CHƯƠNG 44
Sau khi làm xong món thịt viên chiên trong tay, Tiểu Tam đầu tiên tìm đến đại phá hoại Văn Thanh đang chơi với mấy món đồ dùng trong hôn lễ. Xác định y gần đây không có nói bất luận chuyện xấu chuyện tốt hay chuyện bình thường gì cả, cũng không có truyền bá bất luận thông tin to hay nhỏ nào có liên quan tới hắn.
Trong lòng nghi hoặc khó hiểu, nghe thấy bên ngoài có người hỉ hả cười gọi hắn.
Ra cửa viện nhìn thử, nguyên lai là Thái Kinh Vân đang đứng ở ngoài cửa cách đó không xa. Bởi vì phải đến nông trang kiểm tra năng suất thu hoạch của vụ thu, da của y bị phơi nắng đến tương đối đen, đến bây giờ còn chưa có nhả nắng, lại phối với một thân y phục hắc sắc, xa xa mà nhìn, đó chính là một cục gạch đen thui lui! Đồng thời, có độ dài, có độ dày!
“Sao ngươi lại tới đây?”
Nhìn đến mấy vị tiểu ca phu lang trong viện ngoài viện hỉ hả nháo thành một đoàn, không khỏi phỏng đoán, này không phải là bởi vì Thái Kinh Vân cho nên mới khiến mọi người cười như thế đấy chứ?
“Được rồi, dù sao việc hôm nay của ngươi cũng đã làm xong, nhanh nhanh để ai kia lĩnh đi đi ~ ha hả ~” Ngân Phương cũng không biết có phải bởi vì sắp thành hôn hay không, trong mấy ngày này lúc nào cũng cười không ngừng, thực là một tân giá lang vui mừng. Cũng chỉ có Tiểu Tam ở trong lòng biết không phải thế.
(Nam nhân cưới vợ là Tân lang, nam nhân gả đi làm vợ là Tân giá lang)
Vỗ vỗ y phục, Tiểu Tam nhanh chóng rời khỏi cửa viện. Loại thời điểm này, nếu ai đi tiếp lời bọn họ, kẻ đó chính là một thằng ngu! Còn việc đi hùng biện thì ở dưới tình huống này cũng thắng không nổi lời đồn đâu a!
Hanh! Lại nhét Văn Thanh vào nhà bọn họ để giúp mình trút giận. Bằng với lực phá hoại của Văn Thanh, không ầm ĩ bọn họ một trận chết khiếp, thì cũng khiến họ đau đầu nửa ngày! Dù sao dọn sạp đền tiền cũng không phải là hắn!
Thái Kinh Vân đứng ở nơi đó bị người chỉ trỏ nửa ngày, biểu tình không biến đổi dù chỉ một chút, thật không hỗ là một nam thanh niên quyết đoán! Thấy Tiểu Tam đi ra, cũng không nói gì, chầm chậm xoay người.
Tiểu Tam nhấc chân đuổi theo: “Này, còn chưa nói tại sao ngươi lại tới đây?”
“Đi ngang qua!” Sau đó được người trong thôn nhắc nhở, Tiểu Tam nhà y đang ở chỗ này phụ giúp người ta. Đối với việc mọi người trong thôn nói Tiểu Tam là của nhà y, y rất là vui vẻ, tâm tình tốt nha! Biểu hiện cụ thể chính là cằm hơi nâng, hai mắt phiếm ra lục quang!
Tiểu Tam đối với sự ít lời của y đã phi thường quen thuộc, cứ như người này mà nhiều lời hơn một chữ thì mất mạng vậy! Cũng may hai người ở chung lâu rồi, cũng có thể đại khái đoán ra ý tứ của y.
“Hôm nay trong cửa hàng không có chuyện gì chứ? Sao sớm như vậy đã trở lại? Mã xa của ngươi đâu? Chạy về trang tử rồi à?”
Thái Kinh Vân gật đầu, xem như là đã trả lời toàn bộ vấn đề.
…
“Ai ~ ngươi giúp ta ngẫm lại, ta gần đây có đễ lộ chuyện xấu gì hay không? Ta thật không biết mấy việc này!” Tiểu Tam suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định hỏi Thái Kinh Vân, người này tuy rằng không hay mở miệng, nhưng trí nhớ rất tốt, đầu óc cũng là không tồi. Chí ít so với mình tốt hơn a, có thể nghĩ ra chuyện bản thân không thể nghĩ đến!
