Diệp Phi cùng Thiên Kỳ đến nơi cùng lúc nhìn cả một viên phòng đang bùng bùng cháy lên dữ dội. Diệp Phi hai mắt ngây dại như không tin vào những gì mình đang thấy.
– Tiểu Vũ!!!
Tiếng thét kinh hoàng của Trúc Nhã thu hút sự chú ý của Diệp Phi cùng mọi người. Thần Tịch đang ôm nàng ta trong vòng tay nhưng nước mắt của nàng vẫn từ từ lăn trên hai gò má cùng cái miệng vẫn thốt lên gọi tên một người.
Diệp Phi lắc đầu liên tục, hết nhìn Trúc Nhã rồi lại hướng ánh mắt vào đám lửa đang cháy ngày một lớn kia mặc cho Thiên Kỳ đang cố sức giữ cho nàng được bình tĩnh.
– Đừng… đừng nói với ta… rằng Tiểu Vũ… Tiểu Vũ… trong đó…
– “Đại tỷ!… Cứu… tam muội với, muội ấy… chết mất” Trúc Nhã nấc lên trong tiếng nghẹn ngào nhìn Diệp Phi như vị cứu tinh nhưng vô vọng. Ai chẳng biết Diệp Phi cũng là người, người thì làm sao với hoàn cảnh này bây giờ? Trúc Nhã nói thế bởi vì xung quanh không còn ai ngoài trừ Diệp Phi có khả năng này nhưng… liệu Thiên Kỳ có liều mạng để nữ nhân mình yêu xông pha vào biển lửa cứu người không cơ chứ?
– “Phi Vũ trong đó sao?” Thiên Kỳ ôm chặt Diệp Phi trong long bởi hắn lo sợ nếu như mình lỏng tay một chút thì nàng sẽ lao vào trong tiểu viện kia mất.
– “Cả Nam Phong nữa” Trần Tịch hai tròng mắt đã đỏ như máu hướng Thiên Kỳ bổ sung thêm.
– Đại ca!!!
Gia Khánh, Thiên Bảo, Thiên Ngân một tấc cũng không ngừng lao vào biển lửa tìm kiếm người trong sự ngăn cản của Tứ y, Hiên Viên cùng Hắc Ảnh và Hắc Dạ. Trong khi Thiên Dực chỉ biết ôm chầm lấy Sơ Tuyết nấc nghẹn từng cơn.
Chỉ có Tố Huyên là bình tĩnh nhất. Bình tĩnh không phải vì nàng không lo sợ hay biết trước chuyện gì mà chỉ vì nàng không tin. Không tin tam tỷ cùng tam tỷ phu tương lai của mình đang vùi thây trong biển lửa. Không tin nhân nhân mình yêu thương nhất, dùng tính mạng để bảo vệ hắn mà hắn đan tâm lừa dối mình, phản bội những người đã ra sức cứu hắn, phản bội tình yêu mà nàng đã dành cho hắn và… phản bội cả đứa con trong bụng của hắn và nàng, là kết tinh tình yêu tưởng như tuyệt vời củ acả hai người.
Ngân Tuyết một bên đỡ lấy cả người nặng trịch của Tố Huyên mà long đau như cắt, mắt nàng vẫn hướng vào biển lửa như hi vọng điều gì đó sẽ xảy ra như một kỳ tích.
Đột nhiên trời đổ cơn mưa, mưa nặng hạt dần trong sự hân hoan của tất cả mọi người kể cả… Khải Dạ.
Nam Phong trong lúc ôm Phi Vũ chìm dần vào giấc ngủ thì tiếng động thật lớn ngân lên đánh thức hắn cùng nàng sau đó hắn nhận ra xung quanh mình đột nhiên bèn lửa thật nhanh chóng. Hắn hoảng hốt rút nhanh chóng áo khoát ngoài của mình thấm qua thau nước rửa mặt bên cạnh giường khoát vội lên người Phi Vũ. Ngay sau đó cả hai tìm cánh trốn thoát ra ngoài.
Lửa bén nhanh đến độ Phi Vũ liền cảm thấy thật sự rất khó thở ho lên sặc sụa khiến Nam Phong vừa lo vừa sợ. Hắn vội vòng tay ôm chặt lấy nàng và úp mặt nàng vào ngực mình tìm tránh cho nàng hít phải những đám khỏi độc hại trong khi cả thân hình như bay trên không trung tìm đường ra ngoài.
Mưa đổ xuống ngày càng nặng hạt khiến Nam Phong thở phào nhẹ nhõm. Nhưng niềm vui chưa dừng lại tại đó, ngay khi hắn đặt chân ra khỏi tiểu viện thì cũng là lúc cả đám hắc y nhân từ đâu xông vào vung đao, kiếm chém tán loạn vào những người đang có mặt ở ngoài.
