Liên gia có chuyện vui lớn như vậy, ngoại trừ đám quan viên đi cùng khâm sai tới phủ thành ngày đó, nữ quyến tất cả các phủ cũng rối rít tới cửa dâng hạ lễ chúc mừng Liên Mạn Nhi. Trầm Tam phu nhân là người đến trước nhất, ngay sau đó là Tần phu nhân.
Nữ quyến trong tất cả các phủ ở phủ thành, kể cả người không có lui tới bao giờ, đến gia tộc xuống dốc cũng đều tới. Có người không ở phủ thành mà nghe được tin tức cũng rối rít chạy tới.
Liên Mạn Nhi thu lễ vật đến mỏi tay, không cần nhìn lễ vật, chỉ xem sổ sách không thôi cũng đã được một chồng thật dầy. Liên gia chiêu đãi tiệc rượu liên tiếp năm ngày mới dần dần yên tĩnh xuống.
Chờ đưa đi nhóm khách nhân cuối cùng, người một nhà lúc này mới có thời gian ngồi lại từ từ trò chuyện.
Trương thị liền vội nhắc đến chuyện ngày đó, Liên Mạn Nhi hôm nay đã là Quan lớn nhất trong nhà.
“Chắc chắn rồi.” Liên Thủ Tín cười nói đầu tiên: “Mạn Nhi nhà ta là quan nhị phẩm, tất cả cáo mệnh ở phủ Liêu Đông đều không thể sánh bằng. Ngũ Lang và tiểu Thất hiện tại chưa có chức quan. Ta là thất phẩm, nàng là cáo mệnh, cũng không thể cao hơn phẩm cấp này. Hiện tại trong nhà chúng ta, Mạn Nhi là người có chức quan lớn nhất.”
Hai ngày này được nghe người tới chúc mừng, Liên Thủ Tín càng thêm hiểu rõ phẩm cấp quan hàm. Trương thị dĩ nhiên cũng như thế. Đám phu nhân tới cửa chúc mừng còn thích đàm luận chuyện này hơn cả đám nam nhân ở tiền viện.
“Chao ôi, Mạn Nhi, có phải sau này khi gặp con, thì cha mẹ, huynh đệ đều phải hành lễ với con không?” Trương thị than ôi một tiếng, hỏi Liên Mạn Nhi.
Mọi người đều nhìn Liên Mạn Nhi cười.
Liên Mạn Nhi cũng cười.
“Mẹ, xem mẹ nói kìa. Con ở nhà đâu cần chú trọng nhiều như vậy. Nếu phải nhất nhất tuân theo, chẳng phải suốt cả ngày chúng ta đều chẳng thể làm gì ngoài hành lễ thôi sao.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Bây giờ còn ở nhà chúng ta, chờ sau này Mạn Nhi ra cửa. Chắc khi nào gặp con bé mới phải hành lễ.” Liên Thủ Tín hiểu nhiều hơn chút ít, nhỏ giọng nói.
“Chờ đến lúc đó đã.” Liên Mạn Nhi liền nói: “Hơn nữa, bất kể lúc nào, đây là quốc lễ nhưng vẫn còn gia lễ mà. Chỉ cần lúc có người ngoài thì làm lễ cho hợp lẽ. Chúng ta là người trong nhà, dù cho ra sao, mặc ai nói gì, chúng ta vẫn như vậy mà.”
Dù đã làm huyện chủ, bên ngoài luôn phải tỏ ra uy phong, nhưng ở trước mặt người nhà Liên Mạn Nhi vẫn không tự cao tự đại.
Người một nhà nói đến chuyện này chẳng qua chỉ để cho vui, chứ cũng không phải thực sự muốn bàn luận phải hành lễ với Liên Mạn Nhi thế nào.
“Mạn Nhi nhà mẹ sau này cũng là người có bổng lộc rồi.” Trương thị lại nói. Huyện chủ nhị phẩm, có thực ấp, đương nhiên không ít bổng lộc.
