Đêm đông…
Gió từng đợt thét gào khiến lòng người thêm nỗi tái tê, yếu ớt.
Từ dạo Thiên Kỳ ngã xuống trên người nàng và bất tỉnh cho đến nay, Diệp Phi không đêm nào là yên giấc.
Nỗi bất an trong lòng nàng quá lớn, đến độ nó đã dần hình thành một giấc mộng cứ ám ảnh nàng mỗi khi đêm về. Và đêm nay cũng thế…
Trong giấc mơ ấy, nam nhân nàng yêu thương không nhìn nàng lấy một lần. Hoạ chăng chỉ là những cái liếc qua không quan tâm mà thôi. Điều đó khiến nàng đau đến tấi tê cõi lòng.
Thế nhưng hình ảnh mau chóng thay đổi, lúc này trong ánh mắt nàng là cảnh phu quân đang yêu chiều nắm tay một nữ nhân khuynh thành, ánh mắt sóng sánh ôn nhu nhìn nàng ấy như cả thiên hạ chỉ còn hai người. Nữ nhân ấy khoát trên mình bộ y phục lụa trắng, trông nàng như một tiên nữ giáng trần phổ độ chúng sinh. Nàng ấy nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực chàng bình yên một cõi.
Diệp Phi nhìn bức tranh yên bình ấy, tâm đột nhiên ân ẩn đau. Rồi gương mặt nữ nhân kia hiện rõ hơn trong ánh mắt nàng.
Là Bảo Yến.
Thiên Kỳ rốt cuộc cũng nhìn đến nàng nhưng ánh mắt ấy, thể hiện rõ sự thù hận cùng chán ghét.
Thoang thoảng đâu đây từng tiếng nói của hắn làm nhói tim nàng.
“Diệp Phi! Nữ nhân xấu xa. Cút đi”
“Cút đi!”
“Cút đi!”
Nàng choàng tỉnh trong cơn mê. Cơn mưa cuối mùa chợt đổ ào ào xuống như khóc thương cho số phận duyên ngắn mệnh bạc của con người.
Diệp Phi từng bước tiến về phía giường, nơi nam nhân mà nàng yêu bằng cả trái tim đang yên giấc.
Nàng vung tay vén nhẹ mảnh chăn lại để Thiên Kỳ không bị lạnh. Sau đó nàng khẽ ngồi thụp xuống bên cạnh giường, bàn tay nàng nắm chặt lấy tay hắn không muốn buông.
- Ngươi thật sự sẽ quên ta sao? Tiểu Kỳ!
- Ta vừa hi vọng vừa sợ ngươi sẽ tỉnh lại. Khi ngươi thức giấc, ngươi sẽ quên đi những kỷ niệm chỉ thuộc về hai ta, sẽ quên mất đi ngươi còn một thê tử đang hoài thai đứa nhỏ của ngươi. Ngươi sẽ yêu nữ nhân khác, ngươi sẽ không còn nhớ gì đến lời thề ba ngàn giai lệ độc sủng mình ta. Ngươi sẽ oán hận ta như chính những oan hồn đang oán hận Phi Điệp sát thủ. Nhưng nếu ngươi cứ ngủ mãi như thế này… ngươi sẽ chết mất.
- Ngươi vẫn nằm đây, ta vẫn cảm thấy hạnh phúc khi có ngươi bên cạnh, được nắm lấy bàn tay ấm áp của ngươi trong đêm lạnh lẽo. Nhưng nếu khi ngươi tỉnh rồi, cả một cái liếc mắt ta cũng không có huống chi là sự ôn nhu ngươi từng giành cho ta.
- Tiểu Kỳ! Lúc chiều Tiểu Nhã có bắt mạch cho ta, muội ấy bảo ta mang song thai. Ngươi vui không? Lúc trước ngươi bảo ngươi muốn có thật nhiều hài tử để ngươi được cảm nhận cảm giác hạnh phúc của một người cha. Nhưng ngươi lại lo lắng ta mang thai cực khổ. Giờ đây ta chỉ cần một lần mang thai mà ngươi sẽ có đến hai đứa con. Sao ngươi còn muốn quên đi ta, quên đi hạnh phúc nhỏ nhoi này của chúng mình?
