"Ha ha ah! Thật sự là chết cười a! Minh Thương Tầm, ngươi đây là từ chỗ nào tìm đến một kẻ ngu như vậy? Cũng dám nói Hàn Nguyệt công tử danh tiếng lẫy lừng là phế vật! Ha ha ha!"
Lôi Lạc Phong lập tức bắt đầu mở miệng trào phúng đối với Minh Thương Tầm không kiêng kỵ chút nào.
Cùng lúc nói ra lời này, Lôi Lạc Phong lại đánh giá trên dưới Diệp Trần một phen, vẻ khinh miệt trên mặt lập tức càng phát ra nồng đậm, "Chỉ là tu vi cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn mà thôi, ngươi ngay cả bản công tử còn chẳng bằng, cũng dám mở miệng nói ra lời nói điên cuồng như thế? Thật sự là rất buồn cười a!"
Diệp Trần nghe được điều này, dưới chân đột nhiên ngừng lại, quay đầu liếc qua Lôi Lạc Phong, khóe miệng hơi nhếch lên, hiện ra vẻ tinh quái nói, "Vừa rồi ngươi nói ta không bằng ngươi?"
Lôi Lạc Phong lập tức vui vẻ, trên mặt hiện ra vẻ ngạo nhiên, "Làm sao? Bản công tử nói sai sao? Tu vi của ngươi chẳng qua chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn, mà bản công tử thế nhưng là cảnh giới Nguyên Anh tầng năm! Thật ra thì lấy tuổi của ngươi, có thể đạt tới tu vi này cũng coi như không tệ, đáng tiếc a, ngươi căn bản không biết, cái gì mới thật sự gọi là thiên tài..."
Lôi Lạc Phong nói liên miên lải nhải không ngừng, Diệp Trần đã lười tiếp tục nghe hắn nói, trực tiếp thuận tay vung lên:
"Ngươi quỳ xuống cho ta!!"
"Phù phù!"
Sau khi giọng nói của Diệp Trần rơi xuống, Lôi Lạc Phong lập tức cảm nhận được chính mình giống như bị một ngọn núi lớn đập trúng, ngay sau đó thì hai chân mềm nhũn ra, ứng theo tiếng nói của Diệp Trần mà quỵ trên đất, một đôi đầu gối cắm vào thật sâu bên trong tảng đá dưới mặt đất!
"A!!"
Sau khi Lôi Lạc Phong choáng váng một lát, lúc này mới cảm nhận được một cỗ vô cùng đau đớn như kim châm sát muối, truyền đến từ trên hai chân của hắn, không thể không phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Những người còn lại, trong lúc nhất thời tất cả cũng đều choáng váng, bọn họ căn bản không có nghĩ tới, người trẻ tuổi không rõ lai lịch này lại đột nhiên ra tay với Lôi Lạc Phong, càng không nghĩ tới, hắn vừa ra tay vậy mà đã áo đảo Lôi Lạc Phong xuống trên mặt đất, Lôi Lạc Phong dường như không có một chút sức đánh trả nào!
Cái tên này, thật chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn thôi sao?
Ngay cả năm vị Hóa Thần thiên quân kia, tất cả cũng đều vì đó mà sững sờ, đợi đến khi mọi người phản ứng lại thì Diệp Trần đã chậm rãi đi vào bên trong sơn cốc.
"Thiếu gia!"
Sau khi người của Lôi gia phản ứng lại thì lập tức tiến lên muốn đỡ Lôi Lạc Phong từ dưới đất dậy.
Lôi Lạc Phong lúc này sớm đã tức giận đến sôi cả máu, che lấy hai chân của mình, hai mắt nhìn chóng chọc vào Diệp Trần, rống giận, "Giết hắn! Các ngươi còn thất thần ra đó làm gì? Đều lên cho lão tử! Bản công tử muốn hắn phải chết!"
"Rõ!"
Ngay vào lúc thủ hạ của Lôi gia chuẩn bị xông đi lên, lại bị cường giả cảnh giới Hóa Thần kia của Lôi gia ngăn cản lại:
"Không cần! Tiểu tử này dám vào sơn cốc, chắc chắn sẽ chọ giận Hàn Nguyệt công tử, căn bản không cần chúng ta phải ra tay, hắn đã là một người chết!"
Mọi người nghe được điều này thì thi nhau gật đầu, cho dù biểu hiện trước đó của người trẻ tuổi thần bí này có chút vượt qua ngoài sự dự liệu của bọn hắn, nhưng như thế thì tính sao!
