Bởi vì lo lắng cho đại ca nên cả ngày Quỳnh Nương chẳng có tâm trạng gì, trêu đùa hài nhi cũng uể oải ỉu xìu.
Lang Vương thấy nàng rầu rĩ không vui, mở miệng hỏi: “Hôm nay kinh thành gửi thư nói tin tức xấu gì à?”
Quỳnh Nương nói chuyện của đại ca Liễu Tương Cư cho Lang Vương nghe.
Lang Vương trầm tư một lát, nói: “Thủ tướng Mạc Bắc cũng là cái đồ nhu nhược, Hung nô tấn công lại đẩy hết trách nhiệm lên người tướng sĩ biên quan không sai, làm khó công chúa kia lại không có ánh mắt, nhìn trúng đại ca của nàng…”
Nói đến đây, Sở Tà thấy kiều thê trừng hai mắt tròn, vội vàng nói thêm: “Đương nhiên, bổn vương chưa bao giờ cho rằng hòa thân là có lợi. Nếu người khác muốn mỡ dày của tằm, ngươi đưa hết đi thì lấy cái gì mà dùng? Chỉ có binh hùng tướng mạnh, đánh hắn dễ bảo mới không sợ man di xung quanh. Nếu nàng không yên tâm thì mấy ngày nữa ta sẽ trở lại kinh thành, khơi thông một phen, cứu Liễu Tương Cư ra.”
Quỳnh Nương biết Lang Vương cũng không muốn trở lại kinh thành, làm vậy là nghĩ cho mình, vô cùng cảm động. Nàng nghĩ ngợi nói: “Không phải Lang Vương có bạn tri kỉ Lư Quyển ở kinh thành sao? Có thể xin hắn hoà giải thay, không cần trở về.”
Lang Vương cười nói: “Lão già kia hận không thể lập tức ép bổn vương vào kinh, lần này thì có cớ rồi, nếu không trở về, chỉ sợ đại ca của nàng sẽ bị tra tấn rách cả da mất, nàng lại ăn không ngon ngủ không yên. Vẫn là trở lại kinh thành, chấm dứt chuyện này.”
Quỳnh Nương vẫn muốn cản, không cho Lang Vương về kinh. Nhưng Sở Tà đã quyết định, đâu ai có thể khuyên can? Mọi người xuất phát vào cuối mùa xuân, đúng lúc thưởng thức cảnh đẹp ven đường. Cùng đồng hành còn có ca ca Thôi Truyền Bảo và đại tẩu Trần Kiếm Thu của nàng.
Hai đứa nhỏ của Quỳnh Nương đã ba tuổi, cháu trai nhỏ Toả Nhi cũng hơn một tuổi.
Nhược Hoa rất có dáng vẻ của tỷ tỷ, tìm chén bát đem vào trong khoang thuyền, học dáng vẻ của mẫu thân, coi trà dầu như thức ăn, đặt vào trong nồi sắt nhỏ đúc riêng cho mình, chơi trò quán rượu.
Có điều trà dầu không được ngâm, đúng là khó có thể nuốt xuống, Nhược Hoa giả vờ dùng xẻng gỗ đảo vài cái, đổ ra đĩa nhỏ để Hy Hoà và Toả Nhi ăn.
Hy Hoà vẫn cho muội muội mặt mũi, nhăn mày nhỏ nuốt xuống. Còn Toả Nhi lại không hiểu chuyện, đứa nhỏ một tuổi chỉ trung thành với nội tâm mình, nuốt một miếng rồi trực tiếp nhổ ra, sau đó tay nhỏ giơ lên ném đĩa đi.
Nhược Hoa thấy tiểu biểu đệ không cổ vũ lập tức giương mày, vênh cằm nói: “Kén ăn như vậy, sau này cái gì cũng không cho đệ ăn!”
Tư thế nói chuyện này quả thực là Lang Vương phi thu nhỏ. Toả Nhi bị tỷ tỷ dữ nói, cái miệng nhỏ méo xẹo muốn khóc, Hi Hoà ở bên cạnh kinh nghiệm dày dặn nói: “Đừng khóc, khóc là Nhược Hoa không dẫn đệ đi chơi đâu.”
Kết quả cái miệng nhỏ của Toả Nhi há to, tiếng khóc càng lớn.
Quỳnh Nương nhanh chóng ôm Toả Nhi vào ngực, dụ nó ăn hoa quả ngọt, lại nói với Nhược Hoa: “Không được bắt nạt đệ đệ!”
Nhược Hoa ngẩng gương mặt bánh bao phình ra, vẫn không phục nói: “Nhưng mẫu thân luôn giáo huấn phụ vương như vậy, chẳng lẽ mẫu thân cũng đang bắt nạt phụ vương sao?”
Sở Tà kén ăn quen rồi, thỉnh thoảng Quỳnh Nương sẽ mang tư thế của di mẫu dạy hắn đừng chỉ ăn thịt, lại bị nữ nhi nhìn thấy rồi học theo.
