"Triệu bí thư, theo điều tra của chúng tôi, gần đây có 1 số lượng lớn tiền được tiền được gửi vào tài khoản bí mật ở ngân hàng quốc gia nước Z."
Một người đeo kính, đang đứng trong phòng làm việc của Bí Thư tỉnh ủy.
"A? Bao nhiêu tiền?"
Triệu Bí thư buông bút trong tay xuống, hỏi.
"160 triệu USD!" Người đeo kính nói.
"Cái gì? ! Tại sao lại có 1 khoản tiền lớn tới như vậy?"
Triệu Bí thư kinh ngạc nói.
"Đúng, cho nên chúng tôi cảm thây sự việc này vô cùng trọng đại, người xem có nên nói với cấp trên 1 tiếng?"
Người đeo kính hỏi.
"Chuyện này không nên chậm trễ!"
Triệu Bí thư cau mày nói. Hắn đang nhớ lại sự kiện năm 1989 (1), cũng chính bởi vì có 1 lượng lớn ngoại tệ gửi vào, làm loạn thị trường tài chính trong nước.
(1): Sự kiện 1989: Sự kiện Thiên An Môn.
Sau khi người đeo kính đi, Triệu Bí thư lập tức bấm điện thoại gọi cho Viện phó của Quốc vụ viện.
…
Sau khi tan học, tôi bịa ra một lý do, nói tối nay tôi không về nhà. Tôi với Triệu Nhan Nghiên đi tới căn nhà của nàng trong khu quy hoạch.
Mới vừa vào phòng, không đợi tôi cởi giày, Triệu Nhan Nghiên đã ôm lấy cổ của tôi, leo lên người của tôi, đôi môi đỏ thắm, nhiệt tình hôn tôi.
Tay của tôi cũng lập tức luồn vào trong ngực của nàng, chộp thằng vào đỉnh núi tuyết của Triệu Nhan Nghiên.
"A"
Triệu Nhan Nghiên yêu kiều kêu lên 1 tiếng, đôi tay nhỏ bé của nàng kéo thật nhanh y phục của mình xuống.
Tôi thuận thế cúi đầu, nhẹ nhàng đưa miệng tới 2 quả anh đào nhỏ bé.
Thân thể Triệu Nhan Nghiên run rẩy kịch liệt, âm thanh rên rỉ mơ hồ phát ra. Tôi ôm Triệu Nhan Nghiên lên trên giường, tay phải mò tới giải đất thần bí của nàng, nhẹ nhàng vỗ về.
"Ứ... Lão công... Hừ"
Triệu Nhan Nghiên trong miệng hừ nhẹ , thân thể mềm mại đưa qua đưa lại theo bàn tay của tôi...
….
"A, đã 7h rồi!"
Tôi đang ngủ ngon, thì bị tiếng kêu của Triệu Nhan Nghiên làm tỉnh dậy.
"Sao, mới có bảy giờ mà! Cùng lắm thì hôm nay không đi học!"
Tôi duỗi lưng một cái nói.
"Không được! Hôm nay thi thử giữa kỳ! Mau dậy đi không thì muộn!"
Triệu Nhan Nghiên gấp gáp nói.
Thi thử giữa kỳ ? Tôi đi học lại cũng đúng lúc, mới ngày thứ 2 đã là kỳ thi thử giữa kỳ.
"Ai nha, nội khố của em đâu? Anh đem nó ném tới chỗ nào rồi, mau giúp em tìm đi."
Thân thể trần truồng của Triệu Nhan Nghiên chạy tới chạy lui ở trước mặt tôi.
"Anh xin em, hôm qua là em tự mình cởi mà."
Tôi bò dậy, bắt đầu mặc quần áo.
7h50p tôi và Triệu Nhan Nghiên mới tới trường học, vừa kịp, còn 10p nữa mới bắt đầu kỳ thi.
Tôi vừa ngáp, vừa làm xong bài thi.
