Liên Mạn Nhi gặp Lục lang và Tiểu Đàn Tử cũng rất vui. Dưới ánh mắt của mọi người, bọn họ không phải là người thông minh. Chính vì vậy mà bọn họ không có mấy tính cách đáng ghét của “người thông minh” hay có. Hai người này, làm gì, nói gì đều xuất phát tự đáy lòng.
Người như vậy, thật ra là loại người trời sinh trời nuôi, là loại người được hưởng phúc của ông trời nhất. Người ta thường hay nói người ngốc có phúc của ngốc, chính là chỉ người như vậy.
Liên Mạn Nhi thấy bọn họ chủ động đến chào hỏi với vẻ mặt cười ngây ngô như vậy, liền cảm thấy cõi lòng u ám do vài sự tình đã trở nên tươi sáng và ấm áp.
Đối với bọn họ, cảm tình từ nhỏ cùng nhau lớn lên chưa bao giờ thay đổi.
“… Lát nữa ngươi đến hậu viện nhà chúng ta đi, Tứ thẩm muốn gặp ngươi đó.” Liên Mạn Nhi nói với Lục lang: “Ta thấy ngươi lại cao lên rồi. Chúng ta có may cho ngươi mấy bộ quần áo mới, ngươi đến thử nha.”
Lục lang cười ngây ngô đáp ứng.
“… Đã chào Tứ thúc và Ngũ lang ca rồi, ta không dám đi vào hậu viện…” Hậu viện không tiện đi vào. Đừng thấy Lục lang nhìn thấy Mạn Nhi biết đến chào hỏi, nhưng hắn lại không biết có thể nhờ người thông báo để vào thăm Trương thị.
“Tiểu Đàn Tử, sao ngươi cũng tới đây làm? Sư phụ của ngươi có đồng ý không?” Liên Mạn Nhi hỏi Nguyên Đàn.
“… Công việc trong miếu đã làm xong rồi. Sư phụ cũng không quản ta, ta cũng không phải làm chính thức, chỉ là rãnh rỗi thì đến, có việc gì làm việc đó thôi.” Nguyên Đàn nói.
Đang nói chuyện thì thấy Liên Thủ Lễ đi ra nhìn qua bên này.
“Có phải Tam bá đang tìm các ngươi không?” Liên Mạn Nhi nói.
Lục lang và Tiểu Đàn Tử quay đầu, nhìn thấy Liên Thủ Lễ, sau đó mới quay đầu lại gật đầu với Liên Mạn Nhi. Hai người đang phụ giúp làm mộc cho Liên Thủ Lễ.
“Mạn Nhi, chúng ta đi làm việc đây.”
“Ừ, đi đi, nhớ cẩn thận đó.” Liên Mạn Nhi nói, lại dặn dò Tiểu Đàn Tử: “Buổi trưa ngươi đừng về, ở lại ăn cơm, ta dặn nhà bếp chuẩn bị cơm chay cho ngươi.”
Lục lang và Tiểu Đàn Tử tiếp tục đi làm việc. Liên Mạn Nhi đứng xem một lúc cũng quay về. Trương thị ở trong phòng. Triệu thị và Diệp Nhi cũng đến được một lúc, đang nói chuyện phiếm với Trương thị.
“Con vừa gặp Lục lang và Tiểu Đàn Tử,” Liên Mạn Nhi chào hỏi hai người Triệu thị xong, ngồi xuống nói: “Hai người đó trưởng thành không ít.”
“Lục lang ở cùng với các ngươi, được chăm sóc, dạy dỗ tốt đương nhiên là tốt hơn so với trước kia gấp trăm lần rồi.” Triệu thị nói.
“Ừ, đã tiến bộ không ít.” Diệp Nhi cũng cười nói: “Không còn như trước kia lúc nào cũng nghĩ tới ăn, lôi tha lôi thôi. Bây giờ nhìn thấy người khác cũng biết chào hỏi vài câu, lại còn biết tự chăm sóc bản thân nữa.”
