Rốt cuộc cũng qua đường cái được rồi, Tiểu Hỉ vội vàng rút tay mình ra nhưng, tiểu tử kia lại nắm tay cô còn chặt hơn, không chịu buông ra.
Tiểu chính thái rất là nghi hoặc nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Ê ê ê!!!! Cậu mới vừa rồi tự nhiên nói tôi là bạn gái cậu rồi lại tự nhiên nắm tay tôi đến bây giờ còn không buông ra, còn hỏi tôi làm sao vậy? Tiểu Hỉ hai mắt trừng lớn nhìn tiểu chính thái, nhóc ơi, cậu có biết rốt cuộc hai chữ lão nương viết thế nào không đó, “Tôi nói, cậu diễn trò đủ chưa? Nên buông rồi chứ?”
Tiểu chính thái cũng chớp chớp mắt lại nhìn cô, đôi môi mấp máy, vẻ mặt vô tội, “Không phải đâu, lễ kỉ niệm này chỉ có người nhà sinh viên mới tham gia được………”
Hơ? Người nhà? Tiểu Hỉ bỗng nhiên hiểu ra, người nhà ở đây….. ý nói là người yêu đó hả?
Giới trẻ hiện đại đúng là thoáng quá nha!!! “Nhưng cậu cũng không thể cầm tay tôi mãi chứ?” Chẳng lẽ còn sợ tôi chạy mất sao?
Tiểu chính thái hết mím môi rồi lại mím môi, vẻ mặt ủy khuất: “Nhưng vào trong trường, rất đông người……….”
“………..” Tiểu Hỉ hoàn toàn hết chỗ nói rồi, được rồi được rồi!!! Vì không đi lạc, vẫn là nắm tay nhau tốt hơn——- nhưng vì sao cô vẫn cảm thấy có điểm không đúng vậy?!
Thấy Tiểu Hỉ không lên tiếng nữa, tiểu chính thái lúc này mới nhìn cô cười ôn nhu, sau đó nắm tay cô đi vào trong trường.
Vài năm không đến trường, Tiểu Hỉ cảm thấy được chút mới lạ. Mang tâm trạng hào hứng vào trong trường, Tiểu Hỉ bị dòng người ở đây dọa hoảng——– thật đúng là không phải nhiều bình thường.
Hai bên lối đi từ cổng trường vào là các gian hàng của các lớp, đèn màu sáng rực, cờ to cờ nhỏ hoa lớn hoa nhỏ linh tinh đều có đủ cả, tất cả đều mang hơi hướm đậm chất sinh viên. Cảnh tượng trước mặt làm cô nhưng đến năm năm trước đây, lúc cô còn là bạn gái của Hướng Đông Minh. Ở bên ngoài Hướng Đông Minh có thể giống như một tên lưu manh nhưng ở trước mặt Tiểu Hỉ, anh ta ngoan ngoãn giống như con mèo nhỏ. Vừa đến tối là Hướng Đông Minh sẽ lại đón Tiểu Hỉ, vô luận là Tiểu Hỉ đánh anh ta, nhéo anh ta, mắng anh ta, anh vẫn cười hì hì nhìn cô cười vui vẻ.
Tình yêu học đường, tinh khiết tựa thủy tinh.
Ánh sáng như ngọc tỏa hòa quang bốn phía.
Bị tiểu chính thái nắm tay đi về phía trước, Tiểu Hỉ nhẹ thở dài một tiếng, không ngờ tiểu chính thái đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, Tiểu Hỉ bị bất ngờ không kịp phòng bị lập tức đụng vào lưng của cậu ta, “Ây da…..” Tiểu Hỉ xoa xoa cái mũi bị đau.
Tiểu chính thái xoay người lại, bàn tay đang nắm tay cô buông ra, khoác lên vai kéo cô lại gần, tay kia thì nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay mà Tiểu Hỉ đang xoa mũi, “Làm sao vậy? Bị đụng đau sao?”
Hơi thở của cậu chàng truyền đến, trên tay còn có độ ấm của cậu ta……….. “Oanh” một tiếng, mặt Tiểu Hỉ lại đỏ.
Cô cuống quýt bỏ tay cậu ta ra: “Không, không có việc gì……….”
Nhưng vừa quay đầu lại, một đội nhân mã mang theo đạo cụ linh tinh vừa vặn đi qua bên cạnh cô. Bàn tay trên vai lại dùng một chút lực kéo cô vào trong lòng, còn tay kia thì đặt trên thắt lưng của cô.
