“Hèn chi hôm nay lại đặc biệt dắt đệ đệ nàng đến dập đầu với chúng ta.” Trương thị nói. La Tiểu Ưng đã sớm gặp Vương Tuyết Mai trước, đâu như lời La thị nói là hắn đi gặp lần sau. “Chuyện này hôm nay nàng chưa nói xong, ngày mai chắc chắn sẽ đến nữa.”
La Tiểu Yến luôn cố chấp trong việc mưu cầu lợi ích cho nhà mình, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc.
“Vậy các ngươi định thế nào?” Ngô Vương thị hỏi.
“Đúng vậy, mẹ, chuyện này nhà mình có giúp không ạ?” Liên Chi Nhi cũng hỏi.
“ …. Chuyện này, còn phải thương lượng với cha con. Ai, trong lòng cha con đang không thoải mái, lại nói chuyện này chắc ông ấy sẽ rất giận.”
Hôn sự của Nhị lang và La Tiểu Yến, từ lúc mới bắt đầu Liên Thủ Tín đã không tán thành, hai năm qua thái độ của Liên Thủ Tín với La Tiểu Yến cũng hờ hững. Mà lần này, tuy Liên Thủ Tín được vợ con trong nhà khuyên nhủ ủng hộ La Tiểu Yến nhưng khi hắn nhìn thấy Liên Thủ Nghĩa thì sắc mặt lại khó chịu. Một mặt là tức giận Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, mặt khác, trong lòng cũng trách Nhị lang và La Tiểu Yến.
Nếu để Liên Thủ Tín biết La Tiểu Yến lại cầu xin cho đệ đệ mình công việc tốt hơn, Liên Thủ Tín không giận mới là lạ.
“ …. Nàng nói với chúng ta chắc đã thương lượng trước với Nhị lang ca rồi, con nghĩ Nhị lang ca đã nói chuyện này với cha.” Liên Mạn Nhi nói.
“Chắc là vậy.” Mọi người gật đầu.
Đang lúc nói chuyện thì tiểu nha đầu vào báo có người của Lục gia tới.
“Mau mời vào.” Liên Mạn Nhi phân phó nha đầu rồi lại nói với Trương thị: “Mẹ, chúng ta đừng lo chuyện này nữa. Lần này trở về, hiếm khi có dịp tụ họp với mọi người, chúng ta nên vui mừng mới phải.”
Các nàng phải dẹp chuyện này qua một bên để tiếp đãi khách chu đáo.
“Đúng vậy.” Ngô Vương thị cười nói.
“Ta biết, ta còn phân được nặng nhẹ.” Trương thị nói.
Có tiếng bước chân vang lên trong viện. Trương thị, Ngô Vương thị, Liên Chi Nhi, Mạn Nhi đều đứng dậy, đi ra cửa đón Lục lão thái thái, Lục đại tẩu, và cả Trương Vương thị vào phòng.
Tối nay Lục gia đến đây dùng cơm. Trương Thải Vân đang ở cử không đến được, phải ở nhà trông em bé. Láng giềng của Lục gia cũng giúp trông coi nên Trương Vương thị cũng đến.
Lát sau, Triệu thị và Diệp Nhi cũng đến.
Mọi người vào nhà hàn huyên một lúc lâu vô cùng thân mật. Nữ quyến tụ họp với nhau luôn nói không hết đề tài. Liên Mạn Nhi ở bên cạnh dẫn tiểu nha đầu dâng trà quả. Lúc sau đại nha đầu Đa Phúc đến bẩm báo tiệc đã dọn xong.
“Khách đã đến đông đủ chưa em?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Bẩm cô nương, đều đến rồi ạ.” Đa Phúc vội trả lời
“Mẹ, vậy chúng ta ăn cơm thôi.” Liên Mạn Nhi thấp giọng nói với Trương thị.
“Ừ, ăn cơm.” Trương thị gật đầu.
Cơm tối vô cùng thịnh soạn. Bàn của nữ quyến cũng hâm một bình rượu. Lý thị, Lục lão thái thái đều có chút tửu lượng. Trương Vương thị, Ngô Vương thị, Trương thị cùng Lục đại tẩu cũng có thể uống được mấy chén. Mạn Nhi và Diệp Nhi cũng uống theo được hai chén nhỏ.
