Tôi nói ông Dương này, ông làm gì mà như mưa như bão vậy, ông cũng phải suy nghĩ cho tỉnh táo chứ. Đây không phải là bắt phạm nhân. Đến nơi chúng ta phá cửa mà vào sao. Mà là đến nhà người ta thăm hỏi, ông mà làm thế này người ta sẽ sợ!
Mã Vĩnh Phúc một phen kéo lấy ông ta, dở khóc dở cười nói.
Đêm tối rồi bỗng nhiên đến nhà, người ta sẽ suy nghĩ về ông như thế nào, lại làm cho những người hàng xóm hiểu lầm, như vậy chẳng phải sẽ đem lại sự khó chịu cho nhà người ta sao? Chỉ bằng điểm này, người ta liền khẳng định là không có ấn tượng tốt, vậy còn nói cái gì nữa. Tuy nhiên nếu mà ông ta biết Tô Ái Quân lúc này đang ở nhà họ Phương, chỉ sợ ông ấy sẽ đề nghị Dương Quân Nghĩa đổi quần áo thường ngày đi đến đó ngay.
Dương Quân Nghĩa lúc này mới để ý đến kim đồng hồ bây giờ đã là chín giờ rưỡi tối, ông ta vỗ lên trán mình. Chính mình quả thật là có chút vội vàng. Nếu như không có Mã Vĩnh Phúc nhắc nhắc nhở, chắc chắn lại làm sai rồi!
- Haha, Mã chủ nhiệm à, tôi lại hồ đồ rồi! Cũng hên là có sự nhắc nhở của ông, nếu không tình hình sẽ không được như vậy. Thế này, hai chúng ta sáng sớm ngày mai đi, tranh thủ buổi chiều trình bản báo cáo lên.
Sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng Phương Nhai bởi vì phải đi làm nên dậy sớm nhất, còn Phương Minh Viễn, Phương Bân họ không có xác định lịch trình, thì hiển nhiên là vẫn nằm lại trên giường.
Phương Nhai hai tay cầm theo đậu hủ và thịt kẹp trên đường quay trở về, nhà này nhiều người, buổi sáng mới bắt đầu làm đồ ăn thì chắc chắn sẽ không kịp, tuy rằng tối qua Phương Minh Viễn cũng nói, ngủ dậy tự mình sẽ ra ăn, nhưng mà ông ấy cảm thấy dù sao vẫn có ba người Triệu Nhã ở nhà, chính mình là chủ nhà thì dù sao đi nữa cũng không thể một chút cũng không chuẩn bị, ăn hay không ăn là tùy họ, nhưng mà mình nhất thiết phải chuẩn bị sẵn.
Trên sân nhà bỗng có hai người trung niên đi theo trên đường vào nhà, trong đó có một người cười nói:
-Đồng chí, xin hỏi anh có phải là Phương Nhai không?
- A?
Phương Nhai giật mình mà nhìn nhìn hai người, khẳng định là mình không quen biết, chần chừ nói:
-Tôi là Phương Nhai, nhưng mà hai ông là?
Dương Quân Nghĩa nắm tay Phương Nhai một lúc mà trong tay Phương Nhai vẫn còn cầm thịt kẹp, nhiệt tình nói:
-Tôi tên là Dương Quân Nghĩa, vị này chính Mã Vĩnh Phúc, chúng tôi đều là nhân viên chính quyền nhà nước.
Phương Nhai bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:
- Hai ông có phải vì Minh Viễn và Phương Bân mà đến không? Bọn họ còn đang ở trong ngủ, tôi sẽ đi gọi họ dậy.
Đối với cán bộ nhà nước, anh ta không chú ý lắm, tự nhiên sẽ không biết, hai người trung niên này, một người là giám đốc sở cảnh sát tỉnh Tần Tây, còn lại người kia là chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh.
- Không, không, không, không cần gấp, chúng tôi có thể chờ một chút!
Mã Vĩnh Phúc vội vàng ngăn lại nói
- Em trai và cháu anh hôm qua đã vì đất nước vì chính phủ làm một chuyện lớn, giúp chúng tôi giải quyết được một việc lớn. Làm sao mà có thể vì chuyện chúng tôi đến, quấy rầy giấc ngủ bọn họ chứ. Đồng chí Phương Nhai, không sao đâu, chúng tôi sẽ đợi thêm một lát nữa. Chúng tôi chỉ cần anh xác nhận của một chút là bọn họ hôm nay vẫn chưa ra ngoài là được rồi.
