“Chim sẻ muốn làm phượng hoàng”
“Kẻ đeo bám mặt dày”
“Không biết xấu hổ”
…
Vô vàn topic nổi lên diễn đàn, đều tập trung vào một chủ đề duy nhất: “Nữ XX lớp chuyên Văn không biết xấu hổ đeo bám nam thần.”
Tôi ngồi trong phòng bếp, vừa ăn bánh quy bơ vừa tiện thể xem xét những mẩu chuyện đặc sắc được thêu dệt bởi IQ vô cực của các fan girl.
“Thứ Hai ngày… tháng… năm…
Nam thần mệt mỏi, bị làm phiền đến cơm cũng không ăn nổi.”
Phía dưới còn bonus ảnh chụp cảnh tôi và Đại Nhân đang giành nhau hộp cơm.
Tôi vỗ trán. Cmn nói lí một chút đi, hắn là đang giành giật phần cơm trưa của ta đó, có bị mù mắt không hả. Thêm nữa, có ghét cũng đừng chỉnh ảnh con gái nhà người ta thành một đứa mập chiều cao bằng chiều ngang y chang hình vuông thế chứ!!!
Kéo xuống dưới một chút.
“Thứ… ngày… tháng… năm…”
Nam thần tức giận ném hộp cơm”
Tôi nghi ngờ. Mấy đứa fan girl này là đặc công nằm vùng đúng không, chuyện gì liên quan đến tên Đại Nhân kia cũng chụp được ảnh hết.
“Thứ….”
…
Thị phi bủa vây làm tôi nhức mắt xem không nổi nữa, nuốt không trôi cục tức, oan uổng trợn mắt nhìn trần nhà. Thật là đổi trắng thay đen, thật là coi thường thiên lý, muốn đập bọn yêu quái này quá, phải làm sao đây?
Đám con gái bị kích thích quả là đáng sợ. Lí trí lúc này sớm đã bị chôn mấy tầng rồi.
Chủ nhật không phải đến trường, tôi nhâm nhi chút bánh xong cũng tự giác cầm sách vở ra học. Đại Nhân hôm nay vẫn phải ở phòng nghiên cứu của trường chế tạo cái thứ gì đó, nghe nói dùng để dự thi.
Cái thứ gì đó xem chừng rất lợi hại, còn được thầy hiệu trưởng trực tiếp phất tay mời chuyên gia về cố vấn cho hắn. Đại khái là như thế, cụ thể hơn nữa thì tôi không hiểu, cũng không nhớ nổi.
Đang toát mồ hôi với một đống số liệu và kí tự loằng ngoằng, tôi nghe tiếng Sắc Nữ gọi ngoài cửa.
Miệng không kiềm chế được than nhẹ một tiếng. Xong rồi, bà tám đến rồi.
…
- Mình nói sao cậu có thể hiền lành để cho bọn yêu quái làm mưa làm gió như thế chứ. Bản lĩnh của cậu bay đâu hết rồi hả? Không thấy ấm ức à, không muốn xả hận à???
- Bạn học Sắc Nữ, bạn nói 10 phút đồng hồ chủ đề này rồi, có thấy mỏi mồm không?
Tôi mất kiên nhẫn nhìn người trước mặt thao thao bất tuyệt các đạo lí trên trời dưới biển, lại nhìn sang hai đĩa bánh quy mình mới nướng lúc sáng giờ đã trống trơn, quyết định không để cho bà tám kia cằn nhằn nữa.
Sắc Nữ chu miệng lườm tôi.
- Dù sao cũng phải giải quyết. Chuyện lần này không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Con gái một khi đã đố kị nhau thì chuyện gì cũng dám làm.
- Ở trường học thì có thể làm gì chứ?
- Không phải cậu thích đọc truyện sao, cái gì trong truyện trong phim có thì ngoài đời cũng y chang thế, cậu muốn trốn cũng không được.
