Ngại quá, om thiệt là lâu
“Thế nào?”
Bàn tay dừng ở bàn phím hơi run run, anh ta không trả lời rằng có đi hay không, Tiểu Hỉ cũng đoán là nếu không nói nguyên nhân thì anh ta không chịu trả lời. Tiểu Hỉ cô không biết nên khen anh ta rất thông minh hay quá giảo hoạt nữa đây.
Luyến Thiên Ngu Ngốc: Hôn lễ của bạn, muội không thể không đi, nhưng là đến lúc đó muội không muốn gặp một người.
“À…….Vậy muội muốn huynh đóng giả thành bạn trai muội sao?”
Tinh Quang dường như bỗng nhiên hiểu ra.
Tiểu Hỉ lại tiếp tục run sợ, cô cái gì cũng chưa nói, vậy mà anh ta đã đoán được lòng cô nghĩ gì rồi. Người này, làm sao có thể hiểu cô như vậy chứ? Trong đầu vòng vo vài vòng, không nghĩ được lý do gì khác, Tiểu Hỉ thẹn quá hóa giận ấn phím.
“Vậy rốt cuộc huynh có đi hay không?”
“Ha ha……”
Tiếng cười lanh lảnh lại lần nữa vang lên từ loa dường như rất thỏa mãn khi nghe thấy ngữ khí lo lắng của cô.
“Được rồi bà xã, đừng nóng mà!”
Tiểu Hỉ quệt miệng, trừng mắt nhìn màn hình, giống như đang cùng Tinh Quang mặt đối mặt.
“Bà xã bà xã………”
Thấy Tiểu Hỉ không trả lời, Tinh Quang cũng không sốt ruột, cứ từng tiếng từng tiếng một gọi. Thanh âm trong trẻo không mang chút tạp chất nào của Tinh Quang khiến Tiểu Hỉ nhớ đến Vương Phỉ, trong trí nhớ của cô, cũng chỉ có Vương Phỉ mới có loại thanh âm trong suốt như vậy. Chỉ có điều, tiếng nói của Tinh Quang, lại mang theo nét tính cách riêng biệt của anh.
“Bà xã, không tức giận chứ!”
“Hừ hừ…..”
Nghe Tinh Quang gọi hơn mười lần “bà xã”, không biết vì sao, cho dù thật sự tức giận Tiểu Hỉ cũng bị anh ta làm cho quên đi. Tiểu Hỉ hữu khí vô lực hừ hừ hai tiếng tỏ vẻ mình vẫn còn tồn tại.
Tinh Quang lúc này mới cười nói.
“Huynh cũng rất muốn gặp muội chứ! Nhưng là quốc khánh này huynh rất có khả năng sẽ bị phái đi điều tra thị trường, bà xã muội không cần giận thế có được không? Huynh sẽ đi gặp cấp trên thương lượng……….”
Nghe câu trả lời của Tinh Quang, Tiểu Hỉ trong lòng có chút hồi hộp, nhưng lập tức đã khôi phục lại như bình thường. Trong nhận thức của Tiểu Hỉ, đối với một người, sự nghiệp mới là thứ quan trọng nhất, cho nên dù Tinh Quang mỗi lần xuất hiện đều như xuất quỷ nhập thần, Tiểu Hỉ cũng không có cảm giác có gì không đúng lắm.
“Nếu như huynh không có thời gian, vậy thì quên đi!”
Đối phương trầm mặc một lúc, sau đó mới cẩn thận lên tiếng.
“Bà xã, muội sẽ tức giận chứ?”
Được lắm, chỉ từ ngữ khí mà có thể đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì, Tiểu Hỉ bắt đầu cảm thấy sau lưng có chút lạnh.
“Huynh hy vọng muội sẽ tức giận?”
“Không hy vọng, không hy vọng…Hắc hắc……..”
Nói đùa, bà xã đại nhân nhà mình không giận, đó tất nhiên là chuyện tốt!
“Bà xã, vậy nếu huynh không đi, có phải muội sẽ tìm một người khác giả làm bạn trai muội đúng không?”
“Vậy thì sao?”
“Huynh sẽ ghen chứ sao!”
Ngụ ý, chính là huynh không đi thì muội cũng không được tìm tên nào khác đưa đi cùng.
“Này! Huynh thật quá đáng!”
Tiểu Hỉ nghĩ muốn đá cho anh ta hai phát.
