Còn việc Phương gia có đồng ý liên kết với Tông gia hay không, Tông Chính khá lạc quan.
Tông gia hiện giờ tuy không thể so với trước đây, nhưng ở Hoa Hạ sức ảnh hưởng cũng không nhỏ. Ở thời điểm này, Tô gia cùng liên kết với Phương gia, so với Tông gia còn có chút thua kém. Nhất là ở mảng các doanh nghiệp nhà nước. Phương gia nếu liên kết cùng Tông gia, ít nhất việc tiến vào doanh nghiệp nhà nước sẽ rất thuận lợi. Đi xa ngàn dặm chỉ vì tiền, Tông Chính tin rằng Phương Minh Viễn không thể không nhìn ra ưu thế đó nếu hai nhà liên kết! Như vậy đối với sự phát triển của Phương gia hiện giờ mà nói, cũng là một cơ hội để khuếch trương thêm!
Đương nhiên, Tông Chính trong lòng cũng không quên tính toán nếu như có thời cơ thích hợp sẽ thâu tóm Phương gia. Nhưng Tông Chính cũng hiểu, trừ khi Tông Chính có thể tiến vào hàng ngũ lãnh đạo của Phương gia thì mới có khả năng đó. Mà khả năng xảy ra chuyện đó thực sự không lớn. Cho nên Tông Chính cũng chỉ nghĩ vậy rồi thôi.
Nếu như Tông Chính biết, ở trong nước sản nghiệp Phương gia chẳng qua chỉ là tảng băng nổi, còn phần chìm của tảng băng đó vẫn còn ở các nước Liên Xô, Nhật Bản, Mỹ, Trung Đông, e rằng y phải lo lắng tiền của Tông gia sẽ bị Phương Minh Viễn nuốt mất. Cho nên nói, đôi khi không biết cũng là một loại hạnh phúc.
Phương Minh Viễn dĩ nhiên không biết những tính toán ấy trong lòng Tông Chính, nên khi đến lúc gặp mặt, trong lòng còn cân nhắc xem rốt cuộc Tông Chính sẽ có lập trường thế nào?
Đoàn người Phương Minh Viễn chia nhau ngồi hai chiếc Audi theo hướng bắc quốc lộ vào thành phố, sau đó quẹo vào một lối rẽ, sau khoảng bảy tám Km thì một thị trấn sông nước nhỏ hiện ra trước mắt. Thị trấn này chính là mục đích của chuyến đi, Hàn Bích sơn trang.
Cổng chính của sơn trang theo phong cách Hoa Hạ cổ đại điển hình, cách đó kông xa là một bãi đỗ xe. Khi bọn Phương Minh Viễn đến, đã là sáu giờ bốn mươi, bãi đỗ xe đủ để đỗ gần trăm chiếc xe con, lúc này đã gần kín.
Nhìn lại, thấy toàn là xe tốt nổi tiếng thế giới, xe thể thao, xe việt dã đủ loại. Chiếc Audi của bọn họ, tuy cũng là loại mới nhất của Đức, nhưng ở trong này lại giống như một giọt nước giữa đại dương, có vẻ rất bình thường.
Lâm Dung xem như vẫn thường cùng Phương Minh Viễn vào nam ra bắc, gặp không ít chuyện, nhưng nhìn thấy cảnh trước mắt vẫn không khỏi ngạc nhiên thán phục ở thành phố này quả là ngọa hổ tàng long, không thua gì Hong Kong.
Trần Trung nhìn một bên bãi đỗ xe có mấy người dừng xe lại.
Đoàn người Phương Minh Viễn vừa mới xuống xe, liền thấy hai chàng trai trẻ cưỡi xe đạp tới, đứng trước mặt bọn họ. Hai người không xuống xe, đánh giá lên xuống đoàn người Phương Minh Viễn vài lần, lại nhìn chiếc Audi, lúc này mới nói:
- Các vị đến Hàn Bích sơn trang à? Nếu không phải, mời đem xe ra đi, ở đây không tiếp người ngoài!
-Chúng tôi muốn đến sơn trang…
Trần Trung thuận miệng đáp.
