Lưu Dũng không thèm đếm xỉa đến, cũng không tin, chỉ cần mình có lý, đại học kinh tế cộng đồng Hoa Đông có thể làm gì được cậu ta? Cùng lắm thì không học ở đây nữa, có Phương Minh Viễn, nước ngoài có nhiều trường học như vậy, làm sao lại không có nơi nào nhận cậu ta? Hai ngày trước ở đại học Thân Hoa là như vậy, bây giờ đại học kinh tế cộng đồng Hoa Đông lại là như thế này, các trường đại học hiện nay sao lại đều thành ra như thế này! Đây mà là nơi giáo dục con người sao? Giáo viên như vậy có tư cách giáo dục người khác sao?
Lưu Thiệu hơi sầm mặt nói:
- Lưu Dũng, tôi biết trong lòng em không được vui! Nhưng mà những lời như vậy cũng không phải là những lời mà học sinh như em nên nói! Được rồi, chuyện này để tôi điều tra kỹ lưỡng, nếu đúng như lời em nói, vậy tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của năm sinh viên kia, sẽ có lời giải thích hợp lý với em! Em trước tiên cứ tiếp tục tập luyện quân sự đi!
Lưu Dũng tức giận nhìn chằm chằm Lý Nghĩa Long đang đứng bên cạnh mồ hôi đã đầm đìa đầy mặt, chà chà chân, xoay người đi ra cửa!
-Lưu viện trưởng, anh xem xem, anh thấy đó, còn ra thể thống gì nữa!
Lý Nghĩa Long chỉ về phía cánh cửa chính đã đóng, nói với vẻ bất mãn.
-Anh không thấy mấy học sinh kia đều bị cậu ta đánh thành ra nông nỗi nào, ai cũng mặt mày sưng húp! Hiện giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh trong phòng y tế của trường! Ra tay thật sự là quá độc ác!
Hai hàng lông mày của Lưu Thiệu dựng thẳng lên, lạnh lùng nói:
-Nghĩa Long, tuy cha của anh là đồng nghiệp với cha của tôi, cha anh đã nhờ tôi sắp xếp công việc này cho anh, thế nhưng, điều này không có nghĩa là tôi phải ủng hộ anh vô điều kiện! Anh hãy nói thật cho tôi biết, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Năm sinh viên đó học ở khoa nào? Năm thứ mấy? Tên là gì?
Ông ta cũng là người từng trải, có nhiều kinh nghiệm, làm sao có thể không hiểu, Lý Nghĩa Long xử trí chuyện này rõ ràng là không công bằng!
Một tân sinh viên vẫn còn đang tham gia đợt tập luyện quân sự làm sao có thể vô duyên vô cớ kiếm chuyện xung đột với những sinh viên lớn tuổi hơn, hơn nữa lại là chuyện nhỏ như va chạm ở nhà vệ sinh! Nếu đúng là Lưu Dũng cố tình khiêu khích, ban nãy trước mặt ông ta, tại sao một chút dáng vẻ chột dạ cũng không thấy. Là giáo viên đã giảng dạy lâu năm như vậy, Lưu Thiệu tự thấy khả năng quan sát của mình không đến nỗi nào.
Lý Nghĩa Long ấp a ấp úng hồi lâu, mãi vẫn không nói ra được nguyên do.
Lưu Thiệu cũng không khỏi nôn nóng. Đập bàn “bốp” một cái, nói:
- Lý Nghĩa Long, tôi nói cho anh biết, đừng hy vọng vào sự may mắn. Sự việc ngày hôm nay nếu không xử lý tốt, vậy thì các vị lãnh đạo trong trường sẽ nói chuyện với anh! Anh có biết cậu học sinh ban nãy là ai không?
-Sinh viên năm thứ nhất. Viện trưởng Lưu, tôi thật sự không biết cậu ta là sinh viên học ở khoa của anh!
Lý Nghĩa Long cười trừ.
Lưu Thiệu tức giận nói:
- Việc này có liên quan gì đến việc có thuộc khoa của tôi hay không! Cậu ta là một trong hai người nhập học của tập đoàn Carrefour!
-Hả?
Lý Nghĩa Long lập tức mở to đôi mắt, nếu không có mí mắt ngăn lại, có thể con ngươi trong mắt anh ta đã lọt ra ngoài rồi! Tập đoàn Carrefour quyên tặng năm triệu tệ cho đại học kinhh tế cộng đồng Hoa Đông, chuyện có được hai sinh viên nhập học, người ngoài trường không biết, nhưng phần lớn mọi người trong trường đều biết. Điều này tương đương với hai triệu năm trăm nghìn tệ có thể đổi lấy một người nhập học!