“Đầu óc của đứa nhỏ Lục lang này chậm hơn so với những đứa trẻ khác, tâm tính rất tốt, làm người cũng thật thà, không giống như cha mẹ nó.” Trương thị nói.
“Mấy đứa trẻ nhà Nhị đương gia thật ra đều không tệ, chỉ có Tứ lang…” Triệu thị nói, nàng nói đến Tứ lang, sau đó dừng lại.
Trương thị cũng không tiếp lời, chỉ thở dài. Thời gian đầu khi Tứ lang mất tích, Liên Thủ Tín phái người đi tìm khắp nơi, sau đó vẫn không thấy tung tích đành thôi. Mấy năm nay, Tứ lang đã trở thành đề tài cấm kỵ của Liên gia, không ai muốn nhắc tới hắn, hôm nay Triệu thị buộc miệng nói ra.
“Tiểu Đàn Tử đi theo Tam bá học nghề mộc sao?” Liên Mạn Nhi cười nói chuyển đề tài.
“Không có, hắn là một hòa thượng, học cái gì chứ.” Liên Diệp Nhi nói.
“Cha Diệp Nhi khen đứa bé kia không ít.” Triệu thị nói: “Đáng tiếc làm hòa thượng, nếu không, chỉ cần chăm chỉ học, không đầy mấy năm nhất định sẽ thành thợ mộc.”
“Đứa trẻ đó đúng là không tệ, hai năm nay cũng giúp nhà các ngươi không ít.” Trương thị nói: “Bên này có việc hắn cũng chạy qua giúp. Tuy hắn là hòa thượng nhưng trong thôn này nhân duyên của hắn rất tốt.”
“Hắn giúp nhà Diệp Nhi, Tam bá nương cũng đối đãi hắn không tệ mà. Vừa nãy con nhìn quần áo trên người hắn, đều do Tam bá nương và Diệp Nhi làm cho đó mẹ.” Liên Mạn Nhi.
“Con nhà người ta hết lòng giúp đỡ làm việc, chúng ta đâu có cho gì nhiều, chỉ có hai đôi giày, hai bộ quần áo, giúp may vá chút ít thôi.” Triệu thị nói.
“Đây cũng là duyên phận của các người. Ta thấy ở trong thôn này, tuy là nhà nào hắn cũng giúp nhưng đối với nhà các ngươi lại đặc biệt tốt.” Trương thị nói.
“Đứa trẻ đó rất tốt.” Triệu thị nói. Triệu thị rất thích Tiểu Đàn Tử. Mấy năm nay Trương thị cũng nhìn thấy, ngoài Diệp Nhi, Triệu thị cũng rất để ý Tiểu Đàn Tử. Tiểu Đàn Tử vô cùng thân thiết với nhà bọn họ, cho nên Trương thị mới nói bọn họ có duyên.
Triệu thị và Diệp Nhi ngồi một lát rồi đứng dậy cáo từ.
“Sắp đến trưa rồi, đợi lát nữa chúng ta cùng ăn trưa luôn.” Liên Mạn Nhi giữ hai người lại ăn cơm.
“Con còn chưa biết à, mẹ con hai người đi ăn tiệc.” Trương thị cười nói.
“A,” Đây là chuyện Mạn Nhi không ngờ đến, nàng nhìn Triệu thị và Liên Diệp Nhi một cái: “Chả trách hôm nay hai người ăn mặc như vậy, là nhà ai sao cháu không nghe nói.”
“Không phải là thôn chúng ta,” Liên Diệp Nhi nói với Liên Mạn Nhi: “Là nhà tiểu Lưu. Lúc cha muội đến đó làm mộc thì quen biết hắn. Hôm nay lão thái thái sáu mươi sáu tuổi, cả nhà chúng ta đều đến.”
