Thời gian thấm thoắt trôi qua đã hơn một tuần. Mật thám báo về đoàn quân thủy chiến do tướng quân Phi Nhẫn cầm binh vẫn bị vướng nơi hạ nguồn con sông Phú Vinh đang mùa nước lũ tràn về. Tin tức này khiến cho toàn bộ quân lính cùng mọi người trong thành Phú An háo hức vô cùng. Nếu thế ước tính ra còn phải gần ba tuần nữa để bọn họ đến nơi hợp thể cùng bộ binh của Hàn Mạch.
Tuy thế nhưng lục binh của nhị hoàng tử đã bắt đầu lục đục với chuyện quân lương cùng bệnh dịch đang dần xuất hiện lan tràn khắp quân doanh của bọn chúng khiến lòng quân càng thêm rối loạn.
Với tính cách nôn nóng mãi mãi không bỏ của Hàn Lãnh thì không bao giờ để cho phe Nam Phong dễ dàng ngồi mát ăn bát vàng trong khi mình thì ngày đêm không lo chết đói thì cũng lo chết vì thủy đậu với dịch tả.
Và thế là toàn bộ kế hoạch của Diệp Phi cùng Trúc Nhã đặt ra đã sập được một con thú béo bở.
Một ngày đẹp trời trung tuần cuối mùa thu, một trăm người ngựa do Tố Huyên dẫn đầu thoắt ẩn thoắt hiện sau những ngọn đồi thấp trước mặt Hàn Lãnh khiến hắn nheo mắt nhìn. Lá cở biểu thị cho binh lính Hàn vương gia càng khiến cho máu nóng của Hàn Lãnh cùng tính háu thắng và ham lập công đến không biết suy nghĩ của Liễu Viễn bên cạnh nhanh chóng bốc lên. Và kết quả là cả hai người dẫn theo đoàn một vạn binh lính đuổi theo định đánh nhóm 100 người của Tố Huyên.
Phía bên đây, khuất sau những dãy đồi núi chính là khu vựa đóng quân dàn trận của Nam Phong theo kế sách mọi người đã đưa ra.
Phía đằng trước trận đồ là hình ảnh 50 người cưỡi ngựa qua lại tạo bụi bay mù mịt làm giảm đi ánh nhìn đến mức thiển cận của quân địch khi bọn chúng tới bằng những vỏ đừa cùng nhánh cây khô cột sau đuôi ngựa kéo lê thê lên trên đất cát.
Bụi bay mù mịt khiến những ai bước vào cũng chẳng biết phía đằng sau lớp bụi đó là gì. Tố Huyên cùng người của mình một đường bay thẳng vào lớp bụi khiến quân lính của Hàn Lãnh hơi rụt rè cũng bất đắc dĩ xông theo tướng soái háo thắng của mình về phía trước.
Tố Huyên đã đo khoảng cách từ đầu lớp bụi cho đến vị trí quân mình là bao nhiêu và nhanh chóng tách ra thành hai hướng bọc ra đằng sau trong tích tắc.
Đoàn quân của Hàn Lãnh đã vô tình xông thẳng vào trận địa “Bát Quái đồ trận” lúc nào không hay biết. Một vạn binh lính nhanh chóng tách ra thành nhiều hướng khác nhau chạy xung quanh những đường rãnh hở ra mà hai bên là những tấm khiên được ráp với nhau vững trãi chắn lại tránh cho bất cứ kẻ nào có thể lọt ra ngoài.
Những người lính được giao nhiêm vụ tất nhiên sẽ nhanh chóng hoàn thành xuất sắc tất cả.
Khi chiếc cờ báo hiện từ trung tâm của trận đồ giơ lên cao phất phơ theo chiều gió cũng là lúc toàn bộ binh lính vòng ngoài của trận đồ nhỏm chân lên chạy lòng vòng theo một đường hình tròn cố định nhằm khiến địch nhân bên trong phải lạc phương hướng không biết đâu là cửa ra và những khe hở lúc họ chui vào đột nhiên bật đóng lại bởi hai hàng khiên chắn chắc.