Thấy được thành ý của hai người, Phương Nhai tự nhiên cũng liền thuận nước đẩy thuyền mà chấp nhận.
Đương nhiên, Phương Nhai cũng nghĩ rằng đây chỉ là hai cán bộ chính phủ bình thường.
Kết quả là lúc hai vợ chồng Phương Nhai ra cửa để đi làm, vẫn có thể thấy được Mã Vĩnh Phúc và Dương Quân Nghĩa đang ngồi ở hai bên cánh cửa mặt hướng ra ngoài đường hút thuốc. Thấy hai vợ chồng Phương Nhai bước ra khỏi cửa, hai người Mã Vĩnh Phúc còn nhìn họ để vẫy tay chào.
- Như vậy có thật là được không?
Dương Quân Nghĩa chọc Mã Vĩnh Phúc nói. Kế hoạch đến thăm nhà lúc sáng sớm do Mã Vĩnh Phúc đề xuất, Dương Quân Nghĩa thì bán tín bán nghi đối với hiệu quả chuyến thăm này.
- Đương nhiên là được rồi!
Vậy mới thể hiện thành ý của hai chúng ta, cũng thể hiện ra Ủy ban nhân dân tỉnh và sở cảnh sát coi trọng bọn họ, như vậy khi nói chuyện, sẽ rất thuận lợi.
Mã Vĩnh Phúc nói như đinh đóng cột. Không làm như thế, làm sao có thể để lại ấn tượng sâu sắc trước nhà họ Phương? Chỉ cần bọn họ sau này lúc gặp Tô Ái Quân nhắc tới việc này, như vậy là đủ rồi.
Phương Nhai chần chừ một chút, bỗng quay về trong nhà gọi Phương Bân dậy. Người ta kính mình một thước, mình cũng không thể không nể mặt lại.
Khi Phương Bân mắt ngái ngủ lờ mờ đi tới phía ngoài, Dương Quân Nghĩa hai người nhiệt tình vui vẻ chào gã, sau một lúc tự giới thiệu, thì cơn buồn ngủ của Phương Bân lập tức biến mất! Tuy rằng nói hắn không hiểu rõ lắm các cấp bậc cán bộ chính phủ, nhưng giám đốc sở cảnh sát tỉnh và chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh là quan chức lớn, ít nhất phải so với Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện.
Mấy ngày trước anh ta có thể nói chuyện với chủ tịch huyện, cũng có thể cảm thấy vô cùng tự hào, hôm nay không ngờ lại gặp được cán bộ, chức lớn hơn nữa.
Phương Bân vội vàng mời hai người vào nhà, vừa mời hai vị uống trà, mặt mang vẻ xấu hổ và lo lắng không yên tâm nói:
- Chủ tịch Dương, giám đốc Mã, không biết hai vị đến sớm, thật sự đón tiếp không chu đáo, thật là đón tiếp không chu đáo rồi! Tôi giờ sẽ đánh thức Minh Viễn dậy.
- Đừng, đừng, đừng, đồng chí Phương, chúng tôi đến mà không báo trước, làm phiền gia đình anh, làm sao mà có thể trách anh. Người trẻ tuổi thì thích ngủ, tất cả chúng ta cũng từng trải qua, trong lòng đều hiểu rõ, nên không cần đánh thức Minh Viễn dậy đâu. Chúng ta nói chuyện trước.
Mã Vĩnh Phúc vội vàng ngăn cản hắn. Theo tư liệu có thể thấy rằng người thiếu niên kia là đứa phá phách, mưu mẹo, so với thể hiện lúc này, người thanh niên này hình như có chút nói lời khách sáo. Nếu như có thể từ miệng anh ta mà hiểu được một chút thái độ của nhà họ Phương, như vậy đối với việc triển khai công tác của bản thân hai người liền có lợi thật lớn.
