Anh nói gì?
Long Quốc Khải giật mình kêu lên.
-Đạo diễn Long, bảy người do Tôn Lự cầm đầu, nhiễu loạn trị an xã hội, vu cáo hãm hại người khác ăn cắp, có ý đồ ẩu đả với người khác ở nơi công cộng, đã tạo ra ảnh hưởng cực kỳ không tốt cho xã hội, gây cản trở cho hoạt động kinh doanh bình thường của phim trường Hành Dương, thị trấn Hành Dương đã đưa ra quyết định đối với bảy người của nhóm Tôn Lự, tạm giam hành chính ba ngày, phạt mỗi người một trăm tệ.
Hứa Minh nghiêm nghị nhắc lại một lần nữa,
-Đạo diễn Long, đây là văn bản quyết định về việc đó, xin ông kí cho một chữ.
-Cảnh sát Hứa, có phải các anh đã nhầm lẫn không?
Long Quốc Khải rốt cuộc vẫn không tin nổi những điều chính tai mình vừa nghe thấy, sở cảnh sát thị trấn Hành Dương còn ra quyết định muốn bắt tamh giam nhóm người của Tôn Lự. Cơn giận trong lòng ông ta nhanh chóng được bùng lên. Từ sau khi ông ta nổi tiếng, cho dù đi quay phim ở đâu, mọi người ở những nơi đó cũng nhiệt tình chào đón, chưa từng xảy ra việc thế này. Các trợ thủ của ông ta bị sở cảnh sát tạm giam hành chính, việc này chắc chắn không thể giấu được các phóng viên quan tâm đến hoạt động đóng phim của ông ta, một khi sự việc lan truyền đi, ông ta cũng không còn mặt mũi gì nữa.
Hứa Minh nói với vẻ nghiêm túc:
-Đạo diễn Long, bảy người Tôn Lự đuổi đánh người vị thành niên trong phim trường, đồng thời còn vu cáo người ta ăn cắp nữa, tính chất ác liệt, gây ảnh hưởng tiêu cực vô cùng lớn cho phim trường Hành Dương. Bên tôi đã kiểm chứng nhiều người có mặt về người mà người của ông bảo là kẻ cắp, nhưng vẫn chưa làm thế nào để phát hiện ví tiền thuộc về đạo diễn Long, đối với việc này Tôn Lự cũng không có ý kiến gì khác. Theo quy định có liên quan của “Điều lệ xử phạt trị an” của nước cộng hoà Hoa Hạ, cảnh sát chúng tôi đã bàn bạc, đưa ra quyết định xử phạt. Nếu đạo diễn Long có ý kiến gì, thì có thể đề đạt với cơ quan cảnh sát cấp trên. Tuy nhiên, hiện nay, xin đạo diễn Long hãy kí một chữ vào văn bản thông báo này. Để chứng minh chúng tôi đã thực hiện nghĩa vụ thông báo.
-Tiểu tử đó thực sự đã lấy ví tiền của tôi. Cái gì gọi là vu cáo hãm hại chứ?
Long Quốc Khải bất mãn nói.
-Rất xin lỗi, đạo diễn Long, cảnh sát phá án cũng phải coi trọng bằng chứng, không thể bảo sao hay vậy được. Lúc đó chúng tôi cũng đã kiểm tra đương sự có mặt ở hiện trường, trên người cậu ta không có ví tiền của ông. Nếu Tôn Lự - trợ lý của ông còn có gì nghi hoặc, thì sau này có thể hỏi hắn tỉ mỉ. Bây giờ mời đạo diễn Long kí vào đây.
Hứa Minh nghiêm nghị nói.
-Xử phạt vớ vẩn như thế này, tôi tuyệt đối không kí.
Long Quốc Khải vung tay lên, giận nói,
-Cách làm của các anh, tôi sã kiện lên cơ quan cảnh sát cấp trên.
Hứa Minh không tỏ ra ngạc nhiên, lấy lại văn kiện trong tay, cười và nói:
-Đạo diễn Long, nếu ông không phục quyết định xử phạt này, xin mời trong vòng mười ngày đệ trình đơn xử lại cho cục cảnh sát thành phố. Tuy nhiên, bọn người Tôn Lự không đủ tiền nộp phạt, đạo diễn Long nộp thay cho họ trước có được không?
-Nếu tôi không nộp thì sao?
