Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức hoàn toàn bị chấn động, đột nhiên lại nghĩ tới trước đó Tinh Không đại đế và Hỗn Nguyên đại đế đánh nhau, Tinh Không đại đế đã từng nói:
Hạo Thiên giới và những tiểu thế giới khác khác biệt, tương lai sẽ thay thế Tu Chân giới trở thành chủ thế giới mới.
Diệp Trần lúc trước đó nghe còn không hiểu, hiện tại mơ hồ đã hiểu.
Đứa bé lại tiếp tục nói:
"Đương nhiên, hoàn mỹ chỉ là tương đối! Hạo Thiên giới đối vớ thế giới khác thì có thể nói là hoàn mỹ, nhưng cũng có sự thiếu hụt của chính mình, năm đó phụ thần cũng là vì điều này mới dứt khoát bước vòa bên trong thế giới Hỗn Độn để đi tìm đường giải quyết, đáng tiếc lại vẫn lạc ở bên ngoài..."
Sau khi đứa bé nói đến đây thì ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn từ đầu đến cuối vô cùng bình thản dường như đã lóe lên dấu vết đau thương và dường như lại bình thản như cũ.
Diệp Trần rất muốn hỏi, đến cùng là thiếu hụt cái gì, thế nhưng là nghĩ lại lại nghĩ một chút, lấy cảnh giới của hắn hôm nay, chỉ sợ cũng khó có thể hiểu ra, dứt khoát nhịn xuống không có hỏi, ngược lại nói:
"Ngươi vẫn là không có nói cho ta, phải như thế nào mới có thể đạt tới tâm cảnh viên mãn?"
Đứa bé ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai con ngươi của Diệp Trần, một mặt bình tĩnh nói:
"Rất đơn giản, vô dục vô cầu, vô tình vô ái!"
"Cái này..."
Diệp Trần lập tức ngây ngẩn cả người:
Vô dục vô cầu, vô tình vô ái, đây chẳng phải là cùng máy móc không có gì khác biệt sao?
"Không phải như thế thì không được?"
Diệp Trần truy vấn:
Đứa bé thản nhiên nói:
"Bên trong nhân loại các ngươi có một câu chuyện xưa, "Thiên nhược hữu tình Thiên diệc lão!(Nếu trời có tình thì ắt cũng phải già đi!) Nếu như ngươi trở thành chủ nhân của Hạo thiên giới, vậy ngươi chính là thiên! Nếu như ngươi không có cách nào làm đến tuyệt tình tuyệt dục, thế giới này sẽ tan vỡ, hủy diệt, không thể nào thực sự vĩnh cửu..."
Diệp Trần khẽ giật mình:
"Vĩnh cửu? Ta nhớ được có người nói với ta, coi như vũ trụ cũng có ngày kết thúc, tránh không được sinh tử tuần hoàn, trên đời này thật có thứ có thể vĩnh cửu được sao?"
Đứa bé dường như tập tức bị câu hỏi làm cho trầm mặc một lát, mới lắc đầu, nói:
"Vấn đề này của ngươi, ta cũng không trả lời được! Ta chỉ biết là, thế giới hoàn mỹ và vĩnh cửu là những gì mà phụ thần đã và đang theo đuổi, mà sứ mệnh của ta chính là phát triển thế giới này theo hướng mà phụ thần hy vọng..."
Diệp Trần nhún vai:
"Nếu là như vậy chỉ sợ ta vĩnh viễn không cách nào trở thành chủ nhân của Hạo Thiên giới!"
Diệp Trần đã nghĩ qua, nếu như nhất định phải tuyệt tình tuyệt dục, vô tình vô ái mới có thể kế thừa Hạo Thiên giới, vậy hắn tình nguyện từ chối trở thành chủ nhân của Hạo Thiên giới.
