Phần Lan tháng chín, thời tiết ôn hòa, nhưng lại có mưa dầm liên miên.
Phương Minh Viễn buổi sáng rời giường, đã thấy bên ngoài có mưa nhỏ. Nhẹ nhàng kéo cửa sổ, không khí mang theo hơi nước mát mẻ ùa vào căn phòng, làm cho hắn tỉnh hẳn ra. Từ nơi này có thể thấy được, cách đó chỉ vài trăm mét, có một cái hồ nước. Ở Phần Lan, nước chiếm tới 10% diện tích lãnh thổ, cả nước có tới 190,000 hồ nước lớn nhỏ, thế nên Phần Lan còn được gọi là “Đất nước ngàn hồ”.
Nhưng cũng chính là một quốc gia như vậy, lại là một quốc gia nổi danh trên thế giới do phúc lợi cao, người dân nơi đây có thể nhận được sự chiếu cố của chính phủ từ lúc sinh ra cho tới khi chết.
Người dân Phần Lan, cho dù là nam hay nữ, khi có em bé đều được nghỉ nửa năm. Mà trong nửa năm này, chính phủ vẫn trả lương cho họ, coi như là trợ cấp cho người đóng thuế cho quốc gia tương lai. Người dân Phần Lan cũng chưa bao giờ phải lo lắng tới việc giáo dục trẻ em, chỉ cần cô bé hay cậu bé tình nguyện đọc sách, chính phủ sẽ đồng ý tài trợ cho tới khi lên đại học, thậm chí cả ở các bậc học cao hơn như thạc sĩ, tiến sĩ. Hơn nữa, hệ thống y tế ở Phần Lan cũng mở ra miễn phí cho nhân dân cả nước.
Dùng lời của người Phần Lan mà nói, đối với con cái, trách nhiệm của họ chỉ là cho chúng ăn no, về phần những thứ khác, sẽ không đến lượt bọn họ lo lắng, chính phủ sẽ phải lo lắng thay họ.
Phương Minh Viễn kéo một chiếc ghế qua, cứ như vậy ngồi trước cửa sổ, thản nhiên hưởng thụ sự thanh tĩnh của một ngày mưa. Hôm qua, Lư Minh Nguyệt và Mai Đông Trạch nói chuyện với hắn tới tận đêm khuya, mới ngáp ngắn ngáp dài trở về phòng mình.
- Bang bang!
Từ cửa phòng truyền tới tiếng gõ nhẹ.
- Mời vào!
Phương Minh Viễn không quay đầu lại, nói.
Lâm Dung đẩy cửa bước vào, theo sau cô là Ollila mặc thường phục.
- Cậu Phương, chủ tịch Ollila tới!
- A! Jorma, ông đã tới rồi sao!
Phương Minh Viễn vội vàng đứng dậy nghênh đón.
- Cậu Phương, cậu có vẻ rất hăng hái nhỉ!
Ollila cười nói.
- Đêm qua cậu ngủ ngon chứ?
- Cảm ơn ông đã quan tâm, nơi này thật yên tĩnh, giống như ở vùng thôn quê vậy!
Phương Minh Viễn chân thành nói:
- Tôi hôm qua ngủ rất thoải mái
Ollila thuận tay kéo chiếc ghế bên cạnh sang, cũng đặt trước cửa sổ, hai người cứ như vậy ngồi xuống. Lâm Dung nhanh chóng đưa tới một ly trà và một tách cà phê.
- Cậu Phương, đây là lá trà tôi cố ý mua từ các cửa hàng của người Hoa Hạ ở Paris, không biết có vừa miệng cậu không, hy vọng cậu thích.
Ollila nâng chén cười nói.
- Thật ra nếu cậu muốn thưởng thức cà phê Blue Mountain chân chính, tôi chắc chắn có thể khiến cậu hài lòng!
Phương Minh Viễn không kìm nổi cười, nói:
- Jorma, ý tốt của ông, tôi nhận, nhưng loại cà phê hảo hạng cỡ đó, không nên lãng phí ở một người không biết thưởng thức cà phê như tôi!
