Edit: Panh Hoang
Trên dung mạo yêu nghiệt của Tử Mặc Hàn hiện lên một chút vẻ hứng thú, nữ tử này, chính là Kiều Vô Song hắn từng gặp mặt một lần.
Nhìn dáng vẻ ung dung, nữ tử trong lúc vô hình sinh ra một loại khí phách tuyệt sắc, Tử Mặc Hàn lộ ra một chút tươi cười yêu nghiệt, nói : "Quả nhiên là đám thị vệ lơ là chức trách, bằng không, tại sao để một nữ tử khiến trẫm 'Hàng đêm khó ngủ', dễ dàng ra vào ở trong hoàng cung."
Tử Mặc Hàn nói chuyện lập lờ nước đôi, nhưng, khi hắn nói đến chỗ 'Hàng đêm khó ngủ', rõ ràng kèm theo nghiến răng nghiến lợi.
Thân mình cao gầy khêu gợi không chút để ý tựa vào cạnh cửa lầu gác, hai tay khoanh trước ngực, lông mày Kiều Vô Song nhíu lại, nhếch môi cười nói: "Không ngờ chỉ gặp mặt một lần, lại khiến cho hoàng đế Nam quốc khó có thể quên tôi như vậy, rốt cuộc là bộ dáng tôi rất tuyệt sắc, hay là hoàng thượng rất lạm tình."
Nàng... Dám nói hắn lạm tình!
Trên tuấn dung yêu nghiệt của Tử Mặc Hàn hiện lên một chút kinh ngạc cùng xấu hổ, sau đó, hắn mấp máy môi, lạnh lùng nói: "Chỉ cần trẫm hô to một tiếng, sẽ có hơn một ngàn thị vệ vây đánh ngươi, đến lúc đó, ngươi liền biến thành một tổ ong vò vẽ."
Hừ, xem nàng còn dám cậy mạnh nữa không.
Nhưng, hắn quả thật đánh giá thấp hành vi điên cuồng của Kiều Vô Song, chỉ thấy thân mình nàng hơi động một chút, mắt đẹp thông minh lanh lợi gắt gao nhìn chăm chú vào đôi mắt sâu không lường được của hắn, mỗi khi tiến lại gần một bước, hơi thở ấm áp của nàng, liền kèm theo lời nói lạnh như băng, không nóng không lạnh phảng phất trên da thịt của hắn.
"Tôi nghĩ anh đã sớm nghe nói qua, tôi ngay cả một vạn đại quân của Trác Nhiên cũng có thể đánh bại, chỉ bằng một nghìn thị vệ của anh cũng có thể làm khó dễ được tôi sao?"
Tử Mặc Hàn nhếch môi mỏng, cảm xúc trong lòng theo nàng không ngừng tới gần, mà trở nên sôi trào.
Quả thật là nữ nhân điên cuồng!
Tử Mặc Hàn híp híp mắt, cũng không sợ Kiều Vô Song đang từng bước áp sát.
Lúc này bọn họ gần trong gang tấc, tuy rằng hình dáng bên ngoài thoạt nhìn vô cùng ám muội, nhưng toàn bộ hướng áp khí, theo câu nói tính toán cơ mưu của bọn họ, lại trở nên đặc biệt áp lực.
Đôi mắt sâu không lường được của Tử Mặc Hàn tối lại, có dụng ý khác hỏi: "Lần trước, là ngươi nổ hoàng cung của trẫm?"
Kiều Vô Song cười nói: "Đối tượng tôi nhằm vào vốn cũng không phải là anh, là anh khiêu chiến tôi trước."
Cô vốn chỉ là muốn giao dịch cùng hắn, tuy rằng trong quá trình quả thật chơi hắn vài lần.
Nhưng lại không nghĩ được, hắn còn giảo hoạt hơn so với trong tưởng tượng, cho nên, cô chỉ có thể sử dụng một thủ đoạn khác để trả thù.
Tử Mặc Hàn nhếch miệng nghiến răng nghiến lợi nói: "Rốt cục ngươi muốn thế nào?"
"Tôi tới chỉ là muốn xác nhận một vấn đề." Đôi mắt thông minh lanh lợi của Kiều Vô Song gắt gao tập trung vào Tử Mặc Hàn, xoa xoa tay cho ấm nói : "Anh rốt cục muốn hợp tác với Trác Nhiên, hay là muốn hợp tác với tôi."