Tập tục của phủ Liêu Đông, trong nhà có lão nhân sáu mươi sáu, tám mươi, đều là chuyện vui, nhất định phải ăn mừng một phen. Thân thích, bạn bè đều mang lễ đến chúc mừng.
“Đây là chuyện tốt.” Liên Mạn Nhi cũng cười nói. Hai năm nay Liên Thủ Lễ cũng kết giao với một số bằng hữu, nhà Liên Diệp Nhi có bằng hữu, có mối quan hệ của riêng họ, Liên Mạn Nhi cũng vui mừng thay họ. “Vậy cháu không giữ hai người nữa, hôm khác chúng ta cùng ăn vậy.”
Tiễn Triệu thị và Liên Diệp Nhi xong thì Ngô Gia Hưng và Chi Nhi dắt Đại Bảo đến.
Tối hôm qua, Ngô Ngọc Qúy và Ngô Vương thị đã mời nhà Liên Thủ Tín, Trương gia, Lục gia… buổi trưa hôm nay qua nhà họ ăn cơm.
Sở dĩ mời buổi trưa là vì chiều nay Trương Thanh Sơn và Trương Khánh Niên phải về thôn Triêu Oa, vốn là hai người định sáng nay về nhưng bị Ngô Ngọc Qúy giữ lại.
Ngô Gia Hưng và Chi Nhi đến đây là mời mọi người nhanh đi qua, cơm đã chuẩn bị xong.
Tuy hôm qua đã nói rồi nhưng hôm nay hai người vẫn đến mời lần nữa, để biểu thị sự trân trọng.
“Đã hẹn rồi mà, lát nữa chúng ta sẽ đến, các con còn đến đây làm gì?” Trương thị nói: “Trời lạnh như vậy còn đem theo Đại Bảo, thằng bé bị lạnh thì sao?”
Trương thị thấy Đại Bảo vừa vui lại vừa lo lắng cho cháu ngoại, sợ thằng bé chịu phải chút ít thiệt thòi nào.
“Mẹ, chúng con ngồi xe ngựa, không dám để Đại Bảo chịu lạnh đâu mà.” Ngô Gia Hưng cười nói.
“Mẹ, con cũng không muốn dắt thằng bé đi đâu, nhưng giờ nó rất tinh ranh, biết chúng con muốn qua đây, cứ nhìn con hoài, con không cho theo lại muốn khóc.” Liên Chi Nhi cũng cười nói.
“Đứa trẻ này.” Trương thị cũng cười. Bà đã nuôi dưỡng mấy đứa trẻ, nên tâm lý trẻ con đương nhiên hiểu rõ.
“Bà ngoại và đại cữu mẫu đều ở trên trấn, vậy …” Trương thị vừa chuẩn bị vừa nói với Liên Chi Nhi.
“Ông, bà của Đại Bảo đã qua, gần như vậy chắc là còn đến trước chúng ta.” Liên Chi Nhi nói.
“Vậy chúng ta cũng nhanh lên” Trương thị khoát tay kêu Liên Mạn Nhi đi thay quần áo.
Cả nhà rất nhanh chuẩn bị xong, lên xe ngựa đi lên trấn.
Ngô gia đãi tiệc đương nhiên là vô cùng thịnh soạn. Ăn cơm xong, mọi người cùng nhau uống trà, nói chuyện cho đến khi Trương Thanh Sơn và Trương Khánh Niên đến lúc phải về thôn Triêu Oa mới đứng dậy.
Trương thị và Liên Mạn Nhi đã chuẩn bị lễ vật cho Trương Thanh Sơn đem về, đều để sẵn trên xe, hai người uống xong chén trà liền đứng dậy cáo từ.
“Hay là lấy thêm một xe nữa phái người đánh xe đưa hai người về.” vừa tiễn Trương Thanh Sơn Liên Thủ Tín vừa nói.
