Đám tang gia đình Trang tướng quân diễn ra vô cùng long trọng, do lúc sinh thời tướng quân luôn tốt với mọi người nên khi ra đi tất cả dân chúng trong thành đều lần lượt đến thắp nén nhang đưa tiễn.
Thời gia cũng trôi qua, đến lúc tiếp tục lên đường bởi thái tử đã ra tay nếu không đưa quân về phía nam kịp thời sẽ hoàn toàn hỏng chuyện. Thế là xe ngựa nay lại thêm một người. Bảo Yến dường như dựa hẳn vào người Thiên Kỳ nhưng hắn tuyệt nhiên không đẩy ra. Chỗ của nàng giờ đây lại bị thay thế bởi một nữ nhân khác khiến lòng không khỏi cảm thấy lạnh.
Nàng chỉ trung thành nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh hai bên đường nên không biết hắn luôn nhìn ngắm nàng. Hắn muốn được ôm nàng vào lòng nhưng hắn biết vì có Tiểu Yến bên cạnh nên nàng ngại ngùng không nhìn hắn. Nàng nào có biết sự thờ ơ khác hẳn vẻ ôn nhu trước đây của nàng làm hắn rất đau lòng.
Hình ảnh và những công việc thường ngày nàng làm vì hắn giờ đây thay đổi thành Bảo Yến. Mỗi sáng thức dậy tiếng đẩy cửa phòng quen thuộc và giọng nói ngọt ngào đánh thức của nàng làm tâm hắn thập phần thỏai mái. Dù đã rất tỉnh táo nhưng hắn vẫn cứ mè nheo nằm dài trên giường nướng đến khét khiến nàng khàn cả cổ vì gọi hắn không được.
Mà sao giờ đây cửa chưa đẩy hắn đã hoàn toàn tỉnh giấc, rửa mặt mũi và thậm chí là thay cả quần áo vì người sẽ làm những việc này không còn là nàng. Bảo Yến đã thay thế tất cả. Hắn cũng chẳng còn thấy thú vị gì trong chuyến đi này nữa nhưng hắn lại nợ Bảo Yến quá lớn và hắn không biết phải lấy gì để đáp trả tấm chân tình mà thúc thúc đã dành cho huynh đệ hắn trong thời gian mẫu thân qua đời.
Thấm thoắt cũng đã gần đến thành An Nghi, đi về phía nam khoảng 3 ngày nữa sẽ đến nơi khiến tâm trạng Diệp Phi thoải mái vô cùng. Nàng sẽ lo việc cứu tế rồi có thể trở về kinh thành lo tiếp những chuyện còn lại, không phải ngày nào cũng nhìn cảnh người mình yêu ôm ắp nữ nhân khác trước mặt. Dù thái độ không tỏ ra bên ngoài khuôn mặt lạnh băng nhưng ai biết tâm nàng như ngàn dao đâm vào xé nát con tim.
– “Diệp Phi! Cuối cùng ta cũng gặp được ngươi” Âm thanh tuy khàn nhưng khiến nàng nhận biết đó là một nữ tử và giọng điệu rất quen thuộc. Sao chuyến đi này lại gặp nhiều rắc rối đến thế nhỉ?
Diệp Phi khẽ đẩy tấm màn xe bước ra ngoài, bên cạnh là Tử y đã rút kiếm phòng thủ. Thiên Kỳ cũng đỡ Bảo Yến sát bên mình nhằm tránh được nguy hiểm. Tuy chỉ có một nữ tử nhưng hắn đâu biết được đằng sau đó có còn cạm bẫy nào không.
– “Mạc Linh? Là ngươi?” Diệp Phi nhận ra nàng ta, chính ả ta chứ không ai khác, kẻ thù không đội trời chung của cả Trúc Lâm sơn trang.
– Là ta đây, đừng nói ngươi không nhận ra ta đấy. Ta sẽ đau lòng lắm ha ha ha.
– “Dù ngươi có cháy ra tro ta cũng nhận ra. Hôm nay ta sẽ thay mặt Trúc Lâm sơn trang trả thù cho tứ muội” Nói đoạn Diệp Phi vung dải lụa ra cầm chắc trong tay.
– “Ngươi vội gì? Đằng nào hôm nay ta với ngươi chẳng có một trận ra trò. Hắn là nhị vương gia phải không?” Mạc Linh đưa tay chỉ về phía Thiên Kỳ khiến Diệp Phi đánh thót tim một cái.