- Cậu Phương, lúc nãy ngồi ở đây, cậu nghĩ gì vậy?
Ollila đặt chén trà xuống tò mò nói.
- Nhìn mưa bụi phất phơ bên ngoài, còn có cái hồ nhỏ đằng kia, trong lòng cảm thấy thật thanh bình, nơi này quả thật là một nơi tốt để nghỉ ngơi!
Phương Minh Viễn cảm thán tận đáy lòng.
- Cuộc sống của người dân nước ông thật hạnh phúc. Ollila cười cười nói:
-Cậu Phương, người nước người có ý nghĩ giống cậu có rất nhiều, nhưng chúng tôi cũng biết, Phần Lan không phải cái gì cũng tốt. Không chỉ bởi nó gần vòng cực Bắc, gần một nửa thời gian trong năm đều là thời tiết mùa đông, mà còn bởi vì chúng tôi biết, đất nước của chúng tôi, lịch sử của nó tràn đầy nguy cơ, cũng từng có chiến tranh và cái chết, cũng từng trải qua thời kỳ địa ngục trần gian. Bây giờ nó tốt đẹp, là bởi đã có máu và mồ hôi nước mắt của vô số người đổi về, vì vậy chúng tôi đều rất quý trọng những gì đang có.
Phương Minh Viễn hiểu ý gật đầu, trước khi tới Phần Lan, hắn đã tìm hiểu sơ qua về lịch sử Phần Lan. Phần Lan nằm giữa Thụy Điển, Nga và Đức, nên khi thì thuộc quốc gia này, khi thì thuộc quốc gia kia. Mãi cho tới đầu thế kỷ này, ở Nga diễn ra cách mạng, người Phần Lan mới chính thức độc lập. Trong chiến tranh thế giới lần hai, Phần Lan và Liên Xô có mấy lần xảy ra chiến tranh, tuy được các quốc gia châu Âu khác trợ giúp, nhưng cuối cùng vẫn phải khuất phục Liên Xô, cắt đất nhường lãnh thổ, bồi thường chiến bại, cũng luôn phải lo sợ bị Liên Xô uy hiếp, tình trạng này diễn ra cho tới tận khi Liên Xô giải thể mới chấm dứt. - Người Phần Lan rất đoàn kết, bởi trong lịch sử Phần Lan đã từng trải qua nạn đói lớn, khiến Phần Lan mất đi tới 20% số dân cả nước, cho nên người Phần Lan chúng tôi tin tưởng rằng, chỉ có đoàn kết, chúng tôi mới có thể sinh tồn, cho dù là một người Phần Lan cũng không thể thiếu, bất cứ ai cũng rất quan trọng!
Ollila trầm giọng nói, không khí trong phòng không khỏi có chút áp lực.
- À đúng rồi, cậu Phương, đề nghị của tôi hôm qua, cậu nghĩ sao?
Ollila cười nói.
- À, ông nói tới cái đề nghị nhập cổ phần tập đoàn Nokia sao?
Phương Minh Viễn vẻ mặt buồn rầu nói:
- Jorma, ông cho tôi vấn đề này có khó khăn không nhỏ đâu!
- Khó khăn?
Ollila vẻ mặt khó tin nói:
- Vì sao?
- Tôi suy nghĩ cân nhắc một đêm, một mặt tôi tin tưởng quý công ty về lâu dài thì khó mà nói, nhưng trong mười năm tới, chắc chắn sẽ trở thành xí nghiệp chế tạo điện thoại hàng đầu trong ngành; nhưng mặt khác, tôi cũng rất phân vân về vấn đề thuế của nước ông! Nếu nhìn từ điểm này mà nói, nước ông quả thật cũng không phải cái gì cũng tốt!
Phương Minh Viễn ôm đầu nói.
