Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 139: KHỞI CÔNG

/1022


Edit: Đào Lệ Quyên Beta: Sakura Đại gia đình ở chung sân, nhà các nàng dựng xưởng dưa chua quả thật động tĩnh cũng không nhỏ, phòng trên Liên lão gia tử cùng Chu thị, còn có người ba phòng cũng biết rồi.

Liên Thủ Tín, Trương thị còn mang theo mấy đứa nhỏ đến phòng trên, đem mọi việc nói ra cho Liên lão gia tử biết.

“Cũng là một cách kiếm tiền.” Liên lão gia tử nghe xong Liên Thủ Tín giải thích, chậm rãi nhẹ gật đầu. Như trước đây, đến mùa đông cũng có người đem dưa chua lên trên thị trấn bán. Nhà Liên thủ Tín yêm dưa bán cũng là chuyện thường, nhưng là làm với quy mô lớn như vậy lại chưa từng có.

“Vũ chưởng quỹ bên kia muốn mua rất nhiều, dưa chua yêm ra không lo không bán được.” Liên lão gia tử nghĩ nghĩ, lại nói, “Các con đây cũng là lần đầu mạo hiểm, lại mở xưởng mời người, cũng phải dùng tiền. Tốt nhất vẫn là cùng Vũ chưởng quỹ bên kia lập thỏa thuận, như vậy cho yên tâm.”

Liên lão gia tử là người khôn ngoan, hắn sợ Vũ chưởng quỹ bên kia đột nhiên thay đổi, Liên Thủ Tín phải chịu thiệt hại.

Liên lão gia tử đây là thật tâm lo lắng cho con trai.

“Con là người thành thật, phúc hậu, cùng Vũ chưởng quỹ, Vũ đại lão bản hợp tác, ta xem bọn hắn cũng là thương gia có uy tín. Thế nhưng mà làm ăn là làm ăn, phải lập giao ước giấy trắng mực đen.” Liên lão gia tử lại hút một hơi thuốc lá rồi nói.

“Cha nói không sai, là nên lập giao ước theo.” Liên Thủ Tín vội nói.

Liên Mạn Nhi cũng đang suy nghĩ chuyện này, Liên lão gia tử nói ra, trong lòng nàng cũng thập phần đồng tình.

“Viết giao ước phải mời người a, hay là ta cũng không cần mời người khác, giao ước này liền phiền ông nội ghi cho.” Liên Mạn Nhi nói. Liên lão gia tử trước kia đã làm đại chưởng quỹ, , hiện tại lại có thể nói ra kiến thức như vậy, ghi giao ước hẳn là không thành vấn đề.

“Tốt.” Liên Thủ Tín lập tức nói.”Phụ thân, cái này làm phiền người rồi.”

“Ông nội, cháu đến thị trấn, có người biết rõ cháu là người Liên gia, đều nói là ông nội viết tốt, để ông nội viết thì hay hơn. Cháu còn chưa thấy qua chữ của ông nội. Lần này có khả năng được chiêm ngưỡng đây.” Liên Mạn Nhi cười nói.

Liên lão gia tử trên khuôn mặt hiện lên ý cười.

“Đó là người ta cho ta mặt mũi… . Ai, rất lâu không có cầm qua bút rồi.”

Liên lão gia tử nói như vậy là đã đáp ứng.

Cùng Liên lão gia tử nói chuyện một hồi. Người một nhà vô cùng cao hứng theo phòng trên đi ra. Liên Mạn Nhi lại mang cho Liên lão gia tử thuốc lá rồi đi ra sau, đi đến gian ngoài. Liền đụng phải Liên Tú Nhi đang vội vàng từ dưới bếp lên.