Vị trong sơn cốc kia thế nhưng là nhân vật thiên tài trong bát đại tiên môn, chỉ bằng hắn một tên tiểu tử cảnh giới Nguyên Anh, căn bản không có khả năng sống sót mà đi ra ngoài.
"Đáng tiếc! Không thể tự tay làm thịt tiểu tử này!"
Sau khi Lôi Lạc Phong được hạ nhân nâng đỡ lên, vẫn có vẻ mặt oán hận như cũ, không thể không chuyển dời nộ khí đến trên người Minh Thương Tầm, "Minh Thương Tầm! Tiểu tử này là người của Minh gia các ngươi sao? Hắn lại dám đánh bản công tử bị thương, việc này bản công tử sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy!"
Minh Thương Tầm im lặng không nói, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh Diệp Trần đang dần dần biến mất ở trong sơn cốc, trên gương mặt xinh đẹp lập tức hiện ra vẻ vô cùng lo lắng, "Diệp đại ca, ngươi tuyệt đối không nên có chuyện gì a!"
Nếu như có thể mà nói, nàng ta nhất định sẽ ngăn cản Diệp Trần không cho hắn đi sờ vào vị Hàn Nguyệt công tử mang đầy sự rủi ro kia, đáng tiếc nàng ta căn bản không ngăn được.
Hơn nữa lấy tu vi của nàng ta thì cho dù cùng theo đi vào cũng không giúp được cái gì, ngược lại sẽ chỉ thêm phiền.
...
Sau khi Diệp Trần bước vào trong sơn cốc thì lập tức cảm nhận được cỗ khí tức hủy diệt kia càng mãnh liệt hơn.
Lần theo đạo khí tức này, Diệp Tràn đi qua mấy con đường núi gập ghềnh thì đột nhiên xuất hiện một cái vực sâu rất lớn ở phía trước, hơn nữa trong vực sâu, thỉnh thoảng còn phun ra từng đạo hỏa diễm vô cùng nóng, "Xem ra Diệp Thế Ma đao có lẽ là ở ngay dưới vực sâu này! Hả? phía dưới hình như còn có mấy đạo khí tức khá không tệ, đoán chừng có lẽ là vị Hàn Nguyệt công tử của Kinh Thương tông kia a?"
Vừa nghĩ tới Kình Thương tông, trên mặt Diệp Trần lập tức hiện ra một vệt hàn ý nồng đậm.
Ở kiếp trước bát đại tiên môn nếu nói tông môn nào có ân oán sâu nhất với Diệp Trần thì khẳng định ngoài Kình Thương tông ra thì không còn có thể là ai khác!
Nhớ rõ bên trong Kình Thương tông có một nhân vật thiên tài tên là Tuyệt Vô Địch, người này ngấp nghé dung mạo xinh đẹp tuyệt thế và tư chất nghịch thiên của Hi Nguyệt, lợi dụng lợi thế tông môn buộc Lạc Hà tông của Hi Nguyệt, gả Hi Nguyệt cho hắn.
Lạc Hà tông lo ngại Kình Thương tông có thế lực cường đại, nào dám chống lại, đành phải đáp ứng vụ hôn nhân này.
Sau khi Diệp Trần nghe được chuyện này thì lao thẳng vào Lạc Nhân tông mang Hi Nguyệt đi, hai người từ đay bước vào hành trình chạy trốn.
Tuy nhiên, để Diệp Trần không có nghĩ tới là, sau khi Tuyệt Vô Địch biết được chuyện này mà giận lây sang cả Lạc Hà tông, vậy mà dẫn người đồ sát toàn bộ Lạc Hà tông hầu như không còn!
Sau khi biết được tin tức sư môn mình bị diệt, Hi Nguyệ đau đến không muốn sống nữa, cảm thấy mình thẹn với sư môn, một lần muốn phân rõ giới hạn với Diệp Trần.
Dưới cơn nóng giận, Diệp Trần lập ra lời thề phải giết sạch toàn bộ Kình Thương tông!
Từ đó về sau, Diệp Trần vừa chuyên cần khổ luyện, vừa bốn phía săn giết đệ tử Kình Thương tông, thậm chí có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn nào, ở trong mấy năm ngắn ngủi đã tru diệt đi mấy chục vạn môn nhân của Kình Thương tông!
Cuối cùng, Kình Thương tông phái tám đại Kim Cương hộ pháp, ba mươi sáu Thiên Cương, bảy mươi Nhị Địa Sát, hợp lực vây quyết bắt lấy Diệp Trần.