Những người biết việc này, không thể không biết biết người của tập đoàn Carrefour hấp dẫn đến đâu! Phải biết rằng, cho dù là các sinh viên chuyên học ở trường danh tiếng của các quốc gia bên Âu Mĩ về, ở Hoa Hạ cả đời cũng không thể đưa ra được hai triệu năm trăm nghìn tệ, số tiền nhiều như vậy, còn đi học làm gì!
Đó là lí do trước ngày khai giảng, trong trường đã đặc biệt mở một cuộc họp hội đồng với các giáo viên, yêu cầu họ nhất định phải có thái độ tiếp đón tốt nhất với hai sinh viên này! Tập đoàn Carrefour có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy để đóng học, kẻ ngốc cũng biết hai người này chắc chắn có lai lịch không tầm thường. Có khi còn là con của vị lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn Carrefour!
Nhất là sau khi cái tên Phương Minh Viễn xuất hiện lại càng khiến các giáo viên vui mừng khôn xiết! Nếu như không phải biết rằng Phương Minh Viễn, là người không thích khoa trương bản thân, các lãnh đạo của trường đại học kinh tế cộng đồng Hoa Đông lấy lầm tiếc là không thể tuyên bố với toàn thế giới, người sáng lập tập đoàn Carrefour đã chọn trường của họ để nhập học. Đây đúng là một tấm biển khắc chữ vàng!
Phương Minh Viễn cũng không phải sinh viên của khoa quốc tế thương mại, nếu không, chắc chắn da mặt Lưu Thiệu lúc này sợ rằng sẽ còn đen hơn nữa!
-Giờ anh đã biết rõ rồi chứ?
Lưu Thiệu nghiến răng kèn kẹt.
-Anh có biết anh gặp rắc rối lớn rồi không?
Nếu Lý Nghĩa Long không có quan hệ gì với ông ta, được ông ta nâng đỡ, vậy ông ta phải lo cho y làm gì? Trực tiếp đem việc này báo cáo với hội đồng nhà trường, Lý Ngĩa Long chỉ còn nước chờ bị xử lý!
-Viện trưởng Lưu, tôi thật không biết cậu ta là sinh viên của tập đoàn Carrefour!
Lý Nghĩa Long lúc này đây trông thật luống cuống!
Không biết làm thế nào, anh ta ôm lấy tay của viện trưởng Lưu mà nói:
- Nếu tôi biết cậu ta là sinh viên đến từ tập đoàn Carrefour…
Lưu Thiệu gỡ tay anh ta ra nói:
- Bây giờ có nói gì cũng vô ích! Điều quan trọng nhất là vì sao anh phải làm khó cậu ta? Đừng nói với tôi là anh thấy cậu ta không thuận mắt!
Lưu Dũng tức giận đi khỏi phòng huấn luyện quân sự, vừa lúc giáp mặt với Phương Minh Viễn và Lưu Vũ Yến đang vội vã đi đến.
-Minh Viễn? Sao cậu lại thế này?
Lưu Dũng nhìn vào dáng vẻ phong trần của Phương Minh Viễn không kìm nổi nụ cười. Hôm nay không phải hắn đi đàm phán với người của đài truyền hình Hoa Hạ hay sao? Dù nhìn thế nào cũng trông giống như vừa từ công trường đi ra. Chỉ có điều khóe miệng vừa nở nụ cười liền dẫn tới những đau đớn.
-Còn nói tôi, nhìn lại cậu đi!
Nhìn thấy Lưu Dũng, Phương Minh Viễn lúc này mới thấy an tâm, tuy có bị thương, nhưng thoạt nhìn xem ra không sao. Còn như những nỗi đau da thịt này, Phương Minh Viễn không thèm để ý đến. Đàn ông mà, ai mà không đánh lộn!
Phương Minh Viễn kéo Lưu Dũng ra một chỗ rồi nói:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Nếu không phải chị Lưu nói với tôi thì thật tôi không thể biết. Ừ, đầu tiên phải cảm ơn chị Lưu!
Lưu Yến Vũ xua tay liên hồi nói:
-Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, đây là việc tôi nên làm mà!
