Đại Di hòa thượng nói: “Thí chủ đã có lòng này, tất nhiên bần tăng sẽ giúp ngươi một tay. Nên tế người mà nàng ta có oán hận chất chứa sâu nhất, chuyển thế rồi hết vận đen, gặp nạn thành lành.”
Hoà thượng khô gầy bên cạnh lại lo lắng nói: “Sư đệ, lời này của đệ quá hại người, tuy đệ nắm giữ vận mệnh xoay chuyển luân hồi nhưng sát khí của hắn quá nặng, nữ tử kia có thể hóa giải hay không còn chưa biết, sao đệ có thể sử dụng người để hiến tế, phạm phải sát nghiệp?”
Thượng Vân Thiên ở bên cạnh nghe vậy hốc mắt nứt ra, hắn đã âm thầm cấu kết với nhị điện hạ, một lòng phải làm năng thần công huân giúp đỡ hoàng tộc Lưu thị.
Nhưng mắt thấy chuyện sắp thành công rồi lại bị Sở Tà trói đến cái điện phủ âm u này, theo ý của tên hoà thượng tà môn kia, còn muốn bắt hắn hiến tế, thật sự là phát rồ.
Hắn tuyệt vọng giãy giụa, muốn thuyết phục Sở Tà tạm thời tha cho hắn một mạng, liền lớn tiếng nói: “Hoàng Thượng, thần nguyện trợ người củng cố giang sơn… A…”
Lời còn chưa nói xong, Sở Tà đã rút trường đao ra, đao kiếm lạnh băng xuyên qua ngực hắn bắn toé máu nóng, máu phun tung toé lên đàn tro cốt đen thui.
Một khắc lúc ngã xuống đất, hắn nhắm mắt lại, nhìn thấy dưới sinh thần bát tự phong ấn trên đàn tro cốt viết ba chữ Liễu Tương Quỳnh.
Mà bên tai hắn là thanh âm trầm thấp của nam nhân có vẻ mặt tĩnh mịch: “Ta mệt rồi… muốn sống một cuộc đời khác, đại sư giúp ta, ta sẽ đưa hết những gì ta có trong chín kiếp cho ngươi được không?”
…
Thượng Vân Thiên tỉnh lại từ trong hồi ức đáng sợ của kiếp trước, bóng đêm ngoài tiểu khách điếm hắn ở dày đặc, cách đó không xa truyền đến tiếng xe ngựa lộc cộc.
Xe ngựa đến trước khách điếm, một nữ nhân mặc áo choàng từ trên xe ngựa xuống, cúi đầu vào khách điếm.
Những khách điếm ở ngoại ô kinh thành thế này, ban đêm luôn có kỹ nữ đến mời chào, vì vậy nữ nhân này vào điếm một mình cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Trong ánh mắt của tiểu nhị đứng ở cửa điếm, nữ nhân này đi tới viện, gõ vang cửa phòng Thượng Vân Thiên.
Thượng Vân Thiên một tay kéo ả ta vào, cảnh giác nhìn phía sau có người không, lúc này mới đóng cửa phòng lại.
Ả ta cởi mũ áo choàng, lộ ra một gương mặt tiều tụy hơi già, đúng là Liễu Bình Xuyên.
Đời này ả ta coi như là khởi đầu cao kết cục thấp.
Tuy sớm trở về Liễu gia trở thành đích nữ, nhưng một bước sai từng bước sai, thế cho nên rơi vào kết cục Liễu gia từ chối nhận, thanh danh quét rác như bây giờ.
Càng quan trọng là, ả ta sinh non, cơ thể bị thương, đời này còn không có con cái, ngay cả kiếp trước cũng không bằng.
Vì vậy nhìn thấy Thượng Vân Thiên rồi, ả ta oán độc nói: “Thượng đại nhân, trước đó nô gia không tìm thấy ngươi, bây giờ ngươi ngược lại chủ động hiện thân, đúng là hiếm có!”
