Cuộc hành trình lại bắt đầu, khoảng bảy ngày sau thì đã đến thành Nghi Lệ. Ngoại ô thành có một khu rừng khá rậm rạp, bất kể tiều phu nào bước chân vào đây cũng khó lòng trở ra bởi những cạm bẫy mà dường như có người nào đó đã đặt từ rất lâu.
Chỉ người trong Trúc Lâm sơn trang mới biết được đường đi vào sâu bên trong mà không bị rơi vào chính bẫy do mình đặt ra. Xe ngựa mất hơn hai canh giờ mới đến được con suối sâu bên trong rừng. Khung cảnh rơi đây đầy ắp vẻ tự nhiên. Thú rừng, chim muông rủ nhau sinh sống tại vùng đất yên lành thu hút ánh mắt của Thiên Kỳ.
Hắn không ngờ người của Trúc Lâm sơn trang lại tìm được nơi lí tưởng như thế này để xây nên một pháo đài phòng thủ cho gia đình mình.
Cây cầu bằng gỗ mộc tuy đơn sơ nhưng lại được điêu khắc thành những hình thù bắt mắt và tinh xảo bắt ngang qua con suối sâu. Nước suối trong xanh đến độ ta có thể nhìn rõ được bên dưới kia có những loại cá nào.
Phía bên kia chiếc cầu chính là Trúc Lâm sơn trang, một tòa thủ phủ được xây dựng vô cùng kiên cố với từng từng lớp lớp đệ tử canh gác ngày đêm.
Diệp Phi bước xuống trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Một lão gia đã ngoài 50 chạy lại cúi đầu cung kính.
– Cung nghênh trang chủ trở về.
Diệp Phi dẹp bỏ khuôn mặt lạnh băng thường ngày của mình trước sự chào đón nồng nhiệt của toàn thể gia nhân trong sơn trang. Nơi đây từ lâu đã trở thành ngôi nhà duy nhất của nàng mất rồi. Sư phụ cùng sư mẫu, nàng cũng xem họ như phụ mẫu của mình nhưng tiếc rằng cả hai lại sớm nắm tay nhau ngao du tứ hải. Chắc cũng 6 năm rồi hai người không trở về.
– Phu quản gia, ông không cần khách khí như thế. Ông dọn căn phòng kế bên Phi Phi viện cho Thiên Kỳ hộ ta.
– “Thiên Kỳ?” Phu quản gia ngơ ngác nhìn nam nhân đang nắm chặt tay đại tiểu thư của mình mà khuôn mặt ngơ ngơ ngác ngác nhìn ngó xung quanh cứ như tiểu hài tử mới đến nơi xa lạ lần đầu. Không chỉ mình ông mà gia nhân trong phủ cũng hết sức ngạc nhiên cái người theo nàng trở về lần này “Lão nô đã biết”.
– Nhị tiểu thư và tam tiểu thư đang ở đâu?
– À! Tam tiểu thư lần này về có dẫn theo một vị bằng hữu, họ đang bàn chuyện trong Trúc Thanh viện.
– Được rồi. Mọi người tiếp tục làm việc đi.
– Vâng. Trang chủ.
Nàng vẫn nắm tay Thiên Kỳ kéo hắn đến Trúc Thanh viện. Nơi đây được gọi với cái tên ấy do xung quanh được bao phủ bởi hàng lớp trúc xanh xào xạc buông bóng mát. Chính giữa viện là một ngôi đình mái ngói cổ được bao quanh bởi một cái tiểu hồ đầy hoa sen. Khung cảnh nên thơ trữ tình khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn so với lúc trước. Quả thật, về đến nhà thật là thích.
