Phương Minh Viễn hơi chau mày. Tuy rằng những công trình kiến trúc này đã mười năm nay không sử dụng nên có thể chứng minh giá trị của chúng mãi mãi bị xem nhẹ, mặc dù đã mua lại toàn bộ quyền sử dụng các công trình kiến trúc này, sau này cũng tuyệt đối sẽ không bị thiệt thòi. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn sẽ đơn giản để cục quản lý tài sản quốc hữu thành phố Thượng Hải ăn chặn như vậy! Không sai, chính là lừa bịp tống tiền! Những người chưa trải qua sự điên cuồng của ngành bất động sản Hoa Hạ sau này, chắc chắn không thể tưởng tượng được, một khi mua được những công trình kiến trúc ngoài bến này, nhà họ Phương làm sao có thể mưu lợi từ trong đó! Dễ dàng đáp ứng, chỉ sẽ khiến đối phương cười bản thân mình ngốc, hơn nữa sau này cũng sẽ có nhiều hơn các cán bộ ở những sự việc tương tự sẽ muốn cắt một miếng thịt trên người nhà họ Phương.
Phương Minh Viễn vỗ vỗ tay Tôn Chiếu Luân, cười nói:
-Chú Tôn, chào giá cao trên trời, trả tiền dưới đất. Nếu bọn họ đưa ra giá quá cao, như vậy bất luận họ nói thế nào, vẫn có thể nói đàm phán. Dù sao cũng tốt hơn bị cự tuyệt thẳng thừng. Chú thấy như vậy có đúng không.
Tôn Chiếu Luân gật gật đầu, đúng là trên thương trường, không sợ đối phương ra giá, chỉ sợ đối phương căn bản giá cũng không đưa ra mà thôi.
-Chuyện này thì cháu biết. Chú Tôn, nếu bọn họ có hồi âm, tiếp theo nếu có hồi âm cho chúng ta, ừm… Cứ kéo dài chuyện này, không cần trả lời rõ ràng.
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát, khẽ mỉm cười nói.
-Chúng ta không cần làm gì cả, chỉ cần chờ và chờ, vậy là tốt rồi!
Năm chín lăm cuối cùng đã kết thúc, cùng với tiếng chuông đón chào năm mới vang lên, thế giới bước sang năm chín sáu, nói cách khác, khoảng cách tiến đến thế kỷ mới vẫn còn năm năm nữa.
Phương Minh Viễn rất bận, công việc bộn bề, không chỉ có bận về việc thăm hỏi bạn bè trong năm mới, hiểu thêm về thành tích cả năm qua của các sản nghiệp của nhà họ Phương, và đặt ra mục tiêu cho năm mới, đồng thời còn bận chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ. Bản thân là một sinh viên, đây là một ngưỡng cửa mà hắn không thể tránh được.
Nếu như không thể nắm được thành tích khả quan, như vậy khi tết âm lịch, hắn sẽ phải đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của cha hắn và ông cụ Tô.
Tôn Chiếu Luân cũng bận rộn nhiều việc. Tết Tây qua đi không lâu là đến tết Âm lịch, là một ngày hội được người Hoa Hạ coi trọng nhất, cũng là ngày các thương gia vui vẻ tột độ. Hiện giờ các chi nhánh của tập đoàn Carrefour đã trải rộng khắp cả nước, ngoại trừ hai tỉnh lị ở hai thành phố trên cao nguyên Thanh Tạng ra, ngay cả các thành phố tuyến hai trên cơ bản cũng đã được bao trùm khắp đông nam vùng duyên hải và tỉnh Tần Tây. Mà đến thời điểm này hàng năm, đều là lúc mà ông ta bận tối mắt tối mũi.