“Không!”
“Này không đúng nha? Thế Ngân Phương cười ta cái gì chứ?” Tiểu Tam sờ sờ đầu, trong lòng thầm nghĩ, đối với việc người khác chế giễu mình, y không thèm để ý sao?
Hai người một đường hướng về phía viện tử Hạ gia, Tiểu Tam gãi đầu nửa ngày cũng không nghĩ ra Ngân Phương cười hắn điều gì, gần đây hắn chỉ có đụng tới Thái Kinh Vân còn có Văn Thanh thì mới có thể gặp xui xẻo, nếu không phải bởi vì hai người họ, thì là vì cái gì?
Đi hết một đoạn đường không dài, Thái Kinh Vân đưa Tiểu Tam đến trước cửa viện Hạ gia, cũng không có ý định đi vào. Hướng Tiểu Tam gật đầu ý bảo mình phải đi rồi.
“Chờ một chút!”
Trong lúc Thái Kinh Vân xoay người, Tiểu Tam hình như thấy một thứ có chút quen mắt. Đeo ở trên eo y, một vật thể bất minh đủ mọi màu sắc.
“Cái kia…”
Cái thứ kia tựa hồ, hình như, có vẻ là món đồ chơi nhỏ hắn vào mùa đông năm ngoái bị Liên Sinh bắt làm. Còn nhớ rõ để làm cái vật thể bất minh kia, mười ngón tay của hắn trắng xanh, chỉ thiếu điều chưa hi sinh thôi. Sau khi hoàn thành món đồ kia có đến mấy ngày hắn đều chỉ có thể dùng muỗng để ăn cơm. Thứ kia nhìn qua cứ như gương mặt của lão thái gia một trăm tuổi, nhăn nheo đến thái quá, lúc chưa bắt đầu chế tác thì từng được ban tên là hà bao, sau khi hoàn tất thì, không ai đoán được nó là thứ gì…
Bởi vì tính chất đặc thù, Tiểu Tam đối với nó vẫn là có chút ấn tượng!
Thái Kinh Vân theo ngón tay và ánh mắt của Tiểu Tam nhìn xuống phía dưới: “Hồi lễ hứa hôn.”
“Cái gì mà hồi lễ hứa hôn?”
Kỳ thực tại Nam Khánh quốc, lễ thành hôn cũng không quá phức tạp, chí ít tại chốn thôn quê này không hề phức tạp. Về nghi thức đính hôn cũng là một người tặng lễ một người đáp lễ, rồi thông tri đến trong tộc, xong việc! Thỉnh thoảng người đươc định (định hôn) cũng không đi theo thông tri!
Bất quá đưa và hồi lễ vật cũng nói lên một phen ý tứ. Đủ loại lễ vật bao hàm đủ loại ý dụ. Tỷ như Thái Kinh Vân hướng Hạ gia cầu hôn, liền đưa một đôi mẫu lục ngọc thạch, dụ ý là y sẽ mang đến vận may cho hài tử nhà họ, sẽ làm hắn hạnh phúc, sẽ đối hắn trung thành. Mà hồi lễ của Hạ gia, chính là hà bao Tiểu Tam tự tay làm, đây là nói, nhà họ đem hài tử cần cù tài giỏi này giao cho ngươi, ngươi phải hảo hảo tiếp nhận.
Nói như vậy, làm hà bao mặt ngoài có thể cho ta nhìn ra trình độ giỏi giang việc nhà của tiểu ca đó. Tại nơi nông thôn này, cũng rất lưu hành đưa tặng loại hà bao tự thân làm này để làm hồi lễ. Món đồ vật đẹp lại rẻ đó có thể thể hiện người sắp xuất giá kia có bao nhiêu đảm đang.
Bất quá, việc này đối Tiểu Tam mà nói, không phải tin tốt lành gì. Hắn làm cơm thì có tài, cũng trồng trọt được, nhưng thêu thùa may vá thì chính là tuyệt đối không thể làm.