Không nói đến mấy người Tô Lam, Tô Mạn, Diệp Thiên Ca, đều là tình cảm mà hắn không cách nào dứt bỏ, Hi Nguyệt nữ nhân có tình cảm chân thành với hắn, bây giờ còn chưa có phục sinh, hắn càng tuyệt đối không có khả năng từ bỏ.
Nếu như nhất định phải lựa chọn giữa vĩnh cửu và tình yêu thì hắn tình nguyện lựa chọn tình yêu.
Đứa bé dường như đã hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của Diệp Trần, vẫn một mặt bình tĩnh như cũ nói:
"Ta biết, trên thế giới này ngươi có rất nhiều thứ không cách nào dứt bỏ, nhưng bản thân ngươi cũng không cần phải vội vàng chối bỏ!"
"Từ trên lý thuyết mà nói, chỉ cần có đầy đủ thời gian, bất kỳ đồ vật gì cũng có thể thay đổi!"
"Chờ đến khi tất cả ràng buộc trong lòng ngươi, toàn bộ bị thời gia ma diệt, ngươi cuối cùng sẽ hiểu ra, vĩnh cửu mới là câu trả lời duy nhất!"
Vẻ mặt của đứa bé rất bình tĩnh, giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.
Diệp Trần im lặng không nói.
Hoàn toàn chính xác, giả thiết hắn có được sinh mệnh vô cùng vô tận mà người đứng bên cạnh hắn cuối cùng đều sẽ có một ngày chết đi, bên trong năm tháng thời gian dài dằng dặc vô tận, thời gian cuối cùng sẽ mà diệt hết mọi tình cảm, thẳng đến hoàn toàn trở thành một người tuyệt tình tuyệt ái, cái này dường như là điều tất nhiên.
Đứa bé thấy Diệp Trần rơi vào trầm tư, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra vẻ bình tĩnh, dường như cũng léo lên vệt tán thưởng:
"Xem ra ngươi đã lĩnh ngộ! Mặc dù ngươi bây giờ còn không có cahcs nào hoàn toàn dung hợp với ta, tuy nhiên như vậy cũng tốt, ngươi trước tiên có thể trở thành chưởng khống giả của Hạo Thiên giới, giúp ta đã thông thông đạo giữa Hạo Thiên giới và Tu Chân giới một lần nữa, giúp ta thành lập trật tự thế giới, để một phương thế giới này giành lấy sinh cơ, về phần khi nào ngươi có thể trở thành chúa tể chân chính của Hạo Thiên giới, ta có thể đợi, đối với ta mà nói, thời gian là không bao giờ thiếu!"
Sau khi đứa bé nói xong lời này cũng mặc kệ Diệp Trần có đồng ý hay không, bỗng nhiên hóa thành một đạo bạch quang, chui vào bên trong mi tâm của Diệp Trần.
Ầm ầm!
Diệp Trần lập tức chấn động toàn thân, trong đầu, nó giống như một tiếng sấm mùa xuân, đầu óc trống rỗng.
Cũng không biết là đi qua bao lâu, đợi đến mọi thứ khôi phục lại bình thường, Diệp Trần cảm thấy chính mình giống như thoát thai hoán cốt, thật giống như toàn bộ Hạo Thiên giới đã hóa thành một phần của thân thể hắn, vô số tinh hà trước mắt, dường như đều nắm trong tay, hắn giống như không gì không thể làm được!
Lúc này, giọng nói của đứa bé kia đột nhiên vang lên ở trong đầu Diệp Trần:
"Bây giờ ngươi đã trở thành chưởng khống giả cấp một của Hạo Thiên giới, chờ đến khi nào ngươi tăng lên tới chưởng khống giả cấp chín mới có thể trở thành chúa tể thực sự của Hạo Thiên giới, ta rất chờ mong một ngày này sẽ đến!"
Cùng lúc giọng nói rơi xuống, không gian xung quanh cũng dao động một lúc, Diệp Trần chỉ cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó đã một lần nữa trở lại ở bên trong tầng trời Ly Hận trên đỉnh núi Thiên Tâm.