“Đã nói rồi, không cần đâu.” Trương Thanh Sơn khoát tay: “Chiều nay, chúng ta không có uống rượu, không cần phải phiền phức như vậy. Trên đường bọn ta nhắm mắt nghỉ ngơi, không làm gì, tự con la cũng biết đường về.
Tính tình Trương Thanh Sơn cũng hơi cố chấp, ông không muốn ngồi xe nhà Mạn Nhi. Ông nói ngồi xe la nhà mình cho tự tại.
Liên Thủ Tín thấy Trương Thanh Sơn kiên trì như vậy cũng không miễn cưỡng nữa.
Tiễn hai người xong mọi người cũng ai về nhà nấy.
Trương thị, Lý thị cùng Mạn Nhi về hậu viện. Lát sau Liên Thủ Tín, Ngũ lang, tiểu Thất đều đến.
“Hay là bây giờ ta đi thăm bà nội bọn nhỏ.” Liên Thủ Tín nhìn thời gian, thương lượng với Trương thị và mấy đứa con.
“Được,” Trương thị gật đầu.
“Vậy phái người đi xem lão thái thái ngủ trưa dậy chưa.” Liên Mạn Nhi nói: “Nếu chưa dậy mà chúng ta qua bà lại không vui. Chúng con thì không sao nhưng mẹ có phải đi không? Mẹ mà đến, lão thái thái lại nói mẹ cố tình chọc tức bà.”
Hiện nay Chu thị cũng không làm khó Trương thị quá, nhưng sau lưng vẫn nói mấy lời khó nghe, bất kể Trương thị làm gì, trong mắt Chi thị nàng chính là đối đầu với bà.
Lý thị ngồi ở trên giường, nhìn Trương thị, Trương thị lại nhìn Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín cười khổ.
“Chắc chắn là như vậy.” Liên Thủ Tín nói, hắn cũng không giải thích, cũng không biết hắn nói chắc chắn chuyện gì: “Ta định cho người đi nghe ngóng trước, sau đó chúng ta hãy đi.”
Liên Mạn Nhi mỉm cười, cũng không nói gì, sai người đi xem.
Người như vậy, thật ra là loại người trời sinh trời nuôi, là loại người được hưởng phúc của ông trời nhất. Người ta thường hay nói người ngốc có phúc của ngốc, chính là chỉ người như vậy.
Liên Mạn Nhi thấy bọn họ chủ động đến chào hỏi với vẻ mặt cười ngây ngô như vậy, liền cảm thấy cõi lòng u ám do vài sự tình đã trở nên tươi sáng và ấm áp.
Đối với bọn họ, cảm tình từ nhỏ cùng nhau lớn lên chưa bao giờ thay đổi.
“… Lát nữa ngươi đến hậu viện nhà chúng ta đi, Tứ thẩm muốn gặp ngươi đó.” Liên Mạn Nhi nói với Lục lang: “Ta thấy ngươi lại cao lên rồi. Chúng ta có may cho ngươi mấy bộ quần áo mới, ngươi đến thử nha.”
Lục lang cười ngây ngô đáp ứng.
“… Đã chào Tứ thúc và Ngũ lang ca rồi, ta không dám đi vào hậu viện…” Hậu viện không tiện đi vào. Đừng thấy Lục lang nhìn thấy Mạn Nhi biết đến chào hỏi, nhưng hắn lại không biết có thể nhờ người thông báo để vào thăm Trương thị.
“Tiểu Đàn Tử, sao ngươi cũng tới đây làm? Sư phụ của ngươi có đồng ý không?” Liên Mạn Nhi hỏi Nguyên Đàn.
“… Công việc trong miếu đã làm xong rồi. Sư phụ cũng không quản ta, ta cũng không phải làm chính thức, chỉ là rãnh rỗi thì đến, có việc gì làm việc đó thôi.” Nguyên Đàn nói.