Trong lòng mặc dù đang vui vô cùng, như vậy không nghi ngờ gì đã kéo gần hơn quan hệ với nhà họ Phương. Sau khi cảm ơn Lưu Vũ Yến, lúc này Lưu Dũng mới đem toàn bộ câu chuyện kể lại với Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn sau khi nghe xong cũng thấy có chút đau đầu, chuyện này nghe thế này cũng thấy có chút gì đó khó hiểu. Nơi này dù sao cũng là trường đại học, không phải là ngoài xã hội, cũng không phải trường trung học trong thị trấn. Loại chuyện cố tình gây ẩu đả như thế này cũng không phải lần đầu xảy ra với một tân sinh viên mới nhập học chưa lâu như Lưu Dũng.
-Gần đây cậu có đụng chạm với ai không?
Lưu Vũ Yến hỏi.
-Ví dụ như có nói câu cửa miệng gì đó với sinh viên năm ba của trường chẳng hạn?
Lưu Dũng lắc đầu nguầy nguậy. Vừa khai giảng liền vào học đợt huấn luyện giáo dục quốc phòng ngay, mỗi ngày ngày nào cũng mệt muốn chết, ăn cơm xong là muốn đi nghỉ ngay, làm gì còn sức để đi gây chuyện. Hiển nhiên cũng sẽ không thể gây thù hằn với ai được. Với lại, Lưu Dũng cũng không phải là người thích đi gây chuyện thị phi!
-Vậy thì lạ thật!
Phương Minh Viễn nhìn Lưu Vũ Yến nói.
-Chị Lưu, chị có quen biết với phòng y tế của trường không? Giúp em dò hỏi một chút, mấy nam sinh kia là những sinh viên thuộc khoa nào?
Nếu Lưu Dũng đã nghĩ không ra, vậy cũng chỉ còn cách điều tra từ đối phương.
-Bọn họ là những sinh viên của đội bóng đá trường, cụ thể ở khoa nào thì tôi không rõ. Bọn họ đúng là bị Dư Ba xúi giục, gây khó dễ với Lưu Dũng.
Lý Nghĩa Long nói ấp a ấp úng.
-Cũng chính Dư Ba muốn tôi làm khó Lưu Dũng, không cần nặng lắm, chỉ là cảnh cáo kỷ luật thôi cũng được.
-Dư Ba là ai?
Lưu Thiệu nhíu nhíu mày nói.
-Làm ầm ĩ lớn như vậy chính là để có thể phạt cảnh cáo?
-Dư Ba là con trai của phó thị trưởng thành phố Dư Hải Minh, là sinh viên năm đầu khoa luật, cũng là tân sinh viên mới nhập học.
Lý Nghĩa Long chần chừ một chút mới nói tiếp.
-Đợt huấn luyện quân sự của trường chúng ta kết thúc không phải là sẽ biểu diễn báo cáo cho các lãnh đạo trường và thành phố xem sao? Giáo viên dạy dự định chọn ra một nam hai nữ làm người tiên phong cho buổi biểu diễn. Lưu Ba và Lưu Dũng đều được đề cử, nghe nói rất nhiều giáo viên huấn luyện có xu hướng chọn Lưu Dũng, cho nên…
-Cho nên các anh liền tạo ra một trò cười khôi hài này?
Lưu Thiệu đã rõ tất cả, nếu Lưu Dũng bị nhà trường xử phạt, dù chỉ là phạt cảnh cáo, hiển nhiên cậu ta sẽ bị xóa tên trong danh sách được đề cử, đến lúc đó Dư Ba sẽ là ứng cử viên sáng giá nhất! Trong buổi biểu diễn báo cáo huấn luyện quân sự hàng năm, người tiên phong luôn đi đầu đội tuyển, nếu có thể làm tốt một chút, được các lãnh đạo nhà trường và thành phố khen ngợi một vài câu, vậy thì vị trí của người đó trong trường sẽ giống như hỏa tiễn lao thẳng lên phía trước, còn nếu làm không tốt thì năm đó chỉ có thể là đảng viên dự bị, thành viên của hội sinh viên!
Điều này nếu nói từ góc độ chính trị, quả thật là một bước tiến quan trọng!
Lý Nghĩa Long cúi đầu, không dám nói tiếp.
-Cậu đó, cậu đó, việc thành thì ít, việc bại thì có dư!
Lưu Thiện nghiến răng.