Long Quốc Khải một bụng tức giận nói. Ông ta đường đường là một đạo diễn nổi tiếng, chưa bao giờ tức giận như thế này? Sự việc như thế này, không ngờ cũng có thể xảy ra với ông ta. Hơn nữa trước khi văn bản quyết định xử phạt gửi đến, anh ta cũng chỉ là một cảnh sát bình thường. Đến giám đốc sở cảnh sát ông ta cũng chẳng coi ra gì nữa là.
-Cũng không sao cả, đối với những người không có tiền nộp phạt, huyện chúng tôi có thể cung cấp địa điểm, làm thay cho bảy người bọn họ, khoảng chừng nửa tháng, cũng có thể thanh toán được hết. Tuy nhiên, đến lúc đó đạo diễn Long đừng hiểu lần chúng tôi không nể mặt là được rồi.
Hứa Minh mỉm cười nói. Anh ta không phải không biết tiếng tăm của Long Quốc Khải, nhưng so với Long Quốc Khải, sức uy hiếp của Phương Bân tất nhiên là mạnh hơn.
Phải biết rằng, trước khi tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ xây dựng phim trường Hành Dương ở thị trấn Hành Dương, thị trấn Hành Dương chỉ là một thị trấn nhỏ bình thường ở Giang Nam thôi. Sở cảnh sát Hành Dương, tất nhiên cũng không bằng cục cảnh sát thành phố.
Nhưng từ khi tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ xây dựng phim trường Hành Dương ở thị trấn này, thì kinh tế của thị trấn Hành Dương mới phát triển nhanh như hoả tiễn như hiện nay, biến đổi rất lớn trong vòng một năm. Kinh tế thị trấn phát triển, không chỉ người dân địa phương hưởng lợi vì điều này, ngay cả sở cảnh sát thị trấn Hành Dương, trong cục cảnh sát thành phố vốn cũng là một thị trấn nhỏ không có tiếng tăm trong cục cảnh sát thành phố, đã trở thành một trong những sở cảnh sát quan trọng nhất của thành phố. Trước đây là cảnh sát trong sở cảnh sát, trăm phương ngàn kế muốn được điều đến cục cảnh sát thành phố, nhưng hiện nay người của cục cảnh sát thành phố lại muốn được điều về thị trấn Hành Dương.
Sự béo bở của sở cảnh sát thị trấn Hành Dương. Ở đây không chỉ có một phim trường Hành Dương rất lớn, mỗi năm đều có mấy bộ phim lấy bối cảnh ở đây, không những có thể nhìn thấy các minh tinh điện ảnh, mà còn có sự phân phát phúc lợi hàng năm nữa. Hằng năm, để bảo đảm ổn định trị an cho phim trường Hành Dương, chính quyền thị trấn không những trang bị hai xe tải mới tinh, mà còn trang bị cho mỗi cảnh sát một chiếc xa đạp chim bồ câu và một bộ đàm, để bảo đảm có thể liên lạc 24/24.
Hơn nữa vì sự dồi dào về tài chính của chính quyền thị trấn, bọn hộ đối đãi với cảnh sát cũng hào phóng hơn, không chỉ không nợ tiền lương, trợ cấp hàng ngày cũng hậu hĩnh tương đương. Hơn nữa phim trường Hành Dương và những nơi giải trí và quán rượu, thỉnh thoảng cũng tặng một số quà tặng, trong đồn cảnh sát Hành Dương hiện nay, cuộc sống của các cảnh sát tương đối hạnh phúc.
Uống nước nhớ nguồn, tuy bọn họ người của địa phương nhỏ, cũng hiểu rõ đạo lý này. Nếu không có phim trường Hành Dương, thì làm sao có cuộc sống tốt như hiện nay?
Tên Tôn Lự đó động đến Phương Bân, tuy rằng sau sự việc Phương Bân cũng không cử người đến để nói gì cả, nhưng Hứa Minh quay về vừa báo cáo tình hình, thì trong đồn đã có quyết định rồi, nhất định phải tiến hành gia tăng hình phạt đối với nhóm người Tôn Lự một cách hợp tình hợp lý. Còn về phần Long Quốc Khải? Huyện quan không bằng hiện quản, ông ta là một đạo diễn, có thể điều khiển được cảnh sát làm thế nào sao?
Hơn nữa, cho dù sau này chịu sự phê bình của cấp trên, nhưng giúp Phương Bân nói một tiếng, còn lo sau này không có tiền đồ hay sao?
