Phương Minh Viễn hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Spielberg.
Một bộ phim “Bản danh sách của Schindler” không chỉ mang đến sự nổi tiếng và tượng đồng Oscar hằng ao ước cho Spielberg, nó còn là một đòn tấn công đánh sâu vào tâm hồn ông ta.
Hiện tại, nhóm diễn viên điện ảnh và nhạc kịch bởi vì nghiên cứu quá kỹ các vai diễn, hoàn toàn nhập vai vào nhân vật nên khi có chuyện xảy ra, trong lúc nhất thời cũng không thể phân biệt rõ chính bản thân mình rốt cuộc là ai, đây là chuyện không hiếm thấy. Thực ra chuyện này không chỉ có ở nhóm diễn viên, có lúc, các đạo diễn cũng gặp phải những vấn đề khó xử tương tự như vậy.
Giống Spielberg, khi quay “Bản danh sách của Schindler”, sau những công tác quay chụp căng thẳng dài mười bốn, mười lăm tiếng mỗi ngày, những người thân của ông ta cũng không có cách nào đưa ông ta hoàn toàn thoát khỏi tâm tư suy nghĩ của nhân vật trong kịch bản. Trong quá trình làm phim, Spielberg không chỉ có một lần không làm chủ được cảm xúc của mình khiến nhóm quay phim phải dừng giữa chừng.
Spielberg từng nói qua như thế này:
- Khi tôi dùng tay ra lệnh cho những diễn viên quần chúng: người khỏe mạnh đứng bên phải, người có bệnh đứng bên trái, tôi cảm thấy bản thân giống như một đảng đồ Nazi. Khi tôi sai thuộc hạ cạo tóc của các phụ nữ, lột sạch y phục của họ, làm họ chạy tới chạy lui như những con gia súc, tôi cảm thấy mình như một kẻ hung ác. Đây là chuyện đáng sợ nhất mà tôi phải trải qua trong cuộc đời.
Trong khi quay, Spielberg không ưa các diễn viên trong tổ kịch mang quốc tịch Đức, không chào hỏi những diễn viên mặc quân phục Nazi, thậm chí ông ta còn cho rằng chính bản thân mình đang sống trong trại tập trung Nazi năm đó, phải đến khi bộ phim đã quay xong một thời gian tương đối dài, Spielberg mới có thể điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Chính vì Spielberg biết rõ những cực khổ mà năm đó người Do Thái phải chịu ở châu Âu, cùng với sự vô tình đến tàn nhẫn của các quốc gia phương Đông, cho nên ông ta càng hiểu được sự giúp đỡ của người Hoa Hạ khi đó với người Do Thái quý giá đến nhường nào, những người Do Thái vì đến Hoa Hạ nên mới may mắn bảo vệ được mạng sống ra sao!
Đã trải qua nghìn năm cực khổ, cùng với sự tàn sát người Do Thái của nước Đức trong thế chiến thứ hai, ngay khi người Do Thái lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, được Hoa Hạ đưa tay ra trợ giúp, hàng chục nghìn người còn sống sót của dân tộc này, có thể nói là có ảnh hưởng rất quan trọng!
Đó là lí do Spielberg, bản thân là một người Do Thái, mới có thể nói ra những lời như vậy.
-Steeven, anh có biết Hà Phượng Sơn không?
Phương Minh Viễn chờ cho tâm trạng của Spielberg ổn định hơn rồi mới nói.
-Hà Phượng Sơn? Là ai vậy?
Spielberg nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu sau mới nói.
-Đó là người đã cứu mạng hàng nghìn người Do Thái, cũng bởi vậy mà đã phải chịu nhiều đối đãi bất công. Nhưng cho đến tận ngày hôm nay, ông ta đã ngoài chín mươi tuổi, cái tuổi gần đất xa trời, bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi, vẫn không mấy người biết những công lao và thành tích của ông ta. Thậm chí còn không được sắc liệt!
Phương Minh Viễn nói rất nghiêm túc.
-Thật sao?
Spielberg nói với vẻ không thể tin nổi.
-Ông ta cứu người thế nào? Khi nào?