Đang nói chuyện thì thấy Liên Thủ Lễ đi ra nhìn qua bên này.
“Có phải Tam bá đang tìm các ngươi không?” Liên Mạn Nhi nói.
Lục lang và Tiểu Đàn Tử quay đầu, nhìn thấy Liên Thủ Lễ, sau đó mới quay đầu lại gật đầu với Liên Mạn Nhi. Hai người đang phụ giúp làm mộc cho Liên Thủ Lễ.
“Mạn Nhi, chúng ta đi làm việc đây.”
“Ừ, đi đi, nhớ cẩn thận đó.” Liên Mạn Nhi nói, lại dặn dò Tiểu Đàn Tử: “Buổi trưa ngươi đừng về, ở lại ăn cơm, ta dặn nhà bếp chuẩn bị cơm chay cho ngươi.”
Lục lang và Tiểu Đàn Tử tiếp tục đi làm việc. Liên Mạn Nhi đứng xem một lúc cũng quay về. Trương thị ở trong phòng. Triệu thị và Diệp Nhi cũng đến được một lúc, đang nói chuyện phiếm với Trương thị.
“Con vừa gặp Lục lang và Tiểu Đàn Tử,” Liên Mạn Nhi chào hỏi hai người Triệu thị xong, ngồi xuống nói: “Hai người đó trưởng thành không ít.”
“Lục lang ở cùng với các ngươi, được chăm sóc, dạy dỗ tốt đương nhiên là tốt hơn so với trước kia gấp trăm lần rồi.” Triệu thị nói.
“Ừ, đã tiến bộ không ít.” Diệp Nhi cũng cười nói: “Không còn như trước kia lúc nào cũng nghĩ tới ăn, lôi tha lôi thôi. Bây giờ nhìn thấy người khác cũng biết chào hỏi vài câu, lại còn biết tự chăm sóc bản thân nữa.”
“Đầu óc của đứa nhỏ Lục lang này chậm hơn so với những đứa trẻ khác, tâm tính rất tốt, làm người cũng thật thà, không giống như cha mẹ nó.” Trương thị nói.
“Mấy đứa trẻ nhà Nhị đương gia thật ra đều không tệ, chỉ có Tứ lang…” Triệu thị nói, nàng nói đến Tứ lang, sau đó dừng lại.
Trương thị cũng không tiếp lời, chỉ thở dài. Thời gian đầu khi Tứ lang mất tích, Liên Thủ Tín phái người đi tìm khắp nơi, sau đó vẫn không thấy tung tích đành thôi. Mấy năm nay, Tứ lang đã trở thành đề tài cấm kỵ của Liên gia, không ai muốn nhắc tới hắn, hôm nay Triệu thị buộc miệng nói ra.
“Tiểu Đàn Tử đi theo Tam bá học nghề mộc sao?” Liên Mạn Nhi cười nói chuyển đề tài.
“Không có, hắn là một hòa thượng, học cái gì chứ.” Liên Diệp Nhi nói.
“Cha Diệp Nhi khen đứa bé kia không ít.” Triệu thị nói: “Đáng tiếc làm hòa thượng, nếu không, chỉ cần chăm chỉ học, không đầy mấy năm nhất định sẽ thành thợ mộc.”
“Đứa trẻ đó đúng là không tệ, hai năm nay cũng giúp nhà các ngươi không ít.” Trương thị nói: “Bên này có việc hắn cũng chạy qua giúp. Tuy hắn là hòa thượng nhưng trong thôn này nhân duyên của hắn rất tốt.”
“Hắn giúp nhà Diệp Nhi, Tam bá nương cũng đối đãi hắn không tệ mà. Vừa nãy con nhìn quần áo trên người hắn, đều do Tam bá nương và Diệp Nhi làm cho đó mẹ.” Liên Mạn Nhi.
