Dạ Thần Phong chỉ cần vài đường kiếm đã nhanh chóng tiêu diệt hết bọn hắc y cản đường trong khi Khải Dạ lại khá chật vật vì chống lại Triệu Viễn. Hắn từ trước đến giờ đều rất tự tin về võ công thượng thừa của mình, tuy biết sẽ còn có cao thủ tuyệt đỉnh công phu hơn bản thân nhưng hắn vẫn tự tin rằng mình sẽ nằm trong thập đại cao thủ của cả ngũ quốc nhưng giờ đây khi đánh với Triệu Viễn lại khiến mồ hôi lạnh chảy ra đầy cả lòng bàn tay.
Thần Phong cũng một đường nhanh chóng xông vào trợ giúp Khải Dạ một tay. Chính sự liên thủ của hai người họ lại khiến cho Triệu Viễn thở hắc ra một hơi lo sợ liền nhanh chóng tìm đường thoát thân.
Triệu Viễn đột nhiên phóng ám khí về phía Khải Dạ cùng Thần Phong trong khi bản thân mình lại đáp xuống ngay bên cạnh Ngân Tuyết khiến Thần Phong thầm kêu lên một tiếng không tốt, mặt hắn đanh lại mà lòng đột nhiên dậy sóng.
Nhưng trái với ý nghĩ của Thần Phong rằng Triệu Viễn sẽ tấn công ngay Ngân Tuyết nhưng hắn ta lại đánh vào ngực Ngân Tuyết một chưởng liền ngay sau đó lại điểm huyệt đạo ngủ khiến Tố Huyên đang được nàng bảo vệ đằng sau lưng ngất xỉu. Không ngờ rằng hắn lại ra tay tàn độc với Khải Dạ khi cắp Tố Huyên một đường dụng khinh công bay đi khiến cả hai nam nhân kia không kịp trở tay.
Khải Dạ hoảng hốt đuổi theo Triệu Viễn nhưng so khinh công thì hắn cũng chẳng bằng hắn ta. Điều đó khiến lòng Khải Dạ một trận lo lắng, hắn gầm thét trong màn đêm vì tức giận cùng bi ai. Nếu như Tố Huyên bị thương dù chỉ một cọng lông tơ, hắn nhất định sẽ phanh thây lóc thịt cả nhà Triệu Viễn ra làm mồi cho cá sấu trên sông Phú Vinh thưởng điểm tâm.
– Cái gì??? Tiểu Huyên mang thai???
Thiên Bảo rống lên một tiếng tức giận nhìn Ngân Tuyết đang quỳ phía dưới sảnh đường. Chẳng là sau khi họ trở về cùng Khải Dạ và Thần Phong, mọi người chỉ lo nghe lời kể sơ qua từ miệng Khải Dạ bởi một chưởng của Triệu Viễn khiến Ngân Tuyết phải ngất mất cả ngày đến hôm sau mới tỉnh.
Hiện tại trong sảnh của phủ Lý tướng quân chỉ còn có Thiên Bảo, Gia Khánh, Thiên Dực, Sơ Tuyết cùng Thần Phong và Khải Dạ. Ngân Tuyết thì vẫn đang bị phạt quỳ bên dưới do cái tội dấu giếm chuyện trọng đại của Tố Huyên.
– “Tại sao con lại dấu chuyện quan trọng như thế này hả?” Thiên Dực giận dữ đập tay lên bàn gỗ, bởi vì không giảm nội lực khiến chiếc bàn vỡ tung ra chỉ còn lại những mảnh bụi mờ khiến mọi người trong phòng bao gồm cả Thiên Bảo củng phải giật mình.
– “Muội bình tĩnh!” Thiên Bảo một tay vuốt ngực mình, một tay khẽ vuốt lên cái bụng phẳng lỳ ngay lập tức liền thu hút sự chú ý của mọi người.
– “Xin lỗi! Muội làm hơi quá!” Thiên Dực cười hắc hắc nhưng bỗng nhìn thấy hành động của Thiên bảo thì thất thần trợn tròn hai mắt “Tứ tỷ! Tỷ cũng…”
– “Ách! Tiểu Bảo có thai được một tháng rồi” Gia Khánh gãi gãi đầu, mặt đã đỏ đến tận mang tai. Trời ạ! Lần đầu tiên thấy đệ nhất thương gia Vương Gia Khánh lại bối rối như hài tử thế này đây.