- Nếu ngươi dám không nhớ đến ta, ta sẽ mang hài tử đi một nơi thật xa.
- Ta sẽ sinh chúng ra và gửi cho người khác nuôi, ta không cho ngươi được làm phụ thân của chúng nếu ngươi dám quên khi mẫu thân chúng. Còn về ta… ta sẽ không sống được khi không có ngươi đâu. Ta sẽ nhảy xuống vực, trở thành một oan hồn ngày đêm lẽo đẽo theo ngươi. Ta sẽ ám ngươi cho đến khi ngươi nhớ được ta và hối hận suốt cuộc đời còn lại.
- Ngươi đừng trách ta ác… mà hãy trách sao ta quá ích kỷ. Ta không đủ rộng rãi để nhìn ngươi bên cạnh một nữ nhân khác. Những ôn nhu ngươi từng đối với ta lại thuộc về người khác khiến ta đau đến liệt phế. Ngươi ẵm trên tay hài tử của ngươi và nữ nhân khác khiến ta càng thêm khốn khổ cùng bi thương. Thế nên ta sẽ chết, chỉ có thành oan hồn mới không có cảm giác hỉ nộ ái ố nơi trần gian.
- Ta sẽ đánh liều canh bạc cuối cùng này. Nếu như ta thua… ngươi sẽ mất ta. Phu quân.
- Tránh ra! Bọn cẩu nô tài các ngươi biết ta là ai không mà còn chặn đường hả? Có tin ta bẩm lên nói với hoàng thượng trảm các ngươi không?
- Quận chúa, người đừng làm khó lão nô. Trong vương phủ này người lớn quyền nhất là vương gia cùng vương phi. Mà vương phi đã lệnh cho bọn nô tài cản tất cả những người khả nghi không được vào Phi Thanh các nửa bước.
- Hỗn láo! Ta là người khả nghi sao? Các ngươi thật to gan.
- “Quận chúa thứ lỗi!” Hồng y đột ngột xuất hiện sau lưng Khâm quản gia khiến hắn thầm thở dài thoát nạn “Ngươi chính là kẻ khả nghi nhất”
- “Hỗn xược. Phận nô tài như các ngươi dám lớn lối với ta sao?” Bảo Yến không màng thân phận, tung quyền cước hướng về phía Hồng y nhằm mở lối bước vào. Theo tính toán của nàng ta thì hôm nay Thiên Kỳ sẽ tỉnh giấc, nếu như nàng ta không có mặt kịp thời thì mọi công sức nhanh chóng mang đi đổ sông đổ biển.
Hồng y chưa kịp chống trả thì Bảo Yến nhanh chóng nhận ngay một quyền của Hiên Viên.
- Ngươi…
- Ta không phải là người của triều đình nên đối với thân phận quận chúa của ngươi cũng không ảnh hưởng. Chủ nhân của ta chỉ có duy nhất vương phi cho nên mệnh lệnh của nàng ta phải tuân theo dù cho có chết. Nàng bảo chỉ cần không để ngươi tiến vào Phi Thanh các, mạng quận chúa nhỏ nhoi như ngươi cũng không cần giữ lại.
- “Nói hay lắm!” Tiếng vỗ tay lốp bốp tán thưởng nhanh chóng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
- Tham kiến hoàng hậu nương nương.
- “Miễn lễ” Phi Vũ phất tay ra hiệu bọn họ đứng lên “Riêng quận chúa tiếp tục quỳ”
- “Ngươi… À không hoàng hậu. Vì sao ta phải quỳ?” Bảo Yến không phục liền đứng thẳng người.
- “Khi quân!” Uy thế của bậc mẫu nghi thiên hạ khiến người giàu lòng tự trọng như Bảo Yến cũng phải phục tùng nghe lời quỳ xuống “Thứ nhất, ngươi chỉ là quận chúa mà dám vũ nhục Duệ Thân vương phi của Hàn Thiên hoàng triều”
- Tiểu nữ không có vũ nhục vương phi.