Liên Sinh khi đó dạy Tiểu Tam hồi lâu, mùa nông hàng năm mỗi khi nhàn rỗi đều tìm thời gian và tinh lực để dạy hắn, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể thừa nhận bị Tiểu Tam hạ gục rồi. U ám nhận lấy cái hà bao khá nhất của hắn, dùng để phòng ngừa vạn nhất.
Khi Thái Kinh Vân cầu hôn, Liên Sinh miễn cưỡng đáp ứng, trong lòng có một chút tức giận, tiện tay lấy cái vật tả tơi hiếm thấy kia cái kia làm hồi lễ. Cũng không biết là bực bội Thái Kinh Vân hay là bực tức Tiểu Tam nhà mình, hoặc là đối cả hai đứa con này.
Bất quá liên Liên Sinh cũng không ngờ tới Thái Kinh Vân thực sự đem cái thứ mất mặt kia đeo ở bên người.
“Nghe nói chí ít phải đeo một tháng!” Thái Kinh Vân sờ sờ thứ vật thể bất minh kia, khi đó y chính là mời nhiều người đến nhìn thử, liên hệ một chút nguồn gốc bối cảnh của vật này, tập hợp trí tuệ kinh nghiệm của mọi người mới đoán ra được cái thứ đồ chơi này đại khái có thể là là một hà bao…
“Nhanh chóng trở về cho ta!” Tiểu Tam co rút khóe miệng, tuy rằng hắn nghĩ không biết thêu thùa may vá cũng không có gì mất mặt. Thế nhưng để người nọ đem thứ này khoe khoang một tháng trời, ngẫm lại ánh mắt của mọi người trong thôn, bản thân thật là có chút đau dạ dày… Sau khi về đến nhà, Liên Sinh vừa lúc ở đó, Tiểu Tam dùng ánh mắt ai oán phóng ra ánh sáng.
Dù thế nào, cũng không thể đem cái thứ đó đem tặng người khác a…
Lại nói sau khi Thái Kinh Vân nghe ý kiến của Tiểu Tam, thay bằng một thứ có thể chân chân chính chính gọi là hà bao đeo ở bên hông, cái thứ vật thể bất minh kia từ đó nơi nào không rõ (bất minh), nghe nói là bị người nào đó dấu rồi!
Việc này đến đây trôi qua.
Kế tiếp chính là đại sự, đương nhiên, không phải của Tiểu Tam, mà là hàng xóm Ngân Phương rốt cục phải gả đi rồi!
Lễ thành hôn của Ngân Phương là kiểu hôn lễ rất điển hình ở nông thôn, nghi thức giản đơn mà náo nhiệt. Thổi một bản hỉ khúc, bày ra bàn lớn tiệc rượu, người lớn trẻ nhỏ từ đầu thôn tây đến đầu thôn đông, đủ để ầm ĩ cả một ngày!
Bởi vì Ngân Phương gả đến chính ở trong thôn, cho nên diễn tấu sáo trống chính là người trong thôn, ăn uống tiệc tùng cũng đều là người trong thôn. Dù sao người trong làng lúc rảnh rỗi cũng hay đến dự náo nhiệt. Mọi người nơi nơi đều là một trận kêu to thúc a bá a.
Mà Ngân Phương, từ sáng sớm khi trang điểm thay y phục, đến cuối cùng thỉnh rượu tan cuộc vào động phòng. Ngày đó chưa từng ngừng lại nghỉ một chút, có thể nhìn ra hắn rất bận rộn đến mệt chết đi, nhưng hắn vẫn luôn cười đến rất hài lòng, ở bên cạnh hắn vị tân nhân La Đại cũng thế. Đây là tân nhân rất hạnh phúc!
Cuối cùng, Tiểu Tam nhìn cậu hài tử nữ khí mười phần kia được tân nhân La Đại đại tráng hán nọ khiêng vào phòng, không biết vì sao, trong lòng sinh ra vài phần ý nghĩ là lạ… Cái kia… Động phòng… Là thế nào a? !
Lúc trước thật đúng là không có tỉ mỉ nghĩ tới vấn đề này a!
Hắn cũng từng nghiên cứu qua thân thể hiện tại của mình, các linh kiện bề ngoài xem ra cùng kiếp trước không có khác biệt gì quá lớn, chỉ có trên trán có một đóa hoa, trên thân thể không có nhiều lông mao mà thôi. Cũng bởi vì bộ dạng này, hắn chết sống cũng không thể đem chính mình nhập vào thân phận ‘nữ nhân’!