Ầm ầm!
Lúc này tầng trời Ly Hận đã thủng trăm ngàn lỗ, Diệp Trần có thể cảm nhận được rõ ràng, từng đại khí tức đến từ thế giới khác.
"Xem ra cường giả cấp đại đế của thế giới khác, cũng đều xâm lấn đến Hạo Thiên giới!"
Diệp Trần tự lẩm bẩm mình mình, ngay lập tức thuận tay vung lên:
"Chết đi!"
Bành! Bành! Bành!
Những người xâm nhập đến từ thế giới khác kia, trong nháy mắt toàn bộ ngay lập tức hóa thành bột mịn!
Tuy rằng Diệp Trần còn chưa có luyện hóa Thế Giới Chi Tâm, nhưng hôm nay đã là chưởng khống giả của thế giới này, ở bên trong toàn bộ Hạo Thiên giới, trừ khi Hạo Thiên đại đế sống lại, bằng không hắn chính là tồn tại vô địch, nói sao làm vậy, không có gì không làm được!
"Tu phục!"
Diệp Trần lại nhẹ nhàng phun ra hai chữ nữa, tầng trời Ly Hận vốn bị người xâm nhập phá hư đã thủng trăm ngàn lỗ, bắt đầu nhanh chóng khôi phục lại, chớp mắt một cái cũng đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
Mà ngay cả cách đó không xa, Chúc Minh Phi bản thân bị trọng thương đã hôn mê, cũng đã từ từ tỉnh lại.
"Diệp huynh đệ? Thật là ngươi sao? Chúng ta...chúng ta đang ở đâu đây?"
Sau khi Chúc Minh Phi tỉnh táo lại, lập tức một mặt mờ mịt, cảm giác giống như là đang nằm mơ.
Diệp Trần biêt,s coi như mình giải thích, Chúc Minh Phi đoán chừng nghe cũng không hiểu, thế là mỉm cười:
"Đi ra ngoài trước lại nói!"
Diệp Trần thuận tay vung lên, dùng một đạo lực lượng pháp tắc bao bọc lấy Chúc Minh Phi, trực tiếp ra khỏi tầng trời Ly Hận, hướng bên dưới chân núi Thiên Tâm lao đi.
Trên đường đi, lại gặp một số người từ thế giới khác xâm nhập, thế nhưng Diệp Trần ngay cả mí mắt cũng không có nhấc lên, trực tiếp thuận tay diệt sát, quả thực đánh đâu thắng đó làm cho Chúc Minh Phi cùng đi với hắn nhìn thấy mà hoàn toàn choáng váng.
Chỉ chớp mắt, Diệp Trần đã đi qua ba mươi ba tầng trời, một lần nữa trở lại dưới chân núi thiên Tâm.
"Thế Giới Chi Tâm cũng đã dung nhập vào trong thân thể của ta, núi Thiên Tâm làm cột sống của Hạo Thiên giới, nhất định phải bảo vệ chắc chắn mới được, phong ấn!"
Diệp Trần thuận tay một chiêu, núi Thiên Tâm nguy nga hùng vĩ lập tức bị một cỗ lực lượng pháp tắc bao bọc, phong ấn ở bên trong chỗ sâu nhất của vũ trụ.
Làm xong mọi thứ ở đây, Diệp Trần lúc này mới mang theo Chúc Minh Phi sớm đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người rời khỏi bí cảnh Côn Luân.
P/S: Ta thích nào....chương 2.....Hạo Thiên giới cũng như Tu Chân giới....Tu Chân giới có nhiều thế giới hay còn gọi là nhiều tinh cầu, thì Hạo Thiên giới cũng vậy mà Trái Đất lại là tinh cầu trung tâm của Hạo Thiên giới. Hạo Thiên giới được gọi là thế giới vũ trụ Hạo Thiên... còn Trái Đất thì gọi là thế giới trong Trái Đất....giải thích nôm na chút cho mọi người hiểu khi đọc truyện.
