Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 593: Chính là ngươi muốn phế một cái chân của ta?

/1085


Hai người Chu Bác Văn và Bạch Linh cũng vì đó mà sững sờ.

Sau đó, Chu Bác Văn nhịn không được cười nói:

"Nhược Hi, không phải em đang nói chuyện hài hước đó chứ? Anh đã điều tra qua bối cảnh của tên tiểu tử kia, hắn chẳng qua chỉ đến từ một gia đình bình thường mà thôi, ngoại trừ vóc người đẹp trai một chút, không còn nơi nào khác để có thể được ca ngợi!"

"Hắn so với những người có tầng thứ như chúng ta, vốn không cùng một thế giới!"

"Ta không biết hắn cho em ăn phải bùa mê thuốc lú gì, nhưng tiểu ma cà bông như vậy, chỗ nào xứng với em?"

"Tiêu Nhược Hi cười nhạt một tiếng, giống như đang lầm bầm lầu bầu nói khẽ:

"Ngươi đối với hắn căn bản hoàn toàn không biết gì cả..."

Lông mày của Chu Bác Văn nhíu lại, "Lời này của em là có ý gì?"

Tiêu Nhược Hi chẳng thèm giải thích với Chu Bác Văn, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, thản nhiên nói:

"Bây giờ đã qua 5 phút, Chu Bác Văn, anh còn có mười phút, anh đến cùng là muốn nói cái gì thì vẫn là nói thẳng ra đi!"

Lông mày Chu Bác Văn ngưng tụ, hít sâu một hơi chậm rãi nói:

"Được vậy thì anh nói thật cho em biết đi!"

"Anh đã để cho người của anh gọi điện thoại báo tin cho tiểu tử kia, nói cho hắn biết em bây giờ đang ở chỗ này, hơn nữa phái một đám người trấn giữ ở tầng một, nếu hắn thật sự yêu em, ắt sẽ liều lĩnh xông tới đứng ở trước mặt của anh!"

"Nếu như mà không ấy thì có thể nói rõ, hắn cũng không có thật sự quan tâm tới em!"

Bạch Linh ở một bên nghe được điều này thì lập tức cuống lên, "Chu học trưởng, anh đã đáp ứng tôi tuyệt đối sẽ không làm Nhược Hi khó xử, làm sao anh có thể làm ra loại chuyện này? Anh đây là bắt cóc!"

Chu Bác Văn cười nhạt một tiếng, "Bạch Linh học muội, ta cũng không có làm khó Nhược Hi a! Ta đây là đang giúp cô ấy, giúp cô ấy thử thách bạn trai của cô ấy đến cùng có yêu cô ấy hay không?"

Nói tới đây, Chu Bác Văn lại nhìn về phía Tiêu Nhược Hi, hắn nghĩ, Tiêu Nhược Hi khẳng định sẽ rất tức giận, sau đó phẩy tay áo bỏ đi, tuy nhiên hắn sớm đã để cho người của hắn khóa trái cửa, Tiêu Nhược Hi có muốn đi cũng không đi được.

Tuy nhiên, Để Chu Bác Văn không có nghĩ tới là, Tiêu Nhược Hi vậy mà rất bình tĩnh, thậm chí trên mặt còn mang theo vẻ trào phúng, thản nhiên nói:

"Chu Bác Văn, nếu như tôi là anh, tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy! Anh căn bản không biết chính mình đối mặt là có sự tồn tại như thế nào!"

Chu Bác Văn nghe được điều này thì lập tức sững sờ, hiển nhiên không có hiểu được ý tứ trong lời nói này của Tiêu Nhược Hi.

...

Một bên khác, Diệp Trần đang trong quá trình huấn luyện quân sự thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Thật ra thì hắn sớm đã thông qua thần niệm, thu hết tình huống bên trong câu lạc bộ tư nhân kia vào mắt.

"Điện thoại của ai? Ta đã từng nói qua rồi phải không, trong lúc huấn luyện quân sự, tất cả đều phải tắt máy điện thoại! Là chuông điện thoại của ai vang lên, đứng ra ngoài cho ta! "

Huấn luyện viên phụ trách huấn luyện quân sự cho khoa Sinh Học lập tức quát lớn.

Diệp Trần một mặt bình thản từ trong đám người đi ra, lấy điện thoại di động ra nhấn nghe, "Này, ngươi là Diệp Trần phải không? Tiêu Nhược Hi bây giờ đang ở trong tay của ta, cho ngươi thời gian trong khoảng mười phút chạy tới câu lạc bộ giải trí Nhã Thượng, bằng không tự gánh lấy hậu quả!"

Đối phương quẳng xuống một câu thì trực tiếp tắt điện thoại.

Tên huấn luyện viên kia thấy Diệp Trần cũng dám ở ngay trước mặt hắn nghe điện thoại thì lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ, "Là ai cho ngươi nghe? Ngươi có biết mình bây giờ đang làm gì hay không? Không để ý tới kỷ luật quân sự! Ta phạt chống đẩy một trăm cái cho ta!"

Mọi người nhìn thấy Diệp Trần bị huấn luyện viên răn dạy trừng phạt, lập tức trên mặt thi nhau nở ra nụ cười trên nỗi đau của người khác

Diệp Trần lại giống như không có nghe được, "Ta có chuyện phải đi ra ngoài một chuyến, xin phép nghỉ!"

Nói xong, không đợi huấn luyện viên mở miệng đồng ý, Diệp Trần trực tiếp cất bước đi ra phía ngoài.

Tất cả mọi người lập tức đều xem ngây người!

"Con mẹ nó! Không phải chứ, cái tên này muốn nghịch thiên sao?"

"Ngay cả huấn luyện viên cũng dám mặc xác, là ai cho hắn lá gan lớn tới như vậy?"