Nam nữ động phòng hắn đương nhiên biết, nhưng nam nam thì… Mang máng nhớ tới đời trước cũng có sách đề cập qua, là dùng cái ấy đâm vào địa phương kia? !
Nghĩ tới đây, không khỏi hướng đằng sau mà sờ sờ cái mông nhỏ của mình, lại nhìn đến thân hình cao lớn của Thái Kinh Vân đang đứng một bên…
Dọa người a! ! ! ! Yêm có thể hủy hôn hay không a? ! ! ! ! ! !
Tiệc tan, xem xong màn nháo động phòng, Tiểu Tam theo Thái Kinh Vân về nhà. Những người khác trong Hạ gia đã sớm về, Tiểu Tam bởi vì muốn theo coi nháo động phòng cho nên lưu lại đến giờ mới rời đi. Thái Kinh Vân cũng là khách quý được mời đến, tùy tiện bồi Tiểu Tam.
Bầu trời cuối thu mặc kệ là ban ngày hay đêm tối đều có vẻ có chút cao, đêm đó ánh trăng không tốt lắm, ánh sao thưa thớt lúc sáng lúc tối. Cũng may dọc đường còn có những người khác, mọi người đốt đèn ***g hỉ hả cười nói, từng đoàn ánh sáng mông lung mờ nhạt ở trong bóng đêm nhảy múa, sắc trời dù tối đen nhưng cũng không có ai thấy sợ hãi.
Nhìn vầng sáng bao quanh ánh trăng, Tiểu Tam trong lòng thầm đoán ngày mai có thể có mưa to hay không, trong miệng lại hướng Thái Kinh Vân dẫn ra một đề tài kỳ quái: “Thái Kinh Vân, ngươi nói trên đời này có công phu gì có thể rất nhanh luyện thành không? Đương nhiên không cần quá chịu khổ cùng vất vả! Cũng không cần quá cao thủ, có thể đem ngươi đánh ngã là được!”
Thái Kinh Vân đang xách ***g đèn, một tay còn kéo Tiểu Tam bước nặng bước nhẹ mà đi tiếp. Nghe mấy loại chuyện không đâu này cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại một chữ: “Không!”
“Ai ~ ngươi là thương nhân, không hiểu chuyện giang hồ a!” Tiểu Tam sờ sờ cằm: “Đáng tiếc, nếu như thế giới này có cái gì mà cửu dương chân kinh, Cửu âm chân kinh thì tốt rồi! Không phải, Quỳ hoa bảo điển cũng được a ~ “
“Lại nói, nếu như thực sự có Quỳ hoa bảo điển, ta nhất định sẽ tặng cho ngươi luyện. Đến lúc đó, ngươi luyện thành một tuyệt thế cao thủ, ta nhất định sẽ rất ngưỡng mộ ngươi! Ta đối với ngươi tốt không a! Ha ha ha ha!” Tiểu Tam vừa nghĩ vừa cười, tùy tiện vỗ cánh tay của Thái Kinh Vân mà cười lớn.
Những người khác ở trên đường, cũng không biết là nghe hiểu chuyện cười này hay không, hướng về phía hai người mà cười hi hi.
“Hảo hảo đi đường!” Thái Kinh Vân thấy Tiểu Tam như một tên điên, đành phải nghiêm khắc nhắc nhở hắn. Quá nửa đêm ở trên đường vui vẻ như thế, rất dễ vấp ngã a. Về phần câu chuyện mạc danh kỳ diệu kia, y nửa câu cũng nghe không hiểu!
“Ai… Đều không phải anh hùng mà cũng phải học được tịch mịch a…”
__________________
Hoàn thành chương này trong gian khó a TT^TT Lap_chan ơi ~~~ hú hú hú~~~~
Lại phải lặn rồi, lap_chan vẫn chưa về nhà, kỳ thi đến trc mặt, cho Tiểu Q ta lặn 2 tuần nhé, thi xong sẽ tức khắc quay lại. Hy vọng khi đó lap_chan về rồi.