Hạo Thiên giới và những tiểu thế giới khác khác biệt, tương lai sẽ thay thế Tu Chân giới trở thành chủ thế giới mới.
Diệp Trần lúc trước đó nghe còn không hiểu, hiện tại mơ hồ đã hiểu.
Đứa bé lại tiếp tục nói:
"Đương nhiên, hoàn mỹ chỉ là tương đối! Hạo Thiên giới đối vớ thế giới khác thì có thể nói là hoàn mỹ, nhưng cũng có sự thiếu hụt của chính mình, năm đó phụ thần cũng là vì điều này mới dứt khoát bước vòa bên trong thế giới Hỗn Độn để đi tìm đường giải quyết, đáng tiếc lại vẫn lạc ở bên ngoài..."
Sau khi đứa bé nói đến đây thì ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn từ đầu đến cuối vô cùng bình thản dường như đã lóe lên dấu vết đau thương và dường như lại bình thản như cũ.
Diệp Trần rất muốn hỏi, đến cùng là thiếu hụt cái gì, thế nhưng là nghĩ lại lại nghĩ một chút, lấy cảnh giới của hắn hôm nay, chỉ sợ cũng khó có thể hiểu ra, dứt khoát nhịn xuống không có hỏi, ngược lại nói:
"Ngươi vẫn là không có nói cho ta, phải như thế nào mới có thể đạt tới tâm cảnh viên mãn?"
Đứa bé ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai con ngươi của Diệp Trần, một mặt bình tĩnh nói:
"Rất đơn giản, vô dục vô cầu, vô tình vô ái!"
"Cái này..."
Diệp Trần lập tức ngây ngẩn cả người:
Vô dục vô cầu, vô tình vô ái, đây chẳng phải là cùng máy móc không có gì khác biệt sao?
"Không phải như thế thì không được?"
Diệp Trần truy vấn:
Đứa bé thản nhiên nói:
"Bên trong nhân loại các ngươi có một câu chuyện xưa, "Thiên nhược hữu tình Thiên diệc lão!(Nếu trời có tình thì ắt cũng phải già đi!) Nếu như ngươi trở thành chủ nhân của Hạo thiên giới, vậy ngươi chính là thiên! Nếu như ngươi không có cách nào làm đến tuyệt tình tuyệt dục, thế giới này sẽ tan vỡ, hủy diệt, không thể nào thực sự vĩnh cửu..."
Diệp Trần khẽ giật mình:
"Vĩnh cửu? Ta nhớ được có người nói với ta, coi như vũ trụ cũng có ngày kết thúc, tránh không được sinh tử tuần hoàn, trên đời này thật có thứ có thể vĩnh cửu được sao?"
Đứa bé dường như tập tức bị câu hỏi làm cho trầm mặc một lát, mới lắc đầu, nói:
"Vấn đề này của ngươi, ta cũng không trả lời được! Ta chỉ biết là, thế giới hoàn mỹ và vĩnh cửu là những gì mà phụ thần đã và đang theo đuổi, mà sứ mệnh của ta chính là phát triển thế giới này theo hướng mà phụ thần hy vọng..."
Diệp Trần nhún vai:
"Nếu là như vậy chỉ sợ ta vĩnh viễn không cách nào trở thành chủ nhân của Hạo Thiên giới!"
Diệp Trần đã nghĩ qua, nếu như nhất định phải tuyệt tình tuyệt dục, vô tình vô ái mới có thể kế thừa Hạo Thiên giới, vậy hắn tình nguyện từ chối trở thành chủ nhân của Hạo Thiên giới.
Không nói đến mấy người Tô Lam, Tô Mạn, Diệp Thiên Ca, đều là tình cảm mà hắn không cách nào dứt bỏ, Hi Nguyệt nữ nhân có tình cảm chân thành với hắn, bây giờ còn chưa có phục sinh, hắn càng tuyệt đối không có khả năng từ bỏ.