Hai bên gặp nhau ở trên một cái tinh cầu vô danh, Diệp Trần lúc đó thần công của vừa đúng lúc đại thành, tu vi tăng vọt, vậy mà đuổi bắt hơn trăm tên cường giả hạng nhất của Kình Thương tông, toàn bộ đồ sát không còn một mống!
Cũng từ lúc đánh xong trận này, Diệp Trần từ một trận chiến mà thành danh, đưa thân vào danh sach siêu cường giả hạng nhất của Tu Chân giới.
Hơn nữa cũng bởi vì cử động lần này của hắn, chẳng những làm rung chuyển căn cơ của Kình Thương tông rất lớn, thậm chí quấy toàn bộ Tu Chân giới tới long trời lở đất, cũng xúc phạm đến lợi ích của những tiên môn khác, được bát đại tiên môn coi là mãnh thú là đại hồng thủy, xếp hắn vào danh sách tà ma ngoại đạo, bị bát đại tiên môn liên hợp truy nã.
Lại về sau, ân oán giữa Diệp Trần và bát đại tiên môn càng ngày càng sâu, thậm chí đến tình trạng không chết không thôi!
Tuy nhiên, cũng may mà bát đại tiên một truy sát, vậy mới để Diệp Trần ở bên trong quá trình chém giết không ngừng mà sức chiến đấu càng ngày càng được nâng lên!
Thậm chí đến cuối cùng, cho dù là cường giả cấp chí tôn của bát đại tiên môn ra tay cũng không làm được gì hắn.
Nhưng, đến lúc kia, Diệp Trần tuy rằng đã đứng sừng sững ở vị trí đỉnh cao nhất của Tu Chân giới cũng chán ghét thời gian chém chém giết giết, liền dẫn Hi Nguyệt rời khỏi đại tinh vực trung tâm.
Một mực đến khi Diệp Trần bước vào Độ Kiếp kỳ, đang trong lúc độ kiếp thì bát đại tiên môn không biết nhận được tin tức từ nơi nào, hơn nữa còn tra được nơi mà Diệp Trần độ kiếp, ở lúc hắn độ kiếp, cường giả bát đại tiên môn bỗng nhiên giết ra, cho hắn một kích trí mạng...
P/S: Ta thích nào...chương thứ 7...tốc độ cao =))
Lôi Lạc Phong lập tức bắt đầu mở miệng trào phúng đối với Minh Thương Tầm không kiêng kỵ chút nào.
Cùng lúc nói ra lời này, Lôi Lạc Phong lại đánh giá trên dưới Diệp Trần một phen, vẻ khinh miệt trên mặt lập tức càng phát ra nồng đậm, "Chỉ là tu vi cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn mà thôi, ngươi ngay cả bản công tử còn chẳng bằng, cũng dám mở miệng nói ra lời nói điên cuồng như thế? Thật sự là rất buồn cười a!"
Diệp Trần nghe được điều này, dưới chân đột nhiên ngừng lại, quay đầu liếc qua Lôi Lạc Phong, khóe miệng hơi nhếch lên, hiện ra vẻ tinh quái nói, "Vừa rồi ngươi nói ta không bằng ngươi?"
Lôi Lạc Phong lập tức vui vẻ, trên mặt hiện ra vẻ ngạo nhiên, "Làm sao? Bản công tử nói sai sao? Tu vi của ngươi chẳng qua chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn, mà bản công tử thế nhưng là cảnh giới Nguyên Anh tầng năm! Thật ra thì lấy tuổi của ngươi, có thể đạt tới tu vi này cũng coi như không tệ, đáng tiếc a, ngươi căn bản không biết, cái gì mới thật sự gọi là thiên tài..."
Lôi Lạc Phong nói liên miên lải nhải không ngừng, Diệp Trần đã lười tiếp tục nghe hắn nói, trực tiếp thuận tay vung lên:
"Ngươi quỳ xuống cho ta!!"
"Phù phù!"
Sau khi giọng nói của Diệp Trần rơi xuống, Lôi Lạc Phong lập tức cảm nhận được chính mình giống như bị một ngọn núi lớn đập trúng, ngay sau đó thì hai chân mềm nhũn ra, ứng theo tiếng nói của Diệp Trần mà quỵ trên đất, một đôi đầu gối cắm vào thật sâu bên trong tảng đá dưới mặt đất!
"A!!"