Cục trưởng cục quản lý tài sản quốc hữu thành phố Thượng Hải, Hồ Đức Chính, lúc này cũng vội đến muốn sứt đầu mẻ trán. Một mặt, ông ta bận về ciệc xã giao cho những ngày đầu năm mới, mặt khác, ông ta cũng là lo lắng hỏi han từ bốn phương tám hướng để xem xem nên ứng phó như thế nào.
Chuyện vui của cục quản lý tài sản quốc hữu Hoa Hạ, cũng giống như việc an toàn thực phẩm của Hoa Hạ, đều là nhiều bậc quản lý . Tuy rằng trên danh nghĩa, đáng lẽ theo lý thì thường phải do cục quản lý tài sản quốc hữu phụ trách, nhưng trên thực tế thì lại do các ban ngành như cục Tài chính, bộ kinh tế thương mại, cục quản lý bất động sản, v.v… cùng tham gia vào.
Lúc này đây, Tôn Chiếu Luân cũng không biết là đại diện cho ý đồ của nhà họ Phương, hay nhà họ Quách, đề xuất muốn thu mua lại toàn bộ những tòa cao ốc cũ nát ngoài bến với lịch sử gần trăm năm này, tin tức này hiển nhiên làm chấn động Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Những công trình xây dựng ngoài bến đã lâu đời như vậy, hiện giờ đã trở thành vấn đề khó giải quyết của các ban ngành trong Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Thuê, thuê không được; dùng, không có đơn vị nào chịu đồng ý sử dụng; hủy, phá bỏ cũng không xong! Chẳng những không tạo ra được hiệu quả và lợi ích, hàng năm lại còn tiêu tốn rất nhiều tài chính cho việc tu sửa và bảo trì, điển hình là số vào chẳng bằng số ra, trở thành một gánh nặng rất lớn đối với họ. Những năm gần đây, các ban ngành này cũng không ít lần than khóc với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố để xin trợ cấp.
Bây giờ có người bằng lòng tự nguyện tiếp nhận, cho dù là bán không được bao nhiêu, chỉ cần đảm đương được chi phí tu sửa và bảo trì hàng năm, đối với các ban ngành này mà nói, mặt tài chính cũng bớt được gánh nặng lớn, có thể thở phào nhẹ nhõm. Hơn nữa, quan trọng hơn là, trong tay có một tấm bia khi các lãnh đạo cấp trên phê bình chỉ trích, việc này đối với những người đang mưu cầu leo lên cấp lãnh đạo mà nói, đương nhiên là hy vọng khẩn thiết, mong có thể mau chóng đẩy được chúng đi.
Đối với những suy nghĩ này của các lãnh đạo, Hồ Đức Chính đương nhiên là hiểu rất rõ, nhưng đối với điều kiện mà cục quản lý tài sản quốc hữu đưa ra, Tôn Chiếu Luân thật sự vẫn chưa có câu trả lời chắc chắn, mỗi lần ông ta gọi điện thoại hỏi, câu trả lời luôn là đang suy nghĩ…
Hồ Đức Chính cũng không tiện hỏi quá nhiều, dù sao việc mua bán này cũng liên quan đến khoản tiền trị giá hàng tỷ nhân dân tệ, người ta cẩn thận suy xét cũng là chuyện hợp tình hợp lý, không có ai tiền tự nhiên cứ rạch ra là từ trên trời rơi xuống. Hơn nữa, những chuyện giống như vụ giao dịch này, chính là đàm phán trước một năm rưỡi, cũng là chuyện rất đỗi bình thường. Chính bản thân ông ta cứ liên tục thúc giục, hỏi han, chỉ càng làm cho đối phương thêm bất mãn.
Nhưng ông ta lại không thể không hỏi, hiện giờ tin tức này đã lan truyền ra bên ngoài, trong lòng các ban ngành liên quan cũng đều đã biết, ai mà không muốn tiền trong tay mình nhiều thêm hơn một chút, phát chút phúc lợi cho các nhân viên trong ngành, cũng là thêm chút thu nhập tốt từ đầu nhập không đáy này cho bô phận mình. Nhất là khi thấy tết âm lịch đang đến gần, các ban ngành này lại càng như trứng chọi đá, về việc này, lại càng nóng lòng.