“Thích thú cái gì chứ! Nghĩ đến tiền muốn điên rồi ah. Lại còn nghĩ bán dưa chua phát tài cơ đấy!” Liên Tú Nhi quay đầu trông thấy Liên Mạn Nhi, mặt liền tối sầm, “ba”~ một tiếng ném hai củ khoai tây đang cầm trên tay và đồ hốt phân. Bên trong đồ hốt phân là phân tro mới hốt trong lò ra, khoai tây rơi vào làm cho tro đều bay lên.

Liên Mạn Nhi lúc này mới ý thức tới khóe miệng của mình vẫn đang nhếch lên, quay đầu lại ngẫm lại, là mới cùng Liên lão gia tử nói chuyện, các nàng người một nhà đều vui vẻ ra mặt .

Điều này làm Liên Tú Nhi mất hứng.

Bất quá, Liên Tú Nhi vui hay không vui, cũng chẳng liên quan đến nàng.

“Cô cô, trên mặt cô có khối ăn chập choạng khóc.” Liên Mạn Nhi chỉ vào trên mặt Liên Tú Nhi nói. Ăn chập choạng khóc theo thổ ngữ tại đây là chỉ dử mắt.

Liên Tú Nhi vô thức sờ lên mặt của mình. Nàng mới từ dưới bếp nấu khoai tây. Trên tay vẫn còn có tro, lúc này vô tình liền bôi trên mặt.

Liên Mạn Nhi trong lòngcười thầm, không để ý tới Liên Tú Nhi nữa, quay bước đi ra cửa.

Cho đến khi Liên Mạn Nhi đi vào cửa bên Tây Sương phòng rồi, Liên Tú Nhi vẫn không có sờ thấy dử mắt, chạy vào trong phòng soi gương, mới phát hiện là Liên Mạn Nhi chơi xỏ liền tức giận liền chạy ra tìm Liên Mạn Nhi tính sổ.

“Liên Mạn Nhi, trên mặt ta nào có dử mắt.”

Liên Mạn Nhi lúc này đã sớm trở về Tây Sương phòng, còn đóng cửa lại. Liên Tú Nhi muốn tới tìm Liên Mạn Nhi nhưng cũng không dám đẩy cửa vào, chỉ đứng ở trước cửa phòng định chửi bậy, bất quá vừa mở miệng, đã bị Liên lão gia tử cho thét to gọi trở lại.

“Đừng trêu chọc cô cô, nàng tính tình không tốt.” Trương thị nói.

“Con không có trêu chọc cô, thật sự đó.” Liên Mạn Nhi cầm lấy quả lê từ tay Trương thị cắn xoẹt một cái, cười hì hì nói, “Mẹ, con vẫn là nên nghĩ tới chuyện khai mở xưởng ngày mai a”.

Một câu, lập tức chuyển được sự chú ý của Trương thị.

… … …

Ngày hôm sau, xưởng dưa chua Liên gia chính thức khai mở. Trương thị tổng cộng thuê mười phụ nhân trong thôn đến làm việc. Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, lại đem mười người này phân thành hai nhóm, mỗi nhóm năm người, nhóm một là buổi sáng đến làm việc, nhóm còn lại làm buổi chiều.

Nếu như là nhà mình yêm mấy cân dưa chua đương nhiên không tính chuyện này, nhưng là mỗi ngày muốn yêm nhiều như vậy dưa chua, là phi thường hao phí thể lực. Như vậy phân thành hai nhóm, mọi người có thể làm việc luân phiên mà không quá mệt mỏi, hiệu quả làm việc vẫn cao. Hơn nữa những những phụ nhân này chỉ cần đến làm việc nửa ngày, nửa ngày còn lại có thể thu xếp làm việc nhà. Như vậy hai bên cùng có lợi, tất cả đều thập phần nguyện ý.

Người trong nhà cũng đại khái đã có phân công. Liên Thủ Tín chịu trách nhiệm thu mua cải trắng. Trương thị phụ trách công việc bên trong xưởng, ví dụ như phân công công việc cho từng người, càng quan trọng hơn là nàng phải chịu trách nhiệm đảm bảo chất lượng dưa chua, nói thí dụ như cải trắng phải cắt thật đều. Những người khác sẽ làm công việc cắt nhỏ cải trắng, nấu nước…, về phần ướp gia vị cuối cùnglà Trương thị cùng Liên Thủ Tín tự tay làm.