Binh lính của Hàn Lãnh cứ chạy loanh quanh bên trong trận đồ như thế phải một lúc lâu sau cho đến khi ngựa thì mệt vì đuối sức còn người lại hoang mang vô độ, đây chính là đòn tâm lý nặng nề nhất đối với con người khi biết mình chắc chắn sẽ phải chết và đang phải sống trong khoảng thời gian chờ đợi tử thần đến rước đi.
Trận đồ được chia vỏn vẹn làm ba vòng dẫn địch duy chỉ hai vòng là dùng để đưa quân địch vào tròng còn vòng thứ ba được tung ra để bảo vệ những nhân vật chủ chốt bên trong. Vòng ngoài phía Bắc do Thiên Dực và Sơ Tuyết chỉ huy, đồng thời ở phía Nam toàn quyền do Tố Huyên cùng Thiên Ngân quyết định. Vòng thứ hai do Thần Tịch, Thiên Minh và Thiên Kỳ đảm trách. Chính giữa khu vực vòng thứ ba rộng lớn có đặt một cái đài cao quan sát toàn bộ trận đồ. Nam Phong, Phi Vũ, Trúc Nhã cùng Diệp Phi đang căng hai mắt ra quan sát tất cả mọi khu vực xung quanh đấy.
Quân lính của Hàn Lãnh hoang mang vô độ khi lòng vòng mãi vẫn chẳng có đường ra mà còn bị bao vậy xung quanh bằng những tấm khiến có địch nhân bên trong đang lăm lăm vũ khí.
Một tiếng trống nơi đài cao tung lên, âm thanh bay xa tận cuối chân trời báo hiệu kế hoạch thứ nhất đến thời hành động. Những chiếc khiên đồng loạt được nhấc rồi rồi hạ xuống cố định vị trí. Từ bên trong, thanh giáo, mác liên tục được đúc ra từ những khe hở cắt da cắt thịt những binh lính nằm trong đường dẫn địch nhân chính giữa các vòng. Chỉ trong vòng một khắc đã biết bao nhiêu lược đâm được phóng ra. Xác người nhanh chóng được chất thành đống, máu tươi vung *** khắp mọi nơi khiến người ta nhìn thấy phải cảm nhận được cơn buồn nôn trong cuống họng.
Người đầu tiên chịu không được chính là Phi Vũ, nàng nhanh chóng quay mặt đi rúc vào trong lòng ngực của Nam Phong tránh những hình ảnh khủng khiếp bên dưới.
Chiến tranh mà, làm gì có cuộc chiến nào mà không đổ máu cơ chứ. Sống không vì mình trời chu đất diệt, không vì bản thân thì cũng bị chính tay kẻ thù giết chết. Bị giết hay giết người, cái nào tốt hơn? Đương nhiên chính là ra tay ngăn chặn những hành động của người khác có ý ảnh hưởng đến tính mạng và sức khỏe của bản thân mình rồi.
Diệp Phi quay mặt nhìn vào bên trong trướng màn của đài cao, tuy mang danh là một sát thủ nhưng nàng chưa bao giờ thấy nhiều người chết như vậy. Máu của họ có thể chảy thành cả một dòng sông rồi đấy chứ.
Thiên Kỳ đứng bên dưới, hai tay nắm chặt thành quyền. Hắn không thể có mặt bên cạnh Diệp Phi lúc này nhưng dù sao nàng cũng phải nhìn cho quen mắt bởi lẽ cuộc chiến này sẽ còn kéo dài và người chết sẽ càng nhiều hơn nữa.
