- Rẽ trái!
- Rẽ phải!
- Đi thẳng!
... . . .
Sân thể dục đại học cộng tế Hoa Đông không hề có mái che, một đội tân sinh mặc quân phục màu lục nghe huấn luyện viên chỉ huy, đang tiến hành nhập học huấn luyện quân sự. Tuy rằng tháng chín ở Thượng Hải, ánh mặt trời không gay gắt, nhưng cả ngày ở đây không có mái che, lần lượt tập đi tập lại huấn luyện đội ngũ buồn tẻ, cũng thực sự chẳng thú vị mấy. Nhóm học sinh đó đến từ bốn phương tám hướng trên cả nước, tố chất cơ thể có thể nói là so le không đồng đều, lúc này mới huấn luyện được hai ngày nhưng có người đã không chống đỡ được.
Phương Minh Viễn ngồi cách sân thể dục khoảng hai ba mươi mét dưới bóng cây, buồn chán nhìn thao luyện trên sân thể dục. Kiếp trước đã sớm trải qua, kiếp này lại có Trần Trung đốc thúc hắn, đối với môn học trẻ con này sớm hắn đã không có hứng thú, nếu thật sự muốn thể nghiệm cuộc sống quân đội, chi bằng kì nghỉ đông và nghỉ hè tự mình gia nhập quân ngũ tôi luyện bản thân còn hơn. Cho nên khi vào trường Phương Minh Viễn tìm lấy một cái cớ để không phải học quân sự. Tuy nhiên Lưu Dũng vốn không có dũng khí, nên bị Phương Minh Viễn một cước đá hắn vào đội ngũ tập quân sự, giờ đang phải ở ngoài sân thể dục chịu “tra tấn” của huấn luyện viên.
Đại học Thân Hoa bên kia chắc cũng đang tiến hành tập quân sự, về phần Triệu Nhã và Phùng Thiện có phải tham gia hay không hắn không quan tâm. Hắn tin tưởng trải qua phong ba vừa rồi, các lãnh đạo trường sẽ nhận thức mới rõ ràng thân phận của Triệu Nhã và Phùng Thiện. Nếu hai người có lời đề xuất, nhất định sẽ không ai bác bỏ.
Ký túc xá của Phương Minh Viễn và Lưu Dũng ở đại học cộng tế Hoa Đông ở tầng lưu học sinh, mỗi người ở trong một phòng đơn có một phòng vệ sinh riêng. Trong phòng ước chừng khoảng ba mươi mét vuông, đầy đủ tất cả các tiện nghi. So với các lưu học sinh trong trường kia chắc chắn vẫn còn được yên ổn. Về phần thức ăn, nhà trường cấp cho bọn hắn mỗi người một tấm thẻ, có thể đến nhà ăn của lưu học sinh và giáo viên dùng cơm, như vậy, thì những bữa cơm “tuyệt không thể tả” của sinh viên trong những lời đồn kia, bọn hắn không cần phải đi thể nghiệm nữa rồi.
Ngoài bãi kia có mấy công trường xây dựng, hắn giao cho trụ sở tập đoàn Carrefour đi thám thính tin tức, nếu người ta có ý muốn chuyển nhượng, hắn không ngại thêm chút tiền mua lại ngay, sau này làm văn phòng đại diện cho những sản nghiệp nhà họ Phương ở Thượng Hải, như thế cũng là mát mày mát mặt. Tuy nhiên những chuyện như thế, không phải ngày một ngày hai mà có kết quả ngay, hắn cũng đành chờ vậy thôi.
Nhà máy chế tạo đường ray siêu dài cuối cùng lại ở cách vùng núi Phụng Nguyên vài dặm, nhà máy sắt thép không xây dựng ở tỉnh Tần Tây, chỉ sợ khiến không ít lãnh đạo tỉnh này không vừa lòng, nhà máy chế tạo đường ray nếu lại đặt ở nơi khác, không chừng sẽ có lãnh đạo tới tìm Phương gia nói chuyện rồi. Phương Minh Viễn tính toán một chút, dù sao sau vài năm khai thác, Tây bộ phát triển, xây dựng ở Phụng Nguyên thật ra cũng không ảnh hưởng gì, đơn giản là cho Triệu Tự An chút sĩ diện, vui vẻ mà ở lại Ly Sơn.
Kỳ thực, nếu không phải Lý Đông Tinh được thăng chức, Lưu Trì sẽ lên nắm quyền, hắn không muốn dâng cho Lưu Trì thêm chiến tích, nếu không đặt nhà máy đó ở Bình Xuyên là phù hợp nhất.
-Ha ha, cậu là Phương Minh Viễn hả? Cậu ngồi đây làm gì? Không đi tập quân sự à?
Có tiếng người vui vẻ kêu lên cách đó không xa.
