Buổi sáng, hắn đến công ty như thường lệ, tôi ở nhà vùi đầu vào máy tính và bản thảo, ra sức gõ phím, rồi lại xóa, rồi lại gõ phím. Di động đổ chuông, tôi vò đầu bứt tai rời “địa bàn” để nghe máy. “Địa bàn” của tôi là một căn phòng cách biệt thế gian, đặc biệt yên tĩnh, có cả giường nằm. Những lúc đến hạn nộp bản thảo, tôi chỉ có thể tự nhốt mình trong phòng, thâu đêm suốt sáng, sau đó tranh thủ chút thời gian ít ỏi chợp mắt một lát.
Đại Nhân gọi tới:
- Tiểu Hồng, em mang giúp anh tập tài liệu trên bàn làm việc đến công ty.
- Sao không gọi thư kí của anh đến lấy?
- Thư kí của anh chỉ làm những việc cần sử dụng đến IQ thôi.
-...
Hắn là đang bóng gió nói tôi làm việc thiếu IQ?
Tôi tức giận đập bàn. Thật là quá đáng! Dù sao lúc đi học tôi cũng là hạng nhất. “Đại Nhân, anh mới là đồ thiếu muối. Tôi không thèm nghe lời anh!”
Một lát sau...
Tôi u oán đứng trân trối trước toà nhà đồ sộ. Hai chữ “Hồng Phong” như dát vàng dát bạc chễm chệ chắn tầm nhìn của tôi.
Hừ, cái tên cũng sến sẩm quá rồi. Người ta có hồng thủy. Hắn còn có cả hồng phong sao.
Đừng hỏi vì sao tôi lại đến đây. Tất nhiên so với việc hờn dỗi hắn, kiếm tiền quan trọng hơn. Ngộ nhỡ không có tập tài liệu khiến hắn làm ăn thua lỗ, vậy chẳng phải người chịu thiệt thòi là tôi sao.
Tôi ngang nhiên bước vào sảnh lớn. Ở quầy lễ tân, có rất nhiều khách nước ngoài đang làm thủ tục. Công ti của Đại Nhân là công ti kinh doanh du lịch lữ hành. Hắn còn đặt một cái tên tiếng anh vô cùng sến sẩm: “Sweet Wind” và một slogan vô cùng yêu tổ quốc: “Viet Nam – the most wonderful destination”.
- Chào chị, chị đến tìm tổng giám đốc phải không ạ?
Tôi ngạc nhiên nhìn cô lễ tân xinh đẹp cao hơn tôi hẳn một cái đầu và một đôi guốc. Không phải chứ, tôi còn chưa giới thiệu gì mà.
- Giám đốc nói nếu chị đến thì mời chị lên thẳng phòng anh ấy.
Là vậy sao? Tôi nuốt nước miếng nhìn cả dãy dài người đang đứng đợi, lại nhìn cô lễ tân tươi cười như hoa chuyên nghiệp trước mặt mình, khẳng định chắc chắn là lần đầu gặp mặt.
Dưới sự hậu thuẫn của nhân viên, tôi thuận lợi nghênh ngang đứng trước cửa văn phòng Đại Nhân. Đầu óc vẫn rối rắm. Công ty này có phải an ninh kém quá rồi không? Còn không kiểm tra rõ danh tính người ra vào nữa.
Quan trọng là... Lật bàn... Tôi còn ủ mưu giả danh tình nhân đến bôi xấu hắn kia mà. Bể hết kế hoạch tác chiến, ta hận.
“Cạch”
Cửa phòng mở. Tôi hoàn hồn sực nhớ mình đã đứng trước cửa vài phút. Đại Nhân cao lớn xuất hiện như một vị thần. Hắn nhìn tôi như nhìn một đứa nhỏ phạm lỗi, nheo mắt phê bình:
- Em cao giá quá rồi. Còn phải để giám đốc đích thân mở cửa nghênh đón.
Tôi lườm hắn:
- Anh ai oán gì chứ. Ở đây em là to nhất.
Tôi đưa tập tài liệu cho hắn. Chợt nhớ ra vụ an ninh kém của công ti. Tôi không hài lòng vạch trần.
