8,
Tôi mời Tiêu Thần đi ăn cơm.
Không biết vì sao, trước mặt anh ấy tôi có thể không cần giữ hình tượng mà tha hồ khóc.
Tôi quấn lấy anh hỏi: “Tôi ngoài giàu có, thông minh, xinh đẹp, dáng người đẹp thì không có điểm gì tốt nữa sao? Tôi kém Phương Duyệt ở chỗ nào?”
Tiêu Thần vừa ăn cơm vừa lắc đầu.
Tôi càng khóc, anh càng ăn nhanh hơn.
Nhưng cách anh ăn cơm không hề thô lỗ mà còn toát lên vẻ tao nhã.
Tôi có chút buồn bực.
“Nhìn tôi khóc ăn cơm ngon hơn thật sao?”
Tiêu Thần lại lắc đầu.
Sau đó anh lau miệng nói.
“Tôi chỉ cảm thấy em khóc thương tâm vì cái tên thấp kém Cố Thanh kia thật sự không đáng.”
Tôi không kịp phản ứng, vội hỏi.
“Tại sao Cố Thanh lại là tên thấp kém?”
“Anh ta là kiểu người có tiền suốt ngày ăn mặc lòe loẹt, ai đến gần cũng không cự tuyệt. Chỉ cần một nữ sinh không xấu đến gần anh ta, anh ta đều sẽ chấp nhận. Cho nên anh ta không muốn kết hôn, không muốn bị ràng buộc.”
Nghe xong, tôi như được khai sáng.
Thảo nào trước đây Cố Thanh luôn quan tâm, chăm sóc tôi rất tốt, nhưng nhắc đến kết hôn, anh ta sẽ tránh né.
Thì ra là chưa chơi đủ.
Đúng là chỉ có đàn ông mới hiểu đàn ông.
Tôi mất hứng hừ một tiếng.
“Đàn ông các anh đều giống nhau!”
Tiêu Thần phản bác lại ngay.
“Tôi không giống!”
Không hiểu sao trong lòng tôi có chút vui vẻ.
Tôi cầm lấy cốc nước trên bàn vừa uống vừa hỏi hỏi anh.
“Anh khác chỗ nào?”
“Anh ta chỉ cần không xấu thì sẽ không từ chối, còn tôi kể cả xấu cũng không từ chối.”
Hahahahahaa.
Tôi không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Làm nước bắn lên bàn, thậm chí còn bắn một chút lên mặt Tiêu Thần.
Tôi không giấu được sự xấu hổ, chỉ biết vội vàng xin lỗi.
Tiêu Thần bình tĩnh lau mặt.
Không hiểu vì sao, rõ ràng lời Tiêu Thần nói khiến người nghe rất khinh bỉ.
Nhưng tôi chỉ cảm thấy anh ấy hài hước.
“Cả người xấu cũng không từ chối, vậy chắc anh có nhiều kinh nghiệm trong tình cảm lắm nhỉ?”
Khi thấy anh ấy lắc đầu tôi rất ngạc nhiên.
“Xấu xí cũng được, nhưng nhất định phải là phụ nữ! Từ bé tới giờ, ngoài mẹ và chị gái ra trong mắt tôi chỉ có em là con gái thôi.”
Không hiểu sao tôi cảm thấy lời này của Tiêu Thần rất dễ nghe.
Tôi chưa kịp nói thêm gì.
Bỗng nhiên anh thở dài ngao ngán.
“Tôi thật sự rất hâm mộ Cố Thanh, có người con gái tốt như vậy muốn gả cho anh ta mà anh ta còn không chịu. Đổi lại là tôi nếu có thể kết hôn với em, tôi nhất định sẽ coi em thành một tiểu tổ tông mà nuông chiều, để cho em biết được là tiểu tổ tông thoải mái như thế nào!”
Hình như tôi vẫn chưa tỉnh rượu.
Ngây ngốc hỏi lại anh.
“Nếu chúng ta kết hôn, anh thật sự sẽ nuông chiều em như một tiểu tổ tông sao?”
Anh gật đầu không chút do dự.
Đầu tôi nóng bừng, thầm nghĩ Cố Thanh đã có bạn gái, anh ta cũng rất thích cái mới lạ, cũng không muốn kết hôn với tôi.
Nếu vậy, tôi tìm người khác kết hôn cũng chẳng có gì sai.
Điều quan trọng nhất là tôi thật sự muốn biết được người ta nuông chiều thành một tiểu tổ tông là cảm giác như thế nào.
Tôi kéo Tiêu Thần ra ngoài.
“Trước khi cục dân chính đóng cửa, chúng ta đi lĩnh chứng thôi!”