- Cố y trái lệnh, chống người thi hành công vụ thì có được coi là vũ nhục không Bình nhi?” Phi Vũ quay sang nhìn nha hoàn thiếp thân của mình.
- “Là khi quân phạm thượng thưa nương nương” Bình nhi quả thật là người của hoàng hậu, biết cách tung hứng đúng lúc.
- Ta…
- “Thứ hai, ngươi dám ra quyền với người của Vô Danh các mà Vô Danh các toàn bộ đều là người của Trúc Lâm sơn trang. Chiếu theo luật giang hồ và gia quy, ta không phạm người mà người phạm ta thì như thế nào hả Hồng y?” Phi Vũ lại tiếp tục hướng tới Hồng y.
- “Sát cả nhà thưa tam tiểu thư” Hồng y cúi gập người nhưng ánh mắt đầy sát khí bắn về phía Bảo Yến đang quỳ.
- Ta là quận chúa do chính đương kim hoàng thượng sắc phong, chưa kể gia phụ từng có ơn cưu mang hoàng thượng và vương gia. Lúc trước, phụ thân ta lại đỡ cho vương phi một đao mà chết. Giết ta chính là sát hại ân nhân, chẳng nhẽ bậc mẫu nghi thiên hạ như hoàng hậu đây lại thiển cận như thế?
- “Xàm ngôn!” Phi Vũ tức giận nhưng những lí lẽ đó của nàng ta đều hoàn toàn đúng đắn khiến mọi lời nói của nàng đành phải á khẩu.
- “Đối với ta, ân nhân cứu mạng chính là cha ngươi, Trang tướng quân. Đối với hoàng thượng và vương gia, ân nhân cưu mang cũng chính là cha ngươi chứ không phải ngươi” Diệp Phi đột nhiên xuất hiện khiến Phi Vũ thở hắc ra một hơi “Chưa kể chuyện ngươi dính dáng với Vô Danh không hề liên quan đến triều đình. Tam muội ta chính là tam tiểu thư của Trúc Lâm sơn trang, muội ấy có quyền thay thế trang chủ là ta sát ngươi không màng điều kiện”
Bảo Yến nói không nên lời, rõ ràng ở đây địch nhiều hơn ta, nhưng ý chí của nàng ta đã vực đậy một con người tham lam. Nếu quay đầu bỏ đi thì coi như mọi chuyện chấm dứt hoàn toàn, giấc mộng trở thành vương phi của Thiên Kỳ cũng vứt cho chó gặm. Nàng ta chỉ còn con đường chính là tiến lên phía trước.
- “Thứ ba, ngươi đừng tưởng những gì mờ ám ngươi làm thì bọn ta không biết. Việc điều tra tin tức và theo dõi người khác của Vô Danh các không chỉ là hư không” Phi Vũ liếc xéo khiến mồ hôi lạnh đổ ròng ròng khắp lưng Bảo Yến.
- “Ở đây không ai hoan nghênh quận chúa, mời ngươi trở về cho” Diệp Phi phất tay bảo tiễn khách. Vừa định xoay người quay trở về phòng thì Hắc Dạ lao ra với gương mặt lấm lét.
- Vương phi… vương gia… vương gia…
Đoàn người lục đục lao về phía khuê phòng, Bảo Yến thấy thời cơ đã đến liền dụng khinh công đột ngột bay về hướng nơi Thiên Kỳ đang nằm khiến không một ai kịp trở tay chỉ nghe thấy tiếng la thất thanh của Phi Vũ trong không trung.
- Ngăn ả ta lại…
Diệp Phi đau đớn nhìn tình cảnh phía trước. Tâm phế nàng như đứt từng đoạn. Cuối cùng cơn mơ đó đã thành hiện thực mất rồi.
Nàng đã chậm một bước… Bảo Yến cũng chậm một bước… Cả hai đều thất bại trong tay người khác.
Tại sao nàng chỉ cảnh giác với mỗi Bảo Yến mà quên đi nơi đây là hoàng cung, là nơi tranh quyền đoạt lợi đến đẫm máu.
Thiên Kỳ không nhìn một ai… trong mắt hắn chỉ có nữ nhân trước mặt trong y phục… nô tỳ.
- Nàng tên gì???
