“Tiểu Phúc.” Người nào đó bị ôm trong ngực từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ngập nước không biết là nước mắt hay nữa, cười vô cùng khó coi. Vạn Phúc nhẹ nhàng lên tiếng, giọng anh như hòa tan trong tiếng mưa và tiếng ồn ào trên đường. Có lẽ do tác dụng của rượu, tay cô từ từ đặt lên eo của anh, từng chút xiết lại, cuối cùng vùi cả người mình trong ngực anh.
Vạn Phúc mấp máy môi, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô vài cái, lại ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt đầy phẫn nộ. Người kia rõ ràng đã uống rất nhiều rượu, lúc này tinh thần hừng hực khí thế đàn ông, lại nhìn thấy hình bóng mình không thể dứt bỏ đang gục đầu trong ngực một người khác. Mắt đấu mắt, xung quanh ồn ào nhưng hình như không hề ảnh hưởng đến bọn họ.
“Tiểu Phúc, chúng ta về đi.” Ai đó đang buồn bực dựa trong ngực anh đột nhiên mở miệng nói.
Mặc dù lời nói này bị tiếng mưa át đi nhưng Vạn Phúc lại nghe rất rõ ràng. Đang cùng người đàn ông kia giằng co, khẽ cụp mi, nhẹ gật đầu sau đó đưa cô đến bên đường, nơi có chỗ để tránh nữa. Rời khỏi ngực anh, một cơn gió mát lạnh lùa vào, Tiểu Hỉ không nín được khẽ hắt hơi.
“Không sao chứ?” Vạn Phúc dừng chân, cau mày hỏi.
Tiểu Hỉ lắc đầu “Chỉ hơi lạnh thôi, a a… hắt xì…” Nói xong lại hắt hơi một cái, Vạn Phúc chỉ còn biết lắc đầu. Chỉ tiếc anh cũng mặc đồ mỏng manh, áo khoác cũng không có để cởi.
Người đi đường đã sớm trốn vào nhà cao tầng, có thể thấy chỉ có vài người đang chạy xe như bay, bọt nước tung lên. Lúc này ngay cả taxi cũng rất khó gọi. Nhìn rõ hoàn cảnh hai người lúc này, gân xanh đã nổi đầy cổ và thái dương Vạn Phúc.
“Tiểu Phúc, cõng tôi.” Bị anh dắt đi một lúc Tiểu Hỉ đột nhiên dừng lại, mở to hai mắt nhìn về phía anh.
Không chút do dư, Vạn Phúc quay lưng lại, ngồi xổm xuống trước mặt cô. Nhìn lướt qua tấm lưng ướt đẫm, mở lớn hai mắt đã đầy hơi nước. Hai tay khóa lên vai anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ anh không rời. Vạn Phúc khẽ chuyển mặt, nhìn thoáng qua người đang như ngủ say, đôi mắt đảo một vòng đầy vui vẻ.
Hai người cùng nhau tắm mưa, lúc này trời đã tối, nhiệt độ cũng giảm dần, chiếc áo sơ mi mỏng manh mặc trên người không hề dễ chịu. Cũng may da thịt hai người rất gần nhau, độ ấm của cơ thể truyền qua cũng coi như được an ủi. Vạn Phúc theo trí nhớ lần mò từng bước trở về.
“Tiểu Phúc.”
“Sao?” “Có phải tôi là loại rất máu lạnh không? Chúng tôi rõ ràng yêu nhau nhiều năm như thế, nhưng chính tôi lại cương quyết không chịu tha thứ cho anh ta…” Mặt vùi sâu vào cổ, lúc cô nói chuyện anh cảm nhận được môi của cô chạm vào da anh. Vạn Phúc không trả lời. Cô cũng không cần câu trả lời này. Giống như một người qua đường mơ hồ, như đứng ở ngã ba đường do dự “Tôi biết anh ấy sẽ rất đau lòng, thế nhưng trong lòng tôi lại rất vui sướng… Cậu nói xem có phải tôi hơi biến thái không?”
“Nếu giờ cô quay lại, hai người có thể trở lại như trước sao?” Bước chân không dừng lại, anh cũng không có thể hiện vẻ mệt mỏi.