Liên Chi Nhi không uống rượu. Tuy Đại Bảo đã ăn được cơm rồi nhưng ở thời đại này em bé đều dựa vào sữa mẹ. Nhà Liên Mạn Nhi có sữa bò, sữa dê cũng sẽ đưa cho Liên Chi Nhi. Chỉ là, hộ người nông dân cho rằng em bé vẫn nên dùng sữa mẹ, trừ phi vạn bất đắc dĩ mới dùng sữa bò, dê.
Liên Mạn Nhi kêu tiểu nha đầu lấy nước nho cho Liên Chi Nhi. Nàng và Diệp Nhi uống hai chén rượu xong cũng chuyển qua uống nước nho.
Mùa đông dù trong phòng ấm áp nhưng mấy khuê nữ cũng không dám uống đồ lạnh, bất kể rượu hay nước nho đều hâm nóng mới uống.
Bữa cơm ăn cho đến lúc lên đèn, dọn bàn xong, bưng trà thơm cùng trái cây lên, mọi người lại nói chuyện.
“Nha đầu Mạn Nhi, cháu phái nha đầu ra tiền viện nói một tiếng, đừng để hai ông ngoại uống nhiều quá.” Lục lão thái thái nói.
“Dạ.” Liên Mạn Nhi đáp lời, rồi sai tiểu nha đầu đi.
“Lúc này đang vui cứ để bọn họ uống mấy chén. Có tiểu bối ở đó sẽ không để hai lão gia tử uống nhiều đâu ạ.” Trương thị cười nói.
“Ta biết.” Lục lão thái thái cũng cười nói: “Ta sợ đám tiểu bối nói họ không nghe. Lão gia tử nhà chúng ta thấy rượu như gặp người thân. Hai lão gia tử ngồi lại với nhau thì càng uống nhiều.”
Mọi người đều cười. Lục lão thái thái nói không sai, Lục lão gia tử và Trương Thanh Sơn lần nào uống với nhau đều không say không về.
Tiểu nha đầu trở về báo với Liên Mạn Nhi đã truyền lời rồi.
“Tiền viện chắc vẫn chưa dọn bàn, còn đang uống phải không?” Liên Mạn Nhi thấp giọng hỏi.
Tiểu nha đầu gật đầu.
Mạn Nhi không nói gì nhưng trong lòng thầm nghĩ hôm nay sợ là mọi người sẽ uống say, tiệc rượu này không biết bao giờ mới xong.
Quả nhiên, đằng sau nữ quyến nói chuyện, yến hội đằng trước lại uống thêm một canh giờ, phải đợi đến lúc Lý thị và Lục lão thái thái liên tiếp sai người ra giục mấy lần mới tan, mọi người ra về.
Trương Thanh Sơn và Lục lão gia tử uống đến thoải mái, đương nhiên là say rồi. Mấy người Liên Thủ Tín, Vương Cử Nhân, Khúc tiên sinh, Ngô Ngọc Qúy đều hơi say, ngược lại mấy tiểu bối Ngũ lang, Ngô Gia Hưng … tương đối biết kiềm chế, lại phải chăm sóc cho trưởng bối, nên uống không nhiều.
Tiệc tan, tất cả mọi người lần lượt cáo từ, Liên Mạn Nhi bận rộn phân phó người hầu chuẩn bị xe ngựa, đèn lồng đưa mọi người về.
Đương nhiên mấy người Trương gia sẽ ở lại nhà Liên Mạn Nhi. Trương Thanh Sơn và Trương Khánh Niên ngủ ở phòng khách, Lý thị và Trương Vương thị ngủ ở gian ngoài Tây phòng của Liên Mạn Nhi.
Liên Thủ Tín trở về tiền viện. Lý thị nói có chút mệt mỏi nên cùng Liên Mạn Nhi và Trương Vương thị trở về Tây phòng. Liên Mạn Nhi rửa mặt, thay đồ. Bởi vì còn sớm, tuy Lý thị nói mệt nhưng tinh thần vẫn tốt, Liên Mạn Nhi ngồi nói chuyện với Lý thị và Trương Vương thị.
Trong Đông phòng, sau khi Liên Thủ Tín rửa mặt thay quần áo xong cũng ngồi trên giường đối diện với Trương thị.
