Lời này vừa ra, cả bãi ồ lên. Mấy người trên thuyền tức giận đỏ mặt tía tai, nói nàng đúng là tiểu tử vô tri không hiểu chuyện, rõ ràng tăng gấp đôi tiền công thì xong chuyện, vì sao phải như thế, thật sự là muốn cố ý chọc giận người chết!
Nhưng Quỳnh Nương lại phe phẩy quạt xếp dẫn đầu rời đi. Dáng vẻ dương dương tự đắc kia quả thực mang theo sự kiêu ngạo của tiểu tử vô tri.
Hàng của nàng đã đặt, không cần lo về nguồn tiêu thụ, bây giờ trả tiền công là cho những người làm thuyền ở bến tàu thấy lập trường, thuyền Thôi gia không thiếu tiền, nhưng thay đổi vào phút chót, cố định lên giá là mất cơ hội hợp tác với Thôi gia.
Nhiều tiền không thiếu người làm, mấy người kia hầm hừ chưa đi đã có người vội vàng xin vào.
Quỳnh Nương chọn lầu hai trà gian gần bến tàu náo nhiệt ngồi dựa cửa sổ, gọi một chén trà thơm, chậm rãi uống.
Nàng nhìn tới nhìn lui cờ trên các thuyền, thuyền hàng lớn hơn là Bạch gia.
Lần đầu tiên thuỷ vận, thật ra Quỳnh Nương cũng không tự tin lắm. Bây giờ bến tàu như con cá vào hồ, cuối cùng cũng có thể thấy rõ hung hiểm đen tối quanh mình.
Bạch gia dựa vào Thái Tử như ác hổ thêm cánh, càng điên cuồng gom tiền.
Ban đầu nàng đấu với Bạch gia là do đã biết kiếp trước. Chỉ đợi mấy thuyền hàng hóa thuận lợi rồi thối lui đến Nguyên Tây, thủ một đoạn kênh đào, rút ngắn khoảng cách mua bán, tránh đi mũi nhọn thuỷ vận kinh thành.
Nhưng nay đã khác xưa, nàng sắp gả cho Lang Vương, lưng dựa vào vị Vương gia này, tạm thời không sợ thế lực Bạch gia, càng không cần đến Nguyên Tây nữa.
Kênh đào lớn như vậy cũng đủ cho mấy nhà thuỷ vận, hai nhà nước giếng không phạm nước sông là tốt nhất, nhưng nếu Bạch gia mua bán gỗ lừa gạt lũng đoạn thị trường như trước kia, nàng tuyệt đối không cho phép.
Dù sao oán hận của Lang Vương và Thái Tử đã chất chứa thật lâu, Thái Tử cũng không độ lượng bao dung thần tử như thánh thượng bây giờ.
Đến lúc đó cùng lắm thì nàng kiếm đủ bạc, theo Sở Tà về Giang Đông, làm rồng hai đầu bờ ruộng. Chỉ cần Lang Vương không bị thánh thượng giam vào Hoàng Tự như đời trước, Nguyên Triều cũng không có năng lực xoá bỏ phiên vương, về Giang Đông tiêu dao tự tại cũng không tồi.
Quyết định như vậy, Quỳnh Nương đứng dậy đi xuống dưới, nhưng không may, bị đại hán va vào lảo đảo.
Vẻ mặt đại hán thản nhiên, áo khoác dài màu đen, bộ dáng phong trần mệt mỏi. Có điều trán treo một tầng mồ hôi lạnh phiếm ánh sáng, mà Quỳnh Nương vừa sượt qua cánh tay hắn, cảm thấy cổ tay dính ướt, lúc cúi đầu thấy cổ tay đỏ thắm một vùng.
Quỳnh Nương ngẩng đầu kinh ngạc nhìn đại hán này một cái, chỉ một cái liếc mắt này mà lòng run lên.
Nam tử này tuổi chừng hai mươi, sát khí âm lãnh bao trùm khắp mặt, mặt mày nhuộm dần sát ý không hòa tan được…
Nhưng Quỳnh Nương kinh hãi không chỉ vì bộ dạng của hắn, chủ yếu là người này… Kiếp trước nàng đã từng gặp.
Đó là lúc tử tù kinh thành diễu phố, nàng đứng trên trà lâu các quý phụ thường tụ họp, mà người này đứng ở xe chở tù, dùng ánh mắt tĩnh mịch im lặng nhìn chằm chằm phía trước, nghe nói hắn giết cả nhà kẻ thù, cuối cùng vào rừng làm cướp. Chỉ là một lần vào kinh bị quan sai âm thầm điều tra theo dõi ở bến tàu, cuối cùng bị người ở bến tàu hạ gục, người qua đường hô to bắt kẻ cướp dẫn đến chém giết, hắn giết người qua đường và mấy quan sai rồi bị quan phủ bắt được, vốn dĩ mùa thu xử trảm.
Có điều không biết vì sao, nghe Thượng Vân Thiên thẩm vấn phạm nhân và đồng phạm với Hình Bộ nói, người này được đặc xá, không biết đã trở thành vũ khí giết người sắc bén của vị quyền quý nào…
Bây giờ Quỳnh Nương biết hắn bị thương, đồng tử người nọ đột nhiên co rút lại, tay sờ soạng túi phình bên hông.