-Anh.
Long Quốc Khải tức giận đến mức phẩy tay áo bỏ đi. Hứa Minh cũng không phản đối, oai vệ bỏ đi.
Tuy nhiên, rất nhanh chóng, trong đoàn phim đã cử người đến sở cảnh sát nộp phạt, đồng thời chuyển vào cho bọn Tôn Lự chăn bông và một ít vật dụng sinh hoạt hàng ngày.
-Ừ ,ừ , anh hãy thay tôi nói tiếng cảm ơn tới đồn trưởng La của đồn cảnh sát Hành Dương.
Phương Bân nghe xong báo cáo của thư ký, mỉm cười và nói.
-Minh Viễn, bảy người đó bị tạm giam hành chính ba ngày, đồng thời mỗi người nộp một trăm tệ.
Phương Bân cũng quay đầu về phía Phương Minh Viễn và nói,
-Hai chị em đã không có việc gì nữa, lát nữa có thể đi rồi.
Phương Minh Viễn liền mỉm cười, kết quả sự việc cơ bản đã nằm trong dự liệu của hắn.
-Đạo diễn Phong, ông thấy suy nghĩ của tôi như thế nào?
Phương Minh Viễn tiếp tục nói với Phong Hiểu Cương.
-Ông Phong, tôi cảm thấy cách nghĩ của cậu Phương cũng rất có ý nghĩa, Phương, đây chắc là một bộ phim hài?
Cameron vẫn đang ngồi nghe ở bên cạnh chen vào nói.
-Ừ, phim hài. Tôi cảm thấy làm một bộ phim coi như là mừng tuổi, để mọi người đón năm mới vui vẻ một chút.
Phương Minh Viễn cười và nói. Vừa nãy, hắn đã nói qua ý tưởng khái quát về bộ phim “ Giáp ất” cho Phong Hiểu Cương, nói không tỉ mỉ lắm. Hoàn toàn không giống kịch bản, nhưng là một dàn ý khái quát. Tuy nhiên, Phương Minh Viễn tin rằng, với tài năng của Phong Hiểu Cương, chỉ cần có người chọc một cái lỗ nhỏ trên tờ giấy thì việc xé giấy không cần phải lo nữa, ông ta chỉ có thể làm tốt hơn hắn nghĩ.
-Minh Viễn, ccháu nghĩ thế nào? Cũng tổn thất quá phải không?
Phương Bân ở bên cạnh ôm bụng cười và nói,
-Tôi thích nhất là câu đó, đánh chết tôi cũng không nói. Ha ha ha ha...
-Nếu Đạo diễn Phong có ý cải biên ý tưởng đó thành kịch bản đồng thời đích thân làm đạo diễn, thì tập đoàn Cẩm Hồ có thể cung cấp...đầu tư mười triệu tệ, đồng thời tập đoàn Cẩm Hô sẽ phụ trách tất cả những việc sau khi phim quay xong, ông thấy thế nào?
Phương Minh Viễn nói với Phong Hiểu Cương như con sói trong vai bà ngoại mê hoặc cô bé quàng khăn đỏ.
Đầu tư mười triệu tệ. Phong Hiểu Cương suy nghĩ những điều Phương Minh Viễn vừa nói một lúc, , không khỏi ngạc nhiên. Tuy nhiên, trên thế giới, bộ phim điện ảnh đều tư một trăm triệu đô la Mỹ hiện nay đã không còn là hiếm nữa, nhưng ở Hoa Hạ, một bộ phim điện ảnh có thể đầu tư mười triệu tệ, có thể là một khoản tiền lớn khiến mọi người kinh nhạc. Ngoài những phim mang đầy ý nghĩa chính trị ra, e rằng chưa có công ty điện ảnh nào đầu tư cho một bộ phim hài nhiều như thế cả.
-Cậu Phương, ý tưởng này của cậu có phải lấy từ tiểu thuyết “Ngoan chủ” không? Phong Hiều Cương trầm ngâm một lát rồi nói.