“Sao không uống ít một chút, hay chàng uống chút trà đậm nhé?”Trương thị nói.
“Ta không uống nhiều đâu, hôm nay trên bàn tiệc nói chuyện là chính, rượu là ta cố tình chọn, không phải rượu mạnh gì vì sợ hai lão gia tử uống nhiều không tốt… sau đó tan tiệc cũng uống không ít trà.” Liên Thủ Tín nói.
“Ừ, nếu chàng thấy không sao thì không cần uống nữa.” Trương thị thấy Liên Thủ Tín sắc mặt bình thường, cũng yên tâm.
“Ngày mai nhạc phụ và đại cữu (cậu cả) về, nàng sai người chuẩn bị đồ cho họ mang về.”
“Dạ, từ phủ thành mang về không ít đồ, ta sẽ phân một phần cho họ.”
“Xem trong nhà còn có gì nữa thì đưa thêm một chút.” Liên Thủ Tín lại nói: “Tuy thân thể nhạc phụ khỏe mạnh nhưng dù sao cũng lớn tuổi rồi…. Lần trước Lục lão gia tử có đưa tới trà ngon, ta uống thấy rất được, nàng gói cho nhạc phụ một ít mang về.”
“Được” Trương thị gật đầu, khẽ rũ mắt mỉm cười. Liên Thủ Tín tâm địa tốt, lại hiếu thảo, có hai điểm này cuộc sống trôi qua rất dễ dàng. Ban đầu Trương Thanh Sơn gả Trương thị cho Liên Thủ Tín là vì điểm này.
Trương thị thấy tâm tình của Liên Thủ Tín không tệ, không muốn phá hỏng không khí, nghĩ chuyện kia từ từ nói cũng được, không quan trọng.
Ai ngờ Trương thị không nói, Liên Thủ Tín lại nói.
“Ta kể nàng chuyện này, trước bữa tối Nhị lang có nói một chuyện với ta.”
“Chuyện gì?”
“Hắn nói em vợ hắn có mối hôn sự tốt muốn nhờ ta tìm công việc khác cho em vợ hắn, việc gần nhà, có thể diện. Nói nhà cô nương kia điều kiện tốt, nên hắn cũng phải tốt một chút nếu không sợ không xứng với nhà người ta. Hôn sự này thất bại sẽ không tìm được mối tốt như vậy.”
Thì ra Nhị lang bên kia đã nói với Liên Thủ Tín.
“Vợ Nhị lang cũng nói với ta, sau đó Chi Nhi đến nên không nói tiếp. Cha bọn nhỏ, chàng có đồng ý chưa?”
“Bên ta cũng thế, lúc đó mấy người Gia Hưng tới nên câu chuyện chuyển hướng khác rồi.”
“Chắc ngày mai bọn họ lại tới nữa.”
Liên Thủ Tín nhíu mày, thở dài một tiếng nhưng không tức giận. Trương thị thấy vậy cũng yên tâm.
“Ta còn tưởng chuyện này chàng chưa biết sợ chàng nghe được sẽ tức giận, đang không biết phải nói thế nào với chàng.”
“Ai nói ta không tức giận chứ.” Liên Thủ Tín nói: “Dù sao cũng nửa ngày rồi có tức cũng nguội. Trước mặt thân thích khách khứa không thể sầm mặt được.”
“Đúng vậy.”
“Cha bọn nhỏ, chuyện này chàng nghĩ sao? Chúng ta có giúp không?” Bởi vì không muốn để Liên Thủ Tín lại tức giận, có mấy lời Trương thị không nói ra, chỉ hỏi Liên Thủ Tín.
“Ta nghĩ gì, Nhị lang hắn quá nhu nhược!” Liên Thủ Tín vỗ lên chân mình một cái, bộ dạng có chút đau lòng. “Lúc đầu không nên tìm La gia này.”
“Có cách gì chứ, cũng đã nhiều năm như vậy rồi. Ta thấy bọn họ rất hợp nhau. Cuộc hôn nhân này, người ngoài nhìn thấy không tốt, hai người bọn họ thấy vui vẻ vậy là được rồi.” Trương thị nói, đây là nói giúp cho Nhị lang và La Tiểu Yến, cũng là muốn khuyên giải Liên Thủ Tín.