Nhìn thái độ cà lơ cà phất ậm ờ cho có của tôi, Sắc Nữ thấy động khẩu không được bèn động thủ, đưa tay nhéo mặt của tôi, giận dữ.
- Ta nói, ngươi nhanh gọi cho tên Đường Tăng của ngươi hack cái diễn đàn vớ vẩn này đi. Hắn học chuyên Toán Tin, hack một trang thôi mà còn không làm được thì có lỗi với tổ tiên quá.
Tôi phản bác.
- Hack rồi thì giải quyết được gì, người ta thích châm lửa phóng hỏa thì ngươi có dập được ngọn này cũng sẽ bị người ta châm ra ngọn khác. Hơn nữa, Đại Nhân rất bận, lúc này đừng làm phiền hắn.
Sắc Nữ thấy tôi cứng rắn không lay chuyển được, đành ngậm ngùi.
- Thôi được, mình nghe cậu mặc kệ chuyện này. Nhưng hứa với mình, có chuyện gì xảy ra cũng phải nghĩ đến người bạn này đầu tiên, không được một mình chịu đựng biết không?
Vất vả lắm mới thuyết phục được bà tám ra về.
Lúc này, tôi liền nhận được điện thoại của mẹ Đại Nhân.
- Tiểu Hồng à, hôm nay chủ nhật ở nhà một mình sao? Sang nhà cô đi, cùng đi mua sắm với cô, sau đó đi siêu thị mua ít đồ về làm cơm luôn.
Tôi thay quần áo xong, xuống dưới nhà, liền thấy một chiếc ô tô đen đậu trước cổng.
Thôi được, tôi thừa nhận trên diễn đàn có cái nói đúng, nói Đại Nhân thuộc dòng dõi giai cấp tư bản, nói tôi là chim sẻ.
Dẫu sao cũng không cầu kì đến mức dùng tài xế riêng, nhưng khi mở ghế lái phụ ngồi xuống bên cạnh mẹ hắn, tôi bất giác thở dài.
Nhận ra được sự khác biệt của tôi, người phụ nữ bên cạnh vô cùng sủng ái đưa bàn tay xinh đẹp xoa xoa mái tóc tôi.
- Sao thế? Có chuyện gì không vui à?
Tôi chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt mình. Năm tháng cũng không thể trở thành đối thủ với nhan sắc rực rỡ đó. Khuôn mặt có vài phần giống Đại Nhân, đặc biệt là đôi mắt, chỉ khác ở nét dịu dàng ngọt ngào của phụ nữ.
Từ ngày còn nhỏ xíu, tôi đã sớm quen thuộc với khuôn mặt xinh đẹp này, thậm chí có chút tham lam muốn được sủng ái hơn Đại Nhân. Sự thực là mẹ hắn đối với tôi còn chiều chuộng hơn gấp mấy lần. Dần dần tôi cũng đã quen với những điều này, chưa từng nghĩ đến chuyện mình và hắn không cùng giai cấp, cũng chẳng có cùng huyết thống.
- Cô à, có phải con làm phiền nhà cô nhiều quá không?
Dẫu sao lúc này tôi cũng mới chỉ là đứa nhỏ sắp trưởng thành, suy nghĩ cũng không kìm nén lại được mà buột ra thành lời nói.
Mẹ hắn nhìn tôi, sửng sốt:
- Tiểu Hồng nói gì vậy? Có phải thằng nhóc nhà cô bắt nạt con không? Mau, mau nói cho cô, cô sẽ giúp con xử lí nó.
Tôi ngậm chặt miệng, lắc đầu, khóe mắt sớm không tự chủ được mà ấm nóng.
Rốt cục tôi cũng không hiểu mình đang muốn xác nhận điều gì nữa?
Muốn xác nhận lại sự thật bao nhiêu năm qua mình vẫn sống cuộc sống như một công chúa nhỏ, được bố mẹ mình yêu thương, được bố mẹ hắn chiều chuộng. Hay muốn tìm lý lẽ phản bác lại những lời nói ác độc của nữ sinh trên diễn đàn, rằng tôi không phải là con chim sẻ muốn làm phượng hoàng?