Cô im lặng nửa ngày, hơi ngẩng đầu “Không, dù tôi quay lại cũng chỉ là thương hại, không phải tình yêu.” Tình yêu đối với Hướng Đông Minh tại thời điểm anh phản bội cô đã bị đập thành những mảnh vụn, mà những mảnh vụn đó sau ba năm đã không thể nào ghép lại thành một nữa rồi. Hiện tại cô đa lòng chỉ vì người con trai mình từng nghĩ sẽ bên mình mãi mãi đang đau khổ mà thôi, cô có thể cảm nhận được đau đớn trong lòng anh, cho nên không thể nào gác lại. Tâm lý phức tạp khiến cô rơi vào một vòng tròn luẩn quẩn, như bị giam hãm ở bên trong rất lâu không cách nào thoát ra được.
“Tiểu Phúc.”
“Sao?”
“Nếu cậu là tôi, cậu sẽ làm thế nào?”
Bước chân người thanh niên khẽ dừng, có điều chỉ một chút lại khôi phục tiến độ bình thường “Đã từng, có một cô gái rất thích một anh chàng, yêu thầm ba năm, rốt cuộc thổ lộ với anh ta. Anh ta không hiểu tình yêu, cũng hiểu chuyện này cũng không là gì, vì thế đón nhận cô gái. Hai người ở bên nhau được một năm, cô gái đột nhiên nói muốn ra nước ngoài, chàng trai cũng cảm thấy không vấn đề gì, hai người cứ thế chia tay nhau…”
Giọng nói mềm mại đột nhiên trở nên khô khốc, Tiểu Hỉ ghé vào đầu vai của anh, đột nhiên cảm thấy giọng nói này hình như rất quen, nhưng không thể nghĩ ra đã nghe ở đâu rồi.
“Chia tay không lâu, bạn của cô gái tìm đến chàng trai, nói cô gái đã qua đời vì bệnh hiểm nghèo. Cho đến một giây này chàng trai kia mới phát hiện bản thân đã quen với việc cô gái kia mỗi ngày đều giúp mình chuẩn bị bữa sáng, mỗi ngày gọi anh ta cùng cô đi dạo phố, mỗi ngày đều khiến anh ta cười vui vẻ… nhưng cô gái đó cũng không thể quay lại nữa.”
Tiểu Hỉ khẽ run lên, mắt nhìn thấy gân xanh đang hiện lên trên cổ Vạn Phúc, giống như chỉ cần khẽ châm vào sẽ nổ tung.
“Tiểu Phúc, ý của cậu muốn nói tôi nên quý trọng, đúng không?”
Tâm trạng vốn đang bị đè nén đột nhiên biến mất. Vạn Phúc không lên tiếng, chỉ tập trung bước đi. Đi được vài bước một đôi tay nhỏ bé khẽ duỗi ra, vỗ nhẹ lên mặt anh “Cậu vẫn chưa kể đoạn, về sau người đàn ông kia sao có thể nghĩ thông, có thể đi thích người khác…”
Bước chân lảo đảo, Vạn Phúc kinh ngạc quay sang, ngây người nhìn khuôn mặt tươi cười của ai đó. Hai người nhìn nhau rất lâu, lúc này Vạn Phúc khẽ cụp mi, tiếp tục bước đi “Về sau anh chàng nói với bạn của mình, duyên là ý trời, phận là ở người, vì thế, sau khi bỏ qua được một đoạn hữu duyên vô phận, anh ta một mực muốn nắm lấy duyên phận tiếp theo, lần này nhất định sẽ không dễ dàng buông tay.
Tiểu Hỉ nhẹ gật đầu, cánh tay phải vòng ôm ngang cổ anh, ôm vào vai trái, tay trái khẽ lau mưa trên mặt.
“Tiểu Phúc.”
“Sao?”
“Vì sao cậu lại nhỏ hơn tôi?”
“..” Trên trán Tiểu Chính Thái hiện lên ba đường hắc tuyến.
“Tôi sẽ… đợi không được a.” Như khẽ thở dài, lại có vẻ tiếc nuối. Không đợi Vạn Phúc cân nhắc hết những lời này, Tiểu Hỉ đột nhiên chỉ vào phía trước kêu lên “Có xe.”
Quả nhiên phía trước, bên cạnh đường có vài hành khách đang xuống khỏi taxi, Vạn Phúc bước nhanh đến, câu chuyện hai người đang nói giờ chỉ đành để lại những dấu chấm lửng thôi.