Phương Minh Viễn theo tiếng kêu quay đầu lại, là một thiếu nữ mặc váy màu sắc, đứng ở bên này vẫy vẫy tay nói. Phương Minh Viễn nhìn thấy quen quen, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, lúc tới trường báo danh cũng có gặp qua, nghe nói là cán sự tuyên truyền hội sinh viên, năm nay là sinh viên năm thứ hai, hình như tên là Lưu Vũ Yến.
-Chị Lưu, đây là . . .
Phương Minh Viễn vỗ vỗ quần đứng dậy.
-Quả nhiên là cậu rồi! Tôi cũng nghĩ là cậu mà!
Lưu Vũ Yến nhiệt tình nói:
- Bọn tôi vừa mới tan học, sao chưa về ký túc xá thay quần áo, để chuẩn bị ra ăn cơm!
-Thay quần áo?
Phương Minh Viễn nghĩ thầm, nữ sinh này thật đúng là phiền toái, đi học nửa buổi lại còn phải đi về sao? Tuy nhiên bên ngoài hắn vẫn không biểu hiện thái độ gì cả.
-Ôi cậu còn chưa trả lời, sao cậu không tham gia quân sự à?
Lưu Vũ Yến tò mò hỏi:
- Trông bộ dạng cậu cũng không giống như bị ốm hả?
-Chị Lưu, nào có ai như thế, mới khai giảng đã mong người ta vào bệnh viện sao?
Phương Minh Viễn có chút dở khóc dở cười nói.
-Nhưng nếu không bị bệnh thì cậu nói đi làm sao mà không tham gia tập quân sự?
Lưu Vũ Yến nói:
- Trường yêu cầu tất cả sinh viên mới nhập trường đều phải tham gia tập quân sự, không tham gia sẽ không có đủ tư cách đạt học bổng của trường!
Phương Minh Viễn khóe miệng nhếch lên, nghĩ bụng, nếu cô quyên tặng cho trường học hai triệu năm trăm ngàn tệ thì trường cũng sẽ không quản chuyện cô tham gia tập quân sự hay không đâu. Về phần học bổng, e rằng trường học cũng chẳng cần phải suy nghĩ làm gì.
Lưu Vũ Yến cứ như thế đứng ở bên sân thể dục cùng Phương Minh Viễn nói chuyện phiếm, làm cán sự trong hội sinh viên, cô biết về Phương Minh Viễn nhiều hơn so với sinh viên bình thường. Cô biết, Phương Minh Viễn ở ký túc xá dành cho lưu học sinh, đãi ngộ không hề thấp, phải biết rằng ở ký túc xá lưu học sinh người nhiều phòng ít, nhiều lưu học sinh phải ở hai người một phòng. Hắn thì được ở một phòng ba mươi mét vuông, khẳng định là phải có lai lịch thế nào đó! Còn so với mình, mười mét vuông ở chen chúc đến tám người, không thể nói hết được so với hắn quả là quá bất công.
-reng reng reng . . .
Bên hông Phương Minh Viễn có tiếng liên tục reo to. Phương Minh Viễn xoay tay qua bên hông rút ra một cái máy, nhìn lướt qua, lại nhét bên hông nói
- Chị lưu, em có việc gấp, xin lỗi em phải đi trước đây!
Nhìn bóng dáng Phương Minh Viễn, Lưu Vũ Yến trong lòng thấy ngạc nhiên, phải biết một điều rằng, hiện tại một chiếc máy như thế trị giá không ít tiền, hơn nữa phí sử dụng của nó đừng nói là sinh viên mà rất nhiều người đã đi làm cũng tiếc, hắn vừa mới nhập học, vô thanh vô tức mà có một chiếc. Kỳ thực nếu cô biết, Phương Minh Viễn vì không muốn cầm một chiếc điện thoại di động to như cục gạch mà đổi sang chiếc máy này, chỉ sợ cô còn ngạc nhiên hơn nữa kìa.
Phương Minh Viễn đi hai ba bước là về tới ký túc xá, cầm lấy điện thoại quay trở về —— điện báo từ văn phòng trụ sở Carrefour, khẳng định có việc gì rất quan trọng, nếu không chắc chắn là không muốn quấy rầy mình.
-Minh Viễn, không quấy rầy cậu chứ?
Lâm Dung ở đầu điện thoại bên kia dịu dàng nói:
- Đài truyền hình Hoa Hạ cử người tới, mới đến chỗ chúng ta, một vị phó giám đốc Đài truyền hình cùng đi với đội của họ nữa, nếu tôi không nhớ nhầm thì tên là Lý Hoan Thành. Tôi đã sắp xếp chỗ ăn ở cho bọn họ, cậu xem xem khi nào rảnh thì để họ gặp mặt!