Phương Minh Viễn vỗ tây một cái, cười lớn rồi nói:
-Đạo diễn Phong quả là người hiểu biết, linh cảm lúc đầu thực sự la lấy từ “Ngoan chủ”, sau đó, tôi phát hiện, hiện nay, có rất nhiều người thích, thường lợi dụng trang phục, trang sức, đạo cụ và hoá trang để đóng phim hóa thân các nhân vật trong trò chơi điện tử và truyện tranh. Tôi nghĩ rằng, ở nước ta, không phải là cũng có rất nhiều người thích tưởng tượng mình có thể trở thành những hiệp khách trong tiểu thuyết võ hiệp hay sao, có lẽ, hiện nay, công ty trong “Ngoan chủ” hơi khiến mọi người cảm thấy họ làm việc không đàng hoàng, nhưng có lẽ sau này, sẽ không có gì là kỳ lạ nữa.
-Nếu là như vậy, thì hãy mua quyền cải biên điện ảnh của “ Ngoan chủ” trước đã.
Phong Hiều Cương nói.
-Nếu đạo diễn Phong muốn nhận bộ phim này, thì việc đó, tất nhiên là do đạo diễn Phong quyết định rồi.
Phương Minh Viễn khoát tay nói. Trong trí nhớ của hắn, quan hệ Phong Hiểu Cương và những người đó cũng không tồi, từ bộ phim “Câu chuyện của ban biên tập”, hai người đã hợp tác rồi, mua quyền cải biên điện ảnh của tiểu thuyết đó, đối với Phong Hiểu Cương mà nói, hoàn toàn không có vấn đề gì.
-Thế thì tôi cũng có một câu hỏi, cậu Phương, nếu sau khi bộ phim quay xong, cậu muốn kí tên làm đồng biên kịch với tôi không?
Phong Hiểu Cương trịnh trọng nói,
-Cậu Phương, tuy cậu mới nói sơ lược, nhưng dàn ý cả kịch bản có thể nói là đã cơ bản hình thành, việc cần làm tiếp, chỉ coi là khoản đầu tư cậu Phương vừa nói và cụ thể hoá, làm phong phú các đoạn nhỏ, . tuy rằng kí tên đồng biên kịch với cậu Phương, nhưng tôi có ý mượn gió đông, nhưng tôi vẫn...
Phương Minh Viễn khoát tay áo nói:
-Nếu đạo diễn Phong vẫn kiên quyết, thì kí tên ông trước tên tôi đi, như thế không phải bàn bạc nữa.
Long Quốc Khải giật mình kêu lên.
-Đạo diễn Long, bảy người do Tôn Lự cầm đầu, nhiễu loạn trị an xã hội, vu cáo hãm hại người khác ăn cắp, có ý đồ ẩu đả với người khác ở nơi công cộng, đã tạo ra ảnh hưởng cực kỳ không tốt cho xã hội, gây cản trở cho hoạt động kinh doanh bình thường của phim trường Hành Dương, thị trấn Hành Dương đã đưa ra quyết định đối với bảy người của nhóm Tôn Lự, tạm giam hành chính ba ngày, phạt mỗi người một trăm tệ.
Hứa Minh nghiêm nghị nhắc lại một lần nữa,
-Đạo diễn Long, đây là văn bản quyết định về việc đó, xin ông kí cho một chữ.
-Cảnh sát Hứa, có phải các anh đã nhầm lẫn không?
Long Quốc Khải rốt cuộc vẫn không tin nổi những điều chính tai mình vừa nghe thấy, sở cảnh sát thị trấn Hành Dương còn ra quyết định muốn bắt tamh giam nhóm người của Tôn Lự. Cơn giận trong lòng ông ta nhanh chóng được bùng lên. Từ sau khi ông ta nổi tiếng, cho dù đi quay phim ở đâu, mọi người ở những nơi đó cũng nhiệt tình chào đón, chưa từng xảy ra việc thế này. Các trợ thủ của ông ta bị sở cảnh sát tạm giam hành chính, việc này chắc chắn không thể giấu được các phóng viên quan tâm đến hoạt động đóng phim của ông ta, một khi sự việc lan truyền đi, ông ta cũng không còn mặt mũi gì nữa.
