-Sao lại không có vấn đề gì xảy ra?
Lâm Dung tức giận giành nói.
- Người quản lý bãi đỗ xe, nói chỗ trong bên trong đều dành cho khách quý của sơn trang, người như chúng tôi, dĩ nhiên không có quyền đỗ. Cho nên, hoặc là đi ra xa, hoặc là đỗ xe bên ngoài. Chúng tôi đỗ ngoài cửa bãi đỗ xe, hắn còn nói xe chúng tôi chướng mắt, phải đi xa một chút, còn phải tự mình trông coi, nếu xe bị kéo đi mất, tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý!
Lâm Dung nói vừa nhanh vừa vội, giống như súng máy, người khác chỉ biết ngậm miệng lại. Chờ khi cô nói xong, sắc mặt của Hà Lạc và Trần Trọng Quốc đã khẽ biến đổi.
-Dung Dung, trước mặt Nha Nội, đâu có chỗ cho cô nhiều lời như vậy!
Phương Minh Viễn giả vờ cả giận nói.
-Haha, cậu Phương, không sao không sao, không có vấn đề gì. Không ngờ lại xảy ra chuyện này? Thật quá kỳ cục!
Tông Chính trong lòng đã rõ, chắc chắn là nhân viên quản lý bãi đỗ xe Hàn Bích sơn trang, mắt chó nhìn người, không làm rõ thân phận địa vị của đối phương, trông mặt mà bắt hình dong. Tuy nhiên ngoài mặt y vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên nói.
-Nha Nội, hai vị này là?
Phương Minh Viễn đối với việc này cũng không nói nhiều, chuyển ánh mắt sang Hà Lạc và Trần Trọng Quốc.
-Cậu Phương, giới thiệu với cậu một chút, một người là con trai của Chủ tịch thành phố Hà Dũng, Hà Lạc, một người là Chủ tịch tập đoàn bất động sản Trần Trọng Quốc. Lạc Lạc, Trần tổng, vị này chính là người đại danh đỉnh đình, người sáng lập tập đoàn Crrefour, Phương Minh Viễn, các người có thể gọi là cậu Phương!
Tông Chính tươi cười rạng rỡ nói
- Tất cả mọi người đều không phải người ngoài, ngày sau có thể sẽ có cơ hội hợp tác.
Hà Lạc và Trần Trọng Quốc tuy rằng kinh ngạc đối với Phương Minh Viễn trẻ tuổi, nhưng ở trước mặt Tông Chính cũng tỏ vẻ tôn trọng, nếu như biểu hiện nét mặt khinh thường, chẳng khác nào đánh vào mặt Nha Nội.
-Cậu Phương, thuộc hạ có mắt không tròng, làm chậm trễ cậu, chốc nữa tôi nhất định phải tiến hành chỉnh đốn! Chỉ hy vọng chuyện nhỏ này không làm ảnh hưởng tâm trạng của cậu Phương.
Trần Trong Quốc cười nói, trong lòng mắng chửi người phụ trách bãi đỗ xe.
-Chuyện này cũng không hoàn toàn trách thuộc hạ của Trần tổng được, chúng tôi cũng thấy, bãi đỗ xe này nếu không phải xe thể thao thì cũng là xe con quý báu, xe việt dã, chúng tôi đi Audi chứ không phải Cadillac, thật sự không sánh được nơi này của Trần tổng!
Phương Minh Viễn tự giễu nói. Hắn không cố ý trả thù gì, nhưng nếu có cơ hội, hắn cũng không ngại nói một câu.
Trần Trọng Quốc nóng mặt, ông ta dĩ nhiên biết, bãi đỗ xe nhà mình, trừ phi là lãnh đạo chính phủ, còn không bình thường đến đây phần lớn đều không phú thì quý, xe thời thượng xa hoa đối với bọn họ, thật không coi là gì!