Phần Lan quả thật là quốc gia nổi tiếng trên thế giới vì phúc lợi cao, có thể nói, từ khi người dân sinh ra cho tới khi chết đi, đều được chính phủ lo hết. Nhưng cái giá phải trả cho phúc lợi cao, là thuế ở Phần Lan cũng rất đắt đỏ. Phần Lan thu thuế cao, cũng là nổi tiếng trên giới. Thuế thu nhập cá nhân, thông thường là 35% thu nhập, thậm chí cá biệt có thể lên tới 60%! Nói cách khác, số tiền của những người giàu Phần Lan thu được, có tới ba phần năm phải nộp vào thuế! Trong việc cạnh tranh các chỉ tiêu với các quốc gia khác, vấn đề thuế của Phần Lan luôn là điểm yếu của đất nước này, luôn kéo tổng thành tích của Phần Lan xuống. Nhưng điều này cũng đảm bảo trong xã hội Phần Lan, sự phân cấp giai tầng sẽ không rõ ràng, chênh lệch giữa giàu và nghèo cũng không lớn.
Nếu như Phương Minh Viễn là người Phần Lan, thuế cao như vậy cũng không có vấn đề gì, dù sao cũng được hưởng phúc lợi cao như vậy, tại nơi này, cho dù là thất nghiệp, cũng có thể từ chính phủ lĩnh tới 18 tháng lương. Thế nhưng hắn lại là người Hoa Hạ, cho dù kiếm được ở Phần Lan có nhiều hơn nữa, vẫn chỉ là cống hiến không cho Phần Lan mà thôi!
Cứ như vậy mà nghĩ, Phương Minh Viễn cảm giác lần này mình thật sự bị thiệt! Ollila không nói gì, có điều y cũng hiểu rõ tâm tình của Phương Minh Viễn, bởi Phần Lan thu thuế quá cao, đã khiến cho rất nhiều công ty nước ngoài khi đầu tư phải chùn bước. Thế cho nên, số lượng đầu tư của nước ngoài vào Phần Lan hàng năm, so với các nước châu Âu khác, luôn rất ít ỏi. Song nghe Phương Minh Viễn nói tập đoàn Nokia trong vòng mười năm có thể trở thành xí nghiệp chế tạo điện thoại đứng đầu trong ngành, y vẫn rất cao hứng.
- Cậu Phương, nếu cậu cảm thấy thiệt thòi, thì có thể nhập quốc tịch Phần Lan, chẳng phải cũng sẽ được hưởng thụ phúc lợi cao sao?
Ollila cố ý nói.
Phương Minh Viễn mặt ngay lập tức như muốn khóc, trò đùa gì vậy, Phần Lan quả thực là thiên đường cho dân thường, nhưng tuyệt đối không phải thiên đường cho người giàu. Ở nơi đây, những người có thu nhập cá nhân cao nhất phải nộp thuế tới 60% tổng số thu nhập, mà ngay cả chuyện phạt tiền, cũng phải trả nhiều hơn so với người bình thường. Phương Minh Viễn nhớ rõ, ở kiếp trước đã từng có một vụ việc chấn động thế giới – cảnh sát giao thông Phần Lan lập biên lai thu tiền phạt giao thông, nếu tính theo đơn vị nhân dân tệ, biên lai đấy đòi những gần một triệu tệ.
Hóa ra, ở đất nước này, cảnh sát giao thông xử phạt đối với người dân trong nước vi phạm an toàn giao thông, là căn cứ vào thu nhập của người dân đó mà xác định xử phạt. Nói cách khác, một người bình thường nếu vi phạm an toàn giao thông, chỉ phải nộp phạt mấy trăm tệ hoặc mấy ngàn nhân dân tệ mà thôi, nhưng nếu là danh nhân trong xã hội, chủ sở hữu xí nghiệp, nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh mà vi phạm, thì con số phải nộp phạt là con số trên trời! Pháp luật Phần Lan quy định, nếu phạm pháp, người có tiền phải chịu hình thức xử phạt “thống khổ” ngang hàng với người nghèo, vậy mới công bằng!