Đề thứ nhất anh ngữ là Viết 1 đoạn văn, một ý niệm xấu xa hiện lên trong đầu của tôi.
Viết cái gì thì tốt đây? Không biết tại sao, tôi lại nhớ tới tiểu thuyết sắc hiệp của kiếp trước, nên viết cái gì đây? Lưu Lỗi đại chiến Diệp Tiêu Tiêu? Hay là thôi đi, tiểu cô nương này trông rất thuần khiết, nếu như tôi viết vậy thì xong đời rồi.
Hay là viết đoạn văn có ý khó hiểu 1 chút, ví dụ như tôi là bạn tốt của chủ nhiệm lớp, tôi rất yêu nàng, nàng cũng rất yêu tôi. Cạc cạc, Đây đúng là một ý kiến hay!
Mười phút đồng hồ sau, tôi hài lòng đem bài thi đặt ở trước mặt của Diệp Tiêu Tiêu, nghênh ngang, tiêu sái bước ra khỏi lớp học.
"Làm bài thi thế nào?"
Quách Khánh ngậm 1 điếu thuốc từ trong Giáo Học lâu đi ra.
"Tiểu tử, cậu bệnh à? Cậu học ai vậy?"
Tôi chỉ vào điếu thuốc trên miệng Quách Khánh hỏi. Tiểu tử này ở kiếp trước không hút thuốc lá!
"Ha hả, tớ cũng vừa mới học xong. Sao vậy, lão Đại, có làm 1 điếu không?"
Quách Khánh từ trong túi móc ra một hộp Hongtôishan.
"Được lắm, tiểu tử, 10 đồng 1 điếu đó!"
Tôi khoát tay áo cự tuyệt. Kiếp này tôi đang muốn bỏ thuốc.
"Là do thủ hạ của tiểu đệ hiếu kính."
Quách Khánh dương dương đắc ý nói.
"Tại sao lại nộp bài thi nhanh như vậy?"
Bởi vì tôi biết, lúc tôi nộp bài thi thì hắn cũng nộp luôn.
"Đầu óc của tớ căn bản không phải là để đọc sánh! Cho dù có tốt nghiệp cấp III, thì đại học không phải loại người như tớ có thể thi đậu!"
Quách Khánh ném điếu thuốc lá xuống đất, lấy chân dẫm lên nó.
"Không thi thì cậu làm gì?"
Nói thật, tôi cũng hi vọng người bạn này của tôi bước lên chính đạo, thi đỗ đại học.
"Người như tớ, trời sinh ra là để làm người giang hồ, còn có thể làm cái gì khác nữa đây!"
Quách Khánh tự giễu nói.
"Hi vọng lựa chọn này của cậu là đúng, nhưng mà cho dù như thế nào, Quách Khánh, cậu vĩnh viễn là huynh đệ của Lưu Lỗi!"
Tôi đương nhiên biết, có 1 số chuyện khi đã thay đổi thì không có cách nào vãn hồi cả.
"Lão Đại, cậu cả đời là lão Đại của tớ!"
Quách Khánh cũng kích động nói.
"Lâu rồi không có đi ăn cơm cùng nhau nhỉ?" Một lát sau tôi nói.
"Đi thôi, chỗ cũ!"
Quách Khánh cười cùng tôi đi đến quán nhỏ gần trường – Tụ Duyến Tiểu Cật.
"Ông chủ, cá xào mùi, thêm rau. Hai chai rượu!" Tôi nói.
"Lão Đại, cậu cũng uống rượu à?
Quách Khách kinh ngạc nói.
... ...
Buổi tối hôm hôm đó, tôi nhận được điện thoại của đại diện công ty Microsoft gọi tới.
"Alo, xin chào ngài, tôi là đại diện của công ty phần mềm Microsoft, tôi họ Từ."
Đầu điện thoại bên kia nói.
Nghe thấy thanh âm này, tôi vô cùng kích động, người này là lão thủ trưởng kiếp trước của tôi, Từ Trung Bang, hiện giờ đang giữ chức giám đốc 1 chi nhánh của công ty phần mềm Microsoft.