-Chuyện như thế này, cậu không thể điều tra trước một chút hay sao? Khi đó đầu óc cậu bị làm sao vậy?
Lý Nghĩa Long lúc này đầu óc cũng xót xa thê thảm, không phải anh ta không muốn điều tra, mà là khi Dư Ba nói chuyện với anh ta, đúng lúc Lưu Dũng đã đến trước của văn phòng, nên anh ta cũng làm gì có thời gian đi điều tra xem Lưu Dũng là ai? Nhưng việc đã đến nước này, anh ta cũng chỉ có thể trách mình xui xẻo.
Lưu Thiệu cũng lý giải được Lý Nghĩa Long vì sao lại làm như vậy. Con trai của phó thị trưởng thành phố Thượng Hải, cũng không thua kém gì thân phận con ông cháu cha. Đường đường là con của cán bộ lãnh đạo, nhờ một chút việc cỏn con, chỉ là phạt cảnh cáo sinh viên nào đó, sau này vẫn có thể hủy bỏ xử phạt, ảnh hưởng cũng không lớn, rất dễ làm người khác yếu lòng. Loại chuyện như thế này, sợ rằng hiện nay có rất nhiều giáo viên khó có thể từ chối thẳng thừng.
Dư Ba e rằng cũng quen thói tự đại, trước khi ra tay cũng không điều tra kỹ thân phận của Lưu Dũng, kết quả là dẫn tới kết cục như bây giờ.
Lưu Thiện giận thì giận, nhưng nghĩ tới việc Lý Nghĩa Long là con của bạn của cha mình, ông ta lại là người nâng đỡ giúp Lý Nghĩa Long vào đại học kinh tế cộng đồng Hoa Đông, nếu Lý Nghĩa Long bị xử phạt, thể diện của ông ta cũng không còn!
-Anh nhanh chóng đi nhận lỗi với Lưu Dũng ngay, nói toàn bộ nguyên do sự việc với cậu ta. Nếu cậu ta có thể giơ cao đánh khẽ, coi như anh qua được cửa này, còn nếu cậu ta không chịu tha thứ, vậy thì anh hãy chờ kỷ luật của nhà trường!
Lưu Thiệu đứng dậy, thở dài nói.
-Tôi qua phòng y tế một lát, hy vọng khi quay lại, cậu có thể báo lại với tôi tin tốt!
Lý Nghĩa Long mang theo bộ mặt xấu hổ và lo lắng mà đi.
Lưu Thiệu bước nhanh về phía phòng y tế của trường, khi chì còn cách khoảng mười mấy mét thì nghe thấy tiếng người huyên náo trong phòng.
Lưu Thiệu hơi sầm mặt nói:
- Lưu Dũng, tôi biết trong lòng em không được vui! Nhưng mà những lời như vậy cũng không phải là những lời mà học sinh như em nên nói! Được rồi, chuyện này để tôi điều tra kỹ lưỡng, nếu đúng như lời em nói, vậy tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của năm sinh viên kia, sẽ có lời giải thích hợp lý với em! Em trước tiên cứ tiếp tục tập luyện quân sự đi!
Lưu Dũng tức giận nhìn chằm chằm Lý Nghĩa Long đang đứng bên cạnh mồ hôi đã đầm đìa đầy mặt, chà chà chân, xoay người đi ra cửa!
-Lưu viện trưởng, anh xem xem, anh thấy đó, còn ra thể thống gì nữa!
Lý Nghĩa Long chỉ về phía cánh cửa chính đã đóng, nói với vẻ bất mãn.
-Anh không thấy mấy học sinh kia đều bị cậu ta đánh thành ra nông nỗi nào, ai cũng mặt mày sưng húp! Hiện giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh trong phòng y tế của trường! Ra tay thật sự là quá độc ác!
Hai hàng lông mày của Lưu Thiệu dựng thẳng lên, lạnh lùng nói:
-Nghĩa Long, tuy cha của anh là đồng nghiệp với cha của tôi, cha anh đã nhờ tôi sắp xếp công việc này cho anh, thế nhưng, điều này không có nghĩa là tôi phải ủng hộ anh vô điều kiện! Anh hãy nói thật cho tôi biết, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Năm sinh viên đó học ở khoa nào? Năm thứ mấy? Tên là gì?
Ông ta cũng là người từng trải, có nhiều kinh nghiệm, làm sao có thể không hiểu, Lý Nghĩa Long xử trí chuyện này rõ ràng là không công bằng!