Đáng ghét thiệt, chả biết khi nào mới hoàn bộ này, số ta khổ a *lệ tuôn* Đăng bởi: admin
Sau khi làm xong món thịt viên chiên trong tay, Tiểu Tam đầu tiên tìm đến đại phá hoại Văn Thanh đang chơi với mấy món đồ dùng trong hôn lễ. Xác định y gần đây không có nói bất luận chuyện xấu chuyện tốt hay chuyện bình thường gì cả, cũng không có truyền bá bất luận thông tin to hay nhỏ nào có liên quan tới hắn.
Trong lòng nghi hoặc khó hiểu, nghe thấy bên ngoài có người hỉ hả cười gọi hắn.
Ra cửa viện nhìn thử, nguyên lai là Thái Kinh Vân đang đứng ở ngoài cửa cách đó không xa. Bởi vì phải đến nông trang kiểm tra năng suất thu hoạch của vụ thu, da của y bị phơi nắng đến tương đối đen, đến bây giờ còn chưa có nhả nắng, lại phối với một thân y phục hắc sắc, xa xa mà nhìn, đó chính là một cục gạch đen thui lui! Đồng thời, có độ dài, có độ dày!
“Sao ngươi lại tới đây?”
Nhìn đến mấy vị tiểu ca phu lang trong viện ngoài viện hỉ hả nháo thành một đoàn, không khỏi phỏng đoán, này không phải là bởi vì Thái Kinh Vân cho nên mới khiến mọi người cười như thế đấy chứ?
“Được rồi, dù sao việc hôm nay của ngươi cũng đã làm xong, nhanh nhanh để ai kia lĩnh đi đi ~ ha hả ~” Ngân Phương cũng không biết có phải bởi vì sắp thành hôn hay không, trong mấy ngày này lúc nào cũng cười không ngừng, thực là một tân giá lang vui mừng. Cũng chỉ có Tiểu Tam ở trong lòng biết không phải thế.
(Nam nhân cưới vợ là Tân lang, nam nhân gả đi làm vợ là Tân giá lang)
Vỗ vỗ y phục, Tiểu Tam nhanh chóng rời khỏi cửa viện. Loại thời điểm này, nếu ai đi tiếp lời bọn họ, kẻ đó chính là một thằng ngu! Còn việc đi hùng biện thì ở dưới tình huống này cũng thắng không nổi lời đồn đâu a!
Hanh! Lại nhét Văn Thanh vào nhà bọn họ để giúp mình trút giận. Bằng với lực phá hoại của Văn Thanh, không ầm ĩ bọn họ một trận chết khiếp, thì cũng khiến họ đau đầu nửa ngày! Dù sao dọn sạp đền tiền cũng không phải là hắn!
Thái Kinh Vân đứng ở nơi đó bị người chỉ trỏ nửa ngày, biểu tình không biến đổi dù chỉ một chút, thật không hỗ là một nam thanh niên quyết đoán! Thấy Tiểu Tam đi ra, cũng không nói gì, chầm chậm xoay người.
Tiểu Tam nhấc chân đuổi theo: “Này, còn chưa nói tại sao ngươi lại tới đây?”
“Đi ngang qua!” Sau đó được người trong thôn nhắc nhở, Tiểu Tam nhà y đang ở chỗ này phụ giúp người ta. Đối với việc mọi người trong thôn nói Tiểu Tam là của nhà y, y rất là vui vẻ, tâm tình tốt nha! Biểu hiện cụ thể chính là cằm hơi nâng, hai mắt phiếm ra lục quang!
Tiểu Tam đối với sự ít lời của y đã phi thường quen thuộc, cứ như người này mà nhiều lời hơn một chữ thì mất mạng vậy! Cũng may hai người ở chung lâu rồi, cũng có thể đại khái đoán ra ý tứ của y.
“Hôm nay trong cửa hàng không có chuyện gì chứ? Sao sớm như vậy đã trở lại? Mã xa của ngươi đâu? Chạy về trang tử rồi à?”
Thái Kinh Vân gật đầu, xem như là đã trả lời toàn bộ vấn đề.
…
“Ai ~ ngươi giúp ta ngẫm lại, ta gần đây có đễ lộ chuyện xấu gì hay không? Ta thật không biết mấy việc này!” Tiểu Tam suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định hỏi Thái Kinh Vân, người này tuy rằng không hay mở miệng, nhưng trí nhớ rất tốt, đầu óc cũng là không tồi. Chí ít so với mình tốt hơn a, có thể nghĩ ra chuyện bản thân không thể nghĩ đến!