Hai người kia lại đánh gia lên xuống vài lần, nói:
-Các vị, nếu các vị muốn đến sơn trang, đỗ xe ở đây dĩ nhiên không thành vấn đề. Nhưng chỗ này không phải vị trí mà người như các vị có thể đỗ xe, chỗ này chỉ có khách quý của sơn trang chúng tôi mới có thể đỗ xe thôi, các vị tốt nhất là đem đến bãi đỗ xe bên kia đi.
Nói xong hai người kia chỉ về một bãi đỗ xe ở phía khác. Ở bên kia rõ ràng đã không còn chỗ trống.
Đám người Phương Minh Viễn lúc ấy liền hơi cau mày, người sơn trang này chia ba bảy loại, cũng không có gì lạ, nhưng nghe hai người này nói “người như các vị”, vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.
-Nhưng ở đó đã không còn chỗ trống.
Trần Trung nói.
-Đây là do các vị hôm nay tới không đúng lúc, hôm nay khách đặc biệt nhiều. Bình thường không có chuyện hết chỗ. Nên các vị hãy đỗ xe ở ngoài, tự mình trông coi, hoặc là các vị cứ chờ, khi nào có khách đi tự động sẽ có chỗ! Nhưng dù thế nào đi nữa, chỗ này cũng không cho các vị đỗ xe.
Hai người kia nói với chút ngạo mạn. Bọn họ phụ trách bãi đỗ xe này đã nhiều năm, tầm mắt dĩ nhiên cũng vượt xa so với người thường. Khách tới nơi này cho dù không có xe thể thao hay xe việt dã thì cũng là Limousine. Tuy Audi là xe không tệ, nhưng ở Hàn Bích sơn trang, trừ phi là lãnh đạo chính phủ, còn người bình thường có tiền có xu hướng đi Mercedes-Benz, BMW ngay cả xe Mỹ xe Nhật bình thường cũng không đến đây bởi vì rất mất mặt!
Cái gọi là Tể tướng người gác cổng quan thất phẩm, Trần Trọng Quốc hiện giờ ở thành phố mạnh vì gạo, bạo vì tiền, kết giao không ít nhân vật lớn trên quan trường, thương trường, Hàn Bích sơn trang trong cái vòng nhỏ hẹp của thành phố, cũng là nơi tương đối nổi danh. Người bình thường ngay cả tư cách bước vào đây cũng không có. Hai người vừa rồi để ý thấy biển số xe của bọn Phương Minh Viễn cũng không phải biển số chính phủ, hơn nữa đoàn người này vô cùng lạ mặt, cho rằng đều là đồ nhà quê, nên cũng không xem ra gì.
Phương Minh Viễn nhìn đồng hồ thấy đã gần đến giờ hẹn của hắn với Tông Chính, dĩ nhiên cũng không rảnh rỗi mà nhiều lời với hai tên lâu la này.
- Anh Trần, nếu đã như vậy, hãy đem xe ra đỗ ở ngoài đi. Dù sao tôi cũng không định ở lại lâu, nói chuyện xong sẽ ra ngay.
Trần Trung gật gật đầu. Tuy trong lòng có chút không vừa ý, nhưng Phương Minh Viễn đã nói vậy, anh ta cũng không nhiều lời.
Vì thế hai người lại lên xe, chạy ra ngoài bãi đỗ xe rồi đỗ lại.
-Ê ê ê
Phương Minh Viễn bọn họ còn chưa đi, người cao hơn trong hai người kia lại mở miệng nói:
- Các người đỗ ở đây là sao? Có biết cái gì gọi là chướng mắt không? Những người khách lui tới không biết các người không phải người ở đây, còn tưởng hai anh em tôi không biết nhìn, không dựa theo quy tắc làm việc của sơn trang đấy! Hoặc là các người đỗ ở bãi đỗ xe, hoặc là đi xa một chút.
Tính toán cái quái gì? Lãnh đạo sơn trang mà nhìn thấy người chịu tội sẽ là hai anh em chúng tôi! Đi xa chút, đừng ở chỗ này chướng mắt! Thật là chuyện đơn giản như vậy cũng không biết.
Người còn lại bĩu môi nói:
-Được rồi được rồi
Chấp bọn họ làm gì.
Người hơi cao hơn kia lại nói với bọn Phương Minh Viễn:
-Mau đem xe đi xa một chút, nếu không đến lúc xe bị kéo đi, đừng trách chúng tôi không nhắc nhở.
Nói xong không đợi bọn Phương Minh Viễn trả lời, hai người lại lên xe nghênh ngang mà đi.