– “Mặc kệ ta, quay lại vấn đề của lục muội kìa” Thiên Bảo đột nhiên làm mặt nghiêm trọng khiến tâm tình của Ngân Tuyết đang dần thả lõng bổng dưng lại nổi sóng mất tự nhiên.
– “Con thấy tai họa của chuyện dấu giếm mọi người chưa?” Sơ Tuyết thở dài nhìn Ngân Tuyết “Giờ đây thì lục cô cô của con không biết sống chết như thế nào trong khi lại đang mang thai. Đã biết mình không thể đơn phương bảo vệ thai phụ mà còn không chịu báo cho mọi người”
– “Con…” Ngân Tuyết á khẩu.
– “Huyên nhi nhất định vẫn bình an” Khải Dạ lòng đầy lo lắng phản bác lại câu nói vô ý kia của Sơ Tuyết làm Thiên Dực đanh mặt lại trừng mắt nhìn hắn.
– “Chuyện ngươi khiến lục muội chưa chồng lại có chữa ta còn chưa tính sổ mà đã la làng lớn lối ở đây rồi sao?” Thiên Bảo tức tối nắm chặt hai tay nghiến răng kèn kẹt.
- “Ai mang thai?” Trúc Nhã đột ngột từ ngoài bước vào khiến Ngân Tuyết càng thêm chột dạ.
– “Nhị tỷ! Đại tỷ sao rồi?” Thiên Bảo đứng lên nhường chiếc ghế bên trên cho Trúc Nhã. Nhìn sắc mặt mệt mỗi của nàng cũng biết mấy ngày nay đã vất vả như thế nào để giữ lại mạng sống như chỉ mành treo chuông kia của Diệp Phi.
– “Hiện tại đã qua cơn nguy hiểm rồi nhưng vẫn còn chưa tỉnh. Đại tỷ khiến tên Thiên Kỳ kia cứ như một tên điên làm ta cũng muốn khùng theo hắn” Trúc Nhã tự rót cho mình một chén trà rồi đưa lên miệng uống “Ở đây xảy ra chuyện gì nữa? Tạm thời ta sẽ thay đại tỷ giải quyết hết rắc rối cho đến khi tỷ ấy khỏe lại”
– “Ách! Nhị tỷ! Tiểu Huyên bị Triệu Viễn bắt mất rồi” Thiên Bảo cúi đầu nói ra khiến Trúc Nhã đang uống trà phải ngừng ngay động tác mà trừng mắt nhìn nàng.
– “Mà muội ấy lại đang mang thai của tên đại phôi đản kia” Thiên Dực tiếp tục nói khiến có bao nhiêu trà trong miệng Trúc Nhã liền một cước bay ra ngoài hết.
Biết mình thất thố nhưng hành động đi trước ý nghĩ khiến Trúc Nhã cũng không kịp thu hồi. Cho dù có kịp suy nghĩ đi chăng nữa thì tin tức này vẫn quá ngoài sức tưởng tượng của nàng nên nàng có biểu hiện như thế của là lẽ đương nhiên nha.
Trúc Nhã nhíu mày rơi vào trầm tư, bỗng nhìn thấy một người lạ mặt trong phòng thì liền hất mặt về phía hắn nhưng mắt thì vẫn dán lên người của Thiên Dực ý bảo nàng phải nhanh chóng giải thích.
– “Hắn tên gọi Dạ Thần Phong, là tình nhân của Tuyết nhi” Thiên Dực không khách khí nói thẳng tuốt như ruột ngựa khiến hai má Ngân Tuyết khẽ đỏ ửng còn Thần Phong thì đột nhiên trở nên lúng túng.
– “Tình nhân gì đâu sư phụ” Ngân Tuyết giọng điệu nhỏ nhẹ vấn khiến cả người Thiên Dực, Thiên Bảo, Gia Khánh cùng Trúc Nhã nổi cả da gà.
– “Tại hạ Dạ Thần Phong bái kiến Vô Sắc thần y tiền bối” Thần Phong chắp tay trước ngực khom mình nhìn Trúc Nhã đầy vẻ cung kính khiến mọi người trợn tròn hai mắt.
– “Ta… già lắm sao?” Trúc Nhã cứng họng, ngón tay chỉ thẳng vào mặt mình mà nhìn Thiên Bảo cùng Thiên Dực tò mò hỏi.
- Không!