“Muội đã cho huynh cơ hội gặp muội đấy thôi! Là huynh không muốn đấy chứ, rốt cuộc huynh muốn như thế nào đây! Nói cho huynh biết, chúng ta cùng lắm cũng chỉ là trên mạng gặp gỡ “bèo nước gặp nhau” mà thôi! Huynh nghĩ mình là ông xã của muội thì sẽ có phát sinh gì à? Sao? Huynh nói muội nghe xem nào!”
Đúng là càng kích động Tiểu Hỉ càng không nể ai , trực tiếp tắt kênh ngữ âm.
Tinh Quang chết tiệt, đúng là giống Hướng Đông Minh chỉ giỏi nói miệng, chứ không chịu hành động thực tế. Tiểu Hỉ cô cũng là người đấy chứ! Một người ở không lâu như vậy cũng tự nhiên muốn tìm một người nào đó để dựa dẫm vào! Nhưng là bọn họ luôn đùa giỡn cô, rốt cuộc là muốn làm gì đây!
Nặng nề leo lên giường ôm lấy con gấu bông lớn, Tiểu Hỉ nhắm mắt mắng thầm trong lòng. Mắng mắng một lúc, Tiểu Hỉ mới giật mình nhận ra, vì cớ gì mà khi biết Tinh Quang không chịu cùng cô đi tham dự hôn lễ, cô lại rất để ý? Vì lẽ gì mà cô rõ ràng nói Tinh Quang không là gì của mình nhưng lại thấy tức giận trước quyết định của anh? Vì sao một người vốn rất chán ghét chuyện tình ảo như cô nhưng hiện tại lại bắt đầu đón nhận nó?
Không bình thường, tuyệt đối không bình thường.
Tiểu Hỉ vì để tránh cho chính bản thân tiếp tục suy nghĩ không bình thường như thế mà quyết tâm nhắm mắt lại, không suy nghĩ gì nữa mà đi ngủ. Thế nhưng sự thật chứng minh, cái loại suy nghĩ như thế này, không phải bản thân mình có thể khống chế được. Và cứ thế, mỗ Hỉ lăn lăn lăn trên giường, lăn qua lộn lại, cho tới mãi nửa đêm canh ba mới mệt mỏi đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, hai bên mắt thâm sì.
Tiểu Hỉ bất đắc dĩ trưng hai con mắt gấu mèo đi làm, lại bất đắc dĩ quyết tâm trong một tuần tiếp theo nhất định phải khiến mình tỉnh táo lại, không thể tin tưởng mấy tên động vật giống đực đó một lần nữa.
Gặp quỷ gặp quỷ gặp quỷ! Tiểu Hỉ ôm đầu khóc rống, tên chết tiệt Tinh Quang kia từ hôm qua đến giờ chưa chịu trả lời, làm cô gấp gần chết rồi. Tiểu Hỉ tức giận đăng nhập nick thầy thuốc xả giận, số người bị cô “giận cá chém thớt” mắng mỏ có lẽ đã xếp được một hàng dài rồi.
Lúc này, ngay cả Luyến Thiên Ngàn Trần cũng không có may mắn tránh khỏi.
“Em trai, nhìn xem nhìn xem, lão nương vất vả cho bọn hắn thêm 125, kết quả thì sao chứ, cái tên xú tiểu tử này lại chạy tới giết ta! Các ngươi rốt cục là định thế nào… Em trai, đừng cho là tỷ tỷ ta chơi game chỉ toàn im lặng mà làm bừa, ta dựa vào! Còn có thằng nhãi ranh quấy rối ta trên diễn đàn……”
Tiểu Hỉ nói đi nói lại, Luyến Thiên Ngàn Trần ủy khuất:
“Tỷ, có phải tỷ cãi nhau với Tinh Quang hay không?”
“Dựa vào! Cãi nhau? Hắn dám!”
Tiểu Hỉ theo phản xạ phản ứng lại.
Ngàn Trần bất đắc dĩ thở dài một cái, rồi kéo Ngu Ngốc vào một phòng riêng, bắt đầu công cuộc khuyên giải.
“Tỷ, hai người không phải ở chung rất vui sao? Phát sinh chuyện gì?”
“Đừng nhắc đến anh ta với tỷ!”
Nhắc tới Tinh Quang Tiểu Hỉ sẽ lại phát hỏa.
“Vậy tỷ làm sao lại không vui thế?”
