Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ
Chương 142: Vũ khí sinh hóa (2).
/955
|
Chương 142: Vũ khí sinh hóa (2).
Mỗi một cấp bậc còn phân chia kỹ càng tỉ mỉ, trong đó cấp bậc S, chính là nhiệm vụ khó hoàn thành nhất.
Như loại cấp bậc SS này, càng là khó gặp.
“Mọi người cũng hiểu đại khái tình huống rồi, còn vấn đề gì không.” Cố Kinh Thế nhìn Thiên Lạc hỏi.
“Thật ra không có vấn đề, chính là tôi có ba điều kiện.” Thiên Lạc nhìn Cố Kinh Thế.
“Thứ nhất, tôi muốn thù lao phong phú, thứ hai, tôi muốn một bộ trang bị tân tiến nhất, cụ thể thì tôi sẽ tự mình chọn lựa, thứ ba, trong lúc tôi chấp hành nhiệm vụ sẽ không nghe bất kì người nào điều khiển, những mệnh lệnh không hợp lý sẽ ảnh hưởng đến hàng động của tôi, tôi tự có phán đoán của mình, không cần người khác khoa tay múa chân.”
“Có thể.” Trực tiếp đáp ứng Thiên Lạc, Cố Kinh Thế mang theo Thiên Lạc đi nhận nhiệm vụ, một là vì rèn luyện Thiên Lạc, hai là vì làm Thiên Lạc thành thành thật thật ở bên cạnh anh, không cần đi ra ngoài nhận những nhiệm vụ không rõ ràng.
Nguy hiểm không nói, hơn nữa anh còn không có cách nào ở bên cạnh bảo vệ Thiên Lạc.
Mặt khác Thiên Lạc cũng cần chứng minh thực lực của mình trước mặt những người ở quân khu.
Không nói đến tình cảm của Cố Kinh Thế với Thiên Lạc, chỉ cần nhìn vào thực lực và can đảm của Thiên Lạc, khiến cho Cố Kinh Thế cực kì thưởng thức.
Thiên Lạc nhất định sẽ trở thành rường cột của quân khu.
Nhưng hiện tại Thiên Lạc chưa có bản lĩnh như vậy, còn cần rèn luyện, cô cần một cơ hội để chứng minh thực lực.
Hiện tại trấn Mậu Sơn chính là cơ hội tốt nhất để Thiên Lạc chứng minh thực lực. Bạn muốn đọc full liên hệ : [email protected]
Cố Kinh Thế rất tin tưởng Thiên Lạc, Thiên Lạc muốn buông tay đi làm, Cố Kinh Thế liền cho Thiên Lạc cơ hội này.
Cố Kinh Thế chỉ có thể cho Thiên Lạc cơ hội rèn luyện, làm Thiên Lạc chân chính mạnh lên, lúc cô có thực lực bảo vệ chính mình mới có thể thật sự yên tâm.
Thiên Lạc là loại người có cơ hội liền sẽ nắm chắc, cô cứng cỏi không chịu thua, nhất định sẽ không làm Cố Kinh Thế thất vọng.
Cố Kinh Thế đáp ứng rồi, Thiên Lạc liền an lòng, nụ cười nơi khóe miệng cũng sâu hơn vài phần, “Thiếu tướng yên tâm, tôi sẽ giải quyết việc lần này một cách hoàn mỹ.”
Bên này Bưu Sơn nhìn Cố Kinh Thế đồng ý ba điều kiện, miệng gần như nhét được một quả trứng gà, kinh ngạc cực kì.
Tần Sơn cũng kinh ngạc, lại không khoa trương như Bưu Sơn.
Tần Sơn đã sớm nhìn ra Thiếu tướng của bọn họ rất tốt với Thiên Lạc, kinh ngạc nhiều cũng thành thói quen.
Mà giờ phút này, xe đã dừng lại, mọi người cũng đi vào quân khu.
Quân khu nhìn qua như thành lũy đen nhánh, từng chùm ánh sáng không ngừng chiếu qua, làm cả quân khu cũng nghiêm túc hơn vài phần, làm người ta hoàn toàn không dám xem thường.
Cũng ngẩng đầu mang theo vài phần hứng thú nhìn quân khu giống như thành lũy trước mắt.
Bên ngoài quân khu có ba tầng bảo vệ, cần phải có dấu vân tay với có thể đi vào.
Còn chưa từng đi vào quân khu, Thiên Lạc biết quân khu này có nhiều kỹ thuật tiên tiến nhất, trong lúc nhất thời trên khuôn mặt cũng có vài phần hứng thú.
Lại nói tiếp, điều Thiên Lạc có hững thú nhất với thế kỷ 60, chính là thế kỷ 60 có vô số công nghệ cao khiến người ta hoa mắt.
Rõ ràng là buổi tối mà quân khu vẫn còn không ít người, giờ phút này thấy Cố Kinh Thế xuống xe, một đám đều như gặp được cứu tinh.
“Cố thiếu tướng, ngài đã tới, Bạch tướng quân đã ở phòng họp chờ ngài.”
Bạch tướng quân? Ba của Bạch Vũ Tâm?
Nghe xong lời này, Thiên Lạc lập tức mang theo vài phần hứng thú nhướng mày.
/955
|