Thấy một tháng đã trôi qua, mà Tôn Chiếu Luân bên kia vẫn chưa có hành động gì cụ thể, ngay cả việc chính thức mặc cả cũng không có, những người cấp dưới này thật sự thấy vô cùng thất vọng, mốt số còn than phiền, bất mãn.
Đương nhiên, nói là than phiền, đó chỉ là những kẻ làm lãnh đạo này cho rằng như vậy mà thôi. Nhưng với những người cấp dưới, những lời này lại rất có giá.
Cái gì mà những lãnh đạo này muốn há miệng sư tử, coi người khác như kẻ ngốc mà giết mổ hay sao!
Cái gì mà lãnh đạo, cải trắng mà muốn bán với giá của vàng!
Những tòa lầu cũ gần trăm tuổi đó, cuối cùng là thế nào, ai mà không biết? Hóa ra đơn vị làm việc bên trong ngoài việc thật sự là không có tiền, hiện giờ vẫn còn mấy nhà chưa chuyển đi? Những tòa lầu đã cũ nát như vậy, phải trả khoản tiền lớn cho việc tu sử bảo trì, còn muốn bán cho người ta với giá hơn một trăm triệu nhân dân tệ! Không phải người mặt rỗ thì cũng là người đào mỏ hám lợi!
Những lời này của cấp dưới, Hồ Chính Đức không phải không biết, nhưng ông ta cũng thật là không còn cách nào khác!
Đầu tiên, trên danh nghĩa những tòa cao ốc này đều do cục quản lý tài sản quốc gia quản lý, nhưng trên thực tế, là do nhiều ban ngành cùng quản lý, chỉ là do chục quản lý tài sản quốc hữu dẫn đầu mà thôi. Sở dĩ có giá cao đến như vậy là do lúc ban đầu các lãnh đạo cũng đã tính ôm giá trên trời, lấy tiền ngay tại chỗ. Ai chẳng biết tập đoàn Carrefour hiện tại có tiền, ai mà không muốn nhúng tay vào mò lấy một chút?
Hơn nữa nhóm lãnh đạo ở thành phố, có người còn cho rằng những tòa lầu đó tuy bên ngoài đã cũ nát, nhưng không hề ảnh hưởng đến chất lượng sử dụng bên trong, hơn nữa lại có ý nghĩa lịch sử nhất định, vị trí sở tại cũng không tệ, chuyển nhượng quyền sử dụng bảy mươi năm, hiển nhiên không khác gì giơ tay dâng trắng của cải tặng đi. Kết quả là từ mấy phương diện mà tạo thành cái giá làm người ta khó mà có thể tin được như vậy.
Bốn tỷ tệ vẫn chỉ là kết quả tính ra bước đầu, nếu Tôn Chiếu Luân gật đầu quyết định tiến thêm một bước đàm phán, bọn họ liền có lòng tin, “có lý có căn cứ” để tiếp tục đẩy giá lên cao. Nói vậy, không sợ cuối cùng chỉ có bốn tỷ tệ, bon họ vẫn có thể ngồi khồng mà hưởng lợi, lại còn có một chiến tích vinh dự vẻ vang!
Mà nếu Tôn Chiếu Luân tỏ rõ ý là giá quá cao, không muốn mua, hạ giá thấp hơn, như vậy chẳng những có thể ép ra được lợi nhuận lớn nhất, mà còn có thể lưu lại được ân tình vô cùng lớn với Tôn Chiếu Luân.
Nói trắng ra là, lần báo giá này chính là một lần thăm dò!
