Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Huynh muốn muội hỏi gì?” Tiểu Hỉ ngồi trước màn hình, xoắn xoắn lọn tóc chậm rãi thưởng thức. cho dù có hàng ngàn vấn đề cô cũng không muốn hỏi anh ta. Cũng chỉ là internet mà thôi, cô đã sớm học được các không đi tra xét chuyện của người khác, nếu anh ta thật sự muốn nói cho cô, sớm hay muộn gì cũng sẽ nói cho cô biết.
Câu hỏi của cô khiến đối phương trầm mặc giây lát.
Luyến Thiên Tinh Quang: “Con gái quá thông minh cũng không phải là chuyện quá tốt!”
Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Huynh còn không nhìn thấy tên của muội là Ngu Ngốc sao?”
Luyến Thiên Tinh Quang: “Tại thấy những chuyện muội làm không thấy có chuyện gì là Ngu Ngốc.”
Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Ví dụ?”
Luyến Thiên Tinh Quang: “Ví dụ như lên IS luôn làm không khí sôi động vui vẻ.”
Luyến Thiên Tinh Quang: “Ví dụ như muội có thể mắng người không tiếc lời, nhưng trên thực tế lại là người mềm yếu.”
Luyến Thiên Tinh Quang: “Ví dụ như muội thích đứng bên cạnh mọi người nhưng có đôi khi lại biến mất một cách kỳ lạ.”
. . . . . .
Tiểu Hỉ nhíu mày nhìn màn hình, cô không ngờ anh ta lại sâu sắc như vậy, nhưng theo như anh ta nói cô biết rằng thời gian qua anh ta đã quan sát cô rất nhiều.
Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Thầm mến muội bao lâu rồi?”
Luyến Thiên Tinh Quang: “Ha ha”
Luyến Thiên Tinh Quang: “Muội rất thú vị.”
Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Muội có thể tạm coi là đang được khen ngợi không?”
Luyến Thiên Tinh Quang: “Đương nhiên có thể.”
Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Vậy thật cảm ơn, có thể giúp huynh giải trí là vinh hạnh của muội.”
Luyến Thiên Tinh Quang: “Giận sao?”
Anh ta như thế nào biết cô khó chịu? Tâm tư người này hình như quá mức nhạy cảm.
Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Không có. Hiện tại huynh là ông xã của muội, muội là bà xã của huynh. Chỉ cần Thiên Đoàn còn tồn tại, chuyện này sẽ không thay đổi. Cho nên muội muốn nhắc nhở huynh, về sau không được thay lòng đổi dạ….”
Luyến Thiên Tinh Quang: “Huynh nào dám, tiểu đệ của muội nhất định không tha cho huynh.”
Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Được rồi, như vậy từ nay trở đi chúng ta chính là cùng hội cùng thuyền, không có việc gì thì đừng như con thiêu thân lao vào, muội cũng sẽ không chụp mũ huynh, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Luyến Thiên Tinh Quang: “Ha ha, hợp tác vui vẻ.”
Có vẻ như đã nói rõ ràng nên Tiểu Hỉ cũng không còn cảm thấy ác cảm với những hành vi của anh ta khi trước. Cùng lắm thì cũng chỉ là chuyện kết hôn trên mạng. Tiểu Hỉ vào nam ra bắc trên internet nhiều năm như vậy, chẳng nghe còn sợ mấy chuyện này sao?
Chỉ cần anh ta ngoan ngoãn nghe lời, mọi người không can thiệp chuyện riêng tư của nhau, cũng không quản lý tự do của đối phương, người chồng này chắc cũng được coi là chiếm được tiện nghi rồi, đúng không?
Tưởng tượng một hồi, Tiểu Hỉ thao tác điều khiến nhân vật trò chơi chạy đông chạy tây, bóng dáng màu đen phía sau ẩn hiện nhưng vẫn không nói gì. Luyến Thiên Ngu Ngốc chạy chạy, vừa chuyển ánh mắt, bóng dáng phía sau chầm chậm bước qua đây.
Vẫn là, từng bước, từng bước.
Bước chân cực kỳ trầm ổn bước chân, làm cho cô không khỏi chậm lại chờ đợi anh ta trở về. Ở một đỉnh núi hoang sơ, một trắng một đen, như hình với bóng.