“Tỷ, vậy tỷ cho đệ thêm tiền tiêu vặt nhé?” Tiểu Thất đến ngồi trước mặt Liên Mạn Nhi, ngẩng mặt vui vẻ hỏi. Đừng xem nó lớn tướng như vậy rồi, ở trước mặt Trương thị và Liên Mạn Nhi, có đôi khi rất hay làm nũng.
“Hôm nay tỷ đây đã là đại tài chủ rồi nhé” Liên Mạn Nhi liền cố ý thẳng sống lưng nói: “Đệ nghe lời một chút, bảo đảm không thiếu đệ phần tiền tiêu vặt này đâu.”
Người một nhà đều cười theo.
“Không phải mỗi tháng trong nhà đều cho con tiền tiêu vặt sao?” Trương thị liền giận tiểu Thất, nói. “Đã có tiền trong nhà, mà con có cần động vào đâu. Huynh đệ các con đều có phân chia hoa hồng, tỷ con là Đại tài chủ, chẳng phải con cũng là Tiểu tài chủ sao, còn muốn vòi tiền của tỷ nữa? Sao không thấy con nói hiếu kính cho tỷ vậy?”
“Còn phải nói sao ạ.” Tiểu Thất liền cười hì hì, nói: “Sau này con nhất định sẽ hiếu kính cho tỷ mà.”
Liên Mạn Nhi cách tiểu Thất mấy tuổi, nàng cũng chứng kiến thằng bé lớn lên từng ngày, giữa mấy huynh muội, hai người là thân nhau nhất.
“Nhiều thêm một chuyện vui mà dù trời có sập xuống mẹ cũng không nghĩ đến.” Trương thị nghĩ tới lại nói: “Náo nhiệt mấy ngày nay, chuyện đại sự tiếp theo chính là nghênh đứa bé Nhược Quyên kia vào cửa.”
Đã vào tháng chạp, cách hôn kỳ của Ngũ Lang và Tần Nhược Quyên ngày càng gần, tất cả công tác chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong.
“Trước khi đến chuyện đó, chúng ta còn một đại sự nữa.” Ngũ Lang liền nói.
“Đúng.” Liên Thủ Tín liền gật đầu.
Chuyện đại sự này không cần phải nói, người một nhà ai nấy đều biết rõ chính là hôn sự của Trầm Lục và Liên Mạn Nhi. Có tứ hôn của hoàng đế và hoàng hậu, hôn sự của hai người không còn trở ngại nào. Theo ý tứ Trầm Lục, tất nhiên muốn sớm cưới Liên Mạn Nhi về. Nhất là trải qua chuyện Viêm đạo bà hãm hại, lòng muốn cưới Liên Mạn Nhi về càng thêm khẩn cấp.
Dựa theo lời Trầm Lục, chỉ khi Liên Mạn Nhi tiến vào Trầm phủ, mỗi ngày đều trong tầm mắt, chàng mới có thể yên tâm.
Liên Mạn Nhi biết, Trầm lục cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng, lo sợ như thể đã sinh ly tử biệt. Trải qua chuyện như vậy, Trầm Lục càng hiểu rõ chàng không thể mất đi nàng, chàng muốn mau chóng được ở cạnh Mạn Nhi.
Với tài lực vật lực của Trầm gia, muốn cưới Mạn Nhi vào cửa ngay lập tức cũng không có gì khó khăn. Chỉ là Trầm Lục vẫn đè nén tâm tư nôn nóng như vậy xuống. Không phải vì chàng, mà vì suy nghĩ cho Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi muốn chờ sau khi cưới vợ Ngũ Lang vào cửa xong mới xuất giá. Hơn nữa, còn phải chuẩn bị đồ cưới cho nàng thật kỹ càng. Mặc dù Trầm Lục không quan tâm Mạn Nhi sẽ mang bao nhiêu đồ cưới đến, nhưng đó là thể diện của con gái khi xuất giá, còn là thể diện của Liên gia. Trầm Lục sẽ cho Liên gia và Mạn Nhi thời gian từ từ chuẩn bị đồ cưới.