Sau khi tôi tốt nghiệp, gia nhập công ty, Từ trung bang đã trở thành Tổng giám đốc, cũng bởi do hắn tán thưởng, thì tôi mới có thể từng bước bò lên địa vị cao, khi hắn về hưu tôi trở thành Tổng Giám đốc của công ty này ở nước Z.
Từ Trung Bang, ở kiếp trước là thượng cấp của tôi, đồng thời cũng có quan hệ bạn bè.
Một học sinh vừa mới tốt nghiệp đại học, sẽ rất khó khăn khi bước vào công ty Microsoft, mỗi công việc Từ Trung Bang đều không sợ phiền phức hướng dẫn tôi, chỉ đạo tôi.
Thậm chí có thể nói nếu như không có Từ Trung Bang, thì cũng không có tôi. Sau khi hắn về hưu, tôi thường đến nhà hắn làm khác, tôi vẫn đối xử với hắn như 1 ân sư. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nhưng mà hôm nay, tôi lại ngồi cùng với hắn trên 1 bàn đàm phán, tranh thủ lợi ích cho riêng mình.
Tôi cố nén nội tâm đang xúc động, bình tĩnh nói:
"Xin chào Từ tiên sinh."
"Không biết ngày mai Lưu tiên sinh có rảnh không, chúng ta hẹn gặp, thương lượng về sự hợp tác của chúng ta."
Từ Trung Bang nói.
"Được rồi, tám giờ sáng sớm ngày mai, Gặp ở phòng vi tính của Đại Học Tân Giang được không? Nơi đó Internet dễ dàng cho việc sử dụng hệ điều hành của tôi."
Tôi nói.
Tôi mất khoảng 1 tháng thời gian mới bước đầu làm hoàn thiện Windowz 98, đã từng khảo nghiệm chạy thử trên 586 máy vi tính của Đại Học Tân Giang.
Cũng đồng thời lấy tên hệ điều hành là Ánh Rạng Đông 95.
Một người đeo kính, đang đứng trong phòng làm việc của Bí Thư tỉnh ủy.
"A? Bao nhiêu tiền?"
Triệu Bí thư buông bút trong tay xuống, hỏi.
"160 triệu USD!" Người đeo kính nói.
"Cái gì? ! Tại sao lại có 1 khoản tiền lớn tới như vậy?"
Triệu Bí thư kinh ngạc nói.
"Đúng, cho nên chúng tôi cảm thây sự việc này vô cùng trọng đại, người xem có nên nói với cấp trên 1 tiếng?"
Người đeo kính hỏi.
"Chuyện này không nên chậm trễ!"
Triệu Bí thư cau mày nói. Hắn đang nhớ lại sự kiện năm 1989 (1), cũng chính bởi vì có 1 lượng lớn ngoại tệ gửi vào, làm loạn thị trường tài chính trong nước.
(1): Sự kiện 1989: Sự kiện Thiên An Môn.
Sau khi người đeo kính đi, Triệu Bí thư lập tức bấm điện thoại gọi cho Viện phó của Quốc vụ viện.
…
Sau khi tan học, tôi bịa ra một lý do, nói tối nay tôi không về nhà. Tôi với Triệu Nhan Nghiên đi tới căn nhà của nàng trong khu quy hoạch.
Mới vừa vào phòng, không đợi tôi cởi giày, Triệu Nhan Nghiên đã ôm lấy cổ của tôi, leo lên người của tôi, đôi môi đỏ thắm, nhiệt tình hôn tôi.
Tay của tôi cũng lập tức luồn vào trong ngực của nàng, chộp thằng vào đỉnh núi tuyết của Triệu Nhan Nghiên.
"A"
Triệu Nhan Nghiên yêu kiều kêu lên 1 tiếng, đôi tay nhỏ bé của nàng kéo thật nhanh y phục của mình xuống.