Gió từng đợt thét gào khiến lòng người thêm nỗi tái tê, yếu ớt.
Từ dạo Thiên Kỳ ngã xuống trên người nàng và bất tỉnh cho đến nay, Diệp Phi không đêm nào là yên giấc.
Nỗi bất an trong lòng nàng quá lớn, đến độ nó đã dần hình thành một giấc mộng cứ ám ảnh nàng mỗi khi đêm về. Và đêm nay cũng thế…
Trong giấc mơ ấy, nam nhân nàng yêu thương không nhìn nàng lấy một lần. Hoạ chăng chỉ là những cái liếc qua không quan tâm mà thôi. Điều đó khiến nàng đau đến tấi tê cõi lòng.
Thế nhưng hình ảnh mau chóng thay đổi, lúc này trong ánh mắt nàng là cảnh phu quân đang yêu chiều nắm tay một nữ nhân khuynh thành, ánh mắt sóng sánh ôn nhu nhìn nàng ấy như cả thiên hạ chỉ còn hai người. Nữ nhân ấy khoát trên mình bộ y phục lụa trắng, trông nàng như một tiên nữ giáng trần phổ độ chúng sinh. Nàng ấy nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực chàng bình yên một cõi.
Diệp Phi nhìn bức tranh yên bình ấy, tâm đột nhiên ân ẩn đau. Rồi gương mặt nữ nhân kia hiện rõ hơn trong ánh mắt nàng.
Là Bảo Yến.
Thiên Kỳ rốt cuộc cũng nhìn đến nàng nhưng ánh mắt ấy, thể hiện rõ sự thù hận cùng chán ghét.
Thoang thoảng đâu đây từng tiếng nói của hắn làm nhói tim nàng.
“Diệp Phi! Nữ nhân xấu xa. Cút đi”
“Cút đi!”
“Cút đi!”
Nàng choàng tỉnh trong cơn mê. Cơn mưa cuối mùa chợt đổ ào ào xuống như khóc thương cho số phận duyên ngắn mệnh bạc của con người.
Diệp Phi từng bước tiến về phía giường, nơi nam nhân mà nàng yêu bằng cả trái tim đang yên giấc.
Nàng vung tay vén nhẹ mảnh chăn lại để Thiên Kỳ không bị lạnh. Sau đó nàng khẽ ngồi thụp xuống bên cạnh giường, bàn tay nàng nắm chặt lấy tay hắn không muốn buông.
- Ngươi thật sự sẽ quên ta sao? Tiểu Kỳ!
- Ta vừa hi vọng vừa sợ ngươi sẽ tỉnh lại. Khi ngươi thức giấc, ngươi sẽ quên đi những kỷ niệm chỉ thuộc về hai ta, sẽ quên mất đi ngươi còn một thê tử đang hoài thai đứa nhỏ của ngươi. Ngươi sẽ yêu nữ nhân khác, ngươi sẽ không còn nhớ gì đến lời thề ba ngàn giai lệ độc sủng mình ta. Ngươi sẽ oán hận ta như chính những oan hồn đang oán hận Phi Điệp sát thủ. Nhưng nếu ngươi cứ ngủ mãi như thế này… ngươi sẽ chết mất.
- Ngươi vẫn nằm đây, ta vẫn cảm thấy hạnh phúc khi có ngươi bên cạnh, được nắm lấy bàn tay ấm áp của ngươi trong đêm lạnh lẽo. Nhưng nếu khi ngươi tỉnh rồi, cả một cái liếc mắt ta cũng không có huống chi là sự ôn nhu ngươi từng giành cho ta.
- Tiểu Kỳ! Lúc chiều Tiểu Nhã có bắt mạch cho ta, muội ấy bảo ta mang song thai. Ngươi vui không? Lúc trước ngươi bảo ngươi muốn có thật nhiều hài tử để ngươi được cảm nhận cảm giác hạnh phúc của một người cha. Nhưng ngươi lại lo lắng ta mang thai cực khổ. Giờ đây ta chỉ cần một lần mang thai mà ngươi sẽ có đến hai đứa con. Sao ngươi còn muốn quên đi ta, quên đi hạnh phúc nhỏ nhoi này của chúng mình?