Tiếng trống thứ hai nhanh chóng vang lên. Hàng loạt thòng lọng từ bên trong ô vuông bảo vệ được tạo thành từ những chiếc khiên được phóng ra hướng đến đầu, tay, chân của bọn lính bên ngoài vòng gút lại kéo lê về phía trong, chiếc khiên được nâng lên theo đúng nhịp điệu của nó. Và ngay sau đó là hàng loạt tiếng đâm, chém pha lẫn tiếng thét đau xé lòng người. Máu tươi theo dịp lại phun trở ra và vẫy mùi tanh theo gió bay đi thật xa.
Sau một hồi hết tốc lực, quân lính triều đình nhanh chóng lấy lại khí thế thay phiên nhau lao người về phía những chiếc khiên hi sinh tìm đường cho Hàn Lãnh cùng Liễu Viễn thoát trận.
Lãnh Hàn bị vướng bên vòng ngoài, hiện tại đang đấu tay đôi với Sơ Tuyết hết sức căng thẳng trong khi Thiên Kỳ đã bắt sống được Liễu Viễn trói gô cổ ở vòng phía trong.
Ngay cả Thiên Ngân, Tố Huyên cùng Thiên Dực ra tay chém giết điên loạn vào đám tử sĩ ở phía dưới.
Tầm nửa canh giờ sau thì lớp khiên bảo vệ vòng ba vì quá mỏng manh so với sức ép của hàng ngàn con người đã bị đánh ngã, nhân cơ hội đó, binh lính do Hàn Lãnh ra lệnh nhanh chóng nhào vào tấn công chiến đài cao phía bên trên với hi vọng bắt sống con tin tìm đường thoát thân.
Nam Phong ôm chặt Phi Vũ dụng khinh công tuyệt đỉnh nhấp theo lớp thang gỗ trong tích tắt đã chạm mặt đất. Hắn nhanh chóng lao vào khu vực bảo vệ do quân mình bày ra liền đưa mắt nhìn về phía Diệp Phi cùng Trúc Nhã bên trên.
Khốn kiếp ở chỗ chính là chiếc thang gỗ kia đã gãy thành nhiều khúc. Diệp Phi vung Bách Liên thủ của mình ra, dải lụa như có linh tính bay thẳng đến quấn chặt vào trụ gỗ ngay cạnh Phi Vũ đang đứng đồng thời quay mặt về phía Thần Tịch đang đánh nhau hét lớn.
– Thần Tịch, đỡ nhị muội.
Tuy thế nhưng lục binh của nhị hoàng tử đã bắt đầu lục đục với chuyện quân lương cùng bệnh dịch đang dần xuất hiện lan tràn khắp quân doanh của bọn chúng khiến lòng quân càng thêm rối loạn.
Với tính cách nôn nóng mãi mãi không bỏ của Hàn Lãnh thì không bao giờ để cho phe Nam Phong dễ dàng ngồi mát ăn bát vàng trong khi mình thì ngày đêm không lo chết đói thì cũng lo chết vì thủy đậu với dịch tả.
Và thế là toàn bộ kế hoạch của Diệp Phi cùng Trúc Nhã đặt ra đã sập được một con thú béo bở.
Một ngày đẹp trời trung tuần cuối mùa thu, một trăm người ngựa do Tố Huyên dẫn đầu thoắt ẩn thoắt hiện sau những ngọn đồi thấp trước mặt Hàn Lãnh khiến hắn nheo mắt nhìn. Lá cở biểu thị cho binh lính Hàn vương gia càng khiến cho máu nóng của Hàn Lãnh cùng tính háu thắng và ham lập công đến không biết suy nghĩ của Liễu Viễn bên cạnh nhanh chóng bốc lên. Và kết quả là cả hai người dẫn theo đoàn một vạn binh lính đuổi theo định đánh nhóm 100 người của Tố Huyên.
Phía bên đây, khuất sau những dãy đồi núi chính là khu vựa đóng quân dàn trận của Nam Phong theo kế sách mọi người đã đưa ra.