Có điều chuyện riêng đóng cửa phòng này lại không thể để người khác nghe thấy.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị tiểu nữ nhi nói ra trước mặt người khác, Sở Tà không nhịn được, giương mắt nhìn núi xa, làm như không nghe thấy.”
Quỳnh Nương cũng nhanh chóng nói: “Không được nói bậy, mẫu thân nói chuyện với phụ vương của con như vậy lúc nào.”
Có điều người khác nghe vậy lại thầm nghĩ: Đúng là trẻ con thành thật, toàn nói chân ngôn! Ai có thể ngờ, Lang Vương mà ngay cả hoàng đế cũng không đặt trong mắt, ở trước mặt Lang Vương phi lại là một con mèo ngoan ngoãn chứ!
Bởi vì lo lắng cho đại ca Liễu Tương Cư nên tuy rằng phong cảnh ven đường rất đẹp, nhưng đoàn người Quỳnh Nương không có tâm trạng thưởng thức.
Đến kinh thành, ca ca Thôi Truyền Bảo dẫn thê nhi đến Trần gia thăm người thân. Còn Lang Vương dẫn cả nhà mình về vương phủ kinh thành đã xa cách lâu ngày.
Tất cả tôi tớ ở lại Vương phủ đã dọn phòng sạch sẽ chờ các chủ tử trở về.
Quỳnh Nương vào phủ nghỉ ngơi mới phát hiện, nàng còn chưa tới, bái thiếp của người quen cũ đã chất đống đầy bàn.
Ngoài lí do nhân duyên của Lang Vương phi cực tốt thì còn vì bây giờ thân phận Lang Vương đã lắc mình biến hoá.
Lúc mới vào kinh thành, Lang Vương là phiên vương quê người. Sau đó long sủng thánh quyến, cũng chỉ là một sủng thần thôi.
Còn bây giờ tuy rằng phong ba Giang Đông không chiêu cáo thiên hạ, nhưng chuyện Lang Vương là ái tử lưu lạc bên ngoài của vạn tuế, cả triều đều biết.
Mà một nhi tử ngoài giá thú lại có năng lực như vậy, liên tiếp đánh bại Thái Tử và Nhị hoàng tử được ủng hộ lập trữ.
Dù bây giờ vạn tuế muốn lập trữ cũng không có nhi tử nào đã thành niên còn giỏi giang để chọn lựa. Còn con của những phi tần còn lại, dù muốn lập ai cũng phải có quan hệ tốt với hoàng tử không có mũ miện này, để tránh giẫm lên vết xe đổ của hai vị hoàng tử trước.
Bái thiếp chất đống, nhưng Quỳnh Nương lại vô cùng sầu não.
Nhưng chỉ một câu của Lang Vương lại làm nàng có thuốc an thần: “Bây giờ không cần nàng đi nịnh bợ người ta, mua nhân tình cho bổn vương nữa. Lần này làm việc xong chúng ta sẽ về Giang Đông, thấy được thì gặp một lần, không được thì không cần cho bọn họ mặt mũi!”
Vì thế Quỳnh Nương chọn ra vài vị phu nhân ngày xưa có quan hệ tốt, còn lại đều không gặp.
Có điều có một người lại không thể không gặp, đó là Công Tôn nhị cô nương.
Lúc Liễu Tương Cư bị áp giải về kinh, Công Tôn nhị cô nương cũng đi theo.
Có điều tiểu tử giả sống mái khó phân biệt trước kia đã không thấy tăm hơi, lúc này Công Tôn nhị cô nương càng thêm xinh đẹp. Tuy vẫn mặc nam trang nhưng đường cong thân hình rõ ràng.
Quỳnh Nương mua vui trong nỗi khổ, trêu Công Tôn nhị cô nương: “Còn tưởng ngươi và đại ca ta cùng đến biên cương phía Bắc, ngươi có thể chắn đào hoa cho huynh ấy. Sao biết công chúa Hung nô coi trọng đại ca của ta, lại không thấy ngươi là hồng nhan trong kinh thành?”
Công Tôn nhị cô nương lại không cười nổi, chỉ rầu rĩ nói: “Ngươi cho rằng nữ nhân có bệnh kia coi trọng ai? Rõ ràng ta đã để lộ mình là nữ nhi, thậm chí không hề buộc ngực bôi lên phấn mặt, nhưng nữ nhân kia lại càng muốn gả đến, muốn làm tỷ muội thờ một trượng phu với ta, chung sống sớm sớm chiều chiều, con mẹ nó, nam nhân Hung nô không được việc sao? Đẻ ra một công chúa thích nữ tử… Tương Cư không muốn giận chó đánh mèo với ta nên một mình gánh chịu.”
Quỳnh Nương nghe vậy cũng không biết nên nói thế nào. Chuyện hoang đường này, chỉ sợ dù Liễu đại ca nói thật cũng chẳng có ai chịu tin!
Mặc kệ thế nào, theo Quỳnh Nương thấy, chuyện riêng tư thế này không cần phải làm ồn đến vậy, theo lời Công Tôn Nhị nương, lúc ấy có người muốn Liễu Tương Cư chết, nếu không phải Công Tôn Nhị nương kịp thời tìm đô úy đại nhân ở gần đó đến ngăn cản trước pháp trường, chuyển hắn đến Hình Bộ, chỉ sợ lúc này Liễu đại ca đã trở thành oan hồn dưới đao rồi.
