“Khả năng có nhiều người, từ nam sinh đến những học muội nhỏ tuổi còn chưa biết đến sự tồn tại của nụ hôn Tê Dạ, tôi đây giúp mọi người hiểu rõ một chút…” Người dẫn chương trình nghiêng người về phía trước, không khí xung quanh đám đông bên dưới như bị ép xuống, sau đó thần bí cười cười.
Thấy ánh mắt mọi người đã chuyển qua người dẫn chương trình, Tiểu Hỉ tức giận đem đôi tay ấm áp đang nắm tay mình hất văng ra, lúc này mới lấy lại tự do. Chàng trai mặc đồ dạ hội dời mắt khỏi người dẫn chương trình, nhìn thẳng vào cô. Hai mắt gặp nhau, Tiểu Hỉ ném cho anh ta một nụ cười đầy vô tội, sau đó cúi đầu âm thầm toan tính, làm thế nào mới có thể thoát được cái màn hôn hôn gì gì đó.
“Vũ hội hàng năm, hội học sinh sẽ tìm ra một nam sinh toàn diện về mọi mặt văn thể mĩ đóng vai Tề Dạ. Lúc đầu Tề Dạ cũng chỉ là người ra để trao phần thưởng cho người thắng cuộc, sau đó chân thành đưa ra lời chúc phúc. Có điều mười năm trước, các tiền bối của chúng ta đã có một phát hiện thần kỳ, phàm là cô gái nào trở thành nữ hoàng khiêu vũ đều có tình yêu mãnh liệt với Tê Dạ. Bởi vậy về sau Tề Dạ đều muốn hiến dâng nụ hôn của mình… Hắc hắc hắc hắc…” Nói đến đây, người dẫn chương trình bắt đầu cười gian. {Hana: thề có chúa bạn Tiểu Phúc nhà chúng ta cố tình, biết thừa thế nào Tiểu Hỉ cũng thắng nên mới làm Tề Dạ… hê hê}
Tiểu Hỉ nghe xong da gà nổi liên hồi, lẩm bẩm nói “Nghe cứ như con vịt muốn bán mình vậy.” {hana: “Vịt” ở đây có nghĩa là trai bao = ngưu lang}
Người khác không thể nghe được lời cô, thế nhưng chàng trai đúng bên cạnh lại nghe rất rõ ràng. Anh không khỏi cúi đầu, hung hăng lườm cô.
“Nụ hôn Tề Dạ chia thành hai loại, một loại lễ phép dùng để chúc phúc, một loại là biểu đạt nụ hôn yêu đương cuồng nhiệt…”
Tiểu Hỉ cuối cùng đã hiểu rõ, thì ra không phải là bị bán. Còn có thể lựa chọn. Cái này dễ thôi, chỉ cần làm cho đối phương không muốn nhìn đến mình là xong. Tiểu Hỉ âm thầm gật đầu, trong đầu bỗng loé sáng một suy nghĩ, tay lặng lẽ kéo ống tay áo chàng trai bên cạnh, con mắt nhìn xuống dưới, môi mấp máy nói “Này… chuyện này không thể… Chị đây không có khả năng chơi cùng em, biết không?”
Đôi môi ẩn dưới lớp mặt nạ nhẹ nhàng cong lên, ánh mắt màu đồng đen bị che dấu nhẹ nhàng toả sáng.
Anh ta khẽ trở tay, nắm lấy tay cô. Đúng lúc này người dẫn chương trình nói “Tuy nhiên, bản thân nữ hoàng của chúng ta đã có bạn trai, nhưng vẫn mệnh đã an bài, làm sao đây? Tề Dạ của chúng ta, cuối cùng sẽ lựa chọn thế nào?”…. Ánh sáng lập loà, tất cả ánh mắt đều rơi trên hai tay đang nắm chặt của hai người.
Tiểu Hỉ bị ép đối mặt với anh ta, bàn tay to lớn trước sự tĩnh lặng của mọi người, khẽ nâng lên, chạm lên má cô, nhẹ nhàng chuyển đến sau tai. Khuôn mặt Tiểu Hỉ thoáng chốc đỏ ửng, nhịn không được nuốt nước miếng, khi đôi môi đỏ tươi của anh ta chậm rãi nhích lại gần cô, ở trong bóng tối, hung hăng dẫm lên chân anh ta….