"Nghe nói có một tên học sinh ở khoa Công nghệ thông tin chống đối với huấn luyện viên, kết quả bị phạt đứng ba giờ! Nhìn xem đi, lần này hắn chắc chắn cũng sẽ bị như vậy!"

...

Mọi người ngay lập tức thi nhau nở ra nụ cười giễu cợt trên nỗi đau của người khác.

Huấn luyện viên kia thì càng tức giận, ý nghĩ muốn giết người cũng có, "Ai cho phép ngươi đi? Ngươi đứng lại đó cho ta!"

Diệp Trần nhưng lại ngay cả quay đầu cũng không hề quay lại, tiếp tục hướng thao trường đi ra ngoài, ngay cả sinh viên khoa khác, cũng bị tình huống bên này hấp dẫn, thi nhau quay đầu nhìn sang.

Huấn luyện viên kia thấy Diệp Trần không có để hắn vào mắt như vậy thì lập tức cuối cùng không thể nhịn được nữa, lập tức đi nhanh tiến lên, một nắm đè đầu vai của Diệp Trần xuống, "Ta bảo ngươi dừng lại, con mẹ nó ngươi điếc rồi có phải không?"

Huấn luyện viên quát to một tiếng, đồng thời dùng sức kéo một phát ra đằng sau, vốn cho rằng có thể dễ dàng lôi thiếu niên có thể trạng gầy yếu này quay trở lại, thế nhưng lại tuyệt đối không ngờ rằng, đối phương như đóng ở trên mặt đất, thế mà không hề động đậy một chút nào!

"Làm sao lại như vậy?"

Huấn luyện viên lập tức quá sợ hãi, lực lượng của hắn ở bên trong toàn bộ đại đội đều là số một số hai, lại không nghĩ tới ngay cả một người sinh viên đại học cũng kéo không nổi.

"Ta có việc muốn đi xử lý, không có thời gian nói nhảm với ngươi!"

Nói xong, đầu vai Diệp Trần hơi chấn động một chút, huấn luyện viên kia lập tức cảm thấy cả ngươi như là điện giật, toàn thân đều trở nên tê liệt, trong lúc nhất thời vậy mà không có cách nào động đậy, thậm chí ngay cả mở miệng ra để nói chuyện cũng đều không làm được!

Trong lòng Huấn luyện viên kia kinh hãi vạn phần, thế nhưng là cả người hết lần này tới lần khác giống như vị làm Định Thân thuật, không thể động đậy chút nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Trần càng đi càng xa.

Một mực đến khi thân ảnh Diệp Trần hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt của mọi người, lúc này huấn luyện viên mới khôi phục lại sự tự do một lần nữa, mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc.

"Cái tên này... chẳng lẽ biết yêu thuật hay sao?"

Mà rơi vào trong mắt của những người khác, Diệp Trần thế mà cứ đường hoàng rời đi như vậy, cùng đều có vẻ mặt choáng váng.

"Tình huống như thế nào?"

"Huấn luyện viên thế mà cứ thả cho hắn đi như thế?"

"Cái này...thật khó mà tin nổi a?"

...

Duy chỉ có Dương Chi Phàm chau mày, giống như đang suy nghĩ về điều gì đó.

Nếu như nói, buổi tối hôm đó trước đây mấy ngày ở nhà hàng phát sinh chuyện lạ, là Diệp Trần thông đồng với đám lưu manh kia, hùn vốn diễn một trò hay.

Vậy một màn ngày hôm nay, lại nên giải thích như thế nào?

Chẳng lẽ ngay cả huấn luyện viên hắn cũng mua được?

Dương Chi Phàm nghĩ mã vẫn không hiểu.

Phương diện hắn tiếp xúc so với người bình thường cao hơn rất nhiều, tự nhiên biết trên đời này tồn tại rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, rất nhiều người không thể tưởng tượng nổi!

"Diệp Trần a Diệp Trần, ta bây giờ đối với ngươi thật đúng là càng ngày càng hiếu kỳ!"

...

Lại nói Diệp Trần, sau khi rời khỏi thao trường thì thân thể trực tiếp nhoáng lên một cái đã ra khỏi trường đại học Thiên Hải, gần như chỉ trong khoảng thời gian một cái chớp mắt thì đã đi tới câu lạc bộ giải trí Nhã Thượng.

Cửa của câu lạc bộ là mở, Diệp Trần một bước vào trong đó thì lập tức bị hơn mười người đàn ông to lớn vây vào giữa.

"Tiểu tử! Chi thiếu bàn giao, muốn lên tầng thì phải tự phế một cái chân, là chính ngươi động thủ hay là để mấy anh đây giúp ngươi một chút? Hắc hắc!"

Bước chân của Diệp Trần không ngừng, ngay lập tức thuận tay vung lên, "Một bầy kiến hôi!"

Phanh phanh phanh!

Mười mấy người lập tức toàn bộ bay ra ngoài.

Cùng lúc đó, Chu Bác Văn ở trên tầng hai, nghe được động tĩnh ở phía dưới thì trên mặt lập tức nở ra nụ cười đắc ý, "Nhược Hi, tiểu tử này nếu quả như thật nguyện ý tự phế một cái chân, vậy chứng minh hắn thật tâm đối với em, anh thề sau này tuyệt đối sẽ không dây dưa với em nữa!"

Chu Bác Văn vừa mới nói xong lời này:

Bành!

Một tiếng vang thật lớn, trên cửa phòng trực tiếp xuất hiện một cái lỗ thủng lớn, sau đó thì một bóng người từ ngoài cánh cửa đi tới, đồng thời một giọng nói lạnh lùng vang lên, "Chính là ngươi muốn phế một cái chân của ta?"

P/S: Ta thích nào....chương 4 nhé

/1085

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status