Anh tiến đến, gần chỗ cô hơn.
Muốn đưa bàn tay chạm vào cô nhưng anh lại ngần ngại không dám.
Nên nói gì để dỗ dành cô? Nên làm sao để cô có thể quên đi được hắn ta?
Thực sự có hàng trăm hàng vạn câu hỏi xoay qua đầu anh.
Mỗi lần đối mặt với cô anh như một đứa trẻ ngốc nghếch.
Luống cuống tay chân không biết nên làm sao cho phải phép.
Đứng bất động một lúc lâu thì cuối cùng anh cũng gom hết được can đảm.
Khó nhọc nâng bàn tay lên chạm nhẹ vào vai cô.
“Bối Hi, em vẫn còn có anh mà.
Đừng khóc nữa nhé?”
“Hic… Mộ Hàn, anh nói gì cơ?”
Cô quay người lại, đôi mắt đỏ hoe còn đang rươm rướm nước mắt nhìn anh.
“Đừng làm chuyện dại dột.
Phía sau em vẫn luôn có anh mà.
Dù có ra sao anh vẫn sẽ bên em.”
Nắm lấy cánh tay của cô kéo lên.
Anh ôm chặt cô vào người mình.
Cúi đầu anh dụi dụi vào cần cổ trắng ngần của cô.
Nhìn thật không biết ai mới là người cần được an ủi.
Cô khó hiểu nhìn anh.
Nhưng dù vậy vẫn dang rộng cánh tay ôm lấy anh.
Hai người cứ như thế ôm chặt lấy nhau, như không có gì có thể lọt được qua giữa họ.
“Mộ Hàn.”
“Em không cần nói gì cả, anh hiểu mà.”
“Mộ Hàn này…”
“Ừm, anh biết…”
“Anh có biết… thổi giúp em cát trong mắt được không?”
“…”
Anh đơ người rồi nhanh chóng buông cô ra.
Nhìn kĩ lại khuôn mặt lem luốc của cô.
Đúng thật là mắt đỏ này, hốc mắt vẫn còn ướt này…
“Đừng nói mắt em đỏ vầy là cát rơi vào mắt nhé?”
“Chứ sao nữa?”
“Chứ không phải em tủi thân trốn ở đây khóc sao?”
“…”
Anh nghĩ cô làm sao vậy? Dù có diễn nhưng cô cũng đâu có rảnh mà diễn đến tận nơi không người này? Mà chỉ dù cô có khóc thì cũng là do vui đến khóc, còn lâu mới còn chuyện buồn đến khóc.
“Nhanh! Thổi cát giúp em đi.”
“À ừm…”
Mộ Hàn nâng khuôn mặt của cô lên, nhè nhẹ thổi từng hơi một.
Thổi một hồi cuối cùng mắt cô cũng đã đỡ hơn.
“Tại sao em lại ra đây?”
“Nơi đây vắng người anh mới đón em được chứ?”
Trên đường lái tới đây anh cũng đã hiểu.
Cô mới thoát ra khỏi đám nhà báo, nếu không đi xa thì rất dễ bị bắt gặp.
Vòng qua anh, cô tự nhiên như nhà mình mà mở cửa leo lên xe ngồi an vị.
Anh thấy thế cũng đành lẽo đẽo đi theo phía sau cô.
“Sao ghế không ngồi mà em ngồi xổm ở đất vậy?”
“Em ngồi rồi, mà đột nhiên thấy đàn kiến lớn ở dưới đất nên muốn ngồi xem.
Ai ngờ đang yên đang lành lại có gió lớn thổi qua làm cát bay vào mắt của em.”
Thì ra là như vậy…
Vậy chẳng lẽ cô không buồn thật sao?
Thấy mặt anh bối rối lại nhăn nheo thế kia lắc cô đã hiểu ra rồi.
Bối Hi đành cất tiếng mở lời, giải thích đơn giản cho anh.