“Không!”
“Này không đúng nha? Thế Ngân Phương cười ta cái gì chứ?” Tiểu Tam sờ sờ đầu, trong lòng thầm nghĩ, đối với việc người khác chế giễu mình, y không thèm để ý sao?
Hai người một đường hướng về phía viện tử Hạ gia, Tiểu Tam gãi đầu nửa ngày cũng không nghĩ ra Ngân Phương cười hắn điều gì, gần đây hắn chỉ có đụng tới Thái Kinh Vân còn có Văn Thanh thì mới có thể gặp xui xẻo, nếu không phải bởi vì hai người họ, thì là vì cái gì?
Đi hết một đoạn đường không dài, Thái Kinh Vân đưa Tiểu Tam đến trước cửa viện Hạ gia, cũng không có ý định đi vào. Hướng Tiểu Tam gật đầu ý bảo mình phải đi rồi.
“Chờ một chút!”
Trong lúc Thái Kinh Vân xoay người, Tiểu Tam hình như thấy một thứ có chút quen mắt. Đeo ở trên eo y, một vật thể bất minh đủ mọi màu sắc.
“Cái kia…”
Cái thứ kia tựa hồ, hình như, có vẻ là món đồ chơi nhỏ hắn vào mùa đông năm ngoái bị Liên Sinh bắt làm. Còn nhớ rõ để làm cái vật thể bất minh kia, mười ngón tay của hắn trắng xanh, chỉ thiếu điều chưa hi sinh thôi. Sau khi hoàn thành món đồ kia có đến mấy ngày hắn đều chỉ có thể dùng muỗng để ăn cơm. Thứ kia nhìn qua cứ như gương mặt của lão thái gia một trăm tuổi, nhăn nheo đến thái quá, lúc chưa bắt đầu chế tác thì từng được ban tên là hà bao, sau khi hoàn tất thì, không ai đoán được nó là thứ gì…
Bởi vì tính chất đặc thù, Tiểu Tam đối với nó vẫn là có chút ấn tượng!
Thái Kinh Vân theo ngón tay và ánh mắt của Tiểu Tam nhìn xuống phía dưới: “Hồi lễ hứa hôn.”
“Cái gì mà hồi lễ hứa hôn?”
Kỳ thực tại Nam Khánh quốc, lễ thành hôn cũng không quá phức tạp, chí ít tại chốn thôn quê này không hề phức tạp. Về nghi thức đính hôn cũng là một người tặng lễ một người đáp lễ, rồi thông tri đến trong tộc, xong việc! Thỉnh thoảng người đươc định (định hôn) cũng không đi theo thông tri!
Bất quá đưa và hồi lễ vật cũng nói lên một phen ý tứ. Đủ loại lễ vật bao hàm đủ loại ý dụ. Tỷ như Thái Kinh Vân hướng Hạ gia cầu hôn, liền đưa một đôi mẫu lục ngọc thạch, dụ ý là y sẽ mang đến vận may cho hài tử nhà họ, sẽ làm hắn hạnh phúc, sẽ đối hắn trung thành. Mà hồi lễ của Hạ gia, chính là hà bao Tiểu Tam tự tay làm, đây là nói, nhà họ đem hài tử cần cù tài giỏi này giao cho ngươi, ngươi phải hảo hảo tiếp nhận.
Nói như vậy, làm hà bao mặt ngoài có thể cho ta nhìn ra trình độ giỏi giang việc nhà của tiểu ca đó. Tại nơi nông thôn này, cũng rất lưu hành đưa tặng loại hà bao tự thân làm này để làm hồi lễ. Món đồ vật đẹp lại rẻ đó có thể thể hiện người sắp xuất giá kia có bao nhiêu đảm đang.
Bất quá, việc này đối Tiểu Tam mà nói, không phải tin tốt lành gì. Hắn làm cơm thì có tài, cũng trồng trọt được, nhưng thêu thùa may vá thì chính là tuyệt đối không thể làm.