Tuy trong nhà đã thuê người, mấy đứa nhỏ Liên Mạn Nhi cũng không chịu nghỉ ngơi, đều đến xưởng giúp đỡ làm việc. Liên Mạn Nhi còn vụng trộm cho mình một nhiệm vụ: giám sát viên vệ sinh.

Đối với việc làm dưa chua, vệ sinh là rất trọng yếu. Liên Mạn Nhi trước kia không có làm qua người bán hàng, nàng đứng trên góc độ người mua để suy nghĩ vấn đề, đồ ăn mua ngoài quan trọng nhất phải sạch sẽ. Cho nên nhà nàng có quy định cho mọi người trong xưởng, làm trực tiếp nhất định phải đeo tạp dề, tóc cũng phải dùng khăn buộc gọn gàng, trước khi làm việc phải rửa tay sạch sẽ. Mặt khác, Liên Mạn Nhi còn để cho Trương thị cùng Liên Chi Nhi nhi dùng mảnh vải bông may mấy cái khẩu trang cho mọi người đeo lúc làm việc.

Những người Trương thi chọn lựa đều là người sạch sẽ, tất cả mọi người phi thường phối hợp. Yêm dưa chua cũng không có kỹ thuật gì đặc biệt, mọi việc nhóm phụ nhân trước đều đã quen làm. Các nàng nghe Trương thị giảng giải, an bài xong, rất nhanh bắt tay vào làm việc.

Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nhìn xem, trong lòng tính toán, với tốc độ làm việc thế này, lượng dưa làm ra giao cho Vũ Chưởng quỹ còn muốn dư đấy

“Ai nha, không ít người nha!” Có người đẩy cửa xưởng, từ bên ngoài đi vào.

Liên Mạn Nhi nhìn lại, đúng là Hà thị.

Hà thị một tay cầm nắm hạt dưa, một bên gặm, lại dùng con mắt mọi nơi tìm kiếm, cuối cùng ánh mắt của nàng rơi vào một thân ảnh nhỏ gầy đang nhóm lửa.

“Vợ Lão Tam, mẫu thân tìm muội kìa, phòng trên nhiều việc như vậy đều không làm, muội thế nào trốn đến đây làm việc?” Hà thị lớn tiếng nói, “Vợ Lão Tứ cho muội bao nhiêu tiền.”

Nhà Liên Mạn Nhi mở xưởng dưa chua này, Triệu thị cứ rảnh là tới đây hỗ trợ. Trương thị còn khích lệ nàng, nói là để cho Chu thị trông thấy, khẳng định phải nói này nói kia. Triệu thị liền nói nàng là đều làm xong việc mới đến đấy. Triệu thị nhiệt tình muốn giúp đỡ, Trương thị cũng không ngăn trở.

“Mẫu thân tìm ta? Việc không phải đều làm xong rồi sao? … Đi, ta vậy thì đi.” Nghe nói là Chu thị tìm nàng, Triệu thị vội vàng đứng lên đi ra ngoài.

“Tam tẩu là sang đây xem, tiện tay giúp một chút, cũng chưa cho chúng ta làm việc.” Trương thị vội vàng giải thích, nàng sợ Hà thị đi mách linh tinh với Chu thị, lại để cho Triệu thị bị khinh bỉ.

Hà thị không có lên tiếng, một bên gặm lấy hạt dưa, một bên đem vỏ hạt dưa nhả trên mặt đất, cất bước hướng đi vào bên trong.

“Nhị thẩm muốn làm gì?” Liên Mạn Nhi giơ tay ngăn cản Hà thị.

“Mở được cái xưởng là rất giỏi rồi, ta nhìn xem lại không được?” Hà thị nhướng mắt nói.