Phương Bân nghe vậy vẻ mặt có phần mất tự nhiên, ngồi xuống một bên, nhìn bộ dạng của anh ta, hai người Dương Quân Nghĩa cùng nhìn thoáng nhau, trong lòng cười thầm. Hai người dù sao cũng là cán bộ cao cấp của tỉnh, đối mặt với dân thường, tâm lý tự nhiên sẽ có một cảm giác về sự ưu việt, nhưng mà lần này vì có liên quan đến nhà họ Quách, lại là có việc cầu người, không thể không hạ thấp thái độ, tâm lý tự nhiên sẽ không thoải mái. Thấy được bộ dạng mất tự nhiên của Phương Bân, không khỏi khiến hai người lại tìm về cảm giác thường ngày, tâm lý thoải mái hơn cũng không ít.
Đồng chí Tiểu Phương, lần này chúng tôi hai người đến đây. Là đại diện Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh nói lời cảm ơn hai chú cháu hai người thấy việc vì nghĩa hăng hái thể hiện hành vi anh hùng. Lần này, chú cháu hai người đã vì đất nước, vì chính phủ làm một việc lớn. Tập đoàn vận chuyển đường thủy Quách Thị tại Hongkong có địa vị hết sức quan trọng, ông Quách là một thương nhân Hongkong rất yêu nước, vì đất nước mà có rất nhiều cống hiến lớn.
Lần này nhà họ Quách về quê tế tổ, cũng không may mà xảy ra chuyện làm người ta cảm thấy đau lòng, thật tốt khi hai vị thấy việc nghĩa mà hăng hái làm, kịp thời bắt được phần tử tội phạm, mới làm sự việc này không đi theo chiều hướng càng xấu đi, Đảng và nhà nước cám ơn hai người, Ủy ban nhân dân tỉnh cũng cám ơn hai người!
Mã Vĩnh Phúc chân tình, thân thiết nói.
-Tỉnh Tần Tây của chúng ta có thể có được ông Quách một thương gia yêu nước, là vinh quang của chúng ta, mà từ những năm cải cách mở cửa gần đây ông Quách đã quyên tặng rất nhiều tiền cho tỉnh, mà lần này nếu không có hai vị, tỉnh Tần Tây tất sẽ trở thành nỗi đau suốt đời của ông Quách, còn chúng tôi từ trên xuống dưới thật sự là thẹn với gia đình ông Quách.
- Hai bác thật là quá khách sáo rồi, hôm qua chúng cháu đã nói với cảnh sát Ninh và mọi người rồi, những việc đó đều là những việc một người nên làm!
Từ cánh cửa bỗng truyền đến giọng của Phương Minh Viễn.
Mã Vĩnh Phúc một phen kéo lấy ông ta, dở khóc dở cười nói.
Đêm tối rồi bỗng nhiên đến nhà, người ta sẽ suy nghĩ về ông như thế nào, lại làm cho những người hàng xóm hiểu lầm, như vậy chẳng phải sẽ đem lại sự khó chịu cho nhà người ta sao? Chỉ bằng điểm này, người ta liền khẳng định là không có ấn tượng tốt, vậy còn nói cái gì nữa. Tuy nhiên nếu mà ông ta biết Tô Ái Quân lúc này đang ở nhà họ Phương, chỉ sợ ông ấy sẽ đề nghị Dương Quân Nghĩa đổi quần áo thường ngày đi đến đó ngay.
Dương Quân Nghĩa lúc này mới để ý đến kim đồng hồ bây giờ đã là chín giờ rưỡi tối, ông ta vỗ lên trán mình. Chính mình quả thật là có chút vội vàng. Nếu như không có Mã Vĩnh Phúc nhắc nhắc nhở, chắc chắn lại làm sai rồi!
- Haha, Mã chủ nhiệm à, tôi lại hồ đồ rồi! Cũng hên là có sự nhắc nhở của ông, nếu không tình hình sẽ không được như vậy. Thế này, hai chúng ta sáng sớm ngày mai đi, tranh thủ buổi chiều trình bản báo cáo lên.
Sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng Phương Nhai bởi vì phải đi làm nên dậy sớm nhất, còn Phương Minh Viễn, Phương Bân họ không có xác định lịch trình, thì hiển nhiên là vẫn nằm lại trên giường.
Phương Nhai hai tay cầm theo đậu hủ và thịt kẹp trên đường quay trở về, nhà này nhiều người, buổi sáng mới bắt đầu làm đồ ăn thì chắc chắn sẽ không kịp, tuy rằng tối qua Phương Minh Viễn cũng nói, ngủ dậy tự mình sẽ ra ăn, nhưng mà ông ấy cảm thấy dù sao vẫn có ba người Triệu Nhã ở nhà, chính mình là chủ nhà thì dù sao đi nữa cũng không thể một chút cũng không chuẩn bị, ăn hay không ăn là tùy họ, nhưng mà mình nhất thiết phải chuẩn bị sẵn.