Tử Mặc Hàn cười nhạt, nói : "Ngươi nổ hoàng cung của trẫm, còn vọng tưởng hợp tác với trẫm?"
"Không phải vọng tưởng." Kiều Vô Song nhíu mày, nói : "Là bắt buộc."
Sắc mặt Tử Mặc Hàn lạnh lùng, vẻ mặt nghi hoặc nhìn phía nàng.
Nàng rốt cuộc muốn làm gì...
"Tôi nghĩ..." Kiều Vô Song nhếch ... môi một cái, vẻ mặt giảo hoạt cười nói: "Nếu như anh không có ý định hợp tác với tôi, nói không chừng tôi ngứa tay, lại làm khó tiểu nô tỳ vừa mới rời đi kia."
Mắt Tử Mặc Hàn chợt lóe, nói : "Ngươi rốt cục đến đây từ lúc nào, nghe được những chuyện gì?"
Kế hoạch của hắn, không ngờ lại bị nữ nhân này đoán được.
Kiều Vô Song nhếch miệng cười, nói : "Vốn định đi gặp anh sớm, thế nhưng thấy anh đang nói chuyện yêu đương với tiểu nô tỳ ở đây, tôi lại không tiện quấy rầy, đành phải ở bên cạnh xem các người diễn trò."
Mặt Tử Mặc Hàn ửng đỏ, nữ nhân này, nàng nói những lời này, đến cùng là có ý gì?
Tử Mặc Hàn hơi hơi biệt khai kiểm (别开脸_ko rõ là gì==), kéo ra khoảng cách cùng Kiều Vô Song, cưỡng chế tỉnh táo lại, nói : "Ngươi muốn làm gì?"
Lông mày Kiều Vô Song nhíu lại, nói : "Anh biết thuật biến thiên, thì hẳn có thể đoán trước được tai nạn sắp xảy ra, nếu như anh có thể hợp tác với tôi, tin tưởng không cần chờ viện binh của Bắc Minh Liên Thành, anh hoàn toàn có thể bảo vệ quốc gia."
Lông mày của Tử Mặc Hàn nhíu lại, nghĩ thầm, nàng quả nhiên đã biết kế hoạch của hắn, trong đôi mắt sâu không lường được hiện lên một chút quang mang, lại nói: "Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi."
"Chỉ bằng..." Kiều Vô Song cười lạnh nói: "Bản lãnh một địch vạn của tôi."
Tử Mặc Hàn nhếch môi, cưỡng chế cảm xúc dao động mãnh liệt trong lòng, hắn biệt khai kiểm(别开脸_ko rõ là gì==), đè nén thanh âm nói : "Điên cuồng càn rỡ!"
Vừa dứt lời, Tử Mặc Hàn lại nghiến răng nghiến lợi nói : "Đừng quên đánh cuộc ba ngày của chúng ta, ngươi tốt nhất mau rời khỏi tầm mắt của trẫm, nếu không trẫm sẽ phái tới bắt ngươi lại."
Kiều Vô Song xoa xoa tay cho ấm nói : "Nếu như anh thật sự muốn bắt tôi thì, lúc tôi mới ra sân, ạnh đã ra lệnh rồi."
"Ngươi!" Tử Mặc Hàn nghiến răng nghiến lợi, quay đầu lại nhìn, nữ tử tuyệt sắc kia, tính tình quật cường cùng cơ trí, khuấy động thật sâu nội tâm yên ả của hắn .
Hắn bối rối quay đầu đi chỗ khác, cố nén nhịp tim đập loạn cào cào(điên cuồng).
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mênh mông vô bờ kia, sương mù tản ra hồi lâu, giữa không trung, đám điểu nhi(chim) bay toán loạn về một hướng khác trốn chạy, mây mù âm u kia, lại càng trở nên thâm trầm...
Này, quả nhiên là phong vân biến sắc(tình hình biến đổi)!
Biết rõ tâm hắn dao động, Kiều Vô Song lại truy vấn: "Lo lắng sao?"
Tử Mặc Hàn khẽ thở dài, mắt phượng hơi híp lại, thở dài nói: "Nói kế hoạch của ngươi đi."
Trên dung nhan tuyệt sắc của Kiều Vô Song hiện ra vẻ tự tin không có kẽ hở(无懈可击), cô nhếch môicười cười, mắt đẹp thông minh lanh lợi lại hiện lên một chút dụng ý khác...
