Chương 23: Kiếm tiền sinh con
“Không phải cô vừa nói quy định vợ chồng sao? Tôi đã viết hết rồi, cô xem có gì cần bổ sung không, muốn bổ sung thêm gì thì sau này có thể sửa lại.”
Cao Hàn giả ngốc nghe không hiểu lời cô vợ nhỏ đang nói gì, nghiêm trang nói.
Đối mặt với người đàn ông này, Ninh Nhuế Tịch có chút bất lực. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn không có biểu cảm như cũ, không khỏi bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ sự trầm ổn, bình tĩnh trước đó chỉ là ảo giác thôi sao? Trên thực tế ông trời đã vứt cho cô một con sói gian manh? Tất nhiên, ý tưởng này chỉ thoáng qua trong đầu cô, không ở lại quá lâu.
Không phải nói Ninh Nhuế Tịch không đủ cảnh giác, chỉ có thể trách người nào đó đã che giấu quá tốt.
Hoặc là, trước đây anh vốn trầm ổn, lạnh nhạt, nhưng bây giờ, đã không còn giống như trước kia nữa.
“Cho nên ông xã à, ý của anh là, anh đồng ý với cách làm của tôi? Hơn nữa còn đồng ý với tất cả đề nghị này?” Ninh Nhuế Tịch chỉ có thể cố gắng an ủi bản thân, thay đổi chủ đề.
Cao Hàn im lặng gật đầu.
Ninh Nhuế Tịch giương mắt nhìn anh, một lúc sau đối phương mới gật đầu trả lời: “Ừm.”
Ba lít máu nôn ra cũng không thể phát tiết được sự bất lực và buồn bực của Ninh Nhuế Tịch lúc này.
Con sói gian manh cái khỉ gì, chỉ là một cái cối xay đá, chỉ có đẩy thì cối xay đá mới chịu di chuyển thôi.
“Nhưng đây đều là ý kiến của tôi, lẽ nào anh không có ý kiến gì khác sao?”
Ninh Nhuế Tịch rất cố gắng điều chỉnh hơi thở, cô sợ mình không cẩn thận sẽ chửi thề một tiếng, như vậy sẽ thật sự làm hỏng hình tượng thục nữ mà cô duy trì trong suốt thời gian dài vừa qua.
Cao Hàn cố gắng duy trì khuôn mặt vô cảm, anh rất hưởng thụ cảm giác khi cô vợ nhỏ nhìn mình chằm chằm, giống như anh là trung tâm chú ý của cô vậy. Trong đôi mắt đen sâu thẳm xuất hiện một nụ cười nhẹ nhưng lại bị che giấu, hoàn toàn không thể phát hiện ra. Nhìn gương mặt cô vợ nhỏ đỏ bừng, trong mắt tràn đầy mong đợi, cuối cùng Cao Hàn cũng mở miệng: “Tôi không có ý kiến gì, nhưng có một số việc tôi không hiểu.”
Thực ra Ninh Nhuế Tịch cũng không muốn người đàn ông này đưa ra đề nghị gì, chỉ là thái độ im lặng của đối phương khiến cô có cảm giác cô là người duy nhất nhiệt tình trong việc này. Bây giờ cuối cùng anh cũng trả lời nên cô rất vui, chống cằm cười tủm tỉm nhìn đối phương: “Được thôi, ông xã có điều gì không hiểu vậy?”
Cao Hàn chỉ vào một trong số những điều kiện, khẽ gõ nhẹ một cái sau đó ngẩng đầu đối mặt với cô vợ nhỏ, lộ ra biểu cảm cau mày hiếm có: “Cái này, sao phải gửi tiền vào tài khoản chung làm tiền sinh hoạt làm gì? Tiền của tôi là tiền của cô mà, cứ thể sử dụng là được rồi.”
Mặc dù trong lòng Cao Hàn đã nảy sinh suy nghĩ “ly hôn” nhưng bây giờ bọn họ vẫn chưa hoàn thành thủ tục pháp lý, anh vẫn là người chồng trên danh nghĩa của cô. Cao Hàn là một người đàn ông miền Bắc tiêu chuẩn, anh có quan niệm giống như rất nhiều đàn ông miền Bắc khác, kiếm tiền nuôi vợ con là chuyện đương nhiên. Cho nên trong lòng anh, toàn bộ chi tiêu của gia đình, bao gồm cả tiền của Ninh Nhuế Tịch đều là trách nhiệm của anh. Bây giờ nghe Ninh Nhuế Tịch nói như vậy, anh cảm thấy có chút khó chịu.