Hai tay Tiểu Hỉ để trước ngực cậu ta, dùng sức nuốt nuốt nước miếng, trong lòng nhớ kĩ: phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn………..
“Bọn họ muốn đến hội trường……….” tiểu chính thái dường như cảm thấy mặt cô chưa đủ hồng, lại còn nhẹ nhàng tựa đầu dựa lại gần vào nói bên tai cô.
Tiểu Hỉ không đẩy cậu ta ra cũng không phải, không đẩy cũng không phải.
Người ta đi một hàng dài, đi vài phút rồi mà vẫn chưa hết hàng.
Tiểu Hỉ buồn bực ở trong ngực cậu ta, tư thế như vậy rốt cuộc là phải duy trì bao lâu đây aaaaaa!!!
Bên này cô ngượng ngùng tim đập lo lắng thì bên kia, tiểu chính thái ôm cô đã trở lại bình thường hơn, cánh tay ôm cô khẽ dùng sức, mãi cho đến khi ôm cô hoàn toàn vào trong lòng ngực.
Chung quanh người ta ồn ào, chỉ có hai người ở đây…….. trầm mặc.
Bởi vì dòng người quá đông, đi qua mãi đến mười phút mới xong. Mãi đến khi người ôm cây thang cuối cùng đi ngang, Tiểu Hỉ mới thở dài một hơi, vội vàng đẩy cậu ta ra.
Tiểu chính thái cũng không nói gì, lúc cô đẩy cậu ta ra, cậu ta lại cầm tay cô, nhìn cô tươi cười thuần khiết, “Chúng ta đi thôi.”
Này này. Không đi có được không? Tiểu Hỉ buồn bực mắt trợn trắng, nhưng vẫn thật ngoan ngoãn đi theo tiểu chính thái. Trong mơ hồ, cô cảm thấy hôm nay đi theo tiểu chính thái đến đây làm sáng tỏ chân tướng là một quyết định sai lầm.
…………
Đi mới được một tí là lại gặp một dòng người thật dài khác, Tiểu Hỉ không khỏi cảm thán, trường học này thật nhiều người nha. Đi mãi đi mãi, rốt cuộc cũng đến một tòa nhà lớn, hai bên cửa bày hai hàng hoa tươi rực rỡ, ở bên trong cánh cửa trong có vẻ vô cùng vui vẻ.
Tiểu chính thái rất tự nhiên nắm tay Tiểu Hỉ đi vào cửa, đứng tiếp khách là hai mĩ nữ một mĩ nam, thấy tiểu chính thái bước vào, đều cười lên, mĩ nam mặc tây trang vỗ vỗ bả vai tiểu chính thái: “Vạn Phược, cậu mang bạn gái đến thật sao? Chúng tớ đều rất tò mò.”
Gì gì? Phải có bạn gái? Hơn nữa hôm nay phải mang đi theo? Hay là cậu ta thật sự có chút tư tình với An Nhược nhưng sợ Trình Thành tức giận cho nên bây giờ lấy mình đến làm tấm bia đỡ đạn?!
“Uhm……. Thành đến đây chưa?” tiểu chính thái hơi hơi vuốt cằm, vô cùng bình tĩnh liếc mắt nhìn Tiểu Hỉ một cái, hỏi.
“Có lẽ không nhanh như vậy, bất quá An Nhược đã tới rồi, cậu có thể đi tìm cô ấy xem xem.” Mĩ nam mặc tây trang trả lời tiểu chính thái, lại xem xét Tiểu Hỉ mấy lần, sao đó lại vỗ vỗ bả vai của tiểu chính thái lần nữa, “Tiểu tử không tồi nha, bạn gái cậu thật đáng yêu.”
“…………..” Tiểu Hỉ bị nội thương, cậu mới đáng yêu, cả nhà cậu đều đáng yêu. >”<
“Đừng nói lung tung, Tiểu Hỉ nhà tớ sẽ thẹn thùng!” tiểu chính thái vừa dứt lời lại còn kéo Tiểu Hỉ lại gần một chút, tay lại không chịu cô đơn đặt lên eo nhỏ của Tiểu Hỉ lần hai.