Hàng nghìn người đó, nên biết rằng, Schindler cũng chỉ bảo vệ được hơn một nghìn một trăm người Do Thái!
- Đó là khi nước Đức thôn tính Áo. Lúc đó Áo là nước có nhiều người Do Thái cư ngụ lớn thứ ba, ước tính phải có gần hai trăm nghìn người Do Thái. Sau khi Đức chiếm được Áo, tất nhiên cũng sẽ thi hành chính sách sát hại người Do Thái ở nơi đó. Vì thế rất nhiều người Do Thái bị đưa vào trại tập trung, thế nhưng, chính phủ Đức khi đó một mặt cũng cho phép những người Do Thái có thị thực nước ngoài lập tức rời khỏi Áo…
Phương Minh Viễn chưa nói hết câu, Spielberg đã kích động nắm lấy tay hắn, nói không đầu không đuôi:
- Cậu Phương, cậu nói chính là sự kiện sinh tử thị thực năm đó! Có phải không? Người đó lúc ấy ở tại đại sứ quán Áo, có đúng không? Hiện tại ông ta đang ở đâu? Thượng Đế ơi, ông ta còn sống chứ? Tôi phải lập tức thông báo ngay chuyện này với Loreena!
-Loreena? Là ai thế?
Phương Minh Viễn cũng không khỏi có chút mơ hồ. Đây là người nhà của Spielberg sao? Hắn nhớ hình như trong những người thân của ông ta đâu có người này?
-Là một người tôi quen trong nhóm sắc liệt, năm nay cũng đã chín hai tuổi rồi. Năm đó bà ấy cũng là người sống tại Áo, nếu không phải khi đó có một vị quan ngoại giao Hoa Hạ cho gia đình bà ấy vay thị thực Hoa Hạ thì chắc chắn cả gia đình họ đã chết hết trong trại tập trung! Sự kiện sinh tử thị thực năm đó, chính bà ấy đã kể lại với tôi!
Spielberg vội vàng nói:
-Hiện tại bà ấy đang bệnh nằm liệt giường, thần chết có thể lấy đi mạng sống bất cứ lúc nào. Nếu bà ấy mà biết ân nhân năm đó vẫn còn sống, nhất định sẽ rất vui! Cậu Phương, cậu có thể gọi điện cho nhóm sắc liệt quốc tế được không?
Phương Minh Viễn vẫy tay ra hiệu với Lâm Dung, cô vội vàng tiến đến. Phương Minh Viễn nói với Lâm Dung mấy câu, cô lại vội vội vàng vàng đi ngay.
- Steeven, tôi đã cử người đi thu xếp, chờ một lát, sẽ có tin ngay thôi!
Spielberg lúc này cũng đã bình tĩnh lại, cười khổ nói với Phương Minh Viễn:
-Cậu Phương, tin tức này thật sự là quá bất ngờ. Vị ấy… ngài Hà… bây giờ đang ở đâu? Trong nhóm có rất nhiều người quan tâm đến ông ấy. Tin này mà được công bố, chắc chắn sẽ làm họ chấn động!
Mấy nghìn người năm đó, đến hiện tại, sợ rằng đã con cháu đề huề, noi gương nhóm sắc liệt, cố gắng dốc sức xây dựng đất nước.
-Ở Mỹ. Người nhà của ông ấy cũng ở đó.
Phương Minh Viễn nói.
-Có thể nói cho tôi biết địa chỉ của ông ấy không? Tôi nhất định phải tự mình đến cảm ơn ông ấy!
Spielberg thành khẩn nói.
Năm đó nếu không phải Hà Phượng Sơn đồng cảm với người Do Thái, không đành lòng nhìn họ ở Vienna chờ chết, dũng cảm mở cánh cửa vay thị thực cho người Do Thái, chắc chắn con số trong trại tập trung phải nhiều thêm đến mấy nghìn oan hồn. Lúc đó trước cửa tổng lãnh sự quán của Hoa Hạ tại Áo ngày nào cũng có những hàng dài, rất nhiều người Do Thái đến xin thị thực để được giúp đỡ đi Thượng Hải, cho nên mới thoát được đến Hoa Hạ, đến châu Âu, hoặc chuyển từ Thượng Hải qua Mỹ, Palestine, Australia, v.v… nhiều đến như vậy. Mấy nghìn người Do Thái nhờ có sự giúp đỡ thị thực của Hà Phượng Sơn mà thoát khỏi bàn tay độc ác của Nazi, bởi vậy bọn họ gọi những tờ thị thực quý giá được Hà Phượng Sơn ký phát này là “Thị thực sinh mạng”.