Nếu như Vạn Phúc biết rõ, cô gái này có sở trường là hay chạy trốn anh tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tha lần nói chuyện này. Chỉ tiếc, không có nếu như. Hôm sau, sau khi đã nghỉ ngơi thật tốt sau trận tắm mưa, lúc Tiểu Chính Thái ngồi trên bàn cơm, mẹ Tiểu Hỉ hả hê nói cho cậu biết, con gái của bà đêm qua đã lên tàu hỏa chạy mất rồi.
Tiểu Chính Thái chỉ tiếc không thể bóp nát bát cơm cầm trong tay.
Trở lại thành phố G, Vạn Phúc lập tức ập đến ký túc xá của Tiểu Hỉ, kết quả bảo vê nói cho anh biết, cô nàng kia sau khi trở về việc đầu tiên làm chính là dọn nhà. Rõ ràng là trốn tránh, Vạn Phúc nếu không hiểu thì coi như anh sống phí đời rồi. Có thể hết lần này đến lần khác bị làm cho kinh ngạc, giờ đến cơ hội phản kích cũng không có rồi. Anh không thể mỗi ngày đến công ty canh chừng, trong công ty rất nhiều người quen biết Tiểu hỉ, nếu có động gì không chừng Tiểu Hỉ có thể bị ép đến mức sẽ chuyển công ty luôn cũng nên.
Nếu hại cô mất cả công việc, vậy nếu anh muốn tìm cô chỉ sợ thiên phương dạ đàm thôi {Thiên phương dạ đàm là nghìn lẻ một đêm, ý nói chuyện hoang đường không thể thực hiện}
Nhìn cửa ký túc xá đóng chặt Vạn Phúc cắn chặt răng. Hay lắm, Bối Hỉ, chúng ta đợi xem đi.
Tiểu Hỉ với tâm trạng vô cùng đắc ý đang trốn ở một ký túc xá khác, lên IS nói chuyện trên trời dưới đất với các thành viên khác trong thiên đoàn. Nói là dọn nhà nhưng thật ra đem đồ đạc của cô cuộn lại, đem đến để ở một ký túc xá khác mà thôi. Thân là người thuộc bộ phần hậu cần nhân sự, chuyện đổi ký túc xá có khác gì ăn một bữa sáng đâu? Tiểu Chính Thái ơi Tiểu Chính Thái, tôi không đấu lại cậu không lẽ tôi không biết trốn hay sao?
Trong thời gian Ngu Ngốc và Tinh Quang biến mấy, Ham Chiến Thiên Đoàn rất kiêu ngạo vượt qua ba lần đoàn chiến, tuy đánh nhau rất kịch liệt nhưng tốt xấu vẫn dùng tỉ số 2:1 dành thắng lợi.
Ba lần chiến thắng liên tiếp, tại Tư Phục Giới mà nói tuy không phải chuyện lạ đời gì. Nhưng đối với những thành viên mới tham gia khoảng hai tháng mà nói thành tích như thế đã đủ khiến các thành viên Luyến Thiên cảm thấy vô cùng tự hào. Cùng lúc đó thành tích của Ham Chiến thiên đoàn cũng thu hút một lượng lớn những thành viên mới.
Chẳng qua mới có bốn ngày mà thành viên thiên đoàn đã có đến hơn một nửa là khuôn mặt xa lạ. Cũng may, thời gian gần đây Tiểu Hỉ đối với thế giới mạng ảo tương đối hòa đồng cởi mở, mới hai ngày Ngu Ngốc tỷ đã làm quen được với kha khá người.
Hỗn Tư Phục quả thật rất đơn giản, đa phần mọi người vì đoàn chiến mà lên đông, những lúc khác có thể ở IS làm việc của mình, bất kể công việc, học tập hay chơi trò chơi khác, chỉ cần treo nick ở đó những người khác sẽ coi như người đó đang ở đó. Cho nên mới nói, đoàn đội Tư Phục là có một kiểu tồn tại đặc thù.
Mỗi tuần sẽ có một đoàn chiến, cũng không quá nhiều, nhưng riêng đối với cả Tư Phục Giới mà nói là rất ít. Bởi vì hình thức đoàn chiến này thật sự hao phí rất nhiều nhân lực và tài lực. Nếu thất bại một lần đoàn đó sẽ bị coi là không đủ thực lực, đoàn đội này về sau sẽ mai danh ẩn tích, thậm chí còn diệt vong. Có điều được cái Luyến Thiên Ngàn Trần trước giờ chưa bao giờ biết đến hai chữ thất bại là gì.
