Phương Minh Viễn nhún vai tỏ vẻ chẳng sao cả, nói:
- Thế nhưng so với người cái gì cũng không có, hai tay trống không mà lại tùy ý phỉ báng người khác vẫn tốt hơn nhiều!
- Cậu!
Kỳ Vận bị hắn chọc cho tức giận tới mức giận điên lên. Từ khi Trương Minh lên tới chức phó chủ nhiệm Ủy ban giáo dục, người đến nhà bà ta cầu cạnh, nịnh nọt càng ngày càng nhiều, những người dám nói chuyện với bà ta như vậy càng ngày càng ít.
Kỷ Vận kìm nén lửa giận trong lồng ngực, dù sao đây là nơi công cộng, xung quanh còn có nhiều cảnh sát, có vài lời cũng không thể nói quá mất, dù sao bà ta cũng là người có thân phận.
- Đồn trưởng Thôi, có thể mượn một gian phòng nói chuyện không?
Kỷ Vận quay đầu lại, nói với Thôi Hoàn.
Thôi Hoàn đưa mọi người tới một phòng họp trong sở, ngoại trừ hai bên, còn những người không liên quan, ngay cả chính y cũng đi ra ngoài, để lại nơi này cho bọn họ.
Kỷ Vận ngồi xuống, lúc này bà ta mới đánh giá mấy người Phương Minh Viễn một phen. Không khỏi trong lòng âm thầm nhíu mày, con của bà ta có đức hạnh thế nào, bà ta đương nhiên biết rõ. Tất nhiên, mấy cái việc xấu mà Trương Quang Bắc làm trước đây, trong mắt của bà ta, cũng chả là gì, chỉ là mấy chuyện nhỏ mà thôi.
Trẻ con cãi nhau ầm ĩ một lúc rồi cũng thôi. Chỉ là lần này đối phương lại báo cảnh sát, có chút vượt qua khỏi dự tính của Kỷ Vận. Ở Hoa Hạ, những chuyện như thế này, hầu hết những cô bé bị xâm phạm cũng chỉ biết nén giận, thậm chí còn có thể vì vậy mà bị uy hiếp, con bà ta sao lại xui xẻo như vậy, gặp được một người dám báo cảnh sát hiếm hoi!
Có điều, cô bé này thật xinh đẹp, lại có dũng khí như vậy, cũng coi là hiếm có. Ánh mắt Kỷ Vận rơi trên người Lưu Vũ Yến, trong lòng thầm nghĩ. Về phần người phụ nữ trung niên kia, bà ta liếc mắt cũng không buồn liếc.
Còn Phương Minh Viễn, trong lòng Kỷ Vận âm thầm cân nhắc, Phương Minh Viễn rốt cuộc có địa vị gì, rốt cuộc là thằng nhóc không hiểu chuyện làm càn, hay là có có bối cảnh đằng sau, mà sao có thể không coi bà tar a gì Kỷ Vận dù sao cũng là người lăn lộn lâu năm trong thương trường, mặc dù kinh doanh được như hôm nay phần lớn là do địa vị của chồng bà ta tăng lên, nên những trường học kia hoặc nhiều hoặc ít đều phải mua văn phòng phẩm của công ty bà ta, thế nhưng Kỷ Vận cũng không phải bình hoa, bà ta vẫn còn có chút năng lực.
Phương Minh Viễn có loại tự tin rất ít thấy trong lứa tuổi của hắn, điều này làm cho trong lòng Kỷ Vận có chút bồn chồn lo lắng không thôi.
Ít nhất Trương Quang Bắc khi gặp người lớn có địa vị tương đương cha mẹ y, tuyệt đối không thể được như người trẻ tuổi này!
Kỷ Vận lại nhìn Trần Trung nãy giờ yên lặng không nói gì, trong chuyện này, người đàn ông trung niên này đóng vai trò gì? Kỷ Vận cũng không biết.
Bà ta sở dĩ biết được tin tức, là bởi ở sở trước đây từng biết qua Trương Quang Bắc, lại trùng hợp lấy khẩu cung của y, nghe y cầu khẩn, nên mới giúp y vội vàng gọi điện thoại cho bà ta.
Nếu đã là vội vàng, đương nhiên không thể nào thao thao bất tuyệt kể lại tỉ mỉ giải thích cho bà ta được, nên Kỷ Vận đối với chân tướng chuyện này, cũng không rõ ràng lắm.