“Ách…” Tê Dạ bị hành động của cô làm cho ngốc tại chỗ, sau đó mím môi nở nụ cười.
“Không nghe thấy sao?” Tiểu Hỉ thấp giọng quát, sợ nhất là trước mặt mọi người trình diễn hình ảnh cấm người dưới mười tám tuổi.
Chàng trai nghiêng mặt, cười cười gật đầu, ý nói anh ta đã hiểu rõ. Tiểu Hỉ lúc này mới thoả mãn thu hồi lại chân, rất hiên ngang lẫm liệt ngẩng đầu lên, để cho anh ta diễn cảnh “chuồn chuồn lướt nước” cho qua chuyện.
Khuôn mặt bạch ngọc tiếp tục tiến lên, chậm rãi, trước ánh mắt mọi người, nhẹ nhàng ấn lên trán cô một nụ hôn nhẹ. Mọi người than nhỏ, aizzzzzz… Sao lại là nụ hôn chúc phúc thế này? Tiểu Hỉ mừng thầm, không tệ không tệ, trẻ con đúng là dễ dạy bảo…. {Hana: chết cười, hum nay mới nghe nàng Liz nói câu này xong, buổi tối viết luôn câu này… hờ hờ… hay thật}
Nhưng mà, chỉ một giây sau, tất cả mọi người chỉ có thể mở lớn mắt nhìn. Chàng trai với nụ cười đầy mị lực kia, sau cái hôn khẽ, đột nhiên đem cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp kéo vào trong lòng, hung hăng khống chế gáy cô, cánh môi chặn đôi môi muốn mở ra vì kinh ngạc của cô… {Hana: Kiss.. cấm trẻ em dưới 16 tuổi, giờ tuổi này xem cảnh hun được ràu hê hê, Sún bon chen vào: mều đã quá tuổi xem cảnh này rồi, he he he, Hana *đạp đạp*, Sún ngất @@}
“Này… này….” Tiểu Hỉ ngạc nhiên mở lớn hai mắt, cảm nhận được đầu lưỡi đang quét ngang miệng cô. Tay đánh mạnh lên eo anh ta, không có chút phản ứng. Dùng chân dẫm, cũng không có phản ứng.
Giống như không động chạm đến một chiếc lông tơ nào của anh ta, đôi mắt cách cô không đến một centimet, nhắm chặt, điều này khiến cô trong thời khắc đó bỗng sinh ảo giác… có lẽ, anh ta thật sự yêu cô….
Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, nhưng chỉ chốc lát đã cuộn trào như thủy triều. Người dẫn chương trình đứng trên sâu khấu, trợn mắt há mồm nhìn cô gái xinh đẹp dùng đủ mọi cách hết dẫm lại đánh, hết cấu lại véo cũng không thể khiến chàng trai thần bí kia buông mình ra.
Tiểu Hỉ khóc không ra nước mắt, đau khổ chống cự một hồi, chỉ đành chủ động nghênh chiến, ra lức đem lưỡi của anh ta đẩy khỏi môi. Nhưng ai biết, đã quấy rối khoang miệng cô rồi còn nhân cơ hội đem lưỡi cô hút qua bên mình. Trên đầu lưỡi tê dại, cùng lưỡi của anh ta động chạm quấn lấy nhau, mãi cho đến khi không cách nào rút ra….
Dần dần, Tiểu Hỉ đắm chìm trong cảm giác, hoà tan trong lồng ngực rộng lớn của người kia, chỉ có thể dựa vào anh ta, không để mình trượt xuống. Phát hiện được cô đã bị mê hoặc, chàng trai mở mắt, cuối cùng đem nụ hôn bá đạo chuyển thành dịu dàng, từng chút từng chút tìm tòi miệng cô.
Trong khi tiếng vỗ tay vang lên không ngừng, chàng trai thần bí kia chậm rãi gỡ bỏ mặt nạ…
“A…”
Mọi người kinh ngạc hô lên.