Lần thứ tư đoàn chiến hiệp thương, thiên đoàn đã đem nhân số điều chỉnh lên năm mươi người, hơn nữa lúc này thiên đoàn đã không cần tiếp viện ở bên ngoài, có nhiều đoàn viên của thiên đoàn khác cũng hay chạy đến vui chơi, thậm chí có lần còn tạo một đoàn đội toàn những lãnh đạo bất mãn. Những điều này đều là những chuyện xung quanh con đường phát triển chậm rãi của thiên đoàn Luyến Thiên .
Mắt thấy đoàn chiến lần thứ năm đã đến, Tiểu Hỉ theo thói quen sau khi tan làm lên QQ vÀ IS, dạo quanh một hồi lại nhận được những lời nói ác độc của Như Ẩn. Lát sau Như Ẩn đã bị Tiểu Hỉ bắt lên IS. Hai người trốn trong phòng tôi tôi anh anh công kích lẫn nhau, một nick đỏ đột nhiên tiến đến.
Tiểu Hỉ mỉm cười, tên nhóc Tinh Quang này biến mất đã lâu, hôm nay đột nhiên lại xuất hiện, thật khiến cô có chút bất ngờ.
Luyến Thiên Tinh Quang: Bà xã, đây là bạn của muội sao?
Không đợi Tiểu Hỉ trả lời, Như Ẩn khẽ cười, mang theo giọng nói khàn khàn đặc biệt, đầy từ tính “Này, trưởng phòng, khi nào đã bỏ cũ lấy mới rồi, sao tôi lại không biết nhỉ?
Tiểu Hỉ không nói gì chỉ mở tròn mắt, chẳng lẽ cô tìm chồng cũng phải báo cáo với lão sao?
Luyến Thiên Tinh Quang: Bà xã, bạn đến sao không bảo các huynh đệ chào đón thế?
“Y? Trưởng phòng, Tôi là bị lôi kéo nha. Tôi rất chung tình, đối với mấy trò oanh oanh yến yến đây không có hứng thú.”
“…” Cho dù có đần có ngốc cũng có thể nghe ra trong lời nói của hai người này ngập mùi thuốc súng. Tiểu Hỉ mở lớn mắt, vô tội a, ai nói cho cô biết với, đây cuối cùng là chuyện gì vậy?
Vạn Phúc mấp máy môi, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô vài cái, lại ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt đầy phẫn nộ. Người kia rõ ràng đã uống rất nhiều rượu, lúc này tinh thần hừng hực khí thế đàn ông, lại nhìn thấy hình bóng mình không thể dứt bỏ đang gục đầu trong ngực một người khác. Mắt đấu mắt, xung quanh ồn ào nhưng hình như không hề ảnh hưởng đến bọn họ.
“Tiểu Phúc, chúng ta về đi.” Ai đó đang buồn bực dựa trong ngực anh đột nhiên mở miệng nói.
Mặc dù lời nói này bị tiếng mưa át đi nhưng Vạn Phúc lại nghe rất rõ ràng. Đang cùng người đàn ông kia giằng co, khẽ cụp mi, nhẹ gật đầu sau đó đưa cô đến bên đường, nơi có chỗ để tránh nữa. Rời khỏi ngực anh, một cơn gió mát lạnh lùa vào, Tiểu Hỉ không nín được khẽ hắt hơi.
“Không sao chứ?” Vạn Phúc dừng chân, cau mày hỏi.
Tiểu Hỉ lắc đầu “Chỉ hơi lạnh thôi, a a… hắt xì…” Nói xong lại hắt hơi một cái, Vạn Phúc chỉ còn biết lắc đầu. Chỉ tiếc anh cũng mặc đồ mỏng manh, áo khoác cũng không có để cởi.
Người đi đường đã sớm trốn vào nhà cao tầng, có thể thấy chỉ có vài người đang chạy xe như bay, bọt nước tung lên. Lúc này ngay cả taxi cũng rất khó gọi. Nhìn rõ hoàn cảnh hai người lúc này, gân xanh đã nổi đầy cổ và thái dương Vạn Phúc.
“Tiểu Phúc, cõng tôi.” Bị anh dắt đi một lúc Tiểu Hỉ đột nhiên dừng lại, mở to hai mắt nhìn về phía anh.