Phía đằng trước trận đồ là hình ảnh 50 người cưỡi ngựa qua lại tạo bụi bay mù mịt làm giảm đi ánh nhìn đến mức thiển cận của quân địch khi bọn chúng tới bằng những vỏ đừa cùng nhánh cây khô cột sau đuôi ngựa kéo lê thê lên trên đất cát.
Bụi bay mù mịt khiến những ai bước vào cũng chẳng biết phía đằng sau lớp bụi đó là gì. Tố Huyên cùng người của mình một đường bay thẳng vào lớp bụi khiến quân lính của Hàn Lãnh hơi rụt rè cũng bất đắc dĩ xông theo tướng soái háo thắng của mình về phía trước.
Tố Huyên đã đo khoảng cách từ đầu lớp bụi cho đến vị trí quân mình là bao nhiêu và nhanh chóng tách ra thành hai hướng bọc ra đằng sau trong tích tắc.
Đoàn quân của Hàn Lãnh đã vô tình xông thẳng vào trận địa “Bát Quái đồ trận” lúc nào không hay biết. Một vạn binh lính nhanh chóng tách ra thành nhiều hướng khác nhau chạy xung quanh những đường rãnh hở ra mà hai bên là những tấm khiên được ráp với nhau vững trãi chắn lại tránh cho bất cứ kẻ nào có thể lọt ra ngoài.
Những người lính được giao nhiêm vụ tất nhiên sẽ nhanh chóng hoàn thành xuất sắc tất cả.
Khi chiếc cờ báo hiện từ trung tâm của trận đồ giơ lên cao phất phơ theo chiều gió cũng là lúc toàn bộ binh lính vòng ngoài của trận đồ nhỏm chân lên chạy lòng vòng theo một đường hình tròn cố định nhằm khiến địch nhân bên trong phải lạc phương hướng không biết đâu là cửa ra và những khe hở lúc họ chui vào đột nhiên bật đóng lại bởi hai hàng khiên chắn chắc.
Binh lính của Hàn Lãnh cứ chạy loanh quanh bên trong trận đồ như thế phải một lúc lâu sau cho đến khi ngựa thì mệt vì đuối sức còn người lại hoang mang vô độ, đây chính là đòn tâm lý nặng nề nhất đối với con người khi biết mình chắc chắn sẽ phải chết và đang phải sống trong khoảng thời gian chờ đợi tử thần đến rước đi.
Trận đồ được chia vỏn vẹn làm ba vòng dẫn địch duy chỉ hai vòng là dùng để đưa quân địch vào tròng còn vòng thứ ba được tung ra để bảo vệ những nhân vật chủ chốt bên trong. Vòng ngoài phía Bắc do Thiên Dực và Sơ Tuyết chỉ huy, đồng thời ở phía Nam toàn quyền do Tố Huyên cùng Thiên Ngân quyết định. Vòng thứ hai do Thần Tịch, Thiên Minh và Thiên Kỳ đảm trách. Chính giữa khu vực vòng thứ ba rộng lớn có đặt một cái đài cao quan sát toàn bộ trận đồ. Nam Phong, Phi Vũ, Trúc Nhã cùng Diệp Phi đang căng hai mắt ra quan sát tất cả mọi khu vực xung quanh đấy.
Quân lính của Hàn Lãnh hoang mang vô độ khi lòng vòng mãi vẫn chẳng có đường ra mà còn bị bao vậy xung quanh bằng những tấm khiến có địch nhân bên trong đang lăm lăm vũ khí.
Một tiếng trống nơi đài cao tung lên, âm thanh bay xa tận cuối chân trời báo hiệu kế hoạch thứ nhất đến thời hành động. Những chiếc khiên đồng loạt được nhấc rồi rồi hạ xuống cố định vị trí. Từ bên trong, thanh giáo, mác liên tục được đúc ra từ những khe hở cắt da cắt thịt những binh lính nằm trong đường dẫn địch nhân chính giữa các vòng. Chỉ trong vòng một khắc đã biết bao nhiêu lược đâm được phóng ra. Xác người nhanh chóng được chất thành đống, máu tươi vung *** khắp mọi nơi khiến người ta nhìn thấy phải cảm nhận được cơn buồn nôn trong cuống họng.