- Được rồi, các cô cậu đi ra ngoài đi!
Kỷ Vận khoát tay chặn lại, đuổi mấy người bà ta mang theo ra ngoài.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại bốn người Phương Minh Viễn và bà ta, Kỷ Vận lúc này mới nói:
- Được rồi, chúng ta nói chuyện thôi. Các cậu muốn sao mới có thể hủy bỏ việc báo án? Đòi tiền? Hay là có điều kiện gì? Nói cho rõ đi.
Sắc mặt Lưu Vũ Yến giận tới mức đỏ bừng lên, người đàn bà Kỷ Vận này quả thực đang làm nhục cô!
- Chúng tôi không muốn gì hết, chỉ muốn Trương Quang Bắc phải chịu sự trừng phạt thích đáng mà thôi!
Lưu Vũ Yến lớn tiếng nói.
- Không muốn gì hết? Hừ, một con nhóc mà thôi, mà cũng dám nói không muốn gì hết, thế còn bọn họ, bọn họ không muốn gì hết sao?
Kỷ Vận cười lạnh hỏi:
- Cô có thể thay mấy người bọn họ làm chủ sao? Mỗi người 100 nghìn tệ, sao, được không?
Người phụ nữ trung niên trong khách sạn lúc trước nghe vậy lập tức giật mình há to miệng, Kỷ Vận thậm chí còn có thể nhìn thấy mấy cái răng trong cùng của bà ta.
- Tôi…
Người đàn bà trung niên vừa kêu ra một tiếng, lập tức sợ hãi nhìn thoáng qua Trần Trung, cúi đầu xuống.
Trong lòng Kỷ Vận thầm vui mừng, xem ra mấy người này cũng không phải là đoàn kết một lòng, ít nhất người phụ nữ trung niên này đã động tâm. Xem ra cô gái kia không thể làm chủ cả mấy người.
Phương Minh Viễn và Trần Trung vẫn thờ ơ không thèm để ý, vẫn chỉ khoanh tay trước ngực, sắc mặt không thay đổi nhìn Kỷ Vận
- 150 nghìn tệ!
Kỷ Vận tiếp tục nói.
Người phụ nữ trung niên phải nắm chặt hai tay mới có thể ngăn mình không kêu ra tiếng. 150 nghìn tệ đấy, bà ta chịu mọi khổ cực làm việc mấy chục năm, mới có thể kiếm được, bây giờ chỉ cần thay đổi khẩu cung, là có thể dễ dàng kiếm được, sao bà ta có thể không động tâm. Nhưng bà ta cũng không quên, Phương Minh Viễn đã cho bà ta nhìn cái gì, còn có những lời mà hắn nói nữa.
Tiền cho dù có nhiều hơn nữa, cũng phải còn mạng mới tiêu được, phải không?
- 200 nghìn tệ!
Kỷ Vận căm tức nói. Mỗi người 200 nghìn tệ, bốn người đã là 800 nghìn tệ rồi, lại tốn thêm tiền bên cảnh sát nữa, 1 triệu tệ chỉ để mua được sự bình an của Trương Quang Bắc, cái giá này phải nói là không nhỏ! Cũng phải một năm lợi nhuận của công ty bà ta đấy!
- Cậu thanh niên này, quá lam lam, không phải chuyện tốt đâu!
Kỷ Vận lạnh lùng nhìn Phương Minh Viễn, nói.
Phương Minh Viễn khẽ cười cười:
- Chủ tịch Kỷ, hay là vậy đi, tôi cho bà 1 triệu tệ, bà đưa tôi chứng cớ loạn luân giữa bà và Trương Quang Bắc, bà thấy thế nào?
Một câu này của Phương Minh Viễn, làm tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người, nhất là người phụ nữ trung niên kia, giật mình ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn.
Sắc mặt Kỷ Vận từ hồng lập tức chuyển trắng, rồi lại từ trắng chuyển xanh, những lời này của Phương Minh Viễn thật sự là quá ác độc! Ác độc tới mức dù trong lòng bà ta ngập tràn lửa giận, cũng không biết phải phát tiết ra ngoài như thế nào.
Lưu Vũ Yến cũng xấu hổ tới mức mặt đỏ bừng lên, cho dù thế nào, cô cũng mới chỉ là một cô nàng chưa trải qua “chuyện người lớn”, loại chuyện tà ác như vậy, ngày thường cô có nghĩ cũng không dám nghĩ.