Không chút do dư, Vạn Phúc quay lưng lại, ngồi xổm xuống trước mặt cô. Nhìn lướt qua tấm lưng ướt đẫm, mở lớn hai mắt đã đầy hơi nước. Hai tay khóa lên vai anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ anh không rời. Vạn Phúc khẽ chuyển mặt, nhìn thoáng qua người đang như ngủ say, đôi mắt đảo một vòng đầy vui vẻ.
Hai người cùng nhau tắm mưa, lúc này trời đã tối, nhiệt độ cũng giảm dần, chiếc áo sơ mi mỏng manh mặc trên người không hề dễ chịu. Cũng may da thịt hai người rất gần nhau, độ ấm của cơ thể truyền qua cũng coi như được an ủi. Vạn Phúc theo trí nhớ lần mò từng bước trở về.
“Tiểu Phúc.”
“Sao?” “Có phải tôi là loại rất máu lạnh không? Chúng tôi rõ ràng yêu nhau nhiều năm như thế, nhưng chính tôi lại cương quyết không chịu tha thứ cho anh ta…” Mặt vùi sâu vào cổ, lúc cô nói chuyện anh cảm nhận được môi của cô chạm vào da anh. Vạn Phúc không trả lời. Cô cũng không cần câu trả lời này. Giống như một người qua đường mơ hồ, như đứng ở ngã ba đường do dự “Tôi biết anh ấy sẽ rất đau lòng, thế nhưng trong lòng tôi lại rất vui sướng… Cậu nói xem có phải tôi hơi biến thái không?”
“Nếu giờ cô quay lại, hai người có thể trở lại như trước sao?” Bước chân không dừng lại, anh cũng không có thể hiện vẻ mệt mỏi.
Cô im lặng nửa ngày, hơi ngẩng đầu “Không, dù tôi quay lại cũng chỉ là thương hại, không phải tình yêu.” Tình yêu đối với Hướng Đông Minh tại thời điểm anh phản bội cô đã bị đập thành những mảnh vụn, mà những mảnh vụn đó sau ba năm đã không thể nào ghép lại thành một nữa rồi. Hiện tại cô đa lòng chỉ vì người con trai mình từng nghĩ sẽ bên mình mãi mãi đang đau khổ mà thôi, cô có thể cảm nhận được đau đớn trong lòng anh, cho nên không thể nào gác lại. Tâm lý phức tạp khiến cô rơi vào một vòng tròn luẩn quẩn, như bị giam hãm ở bên trong rất lâu không cách nào thoát ra được.
“Tiểu Phúc.”
“Sao?”
“Nếu cậu là tôi, cậu sẽ làm thế nào?”
Bước chân người thanh niên khẽ dừng, có điều chỉ một chút lại khôi phục tiến độ bình thường “Đã từng, có một cô gái rất thích một anh chàng, yêu thầm ba năm, rốt cuộc thổ lộ với anh ta. Anh ta không hiểu tình yêu, cũng hiểu chuyện này cũng không là gì, vì thế đón nhận cô gái. Hai người ở bên nhau được một năm, cô gái đột nhiên nói muốn ra nước ngoài, chàng trai cũng cảm thấy không vấn đề gì, hai người cứ thế chia tay nhau…”
Giọng nói mềm mại đột nhiên trở nên khô khốc, Tiểu Hỉ ghé vào đầu vai của anh, đột nhiên cảm thấy giọng nói này hình như rất quen, nhưng không thể nghĩ ra đã nghe ở đâu rồi.
“Chia tay không lâu, bạn của cô gái tìm đến chàng trai, nói cô gái đã qua đời vì bệnh hiểm nghèo. Cho đến một giây này chàng trai kia mới phát hiện bản thân đã quen với việc cô gái kia mỗi ngày đều giúp mình chuẩn bị bữa sáng, mỗi ngày gọi anh ta cùng cô đi dạo phố, mỗi ngày đều khiến anh ta cười vui vẻ… nhưng cô gái đó cũng không thể quay lại nữa.”
Tiểu Hỉ khẽ run lên, mắt nhìn thấy gân xanh đang hiện lên trên cổ Vạn Phúc, giống như chỉ cần khẽ châm vào sẽ nổ tung.
“Tiểu Phúc, ý của cậu muốn nói tôi nên quý trọng, đúng không?”