Bên trong ngôi đình là nhị muội Trúc Nhã cùng tam muội Phi Vũ. Cả ba đều là do sư phụ cùng sư mẫu mang về dạy dỗ. Đáng lý ra tam muội sẽ là người đảm nhận vị trí trang chủ của Trúc Lâm sơn trang vì nàng ấy chính là giọt máu của sư phụ cùng sư mẫu nhưng nàng ta nhất mực từ chối với lí do thích ngao du sơn hải tìm kiếm thú vui cảnh đẹp hơn là ngồi một chỗ trong đây sai khiến gia nhân. Thế là nàng bắt buộc phải lên chiếc ghế đó.
– Nhị muội, tam muội. Hai người các ngươi thật là rãnh.
Diệp Phi bước vào tiểu viện trước ánh mắt hứng khởi của Trúc Nhã vì đã bao lâu không được nhìn thấy đại tỉ xinh đẹp khả ái của mình. Ván cờ giữa hai nam nữ, một là Phi Vũ và hai là vị bằng hữu do nàng ta đưa về, phải dừng lại do sự xuất hiện đột ngột của nàng.
Khi ánh mắt của Thiên Kỳ chạm phải ánh mắt của bằng hữu Phi Vũ thì cả hai cùng giật mình thốt lên gây sự chú ý của mọi người có mặt tại nơi đây.
– Đại ca.
– Nhị đệ.
Nàng quay sang nhìn tên nam nhân bạch y tiêu sái ngồi đối diện với Phi Vũ mỉm cười chào cho có lệ rồi cất tiếng hỏi.
– Ra huynh đây là đại ca của tên ngốc tử này.
– “Ngốc tử? Khi nào đệ đệ ta trở thành kẻ ngốc tử?” Nam Phong hết nhìn Thiên Kỳ lại quay sang nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu cầu mong được hai người trong cuộc giải thích.
– “Ngươi không ngốc?” Nàng quay sang nhìn thẳng vào mắt Thiên Kỳ khiến hắn bất ngờ lùi một bước trước ánh mắt lạnh như băng của nàng.
– Ta…ta…
– “Thôi ngừng. Nhị muội bảo ta về đây có chuyện gì?” Nàng không thèm quan tâm đến cái bức tượng hình nam nhân đang đứng đó chôn chân tại chỗ mà quay sang vào đề với hai tiểu muội muội của mình.
– “Đây là bằng hữu của muội, vương gia Hàn Nam Phong” Phi Vũ chỉ tay về phía Nam Phong giới thiệu cho nàng nhưng nàng một ánh mắt nhìn hắn cũng không có. Phi Vũ thấy vậy thì vô cùng ngượng ngùng nhưng biết tính đại tỷ mình bao nhiêu năm nay đã thế nên đành tiếp lời “Hắn muốn chúng ta giúp hắn soán ngôi”.
Nàng vẫn không nhìn hắn hay bất kỳ ai, nhàn nhã trong tư thế bình thường nhấp ngụm trà sen hảo hạng tại thành Nghi Lệ này. Phi Vũ thấy vậy thì vô cùng nôn nóng thay cho bằng hữu bèn thấp giọng.
– Tỷ không bất ngờ sao?
– “Không” Nàng quay sang nhìn Thiên Kỳ với ánh mắt căm giận “Chỉ bất ngờ khi biết hắn có âm mưu mới tiếp cận ta nhưng ta vẫn không hề nhận ra”.
– “Không phải đâu Phi nhi, ta…” Thiên Kỳ nhanh chóng chạy lại đứng kế bên Diệp Phi năn năn nỉ nỉ khiến Nam Phong một lòng bàng hoàng. Hắn tự hỏi với bản thân đây là đệ đệ lãnh khốc, tàn nhẫn của hắn sao? Nguyên nhân nào lại khiến đệ đệ trở thành một tiểu hài tử trước mắt nàng ta như thế?
– “Bao nhiêu?” Nàng cắt đứt câu nói còn đang còn dang dở của Thiên Kỳ bằng một câu hỏi không đầu không đuôi khiến Nam Phong, Thiên Kỳ cùng Phi Vũ đồng thanh.
– Cái gì?
– Ngươi có bao nhiêu quân mà đòi soán ngôi?