Nói đùa, không vui à? Lão nương đang rất vui vẻ được chưa! Chưa từng có lúc nào vui như thế này! Tiểu Hỉ trong lòng oán thầm.
“Được rồi, tỷ, có gì hiểu lầm phải nói rõ ra. Tinh Quang thế nào mọi người đều biết rõ, hắn sẽ không làm chuyện có lỗi với tỷ đâu…”
“Được rồi, đừng nói nữa.”
Nghe Ngàn Trần chuyện bé xé ra to, Tiểu Hỉ không thể không vội vàng chặn lời cậu. Mấy lời này của Ngàn Trần khiến Tiểu Hỉ có đôi chút hiểu ra, cũng tìm về một chút lý trí.
“Là ta không tin tưởng hắn, không phải hắn sai.”
“Tỷ, tỷ sao có thể như vậy chứ? Hai người cùng một chỗ không phải nên tin tưởng nhau sao? Tỷ, không phải là tỷ làm gì sai chứ? Tỷ, tỷ……..”
Ngàn Trần chưa kịp nói xong, “Ding” một tiếng, Luyến Thiên Ngu Ngốc vừa nãy còn đứng ở đây, bây giờ đã biến mất.
Luyến Thiên Ngàn Trần ở trên IS tìm từng phòng một, vẫn là không thấy bong dáng Ngu Ngốc đâu cả, cuối cùng mới bừng tỉnh, có lẽ là cô đã logout rồi. Ngàn Trần lại đăng nhập QQ tìm cô, cũng không có người trả lời, Ngàn Trần không khỏi có chút bất đắc dĩ, tính tình Ngu Ngốc tỷ cũng thật sự là mạnh.
Mạnh hay không, Tiểu Hỉ không quan tâm, cô chỉ biết là lúc này trong lòng cô thực sự rất phiền não, từ lúc Luyến Thiên Tinh Quang nói không thể cùng cô đi dự hôn lễ đã bắt đầu có dấu hiệu phát tác. Nếu lúc đó Tinh Quang nói vài câu xoa dịu, việc này có khi cũng không thành vấn đề gì, nhưng Tinh Quang anh ta lại nói những lời vô nghĩa như vậy.
Anh ta ghen? Anh ta dựa vào cái gì mà ghen chứ? Hai người họ cùng lắm chỉ là môt đôi vợ – chồng ảo trên internet. Bọn họ ngay cả hôn lễ ong trọng cũng không có, cũng không có khách mời náo nhiệt, không có thề nguyện yêu thương, lại càng không được hệ thống chúc phúc…. Ngay cả danh hiệu Nương tử của ai, Phu quân của aibonj họ cũng đều không có, quan hệ của bọn họ cho đến bây giờ nên gọi là gì?
Nếu, anh thực sự thích cô, thật sự có ý tứ với cô, vô luận có bao nhiêu khó khăn, anh cũng ít nhất phải gặp cô một lần, sau đó mới xác định có nên tiến tới tiếp hay không! Chẳng lẽ anh ta nghĩ cứ thế là được hay sao?
Tiểu Hỉ càng nghĩ càng rối rắm, càng nghĩ càng khó chịu, và càng làm cho cô tức giân chính là, từ sau hôm đó anh ta cư nhiên không xuất hiện một lần nào nữa! Anh ta sao có thể như vậy chứ? Cho dù cô có thực sự tức giận đi nữa, cho dù anh ta muốn chia tay, anh ta cũng nên nói thẳng với cô một câu chứ?
Tiểu Hỉ một bên phẫn nộ, một bên lấy tay đấm đấm gối, trong đầu rối rắm, những uất ức trong lòng hóa thành những giọt nước mắt lăn nhẹ, làm mờ đi tầm nhìn của cô. Chẳng sao…dù sao cô cũng chỉ đối với Tinh Quang trên internet kia có chút ỷ lại mà thôi, kì thật chẳng có gì cả, thật sự không có gì hết.
Nghĩ thông suốt, Tiểu Hỉ lau khô khóe mắt, bò lên giường mở máy tính đặt vé máy bay cho ngày hôm sau, sau đó gọi điện thoại đến nơi làm xin phép nghỉ. Xong đâu đấy, Tiểu Hỉ đăng nhập game, nhìn thấy tin nhắn của Ngàn Trần, chần chừ nửa giờ, rốt cục cũng nhắn cho hắn nguyên nhân cô không thể tham gia trận đoàn chiến tiếp theo, sau đó mới yên tâm nằm xuống chui vào trong chăn ngủ.