Thì ra, Tề Dạ năm nay, chính là Vạn Phược. [Sún copy quảng cáo Tide: ngạc nhiên chưa???]
Tiểu Hỉ bị tiếng hét chói tai của mọi người thức tỉnh, mở mắt ra, chứng kiến khuôn mặt quen thuộc được phóng to trước mặt. Trong nháy mắt, đôi đồng tử mở lớn, hận không thể nhảy ra khỏi cửa sổ. Đôi mắt Vạn Phược nhìn thẳng vào cô, có chút ngượng ngùng, lúc này mới buông ra Tiểu Hỉ đã hoá đá, ngây ngốc không có năng lực phản kháng.
Sau khi rời khỏi nụ hôn kia, tiểu chính thái đem cô ôm trong lòng, đôi môi chạm vào tai cô khẽ nói “Tiểu Hỉ, chúng ta là trời sinh một đôi.”
Có quỷ mới trời sinh một đôi với cậu, Tiểu Hỉ muốn đẩy cậu ta ra, lại phát hiện mình không có chút sức lực nào. Bất luận dùng bao nhiêu sức, cô vẫn không thể động đậy, bị vây cứng trong ngực Vạn Phược.
Người dẫn chương trình lúc này mới tiến lên cười hắc hắc không ngừng. “Vạn học trưởng, thì ra là anh à, thì ra là anh…”
Vạn Phược vỗ nhẹ gáy Tiểu Hỉ, nói bên tai cô “Để sau hãy nói.” Sau đó, quay đầu nói với người dẫn chương trình. “Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến Vạn Phược tôi, có điều… Hôm nay hình như tôi có nghe thấy có người khuyến khích bạn gái tôi hôn người đàn ông khác nha…”
Mẹ nó! Cái gì mà người đàn ông khác, không phải bản thân cậu sao?
Người dẫn chương trình bị tóm gáy, nhưng lại không thể không cười ra mặt “Vạn học trưởng đừng nói đùa. Anh và bạn gái đúng là rất có duyên, các bạn học cũng rất vui vẻ, đúng không? Mọi người?”
Những người quên biết bọn họ bên dưới đều cười to, phụ họa theo đuôi. Vạn Phược cũng cười cười, đem đồ hoá trang cởi hết ra, “Nếu đã như vậy, tôi cùng vợ có thể đi rồi… cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.” Mới nói được một nửa, bên hông bị người nào đó hung hăng tập kích, nhưng cậu ta vẫn bất động trước sự quấy rối của những móng vuốt này.
“Chúc mừng Vạn học trưởng và nữ hoàng khiêu vũ. Hôm nay dạ vũ của chúng ta đã kết thúc mỹ mãn. Nữ hoàng của chúng ta còn nhận được phần thưởng của của công ty XXX tài trợ, một lò vi sóng và một phong bì tiền mặt trị giá năm ngàn đồng.”
Vừa nghe đến giải thưởng này, Tiểu Hỉ đang giả làm đà điểu cũng lập tức há hốc mồm nhìn về phía người dẫn chương trình, nhưng bị chặn bởi tiểu chính thái. Phát hiện ánh mắt của cô, tiểu chính thái tiếp tục cười, lặng lẽ dùng lồng ngực đem mặt cô đưa về chỗ cũ.
Trong tiếng vỗ tay này, Tiểu Hỉ bị giá trị của phần thưởng quá lớn làm cho chóng mặt, mơ hồ theo sát người nào đó xuống khỏi sân khấu. Vừa xuống dưới, Trình Thành và An Nhược tiến đến cười với Vạn Phược, Vạn Phược đẩy hai người họ ra, trực tiếp đưa Tiểu Hỉ đến phòng thay đồ, đóng cửa, đem Tiểu Hỉ ép sát lên cửa.
Tiểu Hỉ bị tiếng đóng cửa đột ngột làm giật mình, tinh thần phục hồi đã phát hiện mình đã bị nhốt, không cách nào trốn thoát. Trông thấy tiểu chính thái dùng đôi mắt đen sáng như hai viên bảo thạch chăm chú nhìn mình, Tiểu Hỉ nhíu mày, nhớ tới chuyện lúc trên sân khấu “Cậu muốn làm gì?”