“Tam thẩm muốn xem, đứng ngay tại cửa ra vào xem thôi, muốn vào bên trong à… , Người xem mọi người kìa, đám bọn họ…” Liên Mạn Nhi kiên định ngăn cản Hà thị, không cho nàng đi vào trong xưởng.

Hà thị phun hạt dưa trong miệng ra bay đầy trời, Liên Mạn Nhi lại để cho nàng đứng tại cửa ra vào nói chuyện, đã thập phần nhẫn nại rồi. Kỳ thật dựa vào ý của Liên Mạn Nhi, đem Hà thị đuổi ra càng xa càng tốt.

“Nhị tẩu, đây là nơi làm việc, tẩu xem chúng ta đều được mặc thành như vậy mới được.” Trương thị đi tới nói.

Bị Trương thị cùng Liên Mạn Nhi ngăn ở cửa ra vào, Hà thị không vào được, đành phải dừng lại, bất quá còn không nỡ đi.

“Ai da má ơi, các ngươi còn rất cẩn thận bịt kín đầu tóc mặt mũi thế kia.” Hà thị đánh giá trong mọi người đang làm việc.

“Làm món ăn, ta chú ý nhất là sạch sẽ, người ta mua cũng yên tâm. Nếu chúng ta mua đồ, cũng không phải giống như vậy à.” Trương thị nói.

“Cũng không phải, Liên Nhị tẩu ah, chúng ta làm việc thì có cái gì đáng xem, ngươi vẫn là đến nơi khác gặm hạt dưa a.” Một người nói xen vào..

Hà thị thấy tất cả mọi người không chào đón nàng, đành phải hậm hực mà thẳng bước đi.

… …

Ba ngày công phu, xưởng dưa Liên gia thật sự yêm ra 1500 cân dưa chua. Vũ chưởng quỹ phái xe ngựa đến, kéo ba chuyến, mới đưa được tất cả dưa chua đi .

Liên Thủ Tín cùng Liên Mạn Nhi cũng đi theo xe đến thị trấn.

Vũ chưởng quỹ thấy bọn họ quả nhiên đúng hạn mà giao hàng, lại thiết lập xưởng, thuê nhân công làm dưa chua, mà khen ngợi liên tục.

“Vất vả cho các ngươi rồi, ta còn nghĩ lần đầu tiên giao hàng, sợ sẽ không thuận lợi như vậy.”

“Chúng ta đã đáp ứng đáp ứng, sao có thể không tính toán gì hết chứ.” Liên Thủ Tín nói.

“… Tâm tư linh hoạt, nói là làm, có tiền đồ, có tiền đồ.” Vũ chưởng quỹ cười nói.

“Chỉ cần Vũ chưởng quỹ cùng ông chủ tin tưởng chúng ta là được.” Liên Thủ Tín chất phác cười nói.

Đến lúc kết toán lần giao dưa chua này, 1500 cân dưa chua, hẳn là 1500 văn tiền, Vũ chưởng quỹ đã đưa trước một xâu tiền, chỉ cần trả thêm 500 văn tiền là được rồi.

Liên Mạn Nhi nhìn xem năm xâu tiền, cũng không vội nhận lấy.

“Vũ chưởng quỹ, nhà của chúng cháu ít vốn, mới bắt đầu làm còn phải mở xưởng rồi chuẩn bị nhiều thứ, vốn quay vòng có chút khó khăn. Vũ chưởng quỹ gia đại nghiệp đại…”

Liên Mạn Nhi vẫn chưa nói xong, Vũ chưởng quỹ đã hiểu ý của nàng.

“Ngươi tiểu nha đầu này, tính toán kỹ thật đấy.”

“Cháu chính là ăn ngay nói thật.” Liên Mạn Nhi nói, “Vũ chưởng quỹ, hay là chúng ta lập giao ước đi”


/1022

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status