– “Sao hắn gọi ta tới tiền bối lận?” Trúc Nhã nhăn mày khó chịu. Tất nhiên là phải thế rồi, nữ nhân nào mà không coi trọng nhan sắc cùng tuổi tác của mình. Dù cho có là Vô Sắc thần y tinh thông y thuật có thể dưỡng già thành trẻ đi chăng nữa thì cũng có cái để lo chứ.
Thần Phong cũng một đường nhanh chóng xông vào trợ giúp Khải Dạ một tay. Chính sự liên thủ của hai người họ lại khiến cho Triệu Viễn thở hắc ra một hơi lo sợ liền nhanh chóng tìm đường thoát thân.
Triệu Viễn đột nhiên phóng ám khí về phía Khải Dạ cùng Thần Phong trong khi bản thân mình lại đáp xuống ngay bên cạnh Ngân Tuyết khiến Thần Phong thầm kêu lên một tiếng không tốt, mặt hắn đanh lại mà lòng đột nhiên dậy sóng.
Nhưng trái với ý nghĩ của Thần Phong rằng Triệu Viễn sẽ tấn công ngay Ngân Tuyết nhưng hắn ta lại đánh vào ngực Ngân Tuyết một chưởng liền ngay sau đó lại điểm huyệt đạo ngủ khiến Tố Huyên đang được nàng bảo vệ đằng sau lưng ngất xỉu. Không ngờ rằng hắn lại ra tay tàn độc với Khải Dạ khi cắp Tố Huyên một đường dụng khinh công bay đi khiến cả hai nam nhân kia không kịp trở tay.
Khải Dạ hoảng hốt đuổi theo Triệu Viễn nhưng so khinh công thì hắn cũng chẳng bằng hắn ta. Điều đó khiến lòng Khải Dạ một trận lo lắng, hắn gầm thét trong màn đêm vì tức giận cùng bi ai. Nếu như Tố Huyên bị thương dù chỉ một cọng lông tơ, hắn nhất định sẽ phanh thây lóc thịt cả nhà Triệu Viễn ra làm mồi cho cá sấu trên sông Phú Vinh thưởng điểm tâm.
– Cái gì??? Tiểu Huyên mang thai???
Thiên Bảo rống lên một tiếng tức giận nhìn Ngân Tuyết đang quỳ phía dưới sảnh đường. Chẳng là sau khi họ trở về cùng Khải Dạ và Thần Phong, mọi người chỉ lo nghe lời kể sơ qua từ miệng Khải Dạ bởi một chưởng của Triệu Viễn khiến Ngân Tuyết phải ngất mất cả ngày đến hôm sau mới tỉnh.
Hiện tại trong sảnh của phủ Lý tướng quân chỉ còn có Thiên Bảo, Gia Khánh, Thiên Dực, Sơ Tuyết cùng Thần Phong và Khải Dạ. Ngân Tuyết thì vẫn đang bị phạt quỳ bên dưới do cái tội dấu giếm chuyện trọng đại của Tố Huyên.
– “Tại sao con lại dấu chuyện quan trọng như thế này hả?” Thiên Dực giận dữ đập tay lên bàn gỗ, bởi vì không giảm nội lực khiến chiếc bàn vỡ tung ra chỉ còn lại những mảnh bụi mờ khiến mọi người trong phòng bao gồm cả Thiên Bảo củng phải giật mình.
– “Muội bình tĩnh!” Thiên Bảo một tay vuốt ngực mình, một tay khẽ vuốt lên cái bụng phẳng lỳ ngay lập tức liền thu hút sự chú ý của mọi người.
– “Xin lỗi! Muội làm hơi quá!” Thiên Dực cười hắc hắc nhưng bỗng nhìn thấy hành động của Thiên bảo thì thất thần trợn tròn hai mắt “Tứ tỷ! Tỷ cũng…”
– “Ách! Tiểu Bảo có thai được một tháng rồi” Gia Khánh gãi gãi đầu, mặt đã đỏ đến tận mang tai. Trời ạ! Lần đầu tiên thấy đệ nhất thương gia Vương Gia Khánh lại bối rối như hài tử thế này đây.
– “Mặc kệ ta, quay lại vấn đề của lục muội kìa” Thiên Bảo đột nhiên làm mặt nghiêm trọng khiến tâm tình của Ngân Tuyết đang dần thả lõng bổng dưng lại nổi sóng mất tự nhiên.