Sau khi Lôi Lạc Phong choáng váng một lát, lúc này mới cảm nhận được một cỗ vô cùng đau đớn như kim châm sát muối, truyền đến từ trên hai chân của hắn, không thể không phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Những người còn lại, trong lúc nhất thời tất cả cũng đều choáng váng, bọn họ căn bản không có nghĩ tới, người trẻ tuổi không rõ lai lịch này lại đột nhiên ra tay với Lôi Lạc Phong, càng không nghĩ tới, hắn vừa ra tay vậy mà đã áo đảo Lôi Lạc Phong xuống trên mặt đất, Lôi Lạc Phong dường như không có một chút sức đánh trả nào!
Cái tên này, thật chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn thôi sao?
Ngay cả năm vị Hóa Thần thiên quân kia, tất cả cũng đều vì đó mà sững sờ, đợi đến khi mọi người phản ứng lại thì Diệp Trần đã chậm rãi đi vào bên trong sơn cốc.
"Thiếu gia!"
Sau khi người của Lôi gia phản ứng lại thì lập tức tiến lên muốn đỡ Lôi Lạc Phong từ dưới đất dậy.
Lôi Lạc Phong lúc này sớm đã tức giận đến sôi cả máu, che lấy hai chân của mình, hai mắt nhìn chóng chọc vào Diệp Trần, rống giận, "Giết hắn! Các ngươi còn thất thần ra đó làm gì? Đều lên cho lão tử! Bản công tử muốn hắn phải chết!"
"Rõ!"
Ngay vào lúc thủ hạ của Lôi gia chuẩn bị xông đi lên, lại bị cường giả cảnh giới Hóa Thần kia của Lôi gia ngăn cản lại:
"Không cần! Tiểu tử này dám vào sơn cốc, chắc chắn sẽ chọ giận Hàn Nguyệt công tử, căn bản không cần chúng ta phải ra tay, hắn đã là một người chết!"
Mọi người nghe được điều này thì thi nhau gật đầu, cho dù biểu hiện trước đó của người trẻ tuổi thần bí này có chút vượt qua ngoài sự dự liệu của bọn hắn, nhưng như thế thì tính sao!
Vị trong sơn cốc kia thế nhưng là nhân vật thiên tài trong bát đại tiên môn, chỉ bằng hắn một tên tiểu tử cảnh giới Nguyên Anh, căn bản không có khả năng sống sót mà đi ra ngoài.
"Đáng tiếc! Không thể tự tay làm thịt tiểu tử này!"
Sau khi Lôi Lạc Phong được hạ nhân nâng đỡ lên, vẫn có vẻ mặt oán hận như cũ, không thể không chuyển dời nộ khí đến trên người Minh Thương Tầm, "Minh Thương Tầm! Tiểu tử này là người của Minh gia các ngươi sao? Hắn lại dám đánh bản công tử bị thương, việc này bản công tử sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy!"
Minh Thương Tầm im lặng không nói, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh Diệp Trần đang dần dần biến mất ở trong sơn cốc, trên gương mặt xinh đẹp lập tức hiện ra vẻ vô cùng lo lắng, "Diệp đại ca, ngươi tuyệt đối không nên có chuyện gì a!"
Nếu như có thể mà nói, nàng ta nhất định sẽ ngăn cản Diệp Trần không cho hắn đi sờ vào vị Hàn Nguyệt công tử mang đầy sự rủi ro kia, đáng tiếc nàng ta căn bản không ngăn được.
Hơn nữa lấy tu vi của nàng ta thì cho dù cùng theo đi vào cũng không giúp được cái gì, ngược lại sẽ chỉ thêm phiền.
...
Sau khi Diệp Trần bước vào trong sơn cốc thì lập tức cảm nhận được cỗ khí tức hủy diệt kia càng mãnh liệt hơn.
Lần theo đạo khí tức này, Diệp Tràn đi qua mấy con đường núi gập ghềnh thì đột nhiên xuất hiện một cái vực sâu rất lớn ở phía trước, hơn nữa trong vực sâu, thỉnh thoảng còn phun ra từng đạo hỏa diễm vô cùng nóng, "Xem ra Diệp Thế Ma đao có lẽ là ở ngay dưới vực sâu này! Hả? phía dưới hình như còn có mấy đạo khí tức khá không tệ, đoán chừng có lẽ là vị Hàn Nguyệt công tử của Kinh Thương tông kia a?"
Vừa nghĩ tới Kình Thương tông, trên mặt Diệp Trần lập tức hiện ra một vệt hàn ý nồng đậm.