Anh ta, là cái bóng của cô.
Sau khi hai người đi dạo qua Liễu Thiện phủ, rồi di chuyển qua một bản đồ khác, đều là những nơi có chút quen thuộc, có điều cũng chỉ là nhìn thoáng qua mà chưa từng dừng chân nghỉ lại ngắm nhìn kỹ phong cảnh ở đó. Tiểu Hỉ tin rằng những người đứng sau thiết kế khung cảnh trò chơi chính là đã tốn không ít tâm sức. Một cảnh đẹp trong trò chơi đầu tiên nhìn phải tự nhiên, nhìn kỹ phải thấy nó có bao nhiêu tuyệt vời.
Có không gian, có người khiến cô cảm thấy hình ảnh thật gần gũi, mỗi một nơi được phát hiện đều khiến cô kinh hỉ không thôi. Tiểu Hỉ biết buổi tối hôm nay cô ở trong trò chơi này chính là buổi tối cô không thể quên, có lẽ bởi bên cạnh có thân ảnh màu đen, có lẽ bởi cô chưa bao giờ phát hiện điều này thật tốt đẹp.
Mang theo nụ cười ngọt ngào trên mặt, Tiểu Hỉ nặng nề ngủ, đang ngủ, cô lần đầu mơ đến khuôn mặt của tiểu chính thái (Vạn Phược), thanh thoát lại trắng nõn làm cho cô yêu thích không thể buông tay. Sáng sớm tỉnh dậy còn nghĩ, nếu không phải là mơ, có phải tốt không!
Chính là, mơ vẫn chỉ là mơ.
Trừ buổi tối hôm ấy có chút rung động, Tiểu Hỉ ban ngày vẫn bắt chéo chân ngồi ở văn phòng đục nước béo cò, buổi tối lại lên IS cùng một đám nam sinh nâng cấp trang bị, giết một bóng cô đơn nào đó. Cô đơn chính là điều cấm kỵ, bất kể là ở đời thật, hay ở trong trò chơi.
Tiểu Hỉ tự phỉ nhổ chính mình, năm đó cô tham gia game Truyền Kỳ Tư Phục, ham mê thăng cấp đã không ngần ngại đánh tan tác một người chơi cấp thấp, vì thế bị những người khác thay nhau đuổi giết đến mức sau đấy không dám lên chơi trên Truyền Kỳ Tư Thục nữa, không nghĩ được hôm nay cô lại đang cùng bạn bè không biết mệt mỏi đem những người giống cô lúc xưa đuổi giết đến mức không còn dám lên trò chơi. {hana: đoạn này hơi lung tug, hana cũng không hiểu lắm nên chỉ có thể làm đến đây a.}
Mười năm Đông, mười năm Hà Tây.
Tiểu Hỉ sau mỗi lần phỉ nhổ bản thân liền cười khanh khách, dù vậy thì cũng có sao? Cô chẳng qua cũng chỉ là nước chảy bèo trôi, một con tép nhỏ trong bể lớn, ai quan tâm đến cô, ai sẽ nhảy ra chỉ trích cô một tiếng không đúng đây? Sự thật chính là hành vi của cô tuy mâu thuẫn nhưng lại dẫn tính. {hana: ta không biết dẫn tính là gì.}
Cho nên, nên như thế nào , vẫn là như thế nào.
Phu quân mới cưới của cô Luyến Thiên Tinh Quang, mỗi ngày cứ đúng chín giờ tối thì đăng nhập vào, lại theo lẽ thường đứng trong góc nhìn cô diễn trò hi hi ha ha, chưa từng oán giận hay có bất mãn gì, thậm chí còn có thể ngẫu nhiên cùng mọi người trêu đùa cô hay ra mặt giúp cô khi cô không thể chống đỡ nổi.
Thiên đoàn phát triển, nhưng Tiểu Hỉ cũng không quan tâm nhiều chuyện. Có điều đã có nhiều người nhận biết được Luyến Thiên Tinh Quang và Luyến Thiên Ngu Ngốc hơn. Luyến Thiên Tinh Quang là quản lý cấp trung, có điều tính tình ôn hòa, bất kể là ai, chỉ cần gọi một tiếng, anh ta lập tức đáp lại.