Tiểu Hỉ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, tốt lắm, thật hiên ngang chính nghĩa. Sự hiên ngang chính nghĩa kia hiện lên trên khuôn mặt của tiểu chính thái làm cho Tiểu Hỉ có loại cảm giác là mình bị mờ mắt, vì thế, cô lại cúi đầu xuống đất đếm kiến, tất cả đều xem tiểu chính thái xử lí như thế nào.
“Hi…… xú tiểu tử, thấy sắc quên bạn sao?!” Mĩ nam tây trang đang định quở trách tiểu chính thái một chút, vừa mới ngẩng đầu mặt liền đổi sắc, sau lưng hình như có ai đó mới đến, có lẽ là một nhân vật quan trọng, “Mau vào đi thôi! Phó hiệu trưởng đến, tớ phải đi tiếp đãi ông ấy!”
Tiểu chính thái gật đầu, ôm eo Tiểu Hỉ vào cửa.
Cửa cũng không lớn, nhưng vào cửa Tiểu Hỉ mới phát hiện bên trong rất chi là rộng. Bên tay trái là hậu trường hóa trang và sân khấu, phía dưới sân khấu là một khoảng trống thật rộng, bên phải
là chỗ ngồi, có vài sinh viên mệt mỏi, đã sớm bắt đầu nghỉ ngơi, còn những bạn hứng trí thì đang ngồi dưới khoảng nền trống mà cười hi hi ha ha.
Một tràng pháo tay cùng tiếng cười giòn giã vang lên, Tiểu Hỉ thấy mà không ngừng cảm thán, tuổi trẻ thật tốt !!
Tiểu chính thái nắm tay Tiểu Hỉ đi không tới hai bước, trong đám người chạy ra một cô gái, ôn nhu nhìn tiểu chính thái cười: “Hello, Vạn Phược, cậu tới rồi!”
“Uh………” tiểu chính thái gật gật đầu, “An Nhược, Thành đâu? Cậu ta có nói lúc nào đến không?”
Đây chính là An Nhược sao? Tiểu Hỉ lập tức ngẩng đầu, ba phiên bốn lần nghe thấy người ta nhắc tới cô gái này, lúc này trong mắt Tiểu Hỉ chính là một bé búp bê phóng đại. Quả nhiên giống như ba nữ sinh lúc nãy từng đề cập, An Nhược này và Tiểu Hỉ quả thật giống nhau một cách kì lạ. Đều là khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt thật to, còn mang theo khuôn mặt trẻ con tươi cười, bề ngoài thoạt nhìn qua đều mang theo một tia nhu nhược.
Nhưng mà cách ăn mặc của An Nhược là theo phong cách công chúa, mà Tiểu Hỉ bởi vì đã vào xã hội nên không thời thượng bằng An Nhược. Điểm khác nhau lớn hơn nữa chính là, tuy rằng An Nhược thoạt nhìn nhu nhược, nhưng trên thực tế cao hơn Tiểu Hỉ nữa cái đầu!!! >”<
Chiều cao chết tiệt, Tiểu Hỉ không khỏi mắng thầm trong lòng.
“Tớ còn chưa liên lạc với cậu ta.” An Nhược nhẹ nhàng thở dài.
Tiểu chính thái hiểu rõ gật đầu, không nhắc đến Trình Thành nữa mà lại quay qua thay Tiểu Hỉ giới thiệu, “An Nhược, đây là bạn gái của tớ, Tiểu Hỉ.”
Đứa nhỏ này nói dối đến mắt cũng không chớp!!!!
Cao nhân, thật sự là cao nhân.
Tiểu Hỉ bất động thanh sắc nhìn An Nhược cười cười, tỏ vẻ mình có tồn tại.
An Nhược nhìn nhìn Tiểu Hỉ, cũng cười cười, “Quả nhiên thật đáng yêu!”
“……………..” Hôm nay Tiểu Hỉ chọc trúng ai rồi!!!!!!
“Ha ha …… chúng ta đi đến ghế ngồi thôi! Tiểu Hỉ mệt rồi!” Tiểu chính thái ‘thâm tình’ nhìn thoáng qua Tiểu Hỉ, sau đó nói với An Nhược, sau đó Tiểu Hỉ thân thể cứng ngắc bị tiểu chính thái kéo đến chỗ ngồi.