Nếu như nhất định phải lựa chọn giữa vĩnh cửu và tình yêu thì hắn tình nguyện lựa chọn tình yêu.
Đứa bé dường như đã hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của Diệp Trần, vẫn một mặt bình tĩnh như cũ nói:
"Ta biết, trên thế giới này ngươi có rất nhiều thứ không cách nào dứt bỏ, nhưng bản thân ngươi cũng không cần phải vội vàng chối bỏ!"
"Từ trên lý thuyết mà nói, chỉ cần có đầy đủ thời gian, bất kỳ đồ vật gì cũng có thể thay đổi!"
"Chờ đến khi tất cả ràng buộc trong lòng ngươi, toàn bộ bị thời gia ma diệt, ngươi cuối cùng sẽ hiểu ra, vĩnh cửu mới là câu trả lời duy nhất!"
Vẻ mặt của đứa bé rất bình tĩnh, giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.
Diệp Trần im lặng không nói.
Hoàn toàn chính xác, giả thiết hắn có được sinh mệnh vô cùng vô tận mà người đứng bên cạnh hắn cuối cùng đều sẽ có một ngày chết đi, bên trong năm tháng thời gian dài dằng dặc vô tận, thời gian cuối cùng sẽ mà diệt hết mọi tình cảm, thẳng đến hoàn toàn trở thành một người tuyệt tình tuyệt ái, cái này dường như là điều tất nhiên.
Đứa bé thấy Diệp Trần rơi vào trầm tư, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra vẻ bình tĩnh, dường như cũng léo lên vệt tán thưởng:
"Xem ra ngươi đã lĩnh ngộ! Mặc dù ngươi bây giờ còn không có cahcs nào hoàn toàn dung hợp với ta, tuy nhiên như vậy cũng tốt, ngươi trước tiên có thể trở thành chưởng khống giả của Hạo Thiên giới, giúp ta đã thông thông đạo giữa Hạo Thiên giới và Tu Chân giới một lần nữa, giúp ta thành lập trật tự thế giới, để một phương thế giới này giành lấy sinh cơ, về phần khi nào ngươi có thể trở thành chúa tể chân chính của Hạo Thiên giới, ta có thể đợi, đối với ta mà nói, thời gian là không bao giờ thiếu!"
Sau khi đứa bé nói xong lời này cũng mặc kệ Diệp Trần có đồng ý hay không, bỗng nhiên hóa thành một đạo bạch quang, chui vào bên trong mi tâm của Diệp Trần.
Ầm ầm!
Diệp Trần lập tức chấn động toàn thân, trong đầu, nó giống như một tiếng sấm mùa xuân, đầu óc trống rỗng.
Cũng không biết là đi qua bao lâu, đợi đến mọi thứ khôi phục lại bình thường, Diệp Trần cảm thấy chính mình giống như thoát thai hoán cốt, thật giống như toàn bộ Hạo Thiên giới đã hóa thành một phần của thân thể hắn, vô số tinh hà trước mắt, dường như đều nắm trong tay, hắn giống như không gì không thể làm được!
Lúc này, giọng nói của đứa bé kia đột nhiên vang lên ở trong đầu Diệp Trần:
"Bây giờ ngươi đã trở thành chưởng khống giả cấp một của Hạo Thiên giới, chờ đến khi nào ngươi tăng lên tới chưởng khống giả cấp chín mới có thể trở thành chúa tể thực sự của Hạo Thiên giới, ta rất chờ mong một ngày này sẽ đến!"
Cùng lúc giọng nói rơi xuống, không gian xung quanh cũng dao động một lúc, Diệp Trần chỉ cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó đã một lần nữa trở lại ở bên trong tầng trời Ly Hận trên đỉnh núi Thiên Tâm.
Ầm ầm!