Phương Minh Viễn tuy luôn luôn khó chịu với cách xử phạt của cảnh sát Hoa Hạ với người nghèo – luôn xem dân thường như cá nằm trên thớt, ngay chính hắn cũng phải không phải người thích gây chuyện, nhưng cứ tưởng tượng ở Phần Lan, đi xe hơi nhanh một chút so với quy định thôi, mà phải nộp phạt tới gần một triệu nhân dân tệ, cũng không nhịn được mà xót ruột cho túi tiền của mình. Nếu là từ nhỏ sống trong môi trường và hoàn cảnh như vậy, đã quen rồi thì cũng thôi, đằng này hắn đã quen với cách sống ở Hoa Hạ, mà phải chịu phạt nặng như thế, Phương Minh Viễn cũng có chút cảm giác chịu không nổi.
Chẳng qua hắn cũng chân thành hy vọng, phương thức xử phạt như vậy cũng sẽ được người Hoa Hạ tham khảo, ít nhất nếu có cách xử phạt này, những tên con ông cháu cha con nhà giàu kia mới có thể biết điều một chút. Bớt đi một số bi kịch như bi kịch bảy mươi con ngựa, đã là cái phúc của người dân rồi!
- Jorma, tôi lại cảm thấy ông nên nhập quốc tịch Hoa Hạ thì hay hơn! Không những kiếm được nhiều tiền, nộp thuế cũng ít đi nhiều.
Phương Minh Viễn cũng cười nói.
Ollila rất trịnh trọng nói:
- Cậu Phương, nói thật, trong đám người Phần Lan chúng tôi, cũng đã có rất nhiều người giống tôi, có ý định như vậy. Mức thuế chúng tôi phải nộp mỗi năm, nếu quy đổi ra, hoàn toàn có thể đảm bảo chúng tôi sống thoải mái ở các quốc gia khác. Nhưng cuối cùng chúng tôi đều bỏ ý định này đi, cậu có biết vì sao không?
- Vì sao vậy?
Phương Minh Viễn cũng thu lại vẻ mặt vui vẻ, nghiêm túc hỏi.
- Không chỉ bởi chúng tôi là người Phần Lan, Phần Lan là quê hương, là tổ quốc của chúng tôi, mà là ở đây, chúng tôi được sống trong công bằng!
Ollila nói khẽ:
- Ở Phần Lan, ngay cả vương thất, cũng không sống trong nơi giành cho người quý tộc, mọi người đều ngang hàng và sống như nhau, không phải chỉ là một khẩu hiệu để nói cho vui. Cán bộ đất nước chúng tôi, đều là người liêm khiết chính trực, có trách nhiệm với việc công, bởi vì luôn có nhân dân cả nước quan sát. Ngay cả Tổng Thống, nếu không phải trường hợp công vụ cần thiết hoặc thời điểm khẩn cấp, thì không được sử dụng đặc quyền, phải hành động giống như người dân bình thường. Cậu Phương, nói như vậy, cũng không phải chỉ trích chê trách gì nước cậu, tôi biết hoàn cảnh hai nước khác nhau, rất nhiều thứ, không phải cứ lôi ra so sánh là có thể được kết quả công bằng. Nhưng ý tôi muốn nói là, ở quốc gia của tôi, có thể được hưởng quyền lợi dùng xe công, không vượt quá bốn, năm người, cho dù cậu có là trợ lý đắc lực của Tổng Thống, cũng phải tự mình lái xe. Thế nhưng ở nước cậu, số người được quyền dùng xe công lấy đơn vị hàng vạn mà tính. Hơn nữa, ở quốc gia của tôi, chỉ cần không vi phạm pháp luật, cho dù là Tổng Thống quyền cao chức trọng, cũng không có quyền cấm ai ngừng kinh doanh. Mà ở nước cậu, nghe nói cho dù là cán bộ cấp thấp, thân phận vẫn cao quý hơn người dân bình thường. Liệu với tôi – một người lớn lên ở một quốc gia như vậy, sang nước cậu, hay bất cứ nước nào khác trên thế giới, cậu cảm thấy chúng tôi có thể chịu được không?
Xem ra, không chỉ đối với người giàu, mà ngay cả đối với đa số cán bộ Hoa Hạ, Phần Lan cũng không phải là nơi tốt.