Về ngày cưới Trầm Lục có thể thỏa hiệp, nhưng về chuyện nghi thức chàng có một yêu cầu. Vốn hai nhà đã đánh tiếng định hôn, nay có thánh chỉ tứ hôn thì không thể thiếu các nghi thức cưới hỏi.
Trầm Lục muốn trong lúc Ngũ Lang thành thân, chàng và Mạn Nhi sẽ chính thức đính hôn. Không thể lập tức cưới Liên Mạn Nhi vào cửa, chỉ còn cách này mới thỏa lòng nôn nóng của chàng.
Gần đây Liên gia chuyện vui liên tiếp, người một nhà đều bận rộn cơ hồ muốn người ngã ngựa đổ. Người gặp chuyện vui tinh thần lại càng thư sướng, dù bận rộn nhưng ai nấy đều vô cùng vui mừng, nghe thấy yêu cầu này của Trầm Lục đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Người một nhà hiểu tâm tư Trầm Lục, chàng đã nhượng bộ, dĩ nhiên bọn họ sẽ không để ý thêm chút bận rộn này. Huống chi, bọn họ cũng vô cùng vui mừng khi thấy chuyện thành.
Hôn sự con trai không thể chậm trễ. Hôn sự con gái cũng không thể trì hoãn, vì thế cực khổ mệt nhọc cũng không sao cả.
Lễ Vấn Danh, trao đổi thiếp canh, hợp bát tự… ngay sau đó là lễ Định Minh, tục xưng còn là lễ Văn Định, cũng gọi là Tiểu Định. Trầm Lục, tính cả Trầm Tam, Trầm Cửu và một đám tâm phúc, người nhà, bà mối… cùng nhau đi đến Liên gia ở ngõ Tùng Thụ đưa lên lụa đỏ, trâm vàng, nhẫn vàng, khuyên tai vàng, dê, heo, đèn cầy lễ, hương pháo mừng lễ, bánh lễ, chậu hoa Liên Chiêu, cây hoa lựu và sính lễ. Sính lễ Tiểu Định khác với đại sính của lễ hỏi, đều có quy định số lượng, còn chú trọng ý nghĩa tượng trưng cho may mắn. Tỷ như chậu hoa và cây hoa lựu này, chúng tượng trưng cho sinh quý tử liền tay, nhiều con nhiều phúc.
Kế tiếp chính là nghi thức đính hôn. Liên Mạn Nhi vận trang phục lộng lẫy bước ra nhận trâm cài, dâng trà ngọt. Sau khi nghi thức đính hôn kết thúc, Liên gia liền mời bà mối và mọi người Trầm gia ngồi vào vị trí.
Sau đó, Liên gia lại chuẩn bị mười hai loại đáp lễ cho Trầm gia mang về. Về phần bánh lễ Trầm gia đưa tới thì phân phát ngay cho các thân bằng hảo hữu. Niên đại này là vậy, gả nữ không phát thiệp mừng mà phân phát bánh lễ coi như thông báo. Nhận được bánh lễ, thân bằng hảo hữu sẽ đưa quà cưới tới chúc mừng.
Ngày này, Trầm – Liên hai nhà vui mừng hết sức, xem như cửa hôn sự này đã định xong.
Hôn sự đã định, Liên Mạn Nhi phải học theo các cô nương đợi gả khác, không thể gặp mặt người Trầm gia, cũng không tiện xuất đầu lộ diện ra ngoài. Ngày ngày đều ở trong khuê phòng thêu đồ cưới.
Hai chuyện trước Liên Mạn Nhi có thể tuân theo. Về chuyện thứ 3, nàng không thể mỗi ngày đều chỉ thêu đồ cưới cho mình. Mắt thấy hôn kỳ của Ngũ Lang gần tới, người một nhà bận rộn chân vắt lên cổ mà chạy. Bình thường nàng luôn quản gia, giờ phút này không thể hoàn toàn thoát thân. Ngoại trừ không thể ra cửa, mỗi ngày nàng vẫn xử lý việc nhà, chuẩn bị hôn sự cho Ngũ Lang. Ngay cả rất nhiều thứ đồ cưới người nhà mua về cho nàng, nàng cũng phải tự mình làm chủ xem qua.