- Được rồi được rồi, vì vừa rồi sử dụng ngôn từ không đúng, tôi đành xin lỗi chủ tịch Kỷ vậy. Có điều, tôi nghĩ chủ tịch Kỷ cũng đã hiểu, mặc dù không có tiền là không thể được, nhưng tiền cũng không phải vạn năng! 1 triệu tệ, không mua được chứng cớ của bà, vậy sao bà lại cảm thấy, chỉ 200 nghìn tệ có thể khiến chúng tôi thay đổi nguyên tắc?
Phương Minh Viễn đứng lên, nói:
- Lời của bà, với chúng tôi, cũng không khác gì làm nhục.
Bộ ngực đầy đặn của Kỷ Vận kịch liệt phập phồng, nhìn chằm chằm vào Phương Minh Viễn, trong hai mắt đã tràn đầy lửa giận, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì Phương Minh Viễn đã sớm bị bà ta chặt thành thịt băm rồi.
- Vậy các cậu muốn gì, mới có thể buông tha cho con tôi?
Kỷ Vận kìm nén lửa giận trong lòng, khàn giọng nói. Vừa đứa con, cho dù phải chịu nhục nhã, bà ta cũng phải cố mà chịu.
Kỷ Vận trong lòng quyết định, cho dù mất nhiều tiền hơn, bà ta cũng nhất định phải cho Phương Minh Viễn một bài học!
- Chị Lưu vừa nói rất rõ rồi đấy thôi, chúng tôi không muốn gì hết, chỉ muốn một phán quyết công bằng!
Phương Minh Viễn nhìn thẳng vào hai mắt Kỷ Vận:
- Mặc dù xã hội này còn rất nhiều điều không công bằng, chủ tịch Kỷ cũng đã nhìn quen, thế nhưng bà cũng đừng cho rằng, mọi người trên đời này đều vì quyền thế hay tiền tài mà bán đi lương tâm của mình! Trương Quang Bắc y đã dám làm, vậy thì cũng nên dám chịu!
Kỷ Vận lúc này sao có thể nghe thêm lời nói của Phương Minh Viễn, lúc này trong đầu bà ta chỉ có một suy nghĩ, mấy người Phương Minh Viễn muốn hủy hoại cả đời con trai bà ta! Bởi vì nguyên nhân sức khỏe, nên bà ta chỉ có mỗi một đứa con trai, từ khi nó còn nhỏ đã nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Mất bao công sức mới có thể nuôi y lớn lên thành người.
Kỷ Vận thậm chí còn tính trước cả rồi, đợi Trương Quang Bắc tốt nghiệp, để Trương Minh đưa y vào làm việc trong Ủy ban nhân dân thành phố, có quan hệ của Trương Minh, lại có thêm bà ta liên tục cung cấp tài lực, Trương Quang Bắc đời này, con đường làm quan so với cha nó còn thuận lợi hơn, đi xa hơn! Bà muốn nhìn thấy con mình, có thể con hơn cha, trò hơn thầy, thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam (xanh nhạt xuất phát từ màu lam, thế nhưng lại thắng cả màu lam)
Chỉ có điều hiện tại, những dự tính này đều tan biến như bọt nước cả rồi! Trương Quang Bắc nếu như bị kết luận là có tội, chẳng những bị bỏ tù, có vết nhơ trong học bạ, mà sau này càng không thể làm việc trong Ủy ban nhân dân, năng lực Trương Minh dù có lớn hơn nữa, cũng không thể khiến Ủy ban nhân dân nhận một người có vết bẩn lớn như vậy trên hồ sơ vào công tác.
Bọn họ hủy đi cả đời con mình, cũng là hủy đi cả đời bà! Nghĩ tới đây, Kỷ Vận hét lên một tiếng choi tai, mười ngón tay như mười móc sắt chộp về phía mặt Phương Minh Viễn!
Lúc này trong phòng gần đó, chỉ có Trương Quang Bắc và một viên cảnh sát, Trương Quang Bắc đã bình tĩnh lại, y vừa nhận được tin, mẹ y đã tới đây.
