Chương 11: Bữa sáng tình yêu
Chờ đến khi Ninh Nhuế Tịch điều chỉnh lại cảm xúc của mình, chuẩn bị tinh thần bước ra khỏi phòng, không gian xung quanh cô đã tràn ngập mùi thức ăn.
Mãi đến bây giờ, đầu óc trống rỗng của cô mới nhớ ra trước đó người đàn ông đó đã nói "sẽ chuẩn bị bữa sáng" cho mình.
Hơn hai mươi tuổi đầu, cô chưa bao giờ được ăn bữa sáng do một người đàn ông chuẩn bị, bị cảm giác này thúc đẩy, Ninh Nhuế Tịch có chút mong chờ bước vào phòng bếp.
Đó không phải là một căn bếp rộng lớn, trong đó là bóng dáng một người đàn ông cao lớn đang bận rộn làm cái gì đó. Càng di chuyển, mùi thức ăn càng hấp dẫn khiến Ninh Nhuệ Tịch thèm thuồng đến chảy nước miếng.
Cao Hàn vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cô vợ nhỏ trong bộ váy màu kẹo ngọt đang đứng trước cửa bếp, đôi mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm vào tay anh đang nấu đồ ăn.
Cao Hàn nhịn cười, cố gắng làm ra bộ mặt bình tĩnh thản nhiên: “Tôi ép một ít sữa đậu nành, không biết cô thích ngọt hay nhạt nên không thêm đường, muốn uống ngọt hơn thì có thể tự mình pha thêm.”
Ninh Nhuế Tịch gật đầu thật mạnh.
Đàn ông vốn cỏ vẻ ngoài rất nam tính, giọng nói trầm thấp, nét mặt rắn rỏi, vóc dáng cao lớn, chắc chắn là tuyệt phẩm trong số những người đàn ông. Nhưng hiện tại, anh còn đeo một chiếc tạp dề Winnie the Pooh, trông không hề phù hợp với hình tượng anh đang nấu bữa sáng trong bếp chút nào. Cảnh tượng này khiến gương mặt Ninh Nhuế Tịch khẽ co giật liên hồi.
“Anh muốn uống như thế nào? Tôi có thể giúp anh pha.”
Ninh Nhuế Tịch suy nghĩ, cảm thấy mình không thể là một người ăn không ngồi rồi được nên chủ động đề nghị giúp đỡ.
Cao Hàn khá bất ngờ trước lời ngỏ ý của cô. Anh ngạc nhiên nhìn cô vợ nhỏ đang nở nụ cười rạng rỡ trước mặt, nhìn khuôn mặt chân thành của cô, anh mới hơi rũ mắt xuống, thờ ơ nói: “Để nguyên vị đi. Sữa đậu nành ở trong máy làm sữa đậu nành, rất nóng đấy, cẩn thận.”
Khi bóng dáng nhỏ nhắn kia quay người rời đi, anh mới quay người lại, đặt chiếc xẻng trong tay xuống, rơi vào trạng thái trầm tư.
Mặc dù anh mới quen biết cô vợ nhỏ này chưa đầy nửa năm, thời gian cả hai ở bên nhau cũng rất ngắn nhưng tổng thời gian tuyệt đối không vượt quá hai mươi ngày. Thế nhưng, trong khoảng thời gian ở cùng nhau, anh vẫn phát hiện ra một số đặc điểm của cô. Ví dụ như cô ghét làm việc nhà. Đừng nói là nấu ăn, thậm chí là dọn phòng, giặt quần áo gì đó đối với cô còn đau khổ hơn cả cái chết. Anh từng nghĩ rằng cô là người lười biếng, được gia đình chiều chuộng nên không thích làm việc nhà, nhưng ngày hôm đó, khi trở về nhà nhìn những món ăn tinh xảo bày biện trên bàn, anh mới biết, hóa ra cô không phải không thích làm việc nhà, cũng không phải không muốn làm mà bởi vì anh không phải là người phù hợp mà thôi.
Trước đó Cao Hàn còn không biết bệnh mất trí nhớ của cô có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ khi nhìn thấy cô có một số thay đổi nho nhỏ, anh mới đột nhiên cảm thấy nếu cô mất đi trí nhớ thì cô sẽ trở thành một người hoàn toàn khác.
Nhưng sự thay đổi này là tốt hay xấu, hiện tại anh vẫn chưa rõ ràng.
“Ông xã, cảm ơn vì bữa sáng của anh.”
Sau đó, Ninh Nhuế Tịch còn giúp anh dọn bữa sáng lên bàn ăn. Lúc ngồi xuống, nhìn bàn đồ ăn trước mặt tuy không quá phong phú nhưng lại có tấm lòng quý giá, Ninh Nhuế Tịch không nhịn được nở nụ cười rạng rỡ, ngọt ngào nói.
Cao Hàn vô cùng kinh ngạc trước nụ cười của cô vợ nhỏ, chiếc đũa cầm trong tay khẽ dừng lại nửa giây, sau đó mới khôi phục bình thường: “Ăn đi.”
Ninh Nhuế Tịch không mấy quan tâm đến sự trầm mặc của ông xã, dù sao thì cô cũng coi đó là sự thẹn thùng, mà lòng tốt của một người đàn ông không chỉ thể hiện bằng lời nói ngọt ngào không thôi.
Uống sữa đậu nành thơm ngọt cùng với những chiếc bánh bao nhỏ thơm ngon, nụ cười trên mặt Ninh Nhuế Tịch càng lúc càng sâu hơn, thể hiện rõ sự cảm động và thỏa mãn. Có vẻ như việc trọng sinh hay hoán đổi thân phận gì đó cũng không hoàn toàn là điều xấu. Ít nhất trước đây tuy cô có gia tài bạc triệu nhưng lại không có nổi một người đàn ông nguyện ý làm bữa sáng cho cô như vậy, không phải sao?
Mà hiện tại, cô đã kết hôn rồi, còn có một người chồng cao ráo, đẹp trai, tính ra thì cô cũng có lời nhiều đấy chứ.
Cao Hàn không biết cô vợ nhỏ đang mỉm cười một mình làm gì, nhìn khuôn mặt trắng nõn mềm mại với nụ cười xấu xa như con hồ ly kia, tâm tình anh cũng dần tốt hơn một chút: “Hôm nay chúng ta về nhà ba mẹ đi. Ngày mai tôi phải về quân doanh rồi, nên dành nhiều thời gian hơn với ba mẹ hơn mới phải.”
Ninh Nhuế Tịch đang làm việc riêng nghe được lời nói này sững sờ mất một lúc lâu, nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần. Dù không biết “ba mẹ” mà anh đang ám chỉ là ai nhưng cô vẫn mỉm cười gật đầu: “Được nha, ông xã!”
/1459
|