- Rẽ phải!
- Đi thẳng!
... . . .
Sân thể dục đại học cộng tế Hoa Đông không hề có mái che, một đội tân sinh mặc quân phục màu lục nghe huấn luyện viên chỉ huy, đang tiến hành nhập học huấn luyện quân sự. Tuy rằng tháng chín ở Thượng Hải, ánh mặt trời không gay gắt, nhưng cả ngày ở đây không có mái che, lần lượt tập đi tập lại huấn luyện đội ngũ buồn tẻ, cũng thực sự chẳng thú vị mấy. Nhóm học sinh đó đến từ bốn phương tám hướng trên cả nước, tố chất cơ thể có thể nói là so le không đồng đều, lúc này mới huấn luyện được hai ngày nhưng có người đã không chống đỡ được.
Phương Minh Viễn ngồi cách sân thể dục khoảng hai ba mươi mét dưới bóng cây, buồn chán nhìn thao luyện trên sân thể dục. Kiếp trước đã sớm trải qua, kiếp này lại có Trần Trung đốc thúc hắn, đối với môn học trẻ con này sớm hắn đã không có hứng thú, nếu thật sự muốn thể nghiệm cuộc sống quân đội, chi bằng kì nghỉ đông và nghỉ hè tự mình gia nhập quân ngũ tôi luyện bản thân còn hơn. Cho nên khi vào trường Phương Minh Viễn tìm lấy một cái cớ để không phải học quân sự. Tuy nhiên Lưu Dũng vốn không có dũng khí, nên bị Phương Minh Viễn một cước đá hắn vào đội ngũ tập quân sự, giờ đang phải ở ngoài sân thể dục chịu “tra tấn” của huấn luyện viên.
Đại học Thân Hoa bên kia chắc cũng đang tiến hành tập quân sự, về phần Triệu Nhã và Phùng Thiện có phải tham gia hay không hắn không quan tâm. Hắn tin tưởng trải qua phong ba vừa rồi, các lãnh đạo trường sẽ nhận thức mới rõ ràng thân phận của Triệu Nhã và Phùng Thiện. Nếu hai người có lời đề xuất, nhất định sẽ không ai bác bỏ.
Ký túc xá của Phương Minh Viễn và Lưu Dũng ở đại học cộng tế Hoa Đông ở tầng lưu học sinh, mỗi người ở trong một phòng đơn có một phòng vệ sinh riêng. Trong phòng ước chừng khoảng ba mươi mét vuông, đầy đủ tất cả các tiện nghi. So với các lưu học sinh trong trường kia chắc chắn vẫn còn được yên ổn. Về phần thức ăn, nhà trường cấp cho bọn hắn mỗi người một tấm thẻ, có thể đến nhà ăn của lưu học sinh và giáo viên dùng cơm, như vậy, thì những bữa cơm “tuyệt không thể tả” của sinh viên trong những lời đồn kia, bọn hắn không cần phải đi thể nghiệm nữa rồi.
Ngoài bãi kia có mấy công trường xây dựng, hắn giao cho trụ sở tập đoàn Carrefour đi thám thính tin tức, nếu người ta có ý muốn chuyển nhượng, hắn không ngại thêm chút tiền mua lại ngay, sau này làm văn phòng đại diện cho những sản nghiệp nhà họ Phương ở Thượng Hải, như thế cũng là mát mày mát mặt. Tuy nhiên những chuyện như thế, không phải ngày một ngày hai mà có kết quả ngay, hắn cũng đành chờ vậy thôi.
Nhà máy chế tạo đường ray siêu dài cuối cùng lại ở cách vùng núi Phụng Nguyên vài dặm, nhà máy sắt thép không xây dựng ở tỉnh Tần Tây, chỉ sợ khiến không ít lãnh đạo tỉnh này không vừa lòng, nhà máy chế tạo đường ray nếu lại đặt ở nơi khác, không chừng sẽ có lãnh đạo tới tìm Phương gia nói chuyện rồi. Phương Minh Viễn tính toán một chút, dù sao sau vài năm khai thác, Tây bộ phát triển, xây dựng ở Phụng Nguyên thật ra cũng không ảnh hưởng gì, đơn giản là cho Triệu Tự An chút sĩ diện, vui vẻ mà ở lại Ly Sơn.
Kỳ thực, nếu không phải Lý Đông Tinh được thăng chức, Lưu Trì sẽ lên nắm quyền, hắn không muốn dâng cho Lưu Trì thêm chiến tích, nếu không đặt nhà máy đó ở Bình Xuyên là phù hợp nhất.
-Ha ha, cậu là Phương Minh Viễn hả? Cậu ngồi đây làm gì? Không đi tập quân sự à?
Có tiếng người vui vẻ kêu lên cách đó không xa.