Hứa Minh nói với vẻ nghiêm túc:
-Đạo diễn Long, bảy người Tôn Lự đuổi đánh người vị thành niên trong phim trường, đồng thời còn vu cáo người ta ăn cắp nữa, tính chất ác liệt, gây ảnh hưởng tiêu cực vô cùng lớn cho phim trường Hành Dương. Bên tôi đã kiểm chứng nhiều người có mặt về người mà người của ông bảo là kẻ cắp, nhưng vẫn chưa làm thế nào để phát hiện ví tiền thuộc về đạo diễn Long, đối với việc này Tôn Lự cũng không có ý kiến gì khác. Theo quy định có liên quan của “Điều lệ xử phạt trị an” của nước cộng hoà Hoa Hạ, cảnh sát chúng tôi đã bàn bạc, đưa ra quyết định xử phạt. Nếu đạo diễn Long có ý kiến gì, thì có thể đề đạt với cơ quan cảnh sát cấp trên. Tuy nhiên, hiện nay, xin đạo diễn Long hãy kí một chữ vào văn bản thông báo này. Để chứng minh chúng tôi đã thực hiện nghĩa vụ thông báo.
-Tiểu tử đó thực sự đã lấy ví tiền của tôi. Cái gì gọi là vu cáo hãm hại chứ?
Long Quốc Khải bất mãn nói.
-Rất xin lỗi, đạo diễn Long, cảnh sát phá án cũng phải coi trọng bằng chứng, không thể bảo sao hay vậy được. Lúc đó chúng tôi cũng đã kiểm tra đương sự có mặt ở hiện trường, trên người cậu ta không có ví tiền của ông. Nếu Tôn Lự - trợ lý của ông còn có gì nghi hoặc, thì sau này có thể hỏi hắn tỉ mỉ. Bây giờ mời đạo diễn Long kí vào đây.
Hứa Minh nghiêm nghị nói.
-Xử phạt vớ vẩn như thế này, tôi tuyệt đối không kí.
Long Quốc Khải vung tay lên, giận nói,
-Cách làm của các anh, tôi sã kiện lên cơ quan cảnh sát cấp trên.
Hứa Minh không tỏ ra ngạc nhiên, lấy lại văn kiện trong tay, cười và nói:
-Đạo diễn Long, nếu ông không phục quyết định xử phạt này, xin mời trong vòng mười ngày đệ trình đơn xử lại cho cục cảnh sát thành phố. Tuy nhiên, bọn người Tôn Lự không đủ tiền nộp phạt, đạo diễn Long nộp thay cho họ trước có được không?
-Nếu tôi không nộp thì sao?
Long Quốc Khải một bụng tức giận nói. Ông ta đường đường là một đạo diễn nổi tiếng, chưa bao giờ tức giận như thế này? Sự việc như thế này, không ngờ cũng có thể xảy ra với ông ta. Hơn nữa trước khi văn bản quyết định xử phạt gửi đến, anh ta cũng chỉ là một cảnh sát bình thường. Đến giám đốc sở cảnh sát ông ta cũng chẳng coi ra gì nữa là.
-Cũng không sao cả, đối với những người không có tiền nộp phạt, huyện chúng tôi có thể cung cấp địa điểm, làm thay cho bảy người bọn họ, khoảng chừng nửa tháng, cũng có thể thanh toán được hết. Tuy nhiên, đến lúc đó đạo diễn Long đừng hiểu lần chúng tôi không nể mặt là được rồi.
Hứa Minh mỉm cười nói. Anh ta không phải không biết tiếng tăm của Long Quốc Khải, nhưng so với Long Quốc Khải, sức uy hiếp của Phương Bân tất nhiên là mạnh hơn.
Phải biết rằng, trước khi tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ xây dựng phim trường Hành Dương ở thị trấn Hành Dương, thị trấn Hành Dương chỉ là một thị trấn nhỏ bình thường ở Giang Nam thôi. Sở cảnh sát Hành Dương, tất nhiên cũng không bằng cục cảnh sát thành phố.
Nhưng từ khi tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ xây dựng phim trường Hành Dương ở thị trấn này, thì kinh tế của thị trấn Hành Dương mới phát triển nhanh như hoả tiễn như hiện nay, biến đổi rất lớn trong vòng một năm. Kinh tế thị trấn phát triển, không chỉ người dân địa phương hưởng lợi vì điều này, ngay cả sở cảnh sát thị trấn Hành Dương, trong cục cảnh sát thành phố vốn cũng là một thị trấn nhỏ không có tiếng tăm trong cục cảnh sát thành phố, đã trở thành một trong những sở cảnh sát quan trọng nhất của thành phố. Trước đây là cảnh sát trong sở cảnh sát, trăm phương ngàn kế muốn được điều đến cục cảnh sát thành phố, nhưng hiện nay người của cục cảnh sát thành phố lại muốn được điều về thị trấn Hành Dương.