-Đó là bọn họ có mắt như mù! Cậu Phương cũng là không thích khoe khoang, ở đây cũng không có sân bay và bến tàu, nếu không phi cơ công vụ sang trọng và du thuyền siêu cấp của cậu đỗ ở đây, xem ai còn dám coi thường!
Tông Chính cười ha hả nói. Trong lòng cũng thở dài, không ngờ chỉ vì chút hành vi lơ đãng của mấy nhân viên giữ xe, mà không khí nghênh đón ngoài cửa sơn trang của ba người bị phá hỏng hoàn toàn.
Trần Trọng Quốc và Hà Lạc hít một hơi, bọn họ cũng không phải con nhà quan phất nhanh, của cải nhà mình còn chỉ biết xe ai được tốt hơn, bạn gái của ai đẹp hơn. Ở nước ngoài, ai có du thuyền, ai có phi cơ cũng đều có cấp bậc.
Chẳng qua, thứ nhất là vì phong trào này còn chưa vào đến trong nước ,thứ hai là vì đủ loại nguyên nhân, quốc hội cũng hạn chế tiêu phí những loại hàng xa xỉ này. Trần Trọng Quốc hiện giờ trong ngành buôn bán ở thành phố Thượng Hải cũng coi như là tai to mặt lớn, nhưng cũng không có phi cơ công vụ riêng, du thuyền thì có một cái nhưng không thể so sánh với phú hào Âu Mỹ, ngay cả so với phú hào Hong Kong còn không đáng nhắc tới.
Mà Tông Chính lại dùng hai từ “sang trọng” và “siêu cấp” để hình dung phi cơ công vụ và du thuyền của Phương Minh Viễn, như vậy Trần Trọng Quốc và Hà Lạc dĩ nhiên sẽ không cho rằng có thể đánh đồng cái du thuyền nhỏ kia của Trần Trọng Quốc được.
-Nha Nội, nếu không có bạn bè giúp đỡ, ở trong nước cũng không có khả năng có được!
Phương Minh Viễn cười nói.
- Phải rồi, giới thiệu với ông một chút, vị này là Tổng giám đốc siêu thị Khách Long Thượng Hải, Đường Vũ Cường, bạn tôi. Vũ Cường, vị này đến từ thủ đô, họ Tông tên Chính, nhưng ông ấy luôn thích mọi người gọi là Nha Nội.
Đường Vũ Cường vừa nghe họ Tông, trong lòng liền động một chút, lập tức nhớ đến ông trùm từng nổi tiếng lẫy lừng, vốn dĩ đã cung kính, không khỏi thêm vài phần kính trọng. Đây chính là thành viên của gia tộc đứng đầu cả nước. Tuy rằng hiện giờ Tông gia đã tụt dốc, nhưng so với Đường gia, vẫn là con quái vật lớn. Ở đây, Phương Minh Viễn, có thể khiến người Tông gia tự mình ra cửa sơn trang nghênh đón, ở trong nước không phải ai cũng làm được.
Hơn nữa, khi Phương Minh Viễn giới thiệu anh ta, có nói đến hai chữ “bạn bè”, khiến cho Đường Vũ Cường trong lòng ấm áp, tự anh ta biết rất rõ, anh và Phương Minh Viễn trước đây chỉ mới qua lại vài lần, giao tình hai bên còn chưa đủ sâu, mà Phương Minh Viễn nói như vậy, rõ ràng là giữ thể diện cho mình.
-Ở đây không phải chỗ nói chuyện, mời các vị vào trong!
Thấy người tụ tập trước cửa ngày càng nhiều, Trần Trọng Quốc vội nói.
-Cậu Phương, tôi xin cáo từ trước!
Đường Vũ Cường tuy rằng rất muốn ở lại bên cạnh Phương Minh Viễn, nhưng cũng tự biết mình không đủ tư cách tham gia cuộc gặp mặt của bọn họ, chủ động nói.
-Như vậy…
Tông Chính có chút khó hiểu nói.