Ở kiếp trước bát đại tiên môn nếu nói tông môn nào có ân oán sâu nhất với Diệp Trần thì khẳng định ngoài Kình Thương tông ra thì không còn có thể là ai khác!
Nhớ rõ bên trong Kình Thương tông có một nhân vật thiên tài tên là Tuyệt Vô Địch, người này ngấp nghé dung mạo xinh đẹp tuyệt thế và tư chất nghịch thiên của Hi Nguyệt, lợi dụng lợi thế tông môn buộc Lạc Hà tông của Hi Nguyệt, gả Hi Nguyệt cho hắn.
Lạc Hà tông lo ngại Kình Thương tông có thế lực cường đại, nào dám chống lại, đành phải đáp ứng vụ hôn nhân này.
Sau khi Diệp Trần nghe được chuyện này thì lao thẳng vào Lạc Nhân tông mang Hi Nguyệt đi, hai người từ đay bước vào hành trình chạy trốn.
Tuy nhiên, để Diệp Trần không có nghĩ tới là, sau khi Tuyệt Vô Địch biết được chuyện này mà giận lây sang cả Lạc Hà tông, vậy mà dẫn người đồ sát toàn bộ Lạc Hà tông hầu như không còn!
Sau khi biết được tin tức sư môn mình bị diệt, Hi Nguyệ đau đến không muốn sống nữa, cảm thấy mình thẹn với sư môn, một lần muốn phân rõ giới hạn với Diệp Trần.
Dưới cơn nóng giận, Diệp Trần lập ra lời thề phải giết sạch toàn bộ Kình Thương tông!
Từ đó về sau, Diệp Trần vừa chuyên cần khổ luyện, vừa bốn phía săn giết đệ tử Kình Thương tông, thậm chí có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn nào, ở trong mấy năm ngắn ngủi đã tru diệt đi mấy chục vạn môn nhân của Kình Thương tông!
Cuối cùng, Kình Thương tông phái tám đại Kim Cương hộ pháp, ba mươi sáu Thiên Cương, bảy mươi Nhị Địa Sát, hợp lực vây quyết bắt lấy Diệp Trần.
Hai bên gặp nhau ở trên một cái tinh cầu vô danh, Diệp Trần lúc đó thần công của vừa đúng lúc đại thành, tu vi tăng vọt, vậy mà đuổi bắt hơn trăm tên cường giả hạng nhất của Kình Thương tông, toàn bộ đồ sát không còn một mống!
Cũng từ lúc đánh xong trận này, Diệp Trần từ một trận chiến mà thành danh, đưa thân vào danh sach siêu cường giả hạng nhất của Tu Chân giới.
Hơn nữa cũng bởi vì cử động lần này của hắn, chẳng những làm rung chuyển căn cơ của Kình Thương tông rất lớn, thậm chí quấy toàn bộ Tu Chân giới tới long trời lở đất, cũng xúc phạm đến lợi ích của những tiên môn khác, được bát đại tiên môn coi là mãnh thú là đại hồng thủy, xếp hắn vào danh sách tà ma ngoại đạo, bị bát đại tiên môn liên hợp truy nã.
Lại về sau, ân oán giữa Diệp Trần và bát đại tiên môn càng ngày càng sâu, thậm chí đến tình trạng không chết không thôi!
Tuy nhiên, cũng may mà bát đại tiên một truy sát, vậy mới để Diệp Trần ở bên trong quá trình chém giết không ngừng mà sức chiến đấu càng ngày càng được nâng lên!
Thậm chí đến cuối cùng, cho dù là cường giả cấp chí tôn của bát đại tiên môn ra tay cũng không làm được gì hắn.
Nhưng, đến lúc kia, Diệp Trần tuy rằng đã đứng sừng sững ở vị trí đỉnh cao nhất của Tu Chân giới cũng chán ghét thời gian chém chém giết giết, liền dẫn Hi Nguyệt rời khỏi đại tinh vực trung tâm.
Một mực đến khi Diệp Trần bước vào Độ Kiếp kỳ, đang trong lúc độ kiếp thì bát đại tiên môn không biết nhận được tin tức từ nơi nào, hơn nữa còn tra được nơi mà Diệp Trần độ kiếp, ở lúc hắn độ kiếp, cường giả bát đại tiên môn bỗng nhiên giết ra, cho hắn một kích trí mạng...
P/S: Ta thích nào...chương thứ 7...tốc độ cao =))
/1085
|