Trên sân nhà bỗng có hai người trung niên đi theo trên đường vào nhà, trong đó có một người cười nói:
-Đồng chí, xin hỏi anh có phải là Phương Nhai không?
- A?
Phương Nhai giật mình mà nhìn nhìn hai người, khẳng định là mình không quen biết, chần chừ nói:
-Tôi là Phương Nhai, nhưng mà hai ông là?
Dương Quân Nghĩa nắm tay Phương Nhai một lúc mà trong tay Phương Nhai vẫn còn cầm thịt kẹp, nhiệt tình nói:
-Tôi tên là Dương Quân Nghĩa, vị này chính Mã Vĩnh Phúc, chúng tôi đều là nhân viên chính quyền nhà nước.
Phương Nhai bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:
- Hai ông có phải vì Minh Viễn và Phương Bân mà đến không? Bọn họ còn đang ở trong ngủ, tôi sẽ đi gọi họ dậy.
Đối với cán bộ nhà nước, anh ta không chú ý lắm, tự nhiên sẽ không biết, hai người trung niên này, một người là giám đốc sở cảnh sát tỉnh Tần Tây, còn lại người kia là chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh.
- Không, không, không, không cần gấp, chúng tôi có thể chờ một chút!
Mã Vĩnh Phúc vội vàng ngăn lại nói
- Em trai và cháu anh hôm qua đã vì đất nước vì chính phủ làm một chuyện lớn, giúp chúng tôi giải quyết được một việc lớn. Làm sao mà có thể vì chuyện chúng tôi đến, quấy rầy giấc ngủ bọn họ chứ. Đồng chí Phương Nhai, không sao đâu, chúng tôi sẽ đợi thêm một lát nữa. Chúng tôi chỉ cần anh xác nhận của một chút là bọn họ hôm nay vẫn chưa ra ngoài là được rồi.
Thấy được thành ý của hai người, Phương Nhai tự nhiên cũng liền thuận nước đẩy thuyền mà chấp nhận.
Đương nhiên, Phương Nhai cũng nghĩ rằng đây chỉ là hai cán bộ chính phủ bình thường.
Kết quả là lúc hai vợ chồng Phương Nhai ra cửa để đi làm, vẫn có thể thấy được Mã Vĩnh Phúc và Dương Quân Nghĩa đang ngồi ở hai bên cánh cửa mặt hướng ra ngoài đường hút thuốc. Thấy hai vợ chồng Phương Nhai bước ra khỏi cửa, hai người Mã Vĩnh Phúc còn nhìn họ để vẫy tay chào.
- Như vậy có thật là được không?
Dương Quân Nghĩa chọc Mã Vĩnh Phúc nói. Kế hoạch đến thăm nhà lúc sáng sớm do Mã Vĩnh Phúc đề xuất, Dương Quân Nghĩa thì bán tín bán nghi đối với hiệu quả chuyến thăm này.
- Đương nhiên là được rồi!
Vậy mới thể hiện thành ý của hai chúng ta, cũng thể hiện ra Ủy ban nhân dân tỉnh và sở cảnh sát coi trọng bọn họ, như vậy khi nói chuyện, sẽ rất thuận lợi.
Mã Vĩnh Phúc nói như đinh đóng cột. Không làm như thế, làm sao có thể để lại ấn tượng sâu sắc trước nhà họ Phương? Chỉ cần bọn họ sau này lúc gặp Tô Ái Quân nhắc tới việc này, như vậy là đủ rồi.
Phương Nhai chần chừ một chút, bỗng quay về trong nhà gọi Phương Bân dậy. Người ta kính mình một thước, mình cũng không thể không nể mặt lại.
Khi Phương Bân mắt ngái ngủ lờ mờ đi tới phía ngoài, Dương Quân Nghĩa hai người nhiệt tình vui vẻ chào gã, sau một lúc tự giới thiệu, thì cơn buồn ngủ của Phương Bân lập tức biến mất! Tuy rằng nói hắn không hiểu rõ lắm các cấp bậc cán bộ chính phủ, nhưng giám đốc sở cảnh sát tỉnh và chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh là quan chức lớn, ít nhất phải so với Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện.