“Không thấy vợ nhà ai như vậy, nàng ta xem Nhị lang như đồ ngốc.” giọng Liên Thủ Tín không tự chủ được cao lên.
La Tiểu Yến luôn cố chấp trong việc mưu cầu lợi ích cho nhà mình, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc.
“Vậy các ngươi định thế nào?” Ngô Vương thị hỏi.
“Đúng vậy, mẹ, chuyện này nhà mình có giúp không ạ?” Liên Chi Nhi cũng hỏi.
“ …. Chuyện này, còn phải thương lượng với cha con. Ai, trong lòng cha con đang không thoải mái, lại nói chuyện này chắc ông ấy sẽ rất giận.”
Hôn sự của Nhị lang và La Tiểu Yến, từ lúc mới bắt đầu Liên Thủ Tín đã không tán thành, hai năm qua thái độ của Liên Thủ Tín với La Tiểu Yến cũng hờ hững. Mà lần này, tuy Liên Thủ Tín được vợ con trong nhà khuyên nhủ ủng hộ La Tiểu Yến nhưng khi hắn nhìn thấy Liên Thủ Nghĩa thì sắc mặt lại khó chịu. Một mặt là tức giận Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, mặt khác, trong lòng cũng trách Nhị lang và La Tiểu Yến.
Nếu để Liên Thủ Tín biết La Tiểu Yến lại cầu xin cho đệ đệ mình công việc tốt hơn, Liên Thủ Tín không giận mới là lạ.
“ …. Nàng nói với chúng ta chắc đã thương lượng trước với Nhị lang ca rồi, con nghĩ Nhị lang ca đã nói chuyện này với cha.” Liên Mạn Nhi nói.
“Chắc là vậy.” Mọi người gật đầu.
Đang lúc nói chuyện thì tiểu nha đầu vào báo có người của Lục gia tới.
“Mau mời vào.” Liên Mạn Nhi phân phó nha đầu rồi lại nói với Trương thị: “Mẹ, chúng ta đừng lo chuyện này nữa. Lần này trở về, hiếm khi có dịp tụ họp với mọi người, chúng ta nên vui mừng mới phải.”
Các nàng phải dẹp chuyện này qua một bên để tiếp đãi khách chu đáo.
“Đúng vậy.” Ngô Vương thị cười nói.
“Ta biết, ta còn phân được nặng nhẹ.” Trương thị nói.
Có tiếng bước chân vang lên trong viện. Trương thị, Ngô Vương thị, Liên Chi Nhi, Mạn Nhi đều đứng dậy, đi ra cửa đón Lục lão thái thái, Lục đại tẩu, và cả Trương Vương thị vào phòng.
Tối nay Lục gia đến đây dùng cơm. Trương Thải Vân đang ở cử không đến được, phải ở nhà trông em bé. Láng giềng của Lục gia cũng giúp trông coi nên Trương Vương thị cũng đến.
Lát sau, Triệu thị và Diệp Nhi cũng đến.
Mọi người vào nhà hàn huyên một lúc lâu vô cùng thân mật. Nữ quyến tụ họp với nhau luôn nói không hết đề tài. Liên Mạn Nhi ở bên cạnh dẫn tiểu nha đầu dâng trà quả. Lúc sau đại nha đầu Đa Phúc đến bẩm báo tiệc đã dọn xong.
“Khách đã đến đông đủ chưa em?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Bẩm cô nương, đều đến rồi ạ.” Đa Phúc vội trả lời
“Mẹ, vậy chúng ta ăn cơm thôi.” Liên Mạn Nhi thấp giọng nói với Trương thị.
“Ừ, ăn cơm.” Trương thị gật đầu.
Cơm tối vô cùng thịnh soạn. Bàn của nữ quyến cũng hâm một bình rượu. Lý thị, Lục lão thái thái đều có chút tửu lượng. Trương Vương thị, Ngô Vương thị, Trương thị cùng Lục đại tẩu cũng có thể uống được mấy chén. Mạn Nhi và Diệp Nhi cũng uống theo được hai chén nhỏ.