– Rốt cuộc ngươi muốn gì? Mạc Linh.
– “Muốn gì ư? Ta muốn ngươi nếm mùi đau lòng khi mất người mình yêu như ta đã từng trãi qua” Mạc Linh đôi mắt đỏ hoe giận dữ hướng Diệp Phi cất tiếng.
– Chuyện của ta và ngươi không hề liên quan đến hắn. Huống chi Gia Khánh cùng tứ muội yêu nhau thật lòng, chỉ vì sự ghen tuông đố kị không đáng có của ngươi đã giết chết hai người bọn họ.
– “Câm miệng” Mạc Linh đau lòng thét lớn không muốn nghe bất cứ điều gì về đôi nam nữ phản bội đó “Hôm nay ta sẽ tính sổ với ngươi, sau đó là ả Trúc Nhã kia”.
– Ngươi muốn động đến nhị muội thì trước tiên hãy thử bước lên xác của ta.
Cả hai xông vào nhau như hai con mồi đang đói. Võ công của Trúc Lâm sơn trang quả khiến cho người đời mở rộng tầm mắt. Hai dải lụa một trắng một đỏ cuốn lấy nhau như hai con rắn trong điệu khiêu vũ chết chóc. Nguồn nội lực từ phía hai người bắn ra khiến những kẻ xung quanh không có nội lực đều phải thụt lùi vài bước.
Cả hai như ngang tài ngang sức nhưng nếu nhìn kĩ thì võ công Diệp Phi nhỉnh hơn không chỉ một chút. Nửa canh giờ cũng trôi qua. Thắng bại dường như cũng sắp phân. Biết mình không thể cầm cự tiếp, Mạc Linh bèn dụng chiêu khổ nhục kế phun khói trắng về phía Diệp Phi khiến nàng phải nhảy bật lên không trung tránh khói độc. Nhân cơ hội đó, ả ta lao về phía Thiên Kỳ, dải lục trong tay biến mất xuất hiện một thanh kiếm vừa dài vừa bén lao đến với một tốc độ thật nhanh không ai có thể nhìn thấy để kịp thời ngăn chặn.
– Tiểu Kỳ.
Diệp Phi đau đớn la lên, nàng không muốn lôi hắn vào ân oán của bản thân mình. Nhưng điều quan trọng ở đây chính là nàng không muốn hắn bị tổn thương dù chỉ chút ít.
Ngay lúc thanh kiếm kề vào lồng ngực Thiên Kỳ thì đột nhiên một thân ảnh nhỏ bé lao ra chặn mũi kiếm. Bảo Yến ngã xuống đất, máu chảy như suối khiến hồn Thiên Kỳ như lạc giữa không trung.
Diệp Phi cũng kịp thời tiến lại bắt mạch cho nàng ta trong lúc Tử y, Hắc Ảnh cùng Hắc Dạ ra tay ngăn chặn Mạc Linh.
Hình ảnh Bảo Yến thoi thóp trong vòng tay Thiên Kỳ khiến tâm hắn đau như ai cào xé. Chính hắn đã hứa trước mộ phần của thúc thúc sẽ bảo vệ cho Tiểu Yến thật an toàn nhưng sao bây giờ lại thành ra như thế này?
– “Phi nhi, nàng làm gì đi, đừng đứng đó mà nhìn chứ? Y thuật của Trúc lâm sơn trang có phải hỏng trong tay nàng rồi không hả?” Vì quá đau lòng mà Thiên Kỳ không màng đến vết thương trong trái tim Diệp Phi lại vô tình mắng nàng khiến tâm nàng đã đau nay càng thêm đau.
– “Ngươi im đi. Không phải ta đang cầm máu cho nàng ta hay sao?” Nàng thét lên để hắn câm miệng nhưng chính điều đó lại khiến hắn đâm tức giận.
– Nàng nên nhớ chính muội ấy đã cứu mạng nàng và ta đó.
– “Diệp Phi này có ơn chắc báo có oán chắc trả. Ta không bao giờ để ân nhân của mình chết nhảm như vậy. Nhưng ngươi nhìn đi, vết thương chẳng gây cho nàng ta chết đâu mà ở đó cứ la làng lên thế” Nàng băng bó xong cho Bảo Yến thì đứng vội dậy dùng thanh sáo tiếp tục ra tay với Mạc Linh khiến hắn nhìn theo nàng mà trong lòng tỏ rõ sự hối hận.