Một tân sinh viên vẫn còn đang tham gia đợt tập luyện quân sự làm sao có thể vô duyên vô cớ kiếm chuyện xung đột với những sinh viên lớn tuổi hơn, hơn nữa lại là chuyện nhỏ như va chạm ở nhà vệ sinh! Nếu đúng là Lưu Dũng cố tình khiêu khích, ban nãy trước mặt ông ta, tại sao một chút dáng vẻ chột dạ cũng không thấy. Là giáo viên đã giảng dạy lâu năm như vậy, Lưu Thiệu tự thấy khả năng quan sát của mình không đến nỗi nào.
Lý Nghĩa Long ấp a ấp úng hồi lâu, mãi vẫn không nói ra được nguyên do.
Lưu Thiệu cũng không khỏi nôn nóng. Đập bàn “bốp” một cái, nói:
- Lý Nghĩa Long, tôi nói cho anh biết, đừng hy vọng vào sự may mắn. Sự việc ngày hôm nay nếu không xử lý tốt, vậy thì các vị lãnh đạo trong trường sẽ nói chuyện với anh! Anh có biết cậu học sinh ban nãy là ai không?
-Sinh viên năm thứ nhất. Viện trưởng Lưu, tôi thật sự không biết cậu ta là sinh viên học ở khoa của anh!
Lý Nghĩa Long cười trừ.
Lưu Thiệu tức giận nói:
- Việc này có liên quan gì đến việc có thuộc khoa của tôi hay không! Cậu ta là một trong hai người nhập học của tập đoàn Carrefour!
-Hả?
Lý Nghĩa Long lập tức mở to đôi mắt, nếu không có mí mắt ngăn lại, có thể con ngươi trong mắt anh ta đã lọt ra ngoài rồi! Tập đoàn Carrefour quyên tặng năm triệu tệ cho đại học kinhh tế cộng đồng Hoa Đông, chuyện có được hai sinh viên nhập học, người ngoài trường không biết, nhưng phần lớn mọi người trong trường đều biết. Điều này tương đương với hai triệu năm trăm nghìn tệ có thể đổi lấy một người nhập học!
Những người biết việc này, không thể không biết biết người của tập đoàn Carrefour hấp dẫn đến đâu! Phải biết rằng, cho dù là các sinh viên chuyên học ở trường danh tiếng của các quốc gia bên Âu Mĩ về, ở Hoa Hạ cả đời cũng không thể đưa ra được hai triệu năm trăm nghìn tệ, số tiền nhiều như vậy, còn đi học làm gì!
Đó là lí do trước ngày khai giảng, trong trường đã đặc biệt mở một cuộc họp hội đồng với các giáo viên, yêu cầu họ nhất định phải có thái độ tiếp đón tốt nhất với hai sinh viên này! Tập đoàn Carrefour có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy để đóng học, kẻ ngốc cũng biết hai người này chắc chắn có lai lịch không tầm thường. Có khi còn là con của vị lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn Carrefour!
Nhất là sau khi cái tên Phương Minh Viễn xuất hiện lại càng khiến các giáo viên vui mừng khôn xiết! Nếu như không phải biết rằng Phương Minh Viễn, là người không thích khoa trương bản thân, các lãnh đạo của trường đại học kinh tế cộng đồng Hoa Đông lấy lầm tiếc là không thể tuyên bố với toàn thế giới, người sáng lập tập đoàn Carrefour đã chọn trường của họ để nhập học. Đây đúng là một tấm biển khắc chữ vàng!
Phương Minh Viễn cũng không phải sinh viên của khoa quốc tế thương mại, nếu không, chắc chắn da mặt Lưu Thiệu lúc này sợ rằng sẽ còn đen hơn nữa!
-Giờ anh đã biết rõ rồi chứ?
Lưu Thiệu nghiến răng kèn kẹt.
-Anh có biết anh gặp rắc rối lớn rồi không?
Nếu Lý Nghĩa Long không có quan hệ gì với ông ta, được ông ta nâng đỡ, vậy ông ta phải lo cho y làm gì? Trực tiếp đem việc này báo cáo với hội đồng nhà trường, Lý Ngĩa Long chỉ còn nước chờ bị xử lý!
-Viện trưởng Lưu, tôi thật không biết cậu ta là sinh viên của tập đoàn Carrefour!
Lý Nghĩa Long lúc này đây trông thật luống cuống!