Không chỉ có như thế, ấn tượng về Luyến Thiên Tinh Quang trong Tiểu Hỉ hình như đang chậm chậm thay đổi.
Cái kẻ quyết chết để thêm được QQ của cô, cái người ngoan cố quỳ gối trước mặt cô, cái kẻ không cho cô lấy một đường lui, vì sao có thể cùng mọi người vui đùa, thậm chí có người cố tình bắt bẻ dây dưa không dứt anh ta đều có thể thong thả ứng đối mà không có nửa phần mất kiên nhẫn chứ?
Như vậy Luyến Thiên Ngàn Trần cùng Tinh Quang chính là hai quản lý của thiên đoàn được hoan nghênh nhất, mà Luyến Thiên Ngần Trần hành tung bất định, rất ít khi có thời gian cùng mọi người nói chuyện phiếm, thế nên cao thấp trong thiên đoàn mọi người đều đối với Tinh Quang gọi huynh xưng đệ, đi theo đó chính là danh hiệu đôi vợ chồng ân ái dần dần lưu danh toàn thiên đoàn.
Thiên đoàn tuy rằng nhỏ.
Nhưng là có ba cái tốt.
Đội trưởng nhân phẩm uy nghiêm là một.
Đoàn đội kỷ luật không ai dám làm loạn là hai.
Cặp đôi vợ chồng ân ái Tinh Quang Ngu Ngốc là ba.
Tiểu Hỉ thật nghĩ không ra, như thế nào cũng nghĩ không ra. Chính mình rõ ràng cũng không nói được mấy câu với Luyến Thiên Tinh Quang kia, như thế nào có thể biến thành cặp đôi ân ái. Chuyện ân ái còn chưa nói đến, nhưng sao đại danh của cô lại bay xa như mọc thêm cánh đến toàn gia tộc a, bất kể là ai, chỉ cần nhìn thấy cô, đều kêu ba tiếng “Ngu Ngốc tỷ” a?
Nguyên bản, cô chính là tỷ tỷ của Luyến Thiên Ngàn Trần, như thế là được rồi, nhưng khi cô biến thành “Ngu Ngốc tỷ” của vô số người mà cô không biết đến trong gia tộc, mỗ Hỉ lại vô cùng buồn rầu, vốn đã không còn nhỏ, còn bị người ta gọi cho thành càng ngày càng già hơn. Nhưng nghĩ lại, có thể chiếm tiện nghi của người khác một chút cũng không có gì không tốt ! Vì thế Tiểu Hỉ liền khôi phục trạng thái bình thường.
Mắt thấy sắp chín giờ, anh ta chắc cũng sắp đăng nhập rồi? Tiểu Hỉ theo bản năng nhìn vào đồng hồ hiển thị trên máy tính. Đồng chí Tiểu Hỉ đang buồn bực nên trong lúc này hoàn toàn không nghĩ đến, mình vì sao lại để ý đến thời gian đăng nhập của anh ta đây? Đơn giản là khi anh ta đăng nhập vào luôn đứng ở nơi mà cô chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy? Hay bởi anh ta luôn mang theo tiếng cười khô mát giúp mọi người giải đáp các thắc mắc và vấn đề rắc rối?
Luyến Thiên Tinh Quang chết tiệt, anh ta cũng chưa từng đối với Luyến Thiên Ngu Ngốc cười thành tiếng nhiều như thế? Quả nhiên là đáng ghét!
Tiểu Hỉ oán hận di di chuột, tâm tư đã không còn dừng lại nơi nhân vật trên màn hình giờ vẫn chưa lên, tám giờ năm mươi lăm phút…
“Ring.. ring… ring…”
Tiếng chuông đi động đột nhiên vang lên, Tiểu Hỉ giật nẩy mình, hoàn hồn.
“Tiểu Hỉ à, cô có ở nhà không?”
“Có, đã trễ như thế này có chuyện gì không?” Tiểu Hỉ chớp chớp mắt, Tường ca chính là sếp trực tiếp của cô, nhưng nhân viên bên dưới cũng chỉ có mình cô, mà cũng chẳng có quyền lực gì.