Nhưng phản ứng của Tôn Chiếu Luân bên đó lại có phần vượt ra ngoài dự liệu của họ. Tôn Chiếu Luân không nói rẻ cũng không nói không đắt, chỉ bảo cần nghiên cứu kỹ một chút… Nghiên cứu này nhanh cũng phải qua tết âm lịch. Khoảng thời gian này làm mấy vị lãnh đạo có chút mất kiên nhẫn.
Đã có người trả thù Hồ Chính Đức ở công ty, có phải cái giá có được quá cao hay không, mà đe dọa cả người của Tôn Chiếu Luân và người đứng sau ông ta. Nếu cuối cùng Tôn Chiếu Luân rút lui, vậy nên như thế nào cho phải?
Hơn nữa, cứ như vậy, sau này muốn chuyển nhượng lại quyền sử dụng những tòa cao ốc cũ kỹ này lại, e rằng cũng phải e dè vài phần, giữ nguyên giá gốc ư, có xí nghiệp nào chịu đầu tư hơn trăm triệu tệ chỉ để mua những công trình cũ nát để rồi còn phải chi thêm tài chính để tu sửa bảo trì chúng? Nếu giảm giá, chắc chắn sẽ chọc giận Tôn Chiếu Luân và những người sau lưng ông ta! Tạo phiền phức cho bản thân. Hơn nữa người mua cũng cần phải suy xét đến việc có làm mấy người Tôn Chiếu Luân khó chịu hay không. Điều này… vậy chẳng phải gà bay thì trứng vỡ hay sao! Chẳng những một chút thuận lợi cũng không có, mà những lỗ hổng không đáy còn đặt trên tay ông ta, vậy thì chẳng phải là lỗ nặng, thiệt thòi quá hay sao!
Cho nên mấy ngày nay, Hồ Đức Chính liền bận việc làm yên lòng moi người vì thời gian càng lâu thì trong lòng các đồng nghiệp ở các ngành liên quan càng hoang mang bất an.
Vì thế Hồ Đức Chính ngay cả đón năm mới cũng không có thời gian, khi đến nhà các vị lãnh đạo cấp trên chúc tết, luôn luôn lo lắng đề phòng, sợ họ sẽ nhắc tới việc này, đẩy ông ta lâm vào thế bí.
Trong lúc này, Bí thư quận ủy quận Hoàng Phố Quý Lễ cũng gọi qua cho ông ta mấy lần, hỏi về tình hình tiến triển của sự việc, không ngừng kêu khổ với ông ta. Hiện tại những tòa cao ốc sau tòa lầu số mười tám ngoài bến này đều không thể dỡ bỏ, tạo thành bất động sản khai thác chậm tiến độ nghiêm trọng của tập đoàn bất động sản Thân Ý. Chủ tịch tập đoàn này Trần Trọng Quốc đã nhiều lần tỏ vẻ bất mãn với ông ta. Cho nên mới mời Hồ Chính Đức đốc thúc Tôn Chiếu Luân mau chóng trả lời, thành hay không, đều phải triển khai bước khai thác tiếp theo. Hồ Đức Chính cũng bị ông ta làm phiền đến nỗi chịu không nổi.
Kỳ thật ông ta cũng đã nhận được, Trần Trọng Quốc thông qua người trung gian đã chuyển lời đến, hy vọng cục quản lý tài chính quốc gia có thể giơ cao đánh khẽ, nếu Tôn Chiếu Luân không cách nào xác định mua được hay không, liền mau chóng để bất động sản Thân Ý tiến hành khai thác, phát triển mở rộng!
Thế nhưng Hồ Đức Chính nào dám mở miệng chứ. Ai mà không biết rằng, Tôn Chiếu Luân vốn đề xuất muốn thu mua tòa lầu số mười tám ngoài bến này, sau lại âm thầm biến thành những tòa cao ốc cũ kỹ ngoài bến, nếu Hồ Đức Chính hiện tại vẫn muốn tòa lầu số mười tám, chỉ sợ lửa giận của Tôn Chiếu Luân sẽ vượt qua mấy quan viên không có mắt dồn lên đầu ông ta, thế nhưng chưa từng thấy qua những quan viên không có mắt như vậy!