Hôn kỳ của Ngũ Lang gần tới, thân hữu ở xa đã lục tục đến trước. Triệu thị mang theo Liên Diệp Nhi, Nhị Lang và La Tiểu Yến, người Trương gia, cả nhà Ngô gia, Lục gia cùng chúng thân quyến đến trước, đều an bài ở tại trong nhà ở ngõ Tùng Thụ. Có cả Tri huyện huyện Cẩm Dương và chúng quan viên giao hảo thân thiết ở nông thôn, bao gồm Vương Cử nhân, Vương thái y, lão Kim, lão Hoàng tất cả cũng đều đến.
Trương thị vô cùng vui mừng khi thấy ngay cả Tam Lang và Vương Thất cũng tới.
Hai mươi tháng chạp, Liên gia ở ngõ Tùng Thụ, trong ngoài treo lụa hồng giấy đỏ, Ngũ Lang ngồi trên đại mã, rước dâu theo nhịp diễn tấu sáo và trống, nghênh Tần Nhược Quyên vào cửa.
Liên Thủ Tín và Trương thị mặc đồ theo phẩm cấp, ngồi chính giữa chủ vị, vẻ mặt tươi cười nhận quỳ lạy của Ngũ Lang và Tần Nhược Quyên. Kết thúc buổi lễ, Tần Nhược Quyên được đưa vào tân phòng, các viện khác khai yến.
Các bữa tiệc dành cho nữ quyến đều bày ở noãn các phía Đông của Tây Uyển. Trầm tam phu nhân, Trầm Nghị, Trầm Thi còn có mấy vị nữ quyến Trầm gia khác ở phủ thành cũng đều tới dự tiệc. Hôm nay Liên Mạn Nhi cũng muốn đi ra chiêu đãi tân khách, mọi người ngồi bên trong noãn các không cần phải kiêng kỵ.
Trầm Nghị cùng Trầm Thi đều tới cùng ngồi một chỗ với Liên Mạn Nhi. Trầm Tam phu nhân ngồi ở một bàn tiệc khác, cách không xa, không ngừng trò chuyện với các phu nhân cùng bàn, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu lại nhìn qua rồi nói với Liên Mạn Nhi vài lời gần xa trêu đùa, chọc cho các nữ quyến chung quanh cười không ngừng.
Mặt Liên Mạn Nhi ửng đỏ, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Phong tục là như thế, các cô nương định hôn rồi còn chưa xuất giá thường trở thành đối tượng dể mọi người trêu ghẹo. Chẳng bao lâu trước, nàng cũng từng trêu ghẹo Liên Chi Nhi và Trương Thải Vân, hôm nay liền đến phiên nàng.
Ngũ Lang thành thân, Liên gia đương nhiên không tiếc tài lực, tiệc rượu làm hết sức thịnh soạn. Ngày này vui mừng, náo nhiệt không cần phải nói. Đến chiều, trong phòng Trương thị ngồi đầy người, khách nhân khác đều tản mát, chỉ còn thân quyến nhà mình, mọi người thân mật tụ lại nói chuyện trong phòng Trương thị.
Ngũ Lang tới đây làm lễ ra mắt, trên mặt hơi có chút đỏ lên, có vẻ trong tiệc rượu đã bị chuốc vài chung. Trong nhà mọi người đều cười.
Mọi người đều đã sớm gặp, nên có lễ số Ngũ Lang đều làm đủ rồi, lúc này không đi tân phòng, lại chạy tới làm lễ ra mắt thật là đáng yêu.
“Con đứa nhỏ này, sao phải đa lễ thế.” Lý thị ngồi trên giường gạch cười nói: “Giờ này con còn sang bên này làm gì, mau về phòng con đi.”