Trước chỗ ngồi là một chiếc bàn dài, trên bàn đặt một chút hoa quả hạt dưa đồ ăn vặt linh tinh. Mới vừa ngồi xuống, tiểu chính thái đã hỏi cô: “Muốn ăn chút gì hay uống chút gì hay không? Anh đi mua!” [Sún: thay đổi nhân xưng rồi nhé =))]
Tiểu Hỉ lắc đầu, ngầm bĩu môi, tiền tiêu vặt của cậu không phải còn mượn tôi hay sao, tôi đây chẳng khác nào dùng tiền của mình.
Tiểu chính thái cũng không miễn cưỡng, tay cầm quả quýt một bên vừa bóc một bên vừa hàn huyên vài câu với An Nhược. Tiểu Hỉ rốt cuộc cũng thoát khỏi ma chảo của tiểu chính thái, tự nhiên là mừng rỡ thanh nhàn tự tại, một bên nhìn xung quanh lại tiếp tục cảm thán a cảm thán…………..
Ngay tại thời điểm cô cảm thán, một quả quýt đã bóc vỏ được đặt trước mặt cô, Tiểu Hỉ ngạc nhiên nhìn qua hướng bên cạnh, tiểu chính thái ngượng ngùng, “Ăn đi.”
Tiểu Hỉ sờ sờ cái mũi, tiếp nhận quả quýt, bóc một múi bỏ vào miệng mình.
Một chút sau, ánh đèn trong hội trường đều tắt hết, trên sân khấu xuất hiện một nam một nữ, chính là hai MC ngày hôm nay, mọi người bắt đầu yên tĩnh lại, sau đó MC bắt đầu giới thiệu trường học, tuyên bố tiệc tối nhân ngày kỉ niệm thành lập trường bắt đầu, sao đó là lãnh đạo trường nói chuyện gì đó lung ta lung tung.
Tiểu Hỉ nhàm chán bóc từng múi quýt, bỗng nhiên có cái gì đó ấm áp bao phủ lấy tay cô, không đợi cô phản ứng lại, múi quýt trên tay đã đưa vào miệng một người khác,———– Tiểu Hỉ nổi giận, trên bàn nhiều quýt như vậy, cậu ta không bóc thì thôi, làm chi mà giành của cô chứ!!!
Quay đầu lại trừng, Tiểu Hỉ đang muốn phát hỏa, bỗng nhiên bên kia An Nhược quay lại cười cười, cười đến cực kì đen tối: “Vạn Phược, tình cảm của cậu cùng bạn gái thật là tốt!”
Tiểu chính thái rất là nghi hoặc nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Ê ê ê!!!! Cậu mới vừa rồi tự nhiên nói tôi là bạn gái cậu rồi lại tự nhiên nắm tay tôi đến bây giờ còn không buông ra, còn hỏi tôi làm sao vậy? Tiểu Hỉ hai mắt trừng lớn nhìn tiểu chính thái, nhóc ơi, cậu có biết rốt cuộc hai chữ lão nương viết thế nào không đó, “Tôi nói, cậu diễn trò đủ chưa? Nên buông rồi chứ?”
Tiểu chính thái cũng chớp chớp mắt lại nhìn cô, đôi môi mấp máy, vẻ mặt vô tội, “Không phải đâu, lễ kỉ niệm này chỉ có người nhà sinh viên mới tham gia được………”
Hơ? Người nhà? Tiểu Hỉ bỗng nhiên hiểu ra, người nhà ở đây….. ý nói là người yêu đó hả?
Giới trẻ hiện đại đúng là thoáng quá nha!!! “Nhưng cậu cũng không thể cầm tay tôi mãi chứ?” Chẳng lẽ còn sợ tôi chạy mất sao?
Tiểu chính thái hết mím môi rồi lại mím môi, vẻ mặt ủy khuất: “Nhưng vào trong trường, rất đông người……….”
“………..” Tiểu Hỉ hoàn toàn hết chỗ nói rồi, được rồi được rồi!!! Vì không đi lạc, vẫn là nắm tay nhau tốt hơn——- nhưng vì sao cô vẫn cảm thấy có điểm không đúng vậy?!
Thấy Tiểu Hỉ không lên tiếng nữa, tiểu chính thái lúc này mới nhìn cô cười ôn nhu, sau đó nắm tay cô đi vào trong trường.
Vài năm không đến trường, Tiểu Hỉ cảm thấy được chút mới lạ. Mang tâm trạng hào hứng vào trong trường, Tiểu Hỉ bị dòng người ở đây dọa hoảng——– thật đúng là không phải nhiều bình thường.