Phương Minh Viễn buổi sáng rời giường, đã thấy bên ngoài có mưa nhỏ. Nhẹ nhàng kéo cửa sổ, không khí mang theo hơi nước mát mẻ ùa vào căn phòng, làm cho hắn tỉnh hẳn ra. Từ nơi này có thể thấy được, cách đó chỉ vài trăm mét, có một cái hồ nước. Ở Phần Lan, nước chiếm tới 10% diện tích lãnh thổ, cả nước có tới 190,000 hồ nước lớn nhỏ, thế nên Phần Lan còn được gọi là “Đất nước ngàn hồ”.
Nhưng cũng chính là một quốc gia như vậy, lại là một quốc gia nổi danh trên thế giới do phúc lợi cao, người dân nơi đây có thể nhận được sự chiếu cố của chính phủ từ lúc sinh ra cho tới khi chết.
Người dân Phần Lan, cho dù là nam hay nữ, khi có em bé đều được nghỉ nửa năm. Mà trong nửa năm này, chính phủ vẫn trả lương cho họ, coi như là trợ cấp cho người đóng thuế cho quốc gia tương lai. Người dân Phần Lan cũng chưa bao giờ phải lo lắng tới việc giáo dục trẻ em, chỉ cần cô bé hay cậu bé tình nguyện đọc sách, chính phủ sẽ đồng ý tài trợ cho tới khi lên đại học, thậm chí cả ở các bậc học cao hơn như thạc sĩ, tiến sĩ. Hơn nữa, hệ thống y tế ở Phần Lan cũng mở ra miễn phí cho nhân dân cả nước.
Dùng lời của người Phần Lan mà nói, đối với con cái, trách nhiệm của họ chỉ là cho chúng ăn no, về phần những thứ khác, sẽ không đến lượt bọn họ lo lắng, chính phủ sẽ phải lo lắng thay họ.
Phương Minh Viễn kéo một chiếc ghế qua, cứ như vậy ngồi trước cửa sổ, thản nhiên hưởng thụ sự thanh tĩnh của một ngày mưa. Hôm qua, Lư Minh Nguyệt và Mai Đông Trạch nói chuyện với hắn tới tận đêm khuya, mới ngáp ngắn ngáp dài trở về phòng mình.
- Bang bang!
Từ cửa phòng truyền tới tiếng gõ nhẹ.
- Mời vào!
Phương Minh Viễn không quay đầu lại, nói.
Lâm Dung đẩy cửa bước vào, theo sau cô là Ollila mặc thường phục.
- Cậu Phương, chủ tịch Ollila tới!
- A! Jorma, ông đã tới rồi sao!
Phương Minh Viễn vội vàng đứng dậy nghênh đón.
- Cậu Phương, cậu có vẻ rất hăng hái nhỉ!
Ollila cười nói.
- Đêm qua cậu ngủ ngon chứ?
- Cảm ơn ông đã quan tâm, nơi này thật yên tĩnh, giống như ở vùng thôn quê vậy!
Phương Minh Viễn chân thành nói:
- Tôi hôm qua ngủ rất thoải mái
Ollila thuận tay kéo chiếc ghế bên cạnh sang, cũng đặt trước cửa sổ, hai người cứ như vậy ngồi xuống. Lâm Dung nhanh chóng đưa tới một ly trà và một tách cà phê.
- Cậu Phương, đây là lá trà tôi cố ý mua từ các cửa hàng của người Hoa Hạ ở Paris, không biết có vừa miệng cậu không, hy vọng cậu thích.
Ollila nâng chén cười nói.
- Thật ra nếu cậu muốn thưởng thức cà phê Blue Mountain chân chính, tôi chắc chắn có thể khiến cậu hài lòng!
Phương Minh Viễn không kìm nổi cười, nói:
- Jorma, ý tốt của ông, tôi nhận, nhưng loại cà phê hảo hạng cỡ đó, không nên lãng phí ở một người không biết thưởng thức cà phê như tôi!