Liên Sinh khi đó dạy Tiểu Tam hồi lâu, mùa nông hàng năm mỗi khi nhàn rỗi đều tìm thời gian và tinh lực để dạy hắn, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể thừa nhận bị Tiểu Tam hạ gục rồi. U ám nhận lấy cái hà bao khá nhất của hắn, dùng để phòng ngừa vạn nhất.
Khi Thái Kinh Vân cầu hôn, Liên Sinh miễn cưỡng đáp ứng, trong lòng có một chút tức giận, tiện tay lấy cái vật tả tơi hiếm thấy kia cái kia làm hồi lễ. Cũng không biết là bực bội Thái Kinh Vân hay là bực tức Tiểu Tam nhà mình, hoặc là đối cả hai đứa con này.
Bất quá liên Liên Sinh cũng không ngờ tới Thái Kinh Vân thực sự đem cái thứ mất mặt kia đeo ở bên người.
“Nghe nói chí ít phải đeo một tháng!” Thái Kinh Vân sờ sờ thứ vật thể bất minh kia, khi đó y chính là mời nhiều người đến nhìn thử, liên hệ một chút nguồn gốc bối cảnh của vật này, tập hợp trí tuệ kinh nghiệm của mọi người mới đoán ra được cái thứ đồ chơi này đại khái có thể là là một hà bao…
“Nhanh chóng trở về cho ta!” Tiểu Tam co rút khóe miệng, tuy rằng hắn nghĩ không biết thêu thùa may vá cũng không có gì mất mặt. Thế nhưng để người nọ đem thứ này khoe khoang một tháng trời, ngẫm lại ánh mắt của mọi người trong thôn, bản thân thật là có chút đau dạ dày… Sau khi về đến nhà, Liên Sinh vừa lúc ở đó, Tiểu Tam dùng ánh mắt ai oán phóng ra ánh sáng.
Dù thế nào, cũng không thể đem cái thứ đó đem tặng người khác a…
Lại nói sau khi Thái Kinh Vân nghe ý kiến của Tiểu Tam, thay bằng một thứ có thể chân chân chính chính gọi là hà bao đeo ở bên hông, cái thứ vật thể bất minh kia từ đó nơi nào không rõ (bất minh), nghe nói là bị người nào đó dấu rồi!
Việc này đến đây trôi qua.
Kế tiếp chính là đại sự, đương nhiên, không phải của Tiểu Tam, mà là hàng xóm Ngân Phương rốt cục phải gả đi rồi!
Lễ thành hôn của Ngân Phương là kiểu hôn lễ rất điển hình ở nông thôn, nghi thức giản đơn mà náo nhiệt. Thổi một bản hỉ khúc, bày ra bàn lớn tiệc rượu, người lớn trẻ nhỏ từ đầu thôn tây đến đầu thôn đông, đủ để ầm ĩ cả một ngày!
Bởi vì Ngân Phương gả đến chính ở trong thôn, cho nên diễn tấu sáo trống chính là người trong thôn, ăn uống tiệc tùng cũng đều là người trong thôn. Dù sao người trong làng lúc rảnh rỗi cũng hay đến dự náo nhiệt. Mọi người nơi nơi đều là một trận kêu to thúc a bá a.
Mà Ngân Phương, từ sáng sớm khi trang điểm thay y phục, đến cuối cùng thỉnh rượu tan cuộc vào động phòng. Ngày đó chưa từng ngừng lại nghỉ một chút, có thể nhìn ra hắn rất bận rộn đến mệt chết đi, nhưng hắn vẫn luôn cười đến rất hài lòng, ở bên cạnh hắn vị tân nhân La Đại cũng thế. Đây là tân nhân rất hạnh phúc!
Cuối cùng, Tiểu Tam nhìn cậu hài tử nữ khí mười phần kia được tân nhân La Đại đại tráng hán nọ khiêng vào phòng, không biết vì sao, trong lòng sinh ra vài phần ý nghĩ là lạ… Cái kia… Động phòng… Là thế nào a? !
Lúc trước thật đúng là không có tỉ mỉ nghĩ tới vấn đề này a!
Hắn cũng từng nghiên cứu qua thân thể hiện tại của mình, các linh kiện bề ngoài xem ra cùng kiếp trước không có khác biệt gì quá lớn, chỉ có trên trán có một đóa hoa, trên thân thể không có nhiều lông mao mà thôi. Cũng bởi vì bộ dạng này, hắn chết sống cũng không thể đem chính mình nhập vào thân phận ‘nữ nhân’!