Không biết làm thế nào, anh ta ôm lấy tay của viện trưởng Lưu mà nói:
- Nếu tôi biết cậu ta là sinh viên đến từ tập đoàn Carrefour…
Lưu Thiệu gỡ tay anh ta ra nói:
- Bây giờ có nói gì cũng vô ích! Điều quan trọng nhất là vì sao anh phải làm khó cậu ta? Đừng nói với tôi là anh thấy cậu ta không thuận mắt!
Lưu Dũng tức giận đi khỏi phòng huấn luyện quân sự, vừa lúc giáp mặt với Phương Minh Viễn và Lưu Vũ Yến đang vội vã đi đến.
-Minh Viễn? Sao cậu lại thế này?
Lưu Dũng nhìn vào dáng vẻ phong trần của Phương Minh Viễn không kìm nổi nụ cười. Hôm nay không phải hắn đi đàm phán với người của đài truyền hình Hoa Hạ hay sao? Dù nhìn thế nào cũng trông giống như vừa từ công trường đi ra. Chỉ có điều khóe miệng vừa nở nụ cười liền dẫn tới những đau đớn.
-Còn nói tôi, nhìn lại cậu đi!
Nhìn thấy Lưu Dũng, Phương Minh Viễn lúc này mới thấy an tâm, tuy có bị thương, nhưng thoạt nhìn xem ra không sao. Còn như những nỗi đau da thịt này, Phương Minh Viễn không thèm để ý đến. Đàn ông mà, ai mà không đánh lộn!
Phương Minh Viễn kéo Lưu Dũng ra một chỗ rồi nói:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Nếu không phải chị Lưu nói với tôi thì thật tôi không thể biết. Ừ, đầu tiên phải cảm ơn chị Lưu!
Lưu Yến Vũ xua tay liên hồi nói:
-Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, đây là việc tôi nên làm mà!
Trong lòng mặc dù đang vui vô cùng, như vậy không nghi ngờ gì đã kéo gần hơn quan hệ với nhà họ Phương. Sau khi cảm ơn Lưu Vũ Yến, lúc này Lưu Dũng mới đem toàn bộ câu chuyện kể lại với Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn sau khi nghe xong cũng thấy có chút đau đầu, chuyện này nghe thế này cũng thấy có chút gì đó khó hiểu. Nơi này dù sao cũng là trường đại học, không phải là ngoài xã hội, cũng không phải trường trung học trong thị trấn. Loại chuyện cố tình gây ẩu đả như thế này cũng không phải lần đầu xảy ra với một tân sinh viên mới nhập học chưa lâu như Lưu Dũng.
-Gần đây cậu có đụng chạm với ai không?
Lưu Vũ Yến hỏi.
-Ví dụ như có nói câu cửa miệng gì đó với sinh viên năm ba của trường chẳng hạn?
Lưu Dũng lắc đầu nguầy nguậy. Vừa khai giảng liền vào học đợt huấn luyện giáo dục quốc phòng ngay, mỗi ngày ngày nào cũng mệt muốn chết, ăn cơm xong là muốn đi nghỉ ngay, làm gì còn sức để đi gây chuyện. Hiển nhiên cũng sẽ không thể gây thù hằn với ai được. Với lại, Lưu Dũng cũng không phải là người thích đi gây chuyện thị phi!
-Vậy thì lạ thật!
Phương Minh Viễn nhìn Lưu Vũ Yến nói.
-Chị Lưu, chị có quen biết với phòng y tế của trường không? Giúp em dò hỏi một chút, mấy nam sinh kia là những sinh viên thuộc khoa nào?
Nếu Lưu Dũng đã nghĩ không ra, vậy cũng chỉ còn cách điều tra từ đối phương.
-Bọn họ là những sinh viên của đội bóng đá trường, cụ thể ở khoa nào thì tôi không rõ. Bọn họ đúng là bị Dư Ba xúi giục, gây khó dễ với Lưu Dũng.
Lý Nghĩa Long nói ấp a ấp úng.
-Cũng chính Dư Ba muốn tôi làm khó Lưu Dũng, không cần nặng lắm, chỉ là cảnh cáo kỷ luật thôi cũng được.
-Dư Ba là ai?
Lưu Thiệu nhíu nhíu mày nói.
-Làm ầm ĩ lớn như vậy chính là để có thể phạt cảnh cáo?
-Dư Ba là con trai của phó thị trưởng thành phố Dư Hải Minh, là sinh viên năm đầu khoa luật, cũng là tân sinh viên mới nhập học.