- Đại Nhân, công ti của anh có phải là dị nhân rồi không. Phát triển không đồng đều gì cả. An ninh kém như thế có ngày phá sản đó.
- Vớ vẩn. Anh đâu phải kẻ ngốc.
- Bằng không sao em có thể ngang nhiên đứng ở đây? Hắn thở dài, ra vẻ bất lực, nói:
- Động não chút đi vợ. Thế giới này chỉ có mình em mới có bản lĩnh đem ngoại hình này đi gặp anh thôi.
-...
Hắn... Hắn lại dám nhạo báng tôi.
Tôi tức giận khua chân tung cước về phía hắn. Kết quả là... Chân ngắn quá với không tới.
- Ha ha ha... Vợ à. Làm ơn đi. Anh bây giờ đã dậy thì thành công rồi. Em còn phải cố gắng nhiều lắm.
Tôi nhìn tên con trai cao gần mét tám trước mặt, nghẹn họng.
Thôi được, ai nói ông trời cho tôi tài sắc vẹn toàn làm gì. Chút khiếm khuyết chiều cao này không đáng bận tâm.
- Vợ, em ăn mặc sexy thế này không phải định giả dạng tình nhân đến gây rối anh đấy chứ.
-...
Hắn cũng lén đọc ngôn tình tôi viết sao?
- Đừng nghĩ anh đọc truyện của em. Chút tình tiết vớ vẩn này chỉ có em mới nghĩ ra thôi.
Hắn có siêu năng lực đọc suy nghĩ à.
- Đừng nghĩ đến siêu năng lực nữa. Em nên trưởng thành rồi.
Tôi nội thương.
Hắn đưa tay xoa xoa lưng tôi, an ủi:
- Để Đại Nhân chữa lành vết thương lòng cho em.
Thôi được. Trận PK này, tôi bại.
Kẻ thắng trận hả hê nhìn tôi:
- Đừng ấm ức nữa. Đi thôi, anh sẽ bù đắp cho em.
Tôi ngạc nhiên:
- Đang giờ làm việc anh còn muốn đi đâu. Hơn nữa em chưa viết xong bản thảo.
- Ngày hôm nay cho dù trời có sập em cũng phải ở bên anh.
- Gì chứ. Vậy những ngày khác không cần à?
Hắn lườm tôi.
- Những ngày khác là anh ở bên em.
Đại Nhân gọi tới:
- Tiểu Hồng, em mang giúp anh tập tài liệu trên bàn làm việc đến công ty.
- Sao không gọi thư kí của anh đến lấy?
- Thư kí của anh chỉ làm những việc cần sử dụng đến IQ thôi.
-...
Hắn là đang bóng gió nói tôi làm việc thiếu IQ?
Tôi tức giận đập bàn. Thật là quá đáng! Dù sao lúc đi học tôi cũng là hạng nhất. “Đại Nhân, anh mới là đồ thiếu muối. Tôi không thèm nghe lời anh!”
Một lát sau...
Tôi u oán đứng trân trối trước toà nhà đồ sộ. Hai chữ “Hồng Phong” như dát vàng dát bạc chễm chệ chắn tầm nhìn của tôi.
Hừ, cái tên cũng sến sẩm quá rồi. Người ta có hồng thủy. Hắn còn có cả hồng phong sao.
Đừng hỏi vì sao tôi lại đến đây. Tất nhiên so với việc hờn dỗi hắn, kiếm tiền quan trọng hơn. Ngộ nhỡ không có tập tài liệu khiến hắn làm ăn thua lỗ, vậy chẳng phải người chịu thiệt thòi là tôi sao.
Tôi ngang nhiên bước vào sảnh lớn. Ở quầy lễ tân, có rất nhiều khách nước ngoài đang làm thủ tục. Công ti của Đại Nhân là công ti kinh doanh du lịch lữ hành. Hắn còn đặt một cái tên tiếng anh vô cùng sến sẩm: “Sweet Wind” và một slogan vô cùng yêu tổ quốc: “Viet Nam – the most wonderful destination”.
- Chào chị, chị đến tìm tổng giám đốc phải không ạ?