Ngũ Lang chẳng qua chỉ cười, còn vững vàng ngồi xuống bên cạnh.
Nữ quyến trong tất cả các phủ ở phủ thành, kể cả người không có lui tới bao giờ, đến gia tộc xuống dốc cũng đều tới. Có người không ở phủ thành mà nghe được tin tức cũng rối rít chạy tới.
Liên Mạn Nhi thu lễ vật đến mỏi tay, không cần nhìn lễ vật, chỉ xem sổ sách không thôi cũng đã được một chồng thật dầy. Liên gia chiêu đãi tiệc rượu liên tiếp năm ngày mới dần dần yên tĩnh xuống.
Chờ đưa đi nhóm khách nhân cuối cùng, người một nhà lúc này mới có thời gian ngồi lại từ từ trò chuyện.
Trương thị liền vội nhắc đến chuyện ngày đó, Liên Mạn Nhi hôm nay đã là Quan lớn nhất trong nhà.
“Chắc chắn rồi.” Liên Thủ Tín cười nói đầu tiên: “Mạn Nhi nhà ta là quan nhị phẩm, tất cả cáo mệnh ở phủ Liêu Đông đều không thể sánh bằng. Ngũ Lang và tiểu Thất hiện tại chưa có chức quan. Ta là thất phẩm, nàng là cáo mệnh, cũng không thể cao hơn phẩm cấp này. Hiện tại trong nhà chúng ta, Mạn Nhi là người có chức quan lớn nhất.”
Hai ngày này được nghe người tới chúc mừng, Liên Thủ Tín càng thêm hiểu rõ phẩm cấp quan hàm. Trương thị dĩ nhiên cũng như thế. Đám phu nhân tới cửa chúc mừng còn thích đàm luận chuyện này hơn cả đám nam nhân ở tiền viện.
“Chao ôi, Mạn Nhi, có phải sau này khi gặp con, thì cha mẹ, huynh đệ đều phải hành lễ với con không?” Trương thị than ôi một tiếng, hỏi Liên Mạn Nhi.
Mọi người đều nhìn Liên Mạn Nhi cười.
Liên Mạn Nhi cũng cười.
“Mẹ, xem mẹ nói kìa. Con ở nhà đâu cần chú trọng nhiều như vậy. Nếu phải nhất nhất tuân theo, chẳng phải suốt cả ngày chúng ta đều chẳng thể làm gì ngoài hành lễ thôi sao.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Bây giờ còn ở nhà chúng ta, chờ sau này Mạn Nhi ra cửa. Chắc khi nào gặp con bé mới phải hành lễ.” Liên Thủ Tín hiểu nhiều hơn chút ít, nhỏ giọng nói.
“Chờ đến lúc đó đã.” Liên Mạn Nhi liền nói: “Hơn nữa, bất kể lúc nào, đây là quốc lễ nhưng vẫn còn gia lễ mà. Chỉ cần lúc có người ngoài thì làm lễ cho hợp lẽ. Chúng ta là người trong nhà, dù cho ra sao, mặc ai nói gì, chúng ta vẫn như vậy mà.”
Dù đã làm huyện chủ, bên ngoài luôn phải tỏ ra uy phong, nhưng ở trước mặt người nhà Liên Mạn Nhi vẫn không tự cao tự đại.
Người một nhà nói đến chuyện này chẳng qua chỉ để cho vui, chứ cũng không phải thực sự muốn bàn luận phải hành lễ với Liên Mạn Nhi thế nào.
“Mạn Nhi nhà mẹ sau này cũng là người có bổng lộc rồi.” Trương thị lại nói. Huyện chủ nhị phẩm, có thực ấp, đương nhiên không ít bổng lộc.
“Tỷ, vậy tỷ cho đệ thêm tiền tiêu vặt nhé?” Tiểu Thất đến ngồi trước mặt Liên Mạn Nhi, ngẩng mặt vui vẻ hỏi. Đừng xem nó lớn tướng như vậy rồi, ở trước mặt Trương thị và Liên Mạn Nhi, có đôi khi rất hay làm nũng.