Thượng Vân Thiên nhìn gương mặt già sớm của ả ta, chịu đựng chán ghét trong lòng mà nói: “Ta luôn bị nhị điện hạ sai làm chuyện, thân bất do kỷ, thật sự không thể ra gặp ngươi, không phải là cố ý trốn ngươi. Hiện giờ chúng ta sống lại một đời nhưng đều là cờ kém một chiêu, chẳng lẽ ngươi không muốn lật mình sao?”
Ánh mắt Liễu Bình Xuyên hơi lóe: “Trước đó ngươi quyết tâm phụ tá nhị điện hạ, ta rất tò mò, kiếp trước rốt cuộc ai bước lên ngôi vị hoàng đế, kết cục của Sở Tà thế nào?”
Lúc này Thượng Vân Thiên không cần giấu diếm nữa, hắn nắm chặt tay, chán nản nói: “Tuy rằng kiếp trước Sở Tà soán quyền mưu phản sau khi hoàng đế băng hà, giết Thái Từ vừa mới đăng cơ, nhưng hắn danh không chính ngôn không thuận, há có thể ngồi lâu trên ngôi vị hoàng đế? Cuối cùng hắn lánh ra ngoài lúc nhị điện hạ đánh vào cửa cung… Dù nhị điện hạ không giết hắn, kiếp trước hắn nhiễm kịch độc, tuy rằng sau đó kịp thời phát hiện, cũng giết độc đầu bếp hạ độc, nhưng hắn đã độc đến tận xương tủy, chẳng những không có con nối dõi, cũng không sống dài lâu…”
Kịp thời biết Sở Tà là mệnh cách sát tinh, thêm nữa vì để Quỳnh Nương trọng sinh mà ngay cả chút mệnh cách đế vương kia hắn cũng hiến tế đi hết. Thượng Vân Thiên mới nắm chắc phụ tá nhị điện hạ sớm đăng cơ, bắt lấy Sở Tà, tránh cho hắn lại hại nước hại dân.
Nhưng ai ngờ, kiếp này mệnh bàn loạn hết. Nhị điện hạ sắp thành công rồi lại hỏng, cuối cùng giống Sở Tà kiếp trước, bị áp giải vào Hoàng Tự.
Liễu Bình Xuyên yên lặng nghe, cuối cùng đột nhiên cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, vô cùng khiếp người trong ban đêm thê lãnh.
Thượng Vân Thiên sợ quấy nhiễu đến cách vách, vội vàng duỗi tay bưng kín miệng ả ta.
Tiếng cười của Liễu Bình Xuyên vẫn như đậu bị văng ra: “Thượng đại nhân của ta ơi, ta thấy ngươi mới là tai tinh chuyển thế, rõ ràng nhị điện hạ đang tốt, nhưng dưới sự phụ tá của ngươi, một đường từ mệnh cách đế vương ngã xuống thành tù nhân… Nếu nhị điện hạ biết chân tướng sẽ xé chết ngươi, hiền thần là ngươi thật buồn cười thật đáng buồn! A ha ha ha…”
Thượng Vân Thiên bị ả ta chế nhạo, gương mặt căng chặt, nhưng điều Liễu Bình Xuyên nói cũng là sự thật, hắn không thể cãi lại.
Nhưng hắn tìm ả ta tới cũng không phải để nghe ả ta chế nhạo, kiến quyết chặn đứt tiếng cười của ả ta, cắn răng nói: “Chẳng lẽ ngươi cam tâm để đời này thống khổ, không muốn trở mình sao?”
Ánh mắt Liễu Bình Xuyên hơi lóe: “Ngươi có cách gì?”
Thượng Vân Thiên nói: “Ta đã tìm được Đại Di hoà thượng làm theo lời Sở Tà kiếp trước rồi. Chỉ cần ngươi đi với ta, nhất định có thể sửa lại luân hồi.”