Gặp tiên chém tiên, ngộ Phật sát Phật.
Trong nháy mắt, trong đầu Quỳnh Nương hiện lên vô số suy nghĩ, nếu lúc này nàng hô lớn, e là chưa chờ quan sai đến cứu đã chết dưới đao của hắn rồi.
Mà khi đó Thượng Vân Thiên thẩm tra xử lí người này, hắn cảm thấy thú vị nên dạy nàng ngôn ngữ của thổ phỉ câm điếc.
Lúc ấy chỉ là tìm kiếm cái lạ, bây giờ nàng hoàn toàn không nhớ nổi, chỉ nhớ kỹ một cái “phong khẩn xả hô”, chính là tay sờ vành tai, lại khẽ mở năm ngón tay như quạt gió…
Nghĩ vậy, nàng không lộ thanh sắc, dùng ống tay áo phủi máu tươi từ vết thương đi, cố gắng khắc chế sự kinh hãi trên mặt, chỉ vào cửa sau, sau đó nắm vành tai, làm ngôn ngữ của thổ phỉ câm điếc, ý bảo hắn mau rời đi.
Dù sao sau khi bị bắt, hắn cũng được quyền quý nào đó thu làm nanh vuốt, cũng không tế điện quốc pháp, chi bằng chỉ điểm cho hắn mau đi để không giết chóc ở nơi này, hại tính mạng vài người vô tội.
Lúc này người nọ bị quan sai truy kích, toàn thân căng chặt, bị tiểu thư sinh này đụng vào miệng vết thương trên cánh tay hắn, máu dính đầy tay. Vốn tưởng rằng hắn sẽ hoảng sợ kêu la dẫn quan binh lùng bắt ngoài cửa đến, tay sờ đến eo túi, chuẩn bị che miệng thư sinh này lại lúc hắn kêu to, không cho hắn bại lộ hành tung của mình, kéo vào trà gian bên cạnh diệt khẩu.
Nào ngờ thư sinh non nớt này lại bình thản ung dung, lau sạch vết máu, còn ám chỉ hắn đi mau, thủ thế thành thạo như người cùng đường.
Hắn lập tức gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, vội vã rời đi từ cửa sau.
Người nọ đi rất nhanh, chỉ một cơn gió, nhưng thật lâu sau hơi thở mùi máu tươi quanh Quỳnh Nương vẫn không tan đi, ai có thể đoán được lúc uống chén trà nhỏ lại lăn lộn dưới đao của kẻ giết người chứ?
Hỉ Thước phía sau nàng không biết nội tình, chỉ thấy tiểu thư đứng tại chỗ bất động, cuối cùng thân mình mềm nhũn, khó khăn ngồi xuống ghế bên cạnh.
Hỉ Thước sợ tới mức nhẹ giọng hỏi: “Tiểu… Công tử, ngài làm sao vậy?”,
Quỳnh Nương cũng không biết có phải vừa nãy nàng cái khó ló cái khôn tránh được một trận chém giết hay không, nhưng bây giờ nơi này đã tàng ẩn sát khí.
Tử rằng: “Quân tử không lập nguy thành(1).” Một khi đã như vậy, tất nhiên phải mau rời đi mới được.
(1) Mạnh Tử. Câu này nói về cách và đạo lý làm người. Một là phòng hoạ khi chưa xảy ra, sớm phát giác nguy hiểm tiềm ẩn, áp dụng biện pháp phòng bị. Hai là một khi rơi vào cảnh ngộ nguy hiểm phải lập tức rời đi.
Nàng run giọng nói: “Mau, mau đỡ ta lên xe ngựa, rời khỏi nơi này!”
Nhưng nàng sợ tới mức chân nhũn ra, lúc lên xe lảo đảo một cái, suýt thì ngã xuống đất, đúng lúc này phía sau có người đỡ lấy nàng, giọng mang ý cười: “Xin hỏi vị công tử này, sao chân lại mềm mại như vậy? Có muốn đến phủ bổn vương bồi bổ thật tốt không?”
Quỳnh Nương xoay người nhìn, thấy Lang Vương đang mỉm cười, mi dài giãn ra nhìn nàng, khoảnh khắc đó, tâm co chặt như được thả lỏng, nàng nghẹn ngào một tiếng: “Hù… Hù chết ta rồi.”
Lúc này Lang Vương mới thấy sắc mặt Quỳnh Nương tái nhợt, hình như vừa bị kinh hách rất lớn, hắn vội vàng ôm lấy eo nàng: “Làm sao vậy? Đúng là nhát gan, bổn vương làm nàng sợ rồi?”
Mắt Quỳnh Nương quét bốn phía, thấy không có người khả nghi mới run giọng kể lại tình hình vừa rồi.
Lúc này ý cười trên mặt Lang Vương biến mất, hắn thấp giọng gọi Thường Tiến, bảo Thường Tiến mang vài người đi tìm kiếm, còn hắn che chở Quỳnh Nương lên xe ngựa về vương phủ.