Thấy tôi không chịu mở miệng, mẹ hắn có chút bất đắc dĩ. Cuối cùng, bèn ôm tôi vào lòng trấn an.
- Con bé ngốc này, nói vớ vẩn cái gì vậy? Cô thương con còn không hết, sao lại thấy phiền chứ? Có những chuyện sau này con sẽ hiểu, cô là đang chăm sóc cho tương lai tươi sáng của con trai mình, tất nhiên là phải hết lòng rồi.
Tôi ờ ờ cạc cạc bị ôm, cảm thấy lời này có gì đó không đúng nhưng không nghĩ ra nổi.
Chỉ thấy mẹ hắn vui vẻ mà nói tiếp:
- Nếu con thấy ngại thì quan tâm thằng con trai ngu ngốc nhà cô thêm một chút. Cho nó ăn nhiều một chút, lớn nhanh một chút, khỏe mạnh thì sau này đều tốt cho cả hai đứa. Nha!
Tôi ngờ vực, lời này cũng rất có đạo lí, nhưng sao vẫn thấy có gì đó mờ ám vậy nhỉ?
Nghĩ không được, tôi quyết định mặc kệ. Nếu mẹ hắn không hề cảm thấy phiền hà gì, vậy thì tôi còn lí do gì để suy nghĩ. Diễn đàn cũng mặc kệ, nữ sinh fan girl gì đó toàn là người ngoài, chẳng phải không ăn được liền muốn đạp đổ hay sao?
Tôi mới không phải là chim sẻ. Tôi là một cô công chúa nhỏ của bố mẹ mình. Được yêu thương chiều chuộng một chút là do tôi lớn lên đáng yêu xinh đẹp đó, có giỏi mấy người cũng giống như tôi đi.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng thấy vui vẻ muốn cười lớn, yên tâm thắt dây an toàn, điều chỉnh lại tâm trạng để tận hưởng ngày chủ nhật tươi đẹp.
“Kẻ đeo bám mặt dày”
“Không biết xấu hổ”
…
Vô vàn topic nổi lên diễn đàn, đều tập trung vào một chủ đề duy nhất: “Nữ XX lớp chuyên Văn không biết xấu hổ đeo bám nam thần.”
Tôi ngồi trong phòng bếp, vừa ăn bánh quy bơ vừa tiện thể xem xét những mẩu chuyện đặc sắc được thêu dệt bởi IQ vô cực của các fan girl.
“Thứ Hai ngày… tháng… năm…
Nam thần mệt mỏi, bị làm phiền đến cơm cũng không ăn nổi.”
Phía dưới còn bonus ảnh chụp cảnh tôi và Đại Nhân đang giành nhau hộp cơm.
Tôi vỗ trán. Cmn nói lí một chút đi, hắn là đang giành giật phần cơm trưa của ta đó, có bị mù mắt không hả. Thêm nữa, có ghét cũng đừng chỉnh ảnh con gái nhà người ta thành một đứa mập chiều cao bằng chiều ngang y chang hình vuông thế chứ!!!
Kéo xuống dưới một chút.
“Thứ… ngày… tháng… năm…”
Nam thần tức giận ném hộp cơm”
Tôi nghi ngờ. Mấy đứa fan girl này là đặc công nằm vùng đúng không, chuyện gì liên quan đến tên Đại Nhân kia cũng chụp được ảnh hết.
“Thứ….”
…
Thị phi bủa vây làm tôi nhức mắt xem không nổi nữa, nuốt không trôi cục tức, oan uổng trợn mắt nhìn trần nhà. Thật là đổi trắng thay đen, thật là coi thường thiên lý, muốn đập bọn yêu quái này quá, phải làm sao đây?
Đám con gái bị kích thích quả là đáng sợ. Lí trí lúc này sớm đã bị chôn mấy tầng rồi.