“Cô mau mở cửa văn phòng, tôi muốn sao chép một chút…”
Bàn tay khẽ ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, mày nhăn lại, giờ là hơn nửa đêm, sao chép cái gì mà gấp như vậy chứ!
Có vẻ cảm giác được mình quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của Tiểu Hỉ thật không ý tứ, Tường ca liền cùng cô thương lượng “Nếu không, bây giờ cô ra ban công ném chìa khóa cho tôi, tôi sẽ cho người lên lấy.”
Đúng là biện pháp hay, Tiểu Hỉ lười biếng ánh mắt sáng ngời “Kia… vậy làm phiền anh rồi Tường ca.”
“Ừ, tôi lập tức ném xuống.” Tiểu Hỉ cúp điện thoại vội vội vàng vàng tìm chìa khóa, lao ra ban công, Tường ca quả nhiên đang ngây ngốc đứng bên dưới, vì thế không chút suy nghĩ liền ném xuống “Tường ca, nhớ mang lại cho tôi nhé!”
“Đã biết!” Tường ca lớn tiếng đáp và nhanh chóng biến mất ở dưới lầu.
Không khí có chút lạnh khiến Tiểu Hỉ cảm thấy có phần sảng khoái. Có một người sếp nhiệt tình và tốt như vậy thật sự chính là vinh hạnh của cô! Dưới ánh sáng mờ nhạt của mặt trăng, Tiểu Hỉ thoáng cái đã vọt về trước máy tính.
Bởi vì thật nhanh đã đến chín giờ, Tiểu Hỉ bất luận như thế nào đều không thể không lên trò chơi, nội tâm chính là đang ngóng trông cái ID quen thuộc đang ẩn kia đi lên IS nói với cô một câu “Chào buổi tối!”. Giây cuối cùng qua đi khiến Tiểu Hỉ choáng váng, một giây này dài như cả thế kỉ, chính là IS vẫn không chút động tĩnh.
Luyến Thiên Tinh Quang chết tiệt. Ngu Ngốc tỷ nguyền rủa cậu!
Chắc chỉ là đến muộn thôi! Chắc chỉ có thể thế thôi? Tiểu Hỉ không được tự nhiên cầm chuột di chuyển qua lại! Bộ dạng âu lo kéo dài đến mười phút mà Luyến Thiên Tinh Quang vẫn không lên. Anh ta bị sao vậy? Anh ta có phải do công việc nhiều phải tăng ca? Hay là bị ốm? Hay là đi hẹn hò? Hay là….
Tiểu Hỉ tuyệt đối không thừa nhận, bản thân mình hiện tại đang rơi vào một ma đạo, làm cho cô dù có thế nào cũng không thể có cuộc sống yên ổn.
Thì ra, cái bóng cũng có ma lực, mà thói quen lại càng là loại ma lực đáng sợ…
Qua thêm mười phút nữa, cái người nên tới kia vẫn không thấy bóng dáng. Tiểu Hỉ thở dài một hơi, phiền lòng buông chuột, bước xuống đất, đi chân trần vào phòng tắm.
Trên IS vẫn đang tranh cãi ầm ĩ, tiếng nước chảy hòa lẫn với tiếng truyền ra trên IS. Trong mơ hồ Tiểu Hỉ nghe được tiếng người nào đó kêu mình, nhưng là nhưng chuyện kia đã không phải chuyện cô quan tâm, tắm rửa quan trọng hơn, đúng không?
Tiểu Hỉ mở vòi hoa sen, hừ, ngâm nga một bài hát mà chính mình cũng không biết tên ca khúc, Tiểu Hỉ trong làn nước mát vui đùa tẩy rửa. Thật vất vả mới tắm xong mới phát hiện… nội y và quần lót đều không có mang vào… không lo, dù sao cũng không có ai, đi ra ngoài mặc không phải được rồi sao?
Vì thế, Mỗ Hỉ quýnh quáng chân tay, lắc lư thân mình đi ra khỏi phòng tắm “La la la, ta là cô bé bán báo… y, quần lót đâu rồi? Một tờ báo bán hai đồng rưỡi, a… mới thế đã quên lời…” {Hana: đoạn này ta chém..}
Ngay tại thời điểm Mỗ Hỉ đang rối rắm tìm xem quần lót đại nhân ở đâu, cửa phòng ‘cạch’ một tiếng. Tiểu Hỉ bi thương quay đầu lại, một bóng dáng không một ai ngờ đến tiến vào trong đôi mắt to – Tiểu chính thái?!!