Thời gia cũng trôi qua, đến lúc tiếp tục lên đường bởi thái tử đã ra tay nếu không đưa quân về phía nam kịp thời sẽ hoàn toàn hỏng chuyện. Thế là xe ngựa nay lại thêm một người. Bảo Yến dường như dựa hẳn vào người Thiên Kỳ nhưng hắn tuyệt nhiên không đẩy ra. Chỗ của nàng giờ đây lại bị thay thế bởi một nữ nhân khác khiến lòng không khỏi cảm thấy lạnh.
Nàng chỉ trung thành nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh hai bên đường nên không biết hắn luôn nhìn ngắm nàng. Hắn muốn được ôm nàng vào lòng nhưng hắn biết vì có Tiểu Yến bên cạnh nên nàng ngại ngùng không nhìn hắn. Nàng nào có biết sự thờ ơ khác hẳn vẻ ôn nhu trước đây của nàng làm hắn rất đau lòng.
Hình ảnh và những công việc thường ngày nàng làm vì hắn giờ đây thay đổi thành Bảo Yến. Mỗi sáng thức dậy tiếng đẩy cửa phòng quen thuộc và giọng nói ngọt ngào đánh thức của nàng làm tâm hắn thập phần thỏai mái. Dù đã rất tỉnh táo nhưng hắn vẫn cứ mè nheo nằm dài trên giường nướng đến khét khiến nàng khàn cả cổ vì gọi hắn không được.
Mà sao giờ đây cửa chưa đẩy hắn đã hoàn toàn tỉnh giấc, rửa mặt mũi và thậm chí là thay cả quần áo vì người sẽ làm những việc này không còn là nàng. Bảo Yến đã thay thế tất cả. Hắn cũng chẳng còn thấy thú vị gì trong chuyến đi này nữa nhưng hắn lại nợ Bảo Yến quá lớn và hắn không biết phải lấy gì để đáp trả tấm chân tình mà thúc thúc đã dành cho huynh đệ hắn trong thời gian mẫu thân qua đời.
Thấm thoắt cũng đã gần đến thành An Nghi, đi về phía nam khoảng 3 ngày nữa sẽ đến nơi khiến tâm trạng Diệp Phi thoải mái vô cùng. Nàng sẽ lo việc cứu tế rồi có thể trở về kinh thành lo tiếp những chuyện còn lại, không phải ngày nào cũng nhìn cảnh người mình yêu ôm ắp nữ nhân khác trước mặt. Dù thái độ không tỏ ra bên ngoài khuôn mặt lạnh băng nhưng ai biết tâm nàng như ngàn dao đâm vào xé nát con tim.
– “Diệp Phi! Cuối cùng ta cũng gặp được ngươi” Âm thanh tuy khàn nhưng khiến nàng nhận biết đó là một nữ tử và giọng điệu rất quen thuộc. Sao chuyến đi này lại gặp nhiều rắc rối đến thế nhỉ?
Diệp Phi khẽ đẩy tấm màn xe bước ra ngoài, bên cạnh là Tử y đã rút kiếm phòng thủ. Thiên Kỳ cũng đỡ Bảo Yến sát bên mình nhằm tránh được nguy hiểm. Tuy chỉ có một nữ tử nhưng hắn đâu biết được đằng sau đó có còn cạm bẫy nào không.
– “Mạc Linh? Là ngươi?” Diệp Phi nhận ra nàng ta, chính ả ta chứ không ai khác, kẻ thù không đội trời chung của cả Trúc Lâm sơn trang.
– Là ta đây, đừng nói ngươi không nhận ra ta đấy. Ta sẽ đau lòng lắm ha ha ha.
– “Dù ngươi có cháy ra tro ta cũng nhận ra. Hôm nay ta sẽ thay mặt Trúc Lâm sơn trang trả thù cho tứ muội” Nói đoạn Diệp Phi vung dải lụa ra cầm chắc trong tay.
– “Ngươi vội gì? Đằng nào hôm nay ta với ngươi chẳng có một trận ra trò. Hắn là nhị vương gia phải không?” Mạc Linh đưa tay chỉ về phía Thiên Kỳ khiến Diệp Phi đánh thót tim một cái.
– Rốt cuộc ngươi muốn gì? Mạc Linh.