“Làm bạn gái tôi.” Hai tay chống quanh người cô, mặt chậm rãi đến gần, chỉ chốc lát, hai khuôn mặt chỉ cách nhau một milimet.
“Cậu bị ấm đầu sao?” Tiểu Hỉ trợn ngược mắt, một tay đẩy mặt cậu ta xa cô một chút.
Bàn tay trắng nõn đặt lên cằm cô, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn thẳng. “Tôi không phải đang nói đùa, tôi rất nghiêm túc.”
Tiểu Hỉ tiếp tục trợn tròn mắt “Tôi cũng không phải nói đùa, tôi cũng thành thật nói với cậu, mặc kệ mục đích của cậu là gì, việc này căn bản không thể thành hiện thực.”
“Vì sao?”
“Vì cậu nhỏ tuổi hơn tôi.” Tiểu Hỉ nhún vai nói “Tôi không biết vì sao cậu dùng biểu hiện giả dối để mê hoặc tôi, thậm chí lừa tôi tham gia buổi tiệc này, còn khiến tôi được giải thưởng, nhưng tôi nói cho cậu biết, tôi chỉ xem cậu là trẻ con…” tiểu chính thái chết tiệt, còn không nhìn lại mình xem, cậu dù sao cũng nhỏ tuổi hơn tôi.
Tay nắm cằm cô có chút cứng ngắc, cảm giác trầm mặc lan toả trong không khí. Qua một lúc lâu, Vạn Phược mới nhẹ nhàng nói “Em đang giận.”
“Tôi vì sao phải tức giận.”
“Giận vì tôi… đã lừa em…”
“Không có.” Cái gì gọi là vịt chết còn mạnh miệng, Tiểu Hỉ chính là đang như thế. “Được rồi, việc này kông cần phải nói lại… Không biết cậu nói để tôi giải thích là thật hay giả, dù sao cũng giải thích xong rồi. Tôi muốn về nhà.”
Dứt lời, Tiểu Hỉ rút tay mình khỏi tay cậu ta, xoay người nắm lấy tay nắm cửa. Người đứng phía sau nở nụ cười, tay phủ lên tay cô. Tiểu Hỉ đang muốn giận dữ mắng mỏ, cậu ta lại đưa ra khuôn mặt ngượng ngùng tươi cười nói “Tôi tiễn em.” Giọng nói khôi phục thái độ nhu hoà đúng với ấn tượng về tiểu chính thái trong Tiểu Hỉ.
Tiểu Hỉ có chút sững sỡ, tiểu chính thái thuần khiết như một tờ giấy trắng, so với người đàn ông cuồng vọng ngạo mạn kia đúng là một trời một vực. Không lẽ, tiểu chính thái này là người đa nhân cách?
Không đợi Tiểu Hỉ nghĩ xong, cô đã bị kéo khỏi phòng thay đồ. Trình Thành cùng An Nhược lần nữa vây tới muốn điều tra, lại trông thấy biểu hiện ngại ngùng như hoa mới nở của tiểu chính thái, trong lòng đều nổi trống.
Trình Thành bất đắc dĩ trở thành người ôm quần áo và phần thưởng cho Tiểu Hỉ, vỗ vỗ vai Vạn Phược.
Tiểu chính thái ném cho bọn họ nụ cười e lệ, kéo Tiểu Hỉ bước ra ngoài.
Đèn đường mờ nhạt, bóng người nghiêng dài.
Tiểu Hỉ bị động đi theo bước chân của cậu ta, chậm rãi tiến về phía trước. Độ ấm trên tay cùng sự trầm mặc của cậu khiến Tiểu Hỉ cảm thấy bất an. “Chuyện kia… Tiểu Phúc.. Thả tôi ra, tôi tự đi được…”
“Đấy.” Tiểu chính thái nhẹ nhàng lên tiếng, buông tay ra.