Liên Chi Nhi không uống rượu. Tuy Đại Bảo đã ăn được cơm rồi nhưng ở thời đại này em bé đều dựa vào sữa mẹ. Nhà Liên Mạn Nhi có sữa bò, sữa dê cũng sẽ đưa cho Liên Chi Nhi. Chỉ là, hộ người nông dân cho rằng em bé vẫn nên dùng sữa mẹ, trừ phi vạn bất đắc dĩ mới dùng sữa bò, dê.
Liên Mạn Nhi kêu tiểu nha đầu lấy nước nho cho Liên Chi Nhi. Nàng và Diệp Nhi uống hai chén rượu xong cũng chuyển qua uống nước nho.
Mùa đông dù trong phòng ấm áp nhưng mấy khuê nữ cũng không dám uống đồ lạnh, bất kể rượu hay nước nho đều hâm nóng mới uống.
Bữa cơm ăn cho đến lúc lên đèn, dọn bàn xong, bưng trà thơm cùng trái cây lên, mọi người lại nói chuyện.
“Nha đầu Mạn Nhi, cháu phái nha đầu ra tiền viện nói một tiếng, đừng để hai ông ngoại uống nhiều quá.” Lục lão thái thái nói.
“Dạ.” Liên Mạn Nhi đáp lời, rồi sai tiểu nha đầu đi.
“Lúc này đang vui cứ để bọn họ uống mấy chén. Có tiểu bối ở đó sẽ không để hai lão gia tử uống nhiều đâu ạ.” Trương thị cười nói.
“Ta biết.” Lục lão thái thái cũng cười nói: “Ta sợ đám tiểu bối nói họ không nghe. Lão gia tử nhà chúng ta thấy rượu như gặp người thân. Hai lão gia tử ngồi lại với nhau thì càng uống nhiều.”
Mọi người đều cười. Lục lão thái thái nói không sai, Lục lão gia tử và Trương Thanh Sơn lần nào uống với nhau đều không say không về.
Tiểu nha đầu trở về báo với Liên Mạn Nhi đã truyền lời rồi.
“Tiền viện chắc vẫn chưa dọn bàn, còn đang uống phải không?” Liên Mạn Nhi thấp giọng hỏi.
Tiểu nha đầu gật đầu.
Mạn Nhi không nói gì nhưng trong lòng thầm nghĩ hôm nay sợ là mọi người sẽ uống say, tiệc rượu này không biết bao giờ mới xong.
Quả nhiên, đằng sau nữ quyến nói chuyện, yến hội đằng trước lại uống thêm một canh giờ, phải đợi đến lúc Lý thị và Lục lão thái thái liên tiếp sai người ra giục mấy lần mới tan, mọi người ra về.
Trương Thanh Sơn và Lục lão gia tử uống đến thoải mái, đương nhiên là say rồi. Mấy người Liên Thủ Tín, Vương Cử Nhân, Khúc tiên sinh, Ngô Ngọc Qúy đều hơi say, ngược lại mấy tiểu bối Ngũ lang, Ngô Gia Hưng … tương đối biết kiềm chế, lại phải chăm sóc cho trưởng bối, nên uống không nhiều.
Tiệc tan, tất cả mọi người lần lượt cáo từ, Liên Mạn Nhi bận rộn phân phó người hầu chuẩn bị xe ngựa, đèn lồng đưa mọi người về.
Đương nhiên mấy người Trương gia sẽ ở lại nhà Liên Mạn Nhi. Trương Thanh Sơn và Trương Khánh Niên ngủ ở phòng khách, Lý thị và Trương Vương thị ngủ ở gian ngoài Tây phòng của Liên Mạn Nhi.
Liên Thủ Tín trở về tiền viện. Lý thị nói có chút mệt mỏi nên cùng Liên Mạn Nhi và Trương Vương thị trở về Tây phòng. Liên Mạn Nhi rửa mặt, thay đồ. Bởi vì còn sớm, tuy Lý thị nói mệt nhưng tinh thần vẫn tốt, Liên Mạn Nhi ngồi nói chuyện với Lý thị và Trương Vương thị.
Trong Đông phòng, sau khi Liên Thủ Tín rửa mặt thay quần áo xong cũng ngồi trên giường đối diện với Trương thị.
“Sao không uống ít một chút, hay chàng uống chút trà đậm nhé?”Trương thị nói.