-Tôi và cậu Phương gặp nhau ở bãi đỗ xe, bạn bè chúng tôi hôm nay họp mặt ở đây, không làm phiền các vị.
Đường Vũ Cường giải thích. Tông Chính quay lại liếc nhìn Trần Trọng Quốc một cái, Trần trọng Quốc liền kéo một gã nhân viên phục vụ lại dặn dò vài câu.
Trần Trọng Quốc đưa tay gọi mấy chiếc xe chở khách loại nhỏ, đoàn người lên xe đi vào chỗ sâu nhất của sơn trang.
-Hàn Bích sơn trang xây dựng vào giữa đời Minh, sau lại do đại tộc La thị của đời Thanh sở hữu, lâm viên nhỏ mà nhiều núi rừng, có nhiều khúc ngoặt quanh co tĩnh mịch, hành lang xuyên qua vườn, thông qua suối, vách tường hành lang được khảm thư pháp nổi tiếng qua nhiều thế hệ, lâm viên chia làm năm phần, phần giữa lấy sơn thủy làm chính, ở đó núi non vây quanh, đại thụ che trời, phía Đông chủ yếu là khu cư trú.
Trần Trọng Quốc chủ động gánh vác thân phận người hướng dẫn, vì Phương Minh Viễn mà thuyết minh theo phong cảnh dọc đường đi.
Không thể không nói, Phương Minh Viễn đã thấy phong cảnh trước mắt, cũng đã cho thấy bố cục của Hàn Bích sơn trang tương đối khéo, trong khu vực không lớn, lại tạo được nhiều cảnh, hơn nữa nhìn toàn cục, không có cảm giác hỗn độn, khiến người ta cảm giác được sự thống nhất, khiến cho người đến đây dù không ở trên cao, nhìn thế nào thì trước mắt luôn là một bức tranh hoàn mỹ.
-Đứng ở bên núi, nhìn một chút cũng thấy lớn! Hàn Bích sơn trang của Trần tổng, có thể nói là lâm viên tinh túy của Giang nam.
Phương Minh Viễn thật lòng ca ngợi.
- Nhìn chỗ này, tôi có chút xúc động, muốn ở Giang Nam mua một cái!
-Cậu Phương, cậu không biết rồi, năm trước, một Hoa Kiều Mỹ, sau khi làm khách ở Hàn Bích sơn trang của Trần tổng, đã đem hai trăm triệu đô la đòi mua sơn trang. Chỉ có điều Trần Tổng nhất quyết không chịu, cuối cùng, vị Hoa Kiều Mỹ kia đành rút lui, mua một lâm viên ở Tiền Đường.
Hà Lạc cười nói.
- Trần tổng thường nói, mua được Hàn Bích sơn trang này, là quyết định sáng suốt nhất của anh ấy.
Phương Minh Viễn cười cười, hai trăm triệu đô la, quả là có chút ít. Phương Minh Viễn còn nhớ rõ, trong kiếp trước, Lưu viên nổi tiếng nhất, cuối những năm 90, nước Mỹ có một tổ chức ra giá hai tỷ đô la mà vẫn không được. Hàn Bích sơn trang này diện tích và danh tiếng chắc chắn không bằng Lưu viên, nhưng muốn dùng một phần mười giá ấy mua được, thì đúng là không thể nào.
Hơn nữa từ sự phát triển kinh tế Hoa Hạ, tới thế kỷ sau, sơn trang này giá trị còn tăng gấp ba gấp năm lần, Phương Minh Viễn cũng không thấy ngạc nhiên.
-Haha, Lạc Lạc, Trần tổng, các người e rằng cũng có điều không biết, lâm viên Giang Nam này, trong tay cậu Phương có thể không có, nhưng ở kinh thành, tứ hợp viện mang danh nghĩa cậu Phương cũng chừng hơn chục cái, trong đó có nhiều dinh thự quan lại. Ha ha, hiện giờ không chừng còn có của chính phủ và danh nhân, hầu hết đều vào tay cậu Phương cả rồi!