Ngày hôm sau, Tiểu Hỉ tay cầm vé, ngẩn người đứng ở sân bay nhìn dòng người xa lạ. Tiểu Hỉ có chút vui sướng, cũng có một ít mất mát. Mất mát chính là di chứng mà xú tiểu tử Tinh Quang kia lưu lại, vui sướng chính là, rốt cục cô có thể về nhà gặp ba mẹ, cũng là để nhìn lại ngôi nhà của gia đình mình.
Ôm tâm tình phức tạp, Tiểu Hỉ chậm rãi đi về phía máy bay. Khoang bình thường, chỗ ngồi hai người, Tiểu Hỉ có chút thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay.
“Xin chào, xin hỏi có thể đổi chỗ với anh được không? Tôi muốn ngồi cùng bạn tôi.”
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ, từ lỗ tai bỗng truyền đến một câu như vậy, trong lòng Tiểu Hỉ lại thoáng chua xót. Vì sao người khác có thể hạnh phúc như vậy, mà chính mình lại chỉ có thể một thân một mình? Chỉ là, tiếng nói này nghe rất quen nha! Rất rất quen.. từ từ!
Tiểu Hỉ bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, mắt mở to nhìn chằm chằm chỗ ngồi bên cạnh. Trên khuôn mặt trắng trẻo, một tầng đỏ ửng bao trùm, đôi mắt bảo thạch màu đen chớp chớp nhìn cô, thấy ánh mắt cô dừng lại ở trên mặt mình, khóe miệng cong cong nở nụ cười nhìn cô.
“Cậu… Tiểu Phúc, cậu sao lại ở đây?”
Tiểu Hỉ nuốt nước bọt, như thế lại gặp cậu ta ở đây vậy?
Tiểu Chính Thái nghiêng người, suy nghĩ một lúc mới thốt ra.
“À…. Tôi đi du lịch!”
Xong còn vô tội tiếp tục mỉm cười.
“Du lịch?”
Tiểu Hỉ dùng sức nhíu mày.
“Cậu không phải còn đang đi học sao? Du lịch cái gì chứ?”
“Thế nào?”
Bàn tay dừng ở bàn phím hơi run run, anh ta không trả lời rằng có đi hay không, Tiểu Hỉ cũng đoán là nếu không nói nguyên nhân thì anh ta không chịu trả lời. Tiểu Hỉ cô không biết nên khen anh ta rất thông minh hay quá giảo hoạt nữa đây.
Luyến Thiên Ngu Ngốc: Hôn lễ của bạn, muội không thể không đi, nhưng là đến lúc đó muội không muốn gặp một người.
“À…….Vậy muội muốn huynh đóng giả thành bạn trai muội sao?”
Tinh Quang dường như bỗng nhiên hiểu ra.
Tiểu Hỉ lại tiếp tục run sợ, cô cái gì cũng chưa nói, vậy mà anh ta đã đoán được lòng cô nghĩ gì rồi. Người này, làm sao có thể hiểu cô như vậy chứ? Trong đầu vòng vo vài vòng, không nghĩ được lý do gì khác, Tiểu Hỉ thẹn quá hóa giận ấn phím.
“Vậy rốt cuộc huynh có đi hay không?”
“Ha ha……”
Tiếng cười lanh lảnh lại lần nữa vang lên từ loa dường như rất thỏa mãn khi nghe thấy ngữ khí lo lắng của cô.
“Được rồi bà xã, đừng nóng mà!”
Tiểu Hỉ quệt miệng, trừng mắt nhìn màn hình, giống như đang cùng Tinh Quang mặt đối mặt.
“Bà xã bà xã………”
Thấy Tiểu Hỉ không trả lời, Tinh Quang cũng không sốt ruột, cứ từng tiếng từng tiếng một gọi. Thanh âm trong trẻo không mang chút tạp chất nào của Tinh Quang khiến Tiểu Hỉ nhớ đến Vương Phỉ, trong trí nhớ của cô, cũng chỉ có Vương Phỉ mới có loại thanh âm trong suốt như vậy. Chỉ có điều, tiếng nói của Tinh Quang, lại mang theo nét tính cách riêng biệt của anh.
“Bà xã, không tức giận chứ!”
“Hừ hừ…..”