Phương Minh Viễn theo tiếng kêu quay đầu lại, là một thiếu nữ mặc váy màu sắc, đứng ở bên này vẫy vẫy tay nói. Phương Minh Viễn nhìn thấy quen quen, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, lúc tới trường báo danh cũng có gặp qua, nghe nói là cán sự tuyên truyền hội sinh viên, năm nay là sinh viên năm thứ hai, hình như tên là Lưu Vũ Yến.
-Chị Lưu, đây là . . .
Phương Minh Viễn vỗ vỗ quần đứng dậy.
-Quả nhiên là cậu rồi! Tôi cũng nghĩ là cậu mà!
Lưu Vũ Yến nhiệt tình nói:
- Bọn tôi vừa mới tan học, sao chưa về ký túc xá thay quần áo, để chuẩn bị ra ăn cơm!
-Thay quần áo?
Phương Minh Viễn nghĩ thầm, nữ sinh này thật đúng là phiền toái, đi học nửa buổi lại còn phải đi về sao? Tuy nhiên bên ngoài hắn vẫn không biểu hiện thái độ gì cả.
-Ôi cậu còn chưa trả lời, sao cậu không tham gia quân sự à?
Lưu Vũ Yến tò mò hỏi:
- Trông bộ dạng cậu cũng không giống như bị ốm hả?
-Chị Lưu, nào có ai như thế, mới khai giảng đã mong người ta vào bệnh viện sao?
Phương Minh Viễn có chút dở khóc dở cười nói.
-Nhưng nếu không bị bệnh thì cậu nói đi làm sao mà không tham gia tập quân sự?
Lưu Vũ Yến nói:
- Trường yêu cầu tất cả sinh viên mới nhập trường đều phải tham gia tập quân sự, không tham gia sẽ không có đủ tư cách đạt học bổng của trường!
Phương Minh Viễn khóe miệng nhếch lên, nghĩ bụng, nếu cô quyên tặng cho trường học hai triệu năm trăm ngàn tệ thì trường cũng sẽ không quản chuyện cô tham gia tập quân sự hay không đâu. Về phần học bổng, e rằng trường học cũng chẳng cần phải suy nghĩ làm gì.
Lưu Vũ Yến cứ như thế đứng ở bên sân thể dục cùng Phương Minh Viễn nói chuyện phiếm, làm cán sự trong hội sinh viên, cô biết về Phương Minh Viễn nhiều hơn so với sinh viên bình thường. Cô biết, Phương Minh Viễn ở ký túc xá dành cho lưu học sinh, đãi ngộ không hề thấp, phải biết rằng ở ký túc xá lưu học sinh người nhiều phòng ít, nhiều lưu học sinh phải ở hai người một phòng. Hắn thì được ở một phòng ba mươi mét vuông, khẳng định là phải có lai lịch thế nào đó! Còn so với mình, mười mét vuông ở chen chúc đến tám người, không thể nói hết được so với hắn quả là quá bất công.
-reng reng reng . . .
Bên hông Phương Minh Viễn có tiếng liên tục reo to. Phương Minh Viễn xoay tay qua bên hông rút ra một cái máy, nhìn lướt qua, lại nhét bên hông nói
- Chị lưu, em có việc gấp, xin lỗi em phải đi trước đây!
Nhìn bóng dáng Phương Minh Viễn, Lưu Vũ Yến trong lòng thấy ngạc nhiên, phải biết một điều rằng, hiện tại một chiếc máy như thế trị giá không ít tiền, hơn nữa phí sử dụng của nó đừng nói là sinh viên mà rất nhiều người đã đi làm cũng tiếc, hắn vừa mới nhập học, vô thanh vô tức mà có một chiếc. Kỳ thực nếu cô biết, Phương Minh Viễn vì không muốn cầm một chiếc điện thoại di động to như cục gạch mà đổi sang chiếc máy này, chỉ sợ cô còn ngạc nhiên hơn nữa kìa.
Phương Minh Viễn đi hai ba bước là về tới ký túc xá, cầm lấy điện thoại quay trở về —— điện báo từ văn phòng trụ sở Carrefour, khẳng định có việc gì rất quan trọng, nếu không chắc chắn là không muốn quấy rầy mình.
-Minh Viễn, không quấy rầy cậu chứ?
Lâm Dung ở đầu điện thoại bên kia dịu dàng nói:
- Đài truyền hình Hoa Hạ cử người tới, mới đến chỗ chúng ta, một vị phó giám đốc Đài truyền hình cùng đi với đội của họ nữa, nếu tôi không nhớ nhầm thì tên là Lý Hoan Thành. Tôi đã sắp xếp chỗ ăn ở cho bọn họ, cậu xem xem khi nào rảnh thì để họ gặp mặt!
/1605
|