Lúc xuống xe ngựa, Quỳnh Nương đã bình tĩnh lại, nàng muốn tự xuống xe ngựa, nhưng Lang Vương lại không nghe, ôm nàng từ ngoài phòng vào trong phòng.
Bởi vì chuẩn bị mở hôn lễ nên mấy ngày nay người đến phủ tặng quà nối liền không dứt. Tuy Lang Vương tránh người đi cửa sau, Quỳnh Nương cũng bị hắn ôm vào trong ngực che mặt.
Nhưng lúc xuống xe vào phủ vẫn bị vài người ngoại phủ nhìn thấy: Lang Vương sắp đại hôn thân thân mật mật ôm một tiểu thư sinh thân hình nhỏ yếu vào phủ.
Tôi tớ của các quý phủ có thể thản nhiên đối mặt với các loại bí sử không thể tưởng tượng được ở cửa son thâm trạch.
Nhưng đây là chuyện gì? Vừa mới lan truyền Vương gia nhìn đại tiểu thư Cận gia tài mạo song toàn nhưng nguồn gốc nam nhi lại không dậy nổi, sau đó đã nhiệt tình ôm tiểu thư sinh vào cửa.
Lời đồn này truyền đến tai chủ tử các nhà thì mọi người bừng tỉnh —— hoá ra không phải không được, mà là sửa khẩu vị, đổi hướng, nam sắc tốt hơn!
Cũng chẳng trách muốn cưới nữ tử thương hộ làm thê, rõ ràng là định cưới vào phủ làm vật bài trí, mặc cho Lang Vương làm gì thì làm!
Nhưng Lang Vương rất thản nhiên, từ trước đến nay hắn làm việc không thèm xem ánh mắt của người khác, huống chi trong ngực chính là người hoàng đế hạ chỉ ban cho hắn, ôm nàng cũng danh chính ngôn thuận!
Vào trong phòng, hắn tự tay cởi giày, nới lỏng cổ áo, lại bưng trà đút một ngụm cho tiểu thư sinh trong ngực.
Thị nữ Thấm Hương hầu hạ Vương phi tương lai nhận áo ngoài của Quỳnh Nương mang vào phủ, bưng hộp cao tỉnh thần đến.
Ngón tay dài của Lang Vương vuốt lấy một ít, vuốt huyệt đầu trước rồi ấn vào bàn chân trắng nõn của Quỳnh Nương hoãn thần, sau đó hôn lên trán vừa hết mồ hôi của nàng: “Vào phủ rồi, đừng sợ nữa.”
Ngoài bị dọa ra, Quỳnh Nương cũng đang mệt mỏi, được ấn thoải mái, nàng như con mèo mềm mại, không nhúc nhích.
Sở Tà nhìn người trong lòng càng thêm yêu thương, tay hắn nhẹ vỗ về lưng tiểu nương, ôm nàng vào lòng, thầm nghĩ: Tiểu nương này cũng buông thả quen, hôm nay nghịch ngợm như vậy, giả dạng làm nam tử, đến bến tàu nơi mấy loại nam tử xấu xí tụ tập.
Còn gặp kẻ xấu bị thương, suýt thì mất đi tính mạng, có thể thấy, sau khi thành hôn hắn phải thu nạp tâm tư của nàng, tuyệt đối không thể để nàng đi ra ngoài làm bậy nữa…
Đúng lúc này, thân thể kiều mềm trong ngực nhích lại gần, Quỳnh Nương ôm lấy cổ hắn, dán ngực hắn nói: “Để ta dựa một lúc, phơi nắng nửa ngày, lại bị người nọ dọa, ta hơi mệt… Lát nữa đánh thức ta, sổ hôm nay còn chưa cộng xong…”
Lang Vương nhìn nàng ngáp liên tục mà buồn cười, suy nghĩ nhốt nàng trong phủ sau khi thành hôn dần biến mất, nghĩ rồi lại nghĩ, tiểu nương này kiếm tiền như trẻ con thích đường, hoàn toàn không quản được.
Nếu không cho nàng kinh doanh những cửa hàng mua bán đó, chẳng phải tiểu nương sẽ khóc nháo không thôi?
Trong lúc này, Lang Vương luôn làm theo ý mình lại thấy khó khăn, hắn không thích tiểu nương này tham tài, hắn âm thầm lập đủ loại quy củ sau khi thành hôn: Quỳnh Nương còn nhỏ, vào thương hộ nhiễm tật xấu, sau này hắn phải từ từ sửa.
Giang Đông Vương nghĩ thịt cá trong ngực sắp sửa đến miệng, nên chiên rán nấu xào như thế nào chẳng phải là hoàn toàn theo ý hắn sao?
Có điều người nấu nướng điều hương sẽ mệt chết mất, không biết nên chiên thế nào cho thơm ngon?
Liễu Bình Xuyên đang ở Thái Tử phủ, nghe người truyền tin của Thái Tử phủ trở về bẩm báo, ả ta ngửa người: “Thật? Vương gia kia thật sự có ham mê thượng nam phong?”
/366
|