Trong lòng Trương Quang Bắc lập tức bình tĩnh đi rất nhiều. Từ nhỏ tới lớn, cho dù y gây ra họa gì, mẹ y cũng giải quyết ổn thỏa giúp ý. Lần này, y cũng không cho rằng ngoại lệ. Chỉ có điều, mẹ y phải trả giá có lẽ phải lớn hơn rất nhiều so với những lần trước.
- Chủ tịch Kỷ đã đưa bọn họ vào trong phòng họp!
Viên cảnh sát giúp y truyền tin thấp giọng nói:
- Cậu nhẫn nại thêm một lúc nữa là có thể tự do!
- Anh Mễ, lần này thật sự phải cảm ơn anh!
Trương Quang Bắc cảm kích nói. Nếu không có viên cảnh sát này giúp y liên hệ với mẹ, chỉ sợ tới khi cha mẹ y biết tin tức này, cũng đã muộn rồi! Cho nên, tiếng cảm ơn này, cũng là lời thật lòng.
Viên cảnh sát được gọi là anh Mễ khoát tay nói:
- Không có gì, tôi cũng không giúp được cậu nhiều, chỉ có thể giúp cậu vậy thôi.
- Anh mễ, từ nay về sau có cái gì cần, anh cứ việc nói với em, việc lớn em không giúp được, chứ chuyện nhỏ em sẽ toàn lực giúp anh!
Trương Quang Bắc cười nói:
- Trong nhà anh Mễ nếu có thân thích cần vào đại học, có một lời cha em thôi là được, trường đại học quá tốt em không dám nói, chứ trường đại học bình thường ở Thượng Hải thì tùy anh chọn!
Viên cảnh sát trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói:
- Vậy thì tốt quá! Em họ tôi năm nay cũng đã học lớp 11 rồi, thành tích học tập cũng coi là tạm được, cô tôi suốt ngày lo cho tương lai của nó, sợ nó không thi đỗ đại học, thằng bé học cao thì không tới, thấp cũng không xong thì tính làm sao.
- Không có vấn đề gì hết!
Trương Quang Bắc vỗ ngực nói đầy vẻ chắc chắn.
Ngay lúc này, đột nhiên từ bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào, viên cảnh sát ra ngoài một lúc, sau đó vội vàng trở về nói:
- Không tốt rồi, mẹ cậu đánh nhau với bọn họ!
- Thế nhưng so với người cái gì cũng không có, hai tay trống không mà lại tùy ý phỉ báng người khác vẫn tốt hơn nhiều!
- Cậu!
Kỳ Vận bị hắn chọc cho tức giận tới mức giận điên lên. Từ khi Trương Minh lên tới chức phó chủ nhiệm Ủy ban giáo dục, người đến nhà bà ta cầu cạnh, nịnh nọt càng ngày càng nhiều, những người dám nói chuyện với bà ta như vậy càng ngày càng ít.
Kỷ Vận kìm nén lửa giận trong lồng ngực, dù sao đây là nơi công cộng, xung quanh còn có nhiều cảnh sát, có vài lời cũng không thể nói quá mất, dù sao bà ta cũng là người có thân phận.
- Đồn trưởng Thôi, có thể mượn một gian phòng nói chuyện không?
Kỷ Vận quay đầu lại, nói với Thôi Hoàn.
Thôi Hoàn đưa mọi người tới một phòng họp trong sở, ngoại trừ hai bên, còn những người không liên quan, ngay cả chính y cũng đi ra ngoài, để lại nơi này cho bọn họ.
Kỷ Vận ngồi xuống, lúc này bà ta mới đánh giá mấy người Phương Minh Viễn một phen. Không khỏi trong lòng âm thầm nhíu mày, con của bà ta có đức hạnh thế nào, bà ta đương nhiên biết rõ. Tất nhiên, mấy cái việc xấu mà Trương Quang Bắc làm trước đây, trong mắt của bà ta, cũng chả là gì, chỉ là mấy chuyện nhỏ mà thôi.
Trẻ con cãi nhau ầm ĩ một lúc rồi cũng thôi. Chỉ là lần này đối phương lại báo cảnh sát, có chút vượt qua khỏi dự tính của Kỷ Vận. Ở Hoa Hạ, những chuyện như thế này, hầu hết những cô bé bị xâm phạm cũng chỉ biết nén giận, thậm chí còn có thể vì vậy mà bị uy hiếp, con bà ta sao lại xui xẻo như vậy, gặp được một người dám báo cảnh sát hiếm hoi!