Hai bên lối đi từ cổng trường vào là các gian hàng của các lớp, đèn màu sáng rực, cờ to cờ nhỏ hoa lớn hoa nhỏ linh tinh đều có đủ cả, tất cả đều mang hơi hướm đậm chất sinh viên. Cảnh tượng trước mặt làm cô nhưng đến năm năm trước đây, lúc cô còn là bạn gái của Hướng Đông Minh. Ở bên ngoài Hướng Đông Minh có thể giống như một tên lưu manh nhưng ở trước mặt Tiểu Hỉ, anh ta ngoan ngoãn giống như con mèo nhỏ. Vừa đến tối là Hướng Đông Minh sẽ lại đón Tiểu Hỉ, vô luận là Tiểu Hỉ đánh anh ta, nhéo anh ta, mắng anh ta, anh vẫn cười hì hì nhìn cô cười vui vẻ.
Tình yêu học đường, tinh khiết tựa thủy tinh.
Ánh sáng như ngọc tỏa hòa quang bốn phía.
Bị tiểu chính thái nắm tay đi về phía trước, Tiểu Hỉ nhẹ thở dài một tiếng, không ngờ tiểu chính thái đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, Tiểu Hỉ bị bất ngờ không kịp phòng bị lập tức đụng vào lưng của cậu ta, “Ây da…..” Tiểu Hỉ xoa xoa cái mũi bị đau.
Tiểu chính thái xoay người lại, bàn tay đang nắm tay cô buông ra, khoác lên vai kéo cô lại gần, tay kia thì nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay mà Tiểu Hỉ đang xoa mũi, “Làm sao vậy? Bị đụng đau sao?”
Hơi thở của cậu chàng truyền đến, trên tay còn có độ ấm của cậu ta……….. “Oanh” một tiếng, mặt Tiểu Hỉ lại đỏ.
Cô cuống quýt bỏ tay cậu ta ra: “Không, không có việc gì……….”
Nhưng vừa quay đầu lại, một đội nhân mã mang theo đạo cụ linh tinh vừa vặn đi qua bên cạnh cô. Bàn tay trên vai lại dùng một chút lực kéo cô vào trong lòng, còn tay kia thì đặt trên thắt lưng của cô.
Hai tay Tiểu Hỉ để trước ngực cậu ta, dùng sức nuốt nuốt nước miếng, trong lòng nhớ kĩ: phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn………..
“Bọn họ muốn đến hội trường……….” tiểu chính thái dường như cảm thấy mặt cô chưa đủ hồng, lại còn nhẹ nhàng tựa đầu dựa lại gần vào nói bên tai cô.
Tiểu Hỉ không đẩy cậu ta ra cũng không phải, không đẩy cũng không phải.
Người ta đi một hàng dài, đi vài phút rồi mà vẫn chưa hết hàng.
Tiểu Hỉ buồn bực ở trong ngực cậu ta, tư thế như vậy rốt cuộc là phải duy trì bao lâu đây aaaaaa!!!
Bên này cô ngượng ngùng tim đập lo lắng thì bên kia, tiểu chính thái ôm cô đã trở lại bình thường hơn, cánh tay ôm cô khẽ dùng sức, mãi cho đến khi ôm cô hoàn toàn vào trong lòng ngực.
Chung quanh người ta ồn ào, chỉ có hai người ở đây…….. trầm mặc.
Bởi vì dòng người quá đông, đi qua mãi đến mười phút mới xong. Mãi đến khi người ôm cây thang cuối cùng đi ngang, Tiểu Hỉ mới thở dài một hơi, vội vàng đẩy cậu ta ra.
Tiểu chính thái cũng không nói gì, lúc cô đẩy cậu ta ra, cậu ta lại cầm tay cô, nhìn cô tươi cười thuần khiết, “Chúng ta đi thôi.”
Này này. Không đi có được không? Tiểu Hỉ buồn bực mắt trợn trắng, nhưng vẫn thật ngoan ngoãn đi theo tiểu chính thái. Trong mơ hồ, cô cảm thấy hôm nay đi theo tiểu chính thái đến đây làm sáng tỏ chân tướng là một quyết định sai lầm.
…………
Đi mới được một tí là lại gặp một dòng người thật dài khác, Tiểu Hỉ không khỏi cảm thán, trường học này thật nhiều người nha. Đi mãi đi mãi, rốt cuộc cũng đến một tòa nhà lớn, hai bên cửa bày hai hàng hoa tươi rực rỡ, ở bên trong cánh cửa trong có vẻ vô cùng vui vẻ.