– “Muốn gì ư? Ta muốn ngươi nếm mùi đau lòng khi mất người mình yêu như ta đã từng trãi qua” Mạc Linh đôi mắt đỏ hoe giận dữ hướng Diệp Phi cất tiếng.
– Chuyện của ta và ngươi không hề liên quan đến hắn. Huống chi Gia Khánh cùng tứ muội yêu nhau thật lòng, chỉ vì sự ghen tuông đố kị không đáng có của ngươi đã giết chết hai người bọn họ.
– “Câm miệng” Mạc Linh đau lòng thét lớn không muốn nghe bất cứ điều gì về đôi nam nữ phản bội đó “Hôm nay ta sẽ tính sổ với ngươi, sau đó là ả Trúc Nhã kia”.
– Ngươi muốn động đến nhị muội thì trước tiên hãy thử bước lên xác của ta.
Cả hai xông vào nhau như hai con mồi đang đói. Võ công của Trúc Lâm sơn trang quả khiến cho người đời mở rộng tầm mắt. Hai dải lụa một trắng một đỏ cuốn lấy nhau như hai con rắn trong điệu khiêu vũ chết chóc. Nguồn nội lực từ phía hai người bắn ra khiến những kẻ xung quanh không có nội lực đều phải thụt lùi vài bước.
Cả hai như ngang tài ngang sức nhưng nếu nhìn kĩ thì võ công Diệp Phi nhỉnh hơn không chỉ một chút. Nửa canh giờ cũng trôi qua. Thắng bại dường như cũng sắp phân. Biết mình không thể cầm cự tiếp, Mạc Linh bèn dụng chiêu khổ nhục kế phun khói trắng về phía Diệp Phi khiến nàng phải nhảy bật lên không trung tránh khói độc. Nhân cơ hội đó, ả ta lao về phía Thiên Kỳ, dải lục trong tay biến mất xuất hiện một thanh kiếm vừa dài vừa bén lao đến với một tốc độ thật nhanh không ai có thể nhìn thấy để kịp thời ngăn chặn.
– Tiểu Kỳ.
Diệp Phi đau đớn la lên, nàng không muốn lôi hắn vào ân oán của bản thân mình. Nhưng điều quan trọng ở đây chính là nàng không muốn hắn bị tổn thương dù chỉ chút ít.
Ngay lúc thanh kiếm kề vào lồng ngực Thiên Kỳ thì đột nhiên một thân ảnh nhỏ bé lao ra chặn mũi kiếm. Bảo Yến ngã xuống đất, máu chảy như suối khiến hồn Thiên Kỳ như lạc giữa không trung.
Diệp Phi cũng kịp thời tiến lại bắt mạch cho nàng ta trong lúc Tử y, Hắc Ảnh cùng Hắc Dạ ra tay ngăn chặn Mạc Linh.
Hình ảnh Bảo Yến thoi thóp trong vòng tay Thiên Kỳ khiến tâm hắn đau như ai cào xé. Chính hắn đã hứa trước mộ phần của thúc thúc sẽ bảo vệ cho Tiểu Yến thật an toàn nhưng sao bây giờ lại thành ra như thế này?
– “Phi nhi, nàng làm gì đi, đừng đứng đó mà nhìn chứ? Y thuật của Trúc lâm sơn trang có phải hỏng trong tay nàng rồi không hả?” Vì quá đau lòng mà Thiên Kỳ không màng đến vết thương trong trái tim Diệp Phi lại vô tình mắng nàng khiến tâm nàng đã đau nay càng thêm đau.
– “Ngươi im đi. Không phải ta đang cầm máu cho nàng ta hay sao?” Nàng thét lên để hắn câm miệng nhưng chính điều đó lại khiến hắn đâm tức giận.
– Nàng nên nhớ chính muội ấy đã cứu mạng nàng và ta đó.
– “Diệp Phi này có ơn chắc báo có oán chắc trả. Ta không bao giờ để ân nhân của mình chết nhảm như vậy. Nhưng ngươi nhìn đi, vết thương chẳng gây cho nàng ta chết đâu mà ở đó cứ la làng lên thế” Nàng băng bó xong cho Bảo Yến thì đứng vội dậy dùng thanh sáo tiếp tục ra tay với Mạc Linh khiến hắn nhìn theo nàng mà trong lòng tỏ rõ sự hối hận.
/115
|