Tâm trạng vốn đang bị đè nén đột nhiên biến mất. Vạn Phúc không lên tiếng, chỉ tập trung bước đi. Đi được vài bước một đôi tay nhỏ bé khẽ duỗi ra, vỗ nhẹ lên mặt anh “Cậu vẫn chưa kể đoạn, về sau người đàn ông kia sao có thể nghĩ thông, có thể đi thích người khác…”
Bước chân lảo đảo, Vạn Phúc kinh ngạc quay sang, ngây người nhìn khuôn mặt tươi cười của ai đó. Hai người nhìn nhau rất lâu, lúc này Vạn Phúc khẽ cụp mi, tiếp tục bước đi “Về sau anh chàng nói với bạn của mình, duyên là ý trời, phận là ở người, vì thế, sau khi bỏ qua được một đoạn hữu duyên vô phận, anh ta một mực muốn nắm lấy duyên phận tiếp theo, lần này nhất định sẽ không dễ dàng buông tay.
Tiểu Hỉ nhẹ gật đầu, cánh tay phải vòng ôm ngang cổ anh, ôm vào vai trái, tay trái khẽ lau mưa trên mặt.
“Tiểu Phúc.”
“Sao?”
“Vì sao cậu lại nhỏ hơn tôi?”
“..” Trên trán Tiểu Chính Thái hiện lên ba đường hắc tuyến.
“Tôi sẽ… đợi không được a.” Như khẽ thở dài, lại có vẻ tiếc nuối. Không đợi Vạn Phúc cân nhắc hết những lời này, Tiểu Hỉ đột nhiên chỉ vào phía trước kêu lên “Có xe.”
Quả nhiên phía trước, bên cạnh đường có vài hành khách đang xuống khỏi taxi, Vạn Phúc bước nhanh đến, câu chuyện hai người đang nói giờ chỉ đành để lại những dấu chấm lửng thôi.
Nếu như Vạn Phúc biết rõ, cô gái này có sở trường là hay chạy trốn anh tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tha lần nói chuyện này. Chỉ tiếc, không có nếu như. Hôm sau, sau khi đã nghỉ ngơi thật tốt sau trận tắm mưa, lúc Tiểu Chính Thái ngồi trên bàn cơm, mẹ Tiểu Hỉ hả hê nói cho cậu biết, con gái của bà đêm qua đã lên tàu hỏa chạy mất rồi.
Tiểu Chính Thái chỉ tiếc không thể bóp nát bát cơm cầm trong tay.
Trở lại thành phố G, Vạn Phúc lập tức ập đến ký túc xá của Tiểu Hỉ, kết quả bảo vê nói cho anh biết, cô nàng kia sau khi trở về việc đầu tiên làm chính là dọn nhà. Rõ ràng là trốn tránh, Vạn Phúc nếu không hiểu thì coi như anh sống phí đời rồi. Có thể hết lần này đến lần khác bị làm cho kinh ngạc, giờ đến cơ hội phản kích cũng không có rồi. Anh không thể mỗi ngày đến công ty canh chừng, trong công ty rất nhiều người quen biết Tiểu hỉ, nếu có động gì không chừng Tiểu Hỉ có thể bị ép đến mức sẽ chuyển công ty luôn cũng nên.
Nếu hại cô mất cả công việc, vậy nếu anh muốn tìm cô chỉ sợ thiên phương dạ đàm thôi {Thiên phương dạ đàm là nghìn lẻ một đêm, ý nói chuyện hoang đường không thể thực hiện}
Nhìn cửa ký túc xá đóng chặt Vạn Phúc cắn chặt răng. Hay lắm, Bối Hỉ, chúng ta đợi xem đi.
Tiểu Hỉ với tâm trạng vô cùng đắc ý đang trốn ở một ký túc xá khác, lên IS nói chuyện trên trời dưới đất với các thành viên khác trong thiên đoàn. Nói là dọn nhà nhưng thật ra đem đồ đạc của cô cuộn lại, đem đến để ở một ký túc xá khác mà thôi. Thân là người thuộc bộ phần hậu cần nhân sự, chuyện đổi ký túc xá có khác gì ăn một bữa sáng đâu? Tiểu Chính Thái ơi Tiểu Chính Thái, tôi không đấu lại cậu không lẽ tôi không biết trốn hay sao?