“Hôm nay tỷ đây đã là đại tài chủ rồi nhé” Liên Mạn Nhi liền cố ý thẳng sống lưng nói: “Đệ nghe lời một chút, bảo đảm không thiếu đệ phần tiền tiêu vặt này đâu.”
Người một nhà đều cười theo.
“Không phải mỗi tháng trong nhà đều cho con tiền tiêu vặt sao?” Trương thị liền giận tiểu Thất, nói. “Đã có tiền trong nhà, mà con có cần động vào đâu. Huynh đệ các con đều có phân chia hoa hồng, tỷ con là Đại tài chủ, chẳng phải con cũng là Tiểu tài chủ sao, còn muốn vòi tiền của tỷ nữa? Sao không thấy con nói hiếu kính cho tỷ vậy?”
“Còn phải nói sao ạ.” Tiểu Thất liền cười hì hì, nói: “Sau này con nhất định sẽ hiếu kính cho tỷ mà.”
Liên Mạn Nhi cách tiểu Thất mấy tuổi, nàng cũng chứng kiến thằng bé lớn lên từng ngày, giữa mấy huynh muội, hai người là thân nhau nhất.
“Nhiều thêm một chuyện vui mà dù trời có sập xuống mẹ cũng không nghĩ đến.” Trương thị nghĩ tới lại nói: “Náo nhiệt mấy ngày nay, chuyện đại sự tiếp theo chính là nghênh đứa bé Nhược Quyên kia vào cửa.”
Đã vào tháng chạp, cách hôn kỳ của Ngũ Lang và Tần Nhược Quyên ngày càng gần, tất cả công tác chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong.
“Trước khi đến chuyện đó, chúng ta còn một đại sự nữa.” Ngũ Lang liền nói.
“Đúng.” Liên Thủ Tín liền gật đầu.
Chuyện đại sự này không cần phải nói, người một nhà ai nấy đều biết rõ chính là hôn sự của Trầm Lục và Liên Mạn Nhi. Có tứ hôn của hoàng đế và hoàng hậu, hôn sự của hai người không còn trở ngại nào. Theo ý tứ Trầm Lục, tất nhiên muốn sớm cưới Liên Mạn Nhi về. Nhất là trải qua chuyện Viêm đạo bà hãm hại, lòng muốn cưới Liên Mạn Nhi về càng thêm khẩn cấp.
Dựa theo lời Trầm Lục, chỉ khi Liên Mạn Nhi tiến vào Trầm phủ, mỗi ngày đều trong tầm mắt, chàng mới có thể yên tâm.
Liên Mạn Nhi biết, Trầm lục cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng, lo sợ như thể đã sinh ly tử biệt. Trải qua chuyện như vậy, Trầm Lục càng hiểu rõ chàng không thể mất đi nàng, chàng muốn mau chóng được ở cạnh Mạn Nhi.
Với tài lực vật lực của Trầm gia, muốn cưới Mạn Nhi vào cửa ngay lập tức cũng không có gì khó khăn. Chỉ là Trầm Lục vẫn đè nén tâm tư nôn nóng như vậy xuống. Không phải vì chàng, mà vì suy nghĩ cho Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi muốn chờ sau khi cưới vợ Ngũ Lang vào cửa xong mới xuất giá. Hơn nữa, còn phải chuẩn bị đồ cưới cho nàng thật kỹ càng. Mặc dù Trầm Lục không quan tâm Mạn Nhi sẽ mang bao nhiêu đồ cưới đến, nhưng đó là thể diện của con gái khi xuất giá, còn là thể diện của Liên gia. Trầm Lục sẽ cho Liên gia và Mạn Nhi thời gian từ từ chuẩn bị đồ cưới.