Tôi ngạc nhiên nhìn cô lễ tân xinh đẹp cao hơn tôi hẳn một cái đầu và một đôi guốc. Không phải chứ, tôi còn chưa giới thiệu gì mà.
- Giám đốc nói nếu chị đến thì mời chị lên thẳng phòng anh ấy.
Là vậy sao? Tôi nuốt nước miếng nhìn cả dãy dài người đang đứng đợi, lại nhìn cô lễ tân tươi cười như hoa chuyên nghiệp trước mặt mình, khẳng định chắc chắn là lần đầu gặp mặt.
Dưới sự hậu thuẫn của nhân viên, tôi thuận lợi nghênh ngang đứng trước cửa văn phòng Đại Nhân. Đầu óc vẫn rối rắm. Công ty này có phải an ninh kém quá rồi không? Còn không kiểm tra rõ danh tính người ra vào nữa.
Quan trọng là... Lật bàn... Tôi còn ủ mưu giả danh tình nhân đến bôi xấu hắn kia mà. Bể hết kế hoạch tác chiến, ta hận.
“Cạch”
Cửa phòng mở. Tôi hoàn hồn sực nhớ mình đã đứng trước cửa vài phút. Đại Nhân cao lớn xuất hiện như một vị thần. Hắn nhìn tôi như nhìn một đứa nhỏ phạm lỗi, nheo mắt phê bình:
- Em cao giá quá rồi. Còn phải để giám đốc đích thân mở cửa nghênh đón.
Tôi lườm hắn:
- Anh ai oán gì chứ. Ở đây em là to nhất.
Tôi đưa tập tài liệu cho hắn. Chợt nhớ ra vụ an ninh kém của công ti. Tôi không hài lòng vạch trần.
- Đại Nhân, công ti của anh có phải là dị nhân rồi không. Phát triển không đồng đều gì cả. An ninh kém như thế có ngày phá sản đó.
- Vớ vẩn. Anh đâu phải kẻ ngốc.
- Bằng không sao em có thể ngang nhiên đứng ở đây? Hắn thở dài, ra vẻ bất lực, nói:
- Động não chút đi vợ. Thế giới này chỉ có mình em mới có bản lĩnh đem ngoại hình này đi gặp anh thôi.
-...
Hắn... Hắn lại dám nhạo báng tôi.
Tôi tức giận khua chân tung cước về phía hắn. Kết quả là... Chân ngắn quá với không tới.
- Ha ha ha... Vợ à. Làm ơn đi. Anh bây giờ đã dậy thì thành công rồi. Em còn phải cố gắng nhiều lắm.
Tôi nhìn tên con trai cao gần mét tám trước mặt, nghẹn họng.
Thôi được, ai nói ông trời cho tôi tài sắc vẹn toàn làm gì. Chút khiếm khuyết chiều cao này không đáng bận tâm.
- Vợ, em ăn mặc sexy thế này không phải định giả dạng tình nhân đến gây rối anh đấy chứ.
-...
Hắn cũng lén đọc ngôn tình tôi viết sao?
- Đừng nghĩ anh đọc truyện của em. Chút tình tiết vớ vẩn này chỉ có em mới nghĩ ra thôi.
Hắn có siêu năng lực đọc suy nghĩ à.
- Đừng nghĩ đến siêu năng lực nữa. Em nên trưởng thành rồi.
Tôi nội thương.
Hắn đưa tay xoa xoa lưng tôi, an ủi:
- Để Đại Nhân chữa lành vết thương lòng cho em.
Thôi được. Trận PK này, tôi bại.
Kẻ thắng trận hả hê nhìn tôi:
- Đừng ấm ức nữa. Đi thôi, anh sẽ bù đắp cho em.
Tôi ngạc nhiên:
- Đang giờ làm việc anh còn muốn đi đâu. Hơn nữa em chưa viết xong bản thảo.
- Ngày hôm nay cho dù trời có sập em cũng phải ở bên anh.
- Gì chứ. Vậy những ngày khác không cần à?
Hắn lườm tôi.
- Những ngày khác là anh ở bên em.
/24
|