Trên dung mạo yêu nghiệt của Tử Mặc Hàn hiện lên một chút vẻ hứng thú, nữ tử này, chính là Kiều Vô Song hắn từng gặp mặt một lần.
Nhìn dáng vẻ ung dung, nữ tử trong lúc vô hình sinh ra một loại khí phách tuyệt sắc, Tử Mặc Hàn lộ ra một chút tươi cười yêu nghiệt, nói : "Quả nhiên là đám thị vệ lơ là chức trách, bằng không, tại sao để một nữ tử khiến trẫm 'Hàng đêm khó ngủ', dễ dàng ra vào ở trong hoàng cung."
Tử Mặc Hàn nói chuyện lập lờ nước đôi, nhưng, khi hắn nói đến chỗ 'Hàng đêm khó ngủ', rõ ràng kèm theo nghiến răng nghiến lợi.
Thân mình cao gầy khêu gợi không chút để ý tựa vào cạnh cửa lầu gác, hai tay khoanh trước ngực, lông mày Kiều Vô Song nhíu lại, nhếch môi cười nói: "Không ngờ chỉ gặp mặt một lần, lại khiến cho hoàng đế Nam quốc khó có thể quên tôi như vậy, rốt cuộc là bộ dáng tôi rất tuyệt sắc, hay là hoàng thượng rất lạm tình."
Nàng... Dám nói hắn lạm tình!
Trên tuấn dung yêu nghiệt của Tử Mặc Hàn hiện lên một chút kinh ngạc cùng xấu hổ, sau đó, hắn mấp máy môi, lạnh lùng nói: "Chỉ cần trẫm hô to một tiếng, sẽ có hơn một ngàn thị vệ vây đánh ngươi, đến lúc đó, ngươi liền biến thành một tổ ong vò vẽ."
Hừ, xem nàng còn dám cậy mạnh nữa không.
Nhưng, hắn quả thật đánh giá thấp hành vi điên cuồng của Kiều Vô Song, chỉ thấy thân mình nàng hơi động một chút, mắt đẹp thông minh lanh lợi gắt gao nhìn chăm chú vào đôi mắt sâu không lường được của hắn, mỗi khi tiến lại gần một bước, hơi thở ấm áp của nàng, liền kèm theo lời nói lạnh như băng, không nóng không lạnh phảng phất trên da thịt của hắn.
"Tôi nghĩ anh đã sớm nghe nói qua, tôi ngay cả một vạn đại quân của Trác Nhiên cũng có thể đánh bại, chỉ bằng một nghìn thị vệ của anh cũng có thể làm khó dễ được tôi sao?"
Tử Mặc Hàn nhếch môi mỏng, cảm xúc trong lòng theo nàng không ngừng tới gần, mà trở nên sôi trào.
Quả thật là nữ nhân điên cuồng!
Tử Mặc Hàn híp híp mắt, cũng không sợ Kiều Vô Song đang từng bước áp sát.
Lúc này bọn họ gần trong gang tấc, tuy rằng hình dáng bên ngoài thoạt nhìn vô cùng ám muội, nhưng toàn bộ hướng áp khí, theo câu nói tính toán cơ mưu của bọn họ, lại trở nên đặc biệt áp lực.
Đôi mắt sâu không lường được của Tử Mặc Hàn tối lại, có dụng ý khác hỏi: "Lần trước, là ngươi nổ hoàng cung của trẫm?"
Kiều Vô Song cười nói: "Đối tượng tôi nhằm vào vốn cũng không phải là anh, là anh khiêu chiến tôi trước."
Cô vốn chỉ là muốn giao dịch cùng hắn, tuy rằng trong quá trình quả thật chơi hắn vài lần.
Nhưng lại không nghĩ được, hắn còn giảo hoạt hơn so với trong tưởng tượng, cho nên, cô chỉ có thể sử dụng một thủ đoạn khác để trả thù.
Tử Mặc Hàn nhếch miệng nghiến răng nghiến lợi nói: "Rốt cục ngươi muốn thế nào?"
"Tôi tới chỉ là muốn xác nhận một vấn đề." Đôi mắt thông minh lanh lợi của Kiều Vô Song gắt gao tập trung vào Tử Mặc Hàn, xoa xoa tay cho ấm nói : "Anh rốt cục muốn hợp tác với Trác Nhiên, hay là muốn hợp tác với tôi."