– “Ta có 22 vạn, Thiên Kỳ thì 15 vạn, ngoài ra Viên tướng quân theo bên ta cũng có 15 vạn” Nam Phong vừa kể vừa đưa tay nhẩm tính.
– “Ngốc tử cũng có nhiều quân quá ha?” Nàng đưa mắt khích đểu Thiên Kỳ khiến hắn im ru đứng đằng sau lưng không dám hó hé. Hành động này khiến Nam Phong phải bật cười ha hả nhưng khi chạm phải ánh mắt nóng như lửa của Thiên Kỳ và lạnh như băng của Diệp Phi thì hắn hoàn toàn rơi vào thế bị động im bặt. Nàng suy đi tính lại một hồi sau mới tiếp tục nói “Ngươi có 52 vạn quân trong khi bên phe thái tử có đến 70 vạn quân chưa kể thêm tà phái. Lấy gì chắc rằng ngươi sẽ lên được ngôi vị hoàng đế?”
– Bởi thế ta mới cầu viện sự giúp đỡ của cô nương. Chẳng lẽ cô nương có thể giương mắt ra nhìn cảnh dân chúng lầm than sao?
– “Ta có gì khiến ngươi cầu viện?” Nàng lại tiếp tục nhàn nhã thưởng thức trà.
– Trúc Lâm sơn trang có thể kêu gọi sự giúp đỡ của đồng đạo chính phái chống đối tà phái, ngoài ra thì… Vũ nhi có nói nàng chính là Phi Phi cô nương trong truyền thuyết.
– “Huynh cũng khá thẳng thắn nhưng ta ước gì đệ đệ huynh được một phần của huynh thì ta đâu có giận như bây giờ” Nàng nhẹ nhàng nói cho Nam Phong nghe nhưng lời nói đanh thép lại hướng thẳng đến Thiên Kỳ đang đứng đằng sau.
– “Ta…ta xin lỗi…tại ta…” Thiên Kỳ ấp úng cất từng chữ khó nhọc nhưng dường như có người vẫn không thèm quan tâm đến điều đó.
– Được. Ta sẽ giúp, bây giờ huynh cần cầu viện ai nữa?
– Vô Danh các.
Chỉ người trong Trúc Lâm sơn trang mới biết được đường đi vào sâu bên trong mà không bị rơi vào chính bẫy do mình đặt ra. Xe ngựa mất hơn hai canh giờ mới đến được con suối sâu bên trong rừng. Khung cảnh rơi đây đầy ắp vẻ tự nhiên. Thú rừng, chim muông rủ nhau sinh sống tại vùng đất yên lành thu hút ánh mắt của Thiên Kỳ.
Hắn không ngờ người của Trúc Lâm sơn trang lại tìm được nơi lí tưởng như thế này để xây nên một pháo đài phòng thủ cho gia đình mình.
Cây cầu bằng gỗ mộc tuy đơn sơ nhưng lại được điêu khắc thành những hình thù bắt mắt và tinh xảo bắt ngang qua con suối sâu. Nước suối trong xanh đến độ ta có thể nhìn rõ được bên dưới kia có những loại cá nào.
Phía bên kia chiếc cầu chính là Trúc Lâm sơn trang, một tòa thủ phủ được xây dựng vô cùng kiên cố với từng từng lớp lớp đệ tử canh gác ngày đêm.
Diệp Phi bước xuống trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Một lão gia đã ngoài 50 chạy lại cúi đầu cung kính.
– Cung nghênh trang chủ trở về.
Diệp Phi dẹp bỏ khuôn mặt lạnh băng thường ngày của mình trước sự chào đón nồng nhiệt của toàn thể gia nhân trong sơn trang. Nơi đây từ lâu đã trở thành ngôi nhà duy nhất của nàng mất rồi. Sư phụ cùng sư mẫu, nàng cũng xem họ như phụ mẫu của mình nhưng tiếc rằng cả hai lại sớm nắm tay nhau ngao du tứ hải. Chắc cũng 6 năm rồi hai người không trở về.