Tông Chính bên cạnh cười nói.
- Khi chúng ta biết được giá trị của tứ hợp viện, e rằng nó không còn chỗ cho chúng ta nữa. Xem ra Trần Tổng và cậu Phương chí lớn gặp nhau rồi.
Trần Trọng Quốc cũng không khỏi biến đổi sắc mặt, sáu mươi chín tứ hợp viện trong thành, có thể đứng tên hơn mười cái, khoản kinh phí lớn như vậy thật so với việc mình mua Hàn Bích sơn trang chẳng là gì.
-Nha Nội đánh giá cao tôi rồi, sơn trang này của Trần tổng, đặt ở Giang Nam, cũng có thể nói là tinh phẩm. Tôi mua tứ hợp viện, dù là về diện tích hay về cảnh, so với sơn trang của Trần tổng, cũng không đánh đồng được. Đáng tiếc là, tinh phẩm chân chính, toàn bộ đều ở trong tay chính phủ. Không giống Giang Nam này, còn còn thể dừng chân giữa dân gian.
Phương Minh Viễn liên tục lắc đầu nói.
Phương Minh Viễn nói thật, trong thủ đô, tứ hợp viện đỉnh cao đời Thanh xây dựng, như là phủ vua, phủ đại thần, không phải bị liệt vào văn vật bảo hộ, thì cũng bị lãnh đạo quốc gia sử dụng, có tiền cũng không mua được. Ở Giang Nam này, không ít lâm viên đều nằm ở đây, với lại, người lãnh đạo cao cấp ở đây cũng khá ít, trái lại các lâm viên lại có người mua.
Tông Chính khoát tay nói:
- Cậu Phương cậu khiêm tốn rồi, nếu tứ hợp viện không coi là tinh phẩm, như vậy cậu ở Phụng Nguyên mua phố cổ Bình Xuyên, đó tuyệt đối có thể coi là tinh phẩm độc nhất vô nhị cả nước!
Lâm Dung tức giận giành nói.
- Người quản lý bãi đỗ xe, nói chỗ trong bên trong đều dành cho khách quý của sơn trang, người như chúng tôi, dĩ nhiên không có quyền đỗ. Cho nên, hoặc là đi ra xa, hoặc là đỗ xe bên ngoài. Chúng tôi đỗ ngoài cửa bãi đỗ xe, hắn còn nói xe chúng tôi chướng mắt, phải đi xa một chút, còn phải tự mình trông coi, nếu xe bị kéo đi mất, tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý!
Lâm Dung nói vừa nhanh vừa vội, giống như súng máy, người khác chỉ biết ngậm miệng lại. Chờ khi cô nói xong, sắc mặt của Hà Lạc và Trần Trọng Quốc đã khẽ biến đổi.
-Dung Dung, trước mặt Nha Nội, đâu có chỗ cho cô nhiều lời như vậy!
Phương Minh Viễn giả vờ cả giận nói.
-Haha, cậu Phương, không sao không sao, không có vấn đề gì. Không ngờ lại xảy ra chuyện này? Thật quá kỳ cục!
Tông Chính trong lòng đã rõ, chắc chắn là nhân viên quản lý bãi đỗ xe Hàn Bích sơn trang, mắt chó nhìn người, không làm rõ thân phận địa vị của đối phương, trông mặt mà bắt hình dong. Tuy nhiên ngoài mặt y vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên nói.
-Nha Nội, hai vị này là?
Phương Minh Viễn đối với việc này cũng không nói nhiều, chuyển ánh mắt sang Hà Lạc và Trần Trọng Quốc.
-Cậu Phương, giới thiệu với cậu một chút, một người là con trai của Chủ tịch thành phố Hà Dũng, Hà Lạc, một người là Chủ tịch tập đoàn bất động sản Trần Trọng Quốc. Lạc Lạc, Trần tổng, vị này chính là người đại danh đỉnh đình, người sáng lập tập đoàn Crrefour, Phương Minh Viễn, các người có thể gọi là cậu Phương!