Có điều, cô bé này thật xinh đẹp, lại có dũng khí như vậy, cũng coi là hiếm có. Ánh mắt Kỷ Vận rơi trên người Lưu Vũ Yến, trong lòng thầm nghĩ. Về phần người phụ nữ trung niên kia, bà ta liếc mắt cũng không buồn liếc.
Còn Phương Minh Viễn, trong lòng Kỷ Vận âm thầm cân nhắc, Phương Minh Viễn rốt cuộc có địa vị gì, rốt cuộc là thằng nhóc không hiểu chuyện làm càn, hay là có có bối cảnh đằng sau, mà sao có thể không coi bà tar a gì Kỷ Vận dù sao cũng là người lăn lộn lâu năm trong thương trường, mặc dù kinh doanh được như hôm nay phần lớn là do địa vị của chồng bà ta tăng lên, nên những trường học kia hoặc nhiều hoặc ít đều phải mua văn phòng phẩm của công ty bà ta, thế nhưng Kỷ Vận cũng không phải bình hoa, bà ta vẫn còn có chút năng lực.
Phương Minh Viễn có loại tự tin rất ít thấy trong lứa tuổi của hắn, điều này làm cho trong lòng Kỷ Vận có chút bồn chồn lo lắng không thôi.
Ít nhất Trương Quang Bắc khi gặp người lớn có địa vị tương đương cha mẹ y, tuyệt đối không thể được như người trẻ tuổi này!
Kỷ Vận lại nhìn Trần Trung nãy giờ yên lặng không nói gì, trong chuyện này, người đàn ông trung niên này đóng vai trò gì? Kỷ Vận cũng không biết.
Bà ta sở dĩ biết được tin tức, là bởi ở sở trước đây từng biết qua Trương Quang Bắc, lại trùng hợp lấy khẩu cung của y, nghe y cầu khẩn, nên mới giúp y vội vàng gọi điện thoại cho bà ta.
Nếu đã là vội vàng, đương nhiên không thể nào thao thao bất tuyệt kể lại tỉ mỉ giải thích cho bà ta được, nên Kỷ Vận đối với chân tướng chuyện này, cũng không rõ ràng lắm.
- Được rồi, các cô cậu đi ra ngoài đi!
Kỷ Vận khoát tay chặn lại, đuổi mấy người bà ta mang theo ra ngoài.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại bốn người Phương Minh Viễn và bà ta, Kỷ Vận lúc này mới nói:
- Được rồi, chúng ta nói chuyện thôi. Các cậu muốn sao mới có thể hủy bỏ việc báo án? Đòi tiền? Hay là có điều kiện gì? Nói cho rõ đi.
Sắc mặt Lưu Vũ Yến giận tới mức đỏ bừng lên, người đàn bà Kỷ Vận này quả thực đang làm nhục cô!
- Chúng tôi không muốn gì hết, chỉ muốn Trương Quang Bắc phải chịu sự trừng phạt thích đáng mà thôi!
Lưu Vũ Yến lớn tiếng nói.
- Không muốn gì hết? Hừ, một con nhóc mà thôi, mà cũng dám nói không muốn gì hết, thế còn bọn họ, bọn họ không muốn gì hết sao?
Kỷ Vận cười lạnh hỏi:
- Cô có thể thay mấy người bọn họ làm chủ sao? Mỗi người 100 nghìn tệ, sao, được không?
Người phụ nữ trung niên trong khách sạn lúc trước nghe vậy lập tức giật mình há to miệng, Kỷ Vận thậm chí còn có thể nhìn thấy mấy cái răng trong cùng của bà ta.
- Tôi…
Người đàn bà trung niên vừa kêu ra một tiếng, lập tức sợ hãi nhìn thoáng qua Trần Trung, cúi đầu xuống.
Trong lòng Kỷ Vận thầm vui mừng, xem ra mấy người này cũng không phải là đoàn kết một lòng, ít nhất người phụ nữ trung niên này đã động tâm. Xem ra cô gái kia không thể làm chủ cả mấy người.
Phương Minh Viễn và Trần Trung vẫn thờ ơ không thèm để ý, vẫn chỉ khoanh tay trước ngực, sắc mặt không thay đổi nhìn Kỷ Vận
- 150 nghìn tệ!
Kỷ Vận tiếp tục nói.