– Phu quản gia, ông không cần khách khí như thế. Ông dọn căn phòng kế bên Phi Phi viện cho Thiên Kỳ hộ ta.
– “Thiên Kỳ?” Phu quản gia ngơ ngác nhìn nam nhân đang nắm chặt tay đại tiểu thư của mình mà khuôn mặt ngơ ngơ ngác ngác nhìn ngó xung quanh cứ như tiểu hài tử mới đến nơi xa lạ lần đầu. Không chỉ mình ông mà gia nhân trong phủ cũng hết sức ngạc nhiên cái người theo nàng trở về lần này “Lão nô đã biết”.
– Nhị tiểu thư và tam tiểu thư đang ở đâu?
– À! Tam tiểu thư lần này về có dẫn theo một vị bằng hữu, họ đang bàn chuyện trong Trúc Thanh viện.
– Được rồi. Mọi người tiếp tục làm việc đi.
– Vâng. Trang chủ.
Nàng vẫn nắm tay Thiên Kỳ kéo hắn đến Trúc Thanh viện. Nơi đây được gọi với cái tên ấy do xung quanh được bao phủ bởi hàng lớp trúc xanh xào xạc buông bóng mát. Chính giữa viện là một ngôi đình mái ngói cổ được bao quanh bởi một cái tiểu hồ đầy hoa sen. Khung cảnh nên thơ trữ tình khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn so với lúc trước. Quả thật, về đến nhà thật là thích.
Bên trong ngôi đình là nhị muội Trúc Nhã cùng tam muội Phi Vũ. Cả ba đều là do sư phụ cùng sư mẫu mang về dạy dỗ. Đáng lý ra tam muội sẽ là người đảm nhận vị trí trang chủ của Trúc Lâm sơn trang vì nàng ấy chính là giọt máu của sư phụ cùng sư mẫu nhưng nàng ta nhất mực từ chối với lí do thích ngao du sơn hải tìm kiếm thú vui cảnh đẹp hơn là ngồi một chỗ trong đây sai khiến gia nhân. Thế là nàng bắt buộc phải lên chiếc ghế đó.
– Nhị muội, tam muội. Hai người các ngươi thật là rãnh.
Diệp Phi bước vào tiểu viện trước ánh mắt hứng khởi của Trúc Nhã vì đã bao lâu không được nhìn thấy đại tỉ xinh đẹp khả ái của mình. Ván cờ giữa hai nam nữ, một là Phi Vũ và hai là vị bằng hữu do nàng ta đưa về, phải dừng lại do sự xuất hiện đột ngột của nàng.
Khi ánh mắt của Thiên Kỳ chạm phải ánh mắt của bằng hữu Phi Vũ thì cả hai cùng giật mình thốt lên gây sự chú ý của mọi người có mặt tại nơi đây.
– Đại ca.
– Nhị đệ.
Nàng quay sang nhìn tên nam nhân bạch y tiêu sái ngồi đối diện với Phi Vũ mỉm cười chào cho có lệ rồi cất tiếng hỏi.
– Ra huynh đây là đại ca của tên ngốc tử này.
– “Ngốc tử? Khi nào đệ đệ ta trở thành kẻ ngốc tử?” Nam Phong hết nhìn Thiên Kỳ lại quay sang nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu cầu mong được hai người trong cuộc giải thích.
– “Ngươi không ngốc?” Nàng quay sang nhìn thẳng vào mắt Thiên Kỳ khiến hắn bất ngờ lùi một bước trước ánh mắt lạnh như băng của nàng.
– Ta…ta…
– “Thôi ngừng. Nhị muội bảo ta về đây có chuyện gì?” Nàng không thèm quan tâm đến cái bức tượng hình nam nhân đang đứng đó chôn chân tại chỗ mà quay sang vào đề với hai tiểu muội muội của mình.