Mất đi độ ấm trên tay, gió đêm thổi đến, có chút tịch mịch mát mẻ. Tiểu Hỉ bỗng giật mình, thế nhưng một giây sau, tại con đường phía trước, dưới đèn đường có hai bóng người doạ sợ đến biến sắc.
Thấy ánh mắt mọi người đã chuyển qua người dẫn chương trình, Tiểu Hỉ tức giận đem đôi tay ấm áp đang nắm tay mình hất văng ra, lúc này mới lấy lại tự do. Chàng trai mặc đồ dạ hội dời mắt khỏi người dẫn chương trình, nhìn thẳng vào cô. Hai mắt gặp nhau, Tiểu Hỉ ném cho anh ta một nụ cười đầy vô tội, sau đó cúi đầu âm thầm toan tính, làm thế nào mới có thể thoát được cái màn hôn hôn gì gì đó.
“Vũ hội hàng năm, hội học sinh sẽ tìm ra một nam sinh toàn diện về mọi mặt văn thể mĩ đóng vai Tề Dạ. Lúc đầu Tề Dạ cũng chỉ là người ra để trao phần thưởng cho người thắng cuộc, sau đó chân thành đưa ra lời chúc phúc. Có điều mười năm trước, các tiền bối của chúng ta đã có một phát hiện thần kỳ, phàm là cô gái nào trở thành nữ hoàng khiêu vũ đều có tình yêu mãnh liệt với Tê Dạ. Bởi vậy về sau Tề Dạ đều muốn hiến dâng nụ hôn của mình… Hắc hắc hắc hắc…” Nói đến đây, người dẫn chương trình bắt đầu cười gian. {Hana: thề có chúa bạn Tiểu Phúc nhà chúng ta cố tình, biết thừa thế nào Tiểu Hỉ cũng thắng nên mới làm Tề Dạ… hê hê}
Tiểu Hỉ nghe xong da gà nổi liên hồi, lẩm bẩm nói “Nghe cứ như con vịt muốn bán mình vậy.” {hana: “Vịt” ở đây có nghĩa là trai bao = ngưu lang}
Người khác không thể nghe được lời cô, thế nhưng chàng trai đúng bên cạnh lại nghe rất rõ ràng. Anh không khỏi cúi đầu, hung hăng lườm cô.
“Nụ hôn Tề Dạ chia thành hai loại, một loại lễ phép dùng để chúc phúc, một loại là biểu đạt nụ hôn yêu đương cuồng nhiệt…”
Tiểu Hỉ cuối cùng đã hiểu rõ, thì ra không phải là bị bán. Còn có thể lựa chọn. Cái này dễ thôi, chỉ cần làm cho đối phương không muốn nhìn đến mình là xong. Tiểu Hỉ âm thầm gật đầu, trong đầu bỗng loé sáng một suy nghĩ, tay lặng lẽ kéo ống tay áo chàng trai bên cạnh, con mắt nhìn xuống dưới, môi mấp máy nói “Này… chuyện này không thể… Chị đây không có khả năng chơi cùng em, biết không?”
Đôi môi ẩn dưới lớp mặt nạ nhẹ nhàng cong lên, ánh mắt màu đồng đen bị che dấu nhẹ nhàng toả sáng.
Anh ta khẽ trở tay, nắm lấy tay cô. Đúng lúc này người dẫn chương trình nói “Tuy nhiên, bản thân nữ hoàng của chúng ta đã có bạn trai, nhưng vẫn mệnh đã an bài, làm sao đây? Tề Dạ của chúng ta, cuối cùng sẽ lựa chọn thế nào?”…. Ánh sáng lập loà, tất cả ánh mắt đều rơi trên hai tay đang nắm chặt của hai người.
Tiểu Hỉ bị ép đối mặt với anh ta, bàn tay to lớn trước sự tĩnh lặng của mọi người, khẽ nâng lên, chạm lên má cô, nhẹ nhàng chuyển đến sau tai. Khuôn mặt Tiểu Hỉ thoáng chốc đỏ ửng, nhịn không được nuốt nước miếng, khi đôi môi đỏ tươi của anh ta chậm rãi nhích lại gần cô, ở trong bóng tối, hung hăng dẫm lên chân anh ta….