Liễu Bình Xuyên ghé sát lại, nói: “Vậy đời này, người hiến tế cho chúng ta là ai?”
Thượng Vân Thiên hít sâu một hơi, tàn nhẫn nói: “Người kết oán sâu nhất với chúng ta, đương nhiên là Quỳnh Nương…”
Lần này Liễu Bình Xuyên không cười to bừa bãi: “Ngươi lại bỏ được, Thượng đại nhân, ngươi luôn cho ta niềm vui ngoài ý muốn đấy!”
Thượng Vân Thiên mặc ả ta chế nhạo, tuy phải hy sinh tính mạng của Quỳnh Nương, nhưng đến kiếp sau, hắn nhất định sẽ tìm được Quỳnh Nương trước một bước, đối xử tốt với nàng, ở bên nàng cả đời…
Liễu Bình Xuyên nghe xong kế hoạch của Thượng Vân Thiên, lộ ra nụ cười mang theo một chút mị thái: “Thượng đại nhân thấy đời này không hoàn mỹ, ta cũng đồng cảm, kiếp trước ngươi cưới ta vào cửa rồi lại vắng vẻ ta nửa đời, oán kiếp khó bình, không biết đại nhân có thể thừa hoan một đêm với ta, giải quyết tâm nguyện kiếp này không?”
Thượng Vân Thiên không ngờ ả ta lại đưa ra yêu cầu này, tuy rằng chán ghét nhưng lúc này hắn là người bị truy nã đang lẩn trốn, một cây làm chẳng nên non, cần trợ lực gấp, nếu ngủ với tiện nhân này một đêm, được trợ lực của ả ta tất nhiên là tốt nhất.
Hắn mạnh mẽ ức chế chán ghét trong lòng, muốn tiến lên ôm lấy ả ta.
Liễu Bình Xuyên lại bảo từ từ, ả ta cúi người thổi tắt ngọn nến rồi kéo Thượng Vân Thiên lên giường.
Tiểu nhị khách điếm đi đến nội viện, ngang qua phòng Thượng Vân Thiên, nghe tiếng nam nữ thô suyễn bên trong, hắn cười khà khà, thầm nghĩ không biết nữ nhân kia một đêm bao nhiêu đồng bạc, rảnh rỗi hắn cũng bao đến nửa đêm.
Đêm này không có gì để nói, nhưng trời hơi lạnh, Thượng Vân Thiên vừa đứng dậy là nhận ra có chỗ không đúng. Không biết vì sao dưới thân hắn ngứa ngáy khó nhịn, lại ngửi nữ nhân bên cạnh, dưới thân nàng ta có một mùi hôi thối, Thượng Vân Thiên lật chăn ra nhìn kỹ, sắc mặt biến đổi lớn, từ trên giường nhảy xuống dưới: “Ngươi… ngươi nhiễm bệnh gì?”
Liễu Bình Xuyên đã xong chuyện, cũng không sợ bị hắn phát hiện. Bình thản ung dung đứng dậy mặc y phục: “Cái này mà Thượng đại nhân cũng không biết? Bệnh này tục xưng là bệnh hoa liễu.”
Hoá ra sau khi nhận được bạc từ chỗ Quỳnh Nương, Liễu Bình Xuyên ẩn cư, ai ngờ lại gặp phải một công tử phong lưu phóng khoáng, tự xưng là công tử tuần án Tô Châu, ái mộ đại tiểu thư Liễu gia đã lâu rồi.
Liễu Bình Xuyên cũng bơ vơ không nơi nương tựa, lúc đang bàng hoàng, ả ta bèn tin người này, thường xuyên qua lại rồi có gian tình.
Ả ta tự xưng là thông minh, nhưng chưa từng gặp hạng người lừa tài lừa sắc trên thế gian, lại tin lời đường mật xảo quyệt của nam nhân ngày, nghe hắn lấy cớ lên chức quan xong sẽ cưới ả ta vào cửa, tránh để cha nương phản đối, ả ta bèn lấy của cải ra, muốn hắn châm chước.