Tông Chính tươi cười rạng rỡ nói
- Tất cả mọi người đều không phải người ngoài, ngày sau có thể sẽ có cơ hội hợp tác.
Hà Lạc và Trần Trọng Quốc tuy rằng kinh ngạc đối với Phương Minh Viễn trẻ tuổi, nhưng ở trước mặt Tông Chính cũng tỏ vẻ tôn trọng, nếu như biểu hiện nét mặt khinh thường, chẳng khác nào đánh vào mặt Nha Nội.
-Cậu Phương, thuộc hạ có mắt không tròng, làm chậm trễ cậu, chốc nữa tôi nhất định phải tiến hành chỉnh đốn! Chỉ hy vọng chuyện nhỏ này không làm ảnh hưởng tâm trạng của cậu Phương.
Trần Trong Quốc cười nói, trong lòng mắng chửi người phụ trách bãi đỗ xe.
-Chuyện này cũng không hoàn toàn trách thuộc hạ của Trần tổng được, chúng tôi cũng thấy, bãi đỗ xe này nếu không phải xe thể thao thì cũng là xe con quý báu, xe việt dã, chúng tôi đi Audi chứ không phải Cadillac, thật sự không sánh được nơi này của Trần tổng!
Phương Minh Viễn tự giễu nói. Hắn không cố ý trả thù gì, nhưng nếu có cơ hội, hắn cũng không ngại nói một câu.
Trần Trọng Quốc nóng mặt, ông ta dĩ nhiên biết, bãi đỗ xe nhà mình, trừ phi là lãnh đạo chính phủ, còn không bình thường đến đây phần lớn đều không phú thì quý, xe thời thượng xa hoa đối với bọn họ, thật không coi là gì!
-Đó là bọn họ có mắt như mù! Cậu Phương cũng là không thích khoe khoang, ở đây cũng không có sân bay và bến tàu, nếu không phi cơ công vụ sang trọng và du thuyền siêu cấp của cậu đỗ ở đây, xem ai còn dám coi thường!
Tông Chính cười ha hả nói. Trong lòng cũng thở dài, không ngờ chỉ vì chút hành vi lơ đãng của mấy nhân viên giữ xe, mà không khí nghênh đón ngoài cửa sơn trang của ba người bị phá hỏng hoàn toàn.
Trần Trọng Quốc và Hà Lạc hít một hơi, bọn họ cũng không phải con nhà quan phất nhanh, của cải nhà mình còn chỉ biết xe ai được tốt hơn, bạn gái của ai đẹp hơn. Ở nước ngoài, ai có du thuyền, ai có phi cơ cũng đều có cấp bậc.
Chẳng qua, thứ nhất là vì phong trào này còn chưa vào đến trong nước ,thứ hai là vì đủ loại nguyên nhân, quốc hội cũng hạn chế tiêu phí những loại hàng xa xỉ này. Trần Trọng Quốc hiện giờ trong ngành buôn bán ở thành phố Thượng Hải cũng coi như là tai to mặt lớn, nhưng cũng không có phi cơ công vụ riêng, du thuyền thì có một cái nhưng không thể so sánh với phú hào Âu Mỹ, ngay cả so với phú hào Hong Kong còn không đáng nhắc tới.
Mà Tông Chính lại dùng hai từ “sang trọng” và “siêu cấp” để hình dung phi cơ công vụ và du thuyền của Phương Minh Viễn, như vậy Trần Trọng Quốc và Hà Lạc dĩ nhiên sẽ không cho rằng có thể đánh đồng cái du thuyền nhỏ kia của Trần Trọng Quốc được.
-Nha Nội, nếu không có bạn bè giúp đỡ, ở trong nước cũng không có khả năng có được!
Phương Minh Viễn cười nói.