“Ta không uống nhiều đâu, hôm nay trên bàn tiệc nói chuyện là chính, rượu là ta cố tình chọn, không phải rượu mạnh gì vì sợ hai lão gia tử uống nhiều không tốt… sau đó tan tiệc cũng uống không ít trà.” Liên Thủ Tín nói.
“Ừ, nếu chàng thấy không sao thì không cần uống nữa.” Trương thị thấy Liên Thủ Tín sắc mặt bình thường, cũng yên tâm.
“Ngày mai nhạc phụ và đại cữu (cậu cả) về, nàng sai người chuẩn bị đồ cho họ mang về.”
“Dạ, từ phủ thành mang về không ít đồ, ta sẽ phân một phần cho họ.”
“Xem trong nhà còn có gì nữa thì đưa thêm một chút.” Liên Thủ Tín lại nói: “Tuy thân thể nhạc phụ khỏe mạnh nhưng dù sao cũng lớn tuổi rồi…. Lần trước Lục lão gia tử có đưa tới trà ngon, ta uống thấy rất được, nàng gói cho nhạc phụ một ít mang về.”
“Được” Trương thị gật đầu, khẽ rũ mắt mỉm cười. Liên Thủ Tín tâm địa tốt, lại hiếu thảo, có hai điểm này cuộc sống trôi qua rất dễ dàng. Ban đầu Trương Thanh Sơn gả Trương thị cho Liên Thủ Tín là vì điểm này.
Trương thị thấy tâm tình của Liên Thủ Tín không tệ, không muốn phá hỏng không khí, nghĩ chuyện kia từ từ nói cũng được, không quan trọng.
Ai ngờ Trương thị không nói, Liên Thủ Tín lại nói.
“Ta kể nàng chuyện này, trước bữa tối Nhị lang có nói một chuyện với ta.”
“Chuyện gì?”
“Hắn nói em vợ hắn có mối hôn sự tốt muốn nhờ ta tìm công việc khác cho em vợ hắn, việc gần nhà, có thể diện. Nói nhà cô nương kia điều kiện tốt, nên hắn cũng phải tốt một chút nếu không sợ không xứng với nhà người ta. Hôn sự này thất bại sẽ không tìm được mối tốt như vậy.”
Thì ra Nhị lang bên kia đã nói với Liên Thủ Tín.
“Vợ Nhị lang cũng nói với ta, sau đó Chi Nhi đến nên không nói tiếp. Cha bọn nhỏ, chàng có đồng ý chưa?”
“Bên ta cũng thế, lúc đó mấy người Gia Hưng tới nên câu chuyện chuyển hướng khác rồi.”
“Chắc ngày mai bọn họ lại tới nữa.”
Liên Thủ Tín nhíu mày, thở dài một tiếng nhưng không tức giận. Trương thị thấy vậy cũng yên tâm.
“Ta còn tưởng chuyện này chàng chưa biết sợ chàng nghe được sẽ tức giận, đang không biết phải nói thế nào với chàng.”
“Ai nói ta không tức giận chứ.” Liên Thủ Tín nói: “Dù sao cũng nửa ngày rồi có tức cũng nguội. Trước mặt thân thích khách khứa không thể sầm mặt được.”
“Đúng vậy.”
“Cha bọn nhỏ, chuyện này chàng nghĩ sao? Chúng ta có giúp không?” Bởi vì không muốn để Liên Thủ Tín lại tức giận, có mấy lời Trương thị không nói ra, chỉ hỏi Liên Thủ Tín.
“Ta nghĩ gì, Nhị lang hắn quá nhu nhược!” Liên Thủ Tín vỗ lên chân mình một cái, bộ dạng có chút đau lòng. “Lúc đầu không nên tìm La gia này.”
“Có cách gì chứ, cũng đã nhiều năm như vậy rồi. Ta thấy bọn họ rất hợp nhau. Cuộc hôn nhân này, người ngoài nhìn thấy không tốt, hai người bọn họ thấy vui vẻ vậy là được rồi.” Trương thị nói, đây là nói giúp cho Nhị lang và La Tiểu Yến, cũng là muốn khuyên giải Liên Thủ Tín.
“Không thấy vợ nhà ai như vậy, nàng ta xem Nhị lang như đồ ngốc.” giọng Liên Thủ Tín không tự chủ được cao lên.
/1022
|