Cuối cùng rơi vào kết cục mất cả người lẫn của, sau khi nam tử kia biến mất, ả ta mới nhận ra mình còn bị bệnh hoa liễu, hại ả ta suốt ngày sắc thuốc, dưới thân ngứa ngáy, thống khổ khó chịu, cũng không thấy khỏi.
Thượng Vân Thiên nghe vậy tức giận đến nỗi gân xanh gồ lên, hận không thể bóp chết nữ nhân đáng giận trước mắt.
Nhưng Liễu Bình Xuyên lại lạnh lẽo cười nói: “Không phải Thượng đại nhân nói muốn vứt bỏ đời này sao? Nếu lời của ngươi là thật, bị bệnh hoa liễu thì đã sao? Nhưng… nếu ngươi gạt ta, vậy phải chúc mừng đại nhân, có thể làm bạn với bệnh sinh dục dơ bẩn này cả đời!”
Thượng Vân Thiên bị lời Liễu Bình Xuyên làm cho nghẹn lại, hắn lại thầm thề, nếu sống lại, chuyện thứ nhất hắn phải làm là giết chết nữ tử trước mắt này!
Ngoại ô kinh thành, nam nữ tằng tịu, còn bên Quỳnh Nương lại đang chuẩn bị tái giá.
Khác với lần trước là, lần này đang ở Giang Đông, trưởng bối thân thích không ít, không thể cẩu thả trên phương diện lễ tiết.
Cứ như vậy, trưởng bối cũng lo liệu không ít. May mà cô mẫu của Sở Tà gánh vác trọng trách bà bà, lo liệu thay, làm theo phong tục Giang Đông, giết mổ lợn to dê béo, làm hộp đồ ăn tám loại thịt, cùng đưa qua Thôi gia với sính lễ.
Lưu thị nghĩ không phải nữ nhi tái giá với người khác, chỉ thành hôn lại với với Lang Vương thôi, thật sự không cần phô trương như vậy.
Nhưng cô mẫu lại cười nói: “Phô trương cũng tốt, cho tân lang mệt chết luôn, xem sau này Vong Sơn còn dám lấy hôn nhân làm trò đùa không.”
Lưu thị biết ẩn tình trong chuyện hai người cãi nhau rồi đưa hưu thư, lúc này bà xấu hổ cười, cảm thấy lời này có lý, cũng muốn để nữ nhi Quỳnh Nương của mình mệt, đỡ cho sau này lại làm khổ nhau.
Trước hôn lễ, Lang Vương còn muốn khoản đãi phụ lão Giang Đông, diễn kịch dân dã giữa quân thành, dựng sân khấu kịch cao lớn, mời người dân quận thành xem kịch chừng ba ngày.
Lúc này người dân Giang Đông cũng đã biết, nữ tử lả lướt như tiên tử trên phố là chính thê bị Lang Vương hưu, lần này Lang Vương mở yến hội, muốn kiệu tám người nâng cưới thê tử cũ về.
Ai da, có phải Lang Vương bị ngốc thiếu mắt nhìn không, kiều thê đẹp như tiên trên trời mà cũng nhẫn tâm đuổi ra ngoài? May mà tỉnh ngộ rồi, nếu không chẳng phải sẽ để vạn tuế gia đến Giang Đông tuần tra cưới về cung làm chính cung nương nương sao?
Người dân hai đầu bờ ruộng đều không sợ chuyện lớn, lan truyền rất nhiều bí sự Lang Vương hưu thê. Có người lắm miệng kết hợp với chuyện hoang đường của Lang Vương trước khi thành hôn, suy diễn ra đủ loại thiệt thòi mà Lang Vương phi nhận hết lúc chung sống.
Nghe nói lần này Lang Vương quỳ thẳng trước cửa Thôi gia không đứng dậy mới cưới được kiều thê, đưa nhi nữ về.
/366
|