– “Đây là bằng hữu của muội, vương gia Hàn Nam Phong” Phi Vũ chỉ tay về phía Nam Phong giới thiệu cho nàng nhưng nàng một ánh mắt nhìn hắn cũng không có. Phi Vũ thấy vậy thì vô cùng ngượng ngùng nhưng biết tính đại tỷ mình bao nhiêu năm nay đã thế nên đành tiếp lời “Hắn muốn chúng ta giúp hắn soán ngôi”.
Nàng vẫn không nhìn hắn hay bất kỳ ai, nhàn nhã trong tư thế bình thường nhấp ngụm trà sen hảo hạng tại thành Nghi Lệ này. Phi Vũ thấy vậy thì vô cùng nôn nóng thay cho bằng hữu bèn thấp giọng.
– Tỷ không bất ngờ sao?
– “Không” Nàng quay sang nhìn Thiên Kỳ với ánh mắt căm giận “Chỉ bất ngờ khi biết hắn có âm mưu mới tiếp cận ta nhưng ta vẫn không hề nhận ra”.
– “Không phải đâu Phi nhi, ta…” Thiên Kỳ nhanh chóng chạy lại đứng kế bên Diệp Phi năn năn nỉ nỉ khiến Nam Phong một lòng bàng hoàng. Hắn tự hỏi với bản thân đây là đệ đệ lãnh khốc, tàn nhẫn của hắn sao? Nguyên nhân nào lại khiến đệ đệ trở thành một tiểu hài tử trước mắt nàng ta như thế?
– “Bao nhiêu?” Nàng cắt đứt câu nói còn đang còn dang dở của Thiên Kỳ bằng một câu hỏi không đầu không đuôi khiến Nam Phong, Thiên Kỳ cùng Phi Vũ đồng thanh.
– Cái gì?
– Ngươi có bao nhiêu quân mà đòi soán ngôi?
– “Ta có 22 vạn, Thiên Kỳ thì 15 vạn, ngoài ra Viên tướng quân theo bên ta cũng có 15 vạn” Nam Phong vừa kể vừa đưa tay nhẩm tính.
– “Ngốc tử cũng có nhiều quân quá ha?” Nàng đưa mắt khích đểu Thiên Kỳ khiến hắn im ru đứng đằng sau lưng không dám hó hé. Hành động này khiến Nam Phong phải bật cười ha hả nhưng khi chạm phải ánh mắt nóng như lửa của Thiên Kỳ và lạnh như băng của Diệp Phi thì hắn hoàn toàn rơi vào thế bị động im bặt. Nàng suy đi tính lại một hồi sau mới tiếp tục nói “Ngươi có 52 vạn quân trong khi bên phe thái tử có đến 70 vạn quân chưa kể thêm tà phái. Lấy gì chắc rằng ngươi sẽ lên được ngôi vị hoàng đế?”
– Bởi thế ta mới cầu viện sự giúp đỡ của cô nương. Chẳng lẽ cô nương có thể giương mắt ra nhìn cảnh dân chúng lầm than sao?
– “Ta có gì khiến ngươi cầu viện?” Nàng lại tiếp tục nhàn nhã thưởng thức trà.
– Trúc Lâm sơn trang có thể kêu gọi sự giúp đỡ của đồng đạo chính phái chống đối tà phái, ngoài ra thì… Vũ nhi có nói nàng chính là Phi Phi cô nương trong truyền thuyết.
– “Huynh cũng khá thẳng thắn nhưng ta ước gì đệ đệ huynh được một phần của huynh thì ta đâu có giận như bây giờ” Nàng nhẹ nhàng nói cho Nam Phong nghe nhưng lời nói đanh thép lại hướng thẳng đến Thiên Kỳ đang đứng đằng sau.
– “Ta…ta xin lỗi…tại ta…” Thiên Kỳ ấp úng cất từng chữ khó nhọc nhưng dường như có người vẫn không thèm quan tâm đến điều đó.
– Được. Ta sẽ giúp, bây giờ huynh cần cầu viện ai nữa?
– Vô Danh các.
/115
|