Chỉ có điều Trần Trọng Quốc ông ta cũng không thể đắc tội, nghe nói sau lưng tập đoàn bất động sản Thân Ý có mấy vị đầu tư cao nhất trong nước, chính bản thân cản đường tiền tài của người ta, vậy làm sao có thể có trái để ăn?
Thế nhưng bản thân nên làm thế nào mới tốt đây?a
Phương Minh Viễn vỗ vỗ tay Tôn Chiếu Luân, cười nói:
-Chú Tôn, chào giá cao trên trời, trả tiền dưới đất. Nếu bọn họ đưa ra giá quá cao, như vậy bất luận họ nói thế nào, vẫn có thể nói đàm phán. Dù sao cũng tốt hơn bị cự tuyệt thẳng thừng. Chú thấy như vậy có đúng không.
Tôn Chiếu Luân gật gật đầu, đúng là trên thương trường, không sợ đối phương ra giá, chỉ sợ đối phương căn bản giá cũng không đưa ra mà thôi.
-Chuyện này thì cháu biết. Chú Tôn, nếu bọn họ có hồi âm, tiếp theo nếu có hồi âm cho chúng ta, ừm… Cứ kéo dài chuyện này, không cần trả lời rõ ràng.
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát, khẽ mỉm cười nói.
-Chúng ta không cần làm gì cả, chỉ cần chờ và chờ, vậy là tốt rồi!
Năm chín lăm cuối cùng đã kết thúc, cùng với tiếng chuông đón chào năm mới vang lên, thế giới bước sang năm chín sáu, nói cách khác, khoảng cách tiến đến thế kỷ mới vẫn còn năm năm nữa.
Phương Minh Viễn rất bận, công việc bộn bề, không chỉ có bận về việc thăm hỏi bạn bè trong năm mới, hiểu thêm về thành tích cả năm qua của các sản nghiệp của nhà họ Phương, và đặt ra mục tiêu cho năm mới, đồng thời còn bận chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ. Bản thân là một sinh viên, đây là một ngưỡng cửa mà hắn không thể tránh được.
Nếu như không thể nắm được thành tích khả quan, như vậy khi tết âm lịch, hắn sẽ phải đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của cha hắn và ông cụ Tô.
Tôn Chiếu Luân cũng bận rộn nhiều việc. Tết Tây qua đi không lâu là đến tết Âm lịch, là một ngày hội được người Hoa Hạ coi trọng nhất, cũng là ngày các thương gia vui vẻ tột độ. Hiện giờ các chi nhánh của tập đoàn Carrefour đã trải rộng khắp cả nước, ngoại trừ hai tỉnh lị ở hai thành phố trên cao nguyên Thanh Tạng ra, ngay cả các thành phố tuyến hai trên cơ bản cũng đã được bao trùm khắp đông nam vùng duyên hải và tỉnh Tần Tây. Mà đến thời điểm này hàng năm, đều là lúc mà ông ta bận tối mắt tối mũi.
Cục trưởng cục quản lý tài sản quốc hữu thành phố Thượng Hải, Hồ Đức Chính, lúc này cũng vội đến muốn sứt đầu mẻ trán. Một mặt, ông ta bận về ciệc xã giao cho những ngày đầu năm mới, mặt khác, ông ta cũng là lo lắng hỏi han từ bốn phương tám hướng để xem xem nên ứng phó như thế nào.
Chuyện vui của cục quản lý tài sản quốc hữu Hoa Hạ, cũng giống như việc an toàn thực phẩm của Hoa Hạ, đều là nhiều bậc quản lý . Tuy rằng trên danh nghĩa, đáng lẽ theo lý thì thường phải do cục quản lý tài sản quốc hữu phụ trách, nhưng trên thực tế thì lại do các ban ngành như cục Tài chính, bộ kinh tế thương mại, cục quản lý bất động sản, v.v… cùng tham gia vào.