Chủ nhật không phải đến trường, tôi nhâm nhi chút bánh xong cũng tự giác cầm sách vở ra học. Đại Nhân hôm nay vẫn phải ở phòng nghiên cứu của trường chế tạo cái thứ gì đó, nghe nói dùng để dự thi.
Cái thứ gì đó xem chừng rất lợi hại, còn được thầy hiệu trưởng trực tiếp phất tay mời chuyên gia về cố vấn cho hắn. Đại khái là như thế, cụ thể hơn nữa thì tôi không hiểu, cũng không nhớ nổi.
Đang toát mồ hôi với một đống số liệu và kí tự loằng ngoằng, tôi nghe tiếng Sắc Nữ gọi ngoài cửa.
Miệng không kiềm chế được than nhẹ một tiếng. Xong rồi, bà tám đến rồi.
…
- Mình nói sao cậu có thể hiền lành để cho bọn yêu quái làm mưa làm gió như thế chứ. Bản lĩnh của cậu bay đâu hết rồi hả? Không thấy ấm ức à, không muốn xả hận à???
- Bạn học Sắc Nữ, bạn nói 10 phút đồng hồ chủ đề này rồi, có thấy mỏi mồm không?
Tôi mất kiên nhẫn nhìn người trước mặt thao thao bất tuyệt các đạo lí trên trời dưới biển, lại nhìn sang hai đĩa bánh quy mình mới nướng lúc sáng giờ đã trống trơn, quyết định không để cho bà tám kia cằn nhằn nữa.
Sắc Nữ chu miệng lườm tôi.
- Dù sao cũng phải giải quyết. Chuyện lần này không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Con gái một khi đã đố kị nhau thì chuyện gì cũng dám làm.
- Ở trường học thì có thể làm gì chứ?
- Không phải cậu thích đọc truyện sao, cái gì trong truyện trong phim có thì ngoài đời cũng y chang thế, cậu muốn trốn cũng không được.
Nhìn thái độ cà lơ cà phất ậm ờ cho có của tôi, Sắc Nữ thấy động khẩu không được bèn động thủ, đưa tay nhéo mặt của tôi, giận dữ.
- Ta nói, ngươi nhanh gọi cho tên Đường Tăng của ngươi hack cái diễn đàn vớ vẩn này đi. Hắn học chuyên Toán Tin, hack một trang thôi mà còn không làm được thì có lỗi với tổ tiên quá.
Tôi phản bác.
- Hack rồi thì giải quyết được gì, người ta thích châm lửa phóng hỏa thì ngươi có dập được ngọn này cũng sẽ bị người ta châm ra ngọn khác. Hơn nữa, Đại Nhân rất bận, lúc này đừng làm phiền hắn.
Sắc Nữ thấy tôi cứng rắn không lay chuyển được, đành ngậm ngùi.
- Thôi được, mình nghe cậu mặc kệ chuyện này. Nhưng hứa với mình, có chuyện gì xảy ra cũng phải nghĩ đến người bạn này đầu tiên, không được một mình chịu đựng biết không?
Vất vả lắm mới thuyết phục được bà tám ra về.
Lúc này, tôi liền nhận được điện thoại của mẹ Đại Nhân.
- Tiểu Hồng à, hôm nay chủ nhật ở nhà một mình sao? Sang nhà cô đi, cùng đi mua sắm với cô, sau đó đi siêu thị mua ít đồ về làm cơm luôn.
Tôi thay quần áo xong, xuống dưới nhà, liền thấy một chiếc ô tô đen đậu trước cổng.
Thôi được, tôi thừa nhận trên diễn đàn có cái nói đúng, nói Đại Nhân thuộc dòng dõi giai cấp tư bản, nói tôi là chim sẻ.
Dẫu sao cũng không cầu kì đến mức dùng tài xế riêng, nhưng khi mở ghế lái phụ ngồi xuống bên cạnh mẹ hắn, tôi bất giác thở dài.
Nhận ra được sự khác biệt của tôi, người phụ nữ bên cạnh vô cùng sủng ái đưa bàn tay xinh đẹp xoa xoa mái tóc tôi.