Nghe Tinh Quang gọi hơn mười lần “bà xã”, không biết vì sao, cho dù thật sự tức giận Tiểu Hỉ cũng bị anh ta làm cho quên đi. Tiểu Hỉ hữu khí vô lực hừ hừ hai tiếng tỏ vẻ mình vẫn còn tồn tại.
Tinh Quang lúc này mới cười nói.
“Huynh cũng rất muốn gặp muội chứ! Nhưng là quốc khánh này huynh rất có khả năng sẽ bị phái đi điều tra thị trường, bà xã muội không cần giận thế có được không? Huynh sẽ đi gặp cấp trên thương lượng……….”
Nghe câu trả lời của Tinh Quang, Tiểu Hỉ trong lòng có chút hồi hộp, nhưng lập tức đã khôi phục lại như bình thường. Trong nhận thức của Tiểu Hỉ, đối với một người, sự nghiệp mới là thứ quan trọng nhất, cho nên dù Tinh Quang mỗi lần xuất hiện đều như xuất quỷ nhập thần, Tiểu Hỉ cũng không có cảm giác có gì không đúng lắm.
“Nếu như huynh không có thời gian, vậy thì quên đi!”
Đối phương trầm mặc một lúc, sau đó mới cẩn thận lên tiếng.
“Bà xã, muội sẽ tức giận chứ?”
Được lắm, chỉ từ ngữ khí mà có thể đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì, Tiểu Hỉ bắt đầu cảm thấy sau lưng có chút lạnh.
“Huynh hy vọng muội sẽ tức giận?”
“Không hy vọng, không hy vọng…Hắc hắc……..”
Nói đùa, bà xã đại nhân nhà mình không giận, đó tất nhiên là chuyện tốt!
“Bà xã, vậy nếu huynh không đi, có phải muội sẽ tìm một người khác giả làm bạn trai muội đúng không?”
“Vậy thì sao?”
“Huynh sẽ ghen chứ sao!”
Ngụ ý, chính là huynh không đi thì muội cũng không được tìm tên nào khác đưa đi cùng.
“Này! Huynh thật quá đáng!”
Tiểu Hỉ nghĩ muốn đá cho anh ta hai phát.
“Muội đã cho huynh cơ hội gặp muội đấy thôi! Là huynh không muốn đấy chứ, rốt cuộc huynh muốn như thế nào đây! Nói cho huynh biết, chúng ta cùng lắm cũng chỉ là trên mạng gặp gỡ “bèo nước gặp nhau” mà thôi! Huynh nghĩ mình là ông xã của muội thì sẽ có phát sinh gì à? Sao? Huynh nói muội nghe xem nào!”
Đúng là càng kích động Tiểu Hỉ càng không nể ai , trực tiếp tắt kênh ngữ âm.
Tinh Quang chết tiệt, đúng là giống Hướng Đông Minh chỉ giỏi nói miệng, chứ không chịu hành động thực tế. Tiểu Hỉ cô cũng là người đấy chứ! Một người ở không lâu như vậy cũng tự nhiên muốn tìm một người nào đó để dựa dẫm vào! Nhưng là bọn họ luôn đùa giỡn cô, rốt cuộc là muốn làm gì đây!
Nặng nề leo lên giường ôm lấy con gấu bông lớn, Tiểu Hỉ nhắm mắt mắng thầm trong lòng. Mắng mắng một lúc, Tiểu Hỉ mới giật mình nhận ra, vì cớ gì mà khi biết Tinh Quang không chịu cùng cô đi tham dự hôn lễ, cô lại rất để ý? Vì lẽ gì mà cô rõ ràng nói Tinh Quang không là gì của mình nhưng lại thấy tức giận trước quyết định của anh? Vì sao một người vốn rất chán ghét chuyện tình ảo như cô nhưng hiện tại lại bắt đầu đón nhận nó?
Không bình thường, tuyệt đối không bình thường.
Tiểu Hỉ vì để tránh cho chính bản thân tiếp tục suy nghĩ không bình thường như thế mà quyết tâm nhắm mắt lại, không suy nghĩ gì nữa mà đi ngủ. Thế nhưng sự thật chứng minh, cái loại suy nghĩ như thế này, không phải bản thân mình có thể khống chế được. Và cứ thế, mỗ Hỉ lăn lăn lăn trên giường, lăn qua lộn lại, cho tới mãi nửa đêm canh ba mới mệt mỏi đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, hai bên mắt thâm sì.