- Cậu Phương, lúc nãy ngồi ở đây, cậu nghĩ gì vậy?
Ollila đặt chén trà xuống tò mò nói.
- Nhìn mưa bụi phất phơ bên ngoài, còn có cái hồ nhỏ đằng kia, trong lòng cảm thấy thật thanh bình, nơi này quả thật là một nơi tốt để nghỉ ngơi!
Phương Minh Viễn cảm thán tận đáy lòng.
- Cuộc sống của người dân nước ông thật hạnh phúc. Ollila cười cười nói:
-Cậu Phương, người nước người có ý nghĩ giống cậu có rất nhiều, nhưng chúng tôi cũng biết, Phần Lan không phải cái gì cũng tốt. Không chỉ bởi nó gần vòng cực Bắc, gần một nửa thời gian trong năm đều là thời tiết mùa đông, mà còn bởi vì chúng tôi biết, đất nước của chúng tôi, lịch sử của nó tràn đầy nguy cơ, cũng từng có chiến tranh và cái chết, cũng từng trải qua thời kỳ địa ngục trần gian. Bây giờ nó tốt đẹp, là bởi đã có máu và mồ hôi nước mắt của vô số người đổi về, vì vậy chúng tôi đều rất quý trọng những gì đang có.
Phương Minh Viễn hiểu ý gật đầu, trước khi tới Phần Lan, hắn đã tìm hiểu sơ qua về lịch sử Phần Lan. Phần Lan nằm giữa Thụy Điển, Nga và Đức, nên khi thì thuộc quốc gia này, khi thì thuộc quốc gia kia. Mãi cho tới đầu thế kỷ này, ở Nga diễn ra cách mạng, người Phần Lan mới chính thức độc lập. Trong chiến tranh thế giới lần hai, Phần Lan và Liên Xô có mấy lần xảy ra chiến tranh, tuy được các quốc gia châu Âu khác trợ giúp, nhưng cuối cùng vẫn phải khuất phục Liên Xô, cắt đất nhường lãnh thổ, bồi thường chiến bại, cũng luôn phải lo sợ bị Liên Xô uy hiếp, tình trạng này diễn ra cho tới tận khi Liên Xô giải thể mới chấm dứt. - Người Phần Lan rất đoàn kết, bởi trong lịch sử Phần Lan đã từng trải qua nạn đói lớn, khiến Phần Lan mất đi tới 20% số dân cả nước, cho nên người Phần Lan chúng tôi tin tưởng rằng, chỉ có đoàn kết, chúng tôi mới có thể sinh tồn, cho dù là một người Phần Lan cũng không thể thiếu, bất cứ ai cũng rất quan trọng!
Ollila trầm giọng nói, không khí trong phòng không khỏi có chút áp lực.
- À đúng rồi, cậu Phương, đề nghị của tôi hôm qua, cậu nghĩ sao?
Ollila cười nói.
- À, ông nói tới cái đề nghị nhập cổ phần tập đoàn Nokia sao?
Phương Minh Viễn vẻ mặt buồn rầu nói:
- Jorma, ông cho tôi vấn đề này có khó khăn không nhỏ đâu!
- Khó khăn?
Ollila vẻ mặt khó tin nói:
- Vì sao?
- Tôi suy nghĩ cân nhắc một đêm, một mặt tôi tin tưởng quý công ty về lâu dài thì khó mà nói, nhưng trong mười năm tới, chắc chắn sẽ trở thành xí nghiệp chế tạo điện thoại hàng đầu trong ngành; nhưng mặt khác, tôi cũng rất phân vân về vấn đề thuế của nước ông! Nếu nhìn từ điểm này mà nói, nước ông quả thật cũng không phải cái gì cũng tốt!
Phương Minh Viễn ôm đầu nói.
Phần Lan quả thật là quốc gia nổi tiếng trên thế giới vì phúc lợi cao, có thể nói, từ khi người dân sinh ra cho tới khi chết đi, đều được chính phủ lo hết. Nhưng cái giá phải trả cho phúc lợi cao, là thuế ở Phần Lan cũng rất đắt đỏ. Phần Lan thu thuế cao, cũng là nổi tiếng trên giới. Thuế thu nhập cá nhân, thông thường là 35% thu nhập, thậm chí cá biệt có thể lên tới 60%! Nói cách khác, số tiền của những người giàu Phần Lan thu được, có tới ba phần năm phải nộp vào thuế! Trong việc cạnh tranh các chỉ tiêu với các quốc gia khác, vấn đề thuế của Phần Lan luôn là điểm yếu của đất nước này, luôn kéo tổng thành tích của Phần Lan xuống. Nhưng điều này cũng đảm bảo trong xã hội Phần Lan, sự phân cấp giai tầng sẽ không rõ ràng, chênh lệch giữa giàu và nghèo cũng không lớn.
Nếu như Phương Minh Viễn là người Phần Lan, thuế cao như vậy cũng không có vấn đề gì, dù sao cũng được hưởng phúc lợi cao như vậy, tại nơi này, cho dù là thất nghiệp, cũng có thể từ chính phủ lĩnh tới 18 tháng lương. Thế nhưng hắn lại là người Hoa Hạ, cho dù kiếm được ở Phần Lan có nhiều hơn nữa, vẫn chỉ là cống hiến không cho Phần Lan mà thôi!
Cứ như vậy mà nghĩ, Phương Minh Viễn cảm giác lần này mình thật sự bị thiệt! Ollila không nói gì, có điều y cũng hiểu rõ tâm tình của Phương Minh Viễn, bởi Phần Lan thu thuế quá cao, đã khiến cho rất nhiều công ty nước ngoài khi đầu tư phải chùn bước. Thế cho nên, số lượng đầu tư của nước ngoài vào Phần Lan hàng năm, so với các nước châu Âu khác, luôn rất ít ỏi. Song nghe Phương Minh Viễn nói tập đoàn Nokia trong vòng mười năm có thể trở thành xí nghiệp chế tạo điện thoại đứng đầu trong ngành, y vẫn rất cao hứng.
- Cậu Phương, nếu cậu cảm thấy thiệt thòi, thì có thể nhập quốc tịch Phần Lan, chẳng phải cũng sẽ được hưởng thụ phúc lợi cao sao?
Ollila cố ý nói.
Phương Minh Viễn mặt ngay lập tức như muốn khóc, trò đùa gì vậy, Phần Lan quả thực là thiên đường cho dân thường, nhưng tuyệt đối không phải thiên đường cho người giàu. Ở nơi đây, những người có thu nhập cá nhân cao nhất phải nộp thuế tới 60% tổng số thu nhập, mà ngay cả chuyện phạt tiền, cũng phải trả nhiều hơn so với người bình thường. Phương Minh Viễn nhớ rõ, ở kiếp trước đã từng có một vụ việc chấn động thế giới – cảnh sát giao thông Phần Lan lập biên lai thu tiền phạt giao thông, nếu tính theo đơn vị nhân dân tệ, biên lai đấy đòi những gần một triệu tệ.
Hóa ra, ở đất nước này, cảnh sát giao thông xử phạt đối với người dân trong nước vi phạm an toàn giao thông, là căn cứ vào thu nhập của người dân đó mà xác định xử phạt. Nói cách khác, một người bình thường nếu vi phạm an toàn giao thông, chỉ phải nộp phạt mấy trăm tệ hoặc mấy ngàn nhân dân tệ mà thôi, nhưng nếu là danh nhân trong xã hội, chủ sở hữu xí nghiệp, nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh mà vi phạm, thì con số phải nộp phạt là con số trên trời! Pháp luật Phần Lan quy định, nếu phạm pháp, người có tiền phải chịu hình thức xử phạt “thống khổ” ngang hàng với người nghèo, vậy mới công bằng!
Phương Minh Viễn tuy luôn luôn khó chịu với cách xử phạt của cảnh sát Hoa Hạ với người nghèo – luôn xem dân thường như cá nằm trên thớt, ngay chính hắn cũng phải không phải người thích gây chuyện, nhưng cứ tưởng tượng ở Phần Lan, đi xe hơi nhanh một chút so với quy định thôi, mà phải nộp phạt tới gần một triệu nhân dân tệ, cũng không nhịn được mà xót ruột cho túi tiền của mình. Nếu là từ nhỏ sống trong môi trường và hoàn cảnh như vậy, đã quen rồi thì cũng thôi, đằng này hắn đã quen với cách sống ở Hoa Hạ, mà phải chịu phạt nặng như thế, Phương Minh Viễn cũng có chút cảm giác chịu không nổi.
Chẳng qua hắn cũng chân thành hy vọng, phương thức xử phạt như vậy cũng sẽ được người Hoa Hạ tham khảo, ít nhất nếu có cách xử phạt này, những tên con ông cháu cha con nhà giàu kia mới có thể biết điều một chút. Bớt đi một số bi kịch như bi kịch bảy mươi con ngựa, đã là cái phúc của người dân rồi!
- Jorma, tôi lại cảm thấy ông nên nhập quốc tịch Hoa Hạ thì hay hơn! Không những kiếm được nhiều tiền, nộp thuế cũng ít đi nhiều.
Phương Minh Viễn cũng cười nói.
Ollila rất trịnh trọng nói:
- Cậu Phương, nói thật, trong đám người Phần Lan chúng tôi, cũng đã có rất nhiều người giống tôi, có ý định như vậy. Mức thuế chúng tôi phải nộp mỗi năm, nếu quy đổi ra, hoàn toàn có thể đảm bảo chúng tôi sống thoải mái ở các quốc gia khác. Nhưng cuối cùng chúng tôi đều bỏ ý định này đi, cậu có biết vì sao không?
- Vì sao vậy?
Phương Minh Viễn cũng thu lại vẻ mặt vui vẻ, nghiêm túc hỏi.
- Không chỉ bởi chúng tôi là người Phần Lan, Phần Lan là quê hương, là tổ quốc của chúng tôi, mà là ở đây, chúng tôi được sống trong công bằng!
Ollila nói khẽ:
- Ở Phần Lan, ngay cả vương thất, cũng không sống trong nơi giành cho người quý tộc, mọi người đều ngang hàng và sống như nhau, không phải chỉ là một khẩu hiệu để nói cho vui. Cán bộ đất nước chúng tôi, đều là người liêm khiết chính trực, có trách nhiệm với việc công, bởi vì luôn có nhân dân cả nước quan sát. Ngay cả Tổng Thống, nếu không phải trường hợp công vụ cần thiết hoặc thời điểm khẩn cấp, thì không được sử dụng đặc quyền, phải hành động giống như người dân bình thường. Cậu Phương, nói như vậy, cũng không phải chỉ trích chê trách gì nước cậu, tôi biết hoàn cảnh hai nước khác nhau, rất nhiều thứ, không phải cứ lôi ra so sánh là có thể được kết quả công bằng. Nhưng ý tôi muốn nói là, ở quốc gia của tôi, có thể được hưởng quyền lợi dùng xe công, không vượt quá bốn, năm người, cho dù cậu có là trợ lý đắc lực của Tổng Thống, cũng phải tự mình lái xe. Thế nhưng ở nước cậu, số người được quyền dùng xe công lấy đơn vị hàng vạn mà tính. Hơn nữa, ở quốc gia của tôi, chỉ cần không vi phạm pháp luật, cho dù là Tổng Thống quyền cao chức trọng, cũng không có quyền cấm ai ngừng kinh doanh. Mà ở nước cậu, nghe nói cho dù là cán bộ cấp thấp, thân phận vẫn cao quý hơn người dân bình thường. Liệu với tôi – một người lớn lên ở một quốc gia như vậy, sang nước cậu, hay bất cứ nước nào khác trên thế giới, cậu cảm thấy chúng tôi có thể chịu được không?
Xem ra, không chỉ đối với người giàu, mà ngay cả đối với đa số cán bộ Hoa Hạ, Phần Lan cũng không phải là nơi tốt.
/1605
|