- Sao thế? Có chuyện gì không vui à?
Tôi chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt mình. Năm tháng cũng không thể trở thành đối thủ với nhan sắc rực rỡ đó. Khuôn mặt có vài phần giống Đại Nhân, đặc biệt là đôi mắt, chỉ khác ở nét dịu dàng ngọt ngào của phụ nữ.
Từ ngày còn nhỏ xíu, tôi đã sớm quen thuộc với khuôn mặt xinh đẹp này, thậm chí có chút tham lam muốn được sủng ái hơn Đại Nhân. Sự thực là mẹ hắn đối với tôi còn chiều chuộng hơn gấp mấy lần. Dần dần tôi cũng đã quen với những điều này, chưa từng nghĩ đến chuyện mình và hắn không cùng giai cấp, cũng chẳng có cùng huyết thống.
- Cô à, có phải con làm phiền nhà cô nhiều quá không?
Dẫu sao lúc này tôi cũng mới chỉ là đứa nhỏ sắp trưởng thành, suy nghĩ cũng không kìm nén lại được mà buột ra thành lời nói.
Mẹ hắn nhìn tôi, sửng sốt:
- Tiểu Hồng nói gì vậy? Có phải thằng nhóc nhà cô bắt nạt con không? Mau, mau nói cho cô, cô sẽ giúp con xử lí nó.
Tôi ngậm chặt miệng, lắc đầu, khóe mắt sớm không tự chủ được mà ấm nóng.
Rốt cục tôi cũng không hiểu mình đang muốn xác nhận điều gì nữa?
Muốn xác nhận lại sự thật bao nhiêu năm qua mình vẫn sống cuộc sống như một công chúa nhỏ, được bố mẹ mình yêu thương, được bố mẹ hắn chiều chuộng. Hay muốn tìm lý lẽ phản bác lại những lời nói ác độc của nữ sinh trên diễn đàn, rằng tôi không phải là con chim sẻ muốn làm phượng hoàng?
Thấy tôi không chịu mở miệng, mẹ hắn có chút bất đắc dĩ. Cuối cùng, bèn ôm tôi vào lòng trấn an.
- Con bé ngốc này, nói vớ vẩn cái gì vậy? Cô thương con còn không hết, sao lại thấy phiền chứ? Có những chuyện sau này con sẽ hiểu, cô là đang chăm sóc cho tương lai tươi sáng của con trai mình, tất nhiên là phải hết lòng rồi.
Tôi ờ ờ cạc cạc bị ôm, cảm thấy lời này có gì đó không đúng nhưng không nghĩ ra nổi.
Chỉ thấy mẹ hắn vui vẻ mà nói tiếp:
- Nếu con thấy ngại thì quan tâm thằng con trai ngu ngốc nhà cô thêm một chút. Cho nó ăn nhiều một chút, lớn nhanh một chút, khỏe mạnh thì sau này đều tốt cho cả hai đứa. Nha!
Tôi ngờ vực, lời này cũng rất có đạo lí, nhưng sao vẫn thấy có gì đó mờ ám vậy nhỉ?
Nghĩ không được, tôi quyết định mặc kệ. Nếu mẹ hắn không hề cảm thấy phiền hà gì, vậy thì tôi còn lí do gì để suy nghĩ. Diễn đàn cũng mặc kệ, nữ sinh fan girl gì đó toàn là người ngoài, chẳng phải không ăn được liền muốn đạp đổ hay sao?
Tôi mới không phải là chim sẻ. Tôi là một cô công chúa nhỏ của bố mẹ mình. Được yêu thương chiều chuộng một chút là do tôi lớn lên đáng yêu xinh đẹp đó, có giỏi mấy người cũng giống như tôi đi.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng thấy vui vẻ muốn cười lớn, yên tâm thắt dây an toàn, điều chỉnh lại tâm trạng để tận hưởng ngày chủ nhật tươi đẹp.
/24
|