Tông gia hiện giờ tuy không thể so với trước đây, nhưng ở Hoa Hạ sức ảnh hưởng cũng không nhỏ. Ở thời điểm này, Tô gia cùng liên kết với Phương gia, so với Tông gia còn có chút thua kém. Nhất là ở mảng các doanh nghiệp nhà nước. Phương gia nếu liên kết cùng Tông gia, ít nhất việc tiến vào doanh nghiệp nhà nước sẽ rất thuận lợi. Đi xa ngàn dặm chỉ vì tiền, Tông Chính tin rằng Phương Minh Viễn không thể không nhìn ra ưu thế đó nếu hai nhà liên kết! Như vậy đối với sự phát triển của Phương gia hiện giờ mà nói, cũng là một cơ hội để khuếch trương thêm!
Đương nhiên, Tông Chính trong lòng cũng không quên tính toán nếu như có thời cơ thích hợp sẽ thâu tóm Phương gia. Nhưng Tông Chính cũng hiểu, trừ khi Tông Chính có thể tiến vào hàng ngũ lãnh đạo của Phương gia thì mới có khả năng đó. Mà khả năng xảy ra chuyện đó thực sự không lớn. Cho nên Tông Chính cũng chỉ nghĩ vậy rồi thôi.
Nếu như Tông Chính biết, ở trong nước sản nghiệp Phương gia chẳng qua chỉ là tảng băng nổi, còn phần chìm của tảng băng đó vẫn còn ở các nước Liên Xô, Nhật Bản, Mỹ, Trung Đông, e rằng y phải lo lắng tiền của Tông gia sẽ bị Phương Minh Viễn nuốt mất. Cho nên nói, đôi khi không biết cũng là một loại hạnh phúc.
Phương Minh Viễn dĩ nhiên không biết những tính toán ấy trong lòng Tông Chính, nên khi đến lúc gặp mặt, trong lòng còn cân nhắc xem rốt cuộc Tông Chính sẽ có lập trường thế nào?
Đoàn người Phương Minh Viễn chia nhau ngồi hai chiếc Audi theo hướng bắc quốc lộ vào thành phố, sau đó quẹo vào một lối rẽ, sau khoảng bảy tám Km thì một thị trấn sông nước nhỏ hiện ra trước mắt. Thị trấn này chính là mục đích của chuyến đi, Hàn Bích sơn trang.
Cổng chính của sơn trang theo phong cách Hoa Hạ cổ đại điển hình, cách đó kông xa là một bãi đỗ xe. Khi bọn Phương Minh Viễn đến, đã là sáu giờ bốn mươi, bãi đỗ xe đủ để đỗ gần trăm chiếc xe con, lúc này đã gần kín.
Nhìn lại, thấy toàn là xe tốt nổi tiếng thế giới, xe thể thao, xe việt dã đủ loại. Chiếc Audi của bọn họ, tuy cũng là loại mới nhất của Đức, nhưng ở trong này lại giống như một giọt nước giữa đại dương, có vẻ rất bình thường.
Lâm Dung xem như vẫn thường cùng Phương Minh Viễn vào nam ra bắc, gặp không ít chuyện, nhưng nhìn thấy cảnh trước mắt vẫn không khỏi ngạc nhiên thán phục ở thành phố này quả là ngọa hổ tàng long, không thua gì Hong Kong.
Trần Trung nhìn một bên bãi đỗ xe có mấy người dừng xe lại.
Đoàn người Phương Minh Viễn vừa mới xuống xe, liền thấy hai chàng trai trẻ cưỡi xe đạp tới, đứng trước mặt bọn họ. Hai người không xuống xe, đánh giá lên xuống đoàn người Phương Minh Viễn vài lần, lại nhìn chiếc Audi, lúc này mới nói:
- Các vị đến Hàn Bích sơn trang à? Nếu không phải, mời đem xe ra đi, ở đây không tiếp người ngoài!
-Chúng tôi muốn đến sơn trang…
Trần Trung thuận miệng đáp.
Hai người kia lại đánh gia lên xuống vài lần, nói:
-Các vị, nếu các vị muốn đến sơn trang, đỗ xe ở đây dĩ nhiên không thành vấn đề. Nhưng chỗ này không phải vị trí mà người như các vị có thể đỗ xe, chỗ này chỉ có khách quý của sơn trang chúng tôi mới có thể đỗ xe thôi, các vị tốt nhất là đem đến bãi đỗ xe bên kia đi.