Cô tuy không thể nói hết nhưng cũng tóm tắt mấy ý chính.
Chỉ là cô biết họ lén lút từ trước, muốn hãm hại cô và hắn ta thật chẳng có cảm tình với cô.
Vì thế cô cũng buông bỏ tình cảm với hắn, lên kế hoạch nhỏ để trả thù thôi.
Anh nghe cô nói thì mặt cũng bắt đầu nghiêm trọng đi, đầu gật gù qua lại.
Đúng là một lũ khốn nạn lắm chiêu trò.
Thật may vì bảo bối của anh cũng đã thông minh lên giống anh.
Dù biết cô vẫn có điều dấu mình nhưng anh vẫn không hó hé vạch trần.
Anh đang chờ đợi, đợi một ngày cô đủ tin tưởng và nói hết cho anh.
“Em muốn đi đâu? Về nhà nhé?”
Nhà ở đây thì tất nhiên là Triệu gia rồi…
“Không.
Hiện em không muốn thấy họ, anh kiếm một chỗ cho em ở tạm đi.”
Cô nhìn anh mỉm cười, mờ ám ý chỉ sâu xa nói với anh.
“Vậy anh chở em đến khách sạn nhé? Hay em có người bạn nào không?”
Đồ đầu đất nhà anh…
“Không! Không có ai hết.
Tại sao anh lại không nghĩ đến việc dấu em đi?”
_Két_
Tiếng thắng xe gấp vang lên.
Chiếc xe dừng lại đột ngột làm cô và anh chúi người về phía trước.
Thật may là có dây an toàn nếu không chắc cô chết mất.
Muốn quay qua phàn nàn anh thì đã thấy anh ngồi nhìn cô xững sờ.
Có cần cái biểu cảm ấy không?
“Em nói lại đi.”
Anh nhìn cô, đôi mắt long lanh.
Giọng nói trầm ấm đầy sự thật lòng và hạnh phúc.
“Anh đưa em về nhà anh ở tạm đi.”
Cô cũng giống anh, bắt đầu nhìn chằm chằm lại.
Hai người nhìn nhau một cách đầy tình cảm.
Thêm việc khung cảnh trong xe ô tô yên tĩnh thật là lãng mạn.
“Một lần nữa.”
“Em muốn ở nhờ nhà của anh vài hôm.”
“Một lần nữa.”
“Em muốn ở nhà của anh.”
“Một… Á úi đau.”
Khung cảnh đang lãng mạn thì đột nhiên tiếng hét thất thanh của anh vang lên.
Anh ngồi trên ghế lái xe, xụ mặt thành một đống.
Cô thì nhàn nhã hơn rất nhiều, suốt một quãng đường dài hết ngắm cảnh rồi ngủ.
Không ngủ thì sẽ ngắm cảnh.
Đoạn đường dài hôm nay đi thật đẹp…
Sau một hành trình dài thì cuối cùng cũng đến được căn biệt thự cá nhân riêng biệt của Mộ Hàn.
Chiếc xe lăn bánh chầm chậm đi qua chiếc cửa sắt uy nghiêm to lớn tự động rồi tới cái sân rộng lớn trồng đầy cây cối và hoa lá được cắt tỉa gọn gàng ở xung quanh.
Đậu xe xong xuôi anh dẫn cô về phía cửa nhà.
Đứng trước căn biệt thự cao cấp bốn tầng được thiết kế theo kiểu phương Tây.
Phải nói rằng nó thật sự là toát lên vẻ đẹp sang trọng ngay khi người khác nhìn vào.
Bên ngoài đã như vầy thì bên trong sẽ như nào?
Lần đầu tiên thấy nhà của anh làm cô kinh ngạc không thôi.
Thật không ngờ Tần tổng lại giàu có như vậy…
Cô nhất định phải ôm thật chặt cái đùi vàng này mới được.
Ha ha haaaa….
/98
|