Lúc này tầng trời Ly Hận đã thủng trăm ngàn lỗ, Diệp Trần có thể cảm nhận được rõ ràng, từng đại khí tức đến từ thế giới khác.
"Xem ra cường giả cấp đại đế của thế giới khác, cũng đều xâm lấn đến Hạo Thiên giới!"
Diệp Trần tự lẩm bẩm mình mình, ngay lập tức thuận tay vung lên:
"Chết đi!"
Bành! Bành! Bành!
Những người xâm nhập đến từ thế giới khác kia, trong nháy mắt toàn bộ ngay lập tức hóa thành bột mịn!
Tuy rằng Diệp Trần còn chưa có luyện hóa Thế Giới Chi Tâm, nhưng hôm nay đã là chưởng khống giả của thế giới này, ở bên trong toàn bộ Hạo Thiên giới, trừ khi Hạo Thiên đại đế sống lại, bằng không hắn chính là tồn tại vô địch, nói sao làm vậy, không có gì không làm được!
"Tu phục!"
Diệp Trần lại nhẹ nhàng phun ra hai chữ nữa, tầng trời Ly Hận vốn bị người xâm nhập phá hư đã thủng trăm ngàn lỗ, bắt đầu nhanh chóng khôi phục lại, chớp mắt một cái cũng đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
Mà ngay cả cách đó không xa, Chúc Minh Phi bản thân bị trọng thương đã hôn mê, cũng đã từ từ tỉnh lại.
"Diệp huynh đệ? Thật là ngươi sao? Chúng ta...chúng ta đang ở đâu đây?"
Sau khi Chúc Minh Phi tỉnh táo lại, lập tức một mặt mờ mịt, cảm giác giống như là đang nằm mơ.
Diệp Trần biêt,s coi như mình giải thích, Chúc Minh Phi đoán chừng nghe cũng không hiểu, thế là mỉm cười:
"Đi ra ngoài trước lại nói!"
Diệp Trần thuận tay vung lên, dùng một đạo lực lượng pháp tắc bao bọc lấy Chúc Minh Phi, trực tiếp ra khỏi tầng trời Ly Hận, hướng bên dưới chân núi Thiên Tâm lao đi.
Trên đường đi, lại gặp một số người từ thế giới khác xâm nhập, thế nhưng Diệp Trần ngay cả mí mắt cũng không có nhấc lên, trực tiếp thuận tay diệt sát, quả thực đánh đâu thắng đó làm cho Chúc Minh Phi cùng đi với hắn nhìn thấy mà hoàn toàn choáng váng.
Chỉ chớp mắt, Diệp Trần đã đi qua ba mươi ba tầng trời, một lần nữa trở lại dưới chân núi thiên Tâm.
"Thế Giới Chi Tâm cũng đã dung nhập vào trong thân thể của ta, núi Thiên Tâm làm cột sống của Hạo Thiên giới, nhất định phải bảo vệ chắc chắn mới được, phong ấn!"
Diệp Trần thuận tay một chiêu, núi Thiên Tâm nguy nga hùng vĩ lập tức bị một cỗ lực lượng pháp tắc bao bọc, phong ấn ở bên trong chỗ sâu nhất của vũ trụ.
Làm xong mọi thứ ở đây, Diệp Trần lúc này mới mang theo Chúc Minh Phi sớm đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người rời khỏi bí cảnh Côn Luân.
P/S: Ta thích nào....chương 2.....Hạo Thiên giới cũng như Tu Chân giới....Tu Chân giới có nhiều thế giới hay còn gọi là nhiều tinh cầu, thì Hạo Thiên giới cũng vậy mà Trái Đất lại là tinh cầu trung tâm của Hạo Thiên giới. Hạo Thiên giới được gọi là thế giới vũ trụ Hạo Thiên... còn Trái Đất thì gọi là thế giới trong Trái Đất....giải thích nôm na chút cho mọi người hiểu khi đọc truyện.
/1085
|