Tiểu chính thái rất tự nhiên nắm tay Tiểu Hỉ đi vào cửa, đứng tiếp khách là hai mĩ nữ một mĩ nam, thấy tiểu chính thái bước vào, đều cười lên, mĩ nam mặc tây trang vỗ vỗ bả vai tiểu chính thái: “Vạn Phược, cậu mang bạn gái đến thật sao? Chúng tớ đều rất tò mò.”
Gì gì? Phải có bạn gái? Hơn nữa hôm nay phải mang đi theo? Hay là cậu ta thật sự có chút tư tình với An Nhược nhưng sợ Trình Thành tức giận cho nên bây giờ lấy mình đến làm tấm bia đỡ đạn?!
“Uhm……. Thành đến đây chưa?” tiểu chính thái hơi hơi vuốt cằm, vô cùng bình tĩnh liếc mắt nhìn Tiểu Hỉ một cái, hỏi.
“Có lẽ không nhanh như vậy, bất quá An Nhược đã tới rồi, cậu có thể đi tìm cô ấy xem xem.” Mĩ nam mặc tây trang trả lời tiểu chính thái, lại xem xét Tiểu Hỉ mấy lần, sao đó lại vỗ vỗ bả vai của tiểu chính thái lần nữa, “Tiểu tử không tồi nha, bạn gái cậu thật đáng yêu.”
“…………..” Tiểu Hỉ bị nội thương, cậu mới đáng yêu, cả nhà cậu đều đáng yêu. >”<
“Đừng nói lung tung, Tiểu Hỉ nhà tớ sẽ thẹn thùng!” tiểu chính thái vừa dứt lời lại còn kéo Tiểu Hỉ lại gần một chút, tay lại không chịu cô đơn đặt lên eo nhỏ của Tiểu Hỉ lần hai.
Tiểu Hỉ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, tốt lắm, thật hiên ngang chính nghĩa. Sự hiên ngang chính nghĩa kia hiện lên trên khuôn mặt của tiểu chính thái làm cho Tiểu Hỉ có loại cảm giác là mình bị mờ mắt, vì thế, cô lại cúi đầu xuống đất đếm kiến, tất cả đều xem tiểu chính thái xử lí như thế nào.
“Hi…… xú tiểu tử, thấy sắc quên bạn sao?!” Mĩ nam tây trang đang định quở trách tiểu chính thái một chút, vừa mới ngẩng đầu mặt liền đổi sắc, sau lưng hình như có ai đó mới đến, có lẽ là một nhân vật quan trọng, “Mau vào đi thôi! Phó hiệu trưởng đến, tớ phải đi tiếp đãi ông ấy!”
Tiểu chính thái gật đầu, ôm eo Tiểu Hỉ vào cửa.
Cửa cũng không lớn, nhưng vào cửa Tiểu Hỉ mới phát hiện bên trong rất chi là rộng. Bên tay trái là hậu trường hóa trang và sân khấu, phía dưới sân khấu là một khoảng trống thật rộng, bên phải
là chỗ ngồi, có vài sinh viên mệt mỏi, đã sớm bắt đầu nghỉ ngơi, còn những bạn hứng trí thì đang ngồi dưới khoảng nền trống mà cười hi hi ha ha.
Một tràng pháo tay cùng tiếng cười giòn giã vang lên, Tiểu Hỉ thấy mà không ngừng cảm thán, tuổi trẻ thật tốt !!
Tiểu chính thái nắm tay Tiểu Hỉ đi không tới hai bước, trong đám người chạy ra một cô gái, ôn nhu nhìn tiểu chính thái cười: “Hello, Vạn Phược, cậu tới rồi!”
“Uh………” tiểu chính thái gật gật đầu, “An Nhược, Thành đâu? Cậu ta có nói lúc nào đến không?”
Đây chính là An Nhược sao? Tiểu Hỉ lập tức ngẩng đầu, ba phiên bốn lần nghe thấy người ta nhắc tới cô gái này, lúc này trong mắt Tiểu Hỉ chính là một bé búp bê phóng đại. Quả nhiên giống như ba nữ sinh lúc nãy từng đề cập, An Nhược này và Tiểu Hỉ quả thật giống nhau một cách kì lạ. Đều là khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt thật to, còn mang theo khuôn mặt trẻ con tươi cười, bề ngoài thoạt nhìn qua đều mang theo một tia nhu nhược.
