Chương 3: Cứu người
Sau khi đỡ lấy anh, Hạ Hi Bối hận không thể cho mình một cái tát.
Đây là phản xạ có điều kiện gì vậy!
Cô cứu người cũng phải chú ý chứ!
“Tôi xin lỗi, làm liên luỵ đến cô rồi, cô đi đi.” Kiều Ngôn Giác nói với khuôn mặt tái nhợt, trên khuôn mặt luôn mạnh mẽ lại có chút đáng thương.
Mặt Hạ Hi Bối đen lại, cô đương nhiên là muốn rời đi.
Nhưng mà, nhìn sắc mặt của Kiều Ngôn Giác, còn có máu vẫn không ngừng chảy, trong đầu cô đấu tranh suy nghĩ, cuối cùng vẫn tái mặt, để anh ngồi trên mặt đất.
Sau đó, không đợi Kiều Ngôn Giác phản ứng, cô liền cởi áo khoác của anh ra, rồi kéo áo anh lên, đè anh xuống đất.
Kiều Ngôn Giác không biết là do không còn sức lực hay là như nào, để mặc cô hành động.
Quần áo kéo ra, lộ ra phần bụng với đường cung rõ ràng của anh, vết đạn bên trên rất đáng sợ, máu vẫn không ngừng chảy ra.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không quá mười phút nữa, anh sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Mặt mày Hạ Hi Bối bất động, cô đưa tay ấn mạnh vào miệng vết thương vài lần.
Điều khiến Kiều Ngôn Giác kinh ngạc là máu thật sự đã ngừng chảy!
“Có dao và bật lửa không?”
Kiều Ngôn Giác sững sờ một lúc, “Trong túi có.”
Hạ Hi Bối đưa tay ra sờ túi của anh, nhanh chóng lấy ra một con dao nhỏ và một cái bật lửa, còn có một bao thuốc lá.
Cô có chút ghét bỏ ném bao thuốc đó vào trong thùng rác, sau đó châm lửa đốt con dao.
“Nhịn một chút.”
Sau khi xử lý xong con dao, cô mới nói với khuôn mặt lạnh lùng. Kiều Ngôn Giác chưa kịp phản ứng, con dao đã cắm vào vết thương của anh.
“A!” Toàn thân Kiều Ngôn Giác lập tức toát mồ hôi lạnh, nghiến răng nghiến lợi, cơ thể đột nhiên căng cứng.
Đau! Rất đau!
Không có thuốc gây tê, hơn nữa còn trong một môi trường sơ sài như vậy, Kiều Ngôn Giác cảm thấy mình thật điên rồ, nha đầu này cũng điên rồi!
Nếu không phải vì tôn nghiêm của đàn ông, có lẽ anh đã hét lên rồi.
Động tác của Hạ Hi Bối rất nhanh nhẹn, hơn nữa viên đạn không sâu, rất nhanh đã được lấy ra.
Sau đó, Hạ Hi Bối xử lý đơn giản vết thương, còn dùng dao xé áo anh thành nhiều dải, băng bó đơn giản cho anh.
“Được rồi, không chết được.”
Hạ Hi Bối đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, nhưng ánh mắt có chút ghét bỏ.
Sắc mặt Kiều Ngôn Giác tái nhợt, rất nghi ngờ không biết có phải lúc trước anh đã đắc tội với cô gái nhỏ này không, nếu không tại sao lại có thái độ này.
Nhưng trước đây anh hoàn toàn chưa từng tới nơi này, làm sao cô lại biết anh được?
Hạ Hi Bối cầm con dao nhỏ và bật lửa, “Đây là thù lao vì tôi đã cứu anh, sau này không gặp lại.”
Nói xong, không đợi Kiều Ngôn Giác nói gì, cô liền rời đi.
Nhìn cảnh tượng này, Kiều Ngôn Giác càng thêm sững sờ.
Sau khi định thần lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười thích thú.
Cô gái nhỏ thật thú vị.
Không gặp lại? Làm sao có thể!
Sau vài phút, trong con hẻm lại có động tĩnh, nhưng lần này là người của Kiều Ngôn Giác.
“Cậu chủ thứ lỗi, chúng tôi đến muộn rồi!”
Mấy người vệ sĩ nhìn Kiều Ngôn Giác nằm trên mặt đất, sắc mặt càng tái mét.
Đặc biệt là khi nhìn thấy “dải băng” trên bụng anh, tim như ngừng đập.
Kiều Ngôn Giác không nói gì, để họ đỡ anh lên.
Sau khi lên xe, anh mới mở miệng nói: “Điều tra cho rõ.”
Giọng nói của anh điềm tĩnh, nhưng những người khác đều sợ đến dựng tóc gáy.
“Vâng!”
Ở bên kia, coi sự xuất hiện của Kiều Ngôn Giác là một việc ngoài ý muốn, Hạ Hi Bối rửa sạch vết máu trên tay và quay trở lại tiệm ăn nhỏ.
Cũng may là hôm nay cô mặc bộ quần áo màu đen, vết máu bên trên không dễ nhìn ra, sẽ không làm người ta sợ hãi.
Khi trở về tiệm ăn nhỏ, chào đón cô là một tiếng mắng mỏ giận dữ, “Cô chạy đi đâu thế? Đồ bảo cô mang đi giao đâu?! Khách hàng đã gọi điện đến khiếu nại rồi!”
Đối mặt với khuôn mặt trông có vẻ thật thà chất phác đó, Hạ Hi Bối cong khoé miệng, “Tôi không làm nữa.”
/2328
|