Người phụ nữ trung niên phải nắm chặt hai tay mới có thể ngăn mình không kêu ra tiếng. 150 nghìn tệ đấy, bà ta chịu mọi khổ cực làm việc mấy chục năm, mới có thể kiếm được, bây giờ chỉ cần thay đổi khẩu cung, là có thể dễ dàng kiếm được, sao bà ta có thể không động tâm. Nhưng bà ta cũng không quên, Phương Minh Viễn đã cho bà ta nhìn cái gì, còn có những lời mà hắn nói nữa.
Tiền cho dù có nhiều hơn nữa, cũng phải còn mạng mới tiêu được, phải không?
- 200 nghìn tệ!
Kỷ Vận căm tức nói. Mỗi người 200 nghìn tệ, bốn người đã là 800 nghìn tệ rồi, lại tốn thêm tiền bên cảnh sát nữa, 1 triệu tệ chỉ để mua được sự bình an của Trương Quang Bắc, cái giá này phải nói là không nhỏ! Cũng phải một năm lợi nhuận của công ty bà ta đấy!
- Cậu thanh niên này, quá lam lam, không phải chuyện tốt đâu!
Kỷ Vận lạnh lùng nhìn Phương Minh Viễn, nói.
Phương Minh Viễn khẽ cười cười:
- Chủ tịch Kỷ, hay là vậy đi, tôi cho bà 1 triệu tệ, bà đưa tôi chứng cớ loạn luân giữa bà và Trương Quang Bắc, bà thấy thế nào?
Một câu này của Phương Minh Viễn, làm tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người, nhất là người phụ nữ trung niên kia, giật mình ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn.
Sắc mặt Kỷ Vận từ hồng lập tức chuyển trắng, rồi lại từ trắng chuyển xanh, những lời này của Phương Minh Viễn thật sự là quá ác độc! Ác độc tới mức dù trong lòng bà ta ngập tràn lửa giận, cũng không biết phải phát tiết ra ngoài như thế nào.
Lưu Vũ Yến cũng xấu hổ tới mức mặt đỏ bừng lên, cho dù thế nào, cô cũng mới chỉ là một cô nàng chưa trải qua “chuyện người lớn”, loại chuyện tà ác như vậy, ngày thường cô có nghĩ cũng không dám nghĩ.
- Được rồi được rồi, vì vừa rồi sử dụng ngôn từ không đúng, tôi đành xin lỗi chủ tịch Kỷ vậy. Có điều, tôi nghĩ chủ tịch Kỷ cũng đã hiểu, mặc dù không có tiền là không thể được, nhưng tiền cũng không phải vạn năng! 1 triệu tệ, không mua được chứng cớ của bà, vậy sao bà lại cảm thấy, chỉ 200 nghìn tệ có thể khiến chúng tôi thay đổi nguyên tắc?
Phương Minh Viễn đứng lên, nói:
- Lời của bà, với chúng tôi, cũng không khác gì làm nhục.
Bộ ngực đầy đặn của Kỷ Vận kịch liệt phập phồng, nhìn chằm chằm vào Phương Minh Viễn, trong hai mắt đã tràn đầy lửa giận, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì Phương Minh Viễn đã sớm bị bà ta chặt thành thịt băm rồi.
- Vậy các cậu muốn gì, mới có thể buông tha cho con tôi?
Kỷ Vận kìm nén lửa giận trong lòng, khàn giọng nói. Vừa đứa con, cho dù phải chịu nhục nhã, bà ta cũng phải cố mà chịu.
Kỷ Vận trong lòng quyết định, cho dù mất nhiều tiền hơn, bà ta cũng nhất định phải cho Phương Minh Viễn một bài học!
- Chị Lưu vừa nói rất rõ rồi đấy thôi, chúng tôi không muốn gì hết, chỉ muốn một phán quyết công bằng!
Phương Minh Viễn nhìn thẳng vào hai mắt Kỷ Vận:
- Mặc dù xã hội này còn rất nhiều điều không công bằng, chủ tịch Kỷ cũng đã nhìn quen, thế nhưng bà cũng đừng cho rằng, mọi người trên đời này đều vì quyền thế hay tiền tài mà bán đi lương tâm của mình! Trương Quang Bắc y đã dám làm, vậy thì cũng nên dám chịu!