- Nếu ngươi dám không nhớ đến ta, ta sẽ mang hài tử đi một nơi thật xa.
- Ta sẽ sinh chúng ra và gửi cho người khác nuôi, ta không cho ngươi được làm phụ thân của chúng nếu ngươi dám quên khi mẫu thân chúng. Còn về ta… ta sẽ không sống được khi không có ngươi đâu. Ta sẽ nhảy xuống vực, trở thành một oan hồn ngày đêm lẽo đẽo theo ngươi. Ta sẽ ám ngươi cho đến khi ngươi nhớ được ta và hối hận suốt cuộc đời còn lại.
- Ngươi đừng trách ta ác… mà hãy trách sao ta quá ích kỷ. Ta không đủ rộng rãi để nhìn ngươi bên cạnh một nữ nhân khác. Những ôn nhu ngươi từng đối với ta lại thuộc về người khác khiến ta đau đến liệt phế. Ngươi ẵm trên tay hài tử của ngươi và nữ nhân khác khiến ta càng thêm khốn khổ cùng bi thương. Thế nên ta sẽ chết, chỉ có thành oan hồn mới không có cảm giác hỉ nộ ái ố nơi trần gian.
- Ta sẽ đánh liều canh bạc cuối cùng này. Nếu như ta thua… ngươi sẽ mất ta. Phu quân.
- Tránh ra! Bọn cẩu nô tài các ngươi biết ta là ai không mà còn chặn đường hả? Có tin ta bẩm lên nói với hoàng thượng trảm các ngươi không?
- Quận chúa, người đừng làm khó lão nô. Trong vương phủ này người lớn quyền nhất là vương gia cùng vương phi. Mà vương phi đã lệnh cho bọn nô tài cản tất cả những người khả nghi không được vào Phi Thanh các nửa bước.
- Hỗn láo! Ta là người khả nghi sao? Các ngươi thật to gan.
- “Quận chúa thứ lỗi!” Hồng y đột ngột xuất hiện sau lưng Khâm quản gia khiến hắn thầm thở dài thoát nạn “Ngươi chính là kẻ khả nghi nhất”
- “Hỗn xược. Phận nô tài như các ngươi dám lớn lối với ta sao?” Bảo Yến không màng thân phận, tung quyền cước hướng về phía Hồng y nhằm mở lối bước vào. Theo tính toán của nàng ta thì hôm nay Thiên Kỳ sẽ tỉnh giấc, nếu như nàng ta không có mặt kịp thời thì mọi công sức nhanh chóng mang đi đổ sông đổ biển.
Hồng y chưa kịp chống trả thì Bảo Yến nhanh chóng nhận ngay một quyền của Hiên Viên.
- Ngươi…
- Ta không phải là người của triều đình nên đối với thân phận quận chúa của ngươi cũng không ảnh hưởng. Chủ nhân của ta chỉ có duy nhất vương phi cho nên mệnh lệnh của nàng ta phải tuân theo dù cho có chết. Nàng bảo chỉ cần không để ngươi tiến vào Phi Thanh các, mạng quận chúa nhỏ nhoi như ngươi cũng không cần giữ lại.
- “Nói hay lắm!” Tiếng vỗ tay lốp bốp tán thưởng nhanh chóng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
- Tham kiến hoàng hậu nương nương.
- “Miễn lễ” Phi Vũ phất tay ra hiệu bọn họ đứng lên “Riêng quận chúa tiếp tục quỳ”
- “Ngươi… À không hoàng hậu. Vì sao ta phải quỳ?” Bảo Yến không phục liền đứng thẳng người.
- “Khi quân!” Uy thế của bậc mẫu nghi thiên hạ khiến người giàu lòng tự trọng như Bảo Yến cũng phải phục tùng nghe lời quỳ xuống “Thứ nhất, ngươi chỉ là quận chúa mà dám vũ nhục Duệ Thân vương phi của Hàn Thiên hoàng triều”
- Tiểu nữ không có vũ nhục vương phi.