Sự béo bở của sở cảnh sát thị trấn Hành Dương. Ở đây không chỉ có một phim trường Hành Dương rất lớn, mỗi năm đều có mấy bộ phim lấy bối cảnh ở đây, không những có thể nhìn thấy các minh tinh điện ảnh, mà còn có sự phân phát phúc lợi hàng năm nữa. Hằng năm, để bảo đảm ổn định trị an cho phim trường Hành Dương, chính quyền thị trấn không những trang bị hai xe tải mới tinh, mà còn trang bị cho mỗi cảnh sát một chiếc xa đạp chim bồ câu và một bộ đàm, để bảo đảm có thể liên lạc 24/24.
Hơn nữa vì sự dồi dào về tài chính của chính quyền thị trấn, bọn hộ đối đãi với cảnh sát cũng hào phóng hơn, không chỉ không nợ tiền lương, trợ cấp hàng ngày cũng hậu hĩnh tương đương. Hơn nữa phim trường Hành Dương và những nơi giải trí và quán rượu, thỉnh thoảng cũng tặng một số quà tặng, trong đồn cảnh sát Hành Dương hiện nay, cuộc sống của các cảnh sát tương đối hạnh phúc.
Uống nước nhớ nguồn, tuy bọn họ người của địa phương nhỏ, cũng hiểu rõ đạo lý này. Nếu không có phim trường Hành Dương, thì làm sao có cuộc sống tốt như hiện nay?
Tên Tôn Lự đó động đến Phương Bân, tuy rằng sau sự việc Phương Bân cũng không cử người đến để nói gì cả, nhưng Hứa Minh quay về vừa báo cáo tình hình, thì trong đồn đã có quyết định rồi, nhất định phải tiến hành gia tăng hình phạt đối với nhóm người Tôn Lự một cách hợp tình hợp lý. Còn về phần Long Quốc Khải? Huyện quan không bằng hiện quản, ông ta là một đạo diễn, có thể điều khiển được cảnh sát làm thế nào sao?
Hơn nữa, cho dù sau này chịu sự phê bình của cấp trên, nhưng giúp Phương Bân nói một tiếng, còn lo sau này không có tiền đồ hay sao?
-Anh.
Long Quốc Khải tức giận đến mức phẩy tay áo bỏ đi. Hứa Minh cũng không phản đối, oai vệ bỏ đi.
Tuy nhiên, rất nhanh chóng, trong đoàn phim đã cử người đến sở cảnh sát nộp phạt, đồng thời chuyển vào cho bọn Tôn Lự chăn bông và một ít vật dụng sinh hoạt hàng ngày.
-Ừ ,ừ , anh hãy thay tôi nói tiếng cảm ơn tới đồn trưởng La của đồn cảnh sát Hành Dương.
Phương Bân nghe xong báo cáo của thư ký, mỉm cười và nói.
-Minh Viễn, bảy người đó bị tạm giam hành chính ba ngày, đồng thời mỗi người nộp một trăm tệ.
Phương Bân cũng quay đầu về phía Phương Minh Viễn và nói,
-Hai chị em đã không có việc gì nữa, lát nữa có thể đi rồi.
Phương Minh Viễn liền mỉm cười, kết quả sự việc cơ bản đã nằm trong dự liệu của hắn.
-Đạo diễn Phong, ông thấy suy nghĩ của tôi như thế nào?
Phương Minh Viễn tiếp tục nói với Phong Hiểu Cương.
-Ông Phong, tôi cảm thấy cách nghĩ của cậu Phương cũng rất có ý nghĩa, Phương, đây chắc là một bộ phim hài?
Cameron vẫn đang ngồi nghe ở bên cạnh chen vào nói.
-Ừ, phim hài. Tôi cảm thấy làm một bộ phim coi như là mừng tuổi, để mọi người đón năm mới vui vẻ một chút.
Phương Minh Viễn cười và nói. Vừa nãy, hắn đã nói qua ý tưởng khái quát về bộ phim “ Giáp ất” cho Phong Hiểu Cương, nói không tỉ mỉ lắm. Hoàn toàn không giống kịch bản, nhưng là một dàn ý khái quát. Tuy nhiên, Phương Minh Viễn tin rằng, với tài năng của Phong Hiểu Cương, chỉ cần có người chọc một cái lỗ nhỏ trên tờ giấy thì việc xé giấy không cần phải lo nữa, ông ta chỉ có thể làm tốt hơn hắn nghĩ.