Lý Nghĩa Long chần chừ một chút mới nói tiếp.
-Đợt huấn luyện quân sự của trường chúng ta kết thúc không phải là sẽ biểu diễn báo cáo cho các lãnh đạo trường và thành phố xem sao? Giáo viên dạy dự định chọn ra một nam hai nữ làm người tiên phong cho buổi biểu diễn. Lưu Ba và Lưu Dũng đều được đề cử, nghe nói rất nhiều giáo viên huấn luyện có xu hướng chọn Lưu Dũng, cho nên…
-Cho nên các anh liền tạo ra một trò cười khôi hài này?
Lưu Thiệu đã rõ tất cả, nếu Lưu Dũng bị nhà trường xử phạt, dù chỉ là phạt cảnh cáo, hiển nhiên cậu ta sẽ bị xóa tên trong danh sách được đề cử, đến lúc đó Dư Ba sẽ là ứng cử viên sáng giá nhất! Trong buổi biểu diễn báo cáo huấn luyện quân sự hàng năm, người tiên phong luôn đi đầu đội tuyển, nếu có thể làm tốt một chút, được các lãnh đạo nhà trường và thành phố khen ngợi một vài câu, vậy thì vị trí của người đó trong trường sẽ giống như hỏa tiễn lao thẳng lên phía trước, còn nếu làm không tốt thì năm đó chỉ có thể là đảng viên dự bị, thành viên của hội sinh viên!
Điều này nếu nói từ góc độ chính trị, quả thật là một bước tiến quan trọng!
Lý Nghĩa Long cúi đầu, không dám nói tiếp.
-Cậu đó, cậu đó, việc thành thì ít, việc bại thì có dư!
Lưu Thiện nghiến răng.
-Chuyện như thế này, cậu không thể điều tra trước một chút hay sao? Khi đó đầu óc cậu bị làm sao vậy?
Lý Nghĩa Long lúc này đầu óc cũng xót xa thê thảm, không phải anh ta không muốn điều tra, mà là khi Dư Ba nói chuyện với anh ta, đúng lúc Lưu Dũng đã đến trước của văn phòng, nên anh ta cũng làm gì có thời gian đi điều tra xem Lưu Dũng là ai? Nhưng việc đã đến nước này, anh ta cũng chỉ có thể trách mình xui xẻo.
Lưu Thiệu cũng lý giải được Lý Nghĩa Long vì sao lại làm như vậy. Con trai của phó thị trưởng thành phố Thượng Hải, cũng không thua kém gì thân phận con ông cháu cha. Đường đường là con của cán bộ lãnh đạo, nhờ một chút việc cỏn con, chỉ là phạt cảnh cáo sinh viên nào đó, sau này vẫn có thể hủy bỏ xử phạt, ảnh hưởng cũng không lớn, rất dễ làm người khác yếu lòng. Loại chuyện như thế này, sợ rằng hiện nay có rất nhiều giáo viên khó có thể từ chối thẳng thừng.
Dư Ba e rằng cũng quen thói tự đại, trước khi ra tay cũng không điều tra kỹ thân phận của Lưu Dũng, kết quả là dẫn tới kết cục như bây giờ.
Lưu Thiện giận thì giận, nhưng nghĩ tới việc Lý Nghĩa Long là con của bạn của cha mình, ông ta lại là người nâng đỡ giúp Lý Nghĩa Long vào đại học kinh tế cộng đồng Hoa Đông, nếu Lý Nghĩa Long bị xử phạt, thể diện của ông ta cũng không còn!
-Anh nhanh chóng đi nhận lỗi với Lưu Dũng ngay, nói toàn bộ nguyên do sự việc với cậu ta. Nếu cậu ta có thể giơ cao đánh khẽ, coi như anh qua được cửa này, còn nếu cậu ta không chịu tha thứ, vậy thì anh hãy chờ kỷ luật của nhà trường!
Lưu Thiệu đứng dậy, thở dài nói.
-Tôi qua phòng y tế một lát, hy vọng khi quay lại, cậu có thể báo lại với tôi tin tốt!
Lý Nghĩa Long mang theo bộ mặt xấu hổ và lo lắng mà đi.
Lưu Thiệu bước nhanh về phía phòng y tế của trường, khi chì còn cách khoảng mười mấy mét thì nghe thấy tiếng người huyên náo trong phòng.
/1605
|