“Ách…” Tê Dạ bị hành động của cô làm cho ngốc tại chỗ, sau đó mím môi nở nụ cười.
“Không nghe thấy sao?” Tiểu Hỉ thấp giọng quát, sợ nhất là trước mặt mọi người trình diễn hình ảnh cấm người dưới mười tám tuổi.
Chàng trai nghiêng mặt, cười cười gật đầu, ý nói anh ta đã hiểu rõ. Tiểu Hỉ lúc này mới thoả mãn thu hồi lại chân, rất hiên ngang lẫm liệt ngẩng đầu lên, để cho anh ta diễn cảnh “chuồn chuồn lướt nước” cho qua chuyện.
Khuôn mặt bạch ngọc tiếp tục tiến lên, chậm rãi, trước ánh mắt mọi người, nhẹ nhàng ấn lên trán cô một nụ hôn nhẹ. Mọi người than nhỏ, aizzzzzz… Sao lại là nụ hôn chúc phúc thế này? Tiểu Hỉ mừng thầm, không tệ không tệ, trẻ con đúng là dễ dạy bảo…. {Hana: chết cười, hum nay mới nghe nàng Liz nói câu này xong, buổi tối viết luôn câu này… hờ hờ… hay thật}
Nhưng mà, chỉ một giây sau, tất cả mọi người chỉ có thể mở lớn mắt nhìn. Chàng trai với nụ cười đầy mị lực kia, sau cái hôn khẽ, đột nhiên đem cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp kéo vào trong lòng, hung hăng khống chế gáy cô, cánh môi chặn đôi môi muốn mở ra vì kinh ngạc của cô… {Hana: Kiss.. cấm trẻ em dưới 16 tuổi, giờ tuổi này xem cảnh hun được ràu hê hê, Sún bon chen vào: mều đã quá tuổi xem cảnh này rồi, he he he, Hana *đạp đạp*, Sún ngất @@}
“Này… này….” Tiểu Hỉ ngạc nhiên mở lớn hai mắt, cảm nhận được đầu lưỡi đang quét ngang miệng cô. Tay đánh mạnh lên eo anh ta, không có chút phản ứng. Dùng chân dẫm, cũng không có phản ứng.
Giống như không động chạm đến một chiếc lông tơ nào của anh ta, đôi mắt cách cô không đến một centimet, nhắm chặt, điều này khiến cô trong thời khắc đó bỗng sinh ảo giác… có lẽ, anh ta thật sự yêu cô….
Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, nhưng chỉ chốc lát đã cuộn trào như thủy triều. Người dẫn chương trình đứng trên sâu khấu, trợn mắt há mồm nhìn cô gái xinh đẹp dùng đủ mọi cách hết dẫm lại đánh, hết cấu lại véo cũng không thể khiến chàng trai thần bí kia buông mình ra.
Tiểu Hỉ khóc không ra nước mắt, đau khổ chống cự một hồi, chỉ đành chủ động nghênh chiến, ra lức đem lưỡi của anh ta đẩy khỏi môi. Nhưng ai biết, đã quấy rối khoang miệng cô rồi còn nhân cơ hội đem lưỡi cô hút qua bên mình. Trên đầu lưỡi tê dại, cùng lưỡi của anh ta động chạm quấn lấy nhau, mãi cho đến khi không cách nào rút ra….
Dần dần, Tiểu Hỉ đắm chìm trong cảm giác, hoà tan trong lồng ngực rộng lớn của người kia, chỉ có thể dựa vào anh ta, không để mình trượt xuống. Phát hiện được cô đã bị mê hoặc, chàng trai mở mắt, cuối cùng đem nụ hôn bá đạo chuyển thành dịu dàng, từng chút từng chút tìm tòi miệng cô.
Trong khi tiếng vỗ tay vang lên không ngừng, chàng trai thần bí kia chậm rãi gỡ bỏ mặt nạ…
“A…”
Mọi người kinh ngạc hô lên.
Thì ra, Tề Dạ năm nay, chính là Vạn Phược. [Sún copy quảng cáo Tide: ngạc nhiên chưa???]