Ngân Tuyết phát hiện ra sự có mặt của Nam Phong cùng Phi Vũ đầu tiên liền nhảy cẫn lên trong sung sướng.
– Tam bá bá, tam bá mẫu, hai người thật bình an, may quá!
– “Tam bá mẫu con bị thương rồi. Bọn chúng là ai thế?” Nam Phong bế Phi Vũ gọn lõn trong vòng tay của mình nhìn về đám hắc y nhân đang bao vây bọn họ mà xung quanh là những xác chết của nha hoàn cùng lính gác của phủ Lý tướng quân.
– “Đáng chết! Bọn chúng nhất định là người của Hàn Mạch, cả vụ phóng hỏa giết người này nhất định cũng là do một tay hắn bày ra” Sơ Tuyết vung kiếm chém vào một tên cả gan dám đánh lén sau lưng Thiên Dực. hắn nhanh tay kéo nàng về phía đằng sau mình bảo vệ. Thế trận giờ hình thành thành hai vòng tròn đặc thù riêng, vòng ngoài chỉ một màu đen của y phục dạ hành trong khi mọi người đều bị bao vây bời những thanh trường kiếm cùng đại đao của bọn chúng.
Kiếm vô tình xuất chiêu theo những chiêu thức khác nhau những đều nhằm vào trọng điểm yếu trên người chứng tỏ bọn chúng quyết chí giết cho bằng được bọn họ khiến môi người chật vật vô cùng nhất là phía Nam Phong cùng Ngân Tuyết. Một người lo bảo vệ nữ nhân đã ngất trong lòng còn một người phải xổ ra toàn bộ chiêu thức cùng đỡ kiếm cho thai phụ.
Khải Dạ đau đớn nhìn mọi người gặp nạn nhưng hắn phải làm sao đây? Hắn rất muốn giúp họ, giúp Huyên nhi của hắn cũng như giúp cho tình yêu của cả hai nhưng còn gia đình hắn, Nguyệt Dạ sơn trang mà hắn đã hao biết bao tâm huyết để xây dựng đến ngày hôm nay. Phụ thân thì vẫn là phụ thân, hắn hoàn toàn không có khả năng phản bội ông ấy nhưng hắn cũng không thể bình tĩnh ngóng nhìn giai nhân của mình phải chống chọi một cách khó khăn với những tên hắc y nhân đao kiếm vô tình kia.
Đột nhiên một bàn tay đặt lên vai khiến hắn giật mình quay lưng lại nhìn người đằng sau mình với ánh mắt đầy vẻ khó hiểu cùng không tin.
– “Sao đệ lại ở đây?”
– Tiểu Vũ!!!
Tiếng thét kinh hoàng của Trúc Nhã thu hút sự chú ý của Diệp Phi cùng mọi người. Thần Tịch đang ôm nàng ta trong vòng tay nhưng nước mắt của nàng vẫn từ từ lăn trên hai gò má cùng cái miệng vẫn thốt lên gọi tên một người.
Diệp Phi lắc đầu liên tục, hết nhìn Trúc Nhã rồi lại hướng ánh mắt vào đám lửa đang cháy ngày một lớn kia mặc cho Thiên Kỳ đang cố sức giữ cho nàng được bình tĩnh.
– Đừng… đừng nói với ta… rằng Tiểu Vũ… Tiểu Vũ… trong đó…
– “Đại tỷ!… Cứu… tam muội với, muội ấy… chết mất” Trúc Nhã nấc lên trong tiếng nghẹn ngào nhìn Diệp Phi như vị cứu tinh nhưng vô vọng. Ai chẳng biết Diệp Phi cũng là người, người thì làm sao với hoàn cảnh này bây giờ? Trúc Nhã nói thế bởi vì xung quanh không còn ai ngoài trừ Diệp Phi có khả năng này nhưng… liệu Thiên Kỳ có liều mạng để nữ nhân mình yêu xông pha vào biển lửa cứu người không cơ chứ?
– “Phi Vũ trong đó sao?” Thiên Kỳ ôm chặt Diệp Phi trong long bởi hắn lo sợ nếu như mình lỏng tay một chút thì nàng sẽ lao vào trong tiểu viện kia mất.
– “Cả Nam Phong nữa” Trần Tịch hai tròng mắt đã đỏ như máu hướng Thiên Kỳ bổ sung thêm.
– Đại ca!!!
Gia Khánh, Thiên Bảo, Thiên Ngân một tấc cũng không ngừng lao vào biển lửa tìm kiếm người trong sự ngăn cản của Tứ y, Hiên Viên cùng Hắc Ảnh và Hắc Dạ. Trong khi Thiên Dực chỉ biết ôm chầm lấy Sơ Tuyết nấc nghẹn từng cơn.