Lúc này đây, Tôn Chiếu Luân cũng không biết là đại diện cho ý đồ của nhà họ Phương, hay nhà họ Quách, đề xuất muốn thu mua lại toàn bộ những tòa cao ốc cũ nát ngoài bến với lịch sử gần trăm năm này, tin tức này hiển nhiên làm chấn động Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Những công trình xây dựng ngoài bến đã lâu đời như vậy, hiện giờ đã trở thành vấn đề khó giải quyết của các ban ngành trong Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Thuê, thuê không được; dùng, không có đơn vị nào chịu đồng ý sử dụng; hủy, phá bỏ cũng không xong! Chẳng những không tạo ra được hiệu quả và lợi ích, hàng năm lại còn tiêu tốn rất nhiều tài chính cho việc tu sửa và bảo trì, điển hình là số vào chẳng bằng số ra, trở thành một gánh nặng rất lớn đối với họ. Những năm gần đây, các ban ngành này cũng không ít lần than khóc với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố để xin trợ cấp.
Bây giờ có người bằng lòng tự nguyện tiếp nhận, cho dù là bán không được bao nhiêu, chỉ cần đảm đương được chi phí tu sửa và bảo trì hàng năm, đối với các ban ngành này mà nói, mặt tài chính cũng bớt được gánh nặng lớn, có thể thở phào nhẹ nhõm. Hơn nữa, quan trọng hơn là, trong tay có một tấm bia khi các lãnh đạo cấp trên phê bình chỉ trích, việc này đối với những người đang mưu cầu leo lên cấp lãnh đạo mà nói, đương nhiên là hy vọng khẩn thiết, mong có thể mau chóng đẩy được chúng đi.
Đối với những suy nghĩ này của các lãnh đạo, Hồ Đức Chính đương nhiên là hiểu rất rõ, nhưng đối với điều kiện mà cục quản lý tài sản quốc hữu đưa ra, Tôn Chiếu Luân thật sự vẫn chưa có câu trả lời chắc chắn, mỗi lần ông ta gọi điện thoại hỏi, câu trả lời luôn là đang suy nghĩ…
Hồ Đức Chính cũng không tiện hỏi quá nhiều, dù sao việc mua bán này cũng liên quan đến khoản tiền trị giá hàng tỷ nhân dân tệ, người ta cẩn thận suy xét cũng là chuyện hợp tình hợp lý, không có ai tiền tự nhiên cứ rạch ra là từ trên trời rơi xuống. Hơn nữa, những chuyện giống như vụ giao dịch này, chính là đàm phán trước một năm rưỡi, cũng là chuyện rất đỗi bình thường. Chính bản thân ông ta cứ liên tục thúc giục, hỏi han, chỉ càng làm cho đối phương thêm bất mãn.
Nhưng ông ta lại không thể không hỏi, hiện giờ tin tức này đã lan truyền ra bên ngoài, trong lòng các ban ngành liên quan cũng đều đã biết, ai mà không muốn tiền trong tay mình nhiều thêm hơn một chút, phát chút phúc lợi cho các nhân viên trong ngành, cũng là thêm chút thu nhập tốt từ đầu nhập không đáy này cho bô phận mình. Nhất là khi thấy tết âm lịch đang đến gần, các ban ngành này lại càng như trứng chọi đá, về việc này, lại càng nóng lòng.
Thấy một tháng đã trôi qua, mà Tôn Chiếu Luân bên kia vẫn chưa có hành động gì cụ thể, ngay cả việc chính thức mặc cả cũng không có, những người cấp dưới này thật sự thấy vô cùng thất vọng, mốt số còn than phiền, bất mãn.
