Chương 21.2: Quy định vợ chồng (1)
Ninh Nhuế Tịch cũng không suy nghĩ quá nhiều, cô chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó quay đầu lại, không chút để ý nói chuyện: “Chúng ta về nhà trước đi. Về nhà tôi sẽ nói cho anh biết.”
Tuy anh không mấy hài lòng với câu trả lời của cô nhưng Cao Hàn cũng không phải người ngang ngược, vô lý, chỉ là tốc độ chạy xe đã nhanh hơn trước rất nhiều lần.
Nhìn bóng người đang chìm trong dòng suy nghĩ từ trong gương, Cao Hàn cau mày thật chặt, toàn thân được bao trùm bởi làn khí đen kịt lạnh lẽo, áp suất không khí thấp đến mức khiến người ta không thể thở nổi.
Chờ đến khi về tới nhà, Ninh Nhuế Tich hạ quyết tâm không cần quá nóng vội, cô thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái trước, sau đó đi rửa mặt. Đợi đến khi cô thu dọn xong đi ra, cô phải đối diện với người đàn ông không có biểu tình, vẻ mặt lên án đối phương. Ánh nhìn lên án này mang theo chút bất bình, oan ức khiến Ninh Nhuế Tịch có chút buồn cười.
Cuối cùng cô cũng hiểu ra, có lẽ người đàn ông này thỉnh thoảng cũng tỏ vẻ dễ thương khiến cô không nhịn được nảy sinh cảm giác tốt đẹp với anh. Chỉ là, nếu cả hai thực sự không thích hợp thì cô sẽ nhổ cỏ tận gốc để loại bỏ hoàn toàn cảm giác tốt đẹp này.
“Cô muốn nói gì?” Nhìn cô vợ nhỏ chỉ nhìn mình chằm chằm mà không chịu nói một lời, Cao Hàn nhịn không được mở miệng trước. Trong quân đội, anh luôn được đồng nghiệp coi là người có sức chịu đựng đáng kinh ngạc nhưng khi đối mặt với người phụ nữ nhỏ bé này, anh luôn mất hết toàn bộ sự tập trung, giống như một con người bình thường, cảm xúc của anh hoàn toàn mất kiểm soát.
Đối diện với gương mặt đen xì đối phương, Ninh Nhuế Tịch cũng không sợ hãi, thậm chí còn mạnh dạn kéo anh ngồi lên ghế sô pha. Sau khi đối phương ngồi xuống, cô đi rót hai ly nước trước tiên rồi đặt một ly nước trước mặt mỗi người, sau khi mọi việc đã được chuẩn bị gần xong, cô mới hắng giọng nói: “Là như vậy, về chuyện xảy ra ngày hôm nay, tôi nghĩ chúng ta có rất nhiều chuyện cần trò chuyện một chút. Ít nhất, chúng ta cũng cần phải tìm hiểu kỹ thêm về nhau mới phải.”
Nghe cô nói xong, Cao Hàn khẽ cau mày: “Cô tức giận vì lời mẹ nói à?”
Ninh Nhuế Tịch rất bình tĩnh lắc đầu: “Không, có lẽ anh sẽ không vui khi tôi nói lời này nhưng tôi thực sự không muốn vì người khác mà phải để bản thân chịu oan ức. Mẹ chồng nói những lời đó, nếu người bình thường nghe xong quả thực sẽ không vui, nhưng tôi không cảm thấy như vậy. Tôi có thể nhìn ra được mẹ chồng không thích tôi lắm và bà cũng không hài lòng với việc tôi làm con dâu bà. Điều mà tôi có thể làm chính là chứng tỏ bản thân, nhưng việc này cần có thời gian.”
Cao Hàn rất bất ngờ, kinh ngạc khi nghe được giọng điệu tự tin của cô vợ nhỏ. Thế nhưng sự bất an trong lòng anh cũng chậm rãi biến mất: “Vậy tại sao cô không nói lời nào?”
Ninh Nhuế Tịch nhìn vẻ mặt khó hiểu của người đàn ông kia, có chút buồn cười, quả nhiên suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ không hề giống nhau chút nào, bọn họ suy nghĩ vấn đề từ những góc độ khác nhau. Phụ nữ nghĩ đó là vấn đề đặc biệt quan trọng nhưng đàn ông lại cho rằng chuyện bé xé ra to. Tuy nhiên, sự khác biệt giữa hai người đòi hỏi phải có sự giao tiếp, nếu chỉ thờ ơ đáp lại nhau như thế này sẽ chỉ gây thêm mâu thuẫn giữa hai người mà thôi.
“Không phải vì mẹ chồng đâu, chỉ là tôi chợt nhớ ra mình không nhớ gì, tôi hầu như không biết gì về anh cả, ngoại trừ việc anh tên là Cao Hàn, anh là chồng của tôi, lớn hơn tôi chín tuổi, ngoài ra cái gì tôi cũng không biết. Để sau này có thể hòa hợp và thân thiết hơn, tôi nghĩ chúng ta phải tự lập một số thỏa thuận chung giữa vợ chồng chúng ta, đó là điều tôi vừa nghĩ đến lúc nãy.”
Ninh Nhuế Tịch nói xong, khẩu khí có vẻ rất lớn, sau đó cô uống cốc nước chờ người đàn ông bên cạnh bày tỏ ý kiến của mình.
/1459
|