Tôi thuận thế cúi đầu, nhẹ nhàng đưa miệng tới 2 quả anh đào nhỏ bé.
Thân thể Triệu Nhan Nghiên run rẩy kịch liệt, âm thanh rên rỉ mơ hồ phát ra. Tôi ôm Triệu Nhan Nghiên lên trên giường, tay phải mò tới giải đất thần bí của nàng, nhẹ nhàng vỗ về.
"Ứ... Lão công... Hừ"
Triệu Nhan Nghiên trong miệng hừ nhẹ , thân thể mềm mại đưa qua đưa lại theo bàn tay của tôi...
….
"A, đã 7h rồi!"
Tôi đang ngủ ngon, thì bị tiếng kêu của Triệu Nhan Nghiên làm tỉnh dậy.
"Sao, mới có bảy giờ mà! Cùng lắm thì hôm nay không đi học!"
Tôi duỗi lưng một cái nói.
"Không được! Hôm nay thi thử giữa kỳ! Mau dậy đi không thì muộn!"
Triệu Nhan Nghiên gấp gáp nói.
Thi thử giữa kỳ ? Tôi đi học lại cũng đúng lúc, mới ngày thứ 2 đã là kỳ thi thử giữa kỳ.
"Ai nha, nội khố của em đâu? Anh đem nó ném tới chỗ nào rồi, mau giúp em tìm đi."
Thân thể trần truồng của Triệu Nhan Nghiên chạy tới chạy lui ở trước mặt tôi.
"Anh xin em, hôm qua là em tự mình cởi mà."
Tôi bò dậy, bắt đầu mặc quần áo.
7h50p tôi và Triệu Nhan Nghiên mới tới trường học, vừa kịp, còn 10p nữa mới bắt đầu kỳ thi.
Tôi vừa ngáp, vừa làm xong bài thi.
Đề thứ nhất anh ngữ là Viết 1 đoạn văn, một ý niệm xấu xa hiện lên trong đầu của tôi.
Viết cái gì thì tốt đây? Không biết tại sao, tôi lại nhớ tới tiểu thuyết sắc hiệp của kiếp trước, nên viết cái gì đây? Lưu Lỗi đại chiến Diệp Tiêu Tiêu? Hay là thôi đi, tiểu cô nương này trông rất thuần khiết, nếu như tôi viết vậy thì xong đời rồi.
Hay là viết đoạn văn có ý khó hiểu 1 chút, ví dụ như tôi là bạn tốt của chủ nhiệm lớp, tôi rất yêu nàng, nàng cũng rất yêu tôi. Cạc cạc, Đây đúng là một ý kiến hay!
Mười phút đồng hồ sau, tôi hài lòng đem bài thi đặt ở trước mặt của Diệp Tiêu Tiêu, nghênh ngang, tiêu sái bước ra khỏi lớp học.
"Làm bài thi thế nào?"
Quách Khánh ngậm 1 điếu thuốc từ trong Giáo Học lâu đi ra.
"Tiểu tử, cậu bệnh à? Cậu học ai vậy?"
Tôi chỉ vào điếu thuốc trên miệng Quách Khánh hỏi. Tiểu tử này ở kiếp trước không hút thuốc lá!
"Ha hả, tớ cũng vừa mới học xong. Sao vậy, lão Đại, có làm 1 điếu không?"
Quách Khánh từ trong túi móc ra một hộp Hongtôishan.
"Được lắm, tiểu tử, 10 đồng 1 điếu đó!"
Tôi khoát tay áo cự tuyệt. Kiếp này tôi đang muốn bỏ thuốc.
"Là do thủ hạ của tiểu đệ hiếu kính."
Quách Khánh dương dương đắc ý nói.
"Tại sao lại nộp bài thi nhanh như vậy?"
Bởi vì tôi biết, lúc tôi nộp bài thi thì hắn cũng nộp luôn.