Mấy ngày trước anh ta có thể nói chuyện với chủ tịch huyện, cũng có thể cảm thấy vô cùng tự hào, hôm nay không ngờ lại gặp được cán bộ, chức lớn hơn nữa.
Phương Bân vội vàng mời hai người vào nhà, vừa mời hai vị uống trà, mặt mang vẻ xấu hổ và lo lắng không yên tâm nói:
- Chủ tịch Dương, giám đốc Mã, không biết hai vị đến sớm, thật sự đón tiếp không chu đáo, thật là đón tiếp không chu đáo rồi! Tôi giờ sẽ đánh thức Minh Viễn dậy.
- Đừng, đừng, đừng, đồng chí Phương, chúng tôi đến mà không báo trước, làm phiền gia đình anh, làm sao mà có thể trách anh. Người trẻ tuổi thì thích ngủ, tất cả chúng ta cũng từng trải qua, trong lòng đều hiểu rõ, nên không cần đánh thức Minh Viễn dậy đâu. Chúng ta nói chuyện trước.
Mã Vĩnh Phúc vội vàng ngăn cản hắn. Theo tư liệu có thể thấy rằng người thiếu niên kia là đứa phá phách, mưu mẹo, so với thể hiện lúc này, người thanh niên này hình như có chút nói lời khách sáo. Nếu như có thể từ miệng anh ta mà hiểu được một chút thái độ của nhà họ Phương, như vậy đối với việc triển khai công tác của bản thân hai người liền có lợi thật lớn.
Phương Bân nghe vậy vẻ mặt có phần mất tự nhiên, ngồi xuống một bên, nhìn bộ dạng của anh ta, hai người Dương Quân Nghĩa cùng nhìn thoáng nhau, trong lòng cười thầm. Hai người dù sao cũng là cán bộ cao cấp của tỉnh, đối mặt với dân thường, tâm lý tự nhiên sẽ có một cảm giác về sự ưu việt, nhưng mà lần này vì có liên quan đến nhà họ Quách, lại là có việc cầu người, không thể không hạ thấp thái độ, tâm lý tự nhiên sẽ không thoải mái. Thấy được bộ dạng mất tự nhiên của Phương Bân, không khỏi khiến hai người lại tìm về cảm giác thường ngày, tâm lý thoải mái hơn cũng không ít.
Đồng chí Tiểu Phương, lần này chúng tôi hai người đến đây. Là đại diện Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh nói lời cảm ơn hai chú cháu hai người thấy việc vì nghĩa hăng hái thể hiện hành vi anh hùng. Lần này, chú cháu hai người đã vì đất nước, vì chính phủ làm một việc lớn. Tập đoàn vận chuyển đường thủy Quách Thị tại Hongkong có địa vị hết sức quan trọng, ông Quách là một thương nhân Hongkong rất yêu nước, vì đất nước mà có rất nhiều cống hiến lớn.
Lần này nhà họ Quách về quê tế tổ, cũng không may mà xảy ra chuyện làm người ta cảm thấy đau lòng, thật tốt khi hai vị thấy việc nghĩa mà hăng hái làm, kịp thời bắt được phần tử tội phạm, mới làm sự việc này không đi theo chiều hướng càng xấu đi, Đảng và nhà nước cám ơn hai người, Ủy ban nhân dân tỉnh cũng cám ơn hai người!
Mã Vĩnh Phúc chân tình, thân thiết nói.
-Tỉnh Tần Tây của chúng ta có thể có được ông Quách một thương gia yêu nước, là vinh quang của chúng ta, mà từ những năm cải cách mở cửa gần đây ông Quách đã quyên tặng rất nhiều tiền cho tỉnh, mà lần này nếu không có hai vị, tỉnh Tần Tây tất sẽ trở thành nỗi đau suốt đời của ông Quách, còn chúng tôi từ trên xuống dưới thật sự là thẹn với gia đình ông Quách.
- Hai bác thật là quá khách sáo rồi, hôm qua chúng cháu đã nói với cảnh sát Ninh và mọi người rồi, những việc đó đều là những việc một người nên làm!
Từ cánh cửa bỗng truyền đến giọng của Phương Minh Viễn.
/1605
|