Nhưng mà cách ăn mặc của An Nhược là theo phong cách công chúa, mà Tiểu Hỉ bởi vì đã vào xã hội nên không thời thượng bằng An Nhược. Điểm khác nhau lớn hơn nữa chính là, tuy rằng An Nhược thoạt nhìn nhu nhược, nhưng trên thực tế cao hơn Tiểu Hỉ nữa cái đầu!!! >”<
Chiều cao chết tiệt, Tiểu Hỉ không khỏi mắng thầm trong lòng.
“Tớ còn chưa liên lạc với cậu ta.” An Nhược nhẹ nhàng thở dài.
Tiểu chính thái hiểu rõ gật đầu, không nhắc đến Trình Thành nữa mà lại quay qua thay Tiểu Hỉ giới thiệu, “An Nhược, đây là bạn gái của tớ, Tiểu Hỉ.”
Đứa nhỏ này nói dối đến mắt cũng không chớp!!!!
Cao nhân, thật sự là cao nhân.
Tiểu Hỉ bất động thanh sắc nhìn An Nhược cười cười, tỏ vẻ mình có tồn tại.
An Nhược nhìn nhìn Tiểu Hỉ, cũng cười cười, “Quả nhiên thật đáng yêu!”
“……………..” Hôm nay Tiểu Hỉ chọc trúng ai rồi!!!!!!
“Ha ha …… chúng ta đi đến ghế ngồi thôi! Tiểu Hỉ mệt rồi!” Tiểu chính thái ‘thâm tình’ nhìn thoáng qua Tiểu Hỉ, sau đó nói với An Nhược, sau đó Tiểu Hỉ thân thể cứng ngắc bị tiểu chính thái kéo đến chỗ ngồi.
Trước chỗ ngồi là một chiếc bàn dài, trên bàn đặt một chút hoa quả hạt dưa đồ ăn vặt linh tinh. Mới vừa ngồi xuống, tiểu chính thái đã hỏi cô: “Muốn ăn chút gì hay uống chút gì hay không? Anh đi mua!” [Sún: thay đổi nhân xưng rồi nhé =))]
Tiểu Hỉ lắc đầu, ngầm bĩu môi, tiền tiêu vặt của cậu không phải còn mượn tôi hay sao, tôi đây chẳng khác nào dùng tiền của mình.
Tiểu chính thái cũng không miễn cưỡng, tay cầm quả quýt một bên vừa bóc một bên vừa hàn huyên vài câu với An Nhược. Tiểu Hỉ rốt cuộc cũng thoát khỏi ma chảo của tiểu chính thái, tự nhiên là mừng rỡ thanh nhàn tự tại, một bên nhìn xung quanh lại tiếp tục cảm thán a cảm thán…………..
Ngay tại thời điểm cô cảm thán, một quả quýt đã bóc vỏ được đặt trước mặt cô, Tiểu Hỉ ngạc nhiên nhìn qua hướng bên cạnh, tiểu chính thái ngượng ngùng, “Ăn đi.”
Tiểu Hỉ sờ sờ cái mũi, tiếp nhận quả quýt, bóc một múi bỏ vào miệng mình.
Một chút sau, ánh đèn trong hội trường đều tắt hết, trên sân khấu xuất hiện một nam một nữ, chính là hai MC ngày hôm nay, mọi người bắt đầu yên tĩnh lại, sau đó MC bắt đầu giới thiệu trường học, tuyên bố tiệc tối nhân ngày kỉ niệm thành lập trường bắt đầu, sao đó là lãnh đạo trường nói chuyện gì đó lung ta lung tung.
Tiểu Hỉ nhàm chán bóc từng múi quýt, bỗng nhiên có cái gì đó ấm áp bao phủ lấy tay cô, không đợi cô phản ứng lại, múi quýt trên tay đã đưa vào miệng một người khác,———– Tiểu Hỉ nổi giận, trên bàn nhiều quýt như vậy, cậu ta không bóc thì thôi, làm chi mà giành của cô chứ!!!
Quay đầu lại trừng, Tiểu Hỉ đang muốn phát hỏa, bỗng nhiên bên kia An Nhược quay lại cười cười, cười đến cực kì đen tối: “Vạn Phược, tình cảm của cậu cùng bạn gái thật là tốt!”
/44
|