- Phải rồi, giới thiệu với ông một chút, vị này là Tổng giám đốc siêu thị Khách Long Thượng Hải, Đường Vũ Cường, bạn tôi. Vũ Cường, vị này đến từ thủ đô, họ Tông tên Chính, nhưng ông ấy luôn thích mọi người gọi là Nha Nội.
Đường Vũ Cường vừa nghe họ Tông, trong lòng liền động một chút, lập tức nhớ đến ông trùm từng nổi tiếng lẫy lừng, vốn dĩ đã cung kính, không khỏi thêm vài phần kính trọng. Đây chính là thành viên của gia tộc đứng đầu cả nước. Tuy rằng hiện giờ Tông gia đã tụt dốc, nhưng so với Đường gia, vẫn là con quái vật lớn. Ở đây, Phương Minh Viễn, có thể khiến người Tông gia tự mình ra cửa sơn trang nghênh đón, ở trong nước không phải ai cũng làm được.
Hơn nữa, khi Phương Minh Viễn giới thiệu anh ta, có nói đến hai chữ “bạn bè”, khiến cho Đường Vũ Cường trong lòng ấm áp, tự anh ta biết rất rõ, anh và Phương Minh Viễn trước đây chỉ mới qua lại vài lần, giao tình hai bên còn chưa đủ sâu, mà Phương Minh Viễn nói như vậy, rõ ràng là giữ thể diện cho mình.
-Ở đây không phải chỗ nói chuyện, mời các vị vào trong!
Thấy người tụ tập trước cửa ngày càng nhiều, Trần Trọng Quốc vội nói.
-Cậu Phương, tôi xin cáo từ trước!
Đường Vũ Cường tuy rằng rất muốn ở lại bên cạnh Phương Minh Viễn, nhưng cũng tự biết mình không đủ tư cách tham gia cuộc gặp mặt của bọn họ, chủ động nói.
-Như vậy…
Tông Chính có chút khó hiểu nói.
-Tôi và cậu Phương gặp nhau ở bãi đỗ xe, bạn bè chúng tôi hôm nay họp mặt ở đây, không làm phiền các vị.
Đường Vũ Cường giải thích. Tông Chính quay lại liếc nhìn Trần Trọng Quốc một cái, Trần trọng Quốc liền kéo một gã nhân viên phục vụ lại dặn dò vài câu.
Trần Trọng Quốc đưa tay gọi mấy chiếc xe chở khách loại nhỏ, đoàn người lên xe đi vào chỗ sâu nhất của sơn trang.
-Hàn Bích sơn trang xây dựng vào giữa đời Minh, sau lại do đại tộc La thị của đời Thanh sở hữu, lâm viên nhỏ mà nhiều núi rừng, có nhiều khúc ngoặt quanh co tĩnh mịch, hành lang xuyên qua vườn, thông qua suối, vách tường hành lang được khảm thư pháp nổi tiếng qua nhiều thế hệ, lâm viên chia làm năm phần, phần giữa lấy sơn thủy làm chính, ở đó núi non vây quanh, đại thụ che trời, phía Đông chủ yếu là khu cư trú.
Trần Trọng Quốc chủ động gánh vác thân phận người hướng dẫn, vì Phương Minh Viễn mà thuyết minh theo phong cảnh dọc đường đi.
Không thể không nói, Phương Minh Viễn đã thấy phong cảnh trước mắt, cũng đã cho thấy bố cục của Hàn Bích sơn trang tương đối khéo, trong khu vực không lớn, lại tạo được nhiều cảnh, hơn nữa nhìn toàn cục, không có cảm giác hỗn độn, khiến người ta cảm giác được sự thống nhất, khiến cho người đến đây dù không ở trên cao, nhìn thế nào thì trước mắt luôn là một bức tranh hoàn mỹ.
-Đứng ở bên núi, nhìn một chút cũng thấy lớn! Hàn Bích sơn trang của Trần tổng, có thể nói là lâm viên tinh túy của Giang nam.