-Một con dấu đơn giản có thể đưa người Do Thái thoát khỏi nhát dao của Nazi.
Spielberg nói đầy cảm thán.
-Loreena từng nói khi đó họ rất cần có thị thực! Từng phút từng giây chúng tôi đều mong biết được thông tin về nó. Khi thức dậy cũng đều nghĩ đến nó. Lúc nào chúng tôi cũng nhắc đến nó… Chúng tôi có thể đi đến đâu? Ban ngày, chúng tôi cố gắng thu được những thông tin, ý kiến, văn kiện, con dấu. Buổi tối, ở trên giường, chúng tôi cũng mơ thấy rất đông những đội ngũ cán bộ! Thị thực! Thị thực của ngài Hà năm đó đã cứu được mấy nghìn sinh mạng quý giá!
-Đúng vậy!
Phương Minh Viễn cũng thở phào một cái. Hắn biết được tin về Hà Phượng Sơn là ở kiếp trước, nghe nói khi đó việc ông ta ở lãnh sự quán Hoa Hạ cho vay thị thực đã chọc giận người Đức, người Đức ngay lập tức đã gây áp lực với chính phủ, muốn cử ông ta về nước, ngay trên đường từ lãnh sự quán đến nhà ga, ông ta vẫn cố gắng viết thêm, ký thêm để phát thị thực cho những người Do Thái có thể tới Hoa Hạ.
-Cậu Phương, tôi nghĩ cậu chắc chắn có điều gì muốn nói với tôi phải không?
Spielberg nhìn thẳng, nói với ánh mắt kiên định.
Một bộ phim “Bản danh sách của Schindler” không chỉ mang đến sự nổi tiếng và tượng đồng Oscar hằng ao ước cho Spielberg, nó còn là một đòn tấn công đánh sâu vào tâm hồn ông ta.
Hiện tại, nhóm diễn viên điện ảnh và nhạc kịch bởi vì nghiên cứu quá kỹ các vai diễn, hoàn toàn nhập vai vào nhân vật nên khi có chuyện xảy ra, trong lúc nhất thời cũng không thể phân biệt rõ chính bản thân mình rốt cuộc là ai, đây là chuyện không hiếm thấy. Thực ra chuyện này không chỉ có ở nhóm diễn viên, có lúc, các đạo diễn cũng gặp phải những vấn đề khó xử tương tự như vậy.
Giống Spielberg, khi quay “Bản danh sách của Schindler”, sau những công tác quay chụp căng thẳng dài mười bốn, mười lăm tiếng mỗi ngày, những người thân của ông ta cũng không có cách nào đưa ông ta hoàn toàn thoát khỏi tâm tư suy nghĩ của nhân vật trong kịch bản. Trong quá trình làm phim, Spielberg không chỉ có một lần không làm chủ được cảm xúc của mình khiến nhóm quay phim phải dừng giữa chừng.
Spielberg từng nói qua như thế này:
- Khi tôi dùng tay ra lệnh cho những diễn viên quần chúng: người khỏe mạnh đứng bên phải, người có bệnh đứng bên trái, tôi cảm thấy bản thân giống như một đảng đồ Nazi. Khi tôi sai thuộc hạ cạo tóc của các phụ nữ, lột sạch y phục của họ, làm họ chạy tới chạy lui như những con gia súc, tôi cảm thấy mình như một kẻ hung ác. Đây là chuyện đáng sợ nhất mà tôi phải trải qua trong cuộc đời.