Kỷ Vận lúc này sao có thể nghe thêm lời nói của Phương Minh Viễn, lúc này trong đầu bà ta chỉ có một suy nghĩ, mấy người Phương Minh Viễn muốn hủy hoại cả đời con trai bà ta! Bởi vì nguyên nhân sức khỏe, nên bà ta chỉ có mỗi một đứa con trai, từ khi nó còn nhỏ đã nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Mất bao công sức mới có thể nuôi y lớn lên thành người.
Kỷ Vận thậm chí còn tính trước cả rồi, đợi Trương Quang Bắc tốt nghiệp, để Trương Minh đưa y vào làm việc trong Ủy ban nhân dân thành phố, có quan hệ của Trương Minh, lại có thêm bà ta liên tục cung cấp tài lực, Trương Quang Bắc đời này, con đường làm quan so với cha nó còn thuận lợi hơn, đi xa hơn! Bà muốn nhìn thấy con mình, có thể con hơn cha, trò hơn thầy, thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam (xanh nhạt xuất phát từ màu lam, thế nhưng lại thắng cả màu lam)
Chỉ có điều hiện tại, những dự tính này đều tan biến như bọt nước cả rồi! Trương Quang Bắc nếu như bị kết luận là có tội, chẳng những bị bỏ tù, có vết nhơ trong học bạ, mà sau này càng không thể làm việc trong Ủy ban nhân dân, năng lực Trương Minh dù có lớn hơn nữa, cũng không thể khiến Ủy ban nhân dân nhận một người có vết bẩn lớn như vậy trên hồ sơ vào công tác.
Bọn họ hủy đi cả đời con mình, cũng là hủy đi cả đời bà! Nghĩ tới đây, Kỷ Vận hét lên một tiếng choi tai, mười ngón tay như mười móc sắt chộp về phía mặt Phương Minh Viễn!
Lúc này trong phòng gần đó, chỉ có Trương Quang Bắc và một viên cảnh sát, Trương Quang Bắc đã bình tĩnh lại, y vừa nhận được tin, mẹ y đã tới đây.
Trong lòng Trương Quang Bắc lập tức bình tĩnh đi rất nhiều. Từ nhỏ tới lớn, cho dù y gây ra họa gì, mẹ y cũng giải quyết ổn thỏa giúp ý. Lần này, y cũng không cho rằng ngoại lệ. Chỉ có điều, mẹ y phải trả giá có lẽ phải lớn hơn rất nhiều so với những lần trước.
- Chủ tịch Kỷ đã đưa bọn họ vào trong phòng họp!
Viên cảnh sát giúp y truyền tin thấp giọng nói:
- Cậu nhẫn nại thêm một lúc nữa là có thể tự do!
- Anh Mễ, lần này thật sự phải cảm ơn anh!
Trương Quang Bắc cảm kích nói. Nếu không có viên cảnh sát này giúp y liên hệ với mẹ, chỉ sợ tới khi cha mẹ y biết tin tức này, cũng đã muộn rồi! Cho nên, tiếng cảm ơn này, cũng là lời thật lòng.
Viên cảnh sát được gọi là anh Mễ khoát tay nói:
- Không có gì, tôi cũng không giúp được cậu nhiều, chỉ có thể giúp cậu vậy thôi.
- Anh mễ, từ nay về sau có cái gì cần, anh cứ việc nói với em, việc lớn em không giúp được, chứ chuyện nhỏ em sẽ toàn lực giúp anh!
Trương Quang Bắc cười nói:
- Trong nhà anh Mễ nếu có thân thích cần vào đại học, có một lời cha em thôi là được, trường đại học quá tốt em không dám nói, chứ trường đại học bình thường ở Thượng Hải thì tùy anh chọn!
Viên cảnh sát trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói:
- Vậy thì tốt quá! Em họ tôi năm nay cũng đã học lớp 11 rồi, thành tích học tập cũng coi là tạm được, cô tôi suốt ngày lo cho tương lai của nó, sợ nó không thi đỗ đại học, thằng bé học cao thì không tới, thấp cũng không xong thì tính làm sao.
- Không có vấn đề gì hết!
Trương Quang Bắc vỗ ngực nói đầy vẻ chắc chắn.
Ngay lúc này, đột nhiên từ bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào, viên cảnh sát ra ngoài một lúc, sau đó vội vàng trở về nói:
- Không tốt rồi, mẹ cậu đánh nhau với bọn họ!
/1605
|