Nói xong hai người kia chỉ về một bãi đỗ xe ở phía khác. Ở bên kia rõ ràng đã không còn chỗ trống.
Đám người Phương Minh Viễn lúc ấy liền hơi cau mày, người sơn trang này chia ba bảy loại, cũng không có gì lạ, nhưng nghe hai người này nói “người như các vị”, vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.
-Nhưng ở đó đã không còn chỗ trống.
Trần Trung nói.
-Đây là do các vị hôm nay tới không đúng lúc, hôm nay khách đặc biệt nhiều. Bình thường không có chuyện hết chỗ. Nên các vị hãy đỗ xe ở ngoài, tự mình trông coi, hoặc là các vị cứ chờ, khi nào có khách đi tự động sẽ có chỗ! Nhưng dù thế nào đi nữa, chỗ này cũng không cho các vị đỗ xe.
Hai người kia nói với chút ngạo mạn. Bọn họ phụ trách bãi đỗ xe này đã nhiều năm, tầm mắt dĩ nhiên cũng vượt xa so với người thường. Khách tới nơi này cho dù không có xe thể thao hay xe việt dã thì cũng là Limousine. Tuy Audi là xe không tệ, nhưng ở Hàn Bích sơn trang, trừ phi là lãnh đạo chính phủ, còn người bình thường có tiền có xu hướng đi Mercedes-Benz, BMW ngay cả xe Mỹ xe Nhật bình thường cũng không đến đây bởi vì rất mất mặt!
Cái gọi là Tể tướng người gác cổng quan thất phẩm, Trần Trọng Quốc hiện giờ ở thành phố mạnh vì gạo, bạo vì tiền, kết giao không ít nhân vật lớn trên quan trường, thương trường, Hàn Bích sơn trang trong cái vòng nhỏ hẹp của thành phố, cũng là nơi tương đối nổi danh. Người bình thường ngay cả tư cách bước vào đây cũng không có. Hai người vừa rồi để ý thấy biển số xe của bọn Phương Minh Viễn cũng không phải biển số chính phủ, hơn nữa đoàn người này vô cùng lạ mặt, cho rằng đều là đồ nhà quê, nên cũng không xem ra gì.
Phương Minh Viễn nhìn đồng hồ thấy đã gần đến giờ hẹn của hắn với Tông Chính, dĩ nhiên cũng không rảnh rỗi mà nhiều lời với hai tên lâu la này.
- Anh Trần, nếu đã như vậy, hãy đem xe ra đỗ ở ngoài đi. Dù sao tôi cũng không định ở lại lâu, nói chuyện xong sẽ ra ngay.
Trần Trung gật gật đầu. Tuy trong lòng có chút không vừa ý, nhưng Phương Minh Viễn đã nói vậy, anh ta cũng không nhiều lời.
Vì thế hai người lại lên xe, chạy ra ngoài bãi đỗ xe rồi đỗ lại.
-Ê ê ê
Phương Minh Viễn bọn họ còn chưa đi, người cao hơn trong hai người kia lại mở miệng nói:
- Các người đỗ ở đây là sao? Có biết cái gì gọi là chướng mắt không? Những người khách lui tới không biết các người không phải người ở đây, còn tưởng hai anh em tôi không biết nhìn, không dựa theo quy tắc làm việc của sơn trang đấy! Hoặc là các người đỗ ở bãi đỗ xe, hoặc là đi xa một chút.
Tính toán cái quái gì? Lãnh đạo sơn trang mà nhìn thấy người chịu tội sẽ là hai anh em chúng tôi! Đi xa chút, đừng ở chỗ này chướng mắt! Thật là chuyện đơn giản như vậy cũng không biết.
Người còn lại bĩu môi nói:
-Được rồi được rồi
Chấp bọn họ làm gì.
Người hơi cao hơn kia lại nói với bọn Phương Minh Viễn:
-Mau đem xe đi xa một chút, nếu không đến lúc xe bị kéo đi, đừng trách chúng tôi không nhắc nhở.
Nói xong không đợi bọn Phương Minh Viễn trả lời, hai người lại lên xe nghênh ngang mà đi.
/1605
|