– “Con thấy tai họa của chuyện dấu giếm mọi người chưa?” Sơ Tuyết thở dài nhìn Ngân Tuyết “Giờ đây thì lục cô cô của con không biết sống chết như thế nào trong khi lại đang mang thai. Đã biết mình không thể đơn phương bảo vệ thai phụ mà còn không chịu báo cho mọi người”
– “Con…” Ngân Tuyết á khẩu.
– “Huyên nhi nhất định vẫn bình an” Khải Dạ lòng đầy lo lắng phản bác lại câu nói vô ý kia của Sơ Tuyết làm Thiên Dực đanh mặt lại trừng mắt nhìn hắn.
– “Chuyện ngươi khiến lục muội chưa chồng lại có chữa ta còn chưa tính sổ mà đã la làng lớn lối ở đây rồi sao?” Thiên Bảo tức tối nắm chặt hai tay nghiến răng kèn kẹt.
- “Ai mang thai?” Trúc Nhã đột ngột từ ngoài bước vào khiến Ngân Tuyết càng thêm chột dạ.
– “Nhị tỷ! Đại tỷ sao rồi?” Thiên Bảo đứng lên nhường chiếc ghế bên trên cho Trúc Nhã. Nhìn sắc mặt mệt mỗi của nàng cũng biết mấy ngày nay đã vất vả như thế nào để giữ lại mạng sống như chỉ mành treo chuông kia của Diệp Phi.
– “Hiện tại đã qua cơn nguy hiểm rồi nhưng vẫn còn chưa tỉnh. Đại tỷ khiến tên Thiên Kỳ kia cứ như một tên điên làm ta cũng muốn khùng theo hắn” Trúc Nhã tự rót cho mình một chén trà rồi đưa lên miệng uống “Ở đây xảy ra chuyện gì nữa? Tạm thời ta sẽ thay đại tỷ giải quyết hết rắc rối cho đến khi tỷ ấy khỏe lại”
– “Ách! Nhị tỷ! Tiểu Huyên bị Triệu Viễn bắt mất rồi” Thiên Bảo cúi đầu nói ra khiến Trúc Nhã đang uống trà phải ngừng ngay động tác mà trừng mắt nhìn nàng.
– “Mà muội ấy lại đang mang thai của tên đại phôi đản kia” Thiên Dực tiếp tục nói khiến có bao nhiêu trà trong miệng Trúc Nhã liền một cước bay ra ngoài hết.
Biết mình thất thố nhưng hành động đi trước ý nghĩ khiến Trúc Nhã cũng không kịp thu hồi. Cho dù có kịp suy nghĩ đi chăng nữa thì tin tức này vẫn quá ngoài sức tưởng tượng của nàng nên nàng có biểu hiện như thế của là lẽ đương nhiên nha.
Trúc Nhã nhíu mày rơi vào trầm tư, bỗng nhìn thấy một người lạ mặt trong phòng thì liền hất mặt về phía hắn nhưng mắt thì vẫn dán lên người của Thiên Dực ý bảo nàng phải nhanh chóng giải thích.
– “Hắn tên gọi Dạ Thần Phong, là tình nhân của Tuyết nhi” Thiên Dực không khách khí nói thẳng tuốt như ruột ngựa khiến hai má Ngân Tuyết khẽ đỏ ửng còn Thần Phong thì đột nhiên trở nên lúng túng.
– “Tình nhân gì đâu sư phụ” Ngân Tuyết giọng điệu nhỏ nhẹ vấn khiến cả người Thiên Dực, Thiên Bảo, Gia Khánh cùng Trúc Nhã nổi cả da gà.
– “Tại hạ Dạ Thần Phong bái kiến Vô Sắc thần y tiền bối” Thần Phong chắp tay trước ngực khom mình nhìn Trúc Nhã đầy vẻ cung kính khiến mọi người trợn tròn hai mắt.
– “Ta… già lắm sao?” Trúc Nhã cứng họng, ngón tay chỉ thẳng vào mặt mình mà nhìn Thiên Bảo cùng Thiên Dực tò mò hỏi.
- Không!
– “Sao hắn gọi ta tới tiền bối lận?” Trúc Nhã nhăn mày khó chịu. Tất nhiên là phải thế rồi, nữ nhân nào mà không coi trọng nhan sắc cùng tuổi tác của mình. Dù cho có là Vô Sắc thần y tinh thông y thuật có thể dưỡng già thành trẻ đi chăng nữa thì cũng có cái để lo chứ.
/115
|