lần Vương Thương định phun Pháp bảo ở Chấp Sự Đường Thương Vân.
Ở một bên khác của đầm lầy, Tử Đằng Kiếm hóa thành sương mù kịch độc màu đen vây khốn Vương Thương. Kịch độc ẩn chứa trong xúc tu Sát Văn là thứ tu sĩ Kim Đan không dễ ngăn cản, nếu cưỡng ép xông ra khói độc, Vương Thương sẽ phải trả một cái giá rất lớn. Song kỳ quái là, người đứng đầu tiểu Thất Sát – Vương Thương lại đứng trong khói độc. Gã không liều lĩnh xông ra, hơn nữa khí tức trên người gã đang dần dần biến hóa cực lớn.
/321
|