Nam nữ động phòng hắn đương nhiên biết, nhưng nam nam thì… Mang máng nhớ tới đời trước cũng có sách đề cập qua, là dùng cái ấy đâm vào địa phương kia? !
Nghĩ tới đây, không khỏi hướng đằng sau mà sờ sờ cái mông nhỏ của mình, lại nhìn đến thân hình cao lớn của Thái Kinh Vân đang đứng một bên…
Dọa người a! ! ! ! Yêm có thể hủy hôn hay không a? ! ! ! ! ! !
Tiệc tan, xem xong màn nháo động phòng, Tiểu Tam theo Thái Kinh Vân về nhà. Những người khác trong Hạ gia đã sớm về, Tiểu Tam bởi vì muốn theo coi nháo động phòng cho nên lưu lại đến giờ mới rời đi. Thái Kinh Vân cũng là khách quý được mời đến, tùy tiện bồi Tiểu Tam.
Bầu trời cuối thu mặc kệ là ban ngày hay đêm tối đều có vẻ có chút cao, đêm đó ánh trăng không tốt lắm, ánh sao thưa thớt lúc sáng lúc tối. Cũng may dọc đường còn có những người khác, mọi người đốt đèn ***g hỉ hả cười nói, từng đoàn ánh sáng mông lung mờ nhạt ở trong bóng đêm nhảy múa, sắc trời dù tối đen nhưng cũng không có ai thấy sợ hãi.
Nhìn vầng sáng bao quanh ánh trăng, Tiểu Tam trong lòng thầm đoán ngày mai có thể có mưa to hay không, trong miệng lại hướng Thái Kinh Vân dẫn ra một đề tài kỳ quái: “Thái Kinh Vân, ngươi nói trên đời này có công phu gì có thể rất nhanh luyện thành không? Đương nhiên không cần quá chịu khổ cùng vất vả! Cũng không cần quá cao thủ, có thể đem ngươi đánh ngã là được!”
Thái Kinh Vân đang xách ***g đèn, một tay còn kéo Tiểu Tam bước nặng bước nhẹ mà đi tiếp. Nghe mấy loại chuyện không đâu này cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại một chữ: “Không!”
“Ai ~ ngươi là thương nhân, không hiểu chuyện giang hồ a!” Tiểu Tam sờ sờ cằm: “Đáng tiếc, nếu như thế giới này có cái gì mà cửu dương chân kinh, Cửu âm chân kinh thì tốt rồi! Không phải, Quỳ hoa bảo điển cũng được a ~ “
“Lại nói, nếu như thực sự có Quỳ hoa bảo điển, ta nhất định sẽ tặng cho ngươi luyện. Đến lúc đó, ngươi luyện thành một tuyệt thế cao thủ, ta nhất định sẽ rất ngưỡng mộ ngươi! Ta đối với ngươi tốt không a! Ha ha ha ha!” Tiểu Tam vừa nghĩ vừa cười, tùy tiện vỗ cánh tay của Thái Kinh Vân mà cười lớn.
Những người khác ở trên đường, cũng không biết là nghe hiểu chuyện cười này hay không, hướng về phía hai người mà cười hi hi.
“Hảo hảo đi đường!” Thái Kinh Vân thấy Tiểu Tam như một tên điên, đành phải nghiêm khắc nhắc nhở hắn. Quá nửa đêm ở trên đường vui vẻ như thế, rất dễ vấp ngã a. Về phần câu chuyện mạc danh kỳ diệu kia, y nửa câu cũng nghe không hiểu!
“Ai… Đều không phải anh hùng mà cũng phải học được tịch mịch a…”
__________________
Hoàn thành chương này trong gian khó a TT^TT Lap_chan ơi ~~~ hú hú hú~~~~
Lại phải lặn rồi, lap_chan vẫn chưa về nhà, kỳ thi đến trc mặt, cho Tiểu Q ta lặn 2 tuần nhé, thi xong sẽ tức khắc quay lại. Hy vọng khi đó lap_chan về rồi.
Đáng ghét thiệt, chả biết khi nào mới hoàn bộ này, số ta khổ a *lệ tuôn* Đăng bởi: admin
/75
|