Chỉ có Tố Huyên là bình tĩnh nhất. Bình tĩnh không phải vì nàng không lo sợ hay biết trước chuyện gì mà chỉ vì nàng không tin. Không tin tam tỷ cùng tam tỷ phu tương lai của mình đang vùi thây trong biển lửa. Không tin nhân nhân mình yêu thương nhất, dùng tính mạng để bảo vệ hắn mà hắn đan tâm lừa dối mình, phản bội những người đã ra sức cứu hắn, phản bội tình yêu mà nàng đã dành cho hắn và… phản bội cả đứa con trong bụng của hắn và nàng, là kết tinh tình yêu tưởng như tuyệt vời củ acả hai người.
Ngân Tuyết một bên đỡ lấy cả người nặng trịch của Tố Huyên mà long đau như cắt, mắt nàng vẫn hướng vào biển lửa như hi vọng điều gì đó sẽ xảy ra như một kỳ tích.
Đột nhiên trời đổ cơn mưa, mưa nặng hạt dần trong sự hân hoan của tất cả mọi người kể cả… Khải Dạ.
Nam Phong trong lúc ôm Phi Vũ chìm dần vào giấc ngủ thì tiếng động thật lớn ngân lên đánh thức hắn cùng nàng sau đó hắn nhận ra xung quanh mình đột nhiên bèn lửa thật nhanh chóng. Hắn hoảng hốt rút nhanh chóng áo khoát ngoài của mình thấm qua thau nước rửa mặt bên cạnh giường khoát vội lên người Phi Vũ. Ngay sau đó cả hai tìm cánh trốn thoát ra ngoài.
Lửa bén nhanh đến độ Phi Vũ liền cảm thấy thật sự rất khó thở ho lên sặc sụa khiến Nam Phong vừa lo vừa sợ. Hắn vội vòng tay ôm chặt lấy nàng và úp mặt nàng vào ngực mình tìm tránh cho nàng hít phải những đám khỏi độc hại trong khi cả thân hình như bay trên không trung tìm đường ra ngoài.
Mưa đổ xuống ngày càng nặng hạt khiến Nam Phong thở phào nhẹ nhõm. Nhưng niềm vui chưa dừng lại tại đó, ngay khi hắn đặt chân ra khỏi tiểu viện thì cũng là lúc cả đám hắc y nhân từ đâu xông vào vung đao, kiếm chém tán loạn vào những người đang có mặt ở ngoài.
Ngân Tuyết phát hiện ra sự có mặt của Nam Phong cùng Phi Vũ đầu tiên liền nhảy cẫn lên trong sung sướng.
– Tam bá bá, tam bá mẫu, hai người thật bình an, may quá!
– “Tam bá mẫu con bị thương rồi. Bọn chúng là ai thế?” Nam Phong bế Phi Vũ gọn lõn trong vòng tay của mình nhìn về đám hắc y nhân đang bao vây bọn họ mà xung quanh là những xác chết của nha hoàn cùng lính gác của phủ Lý tướng quân.
– “Đáng chết! Bọn chúng nhất định là người của Hàn Mạch, cả vụ phóng hỏa giết người này nhất định cũng là do một tay hắn bày ra” Sơ Tuyết vung kiếm chém vào một tên cả gan dám đánh lén sau lưng Thiên Dực. hắn nhanh tay kéo nàng về phía đằng sau mình bảo vệ. Thế trận giờ hình thành thành hai vòng tròn đặc thù riêng, vòng ngoài chỉ một màu đen của y phục dạ hành trong khi mọi người đều bị bao vây bời những thanh trường kiếm cùng đại đao của bọn chúng.
Kiếm vô tình xuất chiêu theo những chiêu thức khác nhau những đều nhằm vào trọng điểm yếu trên người chứng tỏ bọn chúng quyết chí giết cho bằng được bọn họ khiến môi người chật vật vô cùng nhất là phía Nam Phong cùng Ngân Tuyết. Một người lo bảo vệ nữ nhân đã ngất trong lòng còn một người phải xổ ra toàn bộ chiêu thức cùng đỡ kiếm cho thai phụ.
Khải Dạ đau đớn nhìn mọi người gặp nạn nhưng hắn phải làm sao đây? Hắn rất muốn giúp họ, giúp Huyên nhi của hắn cũng như giúp cho tình yêu của cả hai nhưng còn gia đình hắn, Nguyệt Dạ sơn trang mà hắn đã hao biết bao tâm huyết để xây dựng đến ngày hôm nay. Phụ thân thì vẫn là phụ thân, hắn hoàn toàn không có khả năng phản bội ông ấy nhưng hắn cũng không thể bình tĩnh ngóng nhìn giai nhân của mình phải chống chọi một cách khó khăn với những tên hắc y nhân đao kiếm vô tình kia.
Đột nhiên một bàn tay đặt lên vai khiến hắn giật mình quay lưng lại nhìn người đằng sau mình với ánh mắt đầy vẻ khó hiểu cùng không tin.
– “Sao đệ lại ở đây?”
/115
|