Tôi mời Tiêu Thần đi ăn cơm.
Không biết vì sao, trước mặt anh ấy tôi có thể không cần giữ hình tượng mà tha hồ khóc.
Tôi quấn lấy anh hỏi: “Tôi ngoài giàu có, thông minh, xinh đẹp, dáng người đẹp thì không có điểm gì tốt nữa sao? Tôi kém Phương Duyệt ở chỗ nào?”
Tiêu Thần vừa ăn cơm vừa lắc đầu.
Tôi càng khóc, anh càng ăn nhanh hơn.
Nhưng cách anh ăn cơm không hề thô lỗ mà còn toát lên vẻ tao nhã.
Tôi có chút buồn bực.
“Nhìn tôi khóc ăn cơm ngon hơn thật sao?”
Tiêu Thần lại lắc đầu.
Sau đó anh lau miệng nói.
“Tôi chỉ cảm thấy em khóc thương tâm vì cái tên thấp kém Cố Thanh kia thật sự không đáng.”
Tôi không kịp phản ứng, vội hỏi.
“Tại sao Cố Thanh lại là tên thấp kém?”
“Anh ta là kiểu người có tiền suốt ngày ăn mặc lòe loẹt, ai đến gần cũng không cự tuyệt. Chỉ cần một nữ sinh không xấu đến gần anh ta, anh ta đều sẽ chấp nhận. Cho nên anh ta không muốn kết hôn, không muốn bị ràng buộc.”
Nghe xong, tôi như được khai sáng.
Thảo nào trước đây Cố Thanh luôn quan tâm, chăm sóc tôi rất tốt, nhưng nhắc đến kết hôn, anh ta sẽ tránh né.
Thì ra là chưa chơi đủ.
Đúng là chỉ có đàn ông mới hiểu đàn ông.
Tôi mất hứng hừ một tiếng.
“Đàn ông các anh đều giống nhau!”
Tiêu Thần phản bác lại ngay.
“Tôi không giống!”
Không hiểu sao trong lòng tôi có chút vui vẻ.
Tôi cầm lấy cốc nước trên bàn vừa uống vừa hỏi hỏi anh.
“Anh khác chỗ nào?”
“Anh ta chỉ cần không xấu thì sẽ không từ chối, còn tôi kể cả xấu cũng không từ chối.”
Hahahahahaa.
Tôi không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Làm nước bắn lên bàn, thậm chí còn bắn một chút lên mặt Tiêu Thần.
Tôi không giấu được sự xấu hổ, chỉ biết vội vàng xin lỗi.
Tiêu Thần bình tĩnh lau mặt.
Không hiểu vì sao, rõ ràng lời Tiêu Thần nói khiến người nghe rất khinh bỉ.
Nhưng tôi chỉ cảm thấy anh ấy hài hước.
“Cả người xấu cũng không từ chối, vậy chắc anh có nhiều kinh nghiệm trong tình cảm lắm nhỉ?”
Khi thấy anh ấy lắc đầu tôi rất ngạc nhiên.
“Xấu xí cũng được, nhưng nhất định phải là phụ nữ! Từ bé tới giờ, ngoài mẹ và chị gái ra trong mắt tôi chỉ có em là con gái thôi.”
Không hiểu sao tôi cảm thấy lời này của Tiêu Thần rất dễ nghe.
Tôi chưa kịp nói thêm gì.
Bỗng nhiên anh thở dài ngao ngán.
“Tôi thật sự rất hâm mộ Cố Thanh, có người con gái tốt như vậy muốn gả cho anh ta mà anh ta còn không chịu. Đổi lại là tôi nếu có thể kết hôn với em, tôi nhất định sẽ coi em thành một tiểu tổ tông mà nuông chiều, để cho em biết được là tiểu tổ tông thoải mái như thế nào!”
Hình như tôi vẫn chưa tỉnh rượu.
Ngây ngốc hỏi lại anh.
“Nếu chúng ta kết hôn, anh thật sự sẽ nuông chiều em như một tiểu tổ tông sao?”
Anh gật đầu không chút do dự.
Đầu tôi nóng bừng, thầm nghĩ Cố Thanh đã có bạn gái, anh ta cũng rất thích cái mới lạ, cũng không muốn kết hôn với tôi.
Nếu vậy, tôi tìm người khác kết hôn cũng chẳng có gì sai.
Điều quan trọng nhất là tôi thật sự muốn biết được người ta nuông chiều thành một tiểu tổ tông là cảm giác như thế nào.
Tôi kéo Tiêu Thần ra ngoài.
“Trước khi cục dân chính đóng cửa, chúng ta đi lĩnh chứng thôi!”
/33
|