Trong thời gian Ngu Ngốc và Tinh Quang biến mấy, Ham Chiến Thiên Đoàn rất kiêu ngạo vượt qua ba lần đoàn chiến, tuy đánh nhau rất kịch liệt nhưng tốt xấu vẫn dùng tỉ số 2:1 dành thắng lợi.
Ba lần chiến thắng liên tiếp, tại Tư Phục Giới mà nói tuy không phải chuyện lạ đời gì. Nhưng đối với những thành viên mới tham gia khoảng hai tháng mà nói thành tích như thế đã đủ khiến các thành viên Luyến Thiên cảm thấy vô cùng tự hào. Cùng lúc đó thành tích của Ham Chiến thiên đoàn cũng thu hút một lượng lớn những thành viên mới.
Chẳng qua mới có bốn ngày mà thành viên thiên đoàn đã có đến hơn một nửa là khuôn mặt xa lạ. Cũng may, thời gian gần đây Tiểu Hỉ đối với thế giới mạng ảo tương đối hòa đồng cởi mở, mới hai ngày Ngu Ngốc tỷ đã làm quen được với kha khá người.
Hỗn Tư Phục quả thật rất đơn giản, đa phần mọi người vì đoàn chiến mà lên đông, những lúc khác có thể ở IS làm việc của mình, bất kể công việc, học tập hay chơi trò chơi khác, chỉ cần treo nick ở đó những người khác sẽ coi như người đó đang ở đó. Cho nên mới nói, đoàn đội Tư Phục là có một kiểu tồn tại đặc thù.
Mỗi tuần sẽ có một đoàn chiến, cũng không quá nhiều, nhưng riêng đối với cả Tư Phục Giới mà nói là rất ít. Bởi vì hình thức đoàn chiến này thật sự hao phí rất nhiều nhân lực và tài lực. Nếu thất bại một lần đoàn đó sẽ bị coi là không đủ thực lực, đoàn đội này về sau sẽ mai danh ẩn tích, thậm chí còn diệt vong. Có điều được cái Luyến Thiên Ngàn Trần trước giờ chưa bao giờ biết đến hai chữ thất bại là gì.
Lần thứ tư đoàn chiến hiệp thương, thiên đoàn đã đem nhân số điều chỉnh lên năm mươi người, hơn nữa lúc này thiên đoàn đã không cần tiếp viện ở bên ngoài, có nhiều đoàn viên của thiên đoàn khác cũng hay chạy đến vui chơi, thậm chí có lần còn tạo một đoàn đội toàn những lãnh đạo bất mãn. Những điều này đều là những chuyện xung quanh con đường phát triển chậm rãi của thiên đoàn Luyến Thiên .
Mắt thấy đoàn chiến lần thứ năm đã đến, Tiểu Hỉ theo thói quen sau khi tan làm lên QQ vÀ IS, dạo quanh một hồi lại nhận được những lời nói ác độc của Như Ẩn. Lát sau Như Ẩn đã bị Tiểu Hỉ bắt lên IS. Hai người trốn trong phòng tôi tôi anh anh công kích lẫn nhau, một nick đỏ đột nhiên tiến đến.
Tiểu Hỉ mỉm cười, tên nhóc Tinh Quang này biến mất đã lâu, hôm nay đột nhiên lại xuất hiện, thật khiến cô có chút bất ngờ.
Luyến Thiên Tinh Quang: Bà xã, đây là bạn của muội sao?
Không đợi Tiểu Hỉ trả lời, Như Ẩn khẽ cười, mang theo giọng nói khàn khàn đặc biệt, đầy từ tính “Này, trưởng phòng, khi nào đã bỏ cũ lấy mới rồi, sao tôi lại không biết nhỉ?
Tiểu Hỉ không nói gì chỉ mở tròn mắt, chẳng lẽ cô tìm chồng cũng phải báo cáo với lão sao?
Luyến Thiên Tinh Quang: Bà xã, bạn đến sao không bảo các huynh đệ chào đón thế?
“Y? Trưởng phòng, Tôi là bị lôi kéo nha. Tôi rất chung tình, đối với mấy trò oanh oanh yến yến đây không có hứng thú.”
“…” Cho dù có đần có ngốc cũng có thể nghe ra trong lời nói của hai người này ngập mùi thuốc súng. Tiểu Hỉ mở lớn mắt, vô tội a, ai nói cho cô biết với, đây cuối cùng là chuyện gì vậy?
/44
|