Về ngày cưới Trầm Lục có thể thỏa hiệp, nhưng về chuyện nghi thức chàng có một yêu cầu. Vốn hai nhà đã đánh tiếng định hôn, nay có thánh chỉ tứ hôn thì không thể thiếu các nghi thức cưới hỏi.
Trầm Lục muốn trong lúc Ngũ Lang thành thân, chàng và Mạn Nhi sẽ chính thức đính hôn. Không thể lập tức cưới Liên Mạn Nhi vào cửa, chỉ còn cách này mới thỏa lòng nôn nóng của chàng.
Gần đây Liên gia chuyện vui liên tiếp, người một nhà đều bận rộn cơ hồ muốn người ngã ngựa đổ. Người gặp chuyện vui tinh thần lại càng thư sướng, dù bận rộn nhưng ai nấy đều vô cùng vui mừng, nghe thấy yêu cầu này của Trầm Lục đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Người một nhà hiểu tâm tư Trầm Lục, chàng đã nhượng bộ, dĩ nhiên bọn họ sẽ không để ý thêm chút bận rộn này. Huống chi, bọn họ cũng vô cùng vui mừng khi thấy chuyện thành.
Hôn sự con trai không thể chậm trễ. Hôn sự con gái cũng không thể trì hoãn, vì thế cực khổ mệt nhọc cũng không sao cả.
Lễ Vấn Danh, trao đổi thiếp canh, hợp bát tự… ngay sau đó là lễ Định Minh, tục xưng còn là lễ Văn Định, cũng gọi là Tiểu Định. Trầm Lục, tính cả Trầm Tam, Trầm Cửu và một đám tâm phúc, người nhà, bà mối… cùng nhau đi đến Liên gia ở ngõ Tùng Thụ đưa lên lụa đỏ, trâm vàng, nhẫn vàng, khuyên tai vàng, dê, heo, đèn cầy lễ, hương pháo mừng lễ, bánh lễ, chậu hoa Liên Chiêu, cây hoa lựu và sính lễ. Sính lễ Tiểu Định khác với đại sính của lễ hỏi, đều có quy định số lượng, còn chú trọng ý nghĩa tượng trưng cho may mắn. Tỷ như chậu hoa và cây hoa lựu này, chúng tượng trưng cho sinh quý tử liền tay, nhiều con nhiều phúc.
Kế tiếp chính là nghi thức đính hôn. Liên Mạn Nhi vận trang phục lộng lẫy bước ra nhận trâm cài, dâng trà ngọt. Sau khi nghi thức đính hôn kết thúc, Liên gia liền mời bà mối và mọi người Trầm gia ngồi vào vị trí.
Sau đó, Liên gia lại chuẩn bị mười hai loại đáp lễ cho Trầm gia mang về. Về phần bánh lễ Trầm gia đưa tới thì phân phát ngay cho các thân bằng hảo hữu. Niên đại này là vậy, gả nữ không phát thiệp mừng mà phân phát bánh lễ coi như thông báo. Nhận được bánh lễ, thân bằng hảo hữu sẽ đưa quà cưới tới chúc mừng.
Ngày này, Trầm – Liên hai nhà vui mừng hết sức, xem như cửa hôn sự này đã định xong.
Hôn sự đã định, Liên Mạn Nhi phải học theo các cô nương đợi gả khác, không thể gặp mặt người Trầm gia, cũng không tiện xuất đầu lộ diện ra ngoài. Ngày ngày đều ở trong khuê phòng thêu đồ cưới.
Hai chuyện trước Liên Mạn Nhi có thể tuân theo. Về chuyện thứ 3, nàng không thể mỗi ngày đều chỉ thêu đồ cưới cho mình. Mắt thấy hôn kỳ của Ngũ Lang gần tới, người một nhà bận rộn chân vắt lên cổ mà chạy. Bình thường nàng luôn quản gia, giờ phút này không thể hoàn toàn thoát thân. Ngoại trừ không thể ra cửa, mỗi ngày nàng vẫn xử lý việc nhà, chuẩn bị hôn sự cho Ngũ Lang. Ngay cả rất nhiều thứ đồ cưới người nhà mua về cho nàng, nàng cũng phải tự mình làm chủ xem qua.