Câu hỏi của cô khiến đối phương trầm mặc giây lát.
Luyến Thiên Tinh Quang: “Con gái quá thông minh cũng không phải là chuyện quá tốt!”
Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Huynh còn không nhìn thấy tên của muội là Ngu Ngốc sao?”
Luyến Thiên Tinh Quang: “Tại thấy những chuyện muội làm không thấy có chuyện gì là Ngu Ngốc.”
Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Ví dụ?”
Luyến Thiên Tinh Quang: “Ví dụ như lên IS luôn làm không khí sôi động vui vẻ.”
Luyến Thiên Tinh Quang: “Ví dụ như muội có thể mắng người không tiếc lời, nhưng trên thực tế lại là người mềm yếu.”
Luyến Thiên Tinh Quang: “Ví dụ như muội thích đứng bên cạnh mọi người nhưng có đôi khi lại biến mất một cách kỳ lạ.”
. . . . . .
Tiểu Hỉ nhíu mày nhìn màn hình, cô không ngờ anh ta lại sâu sắc như vậy, nhưng theo như anh ta nói cô biết rằng thời gian qua anh ta đã quan sát cô rất nhiều.
Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Thầm mến muội bao lâu rồi?”
Luyến Thiên Tinh Quang: “Ha ha”
Luyến Thiên Tinh Quang: “Muội rất thú vị.”
Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Muội có thể tạm coi là đang được khen ngợi không?”
Luyến Thiên Tinh Quang: “Đương nhiên có thể.”
Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Vậy thật cảm ơn, có thể giúp huynh giải trí là vinh hạnh của muội.”
Luyến Thiên Tinh Quang: “Giận sao?”
Anh ta như thế nào biết cô khó chịu? Tâm tư người này hình như quá mức nhạy cảm.
Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Không có. Hiện tại huynh là ông xã của muội, muội là bà xã của huynh. Chỉ cần Thiên Đoàn còn tồn tại, chuyện này sẽ không thay đổi. Cho nên muội muốn nhắc nhở huynh, về sau không được thay lòng đổi dạ….”
Luyến Thiên Tinh Quang: “Huynh nào dám, tiểu đệ của muội nhất định không tha cho huynh.”
Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Được rồi, như vậy từ nay trở đi chúng ta chính là cùng hội cùng thuyền, không có việc gì thì đừng như con thiêu thân lao vào, muội cũng sẽ không chụp mũ huynh, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Luyến Thiên Tinh Quang: “Ha ha, hợp tác vui vẻ.”
Có vẻ như đã nói rõ ràng nên Tiểu Hỉ cũng không còn cảm thấy ác cảm với những hành vi của anh ta khi trước. Cùng lắm thì cũng chỉ là chuyện kết hôn trên mạng. Tiểu Hỉ vào nam ra bắc trên internet nhiều năm như vậy, chẳng nghe còn sợ mấy chuyện này sao?
Chỉ cần anh ta ngoan ngoãn nghe lời, mọi người không can thiệp chuyện riêng tư của nhau, cũng không quản lý tự do của đối phương, người chồng này chắc cũng được coi là chiếm được tiện nghi rồi, đúng không?
Tưởng tượng một hồi, Tiểu Hỉ thao tác điều khiến nhân vật trò chơi chạy đông chạy tây, bóng dáng màu đen phía sau ẩn hiện nhưng vẫn không nói gì. Luyến Thiên Ngu Ngốc chạy chạy, vừa chuyển ánh mắt, bóng dáng phía sau chầm chậm bước qua đây.
Vẫn là, từng bước, từng bước.
Bước chân cực kỳ trầm ổn bước chân, làm cho cô không khỏi chậm lại chờ đợi anh ta trở về. Ở một đỉnh núi hoang sơ, một trắng một đen, như hình với bóng.
Anh ta, là cái bóng của cô.