"Đầu óc của tớ căn bản không phải là để đọc sánh! Cho dù có tốt nghiệp cấp III, thì đại học không phải loại người như tớ có thể thi đậu!"
Quách Khánh ném điếu thuốc lá xuống đất, lấy chân dẫm lên nó.
"Không thi thì cậu làm gì?"
Nói thật, tôi cũng hi vọng người bạn này của tôi bước lên chính đạo, thi đỗ đại học.
"Người như tớ, trời sinh ra là để làm người giang hồ, còn có thể làm cái gì khác nữa đây!"
Quách Khánh tự giễu nói.
"Hi vọng lựa chọn này của cậu là đúng, nhưng mà cho dù như thế nào, Quách Khánh, cậu vĩnh viễn là huynh đệ của Lưu Lỗi!"
Tôi đương nhiên biết, có 1 số chuyện khi đã thay đổi thì không có cách nào vãn hồi cả.
"Lão Đại, cậu cả đời là lão Đại của tớ!"
Quách Khánh cũng kích động nói.
"Lâu rồi không có đi ăn cơm cùng nhau nhỉ?" Một lát sau tôi nói.
"Đi thôi, chỗ cũ!"
Quách Khánh cười cùng tôi đi đến quán nhỏ gần trường – Tụ Duyến Tiểu Cật.
"Ông chủ, cá xào mùi, thêm rau. Hai chai rượu!" Tôi nói.
"Lão Đại, cậu cũng uống rượu à?
Quách Khách kinh ngạc nói.
... ...
Buổi tối hôm hôm đó, tôi nhận được điện thoại của đại diện công ty Microsoft gọi tới.
"Alo, xin chào ngài, tôi là đại diện của công ty phần mềm Microsoft, tôi họ Từ."
Đầu điện thoại bên kia nói.
Nghe thấy thanh âm này, tôi vô cùng kích động, người này là lão thủ trưởng kiếp trước của tôi, Từ Trung Bang, hiện giờ đang giữ chức giám đốc 1 chi nhánh của công ty phần mềm Microsoft.
Sau khi tôi tốt nghiệp, gia nhập công ty, Từ trung bang đã trở thành Tổng giám đốc, cũng bởi do hắn tán thưởng, thì tôi mới có thể từng bước bò lên địa vị cao, khi hắn về hưu tôi trở thành Tổng Giám đốc của công ty này ở nước Z.
Từ Trung Bang, ở kiếp trước là thượng cấp của tôi, đồng thời cũng có quan hệ bạn bè.
Một học sinh vừa mới tốt nghiệp đại học, sẽ rất khó khăn khi bước vào công ty Microsoft, mỗi công việc Từ Trung Bang đều không sợ phiền phức hướng dẫn tôi, chỉ đạo tôi.
Thậm chí có thể nói nếu như không có Từ Trung Bang, thì cũng không có tôi. Sau khi hắn về hưu, tôi thường đến nhà hắn làm khác, tôi vẫn đối xử với hắn như 1 ân sư. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nhưng mà hôm nay, tôi lại ngồi cùng với hắn trên 1 bàn đàm phán, tranh thủ lợi ích cho riêng mình.
Tôi cố nén nội tâm đang xúc động, bình tĩnh nói:
"Xin chào Từ tiên sinh."
"Không biết ngày mai Lưu tiên sinh có rảnh không, chúng ta hẹn gặp, thương lượng về sự hợp tác của chúng ta."
Từ Trung Bang nói.
"Được rồi, tám giờ sáng sớm ngày mai, Gặp ở phòng vi tính của Đại Học Tân Giang được không? Nơi đó Internet dễ dàng cho việc sử dụng hệ điều hành của tôi."
Tôi nói.
Tôi mất khoảng 1 tháng thời gian mới bước đầu làm hoàn thiện Windowz 98, đã từng khảo nghiệm chạy thử trên 586 máy vi tính của Đại Học Tân Giang.
Cũng đồng thời lấy tên hệ điều hành là Ánh Rạng Đông 95.
/630
|