Đương nhiên, nói là than phiền, đó chỉ là những kẻ làm lãnh đạo này cho rằng như vậy mà thôi. Nhưng với những người cấp dưới, những lời này lại rất có giá.
Cái gì mà những lãnh đạo này muốn há miệng sư tử, coi người khác như kẻ ngốc mà giết mổ hay sao!
Cái gì mà lãnh đạo, cải trắng mà muốn bán với giá của vàng!
Những tòa lầu cũ gần trăm tuổi đó, cuối cùng là thế nào, ai mà không biết? Hóa ra đơn vị làm việc bên trong ngoài việc thật sự là không có tiền, hiện giờ vẫn còn mấy nhà chưa chuyển đi? Những tòa lầu đã cũ nát như vậy, phải trả khoản tiền lớn cho việc tu sử bảo trì, còn muốn bán cho người ta với giá hơn một trăm triệu nhân dân tệ! Không phải người mặt rỗ thì cũng là người đào mỏ hám lợi!
Những lời này của cấp dưới, Hồ Chính Đức không phải không biết, nhưng ông ta cũng thật là không còn cách nào khác!
Đầu tiên, trên danh nghĩa những tòa cao ốc này đều do cục quản lý tài sản quốc gia quản lý, nhưng trên thực tế, là do nhiều ban ngành cùng quản lý, chỉ là do chục quản lý tài sản quốc hữu dẫn đầu mà thôi. Sở dĩ có giá cao đến như vậy là do lúc ban đầu các lãnh đạo cũng đã tính ôm giá trên trời, lấy tiền ngay tại chỗ. Ai chẳng biết tập đoàn Carrefour hiện tại có tiền, ai mà không muốn nhúng tay vào mò lấy một chút?
Hơn nữa nhóm lãnh đạo ở thành phố, có người còn cho rằng những tòa lầu đó tuy bên ngoài đã cũ nát, nhưng không hề ảnh hưởng đến chất lượng sử dụng bên trong, hơn nữa lại có ý nghĩa lịch sử nhất định, vị trí sở tại cũng không tệ, chuyển nhượng quyền sử dụng bảy mươi năm, hiển nhiên không khác gì giơ tay dâng trắng của cải tặng đi. Kết quả là từ mấy phương diện mà tạo thành cái giá làm người ta khó mà có thể tin được như vậy.
Bốn tỷ tệ vẫn chỉ là kết quả tính ra bước đầu, nếu Tôn Chiếu Luân gật đầu quyết định tiến thêm một bước đàm phán, bọn họ liền có lòng tin, “có lý có căn cứ” để tiếp tục đẩy giá lên cao. Nói vậy, không sợ cuối cùng chỉ có bốn tỷ tệ, bon họ vẫn có thể ngồi khồng mà hưởng lợi, lại còn có một chiến tích vinh dự vẻ vang!
Mà nếu Tôn Chiếu Luân tỏ rõ ý là giá quá cao, không muốn mua, hạ giá thấp hơn, như vậy chẳng những có thể ép ra được lợi nhuận lớn nhất, mà còn có thể lưu lại được ân tình vô cùng lớn với Tôn Chiếu Luân.
Nói trắng ra là, lần báo giá này chính là một lần thăm dò!
Nhưng phản ứng của Tôn Chiếu Luân bên đó lại có phần vượt ra ngoài dự liệu của họ. Tôn Chiếu Luân không nói rẻ cũng không nói không đắt, chỉ bảo cần nghiên cứu kỹ một chút… Nghiên cứu này nhanh cũng phải qua tết âm lịch. Khoảng thời gian này làm mấy vị lãnh đạo có chút mất kiên nhẫn.
Đã có người trả thù Hồ Chính Đức ở công ty, có phải cái giá có được quá cao hay không, mà đe dọa cả người của Tôn Chiếu Luân và người đứng sau ông ta. Nếu cuối cùng Tôn Chiếu Luân rút lui, vậy nên như thế nào cho phải?