- Cố y trái lệnh, chống người thi hành công vụ thì có được coi là vũ nhục không Bình nhi?” Phi Vũ quay sang nhìn nha hoàn thiếp thân của mình.
- “Là khi quân phạm thượng thưa nương nương” Bình nhi quả thật là người của hoàng hậu, biết cách tung hứng đúng lúc.
- Ta…
- “Thứ hai, ngươi dám ra quyền với người của Vô Danh các mà Vô Danh các toàn bộ đều là người của Trúc Lâm sơn trang. Chiếu theo luật giang hồ và gia quy, ta không phạm người mà người phạm ta thì như thế nào hả Hồng y?” Phi Vũ lại tiếp tục hướng tới Hồng y.
- “Sát cả nhà thưa tam tiểu thư” Hồng y cúi gập người nhưng ánh mắt đầy sát khí bắn về phía Bảo Yến đang quỳ.
- Ta là quận chúa do chính đương kim hoàng thượng sắc phong, chưa kể gia phụ từng có ơn cưu mang hoàng thượng và vương gia. Lúc trước, phụ thân ta lại đỡ cho vương phi một đao mà chết. Giết ta chính là sát hại ân nhân, chẳng nhẽ bậc mẫu nghi thiên hạ như hoàng hậu đây lại thiển cận như thế?
- “Xàm ngôn!” Phi Vũ tức giận nhưng những lí lẽ đó của nàng ta đều hoàn toàn đúng đắn khiến mọi lời nói của nàng đành phải á khẩu.
- “Đối với ta, ân nhân cứu mạng chính là cha ngươi, Trang tướng quân. Đối với hoàng thượng và vương gia, ân nhân cưu mang cũng chính là cha ngươi chứ không phải ngươi” Diệp Phi đột nhiên xuất hiện khiến Phi Vũ thở hắc ra một hơi “Chưa kể chuyện ngươi dính dáng với Vô Danh không hề liên quan đến triều đình. Tam muội ta chính là tam tiểu thư của Trúc Lâm sơn trang, muội ấy có quyền thay thế trang chủ là ta sát ngươi không màng điều kiện”
Bảo Yến nói không nên lời, rõ ràng ở đây địch nhiều hơn ta, nhưng ý chí của nàng ta đã vực đậy một con người tham lam. Nếu quay đầu bỏ đi thì coi như mọi chuyện chấm dứt hoàn toàn, giấc mộng trở thành vương phi của Thiên Kỳ cũng vứt cho chó gặm. Nàng ta chỉ còn con đường chính là tiến lên phía trước.
- “Thứ ba, ngươi đừng tưởng những gì mờ ám ngươi làm thì bọn ta không biết. Việc điều tra tin tức và theo dõi người khác của Vô Danh các không chỉ là hư không” Phi Vũ liếc xéo khiến mồ hôi lạnh đổ ròng ròng khắp lưng Bảo Yến.
- “Ở đây không ai hoan nghênh quận chúa, mời ngươi trở về cho” Diệp Phi phất tay bảo tiễn khách. Vừa định xoay người quay trở về phòng thì Hắc Dạ lao ra với gương mặt lấm lét.
- Vương phi… vương gia… vương gia…
Đoàn người lục đục lao về phía khuê phòng, Bảo Yến thấy thời cơ đã đến liền dụng khinh công đột ngột bay về hướng nơi Thiên Kỳ đang nằm khiến không một ai kịp trở tay chỉ nghe thấy tiếng la thất thanh của Phi Vũ trong không trung.
- Ngăn ả ta lại…
Diệp Phi đau đớn nhìn tình cảnh phía trước. Tâm phế nàng như đứt từng đoạn. Cuối cùng cơn mơ đó đã thành hiện thực mất rồi.
Nàng đã chậm một bước… Bảo Yến cũng chậm một bước… Cả hai đều thất bại trong tay người khác.
Tại sao nàng chỉ cảnh giác với mỗi Bảo Yến mà quên đi nơi đây là hoàng cung, là nơi tranh quyền đoạt lợi đến đẫm máu.
Thiên Kỳ không nhìn một ai… trong mắt hắn chỉ có nữ nhân trước mặt trong y phục… nô tỳ.
- Nàng tên gì???
/115
|