Sau khi hai người đi dạo qua Liễu Thiện phủ, rồi di chuyển qua một bản đồ khác, đều là những nơi có chút quen thuộc, có điều cũng chỉ là nhìn thoáng qua mà chưa từng dừng chân nghỉ lại ngắm nhìn kỹ phong cảnh ở đó. Tiểu Hỉ tin rằng những người đứng sau thiết kế khung cảnh trò chơi chính là đã tốn không ít tâm sức. Một cảnh đẹp trong trò chơi đầu tiên nhìn phải tự nhiên, nhìn kỹ phải thấy nó có bao nhiêu tuyệt vời.
Có không gian, có người khiến cô cảm thấy hình ảnh thật gần gũi, mỗi một nơi được phát hiện đều khiến cô kinh hỉ không thôi. Tiểu Hỉ biết buổi tối hôm nay cô ở trong trò chơi này chính là buổi tối cô không thể quên, có lẽ bởi bên cạnh có thân ảnh màu đen, có lẽ bởi cô chưa bao giờ phát hiện điều này thật tốt đẹp.
Mang theo nụ cười ngọt ngào trên mặt, Tiểu Hỉ nặng nề ngủ, đang ngủ, cô lần đầu mơ đến khuôn mặt của tiểu chính thái (Vạn Phược), thanh thoát lại trắng nõn làm cho cô yêu thích không thể buông tay. Sáng sớm tỉnh dậy còn nghĩ, nếu không phải là mơ, có phải tốt không!
Chính là, mơ vẫn chỉ là mơ.
Trừ buổi tối hôm ấy có chút rung động, Tiểu Hỉ ban ngày vẫn bắt chéo chân ngồi ở văn phòng đục nước béo cò, buổi tối lại lên IS cùng một đám nam sinh nâng cấp trang bị, giết một bóng cô đơn nào đó. Cô đơn chính là điều cấm kỵ, bất kể là ở đời thật, hay ở trong trò chơi.
Tiểu Hỉ tự phỉ nhổ chính mình, năm đó cô tham gia game Truyền Kỳ Tư Phục, ham mê thăng cấp đã không ngần ngại đánh tan tác một người chơi cấp thấp, vì thế bị những người khác thay nhau đuổi giết đến mức sau đấy không dám lên chơi trên Truyền Kỳ Tư Thục nữa, không nghĩ được hôm nay cô lại đang cùng bạn bè không biết mệt mỏi đem những người giống cô lúc xưa đuổi giết đến mức không còn dám lên trò chơi. {hana: đoạn này hơi lung tug, hana cũng không hiểu lắm nên chỉ có thể làm đến đây a.}
Mười năm Đông, mười năm Hà Tây.
Tiểu Hỉ sau mỗi lần phỉ nhổ bản thân liền cười khanh khách, dù vậy thì cũng có sao? Cô chẳng qua cũng chỉ là nước chảy bèo trôi, một con tép nhỏ trong bể lớn, ai quan tâm đến cô, ai sẽ nhảy ra chỉ trích cô một tiếng không đúng đây? Sự thật chính là hành vi của cô tuy mâu thuẫn nhưng lại dẫn tính. {hana: ta không biết dẫn tính là gì.}
Cho nên, nên như thế nào , vẫn là như thế nào.
Phu quân mới cưới của cô Luyến Thiên Tinh Quang, mỗi ngày cứ đúng chín giờ tối thì đăng nhập vào, lại theo lẽ thường đứng trong góc nhìn cô diễn trò hi hi ha ha, chưa từng oán giận hay có bất mãn gì, thậm chí còn có thể ngẫu nhiên cùng mọi người trêu đùa cô hay ra mặt giúp cô khi cô không thể chống đỡ nổi.
Thiên đoàn phát triển, nhưng Tiểu Hỉ cũng không quan tâm nhiều chuyện. Có điều đã có nhiều người nhận biết được Luyến Thiên Tinh Quang và Luyến Thiên Ngu Ngốc hơn. Luyến Thiên Tinh Quang là quản lý cấp trung, có điều tính tình ôn hòa, bất kể là ai, chỉ cần gọi một tiếng, anh ta lập tức đáp lại.
Không chỉ có như thế, ấn tượng về Luyến Thiên Tinh Quang trong Tiểu Hỉ hình như đang chậm chậm thay đổi.