Hơn nữa, cứ như vậy, sau này muốn chuyển nhượng lại quyền sử dụng những tòa cao ốc cũ kỹ này lại, e rằng cũng phải e dè vài phần, giữ nguyên giá gốc ư, có xí nghiệp nào chịu đầu tư hơn trăm triệu tệ chỉ để mua những công trình cũ nát để rồi còn phải chi thêm tài chính để tu sửa bảo trì chúng? Nếu giảm giá, chắc chắn sẽ chọc giận Tôn Chiếu Luân và những người sau lưng ông ta! Tạo phiền phức cho bản thân. Hơn nữa người mua cũng cần phải suy xét đến việc có làm mấy người Tôn Chiếu Luân khó chịu hay không. Điều này… vậy chẳng phải gà bay thì trứng vỡ hay sao! Chẳng những một chút thuận lợi cũng không có, mà những lỗ hổng không đáy còn đặt trên tay ông ta, vậy thì chẳng phải là lỗ nặng, thiệt thòi quá hay sao!
Cho nên mấy ngày nay, Hồ Đức Chính liền bận việc làm yên lòng moi người vì thời gian càng lâu thì trong lòng các đồng nghiệp ở các ngành liên quan càng hoang mang bất an.
Vì thế Hồ Đức Chính ngay cả đón năm mới cũng không có thời gian, khi đến nhà các vị lãnh đạo cấp trên chúc tết, luôn luôn lo lắng đề phòng, sợ họ sẽ nhắc tới việc này, đẩy ông ta lâm vào thế bí.
Trong lúc này, Bí thư quận ủy quận Hoàng Phố Quý Lễ cũng gọi qua cho ông ta mấy lần, hỏi về tình hình tiến triển của sự việc, không ngừng kêu khổ với ông ta. Hiện tại những tòa cao ốc sau tòa lầu số mười tám ngoài bến này đều không thể dỡ bỏ, tạo thành bất động sản khai thác chậm tiến độ nghiêm trọng của tập đoàn bất động sản Thân Ý. Chủ tịch tập đoàn này Trần Trọng Quốc đã nhiều lần tỏ vẻ bất mãn với ông ta. Cho nên mới mời Hồ Chính Đức đốc thúc Tôn Chiếu Luân mau chóng trả lời, thành hay không, đều phải triển khai bước khai thác tiếp theo. Hồ Đức Chính cũng bị ông ta làm phiền đến nỗi chịu không nổi.
Kỳ thật ông ta cũng đã nhận được, Trần Trọng Quốc thông qua người trung gian đã chuyển lời đến, hy vọng cục quản lý tài chính quốc gia có thể giơ cao đánh khẽ, nếu Tôn Chiếu Luân không cách nào xác định mua được hay không, liền mau chóng để bất động sản Thân Ý tiến hành khai thác, phát triển mở rộng!
Thế nhưng Hồ Đức Chính nào dám mở miệng chứ. Ai mà không biết rằng, Tôn Chiếu Luân vốn đề xuất muốn thu mua tòa lầu số mười tám ngoài bến này, sau lại âm thầm biến thành những tòa cao ốc cũ kỹ ngoài bến, nếu Hồ Đức Chính hiện tại vẫn muốn tòa lầu số mười tám, chỉ sợ lửa giận của Tôn Chiếu Luân sẽ vượt qua mấy quan viên không có mắt dồn lên đầu ông ta, thế nhưng chưa từng thấy qua những quan viên không có mắt như vậy!
Chỉ có điều Trần Trọng Quốc ông ta cũng không thể đắc tội, nghe nói sau lưng tập đoàn bất động sản Thân Ý có mấy vị đầu tư cao nhất trong nước, chính bản thân cản đường tiền tài của người ta, vậy làm sao có thể có trái để ăn?
Thế nhưng bản thân nên làm thế nào mới tốt đây?a
/1605
|