Tiểu Hỉ bất đắc dĩ trưng hai con mắt gấu mèo đi làm, lại bất đắc dĩ quyết tâm trong một tuần tiếp theo nhất định phải khiến mình tỉnh táo lại, không thể tin tưởng mấy tên động vật giống đực đó một lần nữa.
Gặp quỷ gặp quỷ gặp quỷ! Tiểu Hỉ ôm đầu khóc rống, tên chết tiệt Tinh Quang kia từ hôm qua đến giờ chưa chịu trả lời, làm cô gấp gần chết rồi. Tiểu Hỉ tức giận đăng nhập nick thầy thuốc xả giận, số người bị cô “giận cá chém thớt” mắng mỏ có lẽ đã xếp được một hàng dài rồi.
Lúc này, ngay cả Luyến Thiên Ngàn Trần cũng không có may mắn tránh khỏi.
“Em trai, nhìn xem nhìn xem, lão nương vất vả cho bọn hắn thêm 125, kết quả thì sao chứ, cái tên xú tiểu tử này lại chạy tới giết ta! Các ngươi rốt cục là định thế nào… Em trai, đừng cho là tỷ tỷ ta chơi game chỉ toàn im lặng mà làm bừa, ta dựa vào! Còn có thằng nhãi ranh quấy rối ta trên diễn đàn……”
Tiểu Hỉ nói đi nói lại, Luyến Thiên Ngàn Trần ủy khuất:
“Tỷ, có phải tỷ cãi nhau với Tinh Quang hay không?”
“Dựa vào! Cãi nhau? Hắn dám!”
Tiểu Hỉ theo phản xạ phản ứng lại.
Ngàn Trần bất đắc dĩ thở dài một cái, rồi kéo Ngu Ngốc vào một phòng riêng, bắt đầu công cuộc khuyên giải.
“Tỷ, hai người không phải ở chung rất vui sao? Phát sinh chuyện gì?”
“Đừng nhắc đến anh ta với tỷ!”
Nhắc tới Tinh Quang Tiểu Hỉ sẽ lại phát hỏa.
“Vậy tỷ làm sao lại không vui thế?”
Nói đùa, không vui à? Lão nương đang rất vui vẻ được chưa! Chưa từng có lúc nào vui như thế này! Tiểu Hỉ trong lòng oán thầm.
“Được rồi, tỷ, có gì hiểu lầm phải nói rõ ra. Tinh Quang thế nào mọi người đều biết rõ, hắn sẽ không làm chuyện có lỗi với tỷ đâu…”
“Được rồi, đừng nói nữa.”
Nghe Ngàn Trần chuyện bé xé ra to, Tiểu Hỉ không thể không vội vàng chặn lời cậu. Mấy lời này của Ngàn Trần khiến Tiểu Hỉ có đôi chút hiểu ra, cũng tìm về một chút lý trí.
“Là ta không tin tưởng hắn, không phải hắn sai.”
“Tỷ, tỷ sao có thể như vậy chứ? Hai người cùng một chỗ không phải nên tin tưởng nhau sao? Tỷ, không phải là tỷ làm gì sai chứ? Tỷ, tỷ……..”
Ngàn Trần chưa kịp nói xong, “Ding” một tiếng, Luyến Thiên Ngu Ngốc vừa nãy còn đứng ở đây, bây giờ đã biến mất.
Luyến Thiên Ngàn Trần ở trên IS tìm từng phòng một, vẫn là không thấy bong dáng Ngu Ngốc đâu cả, cuối cùng mới bừng tỉnh, có lẽ là cô đã logout rồi. Ngàn Trần lại đăng nhập QQ tìm cô, cũng không có người trả lời, Ngàn Trần không khỏi có chút bất đắc dĩ, tính tình Ngu Ngốc tỷ cũng thật sự là mạnh.
Mạnh hay không, Tiểu Hỉ không quan tâm, cô chỉ biết là lúc này trong lòng cô thực sự rất phiền não, từ lúc Luyến Thiên Tinh Quang nói không thể cùng cô đi dự hôn lễ đã bắt đầu có dấu hiệu phát tác. Nếu lúc đó Tinh Quang nói vài câu xoa dịu, việc này có khi cũng không thành vấn đề gì, nhưng Tinh Quang anh ta lại nói những lời vô nghĩa như vậy.