Cái kẻ quyết chết để thêm được QQ của cô, cái người ngoan cố quỳ gối trước mặt cô, cái kẻ không cho cô lấy một đường lui, vì sao có thể cùng mọi người vui đùa, thậm chí có người cố tình bắt bẻ dây dưa không dứt anh ta đều có thể thong thả ứng đối mà không có nửa phần mất kiên nhẫn chứ?
Như vậy Luyến Thiên Ngàn Trần cùng Tinh Quang chính là hai quản lý của thiên đoàn được hoan nghênh nhất, mà Luyến Thiên Ngần Trần hành tung bất định, rất ít khi có thời gian cùng mọi người nói chuyện phiếm, thế nên cao thấp trong thiên đoàn mọi người đều đối với Tinh Quang gọi huynh xưng đệ, đi theo đó chính là danh hiệu đôi vợ chồng ân ái dần dần lưu danh toàn thiên đoàn.
Thiên đoàn tuy rằng nhỏ.
Nhưng là có ba cái tốt.
Đội trưởng nhân phẩm uy nghiêm là một.
Đoàn đội kỷ luật không ai dám làm loạn là hai.
Cặp đôi vợ chồng ân ái Tinh Quang Ngu Ngốc là ba.
Tiểu Hỉ thật nghĩ không ra, như thế nào cũng nghĩ không ra. Chính mình rõ ràng cũng không nói được mấy câu với Luyến Thiên Tinh Quang kia, như thế nào có thể biến thành cặp đôi ân ái. Chuyện ân ái còn chưa nói đến, nhưng sao đại danh của cô lại bay xa như mọc thêm cánh đến toàn gia tộc a, bất kể là ai, chỉ cần nhìn thấy cô, đều kêu ba tiếng “Ngu Ngốc tỷ” a?
Nguyên bản, cô chính là tỷ tỷ của Luyến Thiên Ngàn Trần, như thế là được rồi, nhưng khi cô biến thành “Ngu Ngốc tỷ” của vô số người mà cô không biết đến trong gia tộc, mỗ Hỉ lại vô cùng buồn rầu, vốn đã không còn nhỏ, còn bị người ta gọi cho thành càng ngày càng già hơn. Nhưng nghĩ lại, có thể chiếm tiện nghi của người khác một chút cũng không có gì không tốt ! Vì thế Tiểu Hỉ liền khôi phục trạng thái bình thường.
Mắt thấy sắp chín giờ, anh ta chắc cũng sắp đăng nhập rồi? Tiểu Hỉ theo bản năng nhìn vào đồng hồ hiển thị trên máy tính. Đồng chí Tiểu Hỉ đang buồn bực nên trong lúc này hoàn toàn không nghĩ đến, mình vì sao lại để ý đến thời gian đăng nhập của anh ta đây? Đơn giản là khi anh ta đăng nhập vào luôn đứng ở nơi mà cô chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy? Hay bởi anh ta luôn mang theo tiếng cười khô mát giúp mọi người giải đáp các thắc mắc và vấn đề rắc rối?
Luyến Thiên Tinh Quang chết tiệt, anh ta cũng chưa từng đối với Luyến Thiên Ngu Ngốc cười thành tiếng nhiều như thế? Quả nhiên là đáng ghét!
Tiểu Hỉ oán hận di di chuột, tâm tư đã không còn dừng lại nơi nhân vật trên màn hình giờ vẫn chưa lên, tám giờ năm mươi lăm phút…
“Ring.. ring… ring…”
Tiếng chuông đi động đột nhiên vang lên, Tiểu Hỉ giật nẩy mình, hoàn hồn.
“Tiểu Hỉ à, cô có ở nhà không?”
“Có, đã trễ như thế này có chuyện gì không?” Tiểu Hỉ chớp chớp mắt, Tường ca chính là sếp trực tiếp của cô, nhưng nhân viên bên dưới cũng chỉ có mình cô, mà cũng chẳng có quyền lực gì.
“Cô mau mở cửa văn phòng, tôi muốn sao chép một chút…”
Bàn tay khẽ ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, mày nhăn lại, giờ là hơn nửa đêm, sao chép cái gì mà gấp như vậy chứ!