Tiểu Hỉ bị tiếng hét chói tai của mọi người thức tỉnh, mở mắt ra, chứng kiến khuôn mặt quen thuộc được phóng to trước mặt. Trong nháy mắt, đôi đồng tử mở lớn, hận không thể nhảy ra khỏi cửa sổ. Đôi mắt Vạn Phược nhìn thẳng vào cô, có chút ngượng ngùng, lúc này mới buông ra Tiểu Hỉ đã hoá đá, ngây ngốc không có năng lực phản kháng.
Sau khi rời khỏi nụ hôn kia, tiểu chính thái đem cô ôm trong lòng, đôi môi chạm vào tai cô khẽ nói “Tiểu Hỉ, chúng ta là trời sinh một đôi.”
Có quỷ mới trời sinh một đôi với cậu, Tiểu Hỉ muốn đẩy cậu ta ra, lại phát hiện mình không có chút sức lực nào. Bất luận dùng bao nhiêu sức, cô vẫn không thể động đậy, bị vây cứng trong ngực Vạn Phược.
Người dẫn chương trình lúc này mới tiến lên cười hắc hắc không ngừng. “Vạn học trưởng, thì ra là anh à, thì ra là anh…”
Vạn Phược vỗ nhẹ gáy Tiểu Hỉ, nói bên tai cô “Để sau hãy nói.” Sau đó, quay đầu nói với người dẫn chương trình. “Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến Vạn Phược tôi, có điều… Hôm nay hình như tôi có nghe thấy có người khuyến khích bạn gái tôi hôn người đàn ông khác nha…”
Mẹ nó! Cái gì mà người đàn ông khác, không phải bản thân cậu sao?
Người dẫn chương trình bị tóm gáy, nhưng lại không thể không cười ra mặt “Vạn học trưởng đừng nói đùa. Anh và bạn gái đúng là rất có duyên, các bạn học cũng rất vui vẻ, đúng không? Mọi người?”
Những người quên biết bọn họ bên dưới đều cười to, phụ họa theo đuôi. Vạn Phược cũng cười cười, đem đồ hoá trang cởi hết ra, “Nếu đã như vậy, tôi cùng vợ có thể đi rồi… cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.” Mới nói được một nửa, bên hông bị người nào đó hung hăng tập kích, nhưng cậu ta vẫn bất động trước sự quấy rối của những móng vuốt này.
“Chúc mừng Vạn học trưởng và nữ hoàng khiêu vũ. Hôm nay dạ vũ của chúng ta đã kết thúc mỹ mãn. Nữ hoàng của chúng ta còn nhận được phần thưởng của của công ty XXX tài trợ, một lò vi sóng và một phong bì tiền mặt trị giá năm ngàn đồng.”
Vừa nghe đến giải thưởng này, Tiểu Hỉ đang giả làm đà điểu cũng lập tức há hốc mồm nhìn về phía người dẫn chương trình, nhưng bị chặn bởi tiểu chính thái. Phát hiện ánh mắt của cô, tiểu chính thái tiếp tục cười, lặng lẽ dùng lồng ngực đem mặt cô đưa về chỗ cũ.
Trong tiếng vỗ tay này, Tiểu Hỉ bị giá trị của phần thưởng quá lớn làm cho chóng mặt, mơ hồ theo sát người nào đó xuống khỏi sân khấu. Vừa xuống dưới, Trình Thành và An Nhược tiến đến cười với Vạn Phược, Vạn Phược đẩy hai người họ ra, trực tiếp đưa Tiểu Hỉ đến phòng thay đồ, đóng cửa, đem Tiểu Hỉ ép sát lên cửa.
Tiểu Hỉ bị tiếng đóng cửa đột ngột làm giật mình, tinh thần phục hồi đã phát hiện mình đã bị nhốt, không cách nào trốn thoát. Trông thấy tiểu chính thái dùng đôi mắt đen sáng như hai viên bảo thạch chăm chú nhìn mình, Tiểu Hỉ nhíu mày, nhớ tới chuyện lúc trên sân khấu “Cậu muốn làm gì?”