Hôn kỳ của Ngũ Lang gần tới, thân hữu ở xa đã lục tục đến trước. Triệu thị mang theo Liên Diệp Nhi, Nhị Lang và La Tiểu Yến, người Trương gia, cả nhà Ngô gia, Lục gia cùng chúng thân quyến đến trước, đều an bài ở tại trong nhà ở ngõ Tùng Thụ. Có cả Tri huyện huyện Cẩm Dương và chúng quan viên giao hảo thân thiết ở nông thôn, bao gồm Vương Cử nhân, Vương thái y, lão Kim, lão Hoàng tất cả cũng đều đến.
Trương thị vô cùng vui mừng khi thấy ngay cả Tam Lang và Vương Thất cũng tới.
Hai mươi tháng chạp, Liên gia ở ngõ Tùng Thụ, trong ngoài treo lụa hồng giấy đỏ, Ngũ Lang ngồi trên đại mã, rước dâu theo nhịp diễn tấu sáo và trống, nghênh Tần Nhược Quyên vào cửa.
Liên Thủ Tín và Trương thị mặc đồ theo phẩm cấp, ngồi chính giữa chủ vị, vẻ mặt tươi cười nhận quỳ lạy của Ngũ Lang và Tần Nhược Quyên. Kết thúc buổi lễ, Tần Nhược Quyên được đưa vào tân phòng, các viện khác khai yến.
Các bữa tiệc dành cho nữ quyến đều bày ở noãn các phía Đông của Tây Uyển. Trầm tam phu nhân, Trầm Nghị, Trầm Thi còn có mấy vị nữ quyến Trầm gia khác ở phủ thành cũng đều tới dự tiệc. Hôm nay Liên Mạn Nhi cũng muốn đi ra chiêu đãi tân khách, mọi người ngồi bên trong noãn các không cần phải kiêng kỵ.
Trầm Nghị cùng Trầm Thi đều tới cùng ngồi một chỗ với Liên Mạn Nhi. Trầm Tam phu nhân ngồi ở một bàn tiệc khác, cách không xa, không ngừng trò chuyện với các phu nhân cùng bàn, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu lại nhìn qua rồi nói với Liên Mạn Nhi vài lời gần xa trêu đùa, chọc cho các nữ quyến chung quanh cười không ngừng.
Mặt Liên Mạn Nhi ửng đỏ, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Phong tục là như thế, các cô nương định hôn rồi còn chưa xuất giá thường trở thành đối tượng dể mọi người trêu ghẹo. Chẳng bao lâu trước, nàng cũng từng trêu ghẹo Liên Chi Nhi và Trương Thải Vân, hôm nay liền đến phiên nàng.
Ngũ Lang thành thân, Liên gia đương nhiên không tiếc tài lực, tiệc rượu làm hết sức thịnh soạn. Ngày này vui mừng, náo nhiệt không cần phải nói. Đến chiều, trong phòng Trương thị ngồi đầy người, khách nhân khác đều tản mát, chỉ còn thân quyến nhà mình, mọi người thân mật tụ lại nói chuyện trong phòng Trương thị.
Ngũ Lang tới đây làm lễ ra mắt, trên mặt hơi có chút đỏ lên, có vẻ trong tiệc rượu đã bị chuốc vài chung. Trong nhà mọi người đều cười.
Mọi người đều đã sớm gặp, nên có lễ số Ngũ Lang đều làm đủ rồi, lúc này không đi tân phòng, lại chạy tới làm lễ ra mắt thật là đáng yêu.
“Con đứa nhỏ này, sao phải đa lễ thế.” Lý thị ngồi trên giường gạch cười nói: “Giờ này con còn sang bên này làm gì, mau về phòng con đi.”
Ngũ Lang chẳng qua chỉ cười, còn vững vàng ngồi xuống bên cạnh.
/1022
|