“Con nhà người ta hết lòng giúp đỡ làm việc, chúng ta đâu có cho gì nhiều, chỉ có hai đôi giày, hai bộ quần áo, giúp may vá chút ít thôi.” Triệu thị nói.
“Đây cũng là duyên phận của các người. Ta thấy ở trong thôn này, tuy là nhà nào hắn cũng giúp nhưng đối với nhà các ngươi lại đặc biệt tốt.” Trương thị nói.
“Đứa trẻ đó rất tốt.” Triệu thị nói. Triệu thị rất thích Tiểu Đàn Tử. Mấy năm nay Trương thị cũng nhìn thấy, ngoài Diệp Nhi, Triệu thị cũng rất để ý Tiểu Đàn Tử. Tiểu Đàn Tử vô cùng thân thiết với nhà bọn họ, cho nên Trương thị mới nói bọn họ có duyên.
Triệu thị và Diệp Nhi ngồi một lát rồi đứng dậy cáo từ.
“Sắp đến trưa rồi, đợi lát nữa chúng ta cùng ăn trưa luôn.” Liên Mạn Nhi giữ hai người lại ăn cơm.
“Con còn chưa biết à, mẹ con hai người đi ăn tiệc.” Trương thị cười nói.
“A,” Đây là chuyện Mạn Nhi không ngờ đến, nàng nhìn Triệu thị và Liên Diệp Nhi một cái: “Chả trách hôm nay hai người ăn mặc như vậy, là nhà ai sao cháu không nghe nói.”
“Không phải là thôn chúng ta,” Liên Diệp Nhi nói với Liên Mạn Nhi: “Là nhà tiểu Lưu. Lúc cha muội đến đó làm mộc thì quen biết hắn. Hôm nay lão thái thái sáu mươi sáu tuổi, cả nhà chúng ta đều đến.”
Tập tục của phủ Liêu Đông, trong nhà có lão nhân sáu mươi sáu, tám mươi, đều là chuyện vui, nhất định phải ăn mừng một phen. Thân thích, bạn bè đều mang lễ đến chúc mừng.
“Đây là chuyện tốt.” Liên Mạn Nhi cũng cười nói. Hai năm nay Liên Thủ Lễ cũng kết giao với một số bằng hữu, nhà Liên Diệp Nhi có bằng hữu, có mối quan hệ của riêng họ, Liên Mạn Nhi cũng vui mừng thay họ. “Vậy cháu không giữ hai người nữa, hôm khác chúng ta cùng ăn vậy.”
Tiễn Triệu thị và Liên Diệp Nhi xong thì Ngô Gia Hưng và Chi Nhi dắt Đại Bảo đến.
Tối hôm qua, Ngô Ngọc Qúy và Ngô Vương thị đã mời nhà Liên Thủ Tín, Trương gia, Lục gia… buổi trưa hôm nay qua nhà họ ăn cơm.
Sở dĩ mời buổi trưa là vì chiều nay Trương Thanh Sơn và Trương Khánh Niên phải về thôn Triêu Oa, vốn là hai người định sáng nay về nhưng bị Ngô Ngọc Qúy giữ lại.
Ngô Gia Hưng và Chi Nhi đến đây là mời mọi người nhanh đi qua, cơm đã chuẩn bị xong.
Tuy hôm qua đã nói rồi nhưng hôm nay hai người vẫn đến mời lần nữa, để biểu thị sự trân trọng.
“Đã hẹn rồi mà, lát nữa chúng ta sẽ đến, các con còn đến đây làm gì?” Trương thị nói: “Trời lạnh như vậy còn đem theo Đại Bảo, thằng bé bị lạnh thì sao?”
Trương thị thấy Đại Bảo vừa vui lại vừa lo lắng cho cháu ngoại, sợ thằng bé chịu phải chút ít thiệt thòi nào.
“Mẹ, chúng con ngồi xe ngựa, không dám để Đại Bảo chịu lạnh đâu mà.” Ngô Gia Hưng cười nói.