Ninh Nhuế Tịch không cảm thấy có gì đặc biệt. Mặc dù nhiều cô gái đã quen với việc được phái nam trả tiền mọi thứ nhưng với tư cách là một nữ doanh nhân mạnh mẽ, cô cho rằng AA là phương pháp sống chung rất tốt. Hơn nữa, gia đình không chỉ có một người mà thôi, cô cũng không phải người thiếu tay thiếu chân, hoàn toàn có thể kiếm tiền vậy vì sao phải đổ hết trách nhiệm duy trì kinh tế gia đình lên đầu một mình người đàn ông?
Cô có suy nghĩ như vậy nên mới liệt kê quy định này, nhưng khi nghe đối phương nói “tiền của tôi là của cô”, trong lòng cô vô cùng cảm động. Đây là một sự tín nhiệm không hề che giấu, giữa xã hội mờ mắt vì lợi ích cá nhân thì đây là điều cực kỳ trân quý.
Hơn nữa, dựa trên những hiểu biết của cô về người đàn ông này, nếu anh đã nói những lời này thì trong lòng anh nhất định cũng nghĩ như vậy.
Nếu đã như vậy thì, cô cũng không cần phải khách sáo nữa.
Cô kiêu ngạo hất cằm: “Ông xã à, tiền của anh đương nhiên là của tôi rồi nhưng tôi không thể dồn hết mọi việc lên người anh được. Tôi không phải người thiếu tay thiếu chân, tôi cũng có thể đi làm mà. Hiện tại chúng ta chỉ có hai người, tiền sinh hoạt cũng ít. Nhưng sau này chúng ta sẽ có con nên bây giờ chúng ta phải bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống, tiết kiệm tiền mua sữa cho con trẻ nữa chứ.”
Vốn dĩ Cao Hàn có chút không vui vì cô vợ nhỏ cứ nói đến việc muốn đi làm nhưng khi nghe đến hai chữ “sau này sinh con” và “kiếm tiền mua sữa”, vẻ bất mãn trên gương mặt anh lập tức biến mất. Nhìn khuôn mặt cô vợ nhỏ sau khi mất trí nhớ càng ngày càng xinh đẹp hơn trước, Cao Hàn bắt đầu có cảm giác vô cùng khó tả.
“Chuyện này để nói sau đi.” Tuy Cao Hàn vẫn không đồng tình việc cô phải ra ngoài làm việc nhưng anh vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác thế giới sụp đổ, khi ngày hôm đó anh về nhà, trông thấy cô vợ nhỏ đang ôm hôn một người đàn ông khác. Nếu như sau này cô đi làm, có phải cô sẽ gặp nhiều đàn ông hơn, loại chuyện này... sẽ không xảy ra một lần, mà còn có lần thứ hai, lần thứ ba...
Cảnh tượng hư ảo khiến Cao Hàn như phát điên ngay lập tức. Anh cũng không biết nữa, trước đây khi nhìn thấy cô vợ nhỏ ngoại tình, anh chỉ cảm thấy tức giận mà thôi, nhưng bây giờ, khi nghĩ đến việc cô vợ nhỏ của mình thân thiết với người đàn ông khác, anh lại nảy sinh cảm giác muốn giết người.
Anh không biết hai người có sự khác biệt như thế nào nhưng không thể không nói, chuyện cô ngoại tình đã để lại bóng tối sâu sắc trong lòng anh.
“Gia pháp là có ý gì?” Cao Hàn biết rõ, nếu còn tiếp tục nghĩ như vậy, anh nhất định sẽ mất khống chế, ánh mắt anh bắt đầu dời đi, sau đó dừng lại ở một chỗ khác trên tờ giấy trắng.
Ninh Nhuế Tịch không biết tại sao chủ đề trước đó còn chưa kết thúc thì chủ để khác lại bắt đầu, nhưng khi nghe được câu hỏi của người đàn ông này, cô vẫn ngó đầu qua, nhìn một chút rồi mới ủ rũ trả lời: “Quy định cần phải được tuân theo. Nhưng nếu không tuân thủ thì sẽ bị xử phạt. Nhưng mà, tôi vẫn chưa nghĩ ra hình phạt đó là gì nữa. Ông xã, anh có đề nghị gì hay không?”
Cao Hàn cũng rất nghiêm túc suy nghĩ về cái gọi là “gia pháp" này, anh có chút hứng thú với nó.
Nửa ngày sau, Cao Hàn đột nhiên đứng dậy, kéo Ninh Nhuế Tịch đứng theo: “Tôi có ý kiến, cô cùng tôi đi xem một chút.”
/1459
|