-Minh Viễn, ccháu nghĩ thế nào? Cũng tổn thất quá phải không?
Phương Bân ở bên cạnh ôm bụng cười và nói,
-Tôi thích nhất là câu đó, đánh chết tôi cũng không nói. Ha ha ha ha...
-Nếu Đạo diễn Phong có ý cải biên ý tưởng đó thành kịch bản đồng thời đích thân làm đạo diễn, thì tập đoàn Cẩm Hồ có thể cung cấp...đầu tư mười triệu tệ, đồng thời tập đoàn Cẩm Hô sẽ phụ trách tất cả những việc sau khi phim quay xong, ông thấy thế nào?
Phương Minh Viễn nói với Phong Hiểu Cương như con sói trong vai bà ngoại mê hoặc cô bé quàng khăn đỏ.
Đầu tư mười triệu tệ. Phong Hiểu Cương suy nghĩ những điều Phương Minh Viễn vừa nói một lúc, , không khỏi ngạc nhiên. Tuy nhiên, trên thế giới, bộ phim điện ảnh đều tư một trăm triệu đô la Mỹ hiện nay đã không còn là hiếm nữa, nhưng ở Hoa Hạ, một bộ phim điện ảnh có thể đầu tư mười triệu tệ, có thể là một khoản tiền lớn khiến mọi người kinh nhạc. Ngoài những phim mang đầy ý nghĩa chính trị ra, e rằng chưa có công ty điện ảnh nào đầu tư cho một bộ phim hài nhiều như thế cả.
-Cậu Phương, ý tưởng này của cậu có phải lấy từ tiểu thuyết “Ngoan chủ” không? Phong Hiều Cương trầm ngâm một lát rồi nói.
Phương Minh Viễn vỗ tây một cái, cười lớn rồi nói:
-Đạo diễn Phong quả là người hiểu biết, linh cảm lúc đầu thực sự la lấy từ “Ngoan chủ”, sau đó, tôi phát hiện, hiện nay, có rất nhiều người thích, thường lợi dụng trang phục, trang sức, đạo cụ và hoá trang để đóng phim hóa thân các nhân vật trong trò chơi điện tử và truyện tranh. Tôi nghĩ rằng, ở nước ta, không phải là cũng có rất nhiều người thích tưởng tượng mình có thể trở thành những hiệp khách trong tiểu thuyết võ hiệp hay sao, có lẽ, hiện nay, công ty trong “Ngoan chủ” hơi khiến mọi người cảm thấy họ làm việc không đàng hoàng, nhưng có lẽ sau này, sẽ không có gì là kỳ lạ nữa.
-Nếu là như vậy, thì hãy mua quyền cải biên điện ảnh của “ Ngoan chủ” trước đã.
Phong Hiều Cương nói.
-Nếu đạo diễn Phong muốn nhận bộ phim này, thì việc đó, tất nhiên là do đạo diễn Phong quyết định rồi.
Phương Minh Viễn khoát tay nói. Trong trí nhớ của hắn, quan hệ Phong Hiểu Cương và những người đó cũng không tồi, từ bộ phim “Câu chuyện của ban biên tập”, hai người đã hợp tác rồi, mua quyền cải biên điện ảnh của tiểu thuyết đó, đối với Phong Hiểu Cương mà nói, hoàn toàn không có vấn đề gì.
-Thế thì tôi cũng có một câu hỏi, cậu Phương, nếu sau khi bộ phim quay xong, cậu muốn kí tên làm đồng biên kịch với tôi không?
Phong Hiểu Cương trịnh trọng nói,
-Cậu Phương, tuy cậu mới nói sơ lược, nhưng dàn ý cả kịch bản có thể nói là đã cơ bản hình thành, việc cần làm tiếp, chỉ coi là khoản đầu tư cậu Phương vừa nói và cụ thể hoá, làm phong phú các đoạn nhỏ, . tuy rằng kí tên đồng biên kịch với cậu Phương, nhưng tôi có ý mượn gió đông, nhưng tôi vẫn...
Phương Minh Viễn khoát tay áo nói:
-Nếu đạo diễn Phong vẫn kiên quyết, thì kí tên ông trước tên tôi đi, như thế không phải bàn bạc nữa.
/1605
|