Lang Vương nghe xong cảm thấy chuyện này có chút ẩn tình, bèn đến Hình Bộ tìm hiểu tình huống.
Còn Quỳnh Nương, tất nhiên nàng phải bái kiến nghĩa mẫu của mình, Thái Hậu đương triều.
Nhiều năm không gặp, gương mặt Thái Hậu đã già đi một chút, nhưng tinh thần lại rất tốt.
Mẫu nữ hai người xa cách gặp lại, Thái Hậu kéo nàng đến bên cạnh bà: “Nhiều năm không gặp như vậy, muốn chết ai gia.”
Thấy Quỳnh Nương đến, mày bà giãn ra, vô cùng vui mừng.
Quỳnh Nương cười đáp: “Thần thiếp cũng nhớ mẫu hậu, bây giờ mẫu hậu vẫn thần thái sáng láng, phượng thể khoẻ mạnh như vậy.”
Quỳnh Nương nói chuyện nhẹ nhàng, trời sinh mang theo nhân duyên, đúng là Thái Hậu rất nhớ nữ nhi gả xa đến Giang Đông này.
Có điều trước kia là thích Quỳnh Nương, ít nhiều có ý thi ân. Nhưng trải qua chuyện Giang Đông, Thái Hậu càng cảm thấy nữ nhi này còn làm người ta thương hơn thân sinh.
Nói thật, từ sau khi Tình Nhu qua đời, những năm gần đây lòng bà cũng không thoải mái, luôn nghi ngờ lời cuối cùng của mình nói quá tàn nhẫn, làm nha đầu kia nhất thời luẩn quẩn trong lòng, buồn bực mà chết.
Còn bây giờ, cuối cùng nỗi băn khoăn năm đó cũng được hoá giải. Hoá ra là Tĩnh Mẫn Phi tác quái xúi giục.
Đến bây giờ nhớ lại Thái Hậu vẫn hận, nếu không phải trước đó bà phát hiện kịp thời, nói với nha đầu Quỳnh Nương, liệu có phải bây giờ cả Vong Sơn và Hoàng Thượng đều nghi ngờ bà hại chết Tình Nhu không?
Chỉ là nghĩ đến thôi cũng đã thấy sốt ruột. Bây giờ xem ra, Sở Tà cưới Quỳnh Nương là đúng rồi.
Lúc trước Giang Đông xảy ra chuyện, Lang Vương có thể biết nguyên tắc, duy trì lễ nghi quân thần, lại kiên quyết không chịu trở về hoàng gia, cũng tránh cho bê bối năm xưa bị đưa lên triều đình để dị nghị.
Cô nương này không nói nhiều lắm, nhưng lại là bảo vật trong nhà, chẳng những hóa giải lệ khí của Lang Vương, cũng biết vị trí của mình, không phải nữ nhân dã tâm mọc lan tràn như Tĩnh Mẫn Phi.
Nhân lúc nói chuyện vui vẻ với Thái Hậu, Quỳnh Nương nhắc đến chuyện Liễu Tương Cư.
Thái Hậu nghe vậy nói: “Những chuyện trên triều đình, từ trước đến nay ai gia đều mặc kệ. Bây giờ Liễu gia không được Hoàng Thượng coi trọng. Thêm nữa lần này ồn ào biên quan cực lớn, không bằng con bảo Vong Sơn đi thăm thánh thượng đi.”
Thật ra Quỳnh Nương cũng biết, chuyện này phải qua chỗ vạn tuế, nhưng nàng lại lo lắng phụ tử Lang Vương và Hoàng Thượng ở chung, lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều. Cho nên mới nói với Thái Hậu trước, thăm dò ý bà.
Thái Hậu thở dài: “Nói lời thật lòng, ban đầu ai gia lo Vong Sơn biết thân thế của mình sẽ thấy thiệt thòi, muốn về Lưu thị, cứ như vậy danh dự của vạn tuế tất bị hao tổn, còn Vong Sơn cũng sẽ bị người phê bình. Không ngờ bây giờ Vong Sơn e sợ tránh còn không kịp, còn vạn tuế lại có lòng nhưng không cam lòng.”
Quỳnh Nương không cảm thấy khó chịu, chỉ mỉm cười nghe, nàng biết Thái Hậu nói thật, kỳ thực không riêng gì một mình Thái Hậu lo lắng. Những phi tần có con nối dõi cũng lo lắng nhi tử của mình có thêm một chướng ngại vật cướp lấy đế nghiệp. Nếu Sở Tà có ý nhận tổ quy tông, không biết sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện.
Thái Hậu thở dài một hơi, nói tiếp: “Ai gia cũng từng khuyên Hoàng Thượng, chuyện để Vong Sơn về Lưu, vô cùng khó làm, nhưng thấy Hoàng Thượng, chỉ sợ là không hết hy vọng!”
/366
|