Trong khi quay, Spielberg không ưa các diễn viên trong tổ kịch mang quốc tịch Đức, không chào hỏi những diễn viên mặc quân phục Nazi, thậm chí ông ta còn cho rằng chính bản thân mình đang sống trong trại tập trung Nazi năm đó, phải đến khi bộ phim đã quay xong một thời gian tương đối dài, Spielberg mới có thể điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Chính vì Spielberg biết rõ những cực khổ mà năm đó người Do Thái phải chịu ở châu Âu, cùng với sự vô tình đến tàn nhẫn của các quốc gia phương Đông, cho nên ông ta càng hiểu được sự giúp đỡ của người Hoa Hạ khi đó với người Do Thái quý giá đến nhường nào, những người Do Thái vì đến Hoa Hạ nên mới may mắn bảo vệ được mạng sống ra sao!
Đã trải qua nghìn năm cực khổ, cùng với sự tàn sát người Do Thái của nước Đức trong thế chiến thứ hai, ngay khi người Do Thái lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, được Hoa Hạ đưa tay ra trợ giúp, hàng chục nghìn người còn sống sót của dân tộc này, có thể nói là có ảnh hưởng rất quan trọng!
Đó là lí do Spielberg, bản thân là một người Do Thái, mới có thể nói ra những lời như vậy.
-Steeven, anh có biết Hà Phượng Sơn không?
Phương Minh Viễn chờ cho tâm trạng của Spielberg ổn định hơn rồi mới nói.
-Hà Phượng Sơn? Là ai vậy?
Spielberg nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu sau mới nói.
-Đó là người đã cứu mạng hàng nghìn người Do Thái, cũng bởi vậy mà đã phải chịu nhiều đối đãi bất công. Nhưng cho đến tận ngày hôm nay, ông ta đã ngoài chín mươi tuổi, cái tuổi gần đất xa trời, bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi, vẫn không mấy người biết những công lao và thành tích của ông ta. Thậm chí còn không được sắc liệt!
Phương Minh Viễn nói rất nghiêm túc.
-Thật sao?
Spielberg nói với vẻ không thể tin nổi.
-Ông ta cứu người thế nào? Khi nào?
Hàng nghìn người đó, nên biết rằng, Schindler cũng chỉ bảo vệ được hơn một nghìn một trăm người Do Thái!
- Đó là khi nước Đức thôn tính Áo. Lúc đó Áo là nước có nhiều người Do Thái cư ngụ lớn thứ ba, ước tính phải có gần hai trăm nghìn người Do Thái. Sau khi Đức chiếm được Áo, tất nhiên cũng sẽ thi hành chính sách sát hại người Do Thái ở nơi đó. Vì thế rất nhiều người Do Thái bị đưa vào trại tập trung, thế nhưng, chính phủ Đức khi đó một mặt cũng cho phép những người Do Thái có thị thực nước ngoài lập tức rời khỏi Áo…
Phương Minh Viễn chưa nói hết câu, Spielberg đã kích động nắm lấy tay hắn, nói không đầu không đuôi:
- Cậu Phương, cậu nói chính là sự kiện sinh tử thị thực năm đó! Có phải không? Người đó lúc ấy ở tại đại sứ quán Áo, có đúng không? Hiện tại ông ta đang ở đâu? Thượng Đế ơi, ông ta còn sống chứ? Tôi phải lập tức thông báo ngay chuyện này với Loreena!
-Loreena? Là ai thế?
Phương Minh Viễn cũng không khỏi có chút mơ hồ. Đây là người nhà của Spielberg sao? Hắn nhớ hình như trong những người thân của ông ta đâu có người này?
-Là một người tôi quen trong nhóm sắc liệt, năm nay cũng đã chín hai tuổi rồi. Năm đó bà ấy cũng là người sống tại Áo, nếu không phải khi đó có một vị quan ngoại giao Hoa Hạ cho gia đình bà ấy vay thị thực Hoa Hạ thì chắc chắn cả gia đình họ đã chết hết trong trại tập trung! Sự kiện sinh tử thị thực năm đó, chính bà ấy đã kể lại với tôi!