Tử Mặc Hàn cười nhạt, nói : "Ngươi nổ hoàng cung của trẫm, còn vọng tưởng hợp tác với trẫm?"
"Không phải vọng tưởng." Kiều Vô Song nhíu mày, nói : "Là bắt buộc."
Sắc mặt Tử Mặc Hàn lạnh lùng, vẻ mặt nghi hoặc nhìn phía nàng.
Nàng rốt cuộc muốn làm gì...
"Tôi nghĩ..." Kiều Vô Song nhếch ... môi một cái, vẻ mặt giảo hoạt cười nói: "Nếu như anh không có ý định hợp tác với tôi, nói không chừng tôi ngứa tay, lại làm khó tiểu nô tỳ vừa mới rời đi kia."
Mắt Tử Mặc Hàn chợt lóe, nói : "Ngươi rốt cục đến đây từ lúc nào, nghe được những chuyện gì?"
Kế hoạch của hắn, không ngờ lại bị nữ nhân này đoán được.
Kiều Vô Song nhếch miệng cười, nói : "Vốn định đi gặp anh sớm, thế nhưng thấy anh đang nói chuyện yêu đương với tiểu nô tỳ ở đây, tôi lại không tiện quấy rầy, đành phải ở bên cạnh xem các người diễn trò."
Mặt Tử Mặc Hàn ửng đỏ, nữ nhân này, nàng nói những lời này, đến cùng là có ý gì?
Tử Mặc Hàn hơi hơi biệt khai kiểm (别开脸_ko rõ là gì==), kéo ra khoảng cách cùng Kiều Vô Song, cưỡng chế tỉnh táo lại, nói : "Ngươi muốn làm gì?"
Lông mày Kiều Vô Song nhíu lại, nói : "Anh biết thuật biến thiên, thì hẳn có thể đoán trước được tai nạn sắp xảy ra, nếu như anh có thể hợp tác với tôi, tin tưởng không cần chờ viện binh của Bắc Minh Liên Thành, anh hoàn toàn có thể bảo vệ quốc gia."
Lông mày của Tử Mặc Hàn nhíu lại, nghĩ thầm, nàng quả nhiên đã biết kế hoạch của hắn, trong đôi mắt sâu không lường được hiện lên một chút quang mang, lại nói: "Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi."
"Chỉ bằng..." Kiều Vô Song cười lạnh nói: "Bản lãnh một địch vạn của tôi."
Tử Mặc Hàn nhếch môi, cưỡng chế cảm xúc dao động mãnh liệt trong lòng, hắn biệt khai kiểm(别开脸_ko rõ là gì==), đè nén thanh âm nói : "Điên cuồng càn rỡ!"
Vừa dứt lời, Tử Mặc Hàn lại nghiến răng nghiến lợi nói : "Đừng quên đánh cuộc ba ngày của chúng ta, ngươi tốt nhất mau rời khỏi tầm mắt của trẫm, nếu không trẫm sẽ phái tới bắt ngươi lại."
Kiều Vô Song xoa xoa tay cho ấm nói : "Nếu như anh thật sự muốn bắt tôi thì, lúc tôi mới ra sân, ạnh đã ra lệnh rồi."
"Ngươi!" Tử Mặc Hàn nghiến răng nghiến lợi, quay đầu lại nhìn, nữ tử tuyệt sắc kia, tính tình quật cường cùng cơ trí, khuấy động thật sâu nội tâm yên ả của hắn .
Hắn bối rối quay đầu đi chỗ khác, cố nén nhịp tim đập loạn cào cào(điên cuồng).
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mênh mông vô bờ kia, sương mù tản ra hồi lâu, giữa không trung, đám điểu nhi(chim) bay toán loạn về một hướng khác trốn chạy, mây mù âm u kia, lại càng trở nên thâm trầm...
Này, quả nhiên là phong vân biến sắc(tình hình biến đổi)!
Biết rõ tâm hắn dao động, Kiều Vô Song lại truy vấn: "Lo lắng sao?"
Tử Mặc Hàn khẽ thở dài, mắt phượng hơi híp lại, thở dài nói: "Nói kế hoạch của ngươi đi."
Trên dung nhan tuyệt sắc của Kiều Vô Song hiện ra vẻ tự tin không có kẽ hở(无懈可击), cô nhếch môicười cười, mắt đẹp thông minh lanh lợi lại hiện lên một chút dụng ý khác...
/68
|