“Mẹ, con cũng không muốn dắt thằng bé đi đâu, nhưng giờ nó rất tinh ranh, biết chúng con muốn qua đây, cứ nhìn con hoài, con không cho theo lại muốn khóc.” Liên Chi Nhi cũng cười nói.
“Đứa trẻ này.” Trương thị cũng cười. Bà đã nuôi dưỡng mấy đứa trẻ, nên tâm lý trẻ con đương nhiên hiểu rõ.
“Bà ngoại và đại cữu mẫu đều ở trên trấn, vậy …” Trương thị vừa chuẩn bị vừa nói với Liên Chi Nhi.
“Ông, bà của Đại Bảo đã qua, gần như vậy chắc là còn đến trước chúng ta.” Liên Chi Nhi nói.
“Vậy chúng ta cũng nhanh lên” Trương thị khoát tay kêu Liên Mạn Nhi đi thay quần áo.
Cả nhà rất nhanh chuẩn bị xong, lên xe ngựa đi lên trấn.
Ngô gia đãi tiệc đương nhiên là vô cùng thịnh soạn. Ăn cơm xong, mọi người cùng nhau uống trà, nói chuyện cho đến khi Trương Thanh Sơn và Trương Khánh Niên đến lúc phải về thôn Triêu Oa mới đứng dậy.
Trương thị và Liên Mạn Nhi đã chuẩn bị lễ vật cho Trương Thanh Sơn đem về, đều để sẵn trên xe, hai người uống xong chén trà liền đứng dậy cáo từ.
“Hay là lấy thêm một xe nữa phái người đánh xe đưa hai người về.” vừa tiễn Trương Thanh Sơn Liên Thủ Tín vừa nói.
“Đã nói rồi, không cần đâu.” Trương Thanh Sơn khoát tay: “Chiều nay, chúng ta không có uống rượu, không cần phải phiền phức như vậy. Trên đường bọn ta nhắm mắt nghỉ ngơi, không làm gì, tự con la cũng biết đường về.
Tính tình Trương Thanh Sơn cũng hơi cố chấp, ông không muốn ngồi xe nhà Mạn Nhi. Ông nói ngồi xe la nhà mình cho tự tại.
Liên Thủ Tín thấy Trương Thanh Sơn kiên trì như vậy cũng không miễn cưỡng nữa.
Tiễn hai người xong mọi người cũng ai về nhà nấy.
Trương thị, Lý thị cùng Mạn Nhi về hậu viện. Lát sau Liên Thủ Tín, Ngũ lang, tiểu Thất đều đến.
“Hay là bây giờ ta đi thăm bà nội bọn nhỏ.” Liên Thủ Tín nhìn thời gian, thương lượng với Trương thị và mấy đứa con.
“Được,” Trương thị gật đầu.
“Vậy phái người đi xem lão thái thái ngủ trưa dậy chưa.” Liên Mạn Nhi nói: “Nếu chưa dậy mà chúng ta qua bà lại không vui. Chúng con thì không sao nhưng mẹ có phải đi không? Mẹ mà đến, lão thái thái lại nói mẹ cố tình chọc tức bà.”
Hiện nay Chu thị cũng không làm khó Trương thị quá, nhưng sau lưng vẫn nói mấy lời khó nghe, bất kể Trương thị làm gì, trong mắt Chi thị nàng chính là đối đầu với bà.
Lý thị ngồi ở trên giường, nhìn Trương thị, Trương thị lại nhìn Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín cười khổ.
“Chắc chắn là như vậy.” Liên Thủ Tín nói, hắn cũng không giải thích, cũng không biết hắn nói chắc chắn chuyện gì: “Ta định cho người đi nghe ngóng trước, sau đó chúng ta hãy đi.”
Liên Mạn Nhi mỉm cười, cũng không nói gì, sai người đi xem.
/1022
|