Có vẻ cảm giác được mình quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của Tiểu Hỉ thật không ý tứ, Tường ca liền cùng cô thương lượng “Nếu không, bây giờ cô ra ban công ném chìa khóa cho tôi, tôi sẽ cho người lên lấy.”
Đúng là biện pháp hay, Tiểu Hỉ lười biếng ánh mắt sáng ngời “Kia… vậy làm phiền anh rồi Tường ca.”
“Ừ, tôi lập tức ném xuống.” Tiểu Hỉ cúp điện thoại vội vội vàng vàng tìm chìa khóa, lao ra ban công, Tường ca quả nhiên đang ngây ngốc đứng bên dưới, vì thế không chút suy nghĩ liền ném xuống “Tường ca, nhớ mang lại cho tôi nhé!”
“Đã biết!” Tường ca lớn tiếng đáp và nhanh chóng biến mất ở dưới lầu.
Không khí có chút lạnh khiến Tiểu Hỉ cảm thấy có phần sảng khoái. Có một người sếp nhiệt tình và tốt như vậy thật sự chính là vinh hạnh của cô! Dưới ánh sáng mờ nhạt của mặt trăng, Tiểu Hỉ thoáng cái đã vọt về trước máy tính.
Bởi vì thật nhanh đã đến chín giờ, Tiểu Hỉ bất luận như thế nào đều không thể không lên trò chơi, nội tâm chính là đang ngóng trông cái ID quen thuộc đang ẩn kia đi lên IS nói với cô một câu “Chào buổi tối!”. Giây cuối cùng qua đi khiến Tiểu Hỉ choáng váng, một giây này dài như cả thế kỉ, chính là IS vẫn không chút động tĩnh.
Luyến Thiên Tinh Quang chết tiệt. Ngu Ngốc tỷ nguyền rủa cậu!
Chắc chỉ là đến muộn thôi! Chắc chỉ có thể thế thôi? Tiểu Hỉ không được tự nhiên cầm chuột di chuyển qua lại! Bộ dạng âu lo kéo dài đến mười phút mà Luyến Thiên Tinh Quang vẫn không lên. Anh ta bị sao vậy? Anh ta có phải do công việc nhiều phải tăng ca? Hay là bị ốm? Hay là đi hẹn hò? Hay là….
Tiểu Hỉ tuyệt đối không thừa nhận, bản thân mình hiện tại đang rơi vào một ma đạo, làm cho cô dù có thế nào cũng không thể có cuộc sống yên ổn.
Thì ra, cái bóng cũng có ma lực, mà thói quen lại càng là loại ma lực đáng sợ…
Qua thêm mười phút nữa, cái người nên tới kia vẫn không thấy bóng dáng. Tiểu Hỉ thở dài một hơi, phiền lòng buông chuột, bước xuống đất, đi chân trần vào phòng tắm.
Trên IS vẫn đang tranh cãi ầm ĩ, tiếng nước chảy hòa lẫn với tiếng truyền ra trên IS. Trong mơ hồ Tiểu Hỉ nghe được tiếng người nào đó kêu mình, nhưng là nhưng chuyện kia đã không phải chuyện cô quan tâm, tắm rửa quan trọng hơn, đúng không?
Tiểu Hỉ mở vòi hoa sen, hừ, ngâm nga một bài hát mà chính mình cũng không biết tên ca khúc, Tiểu Hỉ trong làn nước mát vui đùa tẩy rửa. Thật vất vả mới tắm xong mới phát hiện… nội y và quần lót đều không có mang vào… không lo, dù sao cũng không có ai, đi ra ngoài mặc không phải được rồi sao?
Vì thế, Mỗ Hỉ quýnh quáng chân tay, lắc lư thân mình đi ra khỏi phòng tắm “La la la, ta là cô bé bán báo… y, quần lót đâu rồi? Một tờ báo bán hai đồng rưỡi, a… mới thế đã quên lời…” {Hana: đoạn này ta chém..}
Ngay tại thời điểm Mỗ Hỉ đang rối rắm tìm xem quần lót đại nhân ở đâu, cửa phòng ‘cạch’ một tiếng. Tiểu Hỉ bi thương quay đầu lại, một bóng dáng không một ai ngờ đến tiến vào trong đôi mắt to – Tiểu chính thái?!!
/44
|