Người đầu tiên chịu không được chính là Phi Vũ, nàng nhanh chóng quay mặt đi rúc vào trong lòng ngực của Nam Phong tránh những hình ảnh khủng khiếp bên dưới.
Chiến tranh mà, làm gì có cuộc chiến nào mà không đổ máu cơ chứ. Sống không vì mình trời chu đất diệt, không vì bản thân thì cũng bị chính tay kẻ thù giết chết. Bị giết hay giết người, cái nào tốt hơn? Đương nhiên chính là ra tay ngăn chặn những hành động của người khác có ý ảnh hưởng đến tính mạng và sức khỏe của bản thân mình rồi.
Diệp Phi quay mặt nhìn vào bên trong trướng màn của đài cao, tuy mang danh là một sát thủ nhưng nàng chưa bao giờ thấy nhiều người chết như vậy. Máu của họ có thể chảy thành cả một dòng sông rồi đấy chứ.
Thiên Kỳ đứng bên dưới, hai tay nắm chặt thành quyền. Hắn không thể có mặt bên cạnh Diệp Phi lúc này nhưng dù sao nàng cũng phải nhìn cho quen mắt bởi lẽ cuộc chiến này sẽ còn kéo dài và người chết sẽ càng nhiều hơn nữa.
Tiếng trống thứ hai nhanh chóng vang lên. Hàng loạt thòng lọng từ bên trong ô vuông bảo vệ được tạo thành từ những chiếc khiên được phóng ra hướng đến đầu, tay, chân của bọn lính bên ngoài vòng gút lại kéo lê về phía trong, chiếc khiên được nâng lên theo đúng nhịp điệu của nó. Và ngay sau đó là hàng loạt tiếng đâm, chém pha lẫn tiếng thét đau xé lòng người. Máu tươi theo dịp lại phun trở ra và vẫy mùi tanh theo gió bay đi thật xa.
Sau một hồi hết tốc lực, quân lính triều đình nhanh chóng lấy lại khí thế thay phiên nhau lao người về phía những chiếc khiên hi sinh tìm đường cho Hàn Lãnh cùng Liễu Viễn thoát trận.
Lãnh Hàn bị vướng bên vòng ngoài, hiện tại đang đấu tay đôi với Sơ Tuyết hết sức căng thẳng trong khi Thiên Kỳ đã bắt sống được Liễu Viễn trói gô cổ ở vòng phía trong.
Ngay cả Thiên Ngân, Tố Huyên cùng Thiên Dực ra tay chém giết điên loạn vào đám tử sĩ ở phía dưới.
Tầm nửa canh giờ sau thì lớp khiên bảo vệ vòng ba vì quá mỏng manh so với sức ép của hàng ngàn con người đã bị đánh ngã, nhân cơ hội đó, binh lính do Hàn Lãnh ra lệnh nhanh chóng nhào vào tấn công chiến đài cao phía bên trên với hi vọng bắt sống con tin tìm đường thoát thân.
Nam Phong ôm chặt Phi Vũ dụng khinh công tuyệt đỉnh nhấp theo lớp thang gỗ trong tích tắt đã chạm mặt đất. Hắn nhanh chóng lao vào khu vực bảo vệ do quân mình bày ra liền đưa mắt nhìn về phía Diệp Phi cùng Trúc Nhã bên trên.
Khốn kiếp ở chỗ chính là chiếc thang gỗ kia đã gãy thành nhiều khúc. Diệp Phi vung Bách Liên thủ của mình ra, dải lụa như có linh tính bay thẳng đến quấn chặt vào trụ gỗ ngay cạnh Phi Vũ đang đứng đồng thời quay mặt về phía Thần Tịch đang đánh nhau hét lớn.
– Thần Tịch, đỡ nhị muội.
/115
|