Anh ta ghen? Anh ta dựa vào cái gì mà ghen chứ? Hai người họ cùng lắm chỉ là môt đôi vợ – chồng ảo trên internet. Bọn họ ngay cả hôn lễ ong trọng cũng không có, cũng không có khách mời náo nhiệt, không có thề nguyện yêu thương, lại càng không được hệ thống chúc phúc…. Ngay cả danh hiệu Nương tử của ai, Phu quân của aibonj họ cũng đều không có, quan hệ của bọn họ cho đến bây giờ nên gọi là gì?
Nếu, anh thực sự thích cô, thật sự có ý tứ với cô, vô luận có bao nhiêu khó khăn, anh cũng ít nhất phải gặp cô một lần, sau đó mới xác định có nên tiến tới tiếp hay không! Chẳng lẽ anh ta nghĩ cứ thế là được hay sao?
Tiểu Hỉ càng nghĩ càng rối rắm, càng nghĩ càng khó chịu, và càng làm cho cô tức giân chính là, từ sau hôm đó anh ta cư nhiên không xuất hiện một lần nào nữa! Anh ta sao có thể như vậy chứ? Cho dù cô có thực sự tức giận đi nữa, cho dù anh ta muốn chia tay, anh ta cũng nên nói thẳng với cô một câu chứ?
Tiểu Hỉ một bên phẫn nộ, một bên lấy tay đấm đấm gối, trong đầu rối rắm, những uất ức trong lòng hóa thành những giọt nước mắt lăn nhẹ, làm mờ đi tầm nhìn của cô. Chẳng sao…dù sao cô cũng chỉ đối với Tinh Quang trên internet kia có chút ỷ lại mà thôi, kì thật chẳng có gì cả, thật sự không có gì hết.
Nghĩ thông suốt, Tiểu Hỉ lau khô khóe mắt, bò lên giường mở máy tính đặt vé máy bay cho ngày hôm sau, sau đó gọi điện thoại đến nơi làm xin phép nghỉ. Xong đâu đấy, Tiểu Hỉ đăng nhập game, nhìn thấy tin nhắn của Ngàn Trần, chần chừ nửa giờ, rốt cục cũng nhắn cho hắn nguyên nhân cô không thể tham gia trận đoàn chiến tiếp theo, sau đó mới yên tâm nằm xuống chui vào trong chăn ngủ.
Ngày hôm sau, Tiểu Hỉ tay cầm vé, ngẩn người đứng ở sân bay nhìn dòng người xa lạ. Tiểu Hỉ có chút vui sướng, cũng có một ít mất mát. Mất mát chính là di chứng mà xú tiểu tử Tinh Quang kia lưu lại, vui sướng chính là, rốt cục cô có thể về nhà gặp ba mẹ, cũng là để nhìn lại ngôi nhà của gia đình mình.
Ôm tâm tình phức tạp, Tiểu Hỉ chậm rãi đi về phía máy bay. Khoang bình thường, chỗ ngồi hai người, Tiểu Hỉ có chút thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay.
“Xin chào, xin hỏi có thể đổi chỗ với anh được không? Tôi muốn ngồi cùng bạn tôi.”
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ, từ lỗ tai bỗng truyền đến một câu như vậy, trong lòng Tiểu Hỉ lại thoáng chua xót. Vì sao người khác có thể hạnh phúc như vậy, mà chính mình lại chỉ có thể một thân một mình? Chỉ là, tiếng nói này nghe rất quen nha! Rất rất quen.. từ từ!
Tiểu Hỉ bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, mắt mở to nhìn chằm chằm chỗ ngồi bên cạnh. Trên khuôn mặt trắng trẻo, một tầng đỏ ửng bao trùm, đôi mắt bảo thạch màu đen chớp chớp nhìn cô, thấy ánh mắt cô dừng lại ở trên mặt mình, khóe miệng cong cong nở nụ cười nhìn cô.
“Cậu… Tiểu Phúc, cậu sao lại ở đây?”
Tiểu Hỉ nuốt nước bọt, như thế lại gặp cậu ta ở đây vậy?
Tiểu Chính Thái nghiêng người, suy nghĩ một lúc mới thốt ra.
“À…. Tôi đi du lịch!”
Xong còn vô tội tiếp tục mỉm cười.
“Du lịch?”
Tiểu Hỉ dùng sức nhíu mày.
“Cậu không phải còn đang đi học sao? Du lịch cái gì chứ?”
/44
|