Phương Minh Viễn thật lòng ca ngợi.
- Nhìn chỗ này, tôi có chút xúc động, muốn ở Giang Nam mua một cái!
-Cậu Phương, cậu không biết rồi, năm trước, một Hoa Kiều Mỹ, sau khi làm khách ở Hàn Bích sơn trang của Trần tổng, đã đem hai trăm triệu đô la đòi mua sơn trang. Chỉ có điều Trần Tổng nhất quyết không chịu, cuối cùng, vị Hoa Kiều Mỹ kia đành rút lui, mua một lâm viên ở Tiền Đường.
Hà Lạc cười nói.
- Trần tổng thường nói, mua được Hàn Bích sơn trang này, là quyết định sáng suốt nhất của anh ấy.
Phương Minh Viễn cười cười, hai trăm triệu đô la, quả là có chút ít. Phương Minh Viễn còn nhớ rõ, trong kiếp trước, Lưu viên nổi tiếng nhất, cuối những năm 90, nước Mỹ có một tổ chức ra giá hai tỷ đô la mà vẫn không được. Hàn Bích sơn trang này diện tích và danh tiếng chắc chắn không bằng Lưu viên, nhưng muốn dùng một phần mười giá ấy mua được, thì đúng là không thể nào.
Hơn nữa từ sự phát triển kinh tế Hoa Hạ, tới thế kỷ sau, sơn trang này giá trị còn tăng gấp ba gấp năm lần, Phương Minh Viễn cũng không thấy ngạc nhiên.
-Haha, Lạc Lạc, Trần tổng, các người e rằng cũng có điều không biết, lâm viên Giang Nam này, trong tay cậu Phương có thể không có, nhưng ở kinh thành, tứ hợp viện mang danh nghĩa cậu Phương cũng chừng hơn chục cái, trong đó có nhiều dinh thự quan lại. Ha ha, hiện giờ không chừng còn có của chính phủ và danh nhân, hầu hết đều vào tay cậu Phương cả rồi!
Tông Chính bên cạnh cười nói.
- Khi chúng ta biết được giá trị của tứ hợp viện, e rằng nó không còn chỗ cho chúng ta nữa. Xem ra Trần Tổng và cậu Phương chí lớn gặp nhau rồi.
Trần Trọng Quốc cũng không khỏi biến đổi sắc mặt, sáu mươi chín tứ hợp viện trong thành, có thể đứng tên hơn mười cái, khoản kinh phí lớn như vậy thật so với việc mình mua Hàn Bích sơn trang chẳng là gì.
-Nha Nội đánh giá cao tôi rồi, sơn trang này của Trần tổng, đặt ở Giang Nam, cũng có thể nói là tinh phẩm. Tôi mua tứ hợp viện, dù là về diện tích hay về cảnh, so với sơn trang của Trần tổng, cũng không đánh đồng được. Đáng tiếc là, tinh phẩm chân chính, toàn bộ đều ở trong tay chính phủ. Không giống Giang Nam này, còn còn thể dừng chân giữa dân gian.
Phương Minh Viễn liên tục lắc đầu nói.
Phương Minh Viễn nói thật, trong thủ đô, tứ hợp viện đỉnh cao đời Thanh xây dựng, như là phủ vua, phủ đại thần, không phải bị liệt vào văn vật bảo hộ, thì cũng bị lãnh đạo quốc gia sử dụng, có tiền cũng không mua được. Ở Giang Nam này, không ít lâm viên đều nằm ở đây, với lại, người lãnh đạo cao cấp ở đây cũng khá ít, trái lại các lâm viên lại có người mua.
Tông Chính khoát tay nói:
- Cậu Phương cậu khiêm tốn rồi, nếu tứ hợp viện không coi là tinh phẩm, như vậy cậu ở Phụng Nguyên mua phố cổ Bình Xuyên, đó tuyệt đối có thể coi là tinh phẩm độc nhất vô nhị cả nước!
/1605
|