“Làm bạn gái tôi.” Hai tay chống quanh người cô, mặt chậm rãi đến gần, chỉ chốc lát, hai khuôn mặt chỉ cách nhau một milimet.
“Cậu bị ấm đầu sao?” Tiểu Hỉ trợn ngược mắt, một tay đẩy mặt cậu ta xa cô một chút.
Bàn tay trắng nõn đặt lên cằm cô, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn thẳng. “Tôi không phải đang nói đùa, tôi rất nghiêm túc.”
Tiểu Hỉ tiếp tục trợn tròn mắt “Tôi cũng không phải nói đùa, tôi cũng thành thật nói với cậu, mặc kệ mục đích của cậu là gì, việc này căn bản không thể thành hiện thực.”
“Vì sao?”
“Vì cậu nhỏ tuổi hơn tôi.” Tiểu Hỉ nhún vai nói “Tôi không biết vì sao cậu dùng biểu hiện giả dối để mê hoặc tôi, thậm chí lừa tôi tham gia buổi tiệc này, còn khiến tôi được giải thưởng, nhưng tôi nói cho cậu biết, tôi chỉ xem cậu là trẻ con…” tiểu chính thái chết tiệt, còn không nhìn lại mình xem, cậu dù sao cũng nhỏ tuổi hơn tôi.
Tay nắm cằm cô có chút cứng ngắc, cảm giác trầm mặc lan toả trong không khí. Qua một lúc lâu, Vạn Phược mới nhẹ nhàng nói “Em đang giận.”
“Tôi vì sao phải tức giận.”
“Giận vì tôi… đã lừa em…”
“Không có.” Cái gì gọi là vịt chết còn mạnh miệng, Tiểu Hỉ chính là đang như thế. “Được rồi, việc này kông cần phải nói lại… Không biết cậu nói để tôi giải thích là thật hay giả, dù sao cũng giải thích xong rồi. Tôi muốn về nhà.”
Dứt lời, Tiểu Hỉ rút tay mình khỏi tay cậu ta, xoay người nắm lấy tay nắm cửa. Người đứng phía sau nở nụ cười, tay phủ lên tay cô. Tiểu Hỉ đang muốn giận dữ mắng mỏ, cậu ta lại đưa ra khuôn mặt ngượng ngùng tươi cười nói “Tôi tiễn em.” Giọng nói khôi phục thái độ nhu hoà đúng với ấn tượng về tiểu chính thái trong Tiểu Hỉ.
Tiểu Hỉ có chút sững sỡ, tiểu chính thái thuần khiết như một tờ giấy trắng, so với người đàn ông cuồng vọng ngạo mạn kia đúng là một trời một vực. Không lẽ, tiểu chính thái này là người đa nhân cách?
Không đợi Tiểu Hỉ nghĩ xong, cô đã bị kéo khỏi phòng thay đồ. Trình Thành cùng An Nhược lần nữa vây tới muốn điều tra, lại trông thấy biểu hiện ngại ngùng như hoa mới nở của tiểu chính thái, trong lòng đều nổi trống.
Trình Thành bất đắc dĩ trở thành người ôm quần áo và phần thưởng cho Tiểu Hỉ, vỗ vỗ vai Vạn Phược.
Tiểu chính thái ném cho bọn họ nụ cười e lệ, kéo Tiểu Hỉ bước ra ngoài.
Đèn đường mờ nhạt, bóng người nghiêng dài.
Tiểu Hỉ bị động đi theo bước chân của cậu ta, chậm rãi tiến về phía trước. Độ ấm trên tay cùng sự trầm mặc của cậu khiến Tiểu Hỉ cảm thấy bất an. “Chuyện kia… Tiểu Phúc.. Thả tôi ra, tôi tự đi được…”
“Đấy.” Tiểu chính thái nhẹ nhàng lên tiếng, buông tay ra.
Mất đi độ ấm trên tay, gió đêm thổi đến, có chút tịch mịch mát mẻ. Tiểu Hỉ bỗng giật mình, thế nhưng một giây sau, tại con đường phía trước, dưới đèn đường có hai bóng người doạ sợ đến biến sắc.
/44
|