Spielberg vội vàng nói:
-Hiện tại bà ấy đang bệnh nằm liệt giường, thần chết có thể lấy đi mạng sống bất cứ lúc nào. Nếu bà ấy mà biết ân nhân năm đó vẫn còn sống, nhất định sẽ rất vui! Cậu Phương, cậu có thể gọi điện cho nhóm sắc liệt quốc tế được không?
Phương Minh Viễn vẫy tay ra hiệu với Lâm Dung, cô vội vàng tiến đến. Phương Minh Viễn nói với Lâm Dung mấy câu, cô lại vội vội vàng vàng đi ngay.
- Steeven, tôi đã cử người đi thu xếp, chờ một lát, sẽ có tin ngay thôi!
Spielberg lúc này cũng đã bình tĩnh lại, cười khổ nói với Phương Minh Viễn:
-Cậu Phương, tin tức này thật sự là quá bất ngờ. Vị ấy… ngài Hà… bây giờ đang ở đâu? Trong nhóm có rất nhiều người quan tâm đến ông ấy. Tin này mà được công bố, chắc chắn sẽ làm họ chấn động!
Mấy nghìn người năm đó, đến hiện tại, sợ rằng đã con cháu đề huề, noi gương nhóm sắc liệt, cố gắng dốc sức xây dựng đất nước.
-Ở Mỹ. Người nhà của ông ấy cũng ở đó.
Phương Minh Viễn nói.
-Có thể nói cho tôi biết địa chỉ của ông ấy không? Tôi nhất định phải tự mình đến cảm ơn ông ấy!
Spielberg thành khẩn nói.
Năm đó nếu không phải Hà Phượng Sơn đồng cảm với người Do Thái, không đành lòng nhìn họ ở Vienna chờ chết, dũng cảm mở cánh cửa vay thị thực cho người Do Thái, chắc chắn con số trong trại tập trung phải nhiều thêm đến mấy nghìn oan hồn. Lúc đó trước cửa tổng lãnh sự quán của Hoa Hạ tại Áo ngày nào cũng có những hàng dài, rất nhiều người Do Thái đến xin thị thực để được giúp đỡ đi Thượng Hải, cho nên mới thoát được đến Hoa Hạ, đến châu Âu, hoặc chuyển từ Thượng Hải qua Mỹ, Palestine, Australia, v.v… nhiều đến như vậy. Mấy nghìn người Do Thái nhờ có sự giúp đỡ thị thực của Hà Phượng Sơn mà thoát khỏi bàn tay độc ác của Nazi, bởi vậy bọn họ gọi những tờ thị thực quý giá được Hà Phượng Sơn ký phát này là “Thị thực sinh mạng”.
-Một con dấu đơn giản có thể đưa người Do Thái thoát khỏi nhát dao của Nazi.
Spielberg nói đầy cảm thán.
-Loreena từng nói khi đó họ rất cần có thị thực! Từng phút từng giây chúng tôi đều mong biết được thông tin về nó. Khi thức dậy cũng đều nghĩ đến nó. Lúc nào chúng tôi cũng nhắc đến nó… Chúng tôi có thể đi đến đâu? Ban ngày, chúng tôi cố gắng thu được những thông tin, ý kiến, văn kiện, con dấu. Buổi tối, ở trên giường, chúng tôi cũng mơ thấy rất đông những đội ngũ cán bộ! Thị thực! Thị thực của ngài Hà năm đó đã cứu được mấy nghìn sinh mạng quý giá!
-Đúng vậy!
Phương Minh Viễn cũng thở phào một cái. Hắn biết được tin về Hà Phượng Sơn là ở kiếp trước, nghe nói khi đó việc ông ta ở lãnh sự quán Hoa Hạ cho vay thị thực đã chọc giận người Đức, người Đức ngay lập tức đã gây áp lực với chính phủ, muốn cử ông ta về nước, ngay trên đường từ lãnh sự quán đến nhà ga, ông ta vẫn cố gắng viết thêm, ký thêm để phát thị thực cho những người Do Thái có thể tới Hoa Hạ.
-Cậu Phương, tôi nghĩ cậu chắc chắn có điều gì muốn nói với tôi phải